Trọn Đời Bên Em
-
Chương 1: Kỳ ngộ (gặp lại trên máy báy)
Bạch Dĩ Mạt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, sau đó theo quán tính kéo tấm mạng che mắt xuống.
Nơi đây cách mặt đất ba nghìn thước Anh, cô không sợ độ cao, cũng không say máy bay, không gặp phải luồng khí lưu lạ nào, thân thê cũng sẽ không có phản ứng gì xấu. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô tuyệt đối sẽ không chọn lên máy bay, chỉ vì trước sau cô không làm rõ, đây rõ ràng là chuyến bay từ Hồng Kông đến thành phố S, vậy sao cái món hàng vốn bay thẳng từ Mĩ đến thành phố S lại ngồi cạnh cô…
Tai nghe bị kéo mạnh xuống, bên tai vang lên âm thanh dịu nhẹ như tiếng nhạc vừa phát: “Đại Bạch Thỏ, sao cậu có thể như thế chứ, gặp lại tớ không hề khóc lóc nhớ nhung, thật khiến cho người ta thất vọng mà!”
Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt kéo ra một nụ cười lạnh cực kỳ châm chọc, huyệt thái dương day day, nhưng cô vẫn duy trì trạng thái đề phòng cao độ – giả vờ như xác chết, không rảnh để trả lời.
Trước mắt bỗng chói lòa, miếng che mặt trên mắt cũng bị giật mạnh xuống, Bạch Dĩ Mạt yếu ớt mở to mắt, một đôi mắt sáng ngời trong suốt lộ ra tia nhìn buồn bực, thảnh nhiên nhìn chăm chú Hướng Nhu, sau đó lại đội miếng che mắt tiếp tục chết.
“Tuy chúng ta đã lâu không gặp nhau, nhưng cậu cũng không cần dùng ánh mắt ẩn tình ấy nhìn tớ đây chứ?” Hướng Nhu cố ý xuyên tạc hàm ý muốn giết người kia của Bạch Dĩ Mạt.
“Đồ phóng đãng, đừng nói đến chuyện tình cảm dạt dào, vài năm nay đã chẳng có chuyện gì rồi.” Trong đôi mắt trong trẻo của Bạch Dĩ Mạt hiện lên một tia lười biếng, lại còn mang ý trào phúng.
“Phóng đãng? Cậu tặng tớ một từ trẻ trung như thế, tớ rất thích.” Âm thanh hài hước của Hướng Nhu vang lên, đồng thời cũng giật lấy vật che trên mắt của Bạch Dĩ Mạt.
“Đủ rồi! Tôi biết cậu đại nhân, nhưng cậu có làm bậy cũng nhìn xem đối phương là ai, và nhìn rõ sức mạnh có thể phá vỡ tấm phòng ngừa lang sói không! Mẹ kiếp, đồ cầm thú đi mà chơi với mấy em tiếp viên đi!”
Một hơi ba câu dạy dỗ xong, đầu thả lỏng, vừa nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần.
“Công phu của cậu thật không bị thụt lùi tí nào! Công lực chửi người đúng là nâng cao lên thật.” Hướng Nhu ngược lại liên tục khen ngợi.
“Thật sao? Chẳng qua lúc nào cũng phải nói lời độc địa, cho nên bây giờ cơ thể tự động tiết kháng thể trị độc rồi.”
“Tớ bảo này, sao cậu không ngạc nhiên khi thấy tớ ở đây?” Thật ra mới sáng sớm Hướng Nhu đã biết hôm nay Bạch Dĩ Mạt sẽ về nước, cho nên muốn để cô tiếp giá, ai biết được Bạch Dĩ Mạt người ta còn không chú ý đến mình, cho nên mới có cảnh gặp nhau ngẫu nhiên như ngoài ý muốn thế này.
Bạch Dĩ Mạt lạnh lùng hừ một tiếng, còn phải tò mò sao? Người này sớm đã khua chiêng gõ trống nói muốn trở về, chỉ thiếu chút nữa lên TV quảng cáo. Tính ngày, cô vừa mới đi công tác ở Hồng Kông về, vốn là ngày mai mới về, ai biết được công việc đột nhiên kết thúc sớm, vậy nên rõ ràng phải quay về, ai biết được trùng hợp thế nào lại gặp Hướng Nhu trên máy bay, thật ra cái chuyện trớ trêu này đều là vì người khác.
“Có gì phải ngạc nhiên, Hướng thiếu gia anh không phải từ trước đến nay không có gì không làm được sao?”
Hướng Nhu cười ha ha, trong mắt Bạch Dĩ Mạt đúng là đồ yêu quái, đồ phóng đãng…
Muốn biết hai người có quan hệ gì không, nói ra thật đúng là chuyện cũ rích từ thời nào, trong tiểu thuyết có một loại mấu chốt rất nóng gọi là thanh mai trúc mã.
Bởi vì trước đây từ khi hai nhà quen biết nhau đã có quan hệ siêu phàm, cho nên các ông bố hai nhà khi hai đứa trẻ sinh ra không bao lâu liền cao hứng phấn chấn, tình nguyện ôm bát tự đi cầu, kết quả thầy bói phê mệnh – bát tự không hợp, tương sinh tương khắc.
Hướng lão gia lúc này cảm thấy ông thầy bói nói không chính xác, vì vậy mà đi học cái gì gọi là toán mệnh tây phương, cuối cùng theo như 12 cung hoàng đạo nói, chòm sao Sư Tử VS chòm sao Bọ Cạp, xúng đôi vừa lứa nhất, chẳng qua là đếm ngược từ dưới lên.
Lão gia tự mình an ủi, thứ thuật bói này tin thì có không tin thì thôi, dù sao vậy giờ cũng là Trung Quốc thời đại mới, cho nên tàn dư phong kiến mê tín này cần phải kiên quyết vứt bỏ.
Nhưng không ngờ hai đứa trẻ lại thật ứng với mệnh này, từ khi sinh ra đã không hề vừa ý nhau, như là môn thần bị đảo ngược, thường hay đối nghịch, mà Hướng gia đối với cô dâu nhỏ nhà Bạch gia mà nói, phải thuận theo ý của người lớn, chủ yếu là thuận theo ý của ông Hướng. Nhưng đến lượt hai người này, liền biến thành nhất trí hướng ra ngoài đối chiến.
Cho nên nói, bọn họ là đối thủ cũng là chiến hữu.
“Đại Bạch Thỏ, chẳng lẽ cậu không hề có cảm giác vui mừng sau bao ngày gặp lại sao?” Những lời này tựa hồ được Hướng Nhu nói tăng thêm vài phần ảm đạm.
Bạch Dĩ Mạt nghe thấy lời này, hơi mở mắt, quay đầu liếc Hướng Nhu, hắn ta vẫn cứ dễ nhìn như vậy, từ nhỏ đến lớn đã thế, đẹp đến nỗi ngay cả con gái cũng ghen tị. Hắn có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, trong sâu thẳm mang vài phần mị hoặc, chiếc mũi cao thẳng, hơi lai, đôi môi mỏng hơi gợi lên, bộ âu phục màu xám có số lượng của một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó rất vừa với dáng người, toát ra ba phần du côn bảy phần khí khái.
Cô dời mắt đi chỗ khác, tất cả những thứ này cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, dung mạo hắn sinh ra chẳng qua chỉ là một kiểu thịnh hành trong muôn vàn nam nữ già trẻ, một ngày ghen tuông oán giận, còn Bạch Dĩ Mạt quá hiểu rõ hắn, chỉ biết tặng hắn một câu – bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Nếu như nói phong lưu cũng là bệnh, thì hắn ta đã sớm bị nguy kịch rồi…
“Vui mừng? Vui đến nỗi suýt nữa tôi đi chầu Diêm Vương rồi.” Bạch Dĩ Mạt lại làm ra vẻ mặt không cho là đúng.
“Tớ là hoa lê dưới mưa1, lúc chia tay nước mắt lưng tròng vui mừng lưu luyến, bây giờ ngẫm lại cảm thấy có chút buồn…”
(1: hoa lê đái vũ¸ chỉ vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi khóc)
Bạch Dĩ Mạt lắc đầu, loại người không biết xấu hổ đã từng gặp, nhưng cái kiểu xấu hổ đến độ mặt dày thật đúng là chỉ có một mình Hướng Nhu hắn mới làm được.
“Đúng thế! Buồn như vậy thật không nỡ, cứ trở về đi! Ở bên kia nhất định rất tốt, tin tức ngày ngày còn hơn hẳn minh tinh, đúng là phong cách của người phương Tây!”
Cặp mắt đào hoa của Hướng Nhu híp lại, nói: “Xem ra cậu thật sự để ý đến tớ! Tớ nghĩ hẳn phải làm gì đấy để bày tỏ đúng sự quan tâm đối với tớ, đúng không! Nhưng mà cái loại tương tư này chỉ nhìn mà không dám sờ thì thật là thảm, à, bây giờ cả người tớ đều ở trước mặt cậu, chi bằng dâng hiến để cậu đỡ thèm.” Nói xong đúng là tiến đến gần Bạch Dĩ Mạt thật.
“Chứng vọng tưởng của cậu thật đúng là nghiêm trọng, quả nhiên ý nghĩ khác với người thường!” Bạch Dĩ Mạt dè bỉu.
Khóe miệng Hướng Nhu vẽ lên một độ cong càng lúc càng lớn, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt thần sắc bình thản bên cạnh, rõ ràng đã hai mươi lăm tuổi, nhưng nhìn qua chỉ giống như sinh viên vừa bước vào cửa trường đại học, mái tóc dài màu đen uốn xoăn buông xõa trước ngực, chiếc áo da sặc sỡ phối với quần jean, đôi giày kị sĩ màu đen ở trên chân, trông rất lão luyện, nhìn thế nào cũng không giống với cái nghề luật sư mang tính chặt chẽ cẩn thận.
Giây phút này cô mím chặt môi, thấp thoáng để lộ đôi má lúm đồng tiền xinh xắn, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt trắng nõn không hề trang điểm, trong đôi mắt trong suốt kia không hề có tí ấm áp nào, nhưng lại có cảm giác lười nhác bừa bãi.
Nhìn cô vô hại như vậy, nhưng mồm miệng dẻo quẹo, công phu ăn nói cực nhanh, ngăn cho bạn hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Ngay lúc Hướng Nhu còn đang soi mói, Bạch Dĩ Mạt đã đứng dậy từ trên cao nhìn xuống: “Làm phiền nhường đường chút, một trong ba việc khẩn.”
Hướng Nhu cười, người khẽ chuyển, để lộ ra một lối đi nhỏ, trong lòng Bạch Dĩ Mạt thầm mắng tên này lưu giả danh trí thức, một bên chạm phải đầu gối anh, cuối cùng mở con đường máu, nện từng bước đi về phía nhà vệ sinh.
—– thời gian trôi qua từng phút từng giây ——
Hướng Nhu đang cảm thấy buồn bực, cô nàng này đi cũng lâu quá đấy! Đang định đứng lên đi tìm Đại Bạch Thỏ lạc đường kia thì một thân ảnh nhẹ nhàng đi đến.
Hướng Nhu chưa nhìn rõ ai đã mở miệng: “Tớ còn tưởng cậu ngất trong nhà vệ sinh rồi chứ? Đang chuẩn bị lấy lưới đánh cá đi vớt cậu đây.”
Sau đó định chống lại ánh mắt phun lửa của ai kia, nhưng không ngờ đi đến là một người có thân hình làm cho người khác bốc lửa phun máu: “Thật ngại quá, vị tiểu thư kia đã đổi chỗ ngồi với tôi, anh không để ý đấy chứ!”
Mỹ nữ nói xong liền chỉ về vị trí hơi chếch ở phía sau, Hướng Nhu nhìn theo ngón tay kia, bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Bạch Dĩ Mạt, dùng khẩu hình nói: “You are welcome.”
Hướng Nhu rất có phong độ lịch sự đứng dậy, mời mỹ nữ ngồi xuống, sau đó mỉm cười quay về phía Bạch Dĩ Mạt cũng mấp máy khẩu hình: “Thank you, I like it”.
Ai đó từng nói trên máy bay là nơi rất tốt để phát triển JQ, điều này thật đúng đạo lý, thiên thời địa lợi nhân hòa, thật tốt! Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy tên lưu manh đang cùng cô em chậm rãi nói chuyện, nữ mắt xinh mày đẹp, nam phong tôi yêu nghiệt, chắc chắn đang nói tới chuyện xuống máy bay sẽ đến nhà ai hay là tìm khách sạn quanh vùng này rồi! Xem hai người kia vung tay vung chân, bộ dạng nóng lòng muốn thử, cặn bã, thật sự là cặn bã.
Người xưa có câu nói như thế này, nữ theo đuổi nam chỉ cách một bức sa, riêng với tên lưu manh hàng năm trà trộn chốn phong hoa mà nói, ngay cả mành sa cũng trực tiếp bỏ đi.
Nhớ tới vừa rồi, Bạch Dĩ Mạt vừa đi toilet xong, mới ra đến cửa đã có mỹ nữ đứng bên ngoài chờ, rất rõ ràng nói thẳng cô cảm thấy rất có hứng thú với tên phong lưu Hướng Nhu kia, có thể đổi chỗ ngồi với cô không, vừa hay Bạch Dĩ Mạt cầu còn không được, lập tức đồng ý. Nhưng mà cô thật sự không rõ, rõ là tên kia chỉ là một hầm lửa thôi mà sao lại có nhiều cô gái vội vã nhảy vào như thế?
Tiếp tục nhìn đôi nam nữ phía trước, cô không nói gì lắc đầu, nam đê tiện + nữ lẳng lơ (chỉ số hợp nhau = 250%)
“Cô lương (cô nương), tôi cảm thầy cộ thật khồng tề (tôi cảm thấy cô thật không tệ), lai la con gai nha lành (lại là con gái nhà lành), ưm, tội rất thích (tôi rất thích).” Bên tai truyền đến một giọng nói vừa giống tiếng phổ thông lại không giống tiếng phổ thông.
Lúc này Bạch Dĩ Mạt mới kịp phản ứng, ngồi bên cạnh cô là một cơ thể sống, đầu to cổ thô, y như một căn nhà bị nổ, mặt béo phì, nhưng lại ăn kiêng.Nhìn sợi dây chuyền vàng còn to hơn ngón tay cô đang nằm trên cô hắn, rồi lại nhìn sóng ngầm trong đôi mắt hạt vừng kia, trong mắt toát lên vẻ mê đắm, hơn nữa cô mãi không bắt chước được cái tiếng phổ thông nặng nề kia, cho nên tặng cho bốn chữ – cực phẩm nhân gian.
Đợi đã, cái gì mà giống con gai nha lành, rõ ràng chính là…
“Quá khen, tôi rất thích từ này để hình dung.” Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt khẽ kéo lên.
Tên đầu heo kia vừa nghe thấy cô trả lời, bắt đầu mặt mày hớn hở nói tiếp: “Cồ xem dàng tội đày (cô xem dáng tôi đây), chinh la ke có tiên (chính là kẻ có tiền), toi cai gi cụng có (tôi cái gì cũng có), chỉ là thiều vợ ma thoi (chỉ là thiếu vợ mà thôi), lân nay tôi trờ về thanh phố S vi muôn đi xem mặt đối tương (lần tay tôi trở về thành phố S vì muốn đi xem mặt đối tượng). Tôi cam thấy cộ rât được (tôi cảm thấy cô rất được), khồng tệ (không tệ), dang ve rất khong tệ (dáng vẻ rất không tệ), thân thê cụng không tồi (thân thể cũng không tồi), nhừng mà vợi khâu vì cụa tội (nhưng mà với khẩu vị của tôi), thi quạ thật cọ gày mọt chút (thì quả thật có gầy một chút), nhưng khồng sao (nhưng không sao), sang sơm mài tội sè lầp đầy bủng cộ vơi bao ngừ (sáng sớm mai tôi sẽ lấp đầy bụng cô với bào ngư), nhùng hườu tộ yến (nhung hươu tổ yến), rất đày đù dinh dưỡng (rất đầy đủ dinh dưỡng), neu khồng sào lại trạch đôi tường hai bển (nếu không sao lại trách đối tượng hai bên)?”
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe, khóe miệng hơi cong cong, hừ lạnh một tiếng, vừa mới chạy khỏi phải một gã nam đê tiện, bây giờ lại đụng phải một con ngựa.ứm
“… Không ngờ anh thật thẳng thắn.”
Heo béo vỗ móng tay heo, nói: “Tồi la người khồng có nhiều ựu điệm lắm (tôi là người không có nhiều ưu điểm lắm), chi la rát ngay thang (chỉ là rất ngay thẳng), khong co tầm đia gì xẩu (không có tâm địa gì xấu), nêu cồ động ý (nếu cô đồng ý), chung ta xuồng may bay hãy trờ về (chúng ta xuống may bay hãy trở về), đì gặp ngươi nha cụa tồi (đi gặp người nhà của tôi), tat ca có ba bạ sàu thiệp, bạy đứa chàu va mọt ba me! (tất cả có ba bà sáu thiếp, bảy đứa cháu và một bà mẹ!) Bon hò đạ bạo (bọn họ đã bảo), khi chung ta kết hồn (khi chúng ta kết hôn), công viêc cụa cồ khòng cần nựa (công việc của cô không cần nữa), tội có rát nhieu tiền (tôi có rất nhiều tiền), cộ chì cần sình chọ tội một đưa be (cô chỉ cần sinh cho tôi một đứa bé), cang nhiêu cang tốt (càng nhiều càng tốt), cồ nhin tồi sẻm, nhát đình la ngưoi co tiên, di nhièn la co the nuôi nôi (cô nhìn tôi xem, nhất định là người có tiền, dĩ nhiên là có thể nuôi nổi), cộ sình bao nhieu, tội nuồi bây nhiều (cô sinh bao nhiêu, tôi nuôi bấy nhiêu).”
Bạch Dĩ Mạt nghe xong lời này mà 囧, thì ra đây không phải tìm vợ, mà là tìm nuôi nhốt heo! Là ngươi cần họng súng, đừng có trách cô.
“Nếu đã vậy, tôi cũng có việc muốn thẳng thắn cùng anh.” Bạch Dĩ Mạt thu hồi nụ cười tươi, làm ra bộ dạng thành khẩn.
“Chuyèn gị thé (chuyện gì thế)?” Heo béo rất khí khái.
“Đấy là… tội bị vô sinh.” Bạch Dĩ Mạt tiến đến bên tai tên heo béo nhả ra mấy chữ, thoáng chốc mặt hắn trắng rồi lại xanh, cô tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Ài, cha tộilà xã hội đen, cả nhà có dây dưa với tòa án, ài! Từ nhỏ tội đã sống trong hoàn cảnh đấm đá, ài! Ly hôn cũng đã năm lần rồi, không biết đã mất bao nhiêu đứa, cho nên bây giờ có muốn sinh cũng không được, nhưng mà bây giờ tội đã hoàn lương, nếu anh không để ý, thì tội sẽ gả cho anh. A, đúng rồi, anh đừng nhìn thấy tội trẻ trung tươi sáng thế này, thật ra đã ngoài ba mươi rồi đấy.”
Sau đó mặt tên heo béo còn xanh hơn cả lá cây, khóe miệng Bạch Dĩ Mạt nhếch lên cao…
—–O(╯□╰)o——
Cùng lúc đó, Bạch Thụy vừa bước xuống máy bay vào thành phố S thì không khỏi siết chặt khăn quàng cổ lông dê trên cổ, tự nhủ: “Ầy, mùa đông năm nay thật đúng là lạnh quá đi!”
Nơi đây cách mặt đất ba nghìn thước Anh, cô không sợ độ cao, cũng không say máy bay, không gặp phải luồng khí lưu lạ nào, thân thê cũng sẽ không có phản ứng gì xấu. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô tuyệt đối sẽ không chọn lên máy bay, chỉ vì trước sau cô không làm rõ, đây rõ ràng là chuyến bay từ Hồng Kông đến thành phố S, vậy sao cái món hàng vốn bay thẳng từ Mĩ đến thành phố S lại ngồi cạnh cô…
Tai nghe bị kéo mạnh xuống, bên tai vang lên âm thanh dịu nhẹ như tiếng nhạc vừa phát: “Đại Bạch Thỏ, sao cậu có thể như thế chứ, gặp lại tớ không hề khóc lóc nhớ nhung, thật khiến cho người ta thất vọng mà!”
Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt kéo ra một nụ cười lạnh cực kỳ châm chọc, huyệt thái dương day day, nhưng cô vẫn duy trì trạng thái đề phòng cao độ – giả vờ như xác chết, không rảnh để trả lời.
Trước mắt bỗng chói lòa, miếng che mặt trên mắt cũng bị giật mạnh xuống, Bạch Dĩ Mạt yếu ớt mở to mắt, một đôi mắt sáng ngời trong suốt lộ ra tia nhìn buồn bực, thảnh nhiên nhìn chăm chú Hướng Nhu, sau đó lại đội miếng che mắt tiếp tục chết.
“Tuy chúng ta đã lâu không gặp nhau, nhưng cậu cũng không cần dùng ánh mắt ẩn tình ấy nhìn tớ đây chứ?” Hướng Nhu cố ý xuyên tạc hàm ý muốn giết người kia của Bạch Dĩ Mạt.
“Đồ phóng đãng, đừng nói đến chuyện tình cảm dạt dào, vài năm nay đã chẳng có chuyện gì rồi.” Trong đôi mắt trong trẻo của Bạch Dĩ Mạt hiện lên một tia lười biếng, lại còn mang ý trào phúng.
“Phóng đãng? Cậu tặng tớ một từ trẻ trung như thế, tớ rất thích.” Âm thanh hài hước của Hướng Nhu vang lên, đồng thời cũng giật lấy vật che trên mắt của Bạch Dĩ Mạt.
“Đủ rồi! Tôi biết cậu đại nhân, nhưng cậu có làm bậy cũng nhìn xem đối phương là ai, và nhìn rõ sức mạnh có thể phá vỡ tấm phòng ngừa lang sói không! Mẹ kiếp, đồ cầm thú đi mà chơi với mấy em tiếp viên đi!”
Một hơi ba câu dạy dỗ xong, đầu thả lỏng, vừa nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần.
“Công phu của cậu thật không bị thụt lùi tí nào! Công lực chửi người đúng là nâng cao lên thật.” Hướng Nhu ngược lại liên tục khen ngợi.
“Thật sao? Chẳng qua lúc nào cũng phải nói lời độc địa, cho nên bây giờ cơ thể tự động tiết kháng thể trị độc rồi.”
“Tớ bảo này, sao cậu không ngạc nhiên khi thấy tớ ở đây?” Thật ra mới sáng sớm Hướng Nhu đã biết hôm nay Bạch Dĩ Mạt sẽ về nước, cho nên muốn để cô tiếp giá, ai biết được Bạch Dĩ Mạt người ta còn không chú ý đến mình, cho nên mới có cảnh gặp nhau ngẫu nhiên như ngoài ý muốn thế này.
Bạch Dĩ Mạt lạnh lùng hừ một tiếng, còn phải tò mò sao? Người này sớm đã khua chiêng gõ trống nói muốn trở về, chỉ thiếu chút nữa lên TV quảng cáo. Tính ngày, cô vừa mới đi công tác ở Hồng Kông về, vốn là ngày mai mới về, ai biết được công việc đột nhiên kết thúc sớm, vậy nên rõ ràng phải quay về, ai biết được trùng hợp thế nào lại gặp Hướng Nhu trên máy bay, thật ra cái chuyện trớ trêu này đều là vì người khác.
“Có gì phải ngạc nhiên, Hướng thiếu gia anh không phải từ trước đến nay không có gì không làm được sao?”
Hướng Nhu cười ha ha, trong mắt Bạch Dĩ Mạt đúng là đồ yêu quái, đồ phóng đãng…
Muốn biết hai người có quan hệ gì không, nói ra thật đúng là chuyện cũ rích từ thời nào, trong tiểu thuyết có một loại mấu chốt rất nóng gọi là thanh mai trúc mã.
Bởi vì trước đây từ khi hai nhà quen biết nhau đã có quan hệ siêu phàm, cho nên các ông bố hai nhà khi hai đứa trẻ sinh ra không bao lâu liền cao hứng phấn chấn, tình nguyện ôm bát tự đi cầu, kết quả thầy bói phê mệnh – bát tự không hợp, tương sinh tương khắc.
Hướng lão gia lúc này cảm thấy ông thầy bói nói không chính xác, vì vậy mà đi học cái gì gọi là toán mệnh tây phương, cuối cùng theo như 12 cung hoàng đạo nói, chòm sao Sư Tử VS chòm sao Bọ Cạp, xúng đôi vừa lứa nhất, chẳng qua là đếm ngược từ dưới lên.
Lão gia tự mình an ủi, thứ thuật bói này tin thì có không tin thì thôi, dù sao vậy giờ cũng là Trung Quốc thời đại mới, cho nên tàn dư phong kiến mê tín này cần phải kiên quyết vứt bỏ.
Nhưng không ngờ hai đứa trẻ lại thật ứng với mệnh này, từ khi sinh ra đã không hề vừa ý nhau, như là môn thần bị đảo ngược, thường hay đối nghịch, mà Hướng gia đối với cô dâu nhỏ nhà Bạch gia mà nói, phải thuận theo ý của người lớn, chủ yếu là thuận theo ý của ông Hướng. Nhưng đến lượt hai người này, liền biến thành nhất trí hướng ra ngoài đối chiến.
Cho nên nói, bọn họ là đối thủ cũng là chiến hữu.
“Đại Bạch Thỏ, chẳng lẽ cậu không hề có cảm giác vui mừng sau bao ngày gặp lại sao?” Những lời này tựa hồ được Hướng Nhu nói tăng thêm vài phần ảm đạm.
Bạch Dĩ Mạt nghe thấy lời này, hơi mở mắt, quay đầu liếc Hướng Nhu, hắn ta vẫn cứ dễ nhìn như vậy, từ nhỏ đến lớn đã thế, đẹp đến nỗi ngay cả con gái cũng ghen tị. Hắn có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, trong sâu thẳm mang vài phần mị hoặc, chiếc mũi cao thẳng, hơi lai, đôi môi mỏng hơi gợi lên, bộ âu phục màu xám có số lượng của một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó rất vừa với dáng người, toát ra ba phần du côn bảy phần khí khái.
Cô dời mắt đi chỗ khác, tất cả những thứ này cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, dung mạo hắn sinh ra chẳng qua chỉ là một kiểu thịnh hành trong muôn vàn nam nữ già trẻ, một ngày ghen tuông oán giận, còn Bạch Dĩ Mạt quá hiểu rõ hắn, chỉ biết tặng hắn một câu – bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Nếu như nói phong lưu cũng là bệnh, thì hắn ta đã sớm bị nguy kịch rồi…
“Vui mừng? Vui đến nỗi suýt nữa tôi đi chầu Diêm Vương rồi.” Bạch Dĩ Mạt lại làm ra vẻ mặt không cho là đúng.
“Tớ là hoa lê dưới mưa1, lúc chia tay nước mắt lưng tròng vui mừng lưu luyến, bây giờ ngẫm lại cảm thấy có chút buồn…”
(1: hoa lê đái vũ¸ chỉ vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi khóc)
Bạch Dĩ Mạt lắc đầu, loại người không biết xấu hổ đã từng gặp, nhưng cái kiểu xấu hổ đến độ mặt dày thật đúng là chỉ có một mình Hướng Nhu hắn mới làm được.
“Đúng thế! Buồn như vậy thật không nỡ, cứ trở về đi! Ở bên kia nhất định rất tốt, tin tức ngày ngày còn hơn hẳn minh tinh, đúng là phong cách của người phương Tây!”
Cặp mắt đào hoa của Hướng Nhu híp lại, nói: “Xem ra cậu thật sự để ý đến tớ! Tớ nghĩ hẳn phải làm gì đấy để bày tỏ đúng sự quan tâm đối với tớ, đúng không! Nhưng mà cái loại tương tư này chỉ nhìn mà không dám sờ thì thật là thảm, à, bây giờ cả người tớ đều ở trước mặt cậu, chi bằng dâng hiến để cậu đỡ thèm.” Nói xong đúng là tiến đến gần Bạch Dĩ Mạt thật.
“Chứng vọng tưởng của cậu thật đúng là nghiêm trọng, quả nhiên ý nghĩ khác với người thường!” Bạch Dĩ Mạt dè bỉu.
Khóe miệng Hướng Nhu vẽ lên một độ cong càng lúc càng lớn, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt thần sắc bình thản bên cạnh, rõ ràng đã hai mươi lăm tuổi, nhưng nhìn qua chỉ giống như sinh viên vừa bước vào cửa trường đại học, mái tóc dài màu đen uốn xoăn buông xõa trước ngực, chiếc áo da sặc sỡ phối với quần jean, đôi giày kị sĩ màu đen ở trên chân, trông rất lão luyện, nhìn thế nào cũng không giống với cái nghề luật sư mang tính chặt chẽ cẩn thận.
Giây phút này cô mím chặt môi, thấp thoáng để lộ đôi má lúm đồng tiền xinh xắn, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt trắng nõn không hề trang điểm, trong đôi mắt trong suốt kia không hề có tí ấm áp nào, nhưng lại có cảm giác lười nhác bừa bãi.
Nhìn cô vô hại như vậy, nhưng mồm miệng dẻo quẹo, công phu ăn nói cực nhanh, ngăn cho bạn hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Ngay lúc Hướng Nhu còn đang soi mói, Bạch Dĩ Mạt đã đứng dậy từ trên cao nhìn xuống: “Làm phiền nhường đường chút, một trong ba việc khẩn.”
Hướng Nhu cười, người khẽ chuyển, để lộ ra một lối đi nhỏ, trong lòng Bạch Dĩ Mạt thầm mắng tên này lưu giả danh trí thức, một bên chạm phải đầu gối anh, cuối cùng mở con đường máu, nện từng bước đi về phía nhà vệ sinh.
—– thời gian trôi qua từng phút từng giây ——
Hướng Nhu đang cảm thấy buồn bực, cô nàng này đi cũng lâu quá đấy! Đang định đứng lên đi tìm Đại Bạch Thỏ lạc đường kia thì một thân ảnh nhẹ nhàng đi đến.
Hướng Nhu chưa nhìn rõ ai đã mở miệng: “Tớ còn tưởng cậu ngất trong nhà vệ sinh rồi chứ? Đang chuẩn bị lấy lưới đánh cá đi vớt cậu đây.”
Sau đó định chống lại ánh mắt phun lửa của ai kia, nhưng không ngờ đi đến là một người có thân hình làm cho người khác bốc lửa phun máu: “Thật ngại quá, vị tiểu thư kia đã đổi chỗ ngồi với tôi, anh không để ý đấy chứ!”
Mỹ nữ nói xong liền chỉ về vị trí hơi chếch ở phía sau, Hướng Nhu nhìn theo ngón tay kia, bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Bạch Dĩ Mạt, dùng khẩu hình nói: “You are welcome.”
Hướng Nhu rất có phong độ lịch sự đứng dậy, mời mỹ nữ ngồi xuống, sau đó mỉm cười quay về phía Bạch Dĩ Mạt cũng mấp máy khẩu hình: “Thank you, I like it”.
Ai đó từng nói trên máy bay là nơi rất tốt để phát triển JQ, điều này thật đúng đạo lý, thiên thời địa lợi nhân hòa, thật tốt! Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy tên lưu manh đang cùng cô em chậm rãi nói chuyện, nữ mắt xinh mày đẹp, nam phong tôi yêu nghiệt, chắc chắn đang nói tới chuyện xuống máy bay sẽ đến nhà ai hay là tìm khách sạn quanh vùng này rồi! Xem hai người kia vung tay vung chân, bộ dạng nóng lòng muốn thử, cặn bã, thật sự là cặn bã.
Người xưa có câu nói như thế này, nữ theo đuổi nam chỉ cách một bức sa, riêng với tên lưu manh hàng năm trà trộn chốn phong hoa mà nói, ngay cả mành sa cũng trực tiếp bỏ đi.
Nhớ tới vừa rồi, Bạch Dĩ Mạt vừa đi toilet xong, mới ra đến cửa đã có mỹ nữ đứng bên ngoài chờ, rất rõ ràng nói thẳng cô cảm thấy rất có hứng thú với tên phong lưu Hướng Nhu kia, có thể đổi chỗ ngồi với cô không, vừa hay Bạch Dĩ Mạt cầu còn không được, lập tức đồng ý. Nhưng mà cô thật sự không rõ, rõ là tên kia chỉ là một hầm lửa thôi mà sao lại có nhiều cô gái vội vã nhảy vào như thế?
Tiếp tục nhìn đôi nam nữ phía trước, cô không nói gì lắc đầu, nam đê tiện + nữ lẳng lơ (chỉ số hợp nhau = 250%)
“Cô lương (cô nương), tôi cảm thầy cộ thật khồng tề (tôi cảm thấy cô thật không tệ), lai la con gai nha lành (lại là con gái nhà lành), ưm, tội rất thích (tôi rất thích).” Bên tai truyền đến một giọng nói vừa giống tiếng phổ thông lại không giống tiếng phổ thông.
Lúc này Bạch Dĩ Mạt mới kịp phản ứng, ngồi bên cạnh cô là một cơ thể sống, đầu to cổ thô, y như một căn nhà bị nổ, mặt béo phì, nhưng lại ăn kiêng.Nhìn sợi dây chuyền vàng còn to hơn ngón tay cô đang nằm trên cô hắn, rồi lại nhìn sóng ngầm trong đôi mắt hạt vừng kia, trong mắt toát lên vẻ mê đắm, hơn nữa cô mãi không bắt chước được cái tiếng phổ thông nặng nề kia, cho nên tặng cho bốn chữ – cực phẩm nhân gian.
Đợi đã, cái gì mà giống con gai nha lành, rõ ràng chính là…
“Quá khen, tôi rất thích từ này để hình dung.” Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt khẽ kéo lên.
Tên đầu heo kia vừa nghe thấy cô trả lời, bắt đầu mặt mày hớn hở nói tiếp: “Cồ xem dàng tội đày (cô xem dáng tôi đây), chinh la ke có tiên (chính là kẻ có tiền), toi cai gi cụng có (tôi cái gì cũng có), chỉ là thiều vợ ma thoi (chỉ là thiếu vợ mà thôi), lân nay tôi trờ về thanh phố S vi muôn đi xem mặt đối tương (lần tay tôi trở về thành phố S vì muốn đi xem mặt đối tượng). Tôi cam thấy cộ rât được (tôi cảm thấy cô rất được), khồng tệ (không tệ), dang ve rất khong tệ (dáng vẻ rất không tệ), thân thê cụng không tồi (thân thể cũng không tồi), nhừng mà vợi khâu vì cụa tội (nhưng mà với khẩu vị của tôi), thi quạ thật cọ gày mọt chút (thì quả thật có gầy một chút), nhưng khồng sao (nhưng không sao), sang sơm mài tội sè lầp đầy bủng cộ vơi bao ngừ (sáng sớm mai tôi sẽ lấp đầy bụng cô với bào ngư), nhùng hườu tộ yến (nhung hươu tổ yến), rất đày đù dinh dưỡng (rất đầy đủ dinh dưỡng), neu khồng sào lại trạch đôi tường hai bển (nếu không sao lại trách đối tượng hai bên)?”
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe, khóe miệng hơi cong cong, hừ lạnh một tiếng, vừa mới chạy khỏi phải một gã nam đê tiện, bây giờ lại đụng phải một con ngựa.ứm
“… Không ngờ anh thật thẳng thắn.”
Heo béo vỗ móng tay heo, nói: “Tồi la người khồng có nhiều ựu điệm lắm (tôi là người không có nhiều ưu điểm lắm), chi la rát ngay thang (chỉ là rất ngay thẳng), khong co tầm đia gì xẩu (không có tâm địa gì xấu), nêu cồ động ý (nếu cô đồng ý), chung ta xuồng may bay hãy trờ về (chúng ta xuống may bay hãy trở về), đì gặp ngươi nha cụa tồi (đi gặp người nhà của tôi), tat ca có ba bạ sàu thiệp, bạy đứa chàu va mọt ba me! (tất cả có ba bà sáu thiếp, bảy đứa cháu và một bà mẹ!) Bon hò đạ bạo (bọn họ đã bảo), khi chung ta kết hồn (khi chúng ta kết hôn), công viêc cụa cồ khòng cần nựa (công việc của cô không cần nữa), tội có rát nhieu tiền (tôi có rất nhiều tiền), cộ chì cần sình chọ tội một đưa be (cô chỉ cần sinh cho tôi một đứa bé), cang nhiêu cang tốt (càng nhiều càng tốt), cồ nhin tồi sẻm, nhát đình la ngưoi co tiên, di nhièn la co the nuôi nôi (cô nhìn tôi xem, nhất định là người có tiền, dĩ nhiên là có thể nuôi nổi), cộ sình bao nhieu, tội nuồi bây nhiều (cô sinh bao nhiêu, tôi nuôi bấy nhiêu).”
Bạch Dĩ Mạt nghe xong lời này mà 囧, thì ra đây không phải tìm vợ, mà là tìm nuôi nhốt heo! Là ngươi cần họng súng, đừng có trách cô.
“Nếu đã vậy, tôi cũng có việc muốn thẳng thắn cùng anh.” Bạch Dĩ Mạt thu hồi nụ cười tươi, làm ra bộ dạng thành khẩn.
“Chuyèn gị thé (chuyện gì thế)?” Heo béo rất khí khái.
“Đấy là… tội bị vô sinh.” Bạch Dĩ Mạt tiến đến bên tai tên heo béo nhả ra mấy chữ, thoáng chốc mặt hắn trắng rồi lại xanh, cô tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Ài, cha tộilà xã hội đen, cả nhà có dây dưa với tòa án, ài! Từ nhỏ tội đã sống trong hoàn cảnh đấm đá, ài! Ly hôn cũng đã năm lần rồi, không biết đã mất bao nhiêu đứa, cho nên bây giờ có muốn sinh cũng không được, nhưng mà bây giờ tội đã hoàn lương, nếu anh không để ý, thì tội sẽ gả cho anh. A, đúng rồi, anh đừng nhìn thấy tội trẻ trung tươi sáng thế này, thật ra đã ngoài ba mươi rồi đấy.”
Sau đó mặt tên heo béo còn xanh hơn cả lá cây, khóe miệng Bạch Dĩ Mạt nhếch lên cao…
—–O(╯□╰)o——
Cùng lúc đó, Bạch Thụy vừa bước xuống máy bay vào thành phố S thì không khỏi siết chặt khăn quàng cổ lông dê trên cổ, tự nhủ: “Ầy, mùa đông năm nay thật đúng là lạnh quá đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook