Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 74: Bỏ mình ma diệt

Vèo một tiếng, Thu Thủy kiếm bay ra khỏi vỏ, phóng to ba thước thanh phong giữa trời, đánh thẳng vào Thanh Vân lão tổ.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất run rẩy vì bị ảnh hưởng, dung nham bốc lên, rồi rơi rào rào về chỗ cũ.

Bóng dáng Thanh Vân lão tổ bị chém thành hai khúc, sau đó nhanh chóng hợp lại.

"Điều này là không thể! Đây không phải sự thật!" Trong lòng Mặc Ngôn dâng lên từng luồng hoang mang, bất ngờ kinh giác, quay đầu nhìn phía sau.

Con gái biến mất không còn tung tích, là ai bắt con gái đi?

"Cha, cha sao vậy?" Cảnh sắc bốn phía tự dưng biến mất, chỉ còn một màu đen kịt, Mặc Ngôn không ngừng đi tìm con gái ở trong bóng tối, hình như y đang nghe thấy tiếng con gọi mình, muốn chạy theo giọng nói, nhưng giọng nói đó càng ngày càng mờ ảo, mờ ảo từ chân trời truyền tới.

Y đuổi theo tiếng con gái kêu cứu, dọc theo con đường đen tối, nhìn thấy ở trước một toà đại điện.

Hậu điện Côn Sơn.

Bên trong cung điện, một gương mặt Phật Đà từ bi ngồi vị trí cao trong cung điện, trước mặt lão bày một hộp đựng thức ăn.

Mặc Ngôn không ngừng mà tự nhủ trong lòng: Đây là huyễn tưởng, là huyễn tưởng, đây không phải Thanh Vân lão tổ thật sự, là tâm ma của mình. Con gái còn chờ y đi cứu, vào lúc này tuyệt đối không được chìm đắm bên trong tâm ma.

Ngay sau đó, y nhìn thấy hộp cơm được người mở ra, bên trên mâm bàn, hai khí tức một đen một tím đan xen nhau tạo thành anh nhi, đang bất lực gào khóc.

"Ăn nó, tức khắc phi thăng..."

Mặc Ngôn nhắm mắt lại, không nhìn những cái đang quấy rầy mình, nhưng dù y có phong bế hai mắt, cũng không thể thoát khỏi một màn trước mặt.

Tay Thanh Vân lão tổ đưa về phía anh nhi, tiếng kêu thê thảm vang lên lanh lảnh, hai cỗ khí tức một tím một đen, bị miễn cưỡng tách ra.

"Dừng tay!" Mặc Ngôn lớn tiếng quát, bảo kiếm sau lưng kêu to ong ong, bay ra khỏi vỏ, hóa thành vạn đạo ảnh kiếm, đánh vào Thanh Vân.

Tiếng khóc của anh nhi vẫn còn, Mặc Ngôn cũng đang cùng Thanh Vân lão tổ trong huyễn cảnh chém giết lẫn nhau.

Y ra hàng loạt công kích, nhưng không thể giết được lão.

Y dùng tất cả sức mạnh mình có, nhưng kẻ thù vẫn sống lại từ trong đống tro tàn.

Đôi tai, con mắt Mặc Ngôn hoàn toàn không nghe không nhìn được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.

Y ở trong bóng tối, cùng tâm ma tranh đấu, càng lún càng sâu.

"Cha!" Trọng Khuê ngã xuống đất, cô bé nhìn phụ thân càng chạy càng xa, không hiểu vì sao phụ thân tự dưng bỏ mình ra.

Cô bè muốn bò tới chỗ phụ thân, nhưng khói bụi xung quanh quá mờ mịt, chờ tới khi bé bò qua đống bụi mù, thì không thấy phụ thân đâu cả.

Trọng Khuê không biết phụ thân đi đâu, không biết phụ thân có xảy ra chuyện gì hay không, cô bé ngồi dưới đất, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ nhìn thấy dòng dung nham rải rác như Luyện Ngục, xung quanh càng ngày càng nóng, sắp đốt cháy mọi thứ.

Đột nhiên, bên trong khói bụi có tiếng đánh nhau truyền đến, Trọng Khuê ngẩng đầu, thấy thấy sau cảnh khói tản đi, Hắc Long cuộn người giữa trời, phát ra từng trận rít gào, duỗi lợi trảo vào Thanh Vân lão tổ.

Thì ra trong tích tắc Trọng Khuê được Mặc Ngôn cứu, Thương Minh cũng ra tay lúc đó, hắn chạy như bay giữa trời, duỗi ra móng vuốt màu đen sắc bén nhằm thằng vào người Thanh Vân lão tổ.

Mỗi một lần, đều kéo theo sức mạnh của gió, xoay tròn giữa trời, cuốn theo lốc xoáy từ mặt đất đến phía chân trời.

"Được! Hôm nay người tới rất nhiều, liền bắt tất cả người vào luyện đan!" Thanh Vân lão tổ niệm chú giữa trời, thân hình to hơn trăm lần, đôi bàn tay đánh thẳng vào Hắc Long.

Oành một tiếng, mặt đất run rẩy, Hắc Long nhạy bén tránh được một chưởng này, cự chưởng thất bại đánh vào mặt đất, hình thành một cái hố sâu hình bàn tay. ( Giống chiêu trong phim CTT á ^^)

Dung nham chảy vào cái hố, dâng cao từ từ, bọt khí sôi ùng ục bốc ra.

Mỗi một lần Thanh Vân lão tổ ra chưởng, mặt đất sẽ tăng thêm một hố dung nham, Hắc Long triệu hồi sấm chớp, lợi trảo xẹt qua, khiến cho toàn bộ nơi luyện hóa phủ kín khói bụi mù mịt.

Cả hai đều dùng chiêu thức mạnh nhất, Ầm! Một tiếng vang thật lớn bạo phát ở trong mây bụi, Thanh Vân lão tổ bị Hắc Long đánh trúng chân thân, rơi xuống mặt đất, lão mới hốt hoảng chạy trốn, trốn đông trốn tây, ẩn thân bên trong mây bụi, thì bất ngờ gặp phải Trọng Khuê trên đất.

Thanh Vân lão tổ vui vẻ, vừa định chạy tới túm lấy đứa nhỏ thay cho tiên đan bồi bổ tăng cao công lực tức khắc, nhưng không ngờ Cự Long gào thét bay xuống, há mồm ngậmTrọng Khuê vào trong miệng.

"Con không sao chứ?" Thương Minh hỏi.

Trọng Khuê bò ra khỏi miệng Thương Minh, theo sống mũi bò tới trên lưng hắn, rồi ôm chặt sừng rồng, lắc đầu: "Con không có chuyện gì! Hắc Long mau đánh chết người xấu này!"

Thương Minh nhìn Thanh Vân lão tổ gào thét vọt tới, Mộc Từ Hàng đọc thần chú, không ngừng chạy trốn.

Một đuổi, một trốn, Thương Minh hình rồng càng ngày càng biến lớn bên trong mây bụi, rốt cuột cắt đứt tất cả con đường chạy trốn của Thanh Vân lão tổ, bao vây lão ở trong đó.

Thanh Vân lão tổ cùng đường bí lối, phía sau lão chính là đỉnh núi luyện hóa, chỗ đó đã được rót đầy dung nham, căn bản không thể đi vào.

Lão ngẩng đầu lên, đường thoát duy nhất chính là bầu trời trên đỉnh, Thanh Vân lão tổ liều mình bay vọt lên trên trời.

Bốn phía đen tối, Mặc Ngôn cảm giác mỗi một chiêu mình xuất ra, đều không đánh trúng Thanh Vân lão tổ, dường như lão có vạn ngàn hóa thân.

Y sử dụng Phá hiểu mười vạn kiếm, dùng Phá hiểu thuật thôi thúc, dù có gây ra sóng biển cuồn cuộn ngất trời, hủy diệt toàn bộ Côn Sơn, nhưng Thanh Vân lão tổ vẫn tồn tại như cũ.

Trong tay lão túm đứa nhỏ không ngừng khóc nỉ non, chạy trốn xung quanh, Mặc Ngôn theo sát phía sau không ngừng nghỉ, tâm như phát điên thôi thúc tâm pháp, nhằm lão mà đánh.

Xung quanh càng ngày càng nóng, rõ ràng là đêm khuya đen tối, Côn Sơn ẩm ướt, mà bản thân như đang ở Hỏa Diệm sơn.

Đột nhiên, Thanh Vân lão tổ còn đang chạy trốn ở xa đã không thấy đâu, lão xách con của y, chạy trốn trước mặt y lần nữa!

"Tuyệt đối không cho phép!" Mặc Ngôn ra tiếng rống giận, vận khởi tất cả linh thức trong người đi kiểm tra, trợn to hai mắt.

Khi hai mắt của y cùng linh thức đều được vận dụng đến cực hạn, làm cho bóng tối nứt ra một khe hở, lộ ra một tia sáng từ chỗ đó.

Đó là một nơi mây bụi đầy trời, Thanh Vân lão tổ đang ở chỗ đó!

Hắc Long ngăn chặn tất cả đường trốn của Thanh Vân lão tổ, chỉ còn bầu trời là lối thoát duy nhất.

Đó là kẻ thù khác sâu ở trong trí nhớ mình, lúc này đang không ngừng bay lên trời để phi thăng, bắn ra như đạn pháo.

Mặc Ngôn vào đúng lúc này, ngưng tụ tất cả pháp lực mình có, thôi thúc Phá hiểu thuật.

Trường kiếm sau lưng y phóng ra hào quang vạn trượng, xuyên qua hư huyễn với hiện thực, mang theo tốc độ gió giật, đánh thằng vào Thanh Vân lão tổ đang muốn chạy trốn.

Chiêu cuối cùng trong Phá hiểu mười vạn kiếm, là một chiêu có uy lực to lớn nhất —— Phá hiểu.

Ầm! Đại kiếm đánh trúng Thanh Vân lão tổ đang muốn chạy trốn, chỉ chớp mắt sẽ chạy mất.

Mộc Từ Hàng rơi xuống giữa trời, trong lúc rơi xuống, lão quay đầu nhìn về phía người đã gây ra công kích trí mạng vào mình.

Đó là Mặc Ngôn đang đứng ở nơi luyện hóa xa xăm, đang bị tâm ma dằn vặt, còn chưa thoát ra.

Thanh Vân lão tổ nhớ lại lần trước đã từng đối mặt tu sĩ trẻ tuổi này, một chiêu đã đủ làm cho y bại trận, lão liền biết, tâm ma của tu sĩ này cường đại dị thường.

Lần này, lão bị Hắc Long cùng Mặc Ngôn giáp công, dùng chính lão làm mồi dụ, dẫn ra tâm ma Mặc Ngôn, khiến cho y trầm luân trong đó, không cách nào trốn được.

Nhưng lại không ngờ rằng, dĩ nhiên vào giây phút quan trọng nhất, tên tu sĩ này có thể giãy dụa thoát ra, trở về thế giới hiện thực.

Lão càng thêm bất ngờ, tên tu sĩ mới tu đạo chỉ hơn hai mươi năm, mà có thể từ trong huyễn cảnh đánh ra "Phá hiểu", trúng vào chân thân của lão.

Ầm!

Mộc Từ Hàng rơi vào miệng đỉnh núi luyện hóa, mà lúc này, Kiếm Tiên ở dưới đáy đỉnh, đã bò ra được từ trong đó.

Đỉnh luyện hóa dưới sự ảnh hưởng của song phương tranh đấu, nhen lửa hừng hực, nắp trên lô đỉnh, nhờ dòng dung nham bên dưới, đang chầm chậm hợp lại.

Có nên đi tới đẩy Thanh Vân lão tổ vào trong lô đỉnh không? Thương Minh nhìn ngọn lửa bốc lên, dung nham nóng rực, bỗng dưng do dự. Nếu phải đuổi theo, nói không chừng sẽ chôn thây theo lão. Nhiệt độ cao, dung nham rừng rực, thậm chí có khi còn thiêu luôn cả hắn.

Mà Trọng Khuê vừa mới sinh ra chưa đủ trăm ngày, chưa học được cái gì là sợ sệt, cái gì là sợ hãi.

Cô bé nắm giữ dũng khí nguyên thủy nhất, đơn thuần nhất của Long tộc. Đó chính là ở trong chiến đấu quyết không sợ hãi, dù có đồng quy vu tận, cũng không chạy trốn lùi bước.

Tử Long vọt đi như tên rời cung, nhào tới phía Thanh Vân lão tổ đang loạng choà loạng choạng trên miệng lô đỉnh.

Vừa bị thần kiếm Phá hiểu đánh trúng, chưa khôi phục như cũ, Mộc Từ Hàng lúc này đang bị Ác Long trước mặt nhào tới, còn chưa đứng thẳng được, đã bị Trọng Khuê cuốn lấy, ngã vào đáy đỉnh.

"Không! Trọng Khuê! Trở về! Trở về!" Thương Minh vạn vạn không ngờ tới con gái vào lúc này sẽ phát động tấn công, hắn trơ mắt nhìn con gái cùng Thanh Vân lão tổ ngã xuống đáy đỉnh, không khỏi phát điên lập tức.

Đó là thần đỉnh luyện hóa, ngay cả hắn đi vào cũng sẽ chết!!

Thương Minh rít gào giữa trời, trơ mắt nhìn nắp cự lô dưới ảnh hưởng của sức nóng khép lại từ từ.

Ai ngờ trong chớp mắt sắp khép lại, một đạo sáng xanh bắn ra từ trong đỉnh, oành một tiếng, Kiếm Tiên rơi xuống mặt đất.

Ầm! Nắp lô đỉnh khép lại hoàn toàn, tiếng kêu thảm thiết của Thanh Vân lão tổ phát ra từ trong đó, đại hỏa tích tụ ở dưới đáy đỉnh, bốc lên ngọn lửa hừng hực.

"Trọng Khuê! Trọng Khuê..." Thương Minh thống khổ che đầu, hắn đi tới chỗ Kiếm Tiên mới vừa thoát ra từ trong lô đỉnh, nanh vuốt sắc bén chộp lấy Nhâm Tiêu Diêu, "Là ngươi hại chết con gái của ta! Để mạng lại!"

Cự Long rít gào triệu tập sấm sét trên trời, nhưng Nhâm Tiêu Diêu chỉ đem ngón trỏ đè môi, làm động tác "Xuỵt".

Hắn vén áo ra, một tiểu tử Long cả người toàn tro, vô cùng đáng thương nằm nhoài trong ngực hắn, ngẩng đầu xem Hắc Long nổi giận.

"Chỉ tiếc, kiếm của ta còn ở bên trong!" Nhâm Tiêu Diêu có chút tiếc nuối, vào lúc mấu chốt hắn tóm lấy đuôi Trọng Khuê, nhưng không may làm rớt phi kiếm làm bạn nhiều năm với hắn xuống đáy.

"Trọng Khuê!" Thương Minh thiếu chút nữa là khóc, dang hai tay nhìn con gái.

Tiểu tử Long chớp mắt nhìn hắn, một lát sau quay đầu: "Ta vẫn không thích ngươi!"

Thương Minh đập một phát vào con gái, ngay sau đó túm lấy con ôm vào trong ngực.

Tiểu tử Long dùng cằm cọ cọ cái cổ Hắc Long, vào đúng lúc này, bé mới đột nhiên cảm thấy, con Hắc Long phụ thân này, tuy rằng không sánh bằng Mặc cha, nhưng cũng không tệ lắm.

Chí ít, ngài vẫn yêu cô bé.

Đuôi tiểu tử Long nhẹ nhàng vung vẩy, sung sướng không thôi, bé hơi nghiêng đầu, thì nhìn thấy người bé càng thêm yêu quý.

Trọng Khuê tránh khỏi Thương Minh, hóa thành hình người, chạy tới chỗ Mặc Ngôn, mở hai tay ra: "Cha!"

Khắp gương mặt Mặc Ngôn toàn là lo lắng, hai mắt đỏ ngầu, hai tay không ngừng run rẩy, cầm thứ gì đó như muốn hợp nó lại.

"Cha!" Trọng Khuê nhào vào lòng Mặc Ngôn.

"Đừng đi!" Thương Minh lớn tiếng quát, nhưng đã chậm.

Trọng Khuê lòng tràn đầy vui mừng, bị Mặc Ngôn bóp cổ.

Đó là Mặc Ngôn đang bị tâm ma quấy rầy, đến giờ vẫn chưa thể thoát ra.

Lần trước, Thương Minh gặp phải Mặc Ngôn như vậy, phải tiêu hao khí lực hơn mười ngày mới có thể khôi phục. Đó là tâm ma Mặc Ngôn nhìn thấy ở kiếp trước.

Bạch Liên, Hồng Thông Thiên, Hồng Nho Văn đã tiêu tan, mà ngay cả Thanh Vân lão tổ, cũng bị nhốt trong đỉnh luyện hóa, đang bị tróc tinh phách ra.

Mặc Ngôn vẫn bị tâm ma quấy nhiễu như cũ, vì sao y không thể đi ra, y lại nhìn thấy gì?

Thương Minh không dám suy nghĩ, hắn càng thêm không dám đi tới khuyên bảo.

Mặc Ngôn sau sinh còn đưa khôi phục hết mức, trong lúc mấu chốt thôi thúc Phá hiểu thuật đánh rơi Thanh Vân lão tổ, đã khiến cho pháp lực của y tổn thất lớn.

Miệng vết thương ở bụng của y nứt ra, máu không ngừng chảy xuống.

"Không! Không muốn tách ra, trở về cho ta, hợp vào cho ta!"

Mặc Ngôn rơi vào bóng tối, cuối cùng y đã đoạt được con từ trên tay Thanh Vân lão tổ.

Nhưng hai cỗ khí tức tím đen đã bị lão tách ra, làm thế nào cũng không hợp vào được.

Y tóm lấy hai cỗ khí tức, như muốn hợp lại, muốn cứu con của mình trở về.

Y làm thế nào cũng không bắt được, hai dòng linh khí dần dần bay đi.

Nhưng vào lúc này, dường như y đã bắt được cái gì đó.

Hai tay của y dùng sức, bắt lấy hai cỗ khí tức, dùng sức hợp lại.

Nhưng dòng linh khí thoáng như vạn phần không muốn, dùng sức giãy dụa, làm sao cũng không chịu hợp tác.

Mặc Ngôn càng thêm lo lắng, hình dạng anh hài đã dần dần mờ đi, linh khí cũng đang không ngừng bay đi, không chịu phối hợp, y đành vội vã thôi thúc pháp lực của mình.

Lại nghe thấy tiếng trẻ con càng kêu thêm thảm thiết.

"Đừng có sợ, không phải lo lắng, cha nhất định sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con trở về!"

Mặc Ngôn gia tăng sức mạnh gấp đôi trên tay, cầm lấy hai dòng linh khí, muốn bóp vào, muốn chúng nó khôi phục thành hình dạng anh hài.

"Cha!" Trọng Khuê bị Mặc Ngôn bóp chặt cổ, cô bé dùng sức giẫy giụa, nhưng mỗi lần giãy dụa, sức mạnh bóp cổ bé sẽ càng lớn hơn một phần.

Bé cảm thấy phụ thân đang dùng pháp lực chống lại mình, liền dùng tất cả sức mạnh để tránh mệnh.

Phốc, dòng máu lớn phun ra từ trong thân thể Mặc Ngôn, đó là sau khi tiêu hao hết khí lực cùng pháp lực, vết thương vỡ nứt ra, thậm chí còn nứt to mấy lần.

"Cha...Đừng có... Đừng có bóp con..." Trọng Khuê bị bóp gần như nghẹt thở, bé biến thành rồng, thân thể không ngừng giãy dụa nảy lên.

Thương Minh nhìn hình cảnh này ở một bên, lòng như lửa đốt nhưng không có bất kỳ biện pháp nào. Hắn biết các chuyện Mặc Ngôn gặp kiếp trước, mà lúc này hắn lại không thể tiến vào tâm Mặc Ngôn, nhưng cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

Tâm ma của Mặc Ngôn chính là cảnh kiếp trước nhìn con bị tách ra, y muốn dùng lực hợp con lại vì bị Thanh Vân lão tổ tách ra, giờ y đang làm chính là liều mạng vận khởi pháp lực, muốn hợp hai cỗ khí tức vào.

Đi tới ngăn cản y bóp chết Trọng Khuê, Mặc Ngôn ở trong huyễn cảnh sẽ không bao giờ đạt thành nguyện vọng cuối cùng, sẽ vĩnh viễn hãm sâu ở trong tâm ma, không tỉnh được nữa, thậm chí có khi còn chết theo như vậy!

Còn nếu không ngăn y, con gái sẽ bị y bóp chết tươi.

Thương Minh trước giờ chưa từng gặp chuyện bị làm khó dễ như này, một bên là con ruột, một bên người mình yêu nhất đời này.

Hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới tốt, đành phải dùng thân thể của mình quấn lấy con gái cùng Mặc Ngôn, ở bên tai Mặc Ngôn hô to: "Ngôn, ngươi tỉnh lại đi! Ngươi tỉnh lại đi!"

Nhưng Mặc Ngôn trước sau không hề tỉnh lại.

Trọng Khuê giãy dụa càng lợi hại hơn, y lại dùng sức mạnh càng lớn hơn để áp chế con mình.

Phốc!

Vết thương lại nứt ra, máu nhuộm đỏ áo y, phun vào mặt Trọng Khuê.

Trọng Khuê sững sờ nhìn người cha muốn bóp chết mình, cô bé còn quá nhỏ, không hiểu đang xảy ra cái gì, cô bé chỉ biết một chuyện.

Nếu như bé còn trốn tránh, thì phụ thân sẽ phải chết.

Dòng máu chảy ra từ từ, nhấn chìm cả người Trọng Khuê trong đó, cô bé vào đúng lúc này ngừng giãy dụa.

Khóe mắt của bé chảy ra một giọt lệ, đó là từ khi sinh ra đến này, cô bé gào khóc lần đầu tiên.

Bầu trời đột nhiên mưa rào tầm tã, đó là lúc Long Tộc gào khóc, mới xảy ra.

"Cha... Cha không thích con sao? Cha... Không cần con nữa sao?" Trọng Khuê đã không thể thở nổi, tất cả sức mạnh của bé sau khi ngừng giãy dụa, hóa thành nguyên hình.

Nửa người nửa rồng mang theo vẻ nghẹt thở, cô bé nhẹ giọng nói: "Cha... Con không muốn chết... Con tự dưng sợ chết..."

Mưa xối xả cọ rửa mặt đất, Mặc Ngôn trong bóng tối bất ngờ khi thấy hai dòng linh khí đã ngừng giãy dụa, anh nhi bị xé rách đã được y hợp lại.

Giọng của đứa nhỏ mềm yếu, dù ở trong tiếng nổ lớn, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Cha... Con không muốn chết... Con tự nhiên sợ chết..."

Anh hài khẽ thì thầm.

Sống lại! Hài tử kia, đã sống lại!

Mặc Ngôn buông tay của mình ra, mở mắt đột ngột.

Cảnh tượng trước mắt khiến y khiếp sợ.

Trọng Khuê ngã vào trong lòng mình, mưa xối xả đầy trời điên cuồng cuốn sạch nơi luyện hóa, dập tắt dòng dung nham nóng rực.

Mặc Ngôn nhìn mặt đất bị thiêu thành than đá, mà con gái bị mình bóp cổ đang gần kề bên bờ tử vong, mới biết rõ chuyện gì xảy ra.

Y không khỏi đau đớn trong lòng, ôm chặt lấy con gái.

Trọng Khuê không ngừng rơi lệ, cũng ôm chặt lấy cha mình.

Ở trong nháy mắt đó, bé mới biết rõ ý nghĩa của tử vong là gì, mới biết sợ hãi tử vong là gì.

Cô bé hiểu thứ quan trọng hơn so với tử vong. So với tử vong, cô bé càng sợ mất đi phụ thân.

Cô bé vào lúc cuối cùng, đưa ra chọn lựa, mới biết rõ ràng, cái gì gọi là chọn lựa.

"Trọng Khuê..." Mặc Ngôn nức nở nghẹn ngào, con gái còn sống, bất luận là trong huyễn cảnh hay hiện thực, anh hài vẫn còn sống.

Tâm ma Mặc Ngôn vào lúc này mới hoàn toàn tiêu tan, y ôm chặt con gái, Thương Minh dùng đuôi của hắn, cuốn lại người một nhà của mình.

Trọng Khuê oa ở trong lòng Mặc Ngôn, dần dần khôi phục hình rồng, đầu của cô bé nhẹ nhàng cọ cọ cằm Mặc Ngôn.

Mưa xối xả giội rửa sạch sẽ một vùng mây mù, sau khi mưa tạnh, trong vòng vạn dặm, tầm mắt vô cùng trống trải.

Mặc Ngôn buông con gái ra, đau lòng nhìn dấu tay chưa tan trên cổ con gái, hỏi: "Có đau hay không? Vừa nãy bị dọa sợ rồi?"

Trọng Khuê lắc đầu: "Không đau, cái gì con cũng không sợ!"

Lời còn chưa dứt, Trọng Khuê đã nhảy ra khỏi cái ôm của Mặc Ngôn, chạy tới đỉnh luyện hóa phía sau.

Lò lửa tắt, nắp đỉnh dần dần mở ra.

Trọng Khuê cùng Nhâm Tiêu Diêu bò lên sườn đỉnh nhìn vào trong.

Chỉ thấy phi kiếm của Nhâm Tiêu Diêu, có nhiều thêm một luồng sáng xanh quấn quanh. Chính là Thanh Vân lão tổ bị luyện hóa ở trong đỉnh, mà phi kiếm cũng bị luyện cùng, lão bỏ mình linh diệt, tinh phách tróc ra, hợp thành một thể với thân kiếm, luyện thành một thanh kiếm tuyệt đỉnh Tiên giới Trung thổ chưa bao giờ có.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương