Trong Đầu Người Chỉ toàn chuyện yêu đương
-
Chương 1
Tại thành phố Ô Thủy, một thành phố cổ ở Giang Nam, một chiếc thuyền gỗ chầm chậm lướt qua làn nước.
Con thuyền lắc lư chòng chành trong làn nước lấp lánh, ông già trên thuyền chống một cây sào tre chở một nữ hành khách từ từ qua cầu đá hình vòm.
Thành phố Ô Thủy rất đẹp, những tòa nhà cổ kính dựa lưng vào dòng sông, giao thông chính của thành phố là đường thủy tung hoành ngang dọc.
Hai bên bờ sông Ô Thủy tấp nập lái buôn, có người bán tranh, có người bán đậu non, có người bán khăn lụa xinh xắn, có người bán trang sức bằng bạc, còn có rất nhiều đồ vật không biết tên thu hút khách nước ngoài đến đây du lịch.
Ông già cúi đầu, chống thuyền ra khỏi đầu kia của cây cầu đá hình vòm, ông nhìn lại nữ hành khách, theo sự di chuyển của con thuyền, bóng dáng thiếu nữ đang từ từ lộ ra trong ánh mặt trời khuất bóng dưới chân cầu, trong khoảnh khắc ấy, một khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo sáng bừng lên dưới ánh mặt trời.
Thành phố Ô Thủy là một địa điểm du lịch tuyệt vời, mỗi ngày có hàng nghìn người từ khắp nơi đổ về. Ông già lái đò ở thành phố Ô Thủy đã hơn 20 năm, chở hàng vạn lượt khách mà chưa từng thấy ai có một vẻ ngoài tuyệt đẹp như vậy.
Cô gái ấy đeo một đôi kính râm màu đen, làn da trắng như tuyết, tóc đen như mực, khí chất thanh lịch tao nhã không vướng bụi trần, nếu người ấy thay một bộ sườn xám màu tím, trong tay phe phẩy quạt tròn thì có lẽ sẽ là một nàng tiên trong hội họa Trung Quốc.
Ông lão tiếp tục chống sào tre, cẩn thận quan sát dòng chảy của sông để điều khiển tốc độ của con thuyền.
“Nơi này thay đổi nhiều quá.”
Cô gái sau lưng mở miệng, giọng nói tản mạn, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ông lão quay đầu lại thì thấy trên tay cô gái trẻ cầm một tấm ảnh, đang so sánh tấm ảnh với phong cảnh hai bên bờ sông Ô Thủy.
“Con đã từng đến nơi này sao?” Ông lão vừa chèo thuyền vừa hỏi.
Cổ Kì nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, không phải con.”
Thấy cô không muốn nói nhiều, ông lão im lặng.
Cổ Kì kẹp bức ảnh vào một cuốn sách, cô từ từ tháo kính râm ra, đôi mắt đẹp nhìn đường phố, ngõ hẻm phía xa.
Trước khi đến thành phố Ô Thủy, cô đã gặp mẹ mình một lần, đó là một phụ nữ huyền thoại, ít nhất là trong mắt người khác.
Mẹ của Cổ Kì tên là Cổ Như Tâm, hiện giờ là chủ tịch của công ty truyền thông Kì Nhạc. Trong đời mình mẹ đã kết hôn với ba người đàn ông, ai cũng là người có tiền có quyền, nhờ vào vài lần trèo cao ấy, Cổ Như Tâm từ một cô gái nhà nghèo không có bối cảnh đã tiến vào giới giàu có, trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới.
Vào đêm Cổ Kì đến gặp Cổ Như Tâm, mẹ đang tổ chức tiệc cùng một vài người bạn. Mặc dù Cổ Như Tâm đã 47 tuổi nhưng vẫn rất hưởng thụ, tư tưởng giàu có, tổ chức tiệc là hoạt động yêu thích của mẹ.
Tối hôm đó Cổ Như Tâm dẫn Cổ Kì ra ngoài ban công của biệt thự ngồi hóng gió, mẹ rót cho cô một ly sâm panh để ăn mừng cuốn sách thứ hai của Cổ Kì bán chạy.
Là một nữ doanh nhân, Cổ Như Tâm là một người phụ nữ tài ba, nhưng với tư cách là một người mẹ thì lại không đủ tư cách. Những năm gần đây Cổ Kì rất ít khi đến gặp Cổ Như Tâm, vì vậy mà mối quan hệ mẹ con khá căng thẳng, nhưng Cổ Như Tâm trước nay luôn khéo léo, lại giao tiếp với mọi người hài hước cho nên mỗi lần Cổ Kì gặp Cổ Như Tâm cũng sẽ không quá nhạt nhẽo.
“Không hổ là con gái của mẹ, sau thành công của tác phẩm đầu tay “Bầy cừu im lặng” thì tác phẩm thứ hai cũng tỏa sáng rực rỡ. Có thông tin trên mạng nói “Ngày thứ sáu biến mất” vừa phát hành không lâu đã bán ra được 27 vạn cuốn, đồng thời cũng đã ký bản quyền phim điện ảnh và truyền hình thành công. Mẹ thật sự rất mừng cho cực cưng! Mau mau! Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng nào?”
Cố Như Tâm đưa ly qua chạm vào, một tiếng “đang” vang lên. Cố Kì nhấp một ngụm rượu, không trả lời.
Cô biết từ “cục cưng” trong miệng Cố Như Tâm cũng chẳng phải là vàng là bạc gì cho cam. Đó cũng chỉ là một mẹo nhỏ mà mẹ dùng để duy trì mối quan hệ giữa hai mẹ con mà thôi. Cô đã từng thấy mẹ gọi một người đàn ông ba mươi tuổi với thân hình vạm vỡ là cục cưng, sau đó thuận lý thành chương đưa người vào phòng, trò chuyện sâu sắc đến sáng hôm sau.
“Con có kế hoạch gì tiếp theo không?” Cổ Như Tâm rót rượu cho mình rồi lại rót một ít cho Cổ Kì.
Cổ Kì: “Đi du lịch, ngắm nhìn xung quanh.”
Cổ Như Tâm lắc ly đế cao, chất lỏng màu đỏ hồng nhẹ nhàng xoáy trong đó.
“Thật ghen tị quá, sau này mẹ nghỉ hưu rồi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới với con.”
“Vậy thì cũng phải hỏi xem con có đồng ý hay không.”
Cổ Như Tâm chế nhạo, nâng ly rượu vang đỏ, nhìn chằm chằm về phía trước.
Mẹ đột nhiên không nói, Cổ Kì cũng không hỏi, cô thích sự im lặng.
Sau một lúc lâu.
Cổ Như Tâm: “Nhắc đến việc đi du lịch vòng quanh thế giới … có một nơi mẹ không dám đến.”
Cổ Kì hơi kinh ngạc: “Ở đâu?”
Sau một lúc im lặng, Cổ Như Tâm nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Thành phố Ô Thủy.”
Cổ Kì không hỏi, cô biết Cổ Như Tâm sẽ không trả lời.
“Trước đây mẹ từng mắc một căn bệnh nghiêm trọng, chuyện này mẹ chưa từng nói với con.” Cổ Như Tâm cười nhẹ, khi nhắc đến quá khứ đó, sắc mặt mẹ hơi nặng nề.
“Bởi vì đau ốm quanh năm, cha mẹ của mẹ, cũng chính là ông bà ngoại của con đã đưa mẹ đến ở nhà một người họ Lạc. Đó quả thật là một gia đình tốt bụng, nhà họ làm nghề y đã nhiều đời, y thuật rất cao, mẹ ở nhà họ Lạc vài năm thì bệnh tình cũng dần dần tốt lên, cuối cùng cũng không khác gì với người bình thường nữa. Có thể nói gia đình kia có ân với mẹ.”
Cổ Kì yên lặng lắng nghe, cạn một nửa rượu trong ly.
“Nhà họ Lạc có ân với mẹ, đáng lẽ năm nào mẹ cũng nên mang quà đến thăm một lần mới đúng, nhưng mẹ lại chưa từng đến lần nào. Có lẽ đối với họ mẹ chính là đồ vong ân bội nghĩa. Từ khi rời khỏi thành phố Ô Thủy mẹ chưa từng quay lại lần nào nữa.”
“Tại sao?” Cổ Kì hỏi.
Cổ Như Tâm mỉm cười: “Mẹ có nợ tình cảm với nhà họ Lạc, không còn mặt mũi nào để gặp người đó …”
Cổ Kì: “……”
“Người ấy là cháu đích tôn của nhà họ Lạc, tên là Lạc Chiêu Niên, là người si tình cũng là người đẹp nhất mà mẹ từng gặp. Thành phố Ô Thủy là nơi nuôi người tốt thật, dù là nam hay nữ lớn lên ở đây đều đẹp xuất sắc, nghe nói tổ tiên họ có dòng máu người Nga nên hầu hết người dân ở đó đều có nước da trắng, mũi cao. Đến nay mẹ vẫn còn nhớ rõ mặt mũi của người họ Lạc ấy, đôi mắt màu nâu hạnh nhân, sống mũi cao, môi mỏng…”
Nói đến đoạn cuối, Cổ Như Tâm như bị mắc kẹt trong trí nhớ lâu ngày, rất lâu không nói.
“Người ấy đối xử với mẹ rất tốt, dùng cách nói hiện tại thì chính là nâng như trứng, hứng như hoa. Con có tin được không? Cứ đến mùa đông người ấy sẽ dùng cơ thể mình làm ấm giường cho mẹ, chờ nó ấm lên, người ấy sẽ nhét một túi nước nóng vào chăn rồi lẻn về phòng. Thậm chí người ấy còn giặt quần áo, tất, đến cả nội y giúp mẹ, rõ ràng người ấy còn nhỏ hơn mẹ hai tuổi nhưng lại cẩn thận như một bảo mẫu, chăm sóc mọi mặt trong đời sống của mẹ. Bây giờ nghĩ lại thì người ấy yêu mẹ một cách hèn mọn, mà mẹ lại yên tâm thoải mái nhận lấy hết thảy. Sau này xa khỏi người ấy, ba cuộc hôn nhân của mẹ đều thất bại. Mẹ luôn tự hỏi có phải năm đó mẹ nợ người ấy rất nhiều không?”
“Tại sao lại rời đi?” Cổ Kì hỏi.
Cổ Như Tâm rót thêm nửa ly rượu, híp mắt cười khẽ: “Lòng dạ cao ngạo, không biết yêu, chỉ muốn một cuộc sống ngập trong mùi tiền, đôi mắt người ấy đỏ hoe cầu xin mẹ ở lại. Mẹ biết trước khi gặp mẹ người ấy đã khóc rất nhiều, một giây kia mẹ nhìn thẳng vào tuổi tác của người ấy, người ấy nhỏ hơn mẹ hai tuổi, và người cũng khao khát được yêu.”
Cổ Kì nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, xem như Cổ Như Tâm được như ước nguyện, sống trong một thế giới toàn là tiền tài rồi? Thân phận, địa vị, sự giàu có bà đều có cả.
Nghĩ kĩ thì Cổ Như Tâm dễ thành công hơn rất nhiều người bình thường. Bà xinh đẹp, đẹp đến mức làm người ta giật mình, vì vậy sắc đẹp đó chính là vũ khí. Về điểm này thì Cổ Kì đã thừa hưởng gen của Cổ Như Tâm, nếu hai người ngồi cạnh nhau thì thường xuyên có người nhầm thành chị em.
Vậy nên việc Cổ Như Tâm muốn có một cuộc sống đầy tiền thì cũng không ai nói bà hoang tưởng cả.
“Mẹ đến thành phố Giang, va vấp vài năm, sau đó gặp được cha ruột của con. Chúng ta kết hôn, sinh ra con. Năm thứ năm sau khi mẹ kết hôn, người kia ở nhà họ Lạc cũng gặp được người thật lòng yêu mình, ông kết hôn cùng với người ấy, sinh một đứa con.”
Cổ Kì gật đầu, Lạc Chiêu Niên không bị Cổ Như Tâm làm hại, đó là điều may mắn.
Nhắc đến cha ruột của Cổ Kì, Cổ Kì không có nhiều ấn tượng về người đàn ông này. Trong ấn tượng của mình, ông là một người rất nghiêm túc trong việc ăn nói và làm việc. Khi Cổ Kì được 7 tuổi, người đàn ông này đã chết trong một vụ tai nạn xe, Cổ Như Tâm đành phải mang cô theo tái giá.
“Bây giờ người ấy vẫn sống tại thành phố Ô Thủy, nếu có cơ hội con có thể đến thành phố Ô Thủy và gặp gia đình kia thay mẹ được không? Nói lời cảm ơn thay mẹ.”
Lời nói của Cổ Như Tâm làm gián đoạn ký ức của Cổ Kì về người cha ruột của mình, cô nghiêng đầu nhìn Cổ Như Tâm, thấy mẹ đang chống một tay lên quầy bar, đầu gác trên cánh tay, vẻ mặt cô đơn.
Cổ Kì biết Cổ Như Tâm đã trút bỏ gánh nặng hôn nhân, quyết định ở trạng thái độc thân, bên người mẹ chưa bao giờ thiếu bạn tình nam nhưng trong lòng lại rất cô đơn. Mẹ thường lặng im uống rượu một mình, chơi cờ một mình. Người cô đơn thường như thế, trái tim không có chỗ neo đậu.
“Mẹ không dám nói dối con, Kì à, người đàn ông mẹ yêu nhất trong cuộc đời này không phải là người cha ruột đã mất của con mà chính là người họ Lạc kia. Đáng tiếc mãi sau này mẹ mới hiểu được…”
Cổ Kì hiếm khi nhìn thấy một Cổ Như Tâm như vậy, mẹ luôn tự tin, thanh lịch, khôn khéo và mạnh mẽ. Nhưng lúc này mẹ lại cảm thấy tủi thân, thất vọng cho một tình yêu đã mất, chẳng giống bản thân mẹ chút nào cả.
Có lẽ vì quá mới lạ cho nên mới có chuyến đi đến thành phố Ô Thủy này.
Chỉ là Cổ Kì không bao giờ ngờ được rằng trong chuyến đi đến thành phố Ô Thủy này cô lại gặp một cậu bé họ Lạc, một cậu bé cố chấp giả vờ ngoan ngoãn.
À, cậu bé ấy đúng là con trai của Lạc Chiêu Niên, Lạc Thiên Dịch.
Thời gian dường như quay ngược trở lại, tình yêu thương nhớ nhung giữa cha mẹ mình đã được tiếp tục kéo dài trên người họ…
Con thuyền lắc lư chòng chành trong làn nước lấp lánh, ông già trên thuyền chống một cây sào tre chở một nữ hành khách từ từ qua cầu đá hình vòm.
Thành phố Ô Thủy rất đẹp, những tòa nhà cổ kính dựa lưng vào dòng sông, giao thông chính của thành phố là đường thủy tung hoành ngang dọc.
Hai bên bờ sông Ô Thủy tấp nập lái buôn, có người bán tranh, có người bán đậu non, có người bán khăn lụa xinh xắn, có người bán trang sức bằng bạc, còn có rất nhiều đồ vật không biết tên thu hút khách nước ngoài đến đây du lịch.
Ông già cúi đầu, chống thuyền ra khỏi đầu kia của cây cầu đá hình vòm, ông nhìn lại nữ hành khách, theo sự di chuyển của con thuyền, bóng dáng thiếu nữ đang từ từ lộ ra trong ánh mặt trời khuất bóng dưới chân cầu, trong khoảnh khắc ấy, một khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo sáng bừng lên dưới ánh mặt trời.
Thành phố Ô Thủy là một địa điểm du lịch tuyệt vời, mỗi ngày có hàng nghìn người từ khắp nơi đổ về. Ông già lái đò ở thành phố Ô Thủy đã hơn 20 năm, chở hàng vạn lượt khách mà chưa từng thấy ai có một vẻ ngoài tuyệt đẹp như vậy.
Cô gái ấy đeo một đôi kính râm màu đen, làn da trắng như tuyết, tóc đen như mực, khí chất thanh lịch tao nhã không vướng bụi trần, nếu người ấy thay một bộ sườn xám màu tím, trong tay phe phẩy quạt tròn thì có lẽ sẽ là một nàng tiên trong hội họa Trung Quốc.
Ông lão tiếp tục chống sào tre, cẩn thận quan sát dòng chảy của sông để điều khiển tốc độ của con thuyền.
“Nơi này thay đổi nhiều quá.”
Cô gái sau lưng mở miệng, giọng nói tản mạn, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ông lão quay đầu lại thì thấy trên tay cô gái trẻ cầm một tấm ảnh, đang so sánh tấm ảnh với phong cảnh hai bên bờ sông Ô Thủy.
“Con đã từng đến nơi này sao?” Ông lão vừa chèo thuyền vừa hỏi.
Cổ Kì nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, không phải con.”
Thấy cô không muốn nói nhiều, ông lão im lặng.
Cổ Kì kẹp bức ảnh vào một cuốn sách, cô từ từ tháo kính râm ra, đôi mắt đẹp nhìn đường phố, ngõ hẻm phía xa.
Trước khi đến thành phố Ô Thủy, cô đã gặp mẹ mình một lần, đó là một phụ nữ huyền thoại, ít nhất là trong mắt người khác.
Mẹ của Cổ Kì tên là Cổ Như Tâm, hiện giờ là chủ tịch của công ty truyền thông Kì Nhạc. Trong đời mình mẹ đã kết hôn với ba người đàn ông, ai cũng là người có tiền có quyền, nhờ vào vài lần trèo cao ấy, Cổ Như Tâm từ một cô gái nhà nghèo không có bối cảnh đã tiến vào giới giàu có, trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới.
Vào đêm Cổ Kì đến gặp Cổ Như Tâm, mẹ đang tổ chức tiệc cùng một vài người bạn. Mặc dù Cổ Như Tâm đã 47 tuổi nhưng vẫn rất hưởng thụ, tư tưởng giàu có, tổ chức tiệc là hoạt động yêu thích của mẹ.
Tối hôm đó Cổ Như Tâm dẫn Cổ Kì ra ngoài ban công của biệt thự ngồi hóng gió, mẹ rót cho cô một ly sâm panh để ăn mừng cuốn sách thứ hai của Cổ Kì bán chạy.
Là một nữ doanh nhân, Cổ Như Tâm là một người phụ nữ tài ba, nhưng với tư cách là một người mẹ thì lại không đủ tư cách. Những năm gần đây Cổ Kì rất ít khi đến gặp Cổ Như Tâm, vì vậy mà mối quan hệ mẹ con khá căng thẳng, nhưng Cổ Như Tâm trước nay luôn khéo léo, lại giao tiếp với mọi người hài hước cho nên mỗi lần Cổ Kì gặp Cổ Như Tâm cũng sẽ không quá nhạt nhẽo.
“Không hổ là con gái của mẹ, sau thành công của tác phẩm đầu tay “Bầy cừu im lặng” thì tác phẩm thứ hai cũng tỏa sáng rực rỡ. Có thông tin trên mạng nói “Ngày thứ sáu biến mất” vừa phát hành không lâu đã bán ra được 27 vạn cuốn, đồng thời cũng đã ký bản quyền phim điện ảnh và truyền hình thành công. Mẹ thật sự rất mừng cho cực cưng! Mau mau! Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng nào?”
Cố Như Tâm đưa ly qua chạm vào, một tiếng “đang” vang lên. Cố Kì nhấp một ngụm rượu, không trả lời.
Cô biết từ “cục cưng” trong miệng Cố Như Tâm cũng chẳng phải là vàng là bạc gì cho cam. Đó cũng chỉ là một mẹo nhỏ mà mẹ dùng để duy trì mối quan hệ giữa hai mẹ con mà thôi. Cô đã từng thấy mẹ gọi một người đàn ông ba mươi tuổi với thân hình vạm vỡ là cục cưng, sau đó thuận lý thành chương đưa người vào phòng, trò chuyện sâu sắc đến sáng hôm sau.
“Con có kế hoạch gì tiếp theo không?” Cổ Như Tâm rót rượu cho mình rồi lại rót một ít cho Cổ Kì.
Cổ Kì: “Đi du lịch, ngắm nhìn xung quanh.”
Cổ Như Tâm lắc ly đế cao, chất lỏng màu đỏ hồng nhẹ nhàng xoáy trong đó.
“Thật ghen tị quá, sau này mẹ nghỉ hưu rồi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới với con.”
“Vậy thì cũng phải hỏi xem con có đồng ý hay không.”
Cổ Như Tâm chế nhạo, nâng ly rượu vang đỏ, nhìn chằm chằm về phía trước.
Mẹ đột nhiên không nói, Cổ Kì cũng không hỏi, cô thích sự im lặng.
Sau một lúc lâu.
Cổ Như Tâm: “Nhắc đến việc đi du lịch vòng quanh thế giới … có một nơi mẹ không dám đến.”
Cổ Kì hơi kinh ngạc: “Ở đâu?”
Sau một lúc im lặng, Cổ Như Tâm nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Thành phố Ô Thủy.”
Cổ Kì không hỏi, cô biết Cổ Như Tâm sẽ không trả lời.
“Trước đây mẹ từng mắc một căn bệnh nghiêm trọng, chuyện này mẹ chưa từng nói với con.” Cổ Như Tâm cười nhẹ, khi nhắc đến quá khứ đó, sắc mặt mẹ hơi nặng nề.
“Bởi vì đau ốm quanh năm, cha mẹ của mẹ, cũng chính là ông bà ngoại của con đã đưa mẹ đến ở nhà một người họ Lạc. Đó quả thật là một gia đình tốt bụng, nhà họ làm nghề y đã nhiều đời, y thuật rất cao, mẹ ở nhà họ Lạc vài năm thì bệnh tình cũng dần dần tốt lên, cuối cùng cũng không khác gì với người bình thường nữa. Có thể nói gia đình kia có ân với mẹ.”
Cổ Kì yên lặng lắng nghe, cạn một nửa rượu trong ly.
“Nhà họ Lạc có ân với mẹ, đáng lẽ năm nào mẹ cũng nên mang quà đến thăm một lần mới đúng, nhưng mẹ lại chưa từng đến lần nào. Có lẽ đối với họ mẹ chính là đồ vong ân bội nghĩa. Từ khi rời khỏi thành phố Ô Thủy mẹ chưa từng quay lại lần nào nữa.”
“Tại sao?” Cổ Kì hỏi.
Cổ Như Tâm mỉm cười: “Mẹ có nợ tình cảm với nhà họ Lạc, không còn mặt mũi nào để gặp người đó …”
Cổ Kì: “……”
“Người ấy là cháu đích tôn của nhà họ Lạc, tên là Lạc Chiêu Niên, là người si tình cũng là người đẹp nhất mà mẹ từng gặp. Thành phố Ô Thủy là nơi nuôi người tốt thật, dù là nam hay nữ lớn lên ở đây đều đẹp xuất sắc, nghe nói tổ tiên họ có dòng máu người Nga nên hầu hết người dân ở đó đều có nước da trắng, mũi cao. Đến nay mẹ vẫn còn nhớ rõ mặt mũi của người họ Lạc ấy, đôi mắt màu nâu hạnh nhân, sống mũi cao, môi mỏng…”
Nói đến đoạn cuối, Cổ Như Tâm như bị mắc kẹt trong trí nhớ lâu ngày, rất lâu không nói.
“Người ấy đối xử với mẹ rất tốt, dùng cách nói hiện tại thì chính là nâng như trứng, hứng như hoa. Con có tin được không? Cứ đến mùa đông người ấy sẽ dùng cơ thể mình làm ấm giường cho mẹ, chờ nó ấm lên, người ấy sẽ nhét một túi nước nóng vào chăn rồi lẻn về phòng. Thậm chí người ấy còn giặt quần áo, tất, đến cả nội y giúp mẹ, rõ ràng người ấy còn nhỏ hơn mẹ hai tuổi nhưng lại cẩn thận như một bảo mẫu, chăm sóc mọi mặt trong đời sống của mẹ. Bây giờ nghĩ lại thì người ấy yêu mẹ một cách hèn mọn, mà mẹ lại yên tâm thoải mái nhận lấy hết thảy. Sau này xa khỏi người ấy, ba cuộc hôn nhân của mẹ đều thất bại. Mẹ luôn tự hỏi có phải năm đó mẹ nợ người ấy rất nhiều không?”
“Tại sao lại rời đi?” Cổ Kì hỏi.
Cổ Như Tâm rót thêm nửa ly rượu, híp mắt cười khẽ: “Lòng dạ cao ngạo, không biết yêu, chỉ muốn một cuộc sống ngập trong mùi tiền, đôi mắt người ấy đỏ hoe cầu xin mẹ ở lại. Mẹ biết trước khi gặp mẹ người ấy đã khóc rất nhiều, một giây kia mẹ nhìn thẳng vào tuổi tác của người ấy, người ấy nhỏ hơn mẹ hai tuổi, và người cũng khao khát được yêu.”
Cổ Kì nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, xem như Cổ Như Tâm được như ước nguyện, sống trong một thế giới toàn là tiền tài rồi? Thân phận, địa vị, sự giàu có bà đều có cả.
Nghĩ kĩ thì Cổ Như Tâm dễ thành công hơn rất nhiều người bình thường. Bà xinh đẹp, đẹp đến mức làm người ta giật mình, vì vậy sắc đẹp đó chính là vũ khí. Về điểm này thì Cổ Kì đã thừa hưởng gen của Cổ Như Tâm, nếu hai người ngồi cạnh nhau thì thường xuyên có người nhầm thành chị em.
Vậy nên việc Cổ Như Tâm muốn có một cuộc sống đầy tiền thì cũng không ai nói bà hoang tưởng cả.
“Mẹ đến thành phố Giang, va vấp vài năm, sau đó gặp được cha ruột của con. Chúng ta kết hôn, sinh ra con. Năm thứ năm sau khi mẹ kết hôn, người kia ở nhà họ Lạc cũng gặp được người thật lòng yêu mình, ông kết hôn cùng với người ấy, sinh một đứa con.”
Cổ Kì gật đầu, Lạc Chiêu Niên không bị Cổ Như Tâm làm hại, đó là điều may mắn.
Nhắc đến cha ruột của Cổ Kì, Cổ Kì không có nhiều ấn tượng về người đàn ông này. Trong ấn tượng của mình, ông là một người rất nghiêm túc trong việc ăn nói và làm việc. Khi Cổ Kì được 7 tuổi, người đàn ông này đã chết trong một vụ tai nạn xe, Cổ Như Tâm đành phải mang cô theo tái giá.
“Bây giờ người ấy vẫn sống tại thành phố Ô Thủy, nếu có cơ hội con có thể đến thành phố Ô Thủy và gặp gia đình kia thay mẹ được không? Nói lời cảm ơn thay mẹ.”
Lời nói của Cổ Như Tâm làm gián đoạn ký ức của Cổ Kì về người cha ruột của mình, cô nghiêng đầu nhìn Cổ Như Tâm, thấy mẹ đang chống một tay lên quầy bar, đầu gác trên cánh tay, vẻ mặt cô đơn.
Cổ Kì biết Cổ Như Tâm đã trút bỏ gánh nặng hôn nhân, quyết định ở trạng thái độc thân, bên người mẹ chưa bao giờ thiếu bạn tình nam nhưng trong lòng lại rất cô đơn. Mẹ thường lặng im uống rượu một mình, chơi cờ một mình. Người cô đơn thường như thế, trái tim không có chỗ neo đậu.
“Mẹ không dám nói dối con, Kì à, người đàn ông mẹ yêu nhất trong cuộc đời này không phải là người cha ruột đã mất của con mà chính là người họ Lạc kia. Đáng tiếc mãi sau này mẹ mới hiểu được…”
Cổ Kì hiếm khi nhìn thấy một Cổ Như Tâm như vậy, mẹ luôn tự tin, thanh lịch, khôn khéo và mạnh mẽ. Nhưng lúc này mẹ lại cảm thấy tủi thân, thất vọng cho một tình yêu đã mất, chẳng giống bản thân mẹ chút nào cả.
Có lẽ vì quá mới lạ cho nên mới có chuyến đi đến thành phố Ô Thủy này.
Chỉ là Cổ Kì không bao giờ ngờ được rằng trong chuyến đi đến thành phố Ô Thủy này cô lại gặp một cậu bé họ Lạc, một cậu bé cố chấp giả vờ ngoan ngoãn.
À, cậu bé ấy đúng là con trai của Lạc Chiêu Niên, Lạc Thiên Dịch.
Thời gian dường như quay ngược trở lại, tình yêu thương nhớ nhung giữa cha mẹ mình đã được tiếp tục kéo dài trên người họ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook