Trốn Thê Của Thất Vương
Chương 103: Đêm trăng tới chơi

Hiên Viên Ảnh nằm ở trên giường, khúc hát ưu thương kia luôn vang trong đầu hắn.

Nữ nhân kia rốt cuộc làm sao vậy, bài hát nàng ta hát tựa như khắc tại trong đầu hắn xua không đi. Dần dần bóng dáng của nàng trở nên mơ hồ, rõ ràng mặc một bộ đồ màu xanh có vẻ thanh tân động lòng người, miệng còn la hét gì đó, hắn nghe không rõ, mà khi hắn gần sát nàng nàng lại đột nhiên toàn thân trong suốt biến mất.

Không kịp vạch bỏ tấm chăn trên người, Hiên Viên Ảnh động thân một cái như một cơn gió lao đến phòng cách vách.

Từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy, hắn thực khẩn thiết muốn gặp lại bóng dáng biến mất trong mộng của hắn.

Giờ phút này nàng đang nằm ở trên giường ngủ thật ngon. Một mái tóc đen dài từ trên giường rơi đến tận đất.

Hiên Viên Ảnh không khỏi cười, xem ra nữ nhân này ảnh hưởng hắn không chỉ có một ít như vậy.

Thật sự là không có thiên lý, làm cho người khác ngủ không yên như vậy, nàng lại tự tại ngủ đến cuồng chảy nước miếng. Nhịn không được ngồi bên giường, dựa theo ánh trăng tinh tế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đang muốn vươn tay vuốt đi mấy sợi tóc che khuất mặt nàng thì nàng đột nhiên xoay người một cái. Tình cảnh trước mắt làm Hiên Viên Ảnh nhịn không được có chút yêu thương. Xem ra vải dệt gối đầu này quá mức thô làm cho nửa mặt của nàng đều in vết giống hoa văn vải dệt.

Nhẹ nhàng vỗ về hai má của Mịch nhi có chút đỏ lên, ngửi được hương vị sạch sẽ nhàn nhạt trên người nàng, Hiên Viên Ảnh cảm thấy trong lòng có một cỗ cảm giác bình tĩnh cùng thoải mái không nói lên lời, cảm giác kia vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.

Nhẹ nhàng nâng lên chiếc đầu nho nhỏ của nàng, làm cho nàng gối trong khuỷu tay của hắn. Chỉ thấy cô gái nhỏ tạp tạp cái miệng phát ra thanh âm, điều chỉnh một chút tư thế, bãi ra một hình chữ ‘đại’. Làm cho Hiên Viên Ảnh buồn cười lung lay đầu, lấy chính ống tay áo của mình lau đi nước miếng bên môi nàng.

Ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời đêm nói nhỏ -“Bổn vương làm như thế này có tính hay không tự mình chuốc lấy khổ?” Nữ nhân này thật là vô tâm không phế a

Hôm sau

-“Gia!” Phát sinh chuyện tốt gì –“Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt lắm thôi” Vân Dật sách sách cười, đôi mắt hắc lớn như vậy đã không có.

Hiên Viên Ảnh cười cười, chính mình cũng thấy kì quái. Ở trên giường nàng cả một đêm, hôm nay cả người liền đau nhức, nhưng hắn lại được một đêm ngủ ngon, thần thanh khí sảng.

-“Vân Dật…hắn có phải cùng trí nhớ mất đi của ta có quan hệ?”

-“hắn? Gia, thuộc hạ không biết ngài nói người nào”

Hiên Viên Ảnh tà cười nhìn về phía Vân Dật, Vân Dật cảm thấy một trận gió lạnh cả người.

-“Gia, vấn đề này, cùng với hỏi ta, không bằng đến hỏi nàng” Cùng với hỏi nàng, không bằng hỏi chính người. Đương nhiên những lời này hắn không dám nói ra. Vạn nhất vương gia lại đối hắn cười thì làm sao bây giờ.

-“Kia ngươi cùng ta đi”

-“Vì sao?”

Hiên Viên Ảnh lãnh mặt –“Nói lại lần nữa xem”

Vân Dật làm lành cười –“Ha ha ha ha, thuộc hạ nói là vì sao lại không”

Cách một bức tường.

Tiểu viện của Mịch nhi hiện tại đang ngồi một vị khách không mời mà đến.

-“Di nương nói, chờ Thất biểu ca dưỡng khỏe thân thể một chút sẽ để cho hắn đến nghênh thú ta. Biểu ca không nhớ rõ ngươi, ngay cả ông trời cũng giúp ta”

Kháo! Cố ý chạy tới hướng ta thị uy sao? Cho ta là người chết sao? Đến a! ai sợ ai.

-“Nga” Ta đem Thiên Long lệnh đùa nghịch trong tay, cũng không xem nàng.

-“Ta cũng không muốn nói lời vô nghĩa với ngươi, lần này ta đến là muốn lấy lại thứ nên thuộc về ta”

-“Cái này buồn cười, ta nhưng thật ra không biết ngươi muốn lấy lại cái gì” Ta nhíu lông mi, ý bảo hắn nói hết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương