Trộm Một Ngôi Sao
-
Chương 40
Lục Dư đỡ cậu qua ghế lái phụ, sau khi lên xe thì mở tất cả cửa sổ ra, cầm một chai nước khoáng hỏi cậu có uống hay không.
Quý Tinh nửa híp mắt dựa vào ghế, há mồm kêu, “A ——”
Bộ dạng chờ đút.
Lục Dư nhìn đôi môi đỏ thắm và đầu lưỡi diễm lệ, chai nước trong tay suýt chút bị bóp dẹp.
“Hì hì hì.” Quý Tinh đỏ mặt cười ngây thơ với Lục Dư, “Lục Dư, cậu tới đón tớ đấy à? Cậu, có thật không vậy?”
“Tớ tới đón cậu, tớ là thật.” Mắt Lục Dư căn bản không rời khỏi cậu, nhưng anh biết rõ sở dĩ Quý Tinh không hề phòng bị anh là bởi vì cậu uống say. Anh không ngừng thuyết phục bản thân: Cậu ấy say rượu, cậu ấy say rượu.
Quý Tinh đột nhiên lại nhíu mày, cậu nắm tay Lục Dư ấn lên bụng mình, vẻ mặt uất ức nhỏ giọng lầm bầm. “Không thoải mái, cậu xoa giúp tớ đi.”
Ngay khi tay Lục Dư tiếp xúc với lớp vải kia, dưới thân nhanh chóng cứng lên. Anh đờ người không có phản ứng, cũng không dám có phản ứng.
Quý Tinh hơi nghiêng đầu. “Xoa đi nha.”
Lục Dư nghe tiếng yêu cầu này mang giọng điệu làm nũng, cố sức nuốt nước miếng một cái, “Được.” Nói xong cũng bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cho Quý Tinh, xoa suốt năm phút đồng hồ Quý Tinh mới nhẹ nhàng thở ra, lộ vẻ mặt hài lòng.
Năm phút này với Lục Dư mà nói còn ít hơn năm giây, rút tay về, cẩn thận đút Quý Tinh mấy ngụm nước, nhìn dáng vẻ cậu thoải mái mới tiến tới thắt dây an toàn cho cậu.
Ngay lúc Lục Dư chồm qua Quý Tinh cũng đột ngột nghiêng người về trước, mặt đỏ bừng áp lên mặt Lục Dư, không biết vì sao còn trộm cười, vừa vui cười vừa nói, “Tớ nóng qua, cậu rất mát nha.”
“Ừ.” Lục Dư không né tránh, mà là duy trì tư thế nhìn cậu, nhẹ giọng gọi, “Tinh Tinh.”
“Hửm?” Đầu Quý Tinh hơi nghiêng, bờ môi hai người chỉ thiếu mấy tấc là chạm vào nhau, lúc nói chuyện hơi thở phả lên mặt đối phương, cậu cười nói, “Kêu tiếng nữa đi.”
“Tinh Tinh.” Trong đôi mắt Lục Dư dần dần xuất hiện rất nhiều thứ không rõ ràng, biểu cảm cũng vừa chăm chú lại dịu dàng, tình cảm bình thường không dám thể hiện lúc này gần như tỏa ra hết sạch. Lục Dư cảm thấy như bị lăng trì một cách tàn bạo nhất, nhưng anh chưa từng mặc kệ giống như hiện giờ, cho dù một giây sau phải xuống địa ngục cũng chẳng hề gì, anh cúi thấp xuống, hôn lên môi Quý Tinh.
Quý Tinh vẫn đang chóng mặt mơ hồ, ngơ ngác trợn tròn mắt không đáp lại.
Nụ hôn này vô cùng ngắn, ngắn đến mức trong ý thức đứt quãng của Quý Tinh căn bản còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra thì đã kết thúc. Lục Dư chỉ hơi chạm vào môi cậu, sau đó giống như sương mù tan ra ngay lập tức.
Anh vui đến mức muốn huơ chân múa tay, cho dù biết rõ làm vậy là không đúng, cho dù biết rõ như thế là cực kỳ hèn hạ, cho dù biết rõ như vậy là giậu đổ bìm leo, nhưng anh vẫn thỏa mãn khủng khiếp, bởi vì từ nay về sau cuộc đời anh có thể sẽ không còn cơ hội thế này nữa, anh tình nguyện để bản thân gánh tiếng xấu muôn đời. Lục Dư dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn Quý Tinh, tâm trạng hớn hở như sắp bay lên, anh thật lòng thật dạ nói, “Tinh Tinh, cậu không biết cũng không sao cả, từ năm mười sáu đến hai mươi lăm tuổi, tớ vẫn luôn yêu cậu, tương lai cũng không thay đổi.”
Lục Dư ôm Quý Tinh đang nửa tỉnh nửa mê vào nhà cậu, tìm chìa khóa trong túi quần cậu mở cửa.
Quý Tinh còn buồn ngủ ngồi dựa vào giường, Lục Dư thay quần áo cho cậu xong lại giúp cậu lau mặt, pha trà mật ong cho cậu giải rượu. Quý Tinh cụp mắt rũ mi nhìn Lục Dư đi tới đi lui chăm sóc cậu, cậu hơi tỉnh táo một chút vỗ vỗ mép giường, “Lục Dư.”
Lục Dư lập tức buông ly trà đi qua, “Sao thế?”
Quý Tinh chỉ chỉ giường lớn, “Cậu ngồi đi.”
Lục Dư điều chỉnh tư thế cậu thoải mái hơn, ngồi đối diện cậu.
Quý Tinh đột ngột mở miệng nói, “Thật xin lỗi.”
“Hả?” Lục Dư có chút khó hiểu.
Quý Tinh nhìn Lục Dư với vẻ mặt không biết là đang đau khổ vì ai, sau đó có lẽ vì áy náy mà rũ mắt, “Thật xin lỗi. Tớ bỏ cậu lại sân bóng rổ một mình, tớ còn mặc kệ cậu, làm lơ cậu, giả vờ không chú ý đến cậu, đều là lỗi của tớ, tớ sai rồi.”
Trong lòng Lục Dư chấn động, Quý Tinh đang xin lỗi anh vì chuyện chín năm trước?
“Không, cậu không sai gì cả.” Lục Dư ôm lấy cậu, muốn dùng lời đùa khuyên cậu, “Là tớ hơi quá đáng, dọa cậu một trận, cậu không tìm tớ đánh nhau xem như là khách sáo với tớ rồi.”
Quý Tinh tựa đầu lên vai Lục Dư nở nụ cười, cậu im lặng trong chốc lát, còn nói, “Lúc đó… tớ không hề trách cậu, từ trước tới này đều không, tớ chỉ, chỉ hoảng sợ, không biết nên làm thế nào, tớ cảm thấy chỉ có thể trốn tránh trước.”
Lục Dư vỗ vỗ lưng cậu, “Cậu ngay cả một câu nói nặng cũng không có, tớ đã biết ngay rồi. Được rồi, đừng nghĩ về những chuyện đó nữa, trước kia thế nào cũng không quan trọng, hiện tại chúng ta vẫn là… vẫn là bạn.”
Lục Dư tự hỏi rất rõ ràng, tình cảm vốn không phân biệt đúng sai, yêu và không yêu lại càng không phải trách nhiệm và nghĩa vụ, chuyện này nên là anh tình tôi nguyện. Lúc anh lựa chọn yêu một người không sai, lúc đối phương không thể nào đáp lại lại càng không sai, nhưng đến cuối cùng lúc anh oán hận, dùng lý do “tốt cho người nào đó” để ngụy trang, rõ ràng biết bản thân vừa đi nhất định sẽ khiến Quý Tinh bị ảnh hưởng, nhưng không phải anh vẫn đi hay sao, ngay cả tin tức cũng không để lại, không biết là đang cố gắng tra tấn ai.
Người phải chuộc tội là anh mới đúng.
Quý Tinh nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại có một chút hiểu rõ, bạn… sao.
Lục Dư buông Quý Tinh ra, muốn đỡ cậu nằm xuống, lúc Quý Tinh nằm lên gối nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt mơ màng, trong giọng điệu mang theo tiếc nuối nói, “Hôm nay tham gia hôn lễ, không cướp được hoa cưới.”
Lục Dư sững sờ, trong lòng có cảm giác không thể gọi tên, “Cậu muốn, kết hôn?”
Quý Tinh vẫn cảm thấy chóng mặt, cậu nói, “Không, chỉ là có chút hâm mộ.”
Lục Dư nghĩ, nếu như anh có tư cách đó, anh nhất định sẽ không để Quý Tinh cảm thấy hâm mộ một chút xíu xiu nào. Nhưng anh phải để lại tư cách này cho người khác, anh hoàn toàn không muốn, lại không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo, “Đừng hâm mộ người khác, trên đời nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có một người thích cậu.”
Quý Tinh hỏi anh, “Nếu như người tớ thích không thích tớ thì sao?”
Lục Dư không hề nghĩ ngợi, “Không thể nào, không ai lại không thích cậu.”
Quý Tinh say khướt đau khổ cười hì hì nói, “Cậu sai rồi.”
Có, có một người như vậy đấy.
Quý Tinh nửa híp mắt dựa vào ghế, há mồm kêu, “A ——”
Bộ dạng chờ đút.
Lục Dư nhìn đôi môi đỏ thắm và đầu lưỡi diễm lệ, chai nước trong tay suýt chút bị bóp dẹp.
“Hì hì hì.” Quý Tinh đỏ mặt cười ngây thơ với Lục Dư, “Lục Dư, cậu tới đón tớ đấy à? Cậu, có thật không vậy?”
“Tớ tới đón cậu, tớ là thật.” Mắt Lục Dư căn bản không rời khỏi cậu, nhưng anh biết rõ sở dĩ Quý Tinh không hề phòng bị anh là bởi vì cậu uống say. Anh không ngừng thuyết phục bản thân: Cậu ấy say rượu, cậu ấy say rượu.
Quý Tinh đột nhiên lại nhíu mày, cậu nắm tay Lục Dư ấn lên bụng mình, vẻ mặt uất ức nhỏ giọng lầm bầm. “Không thoải mái, cậu xoa giúp tớ đi.”
Ngay khi tay Lục Dư tiếp xúc với lớp vải kia, dưới thân nhanh chóng cứng lên. Anh đờ người không có phản ứng, cũng không dám có phản ứng.
Quý Tinh hơi nghiêng đầu. “Xoa đi nha.”
Lục Dư nghe tiếng yêu cầu này mang giọng điệu làm nũng, cố sức nuốt nước miếng một cái, “Được.” Nói xong cũng bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cho Quý Tinh, xoa suốt năm phút đồng hồ Quý Tinh mới nhẹ nhàng thở ra, lộ vẻ mặt hài lòng.
Năm phút này với Lục Dư mà nói còn ít hơn năm giây, rút tay về, cẩn thận đút Quý Tinh mấy ngụm nước, nhìn dáng vẻ cậu thoải mái mới tiến tới thắt dây an toàn cho cậu.
Ngay lúc Lục Dư chồm qua Quý Tinh cũng đột ngột nghiêng người về trước, mặt đỏ bừng áp lên mặt Lục Dư, không biết vì sao còn trộm cười, vừa vui cười vừa nói, “Tớ nóng qua, cậu rất mát nha.”
“Ừ.” Lục Dư không né tránh, mà là duy trì tư thế nhìn cậu, nhẹ giọng gọi, “Tinh Tinh.”
“Hửm?” Đầu Quý Tinh hơi nghiêng, bờ môi hai người chỉ thiếu mấy tấc là chạm vào nhau, lúc nói chuyện hơi thở phả lên mặt đối phương, cậu cười nói, “Kêu tiếng nữa đi.”
“Tinh Tinh.” Trong đôi mắt Lục Dư dần dần xuất hiện rất nhiều thứ không rõ ràng, biểu cảm cũng vừa chăm chú lại dịu dàng, tình cảm bình thường không dám thể hiện lúc này gần như tỏa ra hết sạch. Lục Dư cảm thấy như bị lăng trì một cách tàn bạo nhất, nhưng anh chưa từng mặc kệ giống như hiện giờ, cho dù một giây sau phải xuống địa ngục cũng chẳng hề gì, anh cúi thấp xuống, hôn lên môi Quý Tinh.
Quý Tinh vẫn đang chóng mặt mơ hồ, ngơ ngác trợn tròn mắt không đáp lại.
Nụ hôn này vô cùng ngắn, ngắn đến mức trong ý thức đứt quãng của Quý Tinh căn bản còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra thì đã kết thúc. Lục Dư chỉ hơi chạm vào môi cậu, sau đó giống như sương mù tan ra ngay lập tức.
Anh vui đến mức muốn huơ chân múa tay, cho dù biết rõ làm vậy là không đúng, cho dù biết rõ như thế là cực kỳ hèn hạ, cho dù biết rõ như vậy là giậu đổ bìm leo, nhưng anh vẫn thỏa mãn khủng khiếp, bởi vì từ nay về sau cuộc đời anh có thể sẽ không còn cơ hội thế này nữa, anh tình nguyện để bản thân gánh tiếng xấu muôn đời. Lục Dư dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn Quý Tinh, tâm trạng hớn hở như sắp bay lên, anh thật lòng thật dạ nói, “Tinh Tinh, cậu không biết cũng không sao cả, từ năm mười sáu đến hai mươi lăm tuổi, tớ vẫn luôn yêu cậu, tương lai cũng không thay đổi.”
Lục Dư ôm Quý Tinh đang nửa tỉnh nửa mê vào nhà cậu, tìm chìa khóa trong túi quần cậu mở cửa.
Quý Tinh còn buồn ngủ ngồi dựa vào giường, Lục Dư thay quần áo cho cậu xong lại giúp cậu lau mặt, pha trà mật ong cho cậu giải rượu. Quý Tinh cụp mắt rũ mi nhìn Lục Dư đi tới đi lui chăm sóc cậu, cậu hơi tỉnh táo một chút vỗ vỗ mép giường, “Lục Dư.”
Lục Dư lập tức buông ly trà đi qua, “Sao thế?”
Quý Tinh chỉ chỉ giường lớn, “Cậu ngồi đi.”
Lục Dư điều chỉnh tư thế cậu thoải mái hơn, ngồi đối diện cậu.
Quý Tinh đột ngột mở miệng nói, “Thật xin lỗi.”
“Hả?” Lục Dư có chút khó hiểu.
Quý Tinh nhìn Lục Dư với vẻ mặt không biết là đang đau khổ vì ai, sau đó có lẽ vì áy náy mà rũ mắt, “Thật xin lỗi. Tớ bỏ cậu lại sân bóng rổ một mình, tớ còn mặc kệ cậu, làm lơ cậu, giả vờ không chú ý đến cậu, đều là lỗi của tớ, tớ sai rồi.”
Trong lòng Lục Dư chấn động, Quý Tinh đang xin lỗi anh vì chuyện chín năm trước?
“Không, cậu không sai gì cả.” Lục Dư ôm lấy cậu, muốn dùng lời đùa khuyên cậu, “Là tớ hơi quá đáng, dọa cậu một trận, cậu không tìm tớ đánh nhau xem như là khách sáo với tớ rồi.”
Quý Tinh tựa đầu lên vai Lục Dư nở nụ cười, cậu im lặng trong chốc lát, còn nói, “Lúc đó… tớ không hề trách cậu, từ trước tới này đều không, tớ chỉ, chỉ hoảng sợ, không biết nên làm thế nào, tớ cảm thấy chỉ có thể trốn tránh trước.”
Lục Dư vỗ vỗ lưng cậu, “Cậu ngay cả một câu nói nặng cũng không có, tớ đã biết ngay rồi. Được rồi, đừng nghĩ về những chuyện đó nữa, trước kia thế nào cũng không quan trọng, hiện tại chúng ta vẫn là… vẫn là bạn.”
Lục Dư tự hỏi rất rõ ràng, tình cảm vốn không phân biệt đúng sai, yêu và không yêu lại càng không phải trách nhiệm và nghĩa vụ, chuyện này nên là anh tình tôi nguyện. Lúc anh lựa chọn yêu một người không sai, lúc đối phương không thể nào đáp lại lại càng không sai, nhưng đến cuối cùng lúc anh oán hận, dùng lý do “tốt cho người nào đó” để ngụy trang, rõ ràng biết bản thân vừa đi nhất định sẽ khiến Quý Tinh bị ảnh hưởng, nhưng không phải anh vẫn đi hay sao, ngay cả tin tức cũng không để lại, không biết là đang cố gắng tra tấn ai.
Người phải chuộc tội là anh mới đúng.
Quý Tinh nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại có một chút hiểu rõ, bạn… sao.
Lục Dư buông Quý Tinh ra, muốn đỡ cậu nằm xuống, lúc Quý Tinh nằm lên gối nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt mơ màng, trong giọng điệu mang theo tiếc nuối nói, “Hôm nay tham gia hôn lễ, không cướp được hoa cưới.”
Lục Dư sững sờ, trong lòng có cảm giác không thể gọi tên, “Cậu muốn, kết hôn?”
Quý Tinh vẫn cảm thấy chóng mặt, cậu nói, “Không, chỉ là có chút hâm mộ.”
Lục Dư nghĩ, nếu như anh có tư cách đó, anh nhất định sẽ không để Quý Tinh cảm thấy hâm mộ một chút xíu xiu nào. Nhưng anh phải để lại tư cách này cho người khác, anh hoàn toàn không muốn, lại không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo, “Đừng hâm mộ người khác, trên đời nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có một người thích cậu.”
Quý Tinh hỏi anh, “Nếu như người tớ thích không thích tớ thì sao?”
Lục Dư không hề nghĩ ngợi, “Không thể nào, không ai lại không thích cậu.”
Quý Tinh say khướt đau khổ cười hì hì nói, “Cậu sai rồi.”
Có, có một người như vậy đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook