Trộm Mệnh
-
Chương 4: Chén rượu Thao Thiết (ba)
Núi Bảo Châu vào đêm một chút cũng không an tĩnh, không có tiếng người, nhưng côn trùng kêu vang tiếng thú ồn ào, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng kêu quái dị, xé qua tiếng côn trùng ồn ào, đâm vào lỗ tai.
Ban đêm đường núi không dễ nhìn, trên mặt đất đều là đủ loại đá tảng, có loại từ đầu đã có, cũng có loại do người đào vàng mở núi đào sông lưu lại, chỗ ít người đi, khe đá còn mọc ra một ít cỏ và dây leo móc, tăng thêm khó khăn khi vào núi.
Xách đèn lồng lão Hạ vừa đi vừa nói chuyện: "Trong núi nhiều động vật, cô nương không phải sợ. Trước kia khi ở đây còn đông người, thường có dã thú từ núi sâu đột kích người, nhưng khi đó mấy gia hỏa trong đoàn người đông đảo, đã đánh cho chúng nó thành thật, hiện giờ ít người, chúng nó cũng không dám dễ dàng tới gần."
Nam Tinh đã để ý đèn lồng trong tay ông ta một lúc lâu, đèn lồng này trước kia là màu gì đã không nhìn ra nữa, giờ đã thành màu trắng cũ nát, cũng may bên trên không có chữ, bằng không hơn phân nửa đêm nhìn thấy, vẫn sẽ cảm thấy ghê rợn, nàng hỏi: "Vì cái gì không dùng đèn pin, mà dùng đèn lồng?"
"Trong núi nạp điện không tiện, cục sạc để dành dùng cho di động. Ăn uống cũng không tiện......" Nói xong lão Hạ lắc đầu cười khổ, "Kỳ thật cái gì cũng không tiện, sợ cô ở không quen, ngày mai liền la hét đòi đi."
Nam Tinh thấy lão Hạ bộ dạng cũng bất quá 40 xuất đầu, nhưng nói chuyện giống như ông cụ non, nàng hỏi: "Ông đã ở chỗ này lâu rồi à?"
Lão Hạ nói: "Hơn bốn năm, xem như thuộc nhóm người đầu tiên tới núi Bảo Châu kia."
Ba người đi hơn nửa giờ, còn chưa tới chỗ bọn họ ở, nhưng lại đi ngang qua rất nhiều nhà gỗ nhỏ, đại đa số đều đã rách nát, đầu gỗ mục ruỗng rơi rụng trên mặt đất, còn có một vài lều trại rách nát, lộ ra khung thép chọc lên trời.
Bốn năm trước núi Bảo Châu có bao nhiêu phồn hoa, có thể nhìn ra dấu vết ở đây.
Lại đi thêm 20 phút, qua một cái lòng sông, lòng sông rất thấp, hai bờ dựng đứng, cơ hồ đã thành một cái hẻm núi nhỏ. Lão Hạ kêu một tiếng "cẩn thận", dẫn đường mang theo nàng đi xuống, lại bò lên, nói: "Nơi này vốn dĩ có bắc ngang một tấm ván gỗ, nhưng hai ngày trước đại khái là có con gì đó đi qua, đạp vỡ mất."
Bò xuống lòng sông Nam Tinh quay đầu nhìn lại phía sau, nương theo ánh trăng nhạt nhòa, mơ hồ có thể thấy con sông này chảy thẳng xuyên dãy núi, nơi xa quá tối, nhìn không thấy điểm cuối.
Lão Hạ dong dài nói: "Nghe nói con sông này nguyên bản là chảy suốt, chỉ là thời Thanh thượng du đổi nguồn, nước sông liền không chảy về đây nữa. Chuyện sau đó thì cô cũng biết, một đám người trẻ tuổi không có chuyện gì tới đây thám hiểm, kết quả phát hiện nơi này kim quang lấp lánh, đào nước bùn ra nhìn, tất cả đều là kim sa. Người đào vàng nghe tin mà đến, dựng trại đóng quân, không bao lâu, cả núi đều là người."
Ông nghỉ một chút lại tiếp tục nói: "Vàng càng ngày càng ít, người cũng càng ngày càng ít. Đến bây giờ, đừng nói vàng, ngay cả kim sa cũng khó tìm."
Nam Tinh hỏi: "Vậy vì cái gì mấy ông không rời đi?"
Lão Hạ nói: "Bên ngoài cũng không tự tại nhẹ nhàng hơn ở đây, ngẫu nhiên vẫn có thể tìm được chút vàng. Hơn nữa a......" ông ta đột nhiên hạ giọng, thần thần thao thao nói, "Nghe nói nơi này còn có núi vàng, chỉ là chưa ai có thể tìm được."
Thanh âm của ông ta như có ma lực, làm người ta không tự giác cũng yên lặng theo. Tiếng bước chân ba người vuốt ve trên mặt đá, kéo thanh âm đi về phía trước. Nam Tinh ngẩng đầu nhìn Tôn Phương đi ở đằng trước, không có vẻ tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ gì, gầy gò cô độc.
Lão Hạ lại thở dài: "Tôn Phương cùng Tôn Viện cũng đáng thương, khi còn nhỏ bị bắt cóc, sau đó chạy thoát được, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau. Kết quả muội muội mất......" ông ta nói, "Hy vọng lát nữa A Viện sống lại, có thể chỉ ra và xác nhận hung thủ."
"Không có nhanh như vậy." Nam Tinh nói, "Ông biết điều kiện giao dịch, cô ấy có thể sống lại, nhưng chỉ có thể sống mười phút, ngay cả mười phút đó, cũng là trộm đến."
"Trộm từ đâu?" Lão Hạ hơi khựng lại, cười gượng hỏi, "Chắc không phải là từ người sống đi?"
"Không phải."
"Dã thú?"
Nam Tinh vẫn lắc đầu.
Lão Hạ cân nhắc một hồi vẫn đoán không ra, chỉ là cảm thấy quỷ dị, ông ta kéo kéo áo khoác, thở dài: "Chỉ cần A Viện có thể sống lại là được, ít nhất phải biết hung thủ là ai, bằng không Tôn Phương cũng không sống nổi."
Ông ta mặc còn nhiều hơn Tôn Phương, giống như rất sợ lạnh.
Nam Tinh nhìn nhìn, tiếp tục đi theo Tôn Phương.
Lại đi thêm 20 phút, vẫn luôn ở phía trước Tôn Phương đột nhiên ngừng lại, nâng cặp mắt vô thần lên, nhìn vào trong núi sâu.
Đèn lồng trên tay lão Hạ thiếu chút nữa đụng phải hắn, vội thu tay lại, thấy hắn nhìn dãy núi âm u đến ngây ra, run run thấp giọng hỏi: "Cậu lại nghe thấy?"
"Ừm." Tôn Phương nhìn chằm chằm tòa núi kia, ngay cả mắt cũng không có chớp một chút, "Là A Viện, A Viện đang khóc."
Tai lão Hạ có chút ù, nghe không thấy. Nam Tinh lại nghe thấy, thật sự là có người đang khóc, cách quá xa, tiếng khóc đứt quãng, quanh quẩn trong dãy núi sâu.
Tôn Phương chậm rãi chỉ lên núi, nói: "Ngày đó, A Viện là được cõng từ nơi đó về."
Nam Tinh nhìn ra xa, bóng đêm đen kịt, nhìn không thấy hình dáng núi.
Chỉ là giữa sườn núi, loáng thoáng có một mạt ánh sáng đom đóm bay lượn.
Nhưng hiện tại đã là cuối mùa thu, lại là núi sâu còn âm lãnh hơn thành thị, tựa như đầu mùa đông, làm sao lại có đom đóm?
Hơn nữa nơi này cách sườn núi ít gì cũng mấy trăm mét, đom đóm kia ít nhất phải to như anh trai thần điêu trong Thần Điêu Hiệp Lữ, mới có thể làm người đứng ở chân núi nhìn thấy ánh sáng.
Kia càng giống như là...một cái đèn...đèn lồng.
"Lúc trước tôi mang A Viện tới nơi này tìm ba mẹ, không nghĩ tới, A Viện ở lại đây, nhưng bọn tôi vẫn không tìm được ba mẹ mình." Tôn Phương nói từng câu từng chữ, "Tôi thấy bọn họ xuất hiện ở trên TV, ngay tại đây, tôi không có lừa A Viện."
Lão Hạ thấy Tôn Phương lại tinh thần hoảng hốt, bắt đầu thần thần thao thao, thở dài, vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Trở về đi, Nam Tinh cô nương bôn ba cả một ngày, cũng mệt mỏi."
Tôn Phương nhìn thoáng qua Nam Tinh, cảm thấy tuổi nàng cùng muội muội mình cũng không sai biệt lắm, trong chớp mắt hoảng hốt, hồi thần, tiếp tục dẫn đường đến nơi bọn họ ở.
Đi hết mười phút, rốt cuộc tới chỗ bọn họ ở. Đều là nhà gỗ nhỏ, bất quá có người cư trú, cho nên nhà gỗ không quá cũ nát, so với mấy căn vứt đi Nam Tinh nhìn thấy một đường lại đây thì khá hơn nhiều.
Nơi này là một mảnh đất bằng, đại khái rộng 400-500 m2, có 6 gian sáng đèn.
Nam Tinh hỏi: "Đã trễ thế này còn có nhiều người không ngủ như vậy?"
Không điện không WiFi cũng không có tiếng đánh bài nói chuyện phiếm, thật sự là làm nàng tìm không thấy một cái lý do ngủ trễ.
Lão Hạ nói: "Trên núi dã thú sợ lửa, nếu không thắp ngọn đèn, thì sợ ban đêm chúng nó xuống núi ăn người, thắp ngọn đèn vạn sự đại cát."
Nam Tinh hiểu ra.
Nàng lại nhìn lên ngọn đèn trên núi, liên tưởng đến lời lão Hạ, mày hơi nhíu.
Tôn Phương bỗng nhiên xoay người nói: "Gian không đốt đèn đều là trống, cô muốn ngủ cái nào?"
Nam Tinh nói: "Phòng Tôn Viện."
Tôn Phương ngẩn ra, nghĩ đến thân phận của nàng, cuối cùng vẫn gật gật đầu, dẫn nàng đến một gian nhà gỗ trong đó. Trên cửa gỗ có khóa, Tôn Phương mở khóa, chậm rãi đẩy cửa ra, bên trong cũng thắp đèn, nhưng không có người.
Đèn là hắn thắp, không thắp đèn lên, hắn ngủ không được. Thắp, thì sẽ cảm thấy muội muội còn sống, chưa chết.
Nam Tinh vào bên trong liền đóng cửa lại, nàng quét mắt nhìn một cái gian phòng gỗ không quá năm sáu m2 này, một cái giường rộng 1m, thêm một cái bàn giản dị, không gian còn lại không bao nhiêu.
Trên bàn thả gương và lược, còn có một cái hộp nhỏ. Nàng mở cái hộp ra, bên trong thả một ít đồ trang điểm cùng trang sức đơn giản. Trên vách tường treo chút đồ trang trí, phần lớn là làm bằng đá, còn có mấy đóa hoa cắm trong khe hở giữa những tấm gỗ, đã khô héo, sắp hư thối.
Cho dù núi Bảo Châu vật chất bần cùng, Tôn Viện vẫn có tâm tư tinh tế của một nữ sinh, thích đẹp, thích sạch sẽ.
Nam Tinh nằm trên giường trải nệm mềm, bên tai văng vẳng tiếng dã thú của núi rừng, ngủ thiếp đi.
Tia nắng ban mai trải qua cánh rừng, ánh nắng toát ra ngọn núi len lỏi qua khe ván gỗ vào nhà, vừa chiếu vào mi mắt Nam Tinh, nàng liền tỉnh.
Nàng ngồi dậy lục lọi bàn chải đánh răng kem đánh răng ra từ ba lô, trét kem đánh răng xong liền ra cửa, theo tiếng nước đi đánh răng rửa mặt. Nước chảy xuống từ trên núi cao, trên mặt đất hình thành một cái khe núi nhỏ. Khi nàng trở lại, mấy gian phòng gần đó cũng truyền ra động tĩnh. Nàng cột gọn tóc trở ra, phía đối diện chếch qua cũng có người bước ra.
Bộ dạng không quá mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn là thiếu niên.
Thiếu niên cúi người ra tới liền duỗi người, eo còn chưa duỗi thẳng, liền thấy từ phòng Tôn Viện có nữ nhân bước ra, vừa nhìn lại thấy trẻ đẹp như Tôn Viện, tóc còn cột đuôi ngựa. Hắn sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống đất, cái ngáp mới một nửa sinh sôi nuốt xuống, "A a a" vài tiếng, kinh ngạc đến nói không nên lời.
Nam Tinh bình tĩnh nhìn: "Sớm."*
*đây là 'chào buổi sáng' bản ngắn gọn của bạn hàng xóm
Thiếu niên lúc này mới xác định nàng không phải quỷ hồn của Tôn Viện, mặt sợ tới mức trắng bệch dần dần khôi phục nhan sắc. Lão Hạ nghe thấy động tĩnh bên ngoài vội vàng rời giường mở cửa, vừa mặc áo khoác vừa nói: "A Đản, đây là Nam Tinh, cháu gái của ta."
A Đản nhìn tỷ tỷ xinh đẹp kia một cái, lại nhìn lão Hạ bộ dạng như trái dưa vẹo một cái, trong mắt tràn ngập hoài nghi: "Thật là cháu gái ông? Tỷ tỷ bộ dạng đẹp như vậy."
"Hừ." Lão Hạ dùng sức trừng hắn, "Lăn mẹ cậu đi."
A Đản sợ ông ta, không, ai cũng sợ ông ta, vội vã cầm đồ rửa mặt chạy đi.
Lão Hạ mặc xong quần áo lại đây, nói: "Hắn kêu A Đản, mới mười sáu tuổi, không lo học hành đàng hoàng, chạy tới đây tìm cái gì mà thế ngoại đào nguyên, không hiểu chuyện a, tôi là muốn đi học đứng đắn cũng không được, hắn thì ngược lại."
Nam Tinh hỏi: "Tôn Phương đâu?"
"Đang phát ngốc bên trong, mấy ngày nay đều như vậy. Còn có Tưởng Chính, cũng là cả ngày phát ngốc."
"Tưởng Chính là ai?"
"Bạn trai của A Viện, ngày đó là Tưởng Chính cõng A Viện từ trong núi về. Vốn dĩ hai người đều đã tới mức bàn chuyện cưới hỏi, tình cảm vô cùng tốt, không nghĩ tới......" Lão Hạ một trận thổn thức, sờ soạng thuốc trong túi ra hút, chỉ có hít mây nhả khói, mới có thể làm trong lòng dễ chịu hơn.
Nam Tinh lại hỏi: "Tưởng Chính cùng Tôn Viện ở bên nhau, hắn không biết Tôn Viện chết như thế nào?"
Lão Hạ hút mạnh một miệng khói, điếu thuốc cháy mạnh, thiêu đến đỏ lên, đảo mắt cũng chỉ còn dư lại một đoạn tàn thuốc, ông ta dẫm tắt đoạn đầu lọc, trả lời: "Nguyền rủa."
"Cái gì nguyền rủa?"
Lão Hạ ánh mắt nặng nề, nói: "Truyền thuyết nơi này có tòa núi vàng được giấu kín, bên trong chôn đầy vàng bạc châu báu, chủ của núi vàng là Kim Vương. Khi ông ta chết đã hạ lời nguyền với phần mộ của mình, phàm là ai tới gần mộ cổ, đều sẽ chết. A Viện chết thật sự là quá thảm......quá thảm, đầu nát đến độ không một khối có thể nhìn......"
Mấy ngày nay trời không mưa, đá trên mặt đất vẫn còn lưu vết máu từ người Tôn Viện nhỏ xuống.
Vết máu khô trên lớp đá cuội của bãi bùn cạn, giống như viên đá dính thuốc nhuộm màu nâu đen.
Tích tích táp táp!
Nam Tinh phảng phất như nghe thấy tiếng máu nhỏ từ Tôn Viện ngày ấy.
Núi Bảo Châu dần dần bị ánh nắng bao phủ, xuatan sương mù dày đặc khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook