——
Tiết trời đầu thu mát mẻ.

Trong giờ giải lao buổi chiều, nhiều bạn đang cười đùa vui vẻ với đứa bên cạnh, chỉ riêng Lộ Miêu ngồi bên cửa sổ cúi đầu học bài.
Trên thực tế thì cô không chăm chú lắm, chỉ đang gắng gượng giữ dáng vẻ chuyên cần thôi.

Mỗi lần xem một chữ là cô lại ngẩng đầu lên nhìn về phía chỗ cách mình 2,3m.
Tần Hoài đang ngồi ở đó.
Từ đêm đó cho đến khi chuyển chổ, Lộ Miêu vẫn không hỏi Tần Hoài muốn ngồi ở đâu.

Bỏ lỡ cơ hội để hỏi, những lời muốn nói đều bị nuốt vào bụng.

Sau khi đi qua dạ dày, nó bị tiêu hóa, bị phân hủy, và biến mất không còn dấu vết.
Cuối cùng, cô đã viết mình muốn ngồi chỗ cũ trên tờ giấy đưa cho Trương Chấn Hoa.
Không rõ vì sao phải ngồi lại đây, nhưng cô luôn cảm thấy, nếu chuyển đi sẽ có xíu tiếc nuối.

Tựa như bản thân đã chủ động từ bỏ thứ gì đó, nhưng tiếc nuối cái gì? Từ bỏ cái gì? Cô không biết.
Dù là cảm xúc của chính cô thôi, nhưng có lẽ mọi thứ cũng đang dần thay đổi.
Cô nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngày đổi chỗ, Lộ Miêu không nhúc nhích, ngồi im tại chỗ, trơ mắt nhìn Tần Hoài thu dọn đồ đạc, chuyển sang bàn khác.

Trước khi đi còn chào hỏi như thường.
Nhìn bóng lưng Tần Hoài dọn sách rời đi, Lộ Miêu chợt nhận ra.

Bởi vì cách xa Tần Hoài mà bản thân sinh ra một loại cảm xúc, loại cảm xúc này không phải đau khổ mãnh liệt, cũng chẳng phải khó chịu.

Có lẽ dùng rầu rĩ sẽ đúng hơn.
Lộ Miêu nghĩ, có lẽ Tần Hoài không muốn ngồi tại đây nữa nên anh chủ động xin Trương Chấn Hoa đổi chỗ.

Hoặc đơn giản không cần xin luôn, ngồi ở đâu cũng không khác nhau, thế nên Trương Chấn Hoa dời anh đến vị trí trung tâm lớp.
Nhưng mặc kệ vì lý do nào.
Kể từ ngày hôm đó, Lộ Miêu thỉnh thoảng nhìn anh một tí.

Cái nhìn vội vàng ngắn ngủi, nhưng ấn tượng để lại trong lòng hết sức rõ rệt.

Dường như phút giây này đây, Lộ Miêu vừa cầm cuốn ghi chép từ vựng, vừa nhìn anh.
Tần Hoài ngồi giữa lớp, cúi đầu làm bài.

Một tay cầm bút, một tay chống cằm, trông không giống làm bài tập, mà như đang nhàn hạ chơi cờ.
Khi anh đang viết, có hai cô gái đi tới cười chào hỏi và hỏi bài.
Để đoán một cô gái có phải thích người con trai đó hay không rất đơn giản.

Đừng nhìn vào cử chỉ của cô gái ấy, mà hãy nhìn vào người bạn.

Hãy nhìn bạn cô ấy có trêu ghẹo, khi cô ấy đến gần đứa con trai đó hay không.

Hiển nhiên, cô gái kia thích Tần Hoài.

Cô ta giả vờ gọi Tần Hoài thật tự nhiên, cô bạn đằng sau thì cười khúc khích vỗ lưng khiến cô ta mất tự nhiên đỏ mặt quay đầu trừng mắt nhìn bạn mình.
Tần Hoài ngẩng đầu như không biết gì, tự nhiên cầm bài thi giảng giải.

Đề bài không khó, rất nhanh đã giảng xong.


Hai cô nữ sinh đó cười rời đi, anh lại cúi đầu tiếp tục làm bài.
Lộ Miêu cầm bút trong tay, từ từ dời ánh mắt.

Nhưng cô không kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Mày luôn nhìn cậu ta làm gì?
Mày luôn nghĩ về cậu ta làm gì?
Mày bị làm sao vậy?
Cô không biết nữa, cô bối rối.

Ngoài sự bối rối còn thấy sợ sệt và vui mừng.
Mới có một tháng, chỉ vì anh đổi chỗ mà bản thân trở nên khác thường như vậy, như là không quen với sự rời xa của Tần Hoài.

Mới một tháng… nếu lâu thêm một chút, cô có khó chịu và càng buồn hơn không? Thật đáng sợ! Chỉ cần ở bên một người đủ lâu thôi, thì đã hình thành nên thói quen rồi.

Và rất khó quên đi người đó để trở lại với sự cô đơn lẻ loi.
Cũng may mới có một tháng, cô hiện không quen mà thôi.

Không có gì to tát cả.

Đừng nghĩ đến nữa, chăm lo vào học tập là được.
Đang nghĩ ngợi, Lộ Miêu đột nhiên rùng mình.

Có một con côn trùng nhỏ từ ngoài cửa sổ bay đến, đáp xuống trên cán bút.

Lộ Miêu nhìn nó, cánh màu xanh ngắt rất đẹp, giống màu rau ngoài vườn.
Mùa này, nhiều khóm rau đã sinh sôi nảy nở, tươi tốt trên mặt đất.

Đầu thu thời tiết trong lành, gió hây hây mát mẻ dễ chịu dưới trời cao rộng lớn.
Lộ Miêu nhìn con côn trùng, cô không hiểu suy nghĩ của nó.

Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, sao lại cứ chui vào trong lớp.
Lúc định ném nó ra ngoài, Lộ Miêu nhìn thấy bóng lưng Tần Hoài.

Chẳng biết anh bước ra ngoài từ khi nào, đang quay lưng đi đến nhà vệ sinh.
Lộ Miêu quên luôn con côn trùng trong tay, cô lặng lẽ dựa vào bệ cửa sổ.

Nhìn bóng lưng của chàng trai cao ráo với đôi chân dài, trông thật đẹp.
Bỗng chốc.
Tần Hoài đứng lại, quay đầu.
Tim Lộ Miêu như ngừng đập, ngơ ngác nhìn anh.
Thế là cách một cánh đồng rộng lớn, bọn họ nhìn nhau từ xa.
Phút giây này, Lộ Miêu cảm giác trong lòng dường như có một cái cây cắm xuống, lá xào xạc rơi xuống.
Lông tơ dựng đứng hết lên, vừa phấn khích lại vừa sợ hãi.
*
Đêm đó, Lộ Miêu nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đang nằm trong một căn nhà đang cháy, ngọn lửa bùng lên dữ dội, gần như có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào da thịt.

Cô muốn chạy nhưng không thể, cả người không có sức lực, như bị thứ gì đè lên chẳng thể động đậy.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa thiêu đốt cơ thể mình từng chút một.
Cô cố hết sức hét lên một tiếng trong mơ.

Ngọn lửa được dập tắt, cô như bừng tỉnh lại.
Rất nhanh cô biết mình vẫn còn đang ở trong mơ, vì mùa này không thể nào có hoa dành dành, mà bây giờ cô lại ngửi thấy hương hoa dành dành.

Một giọng nữ từ bên tai truyền đến: “Miêu Miêu nhìn xem, nơi này có cây hoa dành dành thật lớn.

Con đã từng thấy qua chưa?”
Lộ Miêu nghe thấy mình trả lời: “Nhìn nó đen thui chẳng thấy hoa.”
“Đứa nhỏ này, còn trẻ mà thị lực không bằng mẹ.

Mẹ thấy chỗ đó kìa, có mấy đóa hoa màu trắng.”
“Con thấy rồi.”
“Mẹ đi hái hai đóa.”
Chuyện này…
Lộ Miêu chợt nhớ tới, đó là một ngày trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, lúc đó mẹ cô chưa bị bệnh.

Tối hôm đó, hai người ra ngoài đi dạo, thì thấy một cây hoa dành dành.
Người phụ nữ hái hai đóa hoa, vui vẻ đặt lên chóp mũi ngửi: “Thơm quá, chúng ta đem nó về nhà cắm nha Miêu Miêu.”
“Được ạ.”
Hai người vô cùng hí hửng trở về.
Về đến nhà, người phụ nữ cắm hoa vào trong bình thủy tinh.

Cánh hoa trắng muốt, hương thơm ngào ngạt, lá cây xanh biếc.

Chiếc bình trong suốt ánh vẻ long lanh.
Thật đẹp mắt.
Người phụ nữ đưa cái bình cho cô: “Con đem cái này đặt vào phòng ba.” Hai vợ chồng họ đã chia phòng ngủ từ lâu rồi.
Nghe được câu này.

Dù trong mơ đi chăng nữa, Lộ Miêu vẫn thấy một cơn tức giận dâng lên, cả người như bị thiêu đốt.
Cô nghe chính mình nổi giận đùng đùng nói: “Không, dựa vào cái gì mình hái về mà để trong phòng ông ta.

Những lời hôm qua ông ta nói mẹ đã quên rồi sao? Mẹ còn kêu con để hoa vào phòng ổng.

Con không đi.”
Người phụ nữ hơi xấu hổ, miễn cưỡng giải thích: “Phòng của ba đơn điệu quá, bỏ ít đồ cho đẹp mắt.”
“Thì sao chứ? Hôm qua ổng mới chửi con, con không để.”
“Vậy tự mẹ làm.” Người phụ nữ bỗng nhiên nổi giận: “Dù sao cũng là ba của con, sao con có thể như vậy.”
Đứa con gái cũng nóng giận theo.

Chợt cô đưa cái bình lên cao, giận đùng đùng nói: “Đưa cho ông ta chi bằng ném vỡ nó đi.”
“Con đưa cho mẹ.” Người phụ nữ nhanh đưa tay muốn lấy cái bình về.
Cô gái không chịu đưa, cô kiễng chân đưa cái bình lên cao hơn.

Người phụ nữ cũng nhón chân, túm lấy tay cô.
Trong quá trình di chuyển, miệng bình nghiêng làm một ít nước chảy ra, đổ lên đầu cô gái.

Lạnh cóng đến nỗi cô ấy sững sờ.
Vì không lấy được cái bình nên người phụ nữ vừa sốt ruột vừa buồn bực, muốn nói rồi lại thôi, nước mắt chực trào ra, hung dữ nói: “Cái con bé này, cái con bé này,…”
Lộ Miêu biết đây chỉ là mơ.

Những chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng cảm xúc vẫn không khỏi bùng nổ.

Cô không kìm được dùng hết sức gào thét như đã từng làm: “Mẹ lại muốn nịnh nọt ông ta sao, vô ích thôi, nó chỉ khiến ông ta ngày càng xem thường mẹ!”
Cô tiếp tục quát: “Mẹ phải chửi ổng, mẹ phải đánh ổng! Mẹ phải cho ông ta biết mẹ không dễ chọc.


Mẹ cũng biết đau khi bị đánh, mẹ đâu phải cục đá.”
Cuối cùng cô hét lên: “Mẹ ly hôn được không, sống với ông ta mẹ đâu hạnh phúc.

Cho dù mẹ không nghĩ tới chuyện ly hôn, thì mẹ cũng đừng quan tâm đến ổng, coi như ông ta không tồn tại, mẹ hãy ra ngoài đi dạo phố cùng bạn bè.

Cứ xem như ông ta chết quách rồi đi!”
Hét xong, Lộ Miêu đang ngủ mơ và Lộ Miêu trong mơ như cùng ngừng lại.

Các cô trong cùng một thân thể nhìn Thẩm Tĩnh đối diện.

Thẩm Tĩnh vừa khóc vừa nhìn con gái của mình, nhỏ giọng nói: “Không được.”
“Tại sao không?”
“Vì mẹ vẫn còn yêu ông ấy.”
Lộ Miêu cảm thấy tất cả sức lực trong cơ thể dần tiêu biến.
Cô thấy bất lực.
Loại cảm giác này ám ảnh cô từ quá khứ đến tương lai, từ hiện thực đến giấc mơ.
Nếu ai hỏi con người bất lực vì không thể thay đổi được chuyện gì, không ngăn cản được chuyện gì khi nào, thì đây là ví dụ.
Cô thoát ra khỏi cơ thể của cô gái, lơ lửng giữa không trung và quan sát.
Cô gái nặn ra nụ cười khổ.

Rồi từ từ đưa tay xuống đưa cái bình cho mẹ mình.
Người phụ nữ cầm lấy, vui vẻ cất đi.
Lộ Miêu không cảm xúc nhìn bà ấy rời đi.

Không nói lời nào, quay đầu lại nhìn Lộ Miêu của quá khứ.
Đầu vẫn còn ướt, nhưng không ai quan tâm.

Cô ấy không thèm để ý, mặt vô cảm quay người, nước mắt lại đột nhiên chảy xuống.

Cô ấy thở bằng miệng, không phát ra tiếng.

Một mình trở về phòng, thu mình vào góc ngồi xuống, há miệng khóc như đứa con nít, nhưng vẫn cố không phát ra âm thanh.
Một lúc sau, ngoài cửa chính vang lên “cọt kẹt” rồi đóng sầm lại.
Là Lộ Thành Quốc, chỉ có ông ta mới đóng sầm cửa như thế.
Lộ Thành Quốc vô phòng, rất nhanh đã đi ra, ông ta hét lớn: “Thẩm Tĩnh, có phải cô đem cái thứ rác rưởi này bỏ vô phòng tôi không?”
“Ừm đúng vậy, cái này thơm lắm—”
Bà ấy còn chưa nói hết đã bị cắt ngang: “Suốt ngày làm mấy thứ vô bổ, y như cô vậy.

Đừng có làm ô nhiễm phòng tôi, còn như vậy nữa tôi ném thẳng cô ra ngoài.

Rãnh rỗi thì tìm tòi học nấu ăn đi.

Nấu khó ăn muốn chết, thịt ngon, đồ ngon đều bị cô lãng phí.”
“…Biết rồi.”
“…”
Rõ ràng người chịu khiển trách không phải mình, nhưng nước mắt đứa trẻ càng chảy dữ dội.

Cô ấy núp sau cánh cửa, một mình gặm nhắm hết thảy.

Dù có oán có hận có thương cảm cũng đành chịu.
Tại sao phải lâm vào cảnh này.
Bà ấy đối với ông tốt như vậy, yêu ông như vậy, tại sao không yêu bà ấy hơn một chút.

Rõ ràng hai người đã từng yêu nhau, lý do gì bây giờ lại thành thế này.

Ông đối xử với người lạ còn tốt hơn cả bà ấy.
Được yêu là một chuyện quý giá, vậy sao người được yêu lại không biết trân trọng.
Mà mẹ.
Rõ ràng ông ta đối xử với mẹ như thế, vì sao mẹ vẫn luôn đối tốt với ông ta.

Xưa nay ông ta chưa bao giờ biết yêu là gì, thậm chí không biết tôn trọng mẹ.


Ông ta không đáng được mẹ yêu, vậy cớ gì mẹ vẫn yêu ông ấy.
Có gì đáng để mẹ yêu tới vậy.
Thế giới này có gì đáng để yêu thương đây.
Tình yêu ngoại trừ mang đến sự sỉ nhục còn đem đến gì.
Tình yêu là liều thuốc độc làm mềm xương, khiến con người trở nên hèn mọn, biến người lương thiện thành người khờ khạo, chỉ biết sống nhờ vào tình yêu.
Kể từ hôm nay, cô không bao giờ khuyên nhủ Thẩm Tĩnh nữa.
*
Lộ Miêu mở mắt ra, trời vẫn còn tối.

Cả người mệt mỏi như cả đêm không ngủ, nhưng vẫn tỉnh táo vô cùng.
Mẹ đã qua đời, bây giờ là gần tháng mười.
Ánh trăng từ cửa sổ lọt vào.

Mọi đồ vật trong nhà như được bao phủ bởi lớp sương mù.

Cô ngơ ngác nhìn đồ đạc trong phòng, như thể lần đầu bước vào đây.
Trí nhớ dần rõ rệt hơn.

Cô chợt nhớ tới ngày trước khi Thẩm Tĩnh mất.

Lúc đó Thẩm Tĩnh tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, rất nghiêm túc dặn dò Lộ Miêu hai chuyện.
Chuyện thứ nhất bà ấy đã bàn bạc xong với Lộ Thành Quốc.

Khi bà mất, toàn bộ tài sản của bọn họ sẽ chia ra.

Thẩm Tĩnh đem tất cả tài sản của mình để lại cho Lộ Miêu.

Thế nên trong tay Lộ Miêu sẽ có một căn nhà nhỏ và 200 nghìn tệ tiền mặt.

Đây là tài sản hoàn toàn thuộc về Lộ Miêu, không có bất cứ liên quan nào đến Lộ Thành Quốc.
Thẩm Tĩnh vô cùng tỉnh táo dặn Lộ Miêu.

Bà biết mình sắp chết, và không biết sau này Lộ Thành Quốc sẽ đối xử với Lộ Miêu như thế nào.

Có lẽ ông ấy sẽ lấy vợ mới, rồi dồn hết tài sản vào gia đình mới đó.

Bà chẳng quan tâm Lộ Thành Quốc sẽ ra sao.

Bà phải trải đường thật tốt cho Lộ Miêu.
Chuyện thứ hai bà nói với Lộ Miêu, hối hận lớn nhất trong đời chính là bỏ đại học vì Lộ Thành Quốc.

Bà kiên quyết dặn Lộ Miêu phải thi lên đại học, sau này rời khỏi Hạc Xuyên.

Cả đời này, đừng từ bỏ mọi cơ hội nào vì bất kỳ ai.
Trước khi Thẩm Tĩnh nói những chuyện này, Lộ Miêu luôn luôn không hiểu trước đây bà nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy mẹ mình ngu ngốc, khăng khăng yêu một người chẳng nên yêu.

Sau cuộc nói chuyện hôm nay, Lộ Miêu nghĩ mãi không ra rốt cuộc Thẩm Tĩnh đang có tính toán gì.
Thẩm Tĩnh lúc nào cũng nói với cô rằng, Lộ Thành Quốc thực sự yêu bà.

Chỉ là tính tình của ông ấy nóng nảy không biểu hiện mà thôi.

Nhưng nếu bà ấy vẫn luôn một lòng tin về điều này, chưa bao giờ thất vọng về ông ta.

Thế lý do gì trước khi mất lại dốc hết sức chuyển nhà và tiền sang tên Lộ Miêu.
Yêu là gì? Là thật hay giả? Là bị người khác lừa dối hay lừa dối chính mình?
Lộ Miêu vẫn luôn không hiểu, đến bây giờ vẫn vậy.
Chỉ là giây phút này, chuyện cô thấy khó hiểu lại có thêm một cái.
Sao tự nhiên lại mơ về quá khứ.

Rõ ràng bản thân đã thề sẽ quên hết tất cả mọi chuyện mà..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương