Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
C45: Kích tình khó nén

Tô Kinh Hạ tắm rửa sạch sẽ rồi, cũng đã leo lên giường được một lúc nhưng vẫn chưa thấy người đàn ông kia đâu. Từ lúc hắn về nhà liền nhốt mình trong thư phòng chưa ra.

Nằm giang tay giang chân một hồi Tô Kinh Hạ vẫn không nhịn được nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa thư phòng ngó nghiêng.

Đợi cô lấy hết can đảm bật mở cửa thư phòng ló đầu vào xem xét đã là vài phút sau.

Kết quả tầm mắt lại đối diện với một mảng tối đen, chỉ có ánh sáng nơi cửa phòng là ngọn nguồn duy nhất khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Người bên trong vậy mà không bật đèn…

“Thầy ơi?”

Tô Kinh Hạ thử gọi.

Chẳng lẽ đi đâu rồi?

Tất nhiên là không phải.

Người đàn ông nào đó đã ngồi trong bóng tối nãy giờ vào thời điểm cô gọi đã đứng dậy đi ra.

“Sao còn chưa ngủ?”

Hắn ôm eo người con gái toàn thân đều là hương vị tươi mát, vùi đầu vào mái tóc mềm mại của cô. Sau đó cảm thấy còn chưa đủ liền bợ mông bế thốc cô lên, vùi đầu vào hỏm cổ mịn màn của cô hít một hơi thật sâu, biểu tình mê muội như đang hít cần.

Tô Kinh Hạ từ giật mình vội vàng ôm cổ hắn cho đến bị nhột mà bật cười thành tiếng, líu ríu nói: “Thầy còn chưa về mà.”

Sao em có thể ngủ được, Lục Ngạn tự động lý giải thành như vậy.


Đúng lúc trong lòng có tâm sự, người đàn ông nào đó liền nổi thú tính, một phát ngậm lấy đôi môi của người con gái mút mạnh.

“Ưm…”

Tô Kinh Hạ chỉ ngạc nhiên một chút rồi chủ động ôm lấy cổ hắn, dâng lên môi thơm, tận tình cùng hắn dây dưa không dứt.

Không gian nhất thời không ngừng vang lên tiếng mút mát nồng đậm dục vọng.

Hai người họ hôn từ ngoài hành lang cho đến phòng ngủ. Mặc dù đã đặt lưng lên giường nhưng Tô Kinh Hạ vẫn không có buông ra đôi tay đang ôm người đàn ông giống như đã hóa thành sói đói kia.

Cô chủ động như vậy chẳng khác gì bình rượu mật khiến người say đắm không thoát ra nổi.

Lại nói, mặc dù hai người đã ở chung một nhà, bình thường vẫn ngủ cùng một cái giường nhưng thật ra Lục Ngạn vô cùng biết tiếc chế. Thỉnh thoảng họ sẽ có ôm ấp, hôn môi, nhưng thật sự làm lại không có bao nhiêu lần, đồng dạng cũng chẳng có chuyện một đêm hai lần. Mỗi lần đều là giữa ôn nhu tồn tại gió bão, Tô Kinh Hạ vẫn có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng của người đàn ông. Là do hắn quá săn sóc. Một chút đều không giống tính tình bá đạo của hắn.

Nhưng hôm nay có gì đó càng thêm không giống.

Chính cái sự không giống đó khiến cho Tô Kinh Hạ cũng bị lôi kéo theo.

“Ưm ha thầy a a…”

Mỗi một cái thúc hông của người đàn ông đều như muốn đem cô đỉnh hỏng. Lớp màng mỏng ngăn cách giữa hai người giống như không hề tồn tại bởi vì sức nóng kinh người đến từ thân hình kia.

“Kinh Hạ… Kẹp chặt vào… Tôi muốn cảm nhận em…”

Âm thanh của người đàn ông mang theo dục vọng có thể đốt chết người.

Tô Kinh Hạ lại chỉ biết lắc đầu.

Nóng lắm! Nóng đến mức cô muốn bỏ chạy. Còn muốn kẹp chặt, cô sợ mình sẽ bốc cháy mất.

Nhưng người đàn ông kia giống như đã điên cuồng rồi, không ngừng đỉnh lộng với tốc độ kinh người, khiến cho cô cứ có cảm giác bị mài hỏng.

“Kinh Hạ…”

“A a…”



“Đừng… Không chịu nổi nữa ư hư…”

Phách phách phách…

Đáp lại cô vẫn chỉ là những cái thúc hông mang theo tiếng nước sắc tình.

Cả căn phòng chỉ còn quanh quẩn mỗi một loài mùi vị khiến người ta đỏ mặt tim đập kia.

Tô Kinh Hạ nửa úp sấp trên giường, bàn tay vô thức siết chặt nệm chăn đã sớm nhăn nhúm bên dưới, khuôn mặt phiếm tình mê muội. Eo hông thon thả lại bị một đem tay bắt lấy, kéo ngược về phía sau, phối hợp với động tác không biết tiết chế của người nào đó.

“Ưm á!..”


“Kinh Hạ…”

“Ưm ưm…”

Tô Kinh Hạ bị người cưỡng ép quay đầu lại, cùng hắn môi lưỡi quấn quýt. Âm thanh ngọt nị bị giam giữ giữa hai cánh môi theo động tác phập phồng vẫn chưa từng dừng lại.

Rốt cuộc đã trải qua mấy lần Tô Kinh Hạ không nhớ.

Cô chỉ biết một lần rồi lại một lần bị người đàn ông kia yêu thương. Đến cuối cùng chỉ còn lại một bãi nước xuân khiến người không dám nhìn thẳng.

Đến lúc mọi thứ chấm dứt Tô Kinh Hạ đã không còn hơi sức đâu mà kêu rên. Cả người cô rút vào lòng ngực của người bên cạnh, hô hấp xiểng xiểng. Ngược lại không biết vì sao đầu óc lại quái dị thanh tỉnh. Cho nên cô mới có thể ở trong lúc đó nghe thấy âm thanh khàn khàn vương đậm tình dục chưa tan nhưng không kém phiền muộn của người đàn ông: “Kinh Hạ, tôi phải đi công tác một thời gian…”

“Một tháng.”

“Một tháng sau tôi sẽ về.”

Tô Kinh Hạ im lặng.

Cũng không rõ người đàn ông này là cho rằng cô đã ngủ rồi nên mới nói, nhưng phải một lúc lâu cô mới lên tiếng: “Có nguy hiểm không?”

Cô rõ ràng cảm nhận được thân hình bên cạnh cứng đờ một chút. Cô lại chỉ càng thêm rút vào lòng hắn.

Chừng vài giây sau, người đàn ông mới siết chặt vòng tay, đem cô cố định thật chặt trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu của cô, thì thầm: “Tôi sẽ không làm chuyện khiến em lo lắng.”

“Tôi hứa, tôi chỉ đi lần này. Sau này sẽ không đi nữa.”

Lúc đó Tô Kinh Hạ còn chưa có hiểu được hết ý nghĩa của câu nói này, nhưng cô vẫn cố nén nhớ mong khi người đàn ông còn chưa rời đi mà tỏ vẻ: “Em không sao đâu.”

“Em đợi thầy.”

Có thể là do tâm tình lại không được bình tĩnh, sau đó người đàn ông kia lại đè cô gái nhỏ ra ăn lần nữa.

Chỉ là lần này tất cả mọi động tác của hắn đều thật ôn nhu, đến nổi Tô Kinh Hạ đều cảm nhận được tâm tình không nỡ của hắn. Đối với cô thật ra chỉ như vậy là đủ lắm rồi.


Người đàn ông của cô cũng không muốn rời xa cô nha.

Còn gì tốt bằng nữa.



“Kinh Hạ, cậu biết gì chưa?”

Đan Đan vội vàng kéo Tô Kinh Hạ vào một góc nói nhỏ, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Làm sao vậy?”

Tô Kinh Hạ khó hiểu hỏi.

Tính ra kể từ ngày Lục Ngạn đi công tác đến nay đã được một tuần, thế mà Tô Kinh Hạ lại có cảm tưởng như đã trên qua thật lâu. Ngày đầu tiên hắn đi, cô còn định chuyển về trường ở, chỉ vì chịu không nổi nhớ nhung khi phải một mình ở trong căn nhà kia. Nhưng đó là nơi duy nhất còn lưu lại hơi thở của hắn, Tô Kinh Hạ luyến tiếc, cho nên cho dù mỗi đêm phải cô đơn ôm lấy gối đầu của hắn xem đó như người chỉ để thỏa mãn nội tâm lưu luyến.

Nếu hắn có thể gọi cho cô một cú điện thoại thôi… Nhưng ngay từ đầu hắn đã nói sẽ không thể gọi về trừ khi công tác kết thúc.

Tô Kinh Hạ nửa hiểu nửa không, ngờ ngợ được gì trong lòng, nhưng nhiều hơn là mất mát.

Ai ngờ còn chưa đề được tinh thần từ chuyện đó thì đã có chuyện.

“Không biết vì sao mà trên diễn đàn trường đang lan truyền tin đồn cậu làm gái bao, bây giờ cả trường đều đang đồn ầm lên. Kinh Hạ cậu…”

Đan Đan ái ngại nhìn cô: “Cậu nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Tô Kinh Hạ im lặng không nói gì hồi lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương