Trộm Tim
Chương 7

Lời nói của Hoàn Nhan Nghê Quang vẫn khẳng định mà tuyệt tình như cũ khiến Nhất Trận Phong sững sờ, bởi vì tâm hoảng ý loạn, dưới chân lại không tự chủ được mà hơi dùng lực, phát ra một tiếng vang rất nhỏ, lập tức kinh động đến người trong lầu chạy ra nhìn.

Sau khi Hoàn Nhan Nghê Quang thấy vẻ mặt hắn đại biến, la thất thanh: "Ngươi? Ngươi tới lúc nào?"

Trời! Hắn đã trốn ở bên ngoài bao lâu? Đối thoại vừa rồi của nàng và hoàng huynh, hẳn sẽ không nghe hết toàn bộ chứ…

Nhất Trận Phong giật mình nhìn nàng, hoàn toàn không có nửa phần ý niệm trốn chạy, chỉ muốn hỏi rõ ràng lời nói vừa rồi của nàng có phải là sự thật hay không.

Không, không có khả năng sẽ là sự thật, trước đó nàng rõ ràng cũng bày tỏ tình ý đối với mình, không phải sao?

Hoàn Nhan Vân Lân thấy vẻ mặt hai người này khác thường, biết ngay giữa bọn họ nhất định không bình thường, tuy nhiên tâm niệm vừa chuyển, hắn vẫn còn lạnh lùng nói: "Nhất Trận Phong to gan, lại dám tự động đưa tới cửa, hôm nay bản vương nhất định phải bắt giữ ngươi!"

Dứt lời, hắn lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, xoay người bay lên trước, chỉ thấy kiếm quang bắn ra bốn phía, từng chiêu đều đâm vào chỗ yếu, đủ thấy lòng dạ hắn nham hiểm.

Nhất Trận Phong tuy mạnh giữ vũng tinh thần đánh nhau với Hoàn Nhan Vân Lân, nhưng trong đầu vẫn không ngừng vang vọng lời nói vừa rồi của Hoàn Nhan Nghê Quang, tâm loạn như ma, khinh công quyền cước vốn không thi triển được, cộng thêm trong tay không có binh lực, hoàn toàn rơi vào tình cảnh khốn cùng.

Không tới mấy hiệp, trên người Nhất Trận Phong đã có nhiều hơn mấy vết thương, thương thế tuy không nặng, nhưng trên áo trắng đã nhiễm máu tươi đầm đìa, thật là đáng sợ.

Hoàn Nhan Nghê Quang vừa sốt ruột vừa sợ, lên tiếng hô to: "Dừng tay! Các ngươi mau dừng tay!"

Mà giờ khắc này tình hình chiến đấu nguy cấp, vốn không người có rãnh rỗi để ý đến nàng.

Mắt thấy Nhất Trận Phong liên tục bại lui, thân hình to lớn đã mất đi khéo léo nhẹ nhàng ngày xưa, nàng hiểu rõ tất nhiên là bởi vì lời nói vô tâm vừa rồi của nàng gây ra, trong lòng lại càng nôn nóng khổ sở.

Làm thế nào?Rốt cuộc nàng nên làm cái gì mới tốt đây?

Không, nàng tuyệt đối không thể ngồi nhìn hắn bị bắt!

Ngay lúc tinh thần Hoàn Nhan Nghê Quang hỗn loạn, thế tiến công của Hoàn Nhan Vân Lân lại càng lúc càng mãnh liệt, hắn giả vờ đưa ra một chiêu, chờ cơ hội dẫn đi lực chú ý của Nhất Trận Phong, lại đột nhiên thay đổi chiêu, tập kích bất ngờ, mắt thấy trường kiếm sắc bén chỉ lát nữa sẽ phải đâm vào ngực Nhất Trận Phong....

"Không ——" Hoàn Nhan Nghê Quang mở to mắt, khẩn trương lên tiếng ngăn cản.

Dưới tình thế cấp bách, nàng cũng không hề nghĩ ngợi gì mà chạy đến giữa hai người, hoàn toàn quẳng sự sống chết ra sau đầu, trong lòng chỉ suy nghĩ an nguy của Nhất Trận Phong.

"Nghê Quang?" "Nghê Quang!" Hoàn Nhan Vân Lân và Nhất Trận Phong đồng thanh kêu lên. Hoàn Nhan Vân Lân vội vàng muốn thay đổi chiêu thức cũng đã không còn kịp nữa, kiếm kia vốn nên đâm vào lồng ngực Nhất Trận Phong vẻn vẹn chỉ phá quần áo trước ngực hắn, cũng vẽ ra một đường máu dài trên lưng Hoàn Nhan Nghê Quang.

Nàng vô lực yếu đuối ở trong lòng Nhất Trận Phong, đôi mày thanh tú bởi vì đau đớn mà nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một mảnh, máu tươi đỏ thẫm càng không ngừng trào ra từ vết thương sau lưng nàng.

Nhất Trận Phong gắt gao đỡ lấy nàng, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, bởi vì quá mức khiếp sợ mà toàn thân run lên không dứt, hắn vội vàng điểm mấy huyệt đạo cầm máu trên lưng nàng.

Hoàn Nhan Vân Lân ở một bên ngây người, không thể tin được bản thân lại đả thương muội muội mình thương yêu nhất.

Lúc này Nhất Trận Phong đã không để ý thân phận tôn ti, vội la lên: "Hoàn Nhan Vân Lân, ta ôm nàng vào trước, ngươi mau truyền ngự y!"

"Không, hoàng huynh, xin huynh không cần kinh động bất cứ kẻ nào…" Hoàn Nhan Nghê Quang lập tức lên tiếng ngăn cản, giọng nói mặc dù yếu ớt, nhưng giọng điệu lại hết sức kiên định, nàng lo âu nhìn Nhất Trận Phong. "Thân phận của hắn không tiện… Thật xin lỗi, hoàng huynh… Thật xin lỗi..."

"Ta. . . . . ." Hoàn Nhan Vân Lân khiếp sợ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, coi như mình vẫn có chút thất thần, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm nồng đậm không thể coi thường giữa hai người bọn họ.

Nhất Trận Phong lo lắng gầm nhẹ: "Hoàn Nhan Vân Lân, cầu xin ngươi mau truyền ngự y, ta tuyệt đối sẽ không thừa cơ chạy trốn, ta sẽ luôn luôn ở bên người nàng, chỉ cần nàng không có việc gì, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể nhốt ta vào đại lao, nhanh lên!"

"Không! Ta không muốn ngươi bị giam… Ta…” Nàng đang muốn khuyên hắn bỏ đi ý niệm, thế nhưng hắn lại đột nhiên đưa tay điểm huyệt của nàng, nàng lập tức liền ngủ mê man.

"Mau truyền ngự y!"Hắn giận rống to với Hoàn Nhan Vân Lân, sau đó liền ôm lấy nàng, vội vàng chạy vào trong Di Thiên lâu.

Tâm tư của Hoàn Nhan Vân Lân nhất thời phức tạp, nhưng nhìn bóng lưng của hắn không lâu, trong lòng đã có quyết định, hắn dứt khoát xoay người, đi về phía khác.

~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~

Nhất Trận Phong nhanh chóng ôm Hoàn Nhan Nghê Quang vào trong lâu, không ít cung nữ đều bị vẻ mặt xa lạ âm trầm của hắn khiến cho kinh hãi nhảy dựng lên, lại thấy hắn ôm công chúa đang bất tỉnh hôn mê, trên người hai người còn dính không ít vết máu, một chút nhát gan cũng bị dọa ngất đi.

Toàn tâm của hắn đều ném ở trên người Hoàn Nhan Nghê Quang, cũng chẳng muốn quản người ngoài thế nào, trực tiếp đi thẳng một mạch vào trong phòng.

Vừa vào phòng, hắn nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, kéo một cái ghế qua, một tấc cũng không rời ngồi ở bên giường, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, vẻ mặt đau buồn mà lo lắng, khổ sở gần như muốn rơi lệ.

Tại sao mọi việc lại trở nên như vậy?

Đây tất cả đều là lỗi của hắn, nếu không phải bởi vì hắn, Nghê Quang tuyệt đối sẽ không bị thương.

Ngự y đâu?Sao ngự y còn chưa tới?

Làm thế nào?Hắn nên làm thế nào đây?

Mãi đến tận lúc sắp mất đi nàng, hắn mới đột nhiên giật mình, phân lượng của nàng ở trong lòng mình, đã đến mức không thể thay thế được...

Hắn yêu nàng… Đúng, hắn yêu nàng!

Hắn yêu nàng sâu nặng....

Nếu Nghê Quang xảy ra việc gì không hay... Hắn cũng sẽ tuyệt đối sống không nổi nữa!

Không! Sao hắn có thể nào nghĩ như vậy? ! Hắn không nên nghĩ như vậy!

Nghê Quang không có việc gì! Nàng tuyệt đối sẽ không có chuyện!

Lúc nhìn thấy nàng phi thân mà nhào tới, thay mình đỡ một kiếm trí mạng thì trong lòng hắn vừa sợ vừa sốt ruột, hối hận đan xen, kỳ thật với bản lĩnh của hắn, Hoàn Nhan Vân Lân tuyệt đối không thể gây ra thương tổn cho hắn, chỉ là lúc trước nghe thấy lời nói vô tình của Nghê Quang, bị đả kích quá lớn, tinh thần có chút không yên, mới có thể thất thường như vậy, mà đối với công kích của Hoàn Nhan Vân thì quá mức sơ suất...

Nếu như chú ý chút thì tốt rồi, làm sao hắn lại ngu ngốc mà có thể tin tưởng lời nói mạnh miệng của nàng như vậy, trước những lời nói này của nàng tuyệt đối không phải là thật lòng, sợ là có nguyên nhân khác mới có thể cố ý nói dối Hoàn Nhan Vân Lân, nếu thật sự vô tình với mình, sao lại không để ý an nguy của mình mà đỡ kiếm?!

Là hắn hại nàng!

Lòng Nhất Trận Phong như lửa đốt liên tục nhìn bên ngoài, hận không thể tự mình kéo ngự y tới, nhưng lại không an tâm rời đi, chỉ có thể ở bên giường khổ đợi.

Dường như qua đã lâu, rốt cuộc Hoàn Nhan Vân Lân mang theo mấy tên ngự y đi vào, vì để ngự y thuận tiện cho việc chẩn trị thương thế, Nhất Trận Phong và Hoàn Nhan Vân Lân cùng nhau đi ra bên ngoài chờ, ánh mắt hắn lo lắng đến cực điểm, từ đầu đến cuối đều nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia.

Bầu không khí cực kỳ ngưng trong, ngoài tiếng thảo luận thỉnh thoảng từ bên trong phòng truyền ra, hai người cũng không nói một lời.

Một hồi lâu sau, Hoàn Nhan Vân Lân thản nhiên nói: "Ta đã đè xuống tin tức Nghê Quang bị thương và ngươi ở trong cung, chỉ là, cũng không xác định có thể truyền tới chỗ phụ hoàng ta hay không, nếu như ngươi yêu quý tính mạng, tốt nhất là nên nhanh chóng rời đi."

Nhất Trận Phong lắc đầu, đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng không dời.

"Không, nếu không xác định thương thế của Nghê Quang không sao, không thì ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Di Thiên lâu nửa bước."

Hoàn Nhan Vân Lân nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn cương quyết, thở dài, "Xem ra... thương thế của Nghê Quang cũng không có nhận không. Ngươi yên tâm, ta phái quân mai phục tại phụ cận Di Thiên lâu, nếu phụ hoàng có hành động, còn có thể kéo dài một ít thời gian để ngươi an tâm ở cùng với Nghê Quang, ta nghĩ nàng nhất định hi vọng sau khi tỉnh lại có thể nhìn thấy ngươi đầu tiên. Nàng, thật sự rất lo lắng an nguy của ngươi."

Hắn sững sờ, "Ngươi làm như vậy, rất có thể sẽ bị đội cái mũ tội danh mưu phản, ta...."

Hắn biết luật pháp của Hựu Hổ quốc rất nghiêm, điều động thị vệ trong cung đều cần có thủ dụ của Hổ hoàng, hôm nay Hoàn Nhan Vân Lân tự tiện điều động nhân thủ trấn thủ Di Thiên lâu, nếu như truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị chỉ trích hỏi tội, thậm chí có thể lấy tội phản quốc luận xử.

Hoàn Nhan Vân Lân đưa tay ngăn cản, sắc mặt nặng nề nghiêm túc.

"Ta làm như vậy cũng không phải vì ngươi, mà là vì Nghê Quang.... Nàng là hoàng muội quan trọng nhất của ta, sau này xin ngươi đối xử tốt với nàng...

Nhất Trận Phong gật đầu cam kết, "Ta đồng ý ngươi, cũng vậy, không phải là vì ngươi, mà là vì Nghê Quang."

Hoàn Nhan Vân Lân cười khổ, "Ta hiểu.Chỉ là, sau này đường tình của ngươi và nàng, sợ là lận đận khó đi. Người của hoàng thất Hoàn Nhan, từ trước đến giờ đều thân bất do kỷ, ngay cả tâm, cũng bị bóng tối ở cung đình máu lạnh hiểm ác này trói buộc lại."

Mặc dù thân ở hoàng thất, Hoàn Nhan Vân Lân cũng không phải là người bảo thủ gian ngoan, thân thấy hoàng muội Nghê Quang xác thực đã vùi sâu vào võng tình, mà Nhất Trận Phong này mặc dù thân là siêu trộm, nhưng xem ra cũng có lòng hiệp nghĩa sâu sắc, đối xử với nghê Quang cũng thật lòng, hắn tất nhiên có thể vui vẻ mà xem người có tình này thành người nhà.

Tuấn mày Nhất Trận Phong nheo lại, nhưng nhanh chóng dãn ra cười yếu ớt, "Dù khó khăn ra sao, ta cũng sẽ không buông tha.Hiện tại ta chỉ hi vọng thương thế của Nghê Quang không nghiêm trọng, có thể sớm ngày bình phục."

"Ngươi yên tâm, Nghê Quang tập võ từ nhỏ, thân thể vô cùng khỏe mạnh, mà một kiếm vừa rồi của ta, thực ra lực đạo cũng không lớn, vả lại nửa đường lại đã chuyển hướng khác, thương thế của nàng sẽ không nghiêm trọng."

"Ngươi.... vừa rồi cũng không phải thật lòng muốn giết ta chứ?"Nhất Trận Phong nhìn hắn, đáy mắt lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.

Hoàn Nhan Vân Lân trầm mặc trong chốc lát, trầm giọng nói: "Ta chỉ muốn bắt ngươi, ra tay nhanh ngoan độc, là bởi vì muốn nhìn phản ứng của Nghê Quang, lại không nghĩ rằng nhất thời không xét kỹ, mà lỡ tay đả thương nàng...”

Nhất Trận Phong than thở nói: "Ta và nàng cũng biết ngươi không phải cố ý, ngươi không cần tự trách."

"Cám ơn ngươi, ta phải về vương phủ xử lý chính sự trước, ngươi ở chỗ này cho tốt."

"Ta biết rồi, ngươi cũng cẩn thận, dựa theo tính tình của Nghê Quang, tuyệt đối sẽ không hi vọng bởi vì chuyện của ta và nàng mà liên lụy ngươi." Hoàn Nhan Vân Lân phải là người mà Nghê Quang tin tưởng nhất ở trong cung, cho nên cũng không hi vọng hắn gặp chuyện không may mà khiến cho Nghê Quang đau lòng.

Hoàn Nhan Vân Lân gật đầu."Ta hiểu, ta sẽ chú ý."

Sau khi Nhất Trận Phong đưa mắt nhìn hắn rời đi, ánh mắt vẫn nhìn cửa phòng, lẳng lặng chờ đợi.

Tim của hắn, là từ trước tới nay chưa từng lo lắng không yên.

~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~

Sắc trời đã tối, trong cung đốt đèn lên.

Hoàn Nhan Nghê Quang từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền trông thấy một đôi mắt đen sáng ngời quen thuộc, thần chí của nàng còn chưa rõ ràng, cho rằng mình vẫn còn trong mộng, không nhịn được nhíu đôi lông mày yêu kiều nói: "Phiền chết đi, sao ta lại luôn nằm mơ thấy ngươi?"

Nhất Trận Phong thoáng nhíu mày, môi mỏng nhẹ câu lên, thoáng hiện một chút đùa giỡn, cố ý không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy nàng vào trong lòng, quan tâm mà tránh được vết thương đã được băng bó tốt.

Biết rõ nàng ngộ nhận sự thật là hư ảo, nhưng hắn vẫn có chút ý xấu không muốn nhắc nhở nàng, bởi vì khi tỉnh táo, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện mà thản nhiên nói ra suy nghĩ ở đáy lòng.

Nàng nhu thuận rúc vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, thõa mãn thở dài, đôi môi đỏ mọng ôn nhuận hiện lên nụ cười chua sót.

"Nhưng mà, ta thật sự vui mừng khi có thể mơ thấy ngươi, chỉ có trong mộng, ngươi mới có thể vẫn bồi ở bên cạnh ta, sẽ không nói đi là đi, chỉ để lại một mình ta."

"Tại sao ngươi luôn đi lại như gió? Ta...rất muốn gặp ngươi, rồi lại sợ gặp ngươi, bởi vì mỗi khi gặp một lần, thì phải chia lìa một lần..."

Nàng lúc này, bởi vì hiệu lực của thuốc mà còn không tỉnh táo lắm, liền nói ra toàn bộ suy nghĩ thường ngày mà không dám nói ra.

Mày kiếm của Nhất Trận Phong nhíu lại, đưa tay cẩn thận khẽ vuốt gò má nàng, dịu dàng hứa hẹn: “Sau này, ta tuyệt đối sẽ không lại rời khỏi nàng, sẽ luôn luôn ở cùng với nàng, để cho nàng vui vẻ."

Khi nhìn thấy cô đơn trong mắt nàng, tim của hắn nhất thời có chút đau đớn.

Là hắn đánh giá cao sự kiên cường của Nghê Quang, không để ý đến trái tim vô cùng yếu ớt của nàng, nếu không phải bởi vì dùng thuốc mà thần chí hôn mê, lấy tính tình cứng rắn ngang ngược của nàng, chỉ sợ thế nào cũng sẽ không thừa nhận tình cảm đối với hắn.

Hoàn Nhan Nghê Quang nháy mắt mấy cái, đầu óc dừng lại đã lâu rốt cuộc dần dần bắt đầu hoạt động, cảm giác đau đớn trên lưng mơ hồ truyền tới cũng từ từ gợi lại hồi ức của nàng...

Đột nhiên phát hiện đây không phải là cảnh trong mơ, mà trước mắt nàng vô cùng chân thực, mặt của nàng lập tức xấu hổ đỏ lên, cuống quít vội vàng muốn tránh khỏi lồng ngực của hắn.

"Buông ta ra!"

Nhất Trận Phong không theo lời buông tay, ngược lại càng ôm sát eo nhỏ nhắn của nàng, cứng rắn nhưng không mất dịu dàng, vẫn cẩn thận tránh khỏi vết thương của nàng.

Hắn mỉm cười nói: "Không buông, đời này của ta cũng không buông nàng ra."

"Ngươi...." Nàng nghe vậy ngẩn ra, nhìn đôi con ngươi đen kia tràn đầy nồng tình mật ý, nói cái gì cũng nói không ra miệng, tim đập điên cuồng, chỉ vì trong lời nói của hắn có thâm ý khác.

"Nàng vẫn chưa hiểu sao?" Mắt của hắn càng thêm ôn hòa, ấm áp như gió xuân, giọng nói trầm thấp như mang theo ma lực nào đó khiến người ta say mê.

Hoàn Nhan Nghê Quang mặt đỏ tai hồng, cà lăm nói không ra câu, "Hiểu... hiểu cái gì..."

Cầm lên bàn tay nhỏ bé trắng noãn của nàng đặt trên lồng ngực của hắn, hắn nhìn thẳng đôi mắt sáng trong của nàng, không buông tha bất luận một chút cảm xúc nào ở đáy mắt.

"Ta đối với lòng của nàng yêu thương sâu sắc."

Nàng chấn động, đôi mắt đen của hắn biểu lộ tình ý thẳng thắn quá mức chuyên chú, thấy nàng tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao, rồi lại không nỡ dời ánh mắt.

Hắn....nếu như cả đời có thể thâm tình nhìn nàng như vậy, thì tốt biết bao....

Bọn họ... thật có thể cùng trải qua cả đời sao?

Nghĩ đến đây, tâm vốn nồng nhiệt, trong nháy mắt nguội lạnh, nàng không giãy dụa nữa, thân thể lại trở nên cứng ngắc.

"Nàng... là giận ta hại nàng bị thương sao?" Hắn nhạy bén phát hiện tình trạng khác thường của nàng, nhỏ giọng hỏi khẽ, giọng điệu chần chờ mang theo tự trách và đau đớn.

Nàng vội vã phản bác, đỏ ửng trên mặt càng đậm. "Không, không phải vậy... thay ngươi chặn lại một kiếm kia...là cam tâm tình nguyện... Ta không trách ngươi...”

"Sao nàng lại ngốc như vậy?" Hắn mong chờ nàng, trong mắt mang theo kiên định áy náy.

Hoàn Nhan Nghê Quang cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rũ xuống, không dám nhìn hắn.

Khi đó, nàng chỉ nghĩ tới bảo vệ hắn, mới có thể quên mình bổ nhào lên phía trước đỡ kiếm, bây giờ nghĩ lại, còn không dám tin tưởng mình lại làm như vậy, nhưng mà, nàng thực sự đã làm, vì hắn, ngay cả mạng cũng không cần.

Tình cảm đối với hắn, không ngờ lại vô tình trở nên thắm thiết như vậy...

Đôi mắt đen thoáng qua một chút đùa giỡn, hắn cố ý nói: "Nếu như nàng nói không ra lời, vậy ta nói thay cho nàng, nàng xả thân thay ta chặn một kiếm đó, là bởi vì đã yêu ta..."

Tiểu công chúa của hắn, dựa vào hành động đã biểu đạt rõ ràng tình yêu đối với mình, lại vẫn không chịu nói ra, nàng bướng bỉnh cứng rắn, thật là khiến hắn vừa giận vừa yêu.

Không sao, hắn nguyện cùng nàng tiêu hao cả đời, dù sao cũng có ngày, nàng tất nhiên sẽ nói ra tình yêu đối với hắn.

Nghe lời nói này, đột nhiên ngẩng đầu lên, không để ý sẽ làm tác động tới thương thế trên người, bực tức nắm quyền đánh lồng ngực của hắn, nóng lòng phản bác.

"Ta mới không có! Ta là... ta là, dù sao... dù sao ta còn lâu mới thích ngươi, cũng không thích ngươi! Ta chán ghét ngươi nhất!"

Nhất Trận Phong đưa tay ngăn nàng, nhẹ nhàng cười, "Là ta nói sai rồi, nàng đừng tức giận, nếu vết thương nứt ra sẽ không tốt."

Thôi, nàng đến nay vẫn không dám trực tiếp lấy lời nói tỏ rõ tình cảm đối với hắn, có lẽ có nguyên nhân khác...

Hắn không khỏi nhớ tới đối thoại của nàng và Hoàn Nhan Vân Lân, từng nói tới mẫu thân nàng và phụ hoàng, mặc dù không hiểu lắm, nhưng lại có thể cảm thấy, nàng dường như có loại cả xúc khó hiểu nào đó đối với mẫu thân nàng và phụ hoàng, có phải là bởi vì việc này, mà đối với nàng sinh ra ảnh hưởng hay không ...

Mặc kệ năm đó đến cuối cùng xảy ra chuyện gì, chắc hẳn đối với nàng mà nói là đoạn hồi ức không vui, mới có thể tạo thành tính tình lạnh lùng khép kín như vậy...

Hoàn Nhan Nghê Quang để tay sau lưng ấn vết thương, cau mày thì thầm một tiếng, "Ưm...”

Hắn gấp gáp hỏi: "Vết thương đau không? Đúng rồi, lúc nàng hôn mê uống thuốc cũng không nhiều, ngự y dặn dò chờ nàng tỉnh lại phải uống một chén, trước nhịn một chút, ta đi thay nàng đi lấy thuốc."

Thấy Nhất Trận Phong ấm giọng giải thích lại vẫn thân thiết như thế, Hoàn Nhan Nghê Quang mới thoáng hết giận."Được."

Hắn khẽ mỉm cười, xoay người ra cửa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đợi Hoàn Nhan Nghê Quang uống xong chén thuốc, nàng mới đột nhiên nhớ tới ——

"Đúng rồi, hoàng huynh ta đâu?Làm sao ngươi có thể còn ở lại trong cung, hắn không nói chuyện của ngươi cho phụ hoàng chứ?"

Nhất Trận Phong dịu dàng lên tiếng: "Đừng lo lắng, hoàng huynh nàng đã trở về vương phủ rồi, hắn muốn ta ở lại chỗ này chăm sóc nàng thật tốt, cũng tạm thời áp xuống tin tức ta ở nơi này."

Nàng lo lắng hỏi: "Hoàng huynh...có giận ta hay không?"

"Không có."Hắn cười lắc đầu. "Hắn vẫn còn rất tự trách lỡ tay làm nàng bị thương, thật may là thương thế của nàng không nghiêm trọng lắm, ngự y nói, chỉ cần mỗi một ngày đổi thuốc cho vết thương, uống thuốc, tiến hành điều dưỡng cùng lúc như thế mấy ngày liền có thể khỏi."

Hoàn Nhan Nghê Quang vừa nghe, lúc này mới yên lòng gật đầu một cái.

Vẻ mặt Nhất Trận Phong nghiêm túc, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt đen sáng rực, là vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

"Nghê Quang, ta muốn nàng đáp ứng ta một chuyện."Giọng điệu kiên quyết.

Bởi vì hắn kiên quyết không khỏi hù dọa nàng, mặc dù còn không biết là chuyện gì, lại dưới ánh mắt hắn cố chấp mà không tự chủ gật đầu đồng ý.

"Ừ...”

Hắn ôm sát nàng, đầu tựa vào mái tóc dài và cần cổ trắng noãn của nàng, âm thanh run rẩy nói: "Vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng không được lại làm ra hành động thay ta đỡ kiếm nguy hiểm như vậy. Nhìn thấy khuôn mặt nàng nhợt nhạt, máu đỏ tươi, ta gần như muốn lâm vào điên cuồng, khi đó nếu không phải vội vã cứu nàng, ta rất có thể sẽ mất lý trí giết chết hoàng huynh nàng rồi, mặc dù biết rõ hắn không phải cố ý đả thương nàng, nhưng ta chính là không có biện pháp tha thứ người thương tổn nàng!"

"Ngươi..." Trong lòng Hoàn Nhan Nghê Quang lo sợ, cảm giác thỏa mãn."Ta đồng ý ngươi, vĩnh viễn sẽ không lại để cho ngươi lo lắng cho ta."

Nàng nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, có lẽ giọng nói hắn run rẩy, thân thể căng thẳng, nhưng lại có thể cảm thấy được phần lo lắng và sợ hãi kia.

Trong lòng hắn là ấm áp như thế, khiến trái tim băng giá của nàng hòa tan trong nháy mắt, mà lời nói tình cảm chân thành không giả dối của hắn, rung động nàng thật sâu.

Hắn khiến nàng hiểu rõ cái gì gọi là hạnh phúc của yêu và được yêu...

Giờ phút này, nàng hạnh phúc.... hạnh phúc từ trước đến nay chưa từng có...

Hoàn Nhan Nghê Quang rúc vào trong lòng Nhất Trận Phong, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Sau khi thừa nhận thích Nhất Trận Phong, lòng của nàng giống như buông xuống một tảng đá lớn, cho tới nay trống rỗng, tịch mịch cuối cùng cũng được lấp đầy.

Chỉ là, nàng cũng phát hiện nàng càng muốn biết tất cả về Nhất Trận Phong.

Cùng hắn quen biết đến nay, coi như hai người đã kể nỗi lòng cho nhau, tâm ý tương thông, nhưng tên thật, thân thế, lai lịch của hắn, nàng lại hoàn toàn không biết.

Điều này vẫn để cho nàng cảm thấy bất an, nàng muốn biết tất cả của hắn, hiểu rõ tất cả của hắn, bởi vì nàng thương hắn, yêu hắn thật sâu.

Ngẩng đầu lên, nàng mềm giọng yêu cầu: "Ta muốn biết tên của chàng..."

Nhất Trận Phong khẽ cau mày, trong mắt rõ ràng có chút khó xử.

"Nàng... thật muốn biết tên của ta?"

Nàng cười với hắn, ôn nhu ngọt ngào.

"Ừ...không chỉ là tên, còn có toàn bộ tất cả của chàng, ta đều muốn biết."

Tức khắc, Nhất Trận Phong chợt ngẩn ra, vì nàng lần đầu lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tươi cười mê hoặc, sau một lúc lâu hồn không trở về, cho đến khi vươn tay ra trước mặt hắn, mới đột nhiên tỉnh giấc.

Nàng cười, quả như trong tưởng tượng của hắn mỹ lệ như vậy, đẹp đến nỗi hắn gần như hít thở không thông, trong lòng chỉ có một ý niệm —— hắn muốn coi chừng nàng, cho đến vĩnh viễn.

Quá khứ lang thang ngả ngớn đã qua đi, lúc trộm bảo vật thì cảm giác kích thích hắn cũng đã phai mờ rất nhiều, so với tất cả muôn hình muôn vẻ trên đời, hắn coi trọng nhất, là nàng.

Bởi vì, hắn yêu nàng.

"Ta yêu nàng."

Cho đến khi lời đã ra miệng, nhìn thấy dung nhan nàng xinh đẹp nhiễm rặng mây đỏ, Nhất Trận Phong mới hoảng sợ phát hiện, lời nói yêu mình lại lặp đi lặp lại trong lòng vô số lần trong lúc vô tình đã thổ lộ ra rồi.

Lời vừa ra khỏi miệng, Nhất Trận Phong không khỏi kinh ngạc, Hoàn Nhan Nghê Quang cũng theo đó mà sững sờ.

Thật lâu, hai người chỉ có thể nhìn nhau chằm chằm, không khí có chút xấu hổ, nhưng cũng mang theo loại sóng ngầm dao động nào đó, tình cảm vi diệu này dường như lúc nào cũng có thể sẽ cuồng loạn dâng lên, dẫn đến cục diện khó tiếp nhận...

Ánh mắt Hoàn Nhan Nghê Quang hàm chứa phức tạp, khó hiểu, vừa bắt đầu, nàng thật sự bị lời tỏ tình đột ngột của hắn dọa cho nhảy dựng lên, nhưng sau khi kinh ngạc, vui sướng nổi lên trong lòng, cũng là không nhịn được sợ hãi và lo lắng.

Nàng, ở phương diện tình cảm vẫn hèn nhát như cũ, khát vọng yêu, rồi lại sợ yêu.

Loại mâu thuẫn này hết lần này tới lần khác giãy dụa trong lòng, phải tới lúc nào mới có thể hoàn toàn tiêu trừ...

Rốt cuộc, Nhất Trận Phong dẫn đầu lên tiếng, hắn nổi lên dũng khí hỏi: "Vậy còn nàng?"

"Ách...." Lòng của nàng điên cuồng không dứt, nói không ra nửa câu, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.

Nhất Trận Phong đợi lại đợi, thủy chung vẫn đợi không được nàng đáp lại, không khỏi cau mày than thở, vẻ mặt hết sức cô đơn.

"Không sao, nếu nàng không nguyện trả lời, cũng đừng trả lời."

"Ta...." Nàng muốn nói lại ngừng, cuối cùng thở dài một tiếng, "Ta không phải là không nguyện trả lời, mà là không cách nào trả lời."

Trong lòng có chút thấp thỏm, nàng biết mình quá mức cưỡng cầu, cũng không dám nói chuyện cũ cho hắn biết, rồi lại muốn hắn dịu dàng thông cảm, nếu như hắn biết rồi...có thể vì vậy mà cảm thấy bất mãn hay không?

Đôi mắt đen híp lại, thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa, hắn dịu dàng hỏi nữa: "Nàng...vẫn không tin tưởng tâm ý của ta sao?"

"Không, không phải là không tin tưởng, chỉ là tất cả tới quá nhanh, quá mau, ta cũng cần thời gian nghĩ một lát...Hơn nữa, chúng ta vẫn không đủ quen thuộc lẫn nhau, tựa như ta mới vừa rồi hỏi...."

"Bì Đản*...." Ánh mắt hắn không lớn, xấu hổ túng quẫn đan xen.

*Nghĩa là quả trứng lì lợm, ý nói anh Nhất Trận Phong nghịch ngợm, trơ tráo đó!

Nếu có thể, hắn thật sự không muốn nói ra miệng! Đều là sư phụ làm hại, lấy cái tên gì chứ? Khó nghe đến cực điểm, nếu mình thật dùng cái tên thối nát này xông pha trên giang hồ, chỉ sợ mọi người sẽ cười rụng cả răng hàm!

Cho nên, hắn nhắc với người khác về cái tên này, ngay cả trong nhóm bạn tốt "Phiền toái" cũng không có người biết được, mà nàng, lại là ngoại lệ duy nhất.

"A?" Không có nghe rõ, nàng sững sờ.

Nhất Trận Phong hơi đề cao âm thanh, khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút thẹn thùng.

"Bì Đản, chính là tên của ta."

Lời vừa nói ra, Hoàn Nhan Nghê Quang lập tức ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi, hắn nói cho mình tên thật của hắn sao? Nhưng... thật là lạ.

Vậy, cũng được coi là tên sao?

Hắn...sao lại lấy cái tên kỳ quái như vậy chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương