Trọn Đời Không Buông Tay
Quyển 2 - Chương 4: Thế giới lạnh lẽo – P4

Thân thể Hứa Mưu Khôn tuy càng ngày càng uể oải, mệt mỏi nhưng hàng ngày vẫn có thói quen xem báo. Hôm nay sau khi ngủ trưa tỉnh dậy thấy tờ báo do con gái mua đặt ở đầu giường, ông liền chống người muốn ngồi dậy, một động tác nhỏ như vậy hiện tại cũng khiến ông mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi. Cũng may hiện giờ ông đã thông suốt, ở trong tù mấy năm, giờ có thể cùng con gái đoàn viên, ông đã cảm thấy mỹ mãn. Đời người ai cũng không thể tránh khỏi số kiếp này, có điều là sớm hay muộn mà thôi.

Hứa Mưu Khôn buông tờ báo xuống, cố gắng đi từng bước đi đến cửa phòng, ra hành lang hít thở không khí thoáng đãng. Ông dựa tường đi được khoảng gần 10 thước thì có một y tá vội vàng chạy qua thân thiết hỏi han: “Ông Hứa, đừng đi xa quá, cẩn thận mệt mỏi.”

Hứa Mưu Khôn ngồi xuống vị trí mà mình thường lui tới trên hành lang nghỉ ngơi.

Sau một lúc lâu, có người ngồi xuống bên cạnh ông: “Bác, bác vẫn khỏe chứ?” là người thanh niên đến cùng bác sĩ Hoa hôm đó. Hứa Mưu Khôn mỉm cười gật đầu: “Vẫn ổn.”

Người thanh niên kia chỉ chỉ căn phòng bệnh cách đó không xa, nói: “Cháu tới thăm người bệnh, bạn của cháu nằm ở phòng kia. Y tá nói ông ấy phải đi kiểm tra tổng quan, cũng không thể quay về sớm được. . .”

Thì ra là thế, xem ra ngày đó người ta thật sự là đi nhầm phòng bệnh. Hứa Mưu Khôn cảm thấy thoải mái, liền nói một câu: “Đúng vậy, chắc cũng phải nửa ngày đó.”

Hứa Mưu Khôn lại ngồi một lát, liền muốn đứng dậy. Người thanh niên kia thấy thế mau đỡ lấy ông nói: “Để cháu dìu bác.” Hứa Mưu Khôn khoát tay nói: “Cám ơn. . . . . Tôi đi một mình được rồi.”

Người thanh niên kia rất khách khí: “Không sao đâu bác. Dù sao cháu cũng đang đợi người, thời gian không vội. Để cháu dìu bác về phòng.”

Hứa Mưu Khôn được người thanh niên kia nâng dựa vào đầu giường. Người thanh niên kia cực kỳ cẩn thận, còn lấy gối mà kê cho ông: “Bác cảm thấy thoải mái chưa?” Hứa Mưu Khôn nói: “Được rồi, cám ơn cậu.”

Người thanh niên kia lại hỏi: “Bác có muốn uống nước không?” Hứa Mưu Khôn nói chuyện với anh ta vài câu miệng lưỡi cũng khô, liền gật đầu, người thanh niên kia đi lấy nước, có lẽn là nhìn thấy hai cái cốc một màu trắng một màu đen không biết nên dùng cái nào liền ngây ra vài giây mới hỏi: “Ở đây có hai cái cốc, cốc nào của bác thế?”

Hứa Mưu Khôn : “Cái màu đen kia.” Vì thế người thanh niên kia liền đổ một ly nước ấm hai tay đưa cho ông. Hứa Mưu Khôn nhận lấy, cười cười: “Cậu cũng ngồi xuống đi, không phải khách khí, nếu khát thì cứ uống nước.” Người thanh niên kia thực sự cũng không khách khí nữa, lấy cái cốc màu trắng ra đổ đầy nước rồi ngồi xuống bên thành giường.

Hứa Mưu Khôn nói chuyện với hắn vài câu, cũng cố ý muốn thám thính một chút công ty mà Hạ Quân đang làm việc: “Đúng rồi, cậu thanh niên cho tôi hỏi, cậu có biết tập đoàn Thịnh thế ở Lạc Hải không?”

Người nọ ngẩn ra, sau đó cười cười nói: “Đương nhiên là biết, đó là tập đoàn lớn nhất nhì ở thành phố này. Sao đột nhiên bác lại hỏi vậy ạ?” Hứa Mưu Khôn nói: “Thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Đúng rồi, theo như lời cậu nói thì làm việc ở đó có phải rất có tương lai không?”

Người nọ liền cầm cốc nước lên nhấp một ngụm nhỏ, vừa nhìn qua Hứa Mưu Khôn cũng đủ biết đó là con nhà gia giáo hơn người, mọi cử chỉ lời nói đều đầy vẻ nho nhã lịch sự. Ngón tay người nọ khẽ vuốt ve miệng cốc, trả lời: “Có thể làm việc ở tập đoàn này, chỉ cần bản thân có năng lực, thì tương lai tất nhiên là rộng mở.”

Hứa Mưu Khôn cảm thấy lời nói rất có lý, tâm tình cũng tốt, lại cùng người nọ nói chuyện phiếm một lúc lâu, nói vài chuyện vui vẻ với hắn. Ví dụ như nói đến chuyện Mỹ muốn đánh ai thì đánh, còn Anh thì Mỹ sai đánh ai sẽ đánh đấy, Nga thì ai chửi tôi tôi đánh, Pháp thì anh đánh tôi tôi đánh anh, còn Triều Tiên: ai chọc tôi không vui, tôi liền đánh Hàn Quốc.”

Hứa Mưu Khôn vài lần bị hắn làm cho bật cười. Sau đó có lẽ người kia cũng nhận ra ông mệt mỏi, liền khách khí đứng dậy cáo từ đi ra ngoài, chỉ nói: “Chào bác, lần sao có dịp sẽ đến thăm bác.”

Hứa Mưu Khôn coi chuyện này như một tiết mục thường tình trong cuộc sống, cũng không có nhắc đến trước mặt Hứa Liên Trăn.

Cách hai ngày, người thanh niên kia lại tới. Cũng là buổi chiều, đây là thời gian mà Liên Trăn luôn không ở bệnh viện, Hứa Mưu Khôn đang xem báo, nghe thấy có người gõ cửa, ngẩng đầu liền thấy người thanh niên kia đẩy cửa đi vào: “Chào bác ạ.”

Hứa Mưu Khôn buông báo xuống, gỡ kính mắt: “Lại đến thăm bạn của cậu à. . .” người thanh niên kia cười cười, “Dạ vâng.”

Hứa Mưu Khôn nói: “Ngồi đi. Bạn cậu kiểm tra kết quả thế nào rồi?” Người thanh niên kia ngẩn ra, nói: “Không tốt lắm, là giai đoạn cuối. . .”

Hứa Mưu Khôn thở dài: “Ở tầng này phần lớn đều bệnh hiểm nghèo. . .”

Bởi vì lần trước đã nói chuyện với nhau cho nên hai người cũng coi như quen biết. Người thanh niên kia hỏi: “Mấy lần cháu đến đây cũng không thấy có ai cùng bác cả?”

Hứa Mưu Khôn nói: “Con gái của tôi chăm sóc tôi, hàng ngày giờ này nó đều về nhà đi chợ nấu canh gà. . . sau đó mang lại đây cho tôi.” Người thanh niên kia giật mình, cười nói: “Thật là cô con gái hiếu thảo. Bác quả là có phúc.”

Hứa Mưu Khôn: “Đúng vậy. Bệnh nhân ở mấy phòng cùng tầng đều ao ước được như tôi.” Cũng không biết vì sao liền như mở đĩa nhạc nói một tràng: “Ai, tôi a, cũng chỉ có một đứa con gái. Đúng là đã khiến nó thua thiệt nhiều. . . . mẹ nó thân thể không tốt, lúc nó mới được hai tuổi đã ra đi . . . . Lúc đó, nhà đúng là nghèo túng cùng đường . . . . Ngay cả tiền mua sữa cho nó tôi cũng không có, cho nên phải trộm đi bán máu. Nhà bên cạnh cũng có một bé gái cùng tuổi với nó, mỗi sáng đều được ăn hai quả trúng gà, còn nó lúc nào cũng là cháo dưa muối . . . . Lúc đó tôi nghĩ, tôi nhất định phải có tiền, không thể để cho con gái tôi phải cùng tôi chịu những ngày khổ cực này nữa. . . Ai! Đúng là trời không chiều lòng người, cuối cùng vẫn là tôi hại nó . . .”

Khi Hứa Liên Trăn mang canh tới cho ba mình,vừa mở cửa ra đã cảm thấy là lạ, sao trong phòng lại có mùi thuốc lá. Hứa Liên Trăn nhíu mày nói: “Ba hút thuốc?”

Hứa Mưu Khôn giống như đứa trẻ làm sai chuyện, đem mặt giấu dưới tờ báo, không có lên tiếng. Giọng Hứa Liên Trăn không khỏi cao thêm vài phần; “Đúng là ba đã hút thuốc? Thuốc ở đâu ra?”

Hứa Mưu Khôn ngượng ngùng giải thích: “Một người bạn cho ba. . .” Hứa Liên trăn oán trách nói: “Ba, bác sĩ khônh phải đã nói ba không được hút thuốc? Mà bây giờ ba còn dám hút thuốc trong phòng?” Hứa Liên Trăn giận dữ: “Tóm lại là ai đã đưa thuốc cho ba?”

“Là bạn của người phòng bên cạnh, vừa lúc đi ngang qua . . .” Giọng Hứa Mưu Khôn thấp xuống. “Không hiểu sao mấy ngày nay ba rất thèm thuốc, cho nên ba mới lấy một điếu hút cho đỡ thèm, . . . thật sự, chỉ có một điếu thôi.”

Hứa Liên Trăn nhớ lời bác sĩ Hoa đã nói riêng với cô: “Hứa tiểu thư, thực xin lỗi, tế bào ung thư của ba cô đã di căn toàn thân . . .” Lòng cô đau xót, cảm thấy mắt nóng lên, tựa như có thứ gì đó muốn chảy ra, cô vội vàng ngoái mặt đi. Nghĩ hiện tại ba muốn hút thuốc thì cứ để ông hút đi.

Không có phẫu thuật, cũng không có xạ trị bằng hóa chất, Hứa Mưu Khôn chuyển đến bệnh viện gần một năm, một buổi chiều yên tĩnh liền nhắm mắt ra đi. Trước khi ông đi, Hạ Quân có tới vài lần, sắm tròn vai người bạn trai tận tình hết mực chăm sóc cùng an ủi Liên Trăn.

Hứa Liên Trăn nhìn ảnh chụp ba mình trên mộ bia, rốt cục biết, thế giới này, trời đất bao la, từ giờ phút này trở đi chỉ còn một mình cô lẻ loi.

Từ nay trở đi, không bao giờ sẽ có người nấu trứng chần nước đường vào ngày sinh nhật cho cô nữa, sẽ không còn ai khi ăn cá sẽ vẽ thịt mặt cá cho cô nữa . . . không còn ai nữa.

Cô ngồi ngây người trước mộ bia thật lâu, sau đó lại dọc theo đường núi đi đến một nhà ga trên đường quốc lộ. Trời chiều tối dần, hai bên đều là đất hoang, từng bụi cỏ xanh biếc xanh nhạt xen nhau, dựa vào nhau mà vươn lên.

Hứa Liên Trăn như người mất hồn bắt chuyến xe cuối cùng đi về nội thành Lạc Hải, khi đờ đẫn về đến phòng trọ thì trời đã tối đen.

Cô lờ mờ cảm thấy có gì đó thất thường, xoay người nhìn lại, chỉ thấy có một chiếc xe đang từ từ băng qua đường cái, tất cả đều rất bình thường.

Hứa Liên Trăn ở trong phòng ngủ chập chờn, tỉnh rồi lại ngủ, khi tỉnh lại đã là ba ngày ba đêm, đói bụng ăn vài miếng cháo, ăn xong lại ngủ. Sáng ngày thứ tư, cô biết mình không thể tiếp tục như vậy nữa. Vì thế rời giường, đem tất cả mọi thứ trong nhà quét tước lau chùi sạch sẽ hai lần, khiến cho tất cả sáng bóng không còn một hạt bụi, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa nhẹ nhàng khoan khoái một cái.

Giặt quần áo xong, đem tất cả mọi thứ thu xếp ổn thỏa xong cô mới rời nhà.

Không khí bên ngoài đã là mùa hè, ánh nắng chứa chan.

Thế giới này đối với cô mà nói, tựa như cách xa một thế hệ.

Cô đi không mục đích trên đường cái, không khí có hương vị của cuộc sống, có vẻ sôi động náo nhiệt. Cô đi dạo suốt một ngày, sau đó ngồi xuống một cái ghế đá bên vệ đường, cứ như vậy ngây ngốc nhìn xe cộ kẻ đến người đi, cả thế giới như hoa trong gương, trăng trong nước, tươi đẹp ồn ào.

Chính là, tất cả, tất cả mọi thứ đều không có liên quan đến cô.

Ngồi rất lâu sau đó, mãi cho đến khi di động vang lên, Hứa Liên Trăn mò mẫm lấy từ trong túi ra, nhìn thấy một dãy số lạ trên màn hình, nhìn màn hình nhấp nháy liên hồi, cô liền bấm nghe, truyền đến là giọng nói quen tai….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương