Trộm Tâm
-
Chương 20: Ái muội
Hứa Hoài Thâm lạnh lùng nhìn Lưu Y một cái, thấy Cam Niệm còn đứng nguyên tại chỗ thì giọng điệu cậu nhu hoà hơn vài phần:
“Cậu còn không đi?”
Lúc này Cam Niệm mới nhìn về phía Lưu Y đang toát cả mồ hôi trán, sau đó cô nhỏ giọng nói, trong lời nói mang theo trào phúng:
“Sao cậu ấy cũng chán ghét cả cậu thế?!”
Lưu Y ngẩng đầu lườm Cam Niệm, nhưng lại thấy Cam Niệm nhẹ nhàng cười rồi đi đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, giọng nói cậu ta mang theo vui vẻ:
“Hứa Hoài Thâm, chúng ta đi thôi~~”
Buổi chiều được nghỉ học, những người có tiết mục biểu diễn vào buổi tối đều đến trước để diễn tập cho quen với sân khấu. Sau khi kết thúc buổi tổng duyệt cuối cùng thì đã là bốn giờ chiều.
Cam Niệm một mình đi đến phòng nghỉ, cô nhớ lại các động tác rồi bắt đầu nhảy lại một lần nữa sao cho thành thạo giống như buổi tổng duyệt vừa rồi. Tiếp theo Cam Niệm thay quần áo cho buổi diễn đêm nay và bắt đầu tự mình trang điểm.
Cam Niệm có làn da mịn màng, trắng sáng không một đốm tàn nhang, còn một hai cái mụn li ti thì chỉ cần dùng phấn phủ che đi là được.
Trong lúc đang đánh má hồng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Mời vào—”
Cam Niệm nhìn về phía cửa phòng nghỉ, cánh cửa bị mở ra, sau đó có hai nữ sinh thò đầu vào nói:
“Em chào chị… xin hỏi chị có phải là Cam Niệm không?”
“Đúng rồi, có chuyện gì không em?”
Hai nữ sinh tiến vào trong rồi tự giới thiệu:
“Bọn em thuộc khối mười, đêm nay sẽ hát bài [ Một Tớ Khác Trên Thế Giới Này ].”
Trong hai nữ sinh có một nữ sinh hơi lùn, tóc búi tròn, còn nữ sinh kia thì khá cao, tóc được uốn xoăn tự nhiên.
Vừa rồi Cam Niệm có xem qua tiết mục của hai em này nên có chút ấn tượng, hơn nữa nhìn bọn họ còn rất đáng yêu, Cam Niệm cũng dần có ấn tượng tốt:
“Ừm, hai em tìm chị có chuyện gì sao?”
“Tóc búi tròn” và “tóc uốn xoăn” cùng nhau ngồi xuống rồi cười hì hì nói:
“Thật ra bọn em tìm chị để nói chuyện phiếm, vừa nãy xem chị múa dân tộc cực kỳ đẹp, đã thế chị lại còn rất xinh.”
Hai nữ sinh nói mấy lời ngọt như mật, quả thật làm cho Cam Niệm không kịp phản ứng, cô chỉ có thể ngượng ngùng nói cám ơn.
Hai cô cô nhóc nói chuyện được một lúc thì bắt đầu trật đề tài:
“Chị xinh đẹp, chị quen người phụ trách tiệc văn nghệ đêm nay của chúng ta đúng không? Em thấy mọi người gọi anh ấy là Hứa Hoài Thâm, nghe nói chị với anh ấy học cùng lớp phải không ạ?”
Cam Niệm thoáng dừng lại động tác thoa son, cô nhìn chính mình trong gương, lông mày hơi hơi nhíu lại: “Đúng vậy, chị học cùng lớp với cậu ấy.”
Biểu hiện của hai cô gái càng thêm hưng phấn, tiếp đó không nhịn được mà khen ngợi:
“Em thấy anh ấy cực kỳ đẹp trai, vừa rồi lúc hướng dẫn bọn em trên sân khấu, trông anh ấy rất uy nghiêm, ai nấy cũng đều nghe theo.”
“Chị xinh đẹp, nghe nói anh ấy đứng đầu khối mười một của các chị, thật vậy hả chị?”
Nhận ra tâm tư của hai cô nhóc này, Cam Niệm ngược lại không hề tức giận. Cũng giống như thứ mà cô yêu thích được mọi người khen ngợi, tán thưởng thì chính cô cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
“Ừm, thành tích của cậu ấy rất tốt.”
“Vậy anh ấy có bạn gái chưa? Hoặc là anh ấy đã có người thích chưa hả chị?”
Cam Niệm cất son môi, cô nhìn về phía hai cô nhóc rồi chớp chớp đôi mắt hoa đào:
“Bạn gái thì chưa có, còn người cậu ấy thích… chuyện này chị cũng không rõ lắm.”
“Chị có thân thiết với anh ấy không?” Tóc búi tròn hỏi.
“Cũng bình thường, làm sao vậy em?”
Tóc búi tròn đỏ mặt, hai tay xoắn lại với nhau, cô nhóc đang định nói gì đó thì lập tức bị tóc uốn xoắn xen vào:
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Nhìn anh Hứa lạnh lùng thế kia, anh ấy làm sao vô duyên vô cớ thêm bạn với cậu được?” Tóc uốn xoăn nhìn về phía Cam Niệm rồi xin lỗi: “Thật ra từ đầu bọn em tìm chị là có ý định xin mã QQ của anh ấy, nhưng nghĩ lại vẫn thấy không nên phiền toái đến chị…”
Tóc búi tròn chu miệng không vui: “Chị ấy đã nói anh Hứa Hoài Thâm còn chưa có bạn gái, chúng ta thử một chút thì có làm sao.”
Cam Niệm thấy hai cô nhóc này thật sự đáng yêu đơn thuần, vì vậy liền nói:
“Chị cho các em mã QQ thì có tác dụng gì, nếu muốn kết bạn thì các em có thể tự mình nói trực tiếp với cậu ấy.” Cô không thể ngăn cản được người khác tìm cách đến gần Hứa Hoài Thâm, nhưng nếu cô còn chủ động cho cả phương thức liên lạc của cậu ấy, vậy thì cô quá rộng lượng rồi.
“Cốc cốc cốc—”
Tóc búi tròn đang định nói thì cửa lại bị người ta gõ, Cam Niệm hô một tiếng “Mời vào”, sau đó cánh cửa được mở ra.
Khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Hoài Thâm xuất hiện trước mặt ba người. Cậu mặc áo đồng phục màu lam tươi sáng, chiếc quần xắn gấu khiến đôi chân trông càng thon dài, thẳng tắp.
Trên tay cậu cầm theo một cốc đồ uống, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Cam Niệm.
Hai cô nhóc trong phòng đều ngây ngẩn cả người, tại sao vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện??!!!
Trong lòng bọn họ vừa kích động vừa khiếp sợ!!!
Cam Niệm là người phản ứng đầu tiên, cô đi đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, tươi cười nói:
“Hứa Hoài Thâm, sao cậu lại đến đây?”
Hứa Hoài Thâm đưa đồ uống cho Cam Niệm, Cam Niệm cười càng vui vẻ:
“Vừa rồi tớ kêu khát nên cậu mua đồ uống cho tớ sao?!!! Cảm ơn cậu nhiều nha!”
Hứa Hoài Thâm ho nhẹ một cái rồi dời ánh mắt sang chỗ khác:
“Mua một tặng một, vừa vặn thừa ra một cốc.”
“Ra là mua một tặng một…” Nhìn vẻ mặt Hứa Hoài Thâm không được tự nhiên, Cam Niệm biết cậu đang nói dối, cô cũng không vạch trần: “Không sao cả, tớ vẫn thích.”
Hai cô nhóc bước lên phía trước, ánh mắt nghi ngờ càn quét trên người Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm.
Hứa Hoài Thâm phát hiện ra tóc búi tròn vẫn luôn nhìn mình, cậu lạnh nhạt hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“A… không không không.” Tóc uốn xoăn kéo tay tóc búi tròn, cô nhóc xấu hổ nói: “Chị xinh đẹp, chúng em đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Cam Niệm vẫy tay tạm biệt, sau đó hai nữ sinh kia nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài cửa, tóc búi tròn đã ấm ức nói:
“Sao cậu lại vội vàng rời đi như vậy? Tớ còn chưa kịp xin mã QQ!”
Tóc uốn xoăn gõ đầu cô bạn của mình: “Cậu đúng là khờ! Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy chị xinh đẹp và anh Hứa Hoài Thâm có gì đó mập mờ sao…”
“Ý cậu là sao? Cậu nói hai người kia…???”
“Cậu không thấy anh Hứa Hoài Thâm còn mua nước cho chị ấy sao? Nhìn hai người có vẻ rất thân thiết, nếu cậu còn tiếp tục trồng cây si thì đúng là ngốc nghếch…”
Cam Niệm cười cười nhìn bóng dáng hai cô nhóc vội vàng rời đi, cô cũng không nói gì, chỉ kéo Hứa Hoài Thâm vào trong phòng nghỉ, sau đó đóng cửa lại.
“Cậu nhìn trang phục diễn và trang điểm của tớ có ổn không?” Cam Niệm xoay một vòng khiến tà váy tung bay, trang sức trên người cũng phát ra tiếng kêu thanh thuý dễ nghe, ngoài ra bên trong không khí còn tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
Hứa Hoài Thâm lẳng lặng nhìn chăm chú vào Cam Niệm, ánh mắt không hề rời khỏi người cô.
Thấy cậu không trả lời, cô quơ quơ cánh tay trước mặt cậu rồi cười đến xinh đẹp:
“Này, không lẽ cậu ngắm tớ đến ngây cả người?”
Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt đi chỗ khác, giọng nói nặng nề:
“Ừm, trông ổn rồi.”
Cam Niệm cầm cốc trà sữa, sau đó thong thả cắm ống hút, miệng thì lẩm bẩm nói:
“Cậu có biết hai nữ sinh vừa nãy tìm tớ làm gì không?”
“Tìm cậu làm gì?”
Cam Niệm cầm ống hút nhẹ nhàng khuấy, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt, “Bọn họ muốn xin QQ của cậu để kết bạn.”
Hứa Hoài Thâm giương mắt nhìn Cam Niệm: “…. Cậu cho bọn họ?”
“Cho chứ… Bọn họ muốn xin thì tớ làm sao có thể không cho.” Cam Niệm tỏ ra bình thường như không hề có chuyện gì, cô hút một ngụm trà sữa rồi bắt đầu nhai mấy viên chân trâu trong miệng, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Hứa Hoài Thâm để xem phản ứng của cậu.
Cô chỉ thấy gương mặt cậu chậm rãi trầm xuống, quai hàm căng chặt, lông mày khẽ nhíu cùng đôi mắt đen kịt như phủ một tầng mực nước.
Cam Niệm vừa nhìn đã biết Hứa Hoài Thâm không vui, cô hiểu cậu không thích cho người lạ phương thức liên lạc, kể cả tìm cậu ấy để xin thì cậu cũng đều cự tuyệt, huống chi là nói ra từ miệng cô.
Thì ra Hứa Hoài Thâm để ý chuyện cô nói cho người khác biết phương thức liên lạc của cậu ấy như vậy.
Cam Niệm lại uống thêm một ngụm trà sữa, cô quay mặt cười, đến khi nhìn về phía cậu một lần nữa thì giọng điệu đã mang theo điểm kiêu ngạo nho nhỏ:
“Vậy mà cậu cũng tin sao? Tớ làm sao có thể hào phóng cho người khác QQ của cậu?! Bọn họ muốn cũng không có cửa đâu.”
Cam Niệm không hề che dấu dục vọng chiếm hữu của chính bản thân mình, tiếng nói dễ nghe ấy gõ vào màng nhĩ Hứa Hoài Thâm khiến cậu cảm nhận được tâm tình vui sướng của cô.
Cam Niệm thấy sắc mặt Hứa Hoài Thâm đã hoà hoãn hơn rất nhiều, cô cong môi cười, đôi mắt to tròn nhanh chóng cong như vầng trăng khuyết.
Hứa Hoài Thâm đột nhiên vươn tay tới gần khuôn mặt người đối diện, ngón trỏ của cậu khẽ nâng cằm Cam Niệm, còn ngón tay cái nhẹ nhàng lau sạch vệt nước nơi khoé miệng cô, động tác vô cùng dịu dàng.
Được ngón tay ấm áp của Hứa Hoài Thâm vuốt ve, Cam Niệm đứng đơ người ngay tại chỗ, trái tim đập kịch liệt như con nai chạy loạn, đến khi hiểu ra ý định của cậu thì tâm tình Cam Niệm tức khắc bị hoà tan thành vũng nước.
Hứa Hoài Thâm rút tay về, cậu ra vẻ trấn định nhưng Cam Niệm lại thấy vành tai cậu lộ ra màu đỏ nhàn nhạt, cô nhẹ nhàng cười: “Hứa Hoài Thâm…”
Còn chưa dứt lời thì tiếng gõ cửa lại vang lên, cắt đứt bầu không khí ái muội bên trong phòng.
Cam Niệm: “…”
Hứa Hoài Thâm: “…”
“Mời vào.” Cam Niệm nói xong lập tức lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với Hứa Hoài Thâm để tránh làm người khác hiểu lầm.
Nhưng người đi vào nhìn thấy trong phòng chỉ có hai người… thì vẫn cứ hiểu lầm:
“A… chuyện là…”
Nam sinh thấy sắc mặt Hứa Hoài Thâm lạnh lẽo thì không dám nói tiếp, quả nhiên ngay sau đó Hứa Hoài Thâm liền đặt câu hỏi:
“Có chuyện gì?”
Lúc này nam sinh đã nhận ra mình quấy rầy “chuyện tốt” của người ta, nhưng cậu chỉ có thể thành thật truyền lời:
“Anh Hứa, chị Dương Lị tìm anh.” Dương Lị chính là một trong những người phụ trách tiệc văn nghệ tối nay, người này đang học mười hai.
“Ừ, tôi qua bây giờ.”
Nam sinh lập tức đóng cửa lại, Cam Niệm liền nói với Hứa Hoài Thâm, “Cậu bận thì đi trước đi.”
“Thế cậu vẫn ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy.” Cam Niệm bĩu môi, “Tuy rằng một mình đợi ở đây thật sự nhàm chán.”
Hứa Hoài Thâm nhàn nhạt nói: “Nếu vậy thì cậu đi cùng tôi ra ngoài đó.”
“Nhưng tớ không quen mấy người kia, ra đấy rất ngại.”
“Không sao đâu… cậu đi bên cạnh tôi là được.”
Nghe được lời này, đôi mắt Cam Niệm như phát sáng, “Tốt quá.”
Vì thế hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc Dương Lị đang bận rộn thì nhìn thấy Hứa Hoài Thâm, đi bên cạnh cậu ta còn có Cam Niệm đang nói nói cười cười, khiến cô không khỏi nhíu mày.
Đẫ thế bên tai còn truyền đến tiếng bàn tán: “Vừa rồi tớ đi tìm anh Hứa thì thấy anh ấy cùng Cam Niệm ở một mình trong phòng nghỉ.”
“Wow!!! Thật á, đúng là tin giật gân…”
Dương Lị nhíu mày nhìn về phía mấy người, “Còn có thời gian đứng đó buôn chuyện? Các cậu mau làm việc đi.”
“Được được…”
Cam Niệm đi theo Hứa Hoài Thâm đến trước mặt Dương Lị, Dương Lị liền nói:
“Vừa nãy tìm mãi không thấy cậu, thì ra cậu đến phòng nghỉ. Chuyện là thế này, danh sách mà giáo viên đưa xảy ra chút vấn đề, cậu đến đây xác nhận lại với tôi. Với lại tôi có ý định điều chỉnh lại trình tự biểu diễn của các tiết mục, muốn cậu nhìn qua xem như vậy được không.”
Hứa Hoài Thâm gật đầu rồi đi theo Dương Lị, Dương Lị thấy Cam Niệm cũng đi theo bên cạnh.
Lúc hai người xử lý chuyện thì Cam Niệm đứng ở cách đó không xa, cô yên lặng uống trà sữa, đôi mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Dương Lị nhân lúc Hứa Hoài Thâm đang bận, cô bèn đi đến trước mặt Cam Niệm và nói:
“Cam Niệm, hay là em xuống khán đài ngồi đi?! Hứa Hoài Thâm còn phải xử lý rất nhiều chuyện, em đứng đây đợi cũng không tiện, vừa vặn xuống đó ngồi nghỉ một lúc.”
Mặt Dương Lị không cảm xúc, tuy nói Cam Niệm xuống khán đài ngồi nghỉ nhưng thực chất chính là đuổi người.
Cam Niệm nhìn bóng dáng bộn rộn của Hứa Hoài Thâm, cô không muốn cậu phải khó xử nên liền gật đầu rời đi.
Cam Niệm tìm một vị trí rồi ngồi xuống, ngẫm lại chính mình đứng ở kia cũng rất buồn chán, thà rằng ngồi còn sướng hơn. Cô nhìn Dương Lị và phát hiện ra chị ta là một nữ sinh có năng lực lãnh đạo rất giỏi, khí thế cường đại kia sau này sẽ giúp Dương Lị trở thành nữ cường nhân.
Tâm tư Cam Niệm tinh tế, cô đương nhiên cảm nhận được Dương Lị mang theo đề phòng cùng khó chịu đối với cô, nhưng cô cũng không để bụng.
Hứa Hoài Thâm xử lý xong chuyện, cậu quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt như tìm kiếm cái gì đó.
“Làm sao vậy?” Dương Lị hỏi.
“…… Cam Niệm đâu rồi?”
Dương Lị không nghĩ tới trong lòng cậu ta vẫn còn vướng bận nữ sinh kia, sắc mặt cô vẫn cố tỏ vẻ bình thường: “À… tôi bảo em ấy xuống khán đài ngồi nghỉ, tôi sợ em ấy sẽ mệt mỏi khi một mình đứng đợi cậu ở kia,
Hứa Hoài Thâm khẽ mím môi, cậu nâng bước rời khỏi hậu trường rồi đi về phía khán đài.
Dương Lị đi theo ở phía sau, vẻ mặt ngây ngốc.
Hứa Hoài Thâm đi ra ngoài, cậu thấy Cam Niệm một mình ngồi dưới khán đài, một tay chống đầu, đôi mắt lim dim, mơ màng như muốn ngủ.
Dương Lị nhìn theo ánh mắt Hứa Hoài Thâm, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Hứa Hoài Thâm không tiếp tục tiến lên phía trước, cậu lấy di dộng rồi bắt đầu gõ chữ.
Sau đó cậu cất di động vào trong túi, nhàn nhạt nói với Dương Lị: “Đi thôi, chúng ta đi kiểm tra dàn âm thanh.”
Cam Niệm lim dim ngồi trên ghế, bỗng thấy di động trên tay khẽ rung, cô vừa mở mắt ra thì lập tức thấy tin nhắn wechat của Hứa Hoài Thâm:
[ Bên ngoài gió lạnh, cậu muốn ngủ thì trở về phòng nghỉ đi, nhớ khoác thêm áo ấm. ]
“Cậu còn không đi?”
Lúc này Cam Niệm mới nhìn về phía Lưu Y đang toát cả mồ hôi trán, sau đó cô nhỏ giọng nói, trong lời nói mang theo trào phúng:
“Sao cậu ấy cũng chán ghét cả cậu thế?!”
Lưu Y ngẩng đầu lườm Cam Niệm, nhưng lại thấy Cam Niệm nhẹ nhàng cười rồi đi đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, giọng nói cậu ta mang theo vui vẻ:
“Hứa Hoài Thâm, chúng ta đi thôi~~”
Buổi chiều được nghỉ học, những người có tiết mục biểu diễn vào buổi tối đều đến trước để diễn tập cho quen với sân khấu. Sau khi kết thúc buổi tổng duyệt cuối cùng thì đã là bốn giờ chiều.
Cam Niệm một mình đi đến phòng nghỉ, cô nhớ lại các động tác rồi bắt đầu nhảy lại một lần nữa sao cho thành thạo giống như buổi tổng duyệt vừa rồi. Tiếp theo Cam Niệm thay quần áo cho buổi diễn đêm nay và bắt đầu tự mình trang điểm.
Cam Niệm có làn da mịn màng, trắng sáng không một đốm tàn nhang, còn một hai cái mụn li ti thì chỉ cần dùng phấn phủ che đi là được.
Trong lúc đang đánh má hồng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Mời vào—”
Cam Niệm nhìn về phía cửa phòng nghỉ, cánh cửa bị mở ra, sau đó có hai nữ sinh thò đầu vào nói:
“Em chào chị… xin hỏi chị có phải là Cam Niệm không?”
“Đúng rồi, có chuyện gì không em?”
Hai nữ sinh tiến vào trong rồi tự giới thiệu:
“Bọn em thuộc khối mười, đêm nay sẽ hát bài [ Một Tớ Khác Trên Thế Giới Này ].”
Trong hai nữ sinh có một nữ sinh hơi lùn, tóc búi tròn, còn nữ sinh kia thì khá cao, tóc được uốn xoăn tự nhiên.
Vừa rồi Cam Niệm có xem qua tiết mục của hai em này nên có chút ấn tượng, hơn nữa nhìn bọn họ còn rất đáng yêu, Cam Niệm cũng dần có ấn tượng tốt:
“Ừm, hai em tìm chị có chuyện gì sao?”
“Tóc búi tròn” và “tóc uốn xoăn” cùng nhau ngồi xuống rồi cười hì hì nói:
“Thật ra bọn em tìm chị để nói chuyện phiếm, vừa nãy xem chị múa dân tộc cực kỳ đẹp, đã thế chị lại còn rất xinh.”
Hai nữ sinh nói mấy lời ngọt như mật, quả thật làm cho Cam Niệm không kịp phản ứng, cô chỉ có thể ngượng ngùng nói cám ơn.
Hai cô cô nhóc nói chuyện được một lúc thì bắt đầu trật đề tài:
“Chị xinh đẹp, chị quen người phụ trách tiệc văn nghệ đêm nay của chúng ta đúng không? Em thấy mọi người gọi anh ấy là Hứa Hoài Thâm, nghe nói chị với anh ấy học cùng lớp phải không ạ?”
Cam Niệm thoáng dừng lại động tác thoa son, cô nhìn chính mình trong gương, lông mày hơi hơi nhíu lại: “Đúng vậy, chị học cùng lớp với cậu ấy.”
Biểu hiện của hai cô gái càng thêm hưng phấn, tiếp đó không nhịn được mà khen ngợi:
“Em thấy anh ấy cực kỳ đẹp trai, vừa rồi lúc hướng dẫn bọn em trên sân khấu, trông anh ấy rất uy nghiêm, ai nấy cũng đều nghe theo.”
“Chị xinh đẹp, nghe nói anh ấy đứng đầu khối mười một của các chị, thật vậy hả chị?”
Nhận ra tâm tư của hai cô nhóc này, Cam Niệm ngược lại không hề tức giận. Cũng giống như thứ mà cô yêu thích được mọi người khen ngợi, tán thưởng thì chính cô cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
“Ừm, thành tích của cậu ấy rất tốt.”
“Vậy anh ấy có bạn gái chưa? Hoặc là anh ấy đã có người thích chưa hả chị?”
Cam Niệm cất son môi, cô nhìn về phía hai cô nhóc rồi chớp chớp đôi mắt hoa đào:
“Bạn gái thì chưa có, còn người cậu ấy thích… chuyện này chị cũng không rõ lắm.”
“Chị có thân thiết với anh ấy không?” Tóc búi tròn hỏi.
“Cũng bình thường, làm sao vậy em?”
Tóc búi tròn đỏ mặt, hai tay xoắn lại với nhau, cô nhóc đang định nói gì đó thì lập tức bị tóc uốn xoắn xen vào:
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Nhìn anh Hứa lạnh lùng thế kia, anh ấy làm sao vô duyên vô cớ thêm bạn với cậu được?” Tóc uốn xoăn nhìn về phía Cam Niệm rồi xin lỗi: “Thật ra từ đầu bọn em tìm chị là có ý định xin mã QQ của anh ấy, nhưng nghĩ lại vẫn thấy không nên phiền toái đến chị…”
Tóc búi tròn chu miệng không vui: “Chị ấy đã nói anh Hứa Hoài Thâm còn chưa có bạn gái, chúng ta thử một chút thì có làm sao.”
Cam Niệm thấy hai cô nhóc này thật sự đáng yêu đơn thuần, vì vậy liền nói:
“Chị cho các em mã QQ thì có tác dụng gì, nếu muốn kết bạn thì các em có thể tự mình nói trực tiếp với cậu ấy.” Cô không thể ngăn cản được người khác tìm cách đến gần Hứa Hoài Thâm, nhưng nếu cô còn chủ động cho cả phương thức liên lạc của cậu ấy, vậy thì cô quá rộng lượng rồi.
“Cốc cốc cốc—”
Tóc búi tròn đang định nói thì cửa lại bị người ta gõ, Cam Niệm hô một tiếng “Mời vào”, sau đó cánh cửa được mở ra.
Khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Hoài Thâm xuất hiện trước mặt ba người. Cậu mặc áo đồng phục màu lam tươi sáng, chiếc quần xắn gấu khiến đôi chân trông càng thon dài, thẳng tắp.
Trên tay cậu cầm theo một cốc đồ uống, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Cam Niệm.
Hai cô nhóc trong phòng đều ngây ngẩn cả người, tại sao vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện??!!!
Trong lòng bọn họ vừa kích động vừa khiếp sợ!!!
Cam Niệm là người phản ứng đầu tiên, cô đi đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, tươi cười nói:
“Hứa Hoài Thâm, sao cậu lại đến đây?”
Hứa Hoài Thâm đưa đồ uống cho Cam Niệm, Cam Niệm cười càng vui vẻ:
“Vừa rồi tớ kêu khát nên cậu mua đồ uống cho tớ sao?!!! Cảm ơn cậu nhiều nha!”
Hứa Hoài Thâm ho nhẹ một cái rồi dời ánh mắt sang chỗ khác:
“Mua một tặng một, vừa vặn thừa ra một cốc.”
“Ra là mua một tặng một…” Nhìn vẻ mặt Hứa Hoài Thâm không được tự nhiên, Cam Niệm biết cậu đang nói dối, cô cũng không vạch trần: “Không sao cả, tớ vẫn thích.”
Hai cô nhóc bước lên phía trước, ánh mắt nghi ngờ càn quét trên người Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm.
Hứa Hoài Thâm phát hiện ra tóc búi tròn vẫn luôn nhìn mình, cậu lạnh nhạt hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“A… không không không.” Tóc uốn xoăn kéo tay tóc búi tròn, cô nhóc xấu hổ nói: “Chị xinh đẹp, chúng em đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Cam Niệm vẫy tay tạm biệt, sau đó hai nữ sinh kia nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài cửa, tóc búi tròn đã ấm ức nói:
“Sao cậu lại vội vàng rời đi như vậy? Tớ còn chưa kịp xin mã QQ!”
Tóc uốn xoăn gõ đầu cô bạn của mình: “Cậu đúng là khờ! Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy chị xinh đẹp và anh Hứa Hoài Thâm có gì đó mập mờ sao…”
“Ý cậu là sao? Cậu nói hai người kia…???”
“Cậu không thấy anh Hứa Hoài Thâm còn mua nước cho chị ấy sao? Nhìn hai người có vẻ rất thân thiết, nếu cậu còn tiếp tục trồng cây si thì đúng là ngốc nghếch…”
Cam Niệm cười cười nhìn bóng dáng hai cô nhóc vội vàng rời đi, cô cũng không nói gì, chỉ kéo Hứa Hoài Thâm vào trong phòng nghỉ, sau đó đóng cửa lại.
“Cậu nhìn trang phục diễn và trang điểm của tớ có ổn không?” Cam Niệm xoay một vòng khiến tà váy tung bay, trang sức trên người cũng phát ra tiếng kêu thanh thuý dễ nghe, ngoài ra bên trong không khí còn tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
Hứa Hoài Thâm lẳng lặng nhìn chăm chú vào Cam Niệm, ánh mắt không hề rời khỏi người cô.
Thấy cậu không trả lời, cô quơ quơ cánh tay trước mặt cậu rồi cười đến xinh đẹp:
“Này, không lẽ cậu ngắm tớ đến ngây cả người?”
Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt đi chỗ khác, giọng nói nặng nề:
“Ừm, trông ổn rồi.”
Cam Niệm cầm cốc trà sữa, sau đó thong thả cắm ống hút, miệng thì lẩm bẩm nói:
“Cậu có biết hai nữ sinh vừa nãy tìm tớ làm gì không?”
“Tìm cậu làm gì?”
Cam Niệm cầm ống hút nhẹ nhàng khuấy, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt, “Bọn họ muốn xin QQ của cậu để kết bạn.”
Hứa Hoài Thâm giương mắt nhìn Cam Niệm: “…. Cậu cho bọn họ?”
“Cho chứ… Bọn họ muốn xin thì tớ làm sao có thể không cho.” Cam Niệm tỏ ra bình thường như không hề có chuyện gì, cô hút một ngụm trà sữa rồi bắt đầu nhai mấy viên chân trâu trong miệng, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Hứa Hoài Thâm để xem phản ứng của cậu.
Cô chỉ thấy gương mặt cậu chậm rãi trầm xuống, quai hàm căng chặt, lông mày khẽ nhíu cùng đôi mắt đen kịt như phủ một tầng mực nước.
Cam Niệm vừa nhìn đã biết Hứa Hoài Thâm không vui, cô hiểu cậu không thích cho người lạ phương thức liên lạc, kể cả tìm cậu ấy để xin thì cậu cũng đều cự tuyệt, huống chi là nói ra từ miệng cô.
Thì ra Hứa Hoài Thâm để ý chuyện cô nói cho người khác biết phương thức liên lạc của cậu ấy như vậy.
Cam Niệm lại uống thêm một ngụm trà sữa, cô quay mặt cười, đến khi nhìn về phía cậu một lần nữa thì giọng điệu đã mang theo điểm kiêu ngạo nho nhỏ:
“Vậy mà cậu cũng tin sao? Tớ làm sao có thể hào phóng cho người khác QQ của cậu?! Bọn họ muốn cũng không có cửa đâu.”
Cam Niệm không hề che dấu dục vọng chiếm hữu của chính bản thân mình, tiếng nói dễ nghe ấy gõ vào màng nhĩ Hứa Hoài Thâm khiến cậu cảm nhận được tâm tình vui sướng của cô.
Cam Niệm thấy sắc mặt Hứa Hoài Thâm đã hoà hoãn hơn rất nhiều, cô cong môi cười, đôi mắt to tròn nhanh chóng cong như vầng trăng khuyết.
Hứa Hoài Thâm đột nhiên vươn tay tới gần khuôn mặt người đối diện, ngón trỏ của cậu khẽ nâng cằm Cam Niệm, còn ngón tay cái nhẹ nhàng lau sạch vệt nước nơi khoé miệng cô, động tác vô cùng dịu dàng.
Được ngón tay ấm áp của Hứa Hoài Thâm vuốt ve, Cam Niệm đứng đơ người ngay tại chỗ, trái tim đập kịch liệt như con nai chạy loạn, đến khi hiểu ra ý định của cậu thì tâm tình Cam Niệm tức khắc bị hoà tan thành vũng nước.
Hứa Hoài Thâm rút tay về, cậu ra vẻ trấn định nhưng Cam Niệm lại thấy vành tai cậu lộ ra màu đỏ nhàn nhạt, cô nhẹ nhàng cười: “Hứa Hoài Thâm…”
Còn chưa dứt lời thì tiếng gõ cửa lại vang lên, cắt đứt bầu không khí ái muội bên trong phòng.
Cam Niệm: “…”
Hứa Hoài Thâm: “…”
“Mời vào.” Cam Niệm nói xong lập tức lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với Hứa Hoài Thâm để tránh làm người khác hiểu lầm.
Nhưng người đi vào nhìn thấy trong phòng chỉ có hai người… thì vẫn cứ hiểu lầm:
“A… chuyện là…”
Nam sinh thấy sắc mặt Hứa Hoài Thâm lạnh lẽo thì không dám nói tiếp, quả nhiên ngay sau đó Hứa Hoài Thâm liền đặt câu hỏi:
“Có chuyện gì?”
Lúc này nam sinh đã nhận ra mình quấy rầy “chuyện tốt” của người ta, nhưng cậu chỉ có thể thành thật truyền lời:
“Anh Hứa, chị Dương Lị tìm anh.” Dương Lị chính là một trong những người phụ trách tiệc văn nghệ tối nay, người này đang học mười hai.
“Ừ, tôi qua bây giờ.”
Nam sinh lập tức đóng cửa lại, Cam Niệm liền nói với Hứa Hoài Thâm, “Cậu bận thì đi trước đi.”
“Thế cậu vẫn ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy.” Cam Niệm bĩu môi, “Tuy rằng một mình đợi ở đây thật sự nhàm chán.”
Hứa Hoài Thâm nhàn nhạt nói: “Nếu vậy thì cậu đi cùng tôi ra ngoài đó.”
“Nhưng tớ không quen mấy người kia, ra đấy rất ngại.”
“Không sao đâu… cậu đi bên cạnh tôi là được.”
Nghe được lời này, đôi mắt Cam Niệm như phát sáng, “Tốt quá.”
Vì thế hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc Dương Lị đang bận rộn thì nhìn thấy Hứa Hoài Thâm, đi bên cạnh cậu ta còn có Cam Niệm đang nói nói cười cười, khiến cô không khỏi nhíu mày.
Đẫ thế bên tai còn truyền đến tiếng bàn tán: “Vừa rồi tớ đi tìm anh Hứa thì thấy anh ấy cùng Cam Niệm ở một mình trong phòng nghỉ.”
“Wow!!! Thật á, đúng là tin giật gân…”
Dương Lị nhíu mày nhìn về phía mấy người, “Còn có thời gian đứng đó buôn chuyện? Các cậu mau làm việc đi.”
“Được được…”
Cam Niệm đi theo Hứa Hoài Thâm đến trước mặt Dương Lị, Dương Lị liền nói:
“Vừa nãy tìm mãi không thấy cậu, thì ra cậu đến phòng nghỉ. Chuyện là thế này, danh sách mà giáo viên đưa xảy ra chút vấn đề, cậu đến đây xác nhận lại với tôi. Với lại tôi có ý định điều chỉnh lại trình tự biểu diễn của các tiết mục, muốn cậu nhìn qua xem như vậy được không.”
Hứa Hoài Thâm gật đầu rồi đi theo Dương Lị, Dương Lị thấy Cam Niệm cũng đi theo bên cạnh.
Lúc hai người xử lý chuyện thì Cam Niệm đứng ở cách đó không xa, cô yên lặng uống trà sữa, đôi mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Dương Lị nhân lúc Hứa Hoài Thâm đang bận, cô bèn đi đến trước mặt Cam Niệm và nói:
“Cam Niệm, hay là em xuống khán đài ngồi đi?! Hứa Hoài Thâm còn phải xử lý rất nhiều chuyện, em đứng đây đợi cũng không tiện, vừa vặn xuống đó ngồi nghỉ một lúc.”
Mặt Dương Lị không cảm xúc, tuy nói Cam Niệm xuống khán đài ngồi nghỉ nhưng thực chất chính là đuổi người.
Cam Niệm nhìn bóng dáng bộn rộn của Hứa Hoài Thâm, cô không muốn cậu phải khó xử nên liền gật đầu rời đi.
Cam Niệm tìm một vị trí rồi ngồi xuống, ngẫm lại chính mình đứng ở kia cũng rất buồn chán, thà rằng ngồi còn sướng hơn. Cô nhìn Dương Lị và phát hiện ra chị ta là một nữ sinh có năng lực lãnh đạo rất giỏi, khí thế cường đại kia sau này sẽ giúp Dương Lị trở thành nữ cường nhân.
Tâm tư Cam Niệm tinh tế, cô đương nhiên cảm nhận được Dương Lị mang theo đề phòng cùng khó chịu đối với cô, nhưng cô cũng không để bụng.
Hứa Hoài Thâm xử lý xong chuyện, cậu quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt như tìm kiếm cái gì đó.
“Làm sao vậy?” Dương Lị hỏi.
“…… Cam Niệm đâu rồi?”
Dương Lị không nghĩ tới trong lòng cậu ta vẫn còn vướng bận nữ sinh kia, sắc mặt cô vẫn cố tỏ vẻ bình thường: “À… tôi bảo em ấy xuống khán đài ngồi nghỉ, tôi sợ em ấy sẽ mệt mỏi khi một mình đứng đợi cậu ở kia,
Hứa Hoài Thâm khẽ mím môi, cậu nâng bước rời khỏi hậu trường rồi đi về phía khán đài.
Dương Lị đi theo ở phía sau, vẻ mặt ngây ngốc.
Hứa Hoài Thâm đi ra ngoài, cậu thấy Cam Niệm một mình ngồi dưới khán đài, một tay chống đầu, đôi mắt lim dim, mơ màng như muốn ngủ.
Dương Lị nhìn theo ánh mắt Hứa Hoài Thâm, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Hứa Hoài Thâm không tiếp tục tiến lên phía trước, cậu lấy di dộng rồi bắt đầu gõ chữ.
Sau đó cậu cất di động vào trong túi, nhàn nhạt nói với Dương Lị: “Đi thôi, chúng ta đi kiểm tra dàn âm thanh.”
Cam Niệm lim dim ngồi trên ghế, bỗng thấy di động trên tay khẽ rung, cô vừa mở mắt ra thì lập tức thấy tin nhắn wechat của Hứa Hoài Thâm:
[ Bên ngoài gió lạnh, cậu muốn ngủ thì trở về phòng nghỉ đi, nhớ khoác thêm áo ấm. ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook