Trời Xanh, Biển Cũng Xanh
Chương 41: Ngoại truyện 6

Nửa đêm, Hải Lam đau bụng đến không chịu nổi, lay lay ông xã nằm bên cạnh.

- Không phải còn đến mười ngày nữa sao?- Anh bối rối.

- Giờ này còn tính ngày.- Cô la lớn.- Mau lấy xe đưa em đi bệnh viện, bảo bối của chúng ta muốn ra ngoài rồi.

Thấy vợ mình đau vả cả mồ hôi thì trong lòng anh không khỏi lo lắng, tay chân cũng luống cuống cả lên. Hải Lục ở lại trông nhà, Hạo Thiên lái xe đưa vợ cùng ba mẹ đến bệnh viện. Cũng may là còn đang ở nhà ba mẹ vợ, chứ lúc này phản ứng của anh không được nhanh nhạy như bình thường.

Đi tới đi lui trước phòng sanh cũng cả trăm lần, nhưng vẫn không làm cho lòng anh cảm thấy hết tâm trạng hồi hộp. Từ trước đến giờ trên thương trường, dù cho có khó khăn cỡ nào, dù địch thủ có mạnh bao nhiêu anh cũng chưa bao giờ lo lắng đến vậy. Thế mà giờ đây anh như ngồi trên đống lửa. Ai cũng nói, sinh con rất đau, và có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu như người mẹ không đủ sức. Anh vừa chờ đợi, vừa cầu nguyện, mong cho những người con gái anh yêu thương nhất có thể bình an, kết tinh tình yêu của họ có thể ra đời một cách suôn sẻ, khỏe mạnh.

Ba mẹ anh trong đêm nhận được tin con dâu chuyển dạ cũng chạy ngay đến bệnh viện. Thấy anh nét mặt căng thẳng, đứng ngồi không yên thì cả nhà đều động viên để anh bình tĩnh là sinh con đầu lòng thường mất nhiều thời gian, cho nên anh phải kiên nhẫn chờ đợi. Dù trong lòng anh có yên tâm hơn một chút nhưng vẫn sốt ruột không thôi.

.

Hai tiếng sau, trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ con. Cả năm người đồng loạt đứng lên, vây kín cửa phòng sanh. Bác sĩ bước ra đầu tiên, nét mặt rạng ngời:

- Chúc mừng Lâm tổng, mẹ tròn con vuông, bé trai nặng ba ký tư, rất khỏe mạnh.

Tim anh như muốn vỡ tung vì vui sướng. Cảm giác làm cha, thật sự thật sự rất hạnh phúc.

Hai bên thông gia cũng nắm tay nhau mừng rỡ không kém. Đây là đứa cháu đầu tiên của cả hai gia đình, niềm vui không diễn ta hết được.

.

Mấy y tá đi phía sau đẩy ban ca ra, trên đó, Hải Lam đang nằm cùng với đứa trẻ. Gương mặt cô có hơi nhạt vì đã rất gắng sức, nhưng tròng mắt ngấn nước, trong đó tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ, đôi môi mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ xíu bên cạnh.

- Em ổn chứ?- Anh đặt tay lên trán cô, vừa lau mồ hôi, vừa vuốt lại tóc cho cô.

Hải Lam khẽ gật đầu. Dù có hơi mệt, nhưng trên môi vẫn luôn là nụ cười hạnh phúc.

- Em thật vất vả. Cám ơn em.- Anh nắm chặt tay cô, rồi đặt lên đó một nụ hôn.

Ba mẹ hai bên đều nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm động đến rơi lệ. Đại gia đình họ đón chào một thành viên mới, một đứa cháu kháu khỉnh vừa ra đời đã khóc rất to, sau đó còn đòi bú liên tục không thôi, một đứa nhỏ mà hễ gọi đến là cứ nở nụ cười, mặc dù chẳng biết bé có hiểu những gì người lớn nói hay không.

- Tiểu Lam, ba mẹ thật có lỗi với con.- Mẹ anh khóc rất nhiều, và cứ nắm lấy tay cô không buông.- Cám ơn vì con đã không bỏ cuộc mà đến với gia đình này.

Hải Lam lại khóc, đây chính là những giọt nước mắt của niềm vui, của hạnh phúc.

.

Bên ngoài bây giờ nắng đã lên cao, trời trong xanh không gợn áng mây, ngọn gió mơn man, vui đùa trên những tán cây, xuyên qua cành lá, tạo nên một khúc nhạc nho nhỏ, vui tai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương