Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng
-
Chương 18: Chương 18
Đến Nam Kinh đã gần trưa, khách sạn trú lại cách trung tâm hội nghị không xa, thời gian vẫn xem như dư dả, làm xong thủ tục check in Sở Thức Sâm phụ Hạng Minh Chương mang hành lý lên phòng.
Một phòng business suite trang trí theo tông đen trắng, có phòng làm việc mở, Sở Thức Sâm mang tài liệu ra kiểm tra.
Hạng Minh Chương gọi hai phần cơm trưa, phục vụ đem tới, anh rửa tay rồi ngồi xuống sofa nói: “Qua đây ăn chút gì đi.”
Sở Thức Sâm cầm máy tính bảng ngồi ở một đầu còn lại trên ghế, ngay cả đĩa cũng không chạm tới được nói: “Hạng tiên sinh, tôi kiểm tra đối chiếu với anh lần cuối.”
Hạng Minh Chương nói: “Tài liệu đủ là được rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Ừm, các báo cáo quản trị chiến lược, dữ liệu phân tích khả năng sinh lời, chủ yếu là hai loại giấy tờ này.”
Buổi hội thảo chủ yếu là về vấn đề tính toán phí dụng trong ngành, kéo dài trong ba tiếng rưỡi, chia thành hai phiên, ở giữa có giờ giải lao nửa tiếng.
Trong đó sẽ có bốn mươi phút tự do giao lưu được đặt vào đầu buổi để những người tham gia có thể làm quen với nhau.
Sở Thức Sâm nói: “Theo kế hoạch thì sẽ bắt đầu lúc 6 giờ 30, 8 giờ tối có một buổi tiệc với tính chất xã giao, có thể mang theo trợ lý hoặc bạn nhảy.”
Hạng Minh Chương thường xuyên đi công tác nên có thể ứng phó được, huống chi Sở Thức Sâm đã sắp xếp vô cùng ngăn nắp rõ ràng, anh cũng không có chút băn khoăn này: “Biết rồi, ăn cơm đi.”
Ngồi trên xe bức bách cả đoạn đường, Sở Thức Sâm không có khẩu vị, cậu vẫn bấm máy tính bảng: “Tôi không đói, còn có…”
Hạng Minh Chương cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi nhà ăn mang thêm một phần salad dễ ăn đến, cơm còn không ăn, anh không có cái sở thích bóc lột cấp dưới kiểu đó.
Phục vụ mang đến một phần salad dưa lưới hạnh nhân, có thể bổ sung một phần đường và năng lượng, Sở Thức Sâm không thể cự tuyệt cầm lấy nĩa lên ăn, thơm ngọt vừa miệng, rất hợp với khẩu vị của cậu.
Hạng Minh Chương ăn no rồi, cầm lấy máy tính bảng tự mình xem, vừa mở khoá, trên màn hình là danh sách những người tham gia buổi hội thảo.
Danh sách này được công khai có thể tự xem, tổng cộng 26 người, Sở Thức Sâm đã bổ sung thêm thông tin về mỗi người, bao gồm công ty, chức vụ, có công ty nào có giao dịch kinh doanh với Hạng Việt, có lĩnh vực trùng hợp, có cạnh tranh hay có ý tưởng hợp tác.
Hạng Minh Chương lật mười mấy trang mới xem hết hỏi: “Làm mất bao lâu vậy?”
Sở Thức Sâm nuốt xuống một miếng dưa lưới: “Hai ngày trước vừa đúng là ngày nghỉ, không phiền đâu.”
Hạng Minh Chương đáp: “Cũng không phải là đi đánh trận, có phải là biết mình biết ta quá rồi không?”
Sở Thức Sâm nói: “Lo trước khỏi hoạ.”
Hạng Minh Chương vẫn nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt ẩn ẩn hiện ra vẻ thưởng thức, tuy rằng lúc đầu để Sở Thức Sâm làm thư ký không phải do bất đắc dĩ, nhưng đúng thực là có chút cố ý.
Mấy ngày nay anh phải thay đổi quan điểm, năng lực thực hành của Sở Thức Sâm hiện tại vẫn chưa thể hiện ra ngoài, tâm tư cân nhắc mọi việc cũng tuyệt đối thành thục, căn bản không hề giống như một người mới lần đầu làm việc.
Hạng Minh Chương hơi khó hiểu, Sở Thức Sâm lúc nào cũng chơi bời lêu lổng, sau khi mất trí nhớ tính cách và khí chất đều thay đổi, làm sao mà ngay cả đầu óc cũng thăng cấp trở nên tốt hơn như thế chứ?
Có vẻ như thứ mất đi không phải là trí nhớ, mà là bug trong hệ thống.
Sở Thức Sâm nhìn thời gian, gọi tài xế chuẩn bị xe, qua một lúc sau Hạng Minh Chương xuất phát đến trung tâm hội nghị.
Buổi hội thảo không thể mang theo trợ lý, Sở Thức Sâm có thể hít thở một chút rồi.
Cậu tự quay về phòng, cũng không to lắm, đối diện là cảnh núi non đẹp đẽ và thanh tĩnh.
Bà Sở gọi điện thoại đến, hỏi thăm Nam Kinh có lạnh hay không, có nóng hay không, có ăn vịt chưa, hoa anh đào ở đền Kê Minh có phải là rụng hết rồi không.
Sở Thức Sâm trả lời một câu “Không lạnh”, những thứ khác hoàn toàn không biết, bà Sở không hài lòng, bảo cậu nhớ chụp hình một chút.
Trên bàn trong phòng có một cuốn sổ có in hình danh lam thắng cảnh ở Nam Kinh, Sở Thức Sâm vừa đáp ứng vừa lật ra, một thành phố cổ kính, nơi đã từng nhận huân chương và cũng để lại những vết sẹo, hình hài cũ màu sắc mới, thời gian ở đây có thể đủ cho cậu đi dạo xung quanh.
Đáng tiếc hôm nay không kịp rồi, buổi hội thảo kết thúc xong sẽ đến bữa tiệc, lại phải an bài một phen.
Sẩm tối, Hạng Minh Chương quay lại khách sạn, anh đối với tiệc tùng hay những gì tương tự không bao giờ để tâm, đem nội dung hội nghị xử lý một lúc mới đi tắm rửa thay quần áo.
Mặc xong áo sơ mi, anh nhắn tin cho Sở Thức Sam: Đến đây một lát.
Sở Thức Sâm rất nhanh tới nơi, cả người là tây trang màu đen, tóc và mắt cũng đen như mực.
Cậu bước đi nhàn nhã, động tĩnh đều trầm ổn không loạn.
Trên bàn đặt hai cặp khuy măng sét, không cần Hạng Minh Chương nói rõ, Sở Thức Sâm nhanh nhẹn lấy một cặp bằng đá sapphire, đi qua giúp Hạng Minh Chương mặc vào.
Hạng Minh Chương hỏi: “Tại sao lại chọn 2 cái này?”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi thích màu xanh.”
Hạng Minh Chương cúi đầu, duỗi cổ tay ra để Sở Thức Sâm đeo vào, đôi bàn tay cậu mảnh mai và sạch sẽ, chiếc nhẫn mã não đeo trên ngón tay và khuy măng sét đều có màu xanh tương tự nhau.
Đeo xong, Sở Thức Sâm nói: “Tôi có mang theo thuốc dạ dày và thuốc giải rượu.”
Hạng Minh Chương chỉnh lại cà vạt: “Cậu giữ lấy đi.”
Bữa tiệc tối được tổ chức ở sân golf của khách sạn theo phong cách lộ thiên, bãi cỏ xanh mướt trải dài vô tận, những chiếc bàn dài chất đầy những bó hoa và đồ ăn, ánh sáng hòa cùng ánh trăng chiếu rọi xung quanh sáng rực tựa như ban ngày.
Sở Thức Sâm lấy một ly champagne, bốn phía đều tây trang giày da, những bộ quần áo được xịt nước hoa và những kiểu tóc được làm vô cùng lộng lẫy, mỗi người đều để lộ ra nét cười nhẹ nhàng, phàm là ai đi qua cũng phải gật đầu thể hiện phong thái của một người đàn ông lịch lãm hay một quý bà đoan trang.
Cảm giác này vô cùng thành thục, ở phủ đệ ngày trước, các thương hội, giao dịch tiền bạc hay yến tiệc đều được tổ chức nhiều như đèn kéo quân.
Sở Thức Sâm đều ngồi ghế thượng khách, người khác đều phải tán thưởng cậu vinh quang hiển hách, cậu hao tổn tâm sức để tỏ ra khôn khéo nhưng thực ra lại vô cùng mệt mỏi.
Thế gian dù khó khăn đến đâu cũng không thiếu rượu thịt, thậm chí còn phải dựa vào chút xa hoa truỵ lạc để tìm chút an ủi vào thời buổi loạn lạc.
Đợi đến khi uống say rồi, nhảy xong vũ điệu Waltz, nắm lấy tay, ôm lấy eo và buổi tiệc mới chính thức bắt đầu.
“Xin chào, đi một mình sao?”
Có người đến bắt chuyện, Sở Thức Sâm quên đi chuyện trước kia, từ từ nâng ly cùng người đó xã giao.
Màn đêm ngày càng buông xuống, ánh đèn không đủ dùng nữa rồi, hoặc có thể cố ý để như thế, tối tăm một chút bầu không khí sẽ càng thoải mái hơn, âm nhạc theo đó mà đổi thành một khúc nhạc khiêu vũ đầu tiên.
Sở Thức Sâm cùng người lạ mặt tán gẫu chưa được 5 phút, tỏ ra không quá để tâm, lúc gần lúc xa, đối phương tự hiểu rồi cũng rời đi.
Cậu quên mất chức vụ hiện tại của mình, tìm kiếm thân ảnh cao lớn của Hạng Minh Chương, muốn qua đó hỏi xem có gì cần giao phó không, vừa mới đi được một nửa, một vị khách nữ thân cao mảnh mai đã đi đến trước mặt Hạng Minh Chương.
Sở Thức Sâm theo đó mà dừng lại.
Sau đó 2 phút, vị khách nữ cười tươi hào hứng, cũng không hề có ý tứ rời đi, Sở Thức Sâm chỉ có thể nhìn thấy sau lưng Hạng Minh Chương, cậu đoán rằng biểu tình của đối phương cũng đang vui vẻ như thế.
Vũ khúc vô cùng vui vẻ, vị khách nữ rất hào phóng mà đưa tay ra mời Hạng Minh Chương nhảy chung một điệu.
Hạng Minh Chương lắc đầu, vị khách nữ nhún vai biểu thị không vấn đề gì, nhìn có vẻ là một người có tính cách rất tốt.
Hội trường tốp năm tốp ba, có không ít người đi cùng với bạn diễn, đều là nam nữ thành thục, đêm mùa hè tốt lành, đi qua đi lại là thấy đủ rồi.
Sở Thức Sâm từ chối nhiều ám thị ái muội, uống cạn đến đáy ly champagne, chốn phù hoa từ xưa đến nay đều có một chút tương đồng, hết thảy những lả lướt duyên dáng đều không liên quan gì đến cậu.
Cậu mím môi giễu cợt, đột nhiên cảm thấy thật nhàm chán.
Điện thoại reo lên, Hạng Minh Chương gửi tới một tin nhắn: Tôi muốn về phòng rồi.
Sở Thức Sâm nhìn về phía Hạng Minh Chương và vị khách nữ kia, trước đây cậu cùng với vài công tử có từng giao thiệp, những buổi tối như thế này cùng với người đẹp bắt chuyện với nhau sau đó có ý nghĩa như thế nào, cậu tự hiểu ngầm trong lòng.
Sở Thức Sâm im lặng rời khỏi đó, về phòng gọi người đổi một bộ chăn ga mới, mang thêm một chai vang đỏ, tiện thể treo sẵn bộ tây trang mặc sáng mai lên.
Cậu thất vọng nghĩ, thế mà đã rơi vào tình thế phải làm những chuyện như vậy rồi, sau khi thực hiện chức trách của một thư ký, để đảm bảo an toàn và đề phòng trường hợp xấu nhất, lúc rời khỏi đó cậu cầm theo tài liệu cuộc họp để trên bàn trà.
Trở lại phòng của mình, Sở Thức Sâm lên giường sau khi tắm rửa sạch sẽ đọc tài liệu, cậu không biết nhiều về mô hình tính toán phí dụng, có vài phương diện cũng không rõ ràng lắm.
Sở Thức Sâm càng nhìn càng buồn ngủ, nhắm mắt lại nhưng tâm trí lại rối bời, không cách nào bình tĩnh được, không có hương đốt để dễ ngủ, cậu trằn trọc một tiếng vẫn chưa ngủ được.
Đột nhiên cậu nhịn không được nghĩ, không biết trong phòng bên kia tình hình thế nào rồi? Có ảnh hưởng đến lịch trình công việc sáng mai chứ?
Điện thoại một lần nữa kêu lên, Sở Thức Sâm bấm nút nghe, cũng không xem ai là người gọi đến: “Xin chào?”
Âm thanh lạnh lùng của Hạng Minh Chương truyền đến: “Tôi không khoẻ.”
Sở Thức Sâm ngạc nhiên cầm lấy điện thoại, xác nhận xem có phải Hạng Minh Chương gọi đến không, sao lúc này lại… cậu đem điện thoại để áp lại bên tai: “Xảy ra chuyện gì?”
Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu đem tài liệu hội nghị đi à?”
Sở Thức Sâm: “Đúng vậy.”
“Mang qua đây cho tôi.” Hạng Minh Chương nói xong liền cúp máy.
Cơn buồn ngủ của Sở Thức Sâm đã tan biến hơn một nửa, cậu khoác một chiếc áo ngủ mang tài liệu đi, đến ngoài cửa phòng gõ cửa, gương mặt lạnh lùng và ngữ khí trong điện thoại của Hạng Minh Chương hiện ra không giấu được.
Trong phòng yên tĩnh, chai vang đỏ đã được mở ra rồi, chỉ mới đổ ra một ly để trên bàn trà, bên cạnh là laptop đang sáng, Hạng Minh Chương áo quần gọn gàng, giường đôi chăn đệm phẳng phiu, như thể chưa có ai đụng qua.
Sở Thức Sâm đưa tài liệu, không nói gì cả.
Hạng Minh Chương nhận lấy, không nói gì nhưng lại nở nụ cười chế nhạo, trong lúc xã giao không phù hợp để làm mất lòng người khác, huống chi đối phương lại là một vị nữ sĩ ở bên phía tổ chức, vì thế nên anh nhắn tin là để Sở Thức Sâm nghĩ một lý do giúp anh thoát thân.
Ai nghĩ tới Sở Thức Sâm thế mà bỏ anh đi trước.
( =))))))
Hạng Minh Chương hành động như thể chính mình ám thị không đúng lúc, đợi đến khi anh về lại phòng, đối diện với cảnh tượng này mới ý thức được… Anh muốn đi hồ Huyền Vũ, còn Sở Thức Sâm lại đi đến sông Tần Hoài rồi.
Không khí dày đặc sự xấu hổ, Sở Thức Sâm có lòng muốn lập công chuộc tội: “Cần giúp gì không?”
“Không cần.” Hạng Minh Chương nói, “Nếu không cần dùng để tham khảo tôi cũng không làm phiền người khác tỉnh mộng.”
Sở Thức Sâm ngượng ngùng nói: “Không sao cả, vậy tôi về đây.”
Cậu lùi về sau xoay người, đột nhiên, Hạng Minh Chương từ phía sau nói: “Thư ký Sở, lần sau không cần tự mình chủ trương, diễm phúc mà cậu tưởng chưa hẳn là tôi có hứng thú hưởng thụ.”
Sở Thức Sâm biết mình sai nên thừa nhận: “Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Với phong cách sống của cậu thì suy nghĩ lệch lạc cũng là điều dễ hiểu.”
Sở Thức Sâm xoay người lại: “Anh và vị nữ sĩ kia trai tài gái sắc, trò chuyện hoà hợp, vì vậy nên tôi mới hiểu lầm.”
“Chỉ dựa vào sau đầu đã biết tôi trò chuyện hoà hợp? Vậy có thể xem là, cậu không hiểu thế nào gọi là gặp dịp thì chơi?” Hạng Minh Chương nói, “Hoặc là cậu cảm thấy tôi rất tuỳ tiện, mới quen biết vài tiếng đồng hồ đã cùng người ta lên giường?”
Sở Thức Sâm đúng là phán đoán sai lệch, không dám biện giải.
Hạng Minh Chương lại hỏi tiếp: “Hay là vì cậu đã quen tuỳ tiện như vậy nên suy bụng ta ra bụng người?”
Sở Thức Sâm không có cách nào phủ định hành vi trước đây của người này, nhẫn nại đáp: “Chuyện trong quá khứ tôi không nhớ nữa rồi.”
Hạng Minh Chương đứng thẳng người, tiến một bước đến trước mặt Sở Thức Sâm, gương mặt đó đang che giấu sự không cam lòng, không thoải mái, như thể đang bị anh sỉ nhục.
Cuối cùng anh cảnh cáo: “Lần sau đừng mắc phải sai lầm như thế nữa.”
Sở Thức Sâm nói: “Không có lần sau đâu, tôi tuyệt đối sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.”
Không ngờ được, Hạng Minh Chương xoay người lấy ly rượu, uống cạn ly: “Vậy lỡ như có ngày nào đó tôi muốn làm thật, cần cậu sắp xếp thì phải làm sao đây?”
Ánh mắt Sở Thức Sâm hơi loé lên: “Vậy hy vọng anh sẽ nói rõ cho tôi.”
“Rượu nho quá ngọt, không đủ trợ hứng, chỉ giúp nâng cao tinh thần.” Hạng Minh Chương nói cho cậu, giọng nói mang chút mùi rượu nhàn nhạt, “Nếu như tôi làm thật, tôi sẽ tìm cậu đòi một ly Vodka.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook