Trốn Thê Của Thất Vương
-
Chương 94: Ban sư hồi hướng
Người nữ nào đó cũng không sợ chết phát ra tươi cười tiêu chuẩn.
-“Nga a a a a! Thật tốt” Nữ nào đó tựa vào ngực nam nào đó –“Ảnh, chàng còn có khí lực lớn như vậy rống ta, ta thật là cao hứng nha” Hơn mười ngày nay, chẳng phân biệt được ngày đêm chạy đi, dọc đường lo lắng đề phòng, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.
-“Thiếu hống sao?”
-“Đúng a” Ta ngọt ngào cười, thân hình mềm nhũn trong lòng hắn.
Hiên Viên Ảnh nhanh tay ôm ngang lấy Mịch nhi, điên cuồng hét lên –“Thái y”
Lão thái y ngoáy ngoáy lỗ tai, lão phu ở bên cạnh! Rống cái gì rống! Lão phu lại không thiếu rống. đương nhiên những lời này chỉ nằm trong lòng lão thái y không có nói ra.
Nhìn thấy thái y đang bắt mạch, Hiên Viên Ảnh quay đầu đưa cho Vân Dật một ánh mắt sắc như đao.
-“Gia! Ta là oan uổng a! Người chính mình còn không quản được vương phi, ta làm sao quản được a” Nói sau, lúc gia không ở vương phi thật có nhiều tinh thần a! Qủa thực chính là cường tráng dã man, sao vừa thấy gia liền yếu ớt đến ngất xỉu? Ta thật là buồn a!
-“Ngươi cười cười cái gì! Rốt cuộc thế nào?” Hiên Viên Ảnh gấp đến độ mau phát điên.
-“Là, lão phu cười, thuyết minh tình huống tốt lắm” Lão thái y chậm rãi ung dung vuốt chòm râu. Hiên Viên Ảnh hung hăng trừng hắn một cái.
Lão thái y nhanh chân nói –“Vương phi không có chuyện gì, mẫu tử bình an. Thai nhi cũng rất tốt”
-“Kia vì sao nàng hôn mê bất tỉnh?” Hiên Viên Ảnh thập phần lo lắng.
-“Lão phu nói nàng hôn mê bất tỉnh sao? Vương phi nương nương đang ngủ mà thôi”
-“Đang ngủ?” Trên trán Hiên Viên Ảnh nôi lên ba sợi gân xanh.
-“Xem đi! Gia, ta nói không cần lo lắng a! Vương phi nương nương cường tráng thật sự, Một mình cưỡi ngựa mười ngày đuổi đến biên thành…” Vân Dật nhanh tay che miệng, sách sách, sắc mặt vương gia thật sự rất khó coi a!
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mịch nhi, Hiên Viên Ảnh nghĩ thấy đau lòng. Một mình cưỡi ngựa mười ngày, so với ta còn nhanh! Hiên Viên Ảnh thương tiếc, khó trách nàng sẽ cạn kiệt thể lực, gầy yếu thành như vậy. Đứa ngốc, chính là sợ nàng lo lắng mới không nói cho nàng, ai ngờ nàng vẫn biết còn nhanh chóng chạy đến bên ta.
-“Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
-“Bảo hộ vương phi” Tiếp thu ánh mắt mang độc của Hiên Viên Ảnh, Vân Dật trong lòng ai oán. Vương phi chủ tử a! Người như thế nào đến là liền ngủ a! Này là hại chết ta a! Người chính là bảo vật duy nhất trong lòng vương gia a, người chỉ cần nhíu mày một cái là cuộc sống của ta liền không được yên ổn a.
Trên thành lầu.
-“Gia, người xác định sao? Ta không tin, như thế nào có thể. Không có khả năng, hắn là Vân Phiêu a! Là bạn lớn lên cùng gia từ nhỏ đến lớn, cùng ta không có mục đích sống nào khác, chỉ có một sứ mệnh đó là bảo hộ ngài!”
-“ta cũng không mướn tin tưởng, nếu hắn không cho ta một nhát kiếm này”
-“Không, ta không tin” Hắn phe phẩy đầu lảo đảo rời đi.
-“Ảnh, chàng lại đi hóng gió a” Hắn một tay kéo ta vào trong ngực.
-“Vân Dật làm sao vậy?” Ta nhìn về phương hướng hắn rời đi.
-“Chàng không cần mắng hắn, là ta cứng rắn muốn đến, không liên quan đến chuyện của hắn.” Tựa vào ngực hắn –“Ta thực lo lắng cho chàng, nếu không chính mắt nhìn thấy chàng khỏe mạnh, cuộc sống của ta nhất định sẽ tê liệt.”
-“Không có, không phải bởi vì nàng”
-“Nga, đúng rồi, tình hình thế nào?”
-“Như thế nào? Nàng không tin năng lực của phu quân mình? Đám man di kia làm sao là đối thủ của phu quân nàng”
-“Là, chàng lợi hại nhất”
-“Nàng tại nơi này nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta liền trở về”
-“Cái gì, chàng là nói, đã đánh xong? Nga a a! Thật mất hứng nga, người ta còn tưởng có thể nhìn thấy náo nhiệt”
-“Thấy náo nhiệt? Kim Mịch Nhi, nói rõ cho bổn vương, rốt cuộc là lo lắng ta hay là đi đến xem náo nhiệt?”
-“Nga a a a a! Không cần gọi cả họ người ta thôi! Như vậy một chút cũng không thân thiết! Đương nhiên là lo lắng phu quân thân ái của ta a”
Đầu mai trong ngực hắn –“Người ta thực nhớ chàng a”
-“Nga a a a a! Thật tốt” Nữ nào đó tựa vào ngực nam nào đó –“Ảnh, chàng còn có khí lực lớn như vậy rống ta, ta thật là cao hứng nha” Hơn mười ngày nay, chẳng phân biệt được ngày đêm chạy đi, dọc đường lo lắng đề phòng, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.
-“Thiếu hống sao?”
-“Đúng a” Ta ngọt ngào cười, thân hình mềm nhũn trong lòng hắn.
Hiên Viên Ảnh nhanh tay ôm ngang lấy Mịch nhi, điên cuồng hét lên –“Thái y”
Lão thái y ngoáy ngoáy lỗ tai, lão phu ở bên cạnh! Rống cái gì rống! Lão phu lại không thiếu rống. đương nhiên những lời này chỉ nằm trong lòng lão thái y không có nói ra.
Nhìn thấy thái y đang bắt mạch, Hiên Viên Ảnh quay đầu đưa cho Vân Dật một ánh mắt sắc như đao.
-“Gia! Ta là oan uổng a! Người chính mình còn không quản được vương phi, ta làm sao quản được a” Nói sau, lúc gia không ở vương phi thật có nhiều tinh thần a! Qủa thực chính là cường tráng dã man, sao vừa thấy gia liền yếu ớt đến ngất xỉu? Ta thật là buồn a!
-“Ngươi cười cười cái gì! Rốt cuộc thế nào?” Hiên Viên Ảnh gấp đến độ mau phát điên.
-“Là, lão phu cười, thuyết minh tình huống tốt lắm” Lão thái y chậm rãi ung dung vuốt chòm râu. Hiên Viên Ảnh hung hăng trừng hắn một cái.
Lão thái y nhanh chân nói –“Vương phi không có chuyện gì, mẫu tử bình an. Thai nhi cũng rất tốt”
-“Kia vì sao nàng hôn mê bất tỉnh?” Hiên Viên Ảnh thập phần lo lắng.
-“Lão phu nói nàng hôn mê bất tỉnh sao? Vương phi nương nương đang ngủ mà thôi”
-“Đang ngủ?” Trên trán Hiên Viên Ảnh nôi lên ba sợi gân xanh.
-“Xem đi! Gia, ta nói không cần lo lắng a! Vương phi nương nương cường tráng thật sự, Một mình cưỡi ngựa mười ngày đuổi đến biên thành…” Vân Dật nhanh tay che miệng, sách sách, sắc mặt vương gia thật sự rất khó coi a!
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mịch nhi, Hiên Viên Ảnh nghĩ thấy đau lòng. Một mình cưỡi ngựa mười ngày, so với ta còn nhanh! Hiên Viên Ảnh thương tiếc, khó trách nàng sẽ cạn kiệt thể lực, gầy yếu thành như vậy. Đứa ngốc, chính là sợ nàng lo lắng mới không nói cho nàng, ai ngờ nàng vẫn biết còn nhanh chóng chạy đến bên ta.
-“Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
-“Bảo hộ vương phi” Tiếp thu ánh mắt mang độc của Hiên Viên Ảnh, Vân Dật trong lòng ai oán. Vương phi chủ tử a! Người như thế nào đến là liền ngủ a! Này là hại chết ta a! Người chính là bảo vật duy nhất trong lòng vương gia a, người chỉ cần nhíu mày một cái là cuộc sống của ta liền không được yên ổn a.
Trên thành lầu.
-“Gia, người xác định sao? Ta không tin, như thế nào có thể. Không có khả năng, hắn là Vân Phiêu a! Là bạn lớn lên cùng gia từ nhỏ đến lớn, cùng ta không có mục đích sống nào khác, chỉ có một sứ mệnh đó là bảo hộ ngài!”
-“ta cũng không mướn tin tưởng, nếu hắn không cho ta một nhát kiếm này”
-“Không, ta không tin” Hắn phe phẩy đầu lảo đảo rời đi.
-“Ảnh, chàng lại đi hóng gió a” Hắn một tay kéo ta vào trong ngực.
-“Vân Dật làm sao vậy?” Ta nhìn về phương hướng hắn rời đi.
-“Chàng không cần mắng hắn, là ta cứng rắn muốn đến, không liên quan đến chuyện của hắn.” Tựa vào ngực hắn –“Ta thực lo lắng cho chàng, nếu không chính mắt nhìn thấy chàng khỏe mạnh, cuộc sống của ta nhất định sẽ tê liệt.”
-“Không có, không phải bởi vì nàng”
-“Nga, đúng rồi, tình hình thế nào?”
-“Như thế nào? Nàng không tin năng lực của phu quân mình? Đám man di kia làm sao là đối thủ của phu quân nàng”
-“Là, chàng lợi hại nhất”
-“Nàng tại nơi này nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta liền trở về”
-“Cái gì, chàng là nói, đã đánh xong? Nga a a! Thật mất hứng nga, người ta còn tưởng có thể nhìn thấy náo nhiệt”
-“Thấy náo nhiệt? Kim Mịch Nhi, nói rõ cho bổn vương, rốt cuộc là lo lắng ta hay là đi đến xem náo nhiệt?”
-“Nga a a a a! Không cần gọi cả họ người ta thôi! Như vậy một chút cũng không thân thiết! Đương nhiên là lo lắng phu quân thân ái của ta a”
Đầu mai trong ngực hắn –“Người ta thực nhớ chàng a”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook