Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi
-
Chương 35: Mộ Quang (một)
Edit by An Nhiên
“Đám bê con tôm tép này sao lại đuổi dai thế hả... Đi hướng Bắc.” Vệ Lạc hít một hơi lạnh, Tiêu Diêu được bảo vệ bên dưới, sờ lên phi đao trong tay áo, tổng cộng còn chưa đến mười thanh, còn lại một ít phi châm lực sát thương không đủ, đang tính toán tiêu hao trong đầu, sau cổ chợt ươn ướt ấm nóng, giống như nước nhỏ giọt.
“Vệ Lạc, ngươi chảy nước mũi lên cổ ta rồi.” Tiêu Diêu đưa tay lau gáy một cái, một tay máu đỏ tươi, trong ngực trầm xuống, từ phía dưới cánh tay Vệ Lạc quay đầu, “Bị thương chỗ nào?”
Vệ Lạc thở gấp, trong thanh âm mang theo hô hấp đau đớn, “Chảy nước mũi con kê a, nam nhân của ngươi thiếu chút nữa bị các tôn tử ném phi tiêu chết rồi.”
“Không chết là được, đi nhanh lên, ta không còn phi đao.” Tiêu Diêu vươn tay phải ra sau, vòng lên eo Vệ Lạc, chống đỡ áo giáp bên hông, vốn là được Vệ Lạc bảo vệ dưới thân, hiện giờ biến thành Tiêu Diêu dìu cánh tay Vệ Lạc, đem phần lớn sức nặng gánh lên người mình, “Tháp canh không xa, chống đỡ một chút.”
Hai người ẩn náu dưới bóng đêm đi xuyên qua rừng rậm, sau lưng loạn tiễn bay rào rào, bay qua sát tai sát nách, mỗi một bước đều là tranh mệnh với trời, không biết bước tiếp theo có phải sẽ trực tiếp bị mũi tên bay loạn phía sau đâm xuyên lưng thành lỗ thủng hay không.
Máu từng giọt từng giọt chảy vào trong y phục sau lưng Tiêu Diêu, máu nóng tỏa nhiệt trên lưng Tiêu Diêu, chạy trốn chạy trốn, mũi Tiêu Diêu đau xót, dùng sức nắm lấy tay phải Vệ Lạc, mười ngón đan xen, cố gắng cứng rắn thanh âm nói, “Đừng chảy máu... Ta choáng máu... Đừng chảy...”
Vệ Lạc thanh âm càng ngày càng suy yếu, “Biết ngươi sáu năm sao chưa từng nghe nói ngươi bị choáng máu...”
“Ta, ta chỉ choáng máu của ngươi!” Tiêu Diêu khẽ cắn răng, trong ống tay áo trượt ra hai thanh phi đao, ngón cái lướt một cái, tách lưỡi dao mỏng ra, trở tay phi ngược về phía mũi tên bắn lén bay đến, hai tiếng kêu thảm bao phủ rừng sâu.
Trong tay áo vẫn còn bốn thanh phi đao, dùng hết sẽ triệt để trở thành tay không tấc sắt.
Miệng vết thương trên cánh tay bắt đầu chảy ra máu biến thành màu đen, Tiêu Diêu ngửi được một mùi thuốc cực nhạt, quay đầu lại nhìn miệng vết thương, máu thịt ở miệng vết thương đã biến thành màu tím đen.
“Mẹ kiếp... Mũi tên có độc...” Tiêu Diêu nghiến răng, hai thanh phi đao trượt ra lòng bàn tay.
Vệ Lạc môi trắng bệch, đè lại tay Tiêu Diêu, “Nén sốt ruột, không có việc gì, vấn đề không lớn. Giữ phi đao lại bảo vệ tính mạng, ta không còn ngươi phải sống sót, tiểu tử, ngươi là đôn đốc.”
“Vấn đề này còn chưa đủ lớn a, tim ngươi thật mẹ nó lớn đấy.” Tiêu Diêu lấy ra một lọ dược từ trong đai lưng, đổ ra một viên dược hoàn màu xanh lá nhét vào trong miệng Vệ Lạc, “Tụ độc đan, ở đây ta có một viên, lão gia tử chỉ làm tổng cộng hai viên.”
Vệ Lạc ngậm viên đan đi đến bên cạnh Tiêu Diêu, “Ừ, cắn cho ngươi một nửa.”
“Ta cắn... Lão tử muốn cắn con kê của ngươi xuống...” Tiêu Diêu một tay ấn lên đầu Vệ Lạc, nghiêng đầu dán miệng lên, đầu lưỡi đỉnh một cái, đem dược hoàn nhét vào trong miệng Vệ Lạc, ép người nuốt.
Trong rừng rậm hiện lên mấy bóng đen, thoáng chốc mười tên Tây Duẫn tay cầm dao quắm bao vây đường đi, quay người lại, đường lui cũng bị mấy tên cầm dao quắm tương tự chặt đứt, Vệ Lạc nhìn quét một vòng người xung quanh, trên huyệt Thái Dương mỗi người đều in một hoa văn mở lớn hai mắt, thân hình lực lưỡng, tản ra lệ khí lạnh lùng, dao quắm trong tay mang huyết quang.
Khí thế hoàn toàn bất đồng với những lang binh bình thường, những tên này đều là cao thủ Tây Duẫn được huấn luyện khắc nghiệt, cực kì nguy hiểm.
Tay phải Vệ Lạc nắm chặt chuôi Mộ Quang, Tiêu Diêu kẹp phi châm ở ngón giữa, lạnh lùng nhìn quét cao thủ Tây Duẫn xung quanh đang chậm rãi tới gần.
“Là binh sĩ Tây Duẫn ẩn núp, thiết vệ mười bảy mắt.” Hô hấp của Vệ Lạc ổn định hơn không ít so với lúc trước, tiên đan giải độc của lão y tiên Tiêu phủ, đó là thứ tốt mà đại tộc thế gia võ lâm danh môn tranh đoạt.
“Diêu nhi, ta xem chừng chúng ta không ứng phó được nhiều người như vậy, ngươi đi trước, ta kéo dài thời gian.” Vệ Lạc thấp giọng dặn dò.
“Ta không biết đường.” Khóe miệng Tiêu Diêu nhếch lên, một bộ dáng lão tử chỉ có thể để ngươi mang đi.
Vệ Lạc dùng sức siết chuôi đao, “Ngươi làm mật thám nhiều năm như vậy nhưng không biết đường?”
Tiêu Diêu hừ cười một tiếng, “Đúng vậy.”
“Tiểu tử, ta đã bảo ngươi đi, chính ngươi không đi, đến lúc đó đừng trách chết chung với ta.” Vệ Lạc tức giận đè chặt vải thuốc cầm máu trên người, hơi khom lưng, hai tay cầm chuôi đao, mũi đao hướng ra ngoài.
Tiêu Diêu ngẩng đầu lên, giống như thấy chết không sờn nhìn thiết vệ mười bảy mắt đối diện đang lao tới. Nói thật, lão tử chỉ sợ không thể chết chung với ngươi.
Ba thiết vệ đột nhiên nhào đầu về phía trước, Tiêu Diêu lăn một vòng tại chỗ, lăn đến dưới chân một tên trong đó, trượt qua háng nhảy lên, hai tay bắt lấy cổ áo tên nọ, cả người kỵ lên vai hắn, hai chân kẹp đầu, Tiêu Diêu dùng sức vặn một cái, rắc một tiếng, cổ tên nọ vặn một vòng từ trước ra sau, lập tức vong mạng ngã xuống đất, Tiêu Diêu thuận thế nhảy xuống, nghênh tiếp nhóm người tiếp theo.
Hai thiết vệ khác giáp công hai bên Tiêu Diêu, Tiêu Diêu một quyền mãnh kích xương cằm người nọ, bị người nọ dùng hai quyền tựa như sắt thép bắt lấy tay phải, dùng sức siết một cái.
“Mẹ kiếp đau chết!” Tiêu Diêu đau nhức rống một tiếng, xương tay phát ra tiếng động răng rắc, người nọ cũng đồng thời kêu thảm một tiếng, hai tay bị một thanh phi đao Tiêu Diêu cầm trong tay xuyên ra lỗ thủng, Tiêu Diêu chợt rút tay phải ra, lại đột nhiên đánh về phía xương quai hàm người nọ, phi đao trong tay trực tiếp đâm xuyên yết hầu hắn.
Tiêu Diêu thuận thế trở mình, vung ra vô số phi châm từ trong tay áo, công kích trực tiếp *ba đường dưới của đối phương, phi châm cực nhỏ khó lòng phòng bị, lập tức ba bốn tên thiết vệ ôm hạ bộ ồ ồ đổ máu quỳ xuống rú thảm.
(Ba đường dưới là từ bụng trở xuống, bao gồm: bụng, đũng quần, chân)
Vệ Lạc liếc mắt qua chú ý đến bên này, hít một hơi lạnh, “Diêu nhi ngươi đang làm cái gì! Ta dạy ngươi đánh như vậy sao?! Ngươi học từ tên côn đồ vô lại nào!”
Tiêu Diêu ra chiêu âm tàn, mục đích chỉ có đánh địch giành thắng, chiêu thức thấp hèn nào cũng dùng, căn bản không học những đấu pháp quân tử kia, noi theo phương thức xảo quyệt này, một ván cướp cò với Kiều Hồng Ảnh lúc trước kia, nếu là thật sự đánh, Tiểu Kiều sẽ không có đường khiến hắn chịu thua thiệt.
“Lão tử thích đánh như thế đấy! Ai bảo ngươi không quản ta!” Tiêu Diêu đã giết đỏ cả mắt, lòng bàn tay giấu ám tiễn phi châm bỏ vào trong tay áo, một chưởng đập vỡ sọ người đối diện, toàn thân đều là máu.
Đao ảnh trong tay Vệ Lạc bay tán loạn, tới gần ai kẻ đó liền đầu thân tách rời tứ chi bay loạn, không có ngoại lệ, trong hỗn loạn một con dao quắm trong tay thiết vệ cấp tốc bay đến, quét về phía hai chân Tiêu Diêu, Vệ Lạc bất chợt bắt lấy đai lưng Tiêu Diêu, ôm người xốc lên vai, trên mũi đao Mộ Quang tích huyết, Vệ Lạc vác người giết ra một chỗ hở, một cước nhảy lên, mũi chân khẽ đạp lên thân con dao quắm đang bay tới, cả người đột nhiên nhảy lên không trung, dẫm lên cành cây, mang theo Tiêu Diêu lao nhanh vào rừng chạy trốn.
Tiêu Diêu bị Vệ Lạc ôm mông vác trên vai, ngửa đầu nhìn về hướng truy binh, phi đao nhuốm máu trong tay bay về phía truy binh, cổ họng vang lên một tiếng giòn vang như tiếng nổ, con dao quắm bị Vệ Lạc mượn lực dẫm lên đột nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh sắt găm vào mắt vào xương cốt người xung quanh, thoáng chốc máu văng tung tóe, đầy đất hỗn loạn.
Vóc người Tiêu Diêu không nhỏ nhắn khả ái như Tiểu Kiều, tuy nhiên cũng không nhiều cơ bắp mà hơi mảnh mai một chút, Vệ Lạc thường ngày ôm hắn cũng đều tốn sức, hôm nay không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, trực tiếp khiêng người chạy xa đến thế, sau khi bỏ xa được truy binh phía sau, hai người tinh bì lực tẫn, ngã vào trong bụi cỏ khô lăn mấy vòng, Vệ Lạc ôm đầu người trong ngực không để bị va đập, cuối cùng lăn đến một chỗ đất trũng thì ngừng lại.
Vệ Lạc mệt đến vai bị chuột rút vẫn kéo chặt tay Tiêu Diêu không buông, há miệng lớn thở hổn hển, kéo tay Tiêu Diêu đến trước mặt xem xét kĩ lưỡng, xoa xoa, chỉ là xước da, vừa rồi nghe tiếng xương cốt bị tên thiết vệ kia siết đến răng rắc làm cho đàn ông cũng phải sợ hãi.
Tiêu Diêu cũng thở gấp, tay bị người bên cạnh nắm chặt, nóng hầm hập, cảm giác chuyến này đi không tính là thiệt thòi, heo nuôi trong nhà rốt cuộc đã học được cách kéo tay người rồi.
“Đừng mò mẫm nữa, Nhị gia không phế đâu.” Tiêu Diêu không được tự nhiên rút tay về, cúi đầu chà xát vành tai đỏ lên.
Vệ Lạc đột nhiên quay tới, kéo Tiêu Diêu một cái, ba một cái hôn lên trán, trống ngực đập thình thịch.
“Nước miếng đầy mặt ta rồi…” Tiêu Diêu nhăn mày, ngoài miệng ghét bỏ, rồi lại không tránh cũng không đẩy ra, Vệ Lạc cúi đầu gục trên vai Tiêu Diêu, vùi đầu, thật lâu sau mới buồn bực nói,
“Tức phụ, ngươi làm ta sợ, ta còn tưởng là ta sắp không còn tức phụ nữa, ta rất sợ.” Vệ Lạc thanh âm thì thầm, hắn vẫn oan ức.
“Ngươi còn quăng ta không?” Tiêu Diêu hỏi.
“Ta đã nói ta không phải có ý đó... Ta muốn để ngươi về nhà, yên ổn an toàn, mỗi lần ta trở về gặp ngươi, ngươi mạnh khỏe ta sẽ an tâm.” Vệ Lạc thở dài, “Cũng phải, ngay cả lời lão gia tử nhà ngươi nói ngươi cũng không nghe, lời ta lại càng không.”
Tiêu Diêu hừ một tiếng, “Ngươi biết là tốt rồi.”
“Diêu nhi, ngươi còn rất soái.” Vệ Lạc nhếch miệng cười, lộ ra nửa chiếc răng nanh nhỏ, “Thật sự có thể đánh nhau, thấy bọn chúng bụm đũng quần gục xuống ta cũng thấy đau.”
Tiêu Diêu không nín được mặt lạnh, nở nụ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, nốt ruồi chu sa ở môi dưới run lên một cái, lúc Tiêu Diêu cười là lúc chọc người nhất, mắt hoa đào nửa cong, bờ vai khẽ rung.
“Nếu ngươi đánh với Tiểu Kiều, liệu có thể thắng không?” Vệ Lạc hỏi.
Tiêu Diêu trợn mắt trừng một cái, “Không nhất định, chỉ có điều đánh ngươi hẳn là được.”
Vệ Lạc cười nhạo, “Đó là ta nhường ngươi... Ta mới không đánh tức phụ... Đánh hỏng không phải là ta đau lòng ta chăm sóc sao. Ta chịu thiệt a.”
Hai người bị thương không nhẹ, trên đường đi tránh né truy binh, chạy không ít đường vòng, tinh bì lực tẫn, mắt thấy cách tháp canh chỉ còn cách quãng đường nửa canh giờ, Vệ Lạc bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt, tuy rằng trên đường vẫn luôn cười cãi cọ trêu chọc Tiêu Diêu vui vẻ, Tiêu Diêu vẫn có thể nhìn ra, Vệ Lạc đã là thế suy sức yếu, tuyệt đối không chịu được một lần liều mạng đọ sức như thế nữa.
Hai người bị truy binh bức tiến vào một nơi thấp trũng, thung lũng sâu lại cực kỳ yên tĩnh, cỏ khô phủ kín, còn có ít xương cốt động vật nhỏ.
Một sợi dây cung trong đầu Tiêu Diêu đột nhiên bắt đầu kéo căng.
Trước khi lên núi Kiều Hồng Ảnh đã trao đổi tin tức với mình, nói cái gì nhỉ.
Đi đến nơi không thấy có vật sống, chính là đã tiến vào nơi chướng khí.
Cả người Tiêu Diêu ngừng lại, thần tình lạnh lùng, đưa tay giữ chặt Vệ Lạc.
“Chúng ta... có lẽ đã tiến vào trong độc chướng rồi.”
“Đám bê con tôm tép này sao lại đuổi dai thế hả... Đi hướng Bắc.” Vệ Lạc hít một hơi lạnh, Tiêu Diêu được bảo vệ bên dưới, sờ lên phi đao trong tay áo, tổng cộng còn chưa đến mười thanh, còn lại một ít phi châm lực sát thương không đủ, đang tính toán tiêu hao trong đầu, sau cổ chợt ươn ướt ấm nóng, giống như nước nhỏ giọt.
“Vệ Lạc, ngươi chảy nước mũi lên cổ ta rồi.” Tiêu Diêu đưa tay lau gáy một cái, một tay máu đỏ tươi, trong ngực trầm xuống, từ phía dưới cánh tay Vệ Lạc quay đầu, “Bị thương chỗ nào?”
Vệ Lạc thở gấp, trong thanh âm mang theo hô hấp đau đớn, “Chảy nước mũi con kê a, nam nhân của ngươi thiếu chút nữa bị các tôn tử ném phi tiêu chết rồi.”
“Không chết là được, đi nhanh lên, ta không còn phi đao.” Tiêu Diêu vươn tay phải ra sau, vòng lên eo Vệ Lạc, chống đỡ áo giáp bên hông, vốn là được Vệ Lạc bảo vệ dưới thân, hiện giờ biến thành Tiêu Diêu dìu cánh tay Vệ Lạc, đem phần lớn sức nặng gánh lên người mình, “Tháp canh không xa, chống đỡ một chút.”
Hai người ẩn náu dưới bóng đêm đi xuyên qua rừng rậm, sau lưng loạn tiễn bay rào rào, bay qua sát tai sát nách, mỗi một bước đều là tranh mệnh với trời, không biết bước tiếp theo có phải sẽ trực tiếp bị mũi tên bay loạn phía sau đâm xuyên lưng thành lỗ thủng hay không.
Máu từng giọt từng giọt chảy vào trong y phục sau lưng Tiêu Diêu, máu nóng tỏa nhiệt trên lưng Tiêu Diêu, chạy trốn chạy trốn, mũi Tiêu Diêu đau xót, dùng sức nắm lấy tay phải Vệ Lạc, mười ngón đan xen, cố gắng cứng rắn thanh âm nói, “Đừng chảy máu... Ta choáng máu... Đừng chảy...”
Vệ Lạc thanh âm càng ngày càng suy yếu, “Biết ngươi sáu năm sao chưa từng nghe nói ngươi bị choáng máu...”
“Ta, ta chỉ choáng máu của ngươi!” Tiêu Diêu khẽ cắn răng, trong ống tay áo trượt ra hai thanh phi đao, ngón cái lướt một cái, tách lưỡi dao mỏng ra, trở tay phi ngược về phía mũi tên bắn lén bay đến, hai tiếng kêu thảm bao phủ rừng sâu.
Trong tay áo vẫn còn bốn thanh phi đao, dùng hết sẽ triệt để trở thành tay không tấc sắt.
Miệng vết thương trên cánh tay bắt đầu chảy ra máu biến thành màu đen, Tiêu Diêu ngửi được một mùi thuốc cực nhạt, quay đầu lại nhìn miệng vết thương, máu thịt ở miệng vết thương đã biến thành màu tím đen.
“Mẹ kiếp... Mũi tên có độc...” Tiêu Diêu nghiến răng, hai thanh phi đao trượt ra lòng bàn tay.
Vệ Lạc môi trắng bệch, đè lại tay Tiêu Diêu, “Nén sốt ruột, không có việc gì, vấn đề không lớn. Giữ phi đao lại bảo vệ tính mạng, ta không còn ngươi phải sống sót, tiểu tử, ngươi là đôn đốc.”
“Vấn đề này còn chưa đủ lớn a, tim ngươi thật mẹ nó lớn đấy.” Tiêu Diêu lấy ra một lọ dược từ trong đai lưng, đổ ra một viên dược hoàn màu xanh lá nhét vào trong miệng Vệ Lạc, “Tụ độc đan, ở đây ta có một viên, lão gia tử chỉ làm tổng cộng hai viên.”
Vệ Lạc ngậm viên đan đi đến bên cạnh Tiêu Diêu, “Ừ, cắn cho ngươi một nửa.”
“Ta cắn... Lão tử muốn cắn con kê của ngươi xuống...” Tiêu Diêu một tay ấn lên đầu Vệ Lạc, nghiêng đầu dán miệng lên, đầu lưỡi đỉnh một cái, đem dược hoàn nhét vào trong miệng Vệ Lạc, ép người nuốt.
Trong rừng rậm hiện lên mấy bóng đen, thoáng chốc mười tên Tây Duẫn tay cầm dao quắm bao vây đường đi, quay người lại, đường lui cũng bị mấy tên cầm dao quắm tương tự chặt đứt, Vệ Lạc nhìn quét một vòng người xung quanh, trên huyệt Thái Dương mỗi người đều in một hoa văn mở lớn hai mắt, thân hình lực lưỡng, tản ra lệ khí lạnh lùng, dao quắm trong tay mang huyết quang.
Khí thế hoàn toàn bất đồng với những lang binh bình thường, những tên này đều là cao thủ Tây Duẫn được huấn luyện khắc nghiệt, cực kì nguy hiểm.
Tay phải Vệ Lạc nắm chặt chuôi Mộ Quang, Tiêu Diêu kẹp phi châm ở ngón giữa, lạnh lùng nhìn quét cao thủ Tây Duẫn xung quanh đang chậm rãi tới gần.
“Là binh sĩ Tây Duẫn ẩn núp, thiết vệ mười bảy mắt.” Hô hấp của Vệ Lạc ổn định hơn không ít so với lúc trước, tiên đan giải độc của lão y tiên Tiêu phủ, đó là thứ tốt mà đại tộc thế gia võ lâm danh môn tranh đoạt.
“Diêu nhi, ta xem chừng chúng ta không ứng phó được nhiều người như vậy, ngươi đi trước, ta kéo dài thời gian.” Vệ Lạc thấp giọng dặn dò.
“Ta không biết đường.” Khóe miệng Tiêu Diêu nhếch lên, một bộ dáng lão tử chỉ có thể để ngươi mang đi.
Vệ Lạc dùng sức siết chuôi đao, “Ngươi làm mật thám nhiều năm như vậy nhưng không biết đường?”
Tiêu Diêu hừ cười một tiếng, “Đúng vậy.”
“Tiểu tử, ta đã bảo ngươi đi, chính ngươi không đi, đến lúc đó đừng trách chết chung với ta.” Vệ Lạc tức giận đè chặt vải thuốc cầm máu trên người, hơi khom lưng, hai tay cầm chuôi đao, mũi đao hướng ra ngoài.
Tiêu Diêu ngẩng đầu lên, giống như thấy chết không sờn nhìn thiết vệ mười bảy mắt đối diện đang lao tới. Nói thật, lão tử chỉ sợ không thể chết chung với ngươi.
Ba thiết vệ đột nhiên nhào đầu về phía trước, Tiêu Diêu lăn một vòng tại chỗ, lăn đến dưới chân một tên trong đó, trượt qua háng nhảy lên, hai tay bắt lấy cổ áo tên nọ, cả người kỵ lên vai hắn, hai chân kẹp đầu, Tiêu Diêu dùng sức vặn một cái, rắc một tiếng, cổ tên nọ vặn một vòng từ trước ra sau, lập tức vong mạng ngã xuống đất, Tiêu Diêu thuận thế nhảy xuống, nghênh tiếp nhóm người tiếp theo.
Hai thiết vệ khác giáp công hai bên Tiêu Diêu, Tiêu Diêu một quyền mãnh kích xương cằm người nọ, bị người nọ dùng hai quyền tựa như sắt thép bắt lấy tay phải, dùng sức siết một cái.
“Mẹ kiếp đau chết!” Tiêu Diêu đau nhức rống một tiếng, xương tay phát ra tiếng động răng rắc, người nọ cũng đồng thời kêu thảm một tiếng, hai tay bị một thanh phi đao Tiêu Diêu cầm trong tay xuyên ra lỗ thủng, Tiêu Diêu chợt rút tay phải ra, lại đột nhiên đánh về phía xương quai hàm người nọ, phi đao trong tay trực tiếp đâm xuyên yết hầu hắn.
Tiêu Diêu thuận thế trở mình, vung ra vô số phi châm từ trong tay áo, công kích trực tiếp *ba đường dưới của đối phương, phi châm cực nhỏ khó lòng phòng bị, lập tức ba bốn tên thiết vệ ôm hạ bộ ồ ồ đổ máu quỳ xuống rú thảm.
(Ba đường dưới là từ bụng trở xuống, bao gồm: bụng, đũng quần, chân)
Vệ Lạc liếc mắt qua chú ý đến bên này, hít một hơi lạnh, “Diêu nhi ngươi đang làm cái gì! Ta dạy ngươi đánh như vậy sao?! Ngươi học từ tên côn đồ vô lại nào!”
Tiêu Diêu ra chiêu âm tàn, mục đích chỉ có đánh địch giành thắng, chiêu thức thấp hèn nào cũng dùng, căn bản không học những đấu pháp quân tử kia, noi theo phương thức xảo quyệt này, một ván cướp cò với Kiều Hồng Ảnh lúc trước kia, nếu là thật sự đánh, Tiểu Kiều sẽ không có đường khiến hắn chịu thua thiệt.
“Lão tử thích đánh như thế đấy! Ai bảo ngươi không quản ta!” Tiêu Diêu đã giết đỏ cả mắt, lòng bàn tay giấu ám tiễn phi châm bỏ vào trong tay áo, một chưởng đập vỡ sọ người đối diện, toàn thân đều là máu.
Đao ảnh trong tay Vệ Lạc bay tán loạn, tới gần ai kẻ đó liền đầu thân tách rời tứ chi bay loạn, không có ngoại lệ, trong hỗn loạn một con dao quắm trong tay thiết vệ cấp tốc bay đến, quét về phía hai chân Tiêu Diêu, Vệ Lạc bất chợt bắt lấy đai lưng Tiêu Diêu, ôm người xốc lên vai, trên mũi đao Mộ Quang tích huyết, Vệ Lạc vác người giết ra một chỗ hở, một cước nhảy lên, mũi chân khẽ đạp lên thân con dao quắm đang bay tới, cả người đột nhiên nhảy lên không trung, dẫm lên cành cây, mang theo Tiêu Diêu lao nhanh vào rừng chạy trốn.
Tiêu Diêu bị Vệ Lạc ôm mông vác trên vai, ngửa đầu nhìn về hướng truy binh, phi đao nhuốm máu trong tay bay về phía truy binh, cổ họng vang lên một tiếng giòn vang như tiếng nổ, con dao quắm bị Vệ Lạc mượn lực dẫm lên đột nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh sắt găm vào mắt vào xương cốt người xung quanh, thoáng chốc máu văng tung tóe, đầy đất hỗn loạn.
Vóc người Tiêu Diêu không nhỏ nhắn khả ái như Tiểu Kiều, tuy nhiên cũng không nhiều cơ bắp mà hơi mảnh mai một chút, Vệ Lạc thường ngày ôm hắn cũng đều tốn sức, hôm nay không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, trực tiếp khiêng người chạy xa đến thế, sau khi bỏ xa được truy binh phía sau, hai người tinh bì lực tẫn, ngã vào trong bụi cỏ khô lăn mấy vòng, Vệ Lạc ôm đầu người trong ngực không để bị va đập, cuối cùng lăn đến một chỗ đất trũng thì ngừng lại.
Vệ Lạc mệt đến vai bị chuột rút vẫn kéo chặt tay Tiêu Diêu không buông, há miệng lớn thở hổn hển, kéo tay Tiêu Diêu đến trước mặt xem xét kĩ lưỡng, xoa xoa, chỉ là xước da, vừa rồi nghe tiếng xương cốt bị tên thiết vệ kia siết đến răng rắc làm cho đàn ông cũng phải sợ hãi.
Tiêu Diêu cũng thở gấp, tay bị người bên cạnh nắm chặt, nóng hầm hập, cảm giác chuyến này đi không tính là thiệt thòi, heo nuôi trong nhà rốt cuộc đã học được cách kéo tay người rồi.
“Đừng mò mẫm nữa, Nhị gia không phế đâu.” Tiêu Diêu không được tự nhiên rút tay về, cúi đầu chà xát vành tai đỏ lên.
Vệ Lạc đột nhiên quay tới, kéo Tiêu Diêu một cái, ba một cái hôn lên trán, trống ngực đập thình thịch.
“Nước miếng đầy mặt ta rồi…” Tiêu Diêu nhăn mày, ngoài miệng ghét bỏ, rồi lại không tránh cũng không đẩy ra, Vệ Lạc cúi đầu gục trên vai Tiêu Diêu, vùi đầu, thật lâu sau mới buồn bực nói,
“Tức phụ, ngươi làm ta sợ, ta còn tưởng là ta sắp không còn tức phụ nữa, ta rất sợ.” Vệ Lạc thanh âm thì thầm, hắn vẫn oan ức.
“Ngươi còn quăng ta không?” Tiêu Diêu hỏi.
“Ta đã nói ta không phải có ý đó... Ta muốn để ngươi về nhà, yên ổn an toàn, mỗi lần ta trở về gặp ngươi, ngươi mạnh khỏe ta sẽ an tâm.” Vệ Lạc thở dài, “Cũng phải, ngay cả lời lão gia tử nhà ngươi nói ngươi cũng không nghe, lời ta lại càng không.”
Tiêu Diêu hừ một tiếng, “Ngươi biết là tốt rồi.”
“Diêu nhi, ngươi còn rất soái.” Vệ Lạc nhếch miệng cười, lộ ra nửa chiếc răng nanh nhỏ, “Thật sự có thể đánh nhau, thấy bọn chúng bụm đũng quần gục xuống ta cũng thấy đau.”
Tiêu Diêu không nín được mặt lạnh, nở nụ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, nốt ruồi chu sa ở môi dưới run lên một cái, lúc Tiêu Diêu cười là lúc chọc người nhất, mắt hoa đào nửa cong, bờ vai khẽ rung.
“Nếu ngươi đánh với Tiểu Kiều, liệu có thể thắng không?” Vệ Lạc hỏi.
Tiêu Diêu trợn mắt trừng một cái, “Không nhất định, chỉ có điều đánh ngươi hẳn là được.”
Vệ Lạc cười nhạo, “Đó là ta nhường ngươi... Ta mới không đánh tức phụ... Đánh hỏng không phải là ta đau lòng ta chăm sóc sao. Ta chịu thiệt a.”
Hai người bị thương không nhẹ, trên đường đi tránh né truy binh, chạy không ít đường vòng, tinh bì lực tẫn, mắt thấy cách tháp canh chỉ còn cách quãng đường nửa canh giờ, Vệ Lạc bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt, tuy rằng trên đường vẫn luôn cười cãi cọ trêu chọc Tiêu Diêu vui vẻ, Tiêu Diêu vẫn có thể nhìn ra, Vệ Lạc đã là thế suy sức yếu, tuyệt đối không chịu được một lần liều mạng đọ sức như thế nữa.
Hai người bị truy binh bức tiến vào một nơi thấp trũng, thung lũng sâu lại cực kỳ yên tĩnh, cỏ khô phủ kín, còn có ít xương cốt động vật nhỏ.
Một sợi dây cung trong đầu Tiêu Diêu đột nhiên bắt đầu kéo căng.
Trước khi lên núi Kiều Hồng Ảnh đã trao đổi tin tức với mình, nói cái gì nhỉ.
Đi đến nơi không thấy có vật sống, chính là đã tiến vào nơi chướng khí.
Cả người Tiêu Diêu ngừng lại, thần tình lạnh lùng, đưa tay giữ chặt Vệ Lạc.
“Chúng ta... có lẽ đã tiến vào trong độc chướng rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook