Vì bảo vệ con mình mới sinh, Trương Linh Nhi bị chém mấy chục dao, chết trong vũng máu, còn đứa bé kia cũng không tránh được một kiếp kia.

Cho nên lúc Tiêu Nguyệt đưa Lăng Thiên Vũ giao cho ông ấy, ông ấy thật sự coi như đó là con ruột của mình để nuôi dưỡngHiện giờ Lăng Thiên Vũ lại nói cho ông ấy biết, Lăng Phi là con của ông ấy, là do Trương Linh Nhi sinh, điều này làm sao mà Lăng Nghệ Hiên có thể tin được.

Sao có thể chứ?Hơn hai mươi năm trước rõ ràng là ông ấy tận mắt nhìn thấy huyết nhục của mình chết trong khăn tã, lúc ấy ruột gan của ông ấy như đứt từng khúc, thiếu chút nữa là muốn đi theo hai mẹ con họ, nếu không phải Tiêu Nguyệt giao Lăng Thiên Vũ cho ông ấy nuôi nấng, ông ấy cũng không biết mình có thể sống đến bây giờ hay không.

Nhưng hiện tại người rõ ràng đã chết lại đứng ở trước mặt ông ta, chỉ cần nhìn qua có thể thấy Lăng Phi có quan hệ huyết thống với mình làm Lăng Nghệ Hiên không thể tin được, cũng không biết làm sao.

Lăng Thiên Vũ nhìn bộ dạng kích động của Lăng Nghệ Hiên, trong lòng có chút tư vị.

“Cha, mấy năm nay là con đã chiếm vị trí của Lăng Phi, thực xin lỗi.


”Anh khom người xin lỗi với Lăng Nghệ Hiên.

Mấy năm nay, Lăng Nghệ Hiên đối với anh rất tốt, luôn đối xử với ạn như con ruột, nhưng mà Lăng Phi mới là con ruột của ông ấy, sau này có khả năng mình sẽ phải trở về nước, để một mình Lăng Nghệ Hiên ở lại đây anh có chú không yên lòng.

“Không có ai chiếm ai vị trí, nếu năm đó không phải thất phu nhân cứu nó, có lẽ hiện tại nó đã sớm không còn nữa, huống hồ mấy năm nay con ở nhà họ Lăng phải trải qua như thế nào, lòng cha biết rõ nhất.

Vợ cha luôn muốn nhắm vào con, hận không thể giết chết con, nếu không phải con có đủ năng lực để tự bảo vệ mình, chỉ sợ hiện tại đã sớm không còn tồn tại nữa.

Cha không phải một người không biết phân biệt phải trái, thất phu nhân làm như vậy dĩ nhiên sẽ có lý do của nó, có lẽ là muốn bảo vệ huyết mạch cuối cùng của nhà họ Lăng, đúng không?”Lăng Nghệ Hiên nói.

“Con trai, con mau đứng lên, mấy năm nay đã vất vả cho con rồi.

”Ông ấy vội vàng nâng Lăng Phi đứng lên.


Mắt Lăng Phi có chút ướt và đỏ, nhưng lại lắc đầu nói.

“Thiếu gia đối với con rất tốt, mấy năm nay có rất nhiều chuyện lớn đều có con tham gia.

Bởi vì có mặt nạ bọn họ nhìn không ra con là ai, chỉ có điều sản nghiệp nhà họ Lăng đều do con xử lý.

”Từ trước đến nay Lăng Thiên Vũ chưa từng xem Lăng Phi là hạ nhân, anh ấy cũng biết thân phận của chính mình, cho nên từ mấy năm trước vẫn luôn để Lăng Phi xử lý chuyện nhà họ Lăng.

Cậu ta mới là thiếu chủ Lăng gia, sẽ phải tiếp quản nhà họ Lăng.

Lăng Phi và Lăng Thiên Vũ đã cùng nhau lớn lên nhiều năm như vậy, cùng nhau trải qua huấn luyện, cùng nhau trải qua sinh tử, đương nhiên cũng biết Lăng phu nhân căm thù anh ta, nếu không phải có Lăng Thiên Vũ, chỉ sợ con trai duy nhất của nhà họ Lăng là anh ta không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi.

Huống hồ thất phu nhân cũng là ân nhân cứu mạng mẹ anh ta, có thể nói nhà họ Lăng thiếu nợ thất phu nhân, gọi Lăng Thiên Vũ một tiếng thiếu gia cũng là chuyện đương nhiên, huống chi mấy năm nay Lăng Thiên Vũ giúp đỡ anh ta mở rộng sản nghiệp nhà họ Lăng, hai người là anh em, là anh em ruột thịt, là anh em sống chết có nhau, cho nên cha của anh ta dĩ nhiên cũng là cha của Lăng Thiên Vũ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương