Trọng Đăng Tiên Đồ
-
Chương 62: Kích phát
Khi Mặc Ngôn rời khỏi Thanh Vân môn, luôn cảm thấy có người đang lén theo dõi mình, bởi vì tiên nhân chạy đến Côn Sơn rất nhiều, y cũng không tiện phát tác, chờ đến chỗ bờ biển, làm cho y khá kinh ngạc khi tên đó vẫn theo dõi mình.
Mắt thấy biển rộng mênh mông hành trình xa xôi, mà Thương Minh còn phải đi theo một đường ẩn thân ở trong tay áo, Mặc Ngôn đành phải thở dài: “Đi ra đi, không phải trốn trốn tránh tránh.”
Một tiểu đồng hàm răng trắng bóng chui ra từ bọt sóng, lấy lòng kêu một tiếng: “Chủ nhân… Đừng đuổi ta mà.”
Mặc Ngôn bị con Diệt Thế sa dây dưa sắp chịu hết nổi, hơn nữa ngoại trừ Thanh Vân lão tổ, con Diệt Thế sa này cũng biết y có huyết mạch thượng cổ thần chỉ. So với việc nó bị người khác bắt được rồi nói linh tinh, không bằng để y trông giữ thì hơn.
Mặc Ngôn cùng con Diệt Thế sa ước pháp tam chương, thứ nhất không được dùng thịt người làm thức ăn; thứ hai nếu như không được sự cho phép của y, thì không được tự ý lẻn vào Côn Sơn; thứ ba, chăm chỉ tu luyện, không được lười biếng.
Diệt Thế sa nghe Mặc Ngôn chịu nhận nó, vui vẻ nhào lộn một cái xuống biển, rồi vội vã nói đồng ý. Y ở Thanh Vân môn được gọi Bạch sa, Mặc Ngôn sẽ theo người nó gọi là Tiểu Bạch.
Diệt Thế sa có chỗ không hài lòng: “Cái tên Tiểu Bạch không có uy phong tí nào, gọi ta là Tiểu Sa đi!”
Mặc Ngôn đỡ trán, bảo Diệt Thế sa hóa thành nguyên hình, rồi cưỡi ở trên lưng Sa Ngư, thẳng hướng Côn Sơn mà chạy. Tuy đi ở trên biển, Mặc Ngôn ngự kiếm mà đi cũng không quá chậm, nhưng y không biết Hồng Thông Thiên đang ở Côn Sơn chuẩn bị đối phó với mình thế nào, vì bảo tồn pháp lực, lấy trạng thái tốt nhất chuẩn bị ứng chiến, khi y ngồi ở trên lưng Sa Ngư, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, tình cờ cùng Thương Minh thương lượng vài chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Nửa tháng sau, Mặc Ngôn về đến Côn Sơn, mọi người đặc biệt tò mò với tiểu đồng Mặc Ngôn mang về, đến khi nghe nói Nhâm Tiêu Diêu tặng cho Mặc Ngôn, thì không hỏi thêm nữa.
Hồng Thông Thiên về trước Mặc Ngôn, chúng đệ tử ờ nhà lúc này đã biết trong môn sắp có đại hỉ sự, giăng đèn kết hoa khắp nơi, cảnh sắc an lành vui mừng tràn ngập, mà để Mặc Ngôn khá là bất ngờ chính là không thấy bóng dáng Hồng Nho Văn đâu cả.
Mặc Ngôn trở lại phòng mình, thì thấy ở trên cửa sổ, hoa hồng đã nở, trúc ngọc đâm rễ nhìn có vẻ đặc biệt chói mắt.
Bất giác nhớ lại kiếp trước, cũng như lúc này, đại hôn của Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên, thậm chí ngay cả đồ đạc trang trí nhà cửa, đều là đồ của Lạc Nhật nhai.
Năm đó kích phẫn cực kỳ, còn bây giờ, Mặc Ngôn đã không thèm quan tâm chuyện này nữa.
Thực lực đã khác, cách nhìn cũng khác.
Năm đó Mặc Ngôn muốn biết Hồng Nho Văn có thay lòng đổi dạ hay không, còn bây giờ, Mặc Ngôn muốn biết, Hồng Thông Thiên phóng túng kỳ cổ như vậy, mục đích sau lưng là gì?
Nhưng thời gian chuyện này quấy nhiễu Mặc Ngôn cũng không được bao lâu, đã dần dần lộ chân tướng.
Từ khi Mặc Ngôn lên núi, Hồng Nho Văn không thấy tăm hơi, sau khi nghe ngóng từ miệng đệ tử Côn Sơn mới biết được, hóa ra là vì dọc theo đường vì liên tục nhiều lần Hồng Nho Văn nói không muốn đính ước cùng Bạch Liên, thậm chí còn có một lần muốn chạy trốn. Hành động này của Hồng Nho Văn đã chọc giận Hồng Thông Thiên, khi mọi người vừa bước chân xuống đất Côn Sơn, Hồng Nho Văn liền bị bí mật giam lỏng, chỉ chờ nghi thức huyết khế ba ngày sau.
Buổi tối trước ngày Hồng Bạch đính ước, lúc nửa đêm, Mặc Ngôn nghe thấy có người đang đến phía mình, y lập tức ngồi dậy ở trên giường, thả thần thức, mới biết người tới là Nhạc Phong.
Mặc Ngôn có chút kỳ quái, Nhạc Phong nửa đêm đến đây, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, khi Nhạc Phong lặng lẽ vào nhà xong, liền thấp giọng khuyến cáo Mặc Ngôn: “Sư thúc, mấy ngày tới ngài vẫn nên tránh thì hơn!”
“Tại sao?” Mặc Ngôn không rõ, “Có phải ngươi đã biết cái gì?”
Nhạc Phong thần sắc bất định, chỉ một lát sau, cắn răng một cái, đem suy đoán của mình nói ra hết sạch.
Thì ra mấy ngày Mặc Ngôn ở Long Ngâm các Thanh Vân môn, hành tung của Hồng Thông Thiên cùng một nhóm đệ tử Côn Sơn cũng không rõ ràng, Nhạc Phong mỗi ngày đều ở cùng bọn họ, mới đầu, một ít chuyện tập mãi thành quen, nhưng về sau, mọi chuyện dần dần trở nên theo hướng quỷ dị, lúc này mới gây nên lòng nghi ngờ trong hắn.
“Thật ra ta vẫn tò mò, sư phụ vốn phải bế quan mười năm, nhưng thế nào mới chỉ năm năm ngài đã ra được.” Nhạc Phong nói, “Trước đó vì chuyện sư phụ xuất quan ta đã mừng rỡ không ngớt, đến khi Bạch Liên tìm đến cửa, số lần cùng sư phụ mật đàm càng ngày càng nhiều, ta mới cảm thấy có chỗ không đúng.”
Hành động của Bạch Liên ở Kỳ Phong Thành ngày đó, đám người Nhạc Phong rõ rõ ràng ràng, một người như vậy, cùng Hồng Thông Thiên quan hệ mật thiết đến khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị, không thể không làm cho Nhạc Phong phản cảm cùng hoài nghi.
“Năm đó sư thúc nói muốn ra biển ngao du, Bạch Liên liền tìm tới cửa ngay sau đó, khi y tới cửa ngày đó, đúng vào lúc ta đưa cơm cho sư phụ. Ngày đó không biết tại sao Hồng Nho Văn phát tác hiếu tâm, nhất định muốn làm cơm cho sư phụ. Ta liền tùy theo ý hắn, tiếp nhận hộp cơm, cũng không kiểm tra, rồi đưa cho sư phụ. Sau đó là chuyện ta cùng Nho Vănr a biển, ở Kỳ Phong Thành gặp được sư thúc. Vốn còn cảm thấy mọi chuyện rất bình thường, nhưng những ngày gần đây, ta càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng.”
Lông mày Nhạc Phong cau lại, gương mặt toát ra vẻ lo âu: “Sư phụ mấy ngày gần đây, hành vi càng ngày càng quỷ dị, thậm chí còn có một ngày, ta nghe thấy sư phụ gọi ngài là tiểu tặc. Tuy quan hệ giữa ngài và sư phụ không tính quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi nhục mạ sau lưng. Hơn nữa, muốn cùng Bạch Liên kết thân chính là Nho Văn, tại sao sư phụ phải cùng Bạch Liên quan hệ mật thiết? Hành vi mấy ngày của của sư phụ quá khác thường, ta luôn cảm thấy có một luồng dự cảm không may.”
Mặc Ngôn không có cảm giác giống của Nhạc Phong, bới vì y cho rằng, Hồng Thông Thiên như vậy mới là bình thường. Y đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Nhạc Phong suy đoán: “Sư phụ bình thường đều chỉ ăn chút tiên đan, nước sương mà thôi, thường ngày ta đưa cơm, cũng chỉ đưa một đồ lô đựng nước, một đĩa tiên quả. Thế sao Nho Văn sư đệ lại dùng hộp cơm thế gian đưa tới? Sư thúc, ta nghe nói tiên viên Kim gia, tiên thảo đan dược nhiều nhất, cũng giỏi về hạ cổ. Có thể… Bạch Liên có mưu đồ gì không, nên muốn hạ độc cổ sư phụ? Sư phụ bị y khống chế, nên mới làm ra đủ loại hành động cử chỉ khác thường? Bằng không tại sao đột nhiên sư phụ xuất quan? Tại sao mấy ngày qua làm ra đủ chuyện mà ta không thể nào hiểu được? Ta nghĩ Bạch Liên chắc rất hận ngài, cho nên… Nếu ngài không ngại thì hãy tránh đi một chút… Miễn cho ở trước mặt mọi người gây ra chút việc không hay.”
Mặc Ngôn thở dài một hơi trong lòng, rất hiểu tâm tình của Nhạc Phong vào lúc này.
Nhạc Phong được Hồng Thông Thiên nuôi dưỡng từ nhỏ, chưa từng tệ bạc hắn, ở trong lòng hắn, Hồng Thông Thiên là một sư phụ uy nghiêm từ ái. Mà giờ mắt thấy sư phụ làm việc đã dần dần vượt qua ngoài mức tiếp thu của mình, liền liều mạng vì lão kiếm cớ giải thích, lại không chịu tin tưởng sự thật đơn giản nhất kia.
Mặc Ngôn giơ tay, vỗ vỗ vai Nhạc Phong, nói: “Lòng người hiểm ác, chúng ta là người tu đạo, cũng không phải tất cả đều thanh tâm quả dục. Chuyện này ta sẽ tự mình xử lý, ngươi đừng lo lắng quá mức.”
Vẻ mặt Nhạc Phong khá là sầu lo, tuy hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có một loại bản năng nhất sinh, nhạy cảm trong hắn, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra ở Côn Sơn.
Sau khi đưa tiễn Nhạc Phong, Mặc Ngôn bắt đầu cẩn thận sắp xếp manh mối mà hắn đưa tới.
Xem ra, việc Hồng Thông Thiên xuất quan sớm, hơn nửa vì có con trai chớp mắt hiếu tâm tràn đầy làm cơm, mà bữa cơm này, tất nhiên có quan hệ mật thiết với Bạch Liên.
Mặc Ngôn đương nhiên sẽ không giống Nhạc Phong, cho rằng Hồng Thông Thiên đang bị Bạch Liên khống chế.
Lão có thể xuất quan sớm, chứng tỏ chỉ trong một đêm, công lực tăng mạnh, tự mình đột phá.
Mặc Ngôn trước đó vẫn còn cho là Hồng Thông Thiên thoát thai hoán cốt, nhưng bây giờ xem ra… Hình như còn một cách khác, để cho lão chỉ trong một đêm, công lực tăng nhiều.
Mặc Ngôn lấy trong túi càn khôn, bản ( Bạch thị Biến hóa thuật) tự tay sao chép.
Sau một lát, trên mặt của y lộ ra nụ cười khẽ, thì ra là như vậy.
Tất nhiên Bạch Liên sẽ có gì đó cùng Hồng Thông Thiên trao đổi, chỉ không biết một khắc trước khi Hồng Thông Thiên xuất quan, đã biến thành dáng dấp của ai. Là Thanh Vân lão tổ, hay là Kiếm Tiên? Hay là, là Hắc Long đã từng đánh lão bị thương?
( Chú ý, biến thành người có sức mạnh hơn mình thì sẽ có sức mạnh của người đó, HTT mới đột phá được!!!)
Nghĩ tới đây, Mặc Ngôn khẽ lắc đầu, lấy tâm cơ của Bạch Liên, chắc chắn sẽ không đem toàn bộ Biến hóa thuật ra hết.
Cho nên sau khi Hồng Thông Thiên xuất quan, mới nhiều lần tiếp xúc với Bạch Liên, cho nên… Lão mới có đủ năng lực để Bạch Liên thông gia cùng Côn Sơn.
Nội dung cụ thể hai người giao dịch, tuy Mặc Ngôn không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng có thể suy đoán ra bảy, tám phần.
Chỉ có một chỗ, Mặc Ngôn không nghĩ ra. Bạch Liên hẳn phải biết mình cũng xem qua quyển sách này, y dựa vào cái gì cho rằng, khi mình cùng Hồng Thông Thiên tranh đấu, thì sẽ bị thua?
“Mặc Ngôn tất bại!” Bạch Liên đối mặt Hồng Thông Thiên, như chặt đinh chém sắt đưa ra kết luận, “Thế bá, pháp lực của ngài thâm hậu hơn y, nếu như vận khởi Biến hóa thuật Bạch thị, Mặc Ngôn nhất định không phải là đối thủ!”
Hồng Thông Thiên trên dưới đánh giá Bạch Liên, lại xác nhận lần nữa: “Cháu xác định, Mặc Ngôn chưa từng xem qua quyển sách này?”
Bạch Liên có chút chột dạ, nhưng rất nhanh sau đó, liền gật đầu khẳng định: “Đây là chí bảo Bạch gia, há có thể để cho hạng tiểu nhân như Mặc Ngôn nhìn trộm? Thế bá muốn diệt trừ y, buổi tối ngày đính hôn, chính là cơ hội tốt nhất.”
Hồng Thông Thiên khẽ cười cười, lão âm thầm tính toán. Dù lão còn chưa rõ thực lực của Mặc Ngôn, nhưng năm năm trước, ở trên biển từng đánh với y một trận, có thể hiểu sơ.
Hơn nữa ở một tháng trước, Mặc Ngôn cùng Kiếm Tiên Thanh Vân môn, ngự kiếm mà đi, bay qua thang trời, pháp lực khi đó thế nào, Hồng Thông Thiên cũng thấy rõ.
Tuy Mặc Ngôn tiến triển cực kỳ nhanh chóng, hay gặp được rất nhiều kỳ ngộ, nhưng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, thì không thể phi thăng cùng đột phá.
Pháp lực của lão vốn đã mạnh hơn Mặc Ngôn, nếu thật sự động thủ, thì y không phải đối thủ của lão.
Hồng Thông Thiên lo lắng chính là Mặc Ngôn đã từng đi qua Bạch thị Huyền Không Sơn, nói không chừng còn nắm giữ Biến hóa thuật, lâm chiến sẽ có biến hóa, làm cho lão không địch lại được.
Nhưng bây giờ, Hồng Thông Thiên nhìn bản Biến hóa thuật thiếu trang kia, tự tin tràn đầy —— cho dù tiểu tặc Mặc Ngôn trộm Biến hóa thuật Bạch thị cũng không sao, nếu y dám có biến hóa, pháp lực của lão thâm hậu hơn so với y, thì sẽ mạnh hơn y!
Điều cần thiết hiện giờ, chỉ là tìm cớ làm cho Mặc Ngôn thân bại danh liệt, trục xuất ra khỏi Côn Sơn mà thôi!
Mà cái cớ đó, quả thực quá dễ tìm.
Hồng Thông Thiên lộ ra nụ cười từ ái, lẳng lặng chờ đợi.
Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên đính hôn vào đầu đêm, giữa bầu trời không có một ngôi sao, Mặc Ngôn nâng chung trà lên, yên lặng uống.
Mùi vị trong trà, không thể quen thuộc hơn.
Kiếp trước cũng giống hôm nay, uống mùi vị như này.
Trong không khí, tràn ngập một luồng hương vị ngọt đến phát ngấy, Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu.
Xem ra đãi ngộ kiếp này so với kiếp trước còn tốt hơn rất nhiều, không những có xuân dược trong nước trà, mà trong không khí, còn có mê hương.
Mặc Ngôn khẽ mỉm cười, chỉ tiếc, một phen tâm tư lần này của Hồng Thông Thiên, chung quy sẽ uổng phí.
Thủ đoạn bịp bợm này, khi Bạch Liên trộm cắp thánh dược Kim gia, Mặc Ngôn đã được cậu ba Kim gia Kim Nhược Thủy báo cho. Kim Nhược Thủy tưởng là Bạch Liên trộm dùng để đối phó Hồng Nho Văn, còn Kim lão gia tử tỏ ý không hề ngăn cản việc này. Nhưng để tỏ rằng mình một lòng với Mặc Ngôn, còn cung cấp giải dược, cùng khuyến cáo Mặc Ngôn: “Sư thúc, tiểu tử họ Bạch nhất định không có ý tốt! Lượng lớn như vậy, tối nay tính mạng Hồng thiếu chủ chỉ sợ khó bảo toàn, đến lúc ngài ra tay vạch trần nó, hãy lấy thuốc giải ra, nhất định phải làm cho tiểu tử họ Bạch kia chết không có chỗ chôn! Không không… Không… Ta không được nói, ta sợ chọc giận lão gia tử nhà ta… Ông không nỡ hại cháu ngoại, con trai cháu trai ta đây có một đám lớn, mới không thèm khát gì họ Bạch!”
Mặc Ngôn hồi tưởng lại lời Kim Nhược Thủy muốn mình nhân cơ hội này giết chết Bạch Liên, lại lộ dáng vẻ không tiện mở miệng, không khỏi cong khóe miệng.
Cũng đúng, ngay cả Mặc Ngôn mới đầu nghe Kim Nhược Thủy nói tới việc này, cũng không ngờ tới, thứ này sẽ bị dùng ở trên người mình.
“Đáng tiếc…” Mặc Ngôn thở dài, lặng lẽ suy nghĩ, “Liều lượng có nhiều hơn nữa, với ta hiện giờ mà nói, như đang lấy trứng chọi đá mà thôi. Kiếp trước đã vậy, kiếp này, vẫn chỉ có mỗi chiêu này…”
Mặc Ngôn lẳng lặng chờ đợi, y để Nguyên quang kính giấu ở vị trí tốt nhất trong phòng, chờ đợi trò hay trình diễn.
Mắt thấy biển rộng mênh mông hành trình xa xôi, mà Thương Minh còn phải đi theo một đường ẩn thân ở trong tay áo, Mặc Ngôn đành phải thở dài: “Đi ra đi, không phải trốn trốn tránh tránh.”
Một tiểu đồng hàm răng trắng bóng chui ra từ bọt sóng, lấy lòng kêu một tiếng: “Chủ nhân… Đừng đuổi ta mà.”
Mặc Ngôn bị con Diệt Thế sa dây dưa sắp chịu hết nổi, hơn nữa ngoại trừ Thanh Vân lão tổ, con Diệt Thế sa này cũng biết y có huyết mạch thượng cổ thần chỉ. So với việc nó bị người khác bắt được rồi nói linh tinh, không bằng để y trông giữ thì hơn.
Mặc Ngôn cùng con Diệt Thế sa ước pháp tam chương, thứ nhất không được dùng thịt người làm thức ăn; thứ hai nếu như không được sự cho phép của y, thì không được tự ý lẻn vào Côn Sơn; thứ ba, chăm chỉ tu luyện, không được lười biếng.
Diệt Thế sa nghe Mặc Ngôn chịu nhận nó, vui vẻ nhào lộn một cái xuống biển, rồi vội vã nói đồng ý. Y ở Thanh Vân môn được gọi Bạch sa, Mặc Ngôn sẽ theo người nó gọi là Tiểu Bạch.
Diệt Thế sa có chỗ không hài lòng: “Cái tên Tiểu Bạch không có uy phong tí nào, gọi ta là Tiểu Sa đi!”
Mặc Ngôn đỡ trán, bảo Diệt Thế sa hóa thành nguyên hình, rồi cưỡi ở trên lưng Sa Ngư, thẳng hướng Côn Sơn mà chạy. Tuy đi ở trên biển, Mặc Ngôn ngự kiếm mà đi cũng không quá chậm, nhưng y không biết Hồng Thông Thiên đang ở Côn Sơn chuẩn bị đối phó với mình thế nào, vì bảo tồn pháp lực, lấy trạng thái tốt nhất chuẩn bị ứng chiến, khi y ngồi ở trên lưng Sa Ngư, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, tình cờ cùng Thương Minh thương lượng vài chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Nửa tháng sau, Mặc Ngôn về đến Côn Sơn, mọi người đặc biệt tò mò với tiểu đồng Mặc Ngôn mang về, đến khi nghe nói Nhâm Tiêu Diêu tặng cho Mặc Ngôn, thì không hỏi thêm nữa.
Hồng Thông Thiên về trước Mặc Ngôn, chúng đệ tử ờ nhà lúc này đã biết trong môn sắp có đại hỉ sự, giăng đèn kết hoa khắp nơi, cảnh sắc an lành vui mừng tràn ngập, mà để Mặc Ngôn khá là bất ngờ chính là không thấy bóng dáng Hồng Nho Văn đâu cả.
Mặc Ngôn trở lại phòng mình, thì thấy ở trên cửa sổ, hoa hồng đã nở, trúc ngọc đâm rễ nhìn có vẻ đặc biệt chói mắt.
Bất giác nhớ lại kiếp trước, cũng như lúc này, đại hôn của Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên, thậm chí ngay cả đồ đạc trang trí nhà cửa, đều là đồ của Lạc Nhật nhai.
Năm đó kích phẫn cực kỳ, còn bây giờ, Mặc Ngôn đã không thèm quan tâm chuyện này nữa.
Thực lực đã khác, cách nhìn cũng khác.
Năm đó Mặc Ngôn muốn biết Hồng Nho Văn có thay lòng đổi dạ hay không, còn bây giờ, Mặc Ngôn muốn biết, Hồng Thông Thiên phóng túng kỳ cổ như vậy, mục đích sau lưng là gì?
Nhưng thời gian chuyện này quấy nhiễu Mặc Ngôn cũng không được bao lâu, đã dần dần lộ chân tướng.
Từ khi Mặc Ngôn lên núi, Hồng Nho Văn không thấy tăm hơi, sau khi nghe ngóng từ miệng đệ tử Côn Sơn mới biết được, hóa ra là vì dọc theo đường vì liên tục nhiều lần Hồng Nho Văn nói không muốn đính ước cùng Bạch Liên, thậm chí còn có một lần muốn chạy trốn. Hành động này của Hồng Nho Văn đã chọc giận Hồng Thông Thiên, khi mọi người vừa bước chân xuống đất Côn Sơn, Hồng Nho Văn liền bị bí mật giam lỏng, chỉ chờ nghi thức huyết khế ba ngày sau.
Buổi tối trước ngày Hồng Bạch đính ước, lúc nửa đêm, Mặc Ngôn nghe thấy có người đang đến phía mình, y lập tức ngồi dậy ở trên giường, thả thần thức, mới biết người tới là Nhạc Phong.
Mặc Ngôn có chút kỳ quái, Nhạc Phong nửa đêm đến đây, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, khi Nhạc Phong lặng lẽ vào nhà xong, liền thấp giọng khuyến cáo Mặc Ngôn: “Sư thúc, mấy ngày tới ngài vẫn nên tránh thì hơn!”
“Tại sao?” Mặc Ngôn không rõ, “Có phải ngươi đã biết cái gì?”
Nhạc Phong thần sắc bất định, chỉ một lát sau, cắn răng một cái, đem suy đoán của mình nói ra hết sạch.
Thì ra mấy ngày Mặc Ngôn ở Long Ngâm các Thanh Vân môn, hành tung của Hồng Thông Thiên cùng một nhóm đệ tử Côn Sơn cũng không rõ ràng, Nhạc Phong mỗi ngày đều ở cùng bọn họ, mới đầu, một ít chuyện tập mãi thành quen, nhưng về sau, mọi chuyện dần dần trở nên theo hướng quỷ dị, lúc này mới gây nên lòng nghi ngờ trong hắn.
“Thật ra ta vẫn tò mò, sư phụ vốn phải bế quan mười năm, nhưng thế nào mới chỉ năm năm ngài đã ra được.” Nhạc Phong nói, “Trước đó vì chuyện sư phụ xuất quan ta đã mừng rỡ không ngớt, đến khi Bạch Liên tìm đến cửa, số lần cùng sư phụ mật đàm càng ngày càng nhiều, ta mới cảm thấy có chỗ không đúng.”
Hành động của Bạch Liên ở Kỳ Phong Thành ngày đó, đám người Nhạc Phong rõ rõ ràng ràng, một người như vậy, cùng Hồng Thông Thiên quan hệ mật thiết đến khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị, không thể không làm cho Nhạc Phong phản cảm cùng hoài nghi.
“Năm đó sư thúc nói muốn ra biển ngao du, Bạch Liên liền tìm tới cửa ngay sau đó, khi y tới cửa ngày đó, đúng vào lúc ta đưa cơm cho sư phụ. Ngày đó không biết tại sao Hồng Nho Văn phát tác hiếu tâm, nhất định muốn làm cơm cho sư phụ. Ta liền tùy theo ý hắn, tiếp nhận hộp cơm, cũng không kiểm tra, rồi đưa cho sư phụ. Sau đó là chuyện ta cùng Nho Vănr a biển, ở Kỳ Phong Thành gặp được sư thúc. Vốn còn cảm thấy mọi chuyện rất bình thường, nhưng những ngày gần đây, ta càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng.”
Lông mày Nhạc Phong cau lại, gương mặt toát ra vẻ lo âu: “Sư phụ mấy ngày gần đây, hành vi càng ngày càng quỷ dị, thậm chí còn có một ngày, ta nghe thấy sư phụ gọi ngài là tiểu tặc. Tuy quan hệ giữa ngài và sư phụ không tính quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi nhục mạ sau lưng. Hơn nữa, muốn cùng Bạch Liên kết thân chính là Nho Văn, tại sao sư phụ phải cùng Bạch Liên quan hệ mật thiết? Hành vi mấy ngày của của sư phụ quá khác thường, ta luôn cảm thấy có một luồng dự cảm không may.”
Mặc Ngôn không có cảm giác giống của Nhạc Phong, bới vì y cho rằng, Hồng Thông Thiên như vậy mới là bình thường. Y đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Nhạc Phong suy đoán: “Sư phụ bình thường đều chỉ ăn chút tiên đan, nước sương mà thôi, thường ngày ta đưa cơm, cũng chỉ đưa một đồ lô đựng nước, một đĩa tiên quả. Thế sao Nho Văn sư đệ lại dùng hộp cơm thế gian đưa tới? Sư thúc, ta nghe nói tiên viên Kim gia, tiên thảo đan dược nhiều nhất, cũng giỏi về hạ cổ. Có thể… Bạch Liên có mưu đồ gì không, nên muốn hạ độc cổ sư phụ? Sư phụ bị y khống chế, nên mới làm ra đủ loại hành động cử chỉ khác thường? Bằng không tại sao đột nhiên sư phụ xuất quan? Tại sao mấy ngày qua làm ra đủ chuyện mà ta không thể nào hiểu được? Ta nghĩ Bạch Liên chắc rất hận ngài, cho nên… Nếu ngài không ngại thì hãy tránh đi một chút… Miễn cho ở trước mặt mọi người gây ra chút việc không hay.”
Mặc Ngôn thở dài một hơi trong lòng, rất hiểu tâm tình của Nhạc Phong vào lúc này.
Nhạc Phong được Hồng Thông Thiên nuôi dưỡng từ nhỏ, chưa từng tệ bạc hắn, ở trong lòng hắn, Hồng Thông Thiên là một sư phụ uy nghiêm từ ái. Mà giờ mắt thấy sư phụ làm việc đã dần dần vượt qua ngoài mức tiếp thu của mình, liền liều mạng vì lão kiếm cớ giải thích, lại không chịu tin tưởng sự thật đơn giản nhất kia.
Mặc Ngôn giơ tay, vỗ vỗ vai Nhạc Phong, nói: “Lòng người hiểm ác, chúng ta là người tu đạo, cũng không phải tất cả đều thanh tâm quả dục. Chuyện này ta sẽ tự mình xử lý, ngươi đừng lo lắng quá mức.”
Vẻ mặt Nhạc Phong khá là sầu lo, tuy hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có một loại bản năng nhất sinh, nhạy cảm trong hắn, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra ở Côn Sơn.
Sau khi đưa tiễn Nhạc Phong, Mặc Ngôn bắt đầu cẩn thận sắp xếp manh mối mà hắn đưa tới.
Xem ra, việc Hồng Thông Thiên xuất quan sớm, hơn nửa vì có con trai chớp mắt hiếu tâm tràn đầy làm cơm, mà bữa cơm này, tất nhiên có quan hệ mật thiết với Bạch Liên.
Mặc Ngôn đương nhiên sẽ không giống Nhạc Phong, cho rằng Hồng Thông Thiên đang bị Bạch Liên khống chế.
Lão có thể xuất quan sớm, chứng tỏ chỉ trong một đêm, công lực tăng mạnh, tự mình đột phá.
Mặc Ngôn trước đó vẫn còn cho là Hồng Thông Thiên thoát thai hoán cốt, nhưng bây giờ xem ra… Hình như còn một cách khác, để cho lão chỉ trong một đêm, công lực tăng nhiều.
Mặc Ngôn lấy trong túi càn khôn, bản ( Bạch thị Biến hóa thuật) tự tay sao chép.
Sau một lát, trên mặt của y lộ ra nụ cười khẽ, thì ra là như vậy.
Tất nhiên Bạch Liên sẽ có gì đó cùng Hồng Thông Thiên trao đổi, chỉ không biết một khắc trước khi Hồng Thông Thiên xuất quan, đã biến thành dáng dấp của ai. Là Thanh Vân lão tổ, hay là Kiếm Tiên? Hay là, là Hắc Long đã từng đánh lão bị thương?
( Chú ý, biến thành người có sức mạnh hơn mình thì sẽ có sức mạnh của người đó, HTT mới đột phá được!!!)
Nghĩ tới đây, Mặc Ngôn khẽ lắc đầu, lấy tâm cơ của Bạch Liên, chắc chắn sẽ không đem toàn bộ Biến hóa thuật ra hết.
Cho nên sau khi Hồng Thông Thiên xuất quan, mới nhiều lần tiếp xúc với Bạch Liên, cho nên… Lão mới có đủ năng lực để Bạch Liên thông gia cùng Côn Sơn.
Nội dung cụ thể hai người giao dịch, tuy Mặc Ngôn không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng có thể suy đoán ra bảy, tám phần.
Chỉ có một chỗ, Mặc Ngôn không nghĩ ra. Bạch Liên hẳn phải biết mình cũng xem qua quyển sách này, y dựa vào cái gì cho rằng, khi mình cùng Hồng Thông Thiên tranh đấu, thì sẽ bị thua?
“Mặc Ngôn tất bại!” Bạch Liên đối mặt Hồng Thông Thiên, như chặt đinh chém sắt đưa ra kết luận, “Thế bá, pháp lực của ngài thâm hậu hơn y, nếu như vận khởi Biến hóa thuật Bạch thị, Mặc Ngôn nhất định không phải là đối thủ!”
Hồng Thông Thiên trên dưới đánh giá Bạch Liên, lại xác nhận lần nữa: “Cháu xác định, Mặc Ngôn chưa từng xem qua quyển sách này?”
Bạch Liên có chút chột dạ, nhưng rất nhanh sau đó, liền gật đầu khẳng định: “Đây là chí bảo Bạch gia, há có thể để cho hạng tiểu nhân như Mặc Ngôn nhìn trộm? Thế bá muốn diệt trừ y, buổi tối ngày đính hôn, chính là cơ hội tốt nhất.”
Hồng Thông Thiên khẽ cười cười, lão âm thầm tính toán. Dù lão còn chưa rõ thực lực của Mặc Ngôn, nhưng năm năm trước, ở trên biển từng đánh với y một trận, có thể hiểu sơ.
Hơn nữa ở một tháng trước, Mặc Ngôn cùng Kiếm Tiên Thanh Vân môn, ngự kiếm mà đi, bay qua thang trời, pháp lực khi đó thế nào, Hồng Thông Thiên cũng thấy rõ.
Tuy Mặc Ngôn tiến triển cực kỳ nhanh chóng, hay gặp được rất nhiều kỳ ngộ, nhưng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, thì không thể phi thăng cùng đột phá.
Pháp lực của lão vốn đã mạnh hơn Mặc Ngôn, nếu thật sự động thủ, thì y không phải đối thủ của lão.
Hồng Thông Thiên lo lắng chính là Mặc Ngôn đã từng đi qua Bạch thị Huyền Không Sơn, nói không chừng còn nắm giữ Biến hóa thuật, lâm chiến sẽ có biến hóa, làm cho lão không địch lại được.
Nhưng bây giờ, Hồng Thông Thiên nhìn bản Biến hóa thuật thiếu trang kia, tự tin tràn đầy —— cho dù tiểu tặc Mặc Ngôn trộm Biến hóa thuật Bạch thị cũng không sao, nếu y dám có biến hóa, pháp lực của lão thâm hậu hơn so với y, thì sẽ mạnh hơn y!
Điều cần thiết hiện giờ, chỉ là tìm cớ làm cho Mặc Ngôn thân bại danh liệt, trục xuất ra khỏi Côn Sơn mà thôi!
Mà cái cớ đó, quả thực quá dễ tìm.
Hồng Thông Thiên lộ ra nụ cười từ ái, lẳng lặng chờ đợi.
Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên đính hôn vào đầu đêm, giữa bầu trời không có một ngôi sao, Mặc Ngôn nâng chung trà lên, yên lặng uống.
Mùi vị trong trà, không thể quen thuộc hơn.
Kiếp trước cũng giống hôm nay, uống mùi vị như này.
Trong không khí, tràn ngập một luồng hương vị ngọt đến phát ngấy, Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu.
Xem ra đãi ngộ kiếp này so với kiếp trước còn tốt hơn rất nhiều, không những có xuân dược trong nước trà, mà trong không khí, còn có mê hương.
Mặc Ngôn khẽ mỉm cười, chỉ tiếc, một phen tâm tư lần này của Hồng Thông Thiên, chung quy sẽ uổng phí.
Thủ đoạn bịp bợm này, khi Bạch Liên trộm cắp thánh dược Kim gia, Mặc Ngôn đã được cậu ba Kim gia Kim Nhược Thủy báo cho. Kim Nhược Thủy tưởng là Bạch Liên trộm dùng để đối phó Hồng Nho Văn, còn Kim lão gia tử tỏ ý không hề ngăn cản việc này. Nhưng để tỏ rằng mình một lòng với Mặc Ngôn, còn cung cấp giải dược, cùng khuyến cáo Mặc Ngôn: “Sư thúc, tiểu tử họ Bạch nhất định không có ý tốt! Lượng lớn như vậy, tối nay tính mạng Hồng thiếu chủ chỉ sợ khó bảo toàn, đến lúc ngài ra tay vạch trần nó, hãy lấy thuốc giải ra, nhất định phải làm cho tiểu tử họ Bạch kia chết không có chỗ chôn! Không không… Không… Ta không được nói, ta sợ chọc giận lão gia tử nhà ta… Ông không nỡ hại cháu ngoại, con trai cháu trai ta đây có một đám lớn, mới không thèm khát gì họ Bạch!”
Mặc Ngôn hồi tưởng lại lời Kim Nhược Thủy muốn mình nhân cơ hội này giết chết Bạch Liên, lại lộ dáng vẻ không tiện mở miệng, không khỏi cong khóe miệng.
Cũng đúng, ngay cả Mặc Ngôn mới đầu nghe Kim Nhược Thủy nói tới việc này, cũng không ngờ tới, thứ này sẽ bị dùng ở trên người mình.
“Đáng tiếc…” Mặc Ngôn thở dài, lặng lẽ suy nghĩ, “Liều lượng có nhiều hơn nữa, với ta hiện giờ mà nói, như đang lấy trứng chọi đá mà thôi. Kiếp trước đã vậy, kiếp này, vẫn chỉ có mỗi chiêu này…”
Mặc Ngôn lẳng lặng chờ đợi, y để Nguyên quang kính giấu ở vị trí tốt nhất trong phòng, chờ đợi trò hay trình diễn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook