Trốn Thê Của Thất Vương
Chương 22: Vòng tay minh phượng

-“Vòng tay Minh Phượng”

-“Vòng tay Minh Phượng”

Dựa vào ánh trăng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy đây là vòng tay bằng vàng, không có hoa văn cảm xúc gì, cực kì bóng loáng, mặt trên có một cái lớn nhỏ chuông vàng. Không có cái gì dư thừa, lại nhìn hết sức nhã trí, cao quý. Ta làm bộ muốn thao1ra.

-“Không được phép tháo ra”

Hiển nhiên đây là kiệt tác của hắn.

-“Hắc, Ngươi nói làm sao thì sẽ làm sao, kia không phải bổn cô nương rất mất mặt”Ta tháo, ta lại tháo, hắc! Ta “khụ” một tiếng, thực xấu hổ, tháo không ra. Đáng chết, hắn khẳng định đã sớm biết vòng tay này không tháo được.

Ta ra vẻ thoải mái lắc lắc cổ tay

-“Ngươi tìm được cái này bộ dáng cũng không tệ lắm, tiếng đinh đinh đương đương rất dễ nghe. Ân, nếu là vàng thuần, lại không mất tiền ta liền nhận. Ngươi sẽ không muốn đòi lại đi”Ta cắn răng nghiến lợi nhìn người nào đó.

-“Sẽ không” Hắn cười đáp.

-“Chết cũng sẽ không” Đột nhiên nghiêm túc nhìn ta, ánh mắt thực sự nghiêm túc. Ta đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, có loại dự cảm không hay. Thật sự là, không có việc gì nhìn người ta như vậy làm gì, rõ ràng biết chính mình lớn lên rất tuấn tú, làm hại trái tim yếu ớt của bổn cô nương một trận kinh hoàng. Ai da, không nghĩ, tiếp tục ăn cơm.

-“Ngươi xem cái gì xem, chưa thấy qua mĩ nữ ăn cơm sao?” Lại là cái biểu tình gặp quỷ -“Này, uy” Một bàn tay to bay đến phía ta –“Ngươi muốn làm gì?” Kết quả thật sự xin lỗi người xem, hắn nhẹ nhàng giúp ta nhặt đi hạt cơm dính trên mặt ta. Đi đến cổ đại này thật sự mất hết mặt mũi.

-“Ngươi không cần xem” Ảo não, thật mất mặt a. Hắn không nói chính là đưa canh đến bên môi ta, ta buồn buồn cúi đầu uống một ngụm, tiếp tục cố gắng ăn cơm, rồi lại uống một ngụm canh, ăn cơm, uống canh…. Ta trộm nhìn hắn, hắn còn đang nhìn ta ăn cơm. Ăn cơm xong làm sao bây giờ. Ta uống một ngụm canh cuối cùng, sau đó giả vờ ngủ.

Sự thật chứng minh, Kim Mịch Nhi giả ngủ, cuối cùng thành ngủ thật. Hiên Viên Ảnh thấy thân mình nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, khóe miệng lộ ra một tia sủng nịch mà chính hắn cũng chưa phát hiện. Nhẹ nhàng ôm lấy Mịch nhi, hướng Vô Ảnh hiên đi đến.

Lạc đường. Như thế nào có thể, nàng nằm trong lòng của ta, như thế nào sẽ lạc đường?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương