Trốn Thê Của Thất Vương
-
Chương 100: Bản năng
Thân thể có chút dựa theo ý thức, hắn nhanh chóng bay đến hướng đó. Một tay bắt lấy thân hình chặt chẽ ôm trong ngực –“Không cho phép! Bổn vương không cho phép”
Một tiếng rống cuồng loạn vang lên bên tai ta.
Ta nhíu nhíu mày, là ai?
-“Bổn vương mệnh lệnh ngươi, không được trốn” Là Ảnh, là Hiên Viên Ảnh.
Lại nhìn thấy ngươi, đem bộ dáng của ngươi khắc tại trong lòng. Chẳng sợ ngươi đã quên ta. Ta giãy dụa muốn mở mắt, lại chảy xuống một giọt lệ vô lực.
Hiên Viên Ảnh chỉ cảm thấy giọt lệ kia như rơi vào trong lòng hắn làm lòng hắn đau lên một trận, lưu lại vết sẹo thật sâu.
Hoàn hảo, hoàn hảo đến kịp. Nhìn thấy thân thể của nàng chậm rãi trỏ nên chân thật, loại cảm giác đau lòng chậm rãi bình phục. Không có nửa phần do dự, ôm lấy nàng hướng đến thái y viện.
-“Thái y, mau!”
-“Thất điện hạ, người như thế nào chạy đi. Này, đây là làm sao vậy? Mau buông, làm lão thần kiểm tra” Hiên Viên Ảnh cẩn thận đem Mịch nhi buông.
-“Nga!” Lưu thái y một mặt gật đầu một mặt bắt mạch.
-“Nàng rốt cuộc làm sao vậy?”
-“Nương nương là tâm thần không yên. Sắp lâm bồn, cần phải điều dưỡng”
Tâm thần không yên sẽ toàn thân trong suốt tựa như sắp biến mất?
-“Vương gia, người nhớ đến nương nương là ai sao?” Vân Dật có chút kích động hỏi. Kinh Dao cùng Tiểu Lục cũng lấy ánh mắt chờ mong nhìn về phía Hiên Viên Ảnh.
-“Thực không có” Hắn nhàn nhạt nói.
-“Kia người?” Vân Dật gấp đến độ muốn xông lên nói cho hắn, nàng là thê tử hắn yêu nhất a.
-“Bổn vương chính là thân thể không chịu khống chế, không phải cố ý muốn cứu nàng”
-“Tiểu Lục” Ta giống như nghe được thanh âm của Hiên Viên Ảnh.
-“Tiểu thư…” Tiểu Lục nhanh chóng nói.
-“Vương phi nương nương, ngài đã tỉnh. Thân mình của ngài nên điều dưỡng, nếu không…”
-“Vương phi? Nàng là vương phi của ai?” Hiên Viên Ảnh nhíu mày.
-“Hừ!” Ta nhẹ giọng xuy cười.
-“Ngươi cười cái gì?” Hắn có chút rối rắm nhìn về phía ta.
Chăm chú nhìn vào mắt hắn, Ảnh đáng thương, ta làm chàng buồn rầu sao?
-“Đúng a, Ta rốt cuộc là vương phi của ai?” Nước mắt từ trong mắt ta chảy xuống –“Ngươi hỏi một vấn đề thật huyền ảo, hiện tại ta khó có thể trả lời cho ngươi. Ta chờ ngươi, đợi một ngày ngươi đến nói đáp án cho ta”
-“Tiểu Lục, chúng ta đi thôi”
-“Đi đâu vậy? Thái y nói ngươi phải điều dưỡng, ngươi không có nghe sao?” Lại là biểu tình lạnh như băng, kháo, vừa thấy liền nổi lửa giận.
Nhìn dạng kia của hắn, mất trí nhớ? Nhẫn, nhẫn! Ta nhẫn! Tha thầm hô, khẩu khí vui vẻ trở lại –“Đúng a! Ta không có nghe thấy” Thấy hai con mắt nổi lên hai luồng ngọn lửa, ta nhất thời có cảm giác thành tựu.
-“Kia hiện tại nghe rõ cho bổn vương, ta nói – không-được-đi” Hắn một lần nói lại.
-“Ngươi không chuẩn?”
Hắn cao ngạo nâng đầu lên cho ta xem đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm.
Ta cười ngồi ở trước bàn, nhẹ cắn một ngụm táo. –“Ngươi là ai a? Ngươi lấy gì không cho phép? Đang kể chuyện cười sao? Nếu đúng vậy, vậy bổn tiểu thư nói cho ngươi, cực kì nhàm chán. Không phải, ngươi mất trí nhớ nghe không hiểu. Như vậy, một chút cũng không buồn cười” Ta tràn ngập kiên nhẫn giải thích, chuyển nhìn về phía Tiểu Lục.
-“Chúng ta đi” Cố ý không liếc hắn một cái.
Một tiếng rống cuồng loạn vang lên bên tai ta.
Ta nhíu nhíu mày, là ai?
-“Bổn vương mệnh lệnh ngươi, không được trốn” Là Ảnh, là Hiên Viên Ảnh.
Lại nhìn thấy ngươi, đem bộ dáng của ngươi khắc tại trong lòng. Chẳng sợ ngươi đã quên ta. Ta giãy dụa muốn mở mắt, lại chảy xuống một giọt lệ vô lực.
Hiên Viên Ảnh chỉ cảm thấy giọt lệ kia như rơi vào trong lòng hắn làm lòng hắn đau lên một trận, lưu lại vết sẹo thật sâu.
Hoàn hảo, hoàn hảo đến kịp. Nhìn thấy thân thể của nàng chậm rãi trỏ nên chân thật, loại cảm giác đau lòng chậm rãi bình phục. Không có nửa phần do dự, ôm lấy nàng hướng đến thái y viện.
-“Thái y, mau!”
-“Thất điện hạ, người như thế nào chạy đi. Này, đây là làm sao vậy? Mau buông, làm lão thần kiểm tra” Hiên Viên Ảnh cẩn thận đem Mịch nhi buông.
-“Nga!” Lưu thái y một mặt gật đầu một mặt bắt mạch.
-“Nàng rốt cuộc làm sao vậy?”
-“Nương nương là tâm thần không yên. Sắp lâm bồn, cần phải điều dưỡng”
Tâm thần không yên sẽ toàn thân trong suốt tựa như sắp biến mất?
-“Vương gia, người nhớ đến nương nương là ai sao?” Vân Dật có chút kích động hỏi. Kinh Dao cùng Tiểu Lục cũng lấy ánh mắt chờ mong nhìn về phía Hiên Viên Ảnh.
-“Thực không có” Hắn nhàn nhạt nói.
-“Kia người?” Vân Dật gấp đến độ muốn xông lên nói cho hắn, nàng là thê tử hắn yêu nhất a.
-“Bổn vương chính là thân thể không chịu khống chế, không phải cố ý muốn cứu nàng”
-“Tiểu Lục” Ta giống như nghe được thanh âm của Hiên Viên Ảnh.
-“Tiểu thư…” Tiểu Lục nhanh chóng nói.
-“Vương phi nương nương, ngài đã tỉnh. Thân mình của ngài nên điều dưỡng, nếu không…”
-“Vương phi? Nàng là vương phi của ai?” Hiên Viên Ảnh nhíu mày.
-“Hừ!” Ta nhẹ giọng xuy cười.
-“Ngươi cười cái gì?” Hắn có chút rối rắm nhìn về phía ta.
Chăm chú nhìn vào mắt hắn, Ảnh đáng thương, ta làm chàng buồn rầu sao?
-“Đúng a, Ta rốt cuộc là vương phi của ai?” Nước mắt từ trong mắt ta chảy xuống –“Ngươi hỏi một vấn đề thật huyền ảo, hiện tại ta khó có thể trả lời cho ngươi. Ta chờ ngươi, đợi một ngày ngươi đến nói đáp án cho ta”
-“Tiểu Lục, chúng ta đi thôi”
-“Đi đâu vậy? Thái y nói ngươi phải điều dưỡng, ngươi không có nghe sao?” Lại là biểu tình lạnh như băng, kháo, vừa thấy liền nổi lửa giận.
Nhìn dạng kia của hắn, mất trí nhớ? Nhẫn, nhẫn! Ta nhẫn! Tha thầm hô, khẩu khí vui vẻ trở lại –“Đúng a! Ta không có nghe thấy” Thấy hai con mắt nổi lên hai luồng ngọn lửa, ta nhất thời có cảm giác thành tựu.
-“Kia hiện tại nghe rõ cho bổn vương, ta nói – không-được-đi” Hắn một lần nói lại.
-“Ngươi không chuẩn?”
Hắn cao ngạo nâng đầu lên cho ta xem đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm.
Ta cười ngồi ở trước bàn, nhẹ cắn một ngụm táo. –“Ngươi là ai a? Ngươi lấy gì không cho phép? Đang kể chuyện cười sao? Nếu đúng vậy, vậy bổn tiểu thư nói cho ngươi, cực kì nhàm chán. Không phải, ngươi mất trí nhớ nghe không hiểu. Như vậy, một chút cũng không buồn cười” Ta tràn ngập kiên nhẫn giải thích, chuyển nhìn về phía Tiểu Lục.
-“Chúng ta đi” Cố ý không liếc hắn một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook