Trốn Thê Của Thất Vương
Chương 97: Tâm kiên định

Xe ngựa không phân biệt ngày đêm toàn tốc chạy trên đường, ta nhìn nam nhân tựa như ngủ say trong lòng ta. Một loại lực lượng kì diệu kiên định trong lòng ta, Ảnh bị thương, tâm của ta lại trở nên cũng có phương hướng, càng thêm kiên định.

Từ trước đều là chàng bảo hộ ta, lúc này đây, đến lượt ta bảo vệ chàng.

Đóng chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, mái tóc bị máu tẩm ướt. Tất cả trước mắt đều làm cho tâm của ta đau như cắt.

-“Hiên Viên Ảnh, chàng biết không? Trong lòng ta chàng là nam nhân tốt nhất trên thế giới. Sủng ái ta không có nguyên tắc, bao dung ta không có nguyên nhân. Cho dù là trầm mặc, cũng phát ra lực lượng kinh người. Ôn nhu thâm tình như biển, Một sớm ta đã liền không kiềm chế được linh hồn mà phục tùng dưới khí độ lạnh như băng mà cao quý cùng tự do không kiềm chế được của chàng. Chàng biết không, chỉ có chàng mới là bến cảng an toàn duy nhất của ta”

Nhớ tới sinh tử, trong lòng ta một mảnh mờ mịt, nếu mất đi chàng thì sẽ là những năm tháng như thế nào?

Ảnh, chàng không cần sợ hãi.

Ta sẽ cùng chàng, sẽ không cho chàng cô đơn một người. Ta thề!

Có Thiên Long lệnh, chúng ta một đường hồi hướng hoàng cung không có trở ngại gì, đó là địa phương có thầy thuốc tốt nhất toàn thiên hạ.

Ảnh bị mấy người thái giám nhanh chóng đưa đi thái y viện. Nhìn thấy hoàng thượng lo lắng cùng hoàng hậu bị choáng váng, Tú Nga khóc đến như vỡ đê. Tâm của ta lại phá lệ bình tĩnh.

Ta, chỉ có ta là không có quyền lợi mất lý trí, ta phải bảo vệ hắn, tuyệt đối không có lời nào có thể tả được đau xót trong lòng ta.

Tất cả thái y đều tụ tập tại đây, bọn họ thay nhau bắt mạch cho Ảnh.

Chờ đợi chính là một loại sâu dần dần gặm nhấm trái tim yếu ớt của ta. Hiên Viên Ảnh, ngươi nhất định phải khỏe lại, ngươi còn không có đặt tên cho đứa nhỏ của chúng ta đâu!

Nếu ngươi dám để cho ta thành góa phụ, ta sẽ mang theo đứa nhỏ của ngươi cải giá ( tái giá) cho ngươi đội một cái nón xanh lớn siêu cấp.

Thời gian chậm rãi qua đi, phảng phất lâu như một thế kỉ vậy.

-“Lưu thái y” Hắn thế nào?

-“Vương phi không cần quá mức quan tâm, vương gia thân thể tráng kiện, sau đầu bị thương nặng nên bị tổn thương một ít nguyên khí, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng”

Ta rốt cuộc buông được cục đá trong lòng, hoàn hảo, hoàn hảo…

-‘Kia khi nào thì hắn có thể tỉnh?”

-“Này, cũng không thể nói trước. Nhanh thì ba ngày, lâu thì mấy tháng”

Ta ngồi bên giường, nhẹ nhàng vỗ về hai má tái nhợt có vẻ gầy yếu của Ảnh, đã thấy môi hắn khẽ mở nỉ non gì đó. Ta gần sát một chút, thanh âm mỏng manh yếu ớt kia cơ hồ bị không khí nuốt hết nhưng ta vẫn nghe thấy được.

Hoàng hậu lắc lắc bả vai ta phát đau –“Hắn nói cái gì? Ảnh nhi nói gì với ngươi?”

Hắn nói –“Mịch nhi…đừng sợ…” trong chốc lát, nước mắt ta rơi như mưa.

-“Ngươi đi ra ngoài cho ta” Hoàng hậu kéo tay của ta, không phân trần đem ta kéo rời khỏi Ảnh.

Ta không ngừng quay đầu nhìn lại, thẳng đến không nhìn thấy khuôn mặt của Ảnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương