Trời Xanh, Biển Cũng Xanh
-
Chương 29
Trong tim Hải Lam bây giờ như có nhiều mảnh vụn nhỏ vỡ tan đâm vào cô làm cô đau nhói. Hải Lam tự cười bản thân vì sao đến bây giờ cô vẫn còn giữ gìn chiếc nhẫn anh tặng cẩn thận như vậy. Hai người đã như thế này mà cô vẫn còn đeo nó, thật buồn cười, cô còn hy vọng, còn trông chờ vào điều gì nữa cơ chứ?
Nuốt lệ vào trong, Hai Lam khẽ rút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay mình, kín đáo đặt nhẹ vào tay anh.
- Lâm tổng, xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến không khí của buổi tiệc.
Sau đó không nói gì thêm, cô vịnh tay chàng trai còn lại để anh ta có thể đỡ mình đứng lên. Đôi chân đau không còn là vấn đề quá lớn, những vết trầy xước do ngã cũng không có gì đáng nói, quan trọng hơn là vết thương trong lòng cô đang rỉ máu, rỉ máu không thôi.
.
Hạo Thiên ngẩn người ra, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mà tim anh như thắt lại. Cô gọi anh là “Lâm tổng” một cách lạnh lùng, lại kèm theo một câu xin lỗi vô cùng khách sáo. Ánh mắt cô nhìn anh trước lúc rời đi quả thật rất đáng sợ. Nó lạnh lẽo và xa lạ. Trong lòng anh dấy lên cảm giác mất mát và lo sợ. Cô muốn như thế này rời khỏi anh, cắt đứt mối quan hệ với anh sao. Đó là thứ khiến anh cảm thấy kinh khủng nhất, đó là điều anh không bao giờ muốn nhìn thấy nhất.
.
Gần đó mấy bước, Kiều Trác Nhi cũng vừa trải qua một cơn chấn động, có lẽ vì quá nóng giận nên cô hành xử hơi lỗ mãng, làm ảnh hưởng đến hình tượng tiểu thư đài cát của mình, và nhất là khi nhìn thấy ánh mắt căm giận cùng khinh bỉ của anh, tim cô muốn thót ra khỏi lòng ngực. Ánh mắt đó ngùn ngụt lửa giận và sắc bén như muốn giết người không báo trước.
.
Cảnh tượng đó khiến cho nhiều người không khỏi phải suy nghĩ và đặt ra trong lòng những câu hỏi. Nhất là nhị vị chủ tịch và phu nhân của Lâm thị, trước tình huống này vừa tức giận vừa khó xử. Chỉ vì một con bé mà gần như phá hỏng bữa tiệc. Họ lập tức cho người đi theo cặp trai gái vừa rời khỏi căn phòng tổ chức tiệc này.
.
- Tiểu Lam, anh đưa em về!- Nguyên Kỳ vẫn dịu dàng.
Hải Lam khẽ gật đầu. Bây giờ lòng cô vô cùng rối bối, không biết phải làm gì nữa, cũng không muốn từ chối anh nữa. Cô cho phép mình được ích kỷ một lần, dựa vào sự quan tâm và lòng tốt của anh.
Hai người chưa kịp rời đi thì đã có người đến gặp Hải Lam.
- Dương tiểu thư, chủ tịch và phu nhân chuyển lời đến cô. Hy vọng cô không xuất hiện trước mặt gia đình nhà họ nữa. Chuyện hôm nay là quá đủ rồi. Những gì họ nói lần trước, nếu cô vẫn còn nhớ đến thì họ lập tức sẽ đáp ứng.
Hải Lam đôi mắt đã nhòe đi, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ mạnh mẽ:
- Được, tôi đáp ứng, sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Cũng mong các người đừng phiền đến tôi. Đó là điều kiện duy nhất.
Nói rồi, cô quay sang nhìn Nguyên Kỳ bằng ánh mắt tha thiết nài nỉ:
- Có thể lập tức đưa em ra khỏi nơi này không?
Nguyên Kỳ gật đầu, im lặng không nói gì, anh nhấc bổng cô lên và đi ra xe. Cô gái này, sao lại cố tình tỏ ra cứng rắn đến như vậy.
.
Suốt dọc đường đi, Hải Lam chỉ nhìn về một hướng vô hồn, không nói không rằng, cũng không thể hiện cảm xúc. Điều này càng làm Nguyên Kỳ càng xót xa thêm. Thà cô cứ khóc lóc bù lu bù loa, có kể lể hay làm gì cũng được, chứ nhìn cô như vậy, anh thật không chịu được.
.
- Tiểu Lam, em…
- Em không sao, chỉ thấy hơi mệt.
Nụ cười cố gắng lắm mới gượng thành đó của cô làm cho anh càng khó chịu hơn.
- Muốn khóc, em cứ khóc đi. Anh không ngại cho em mượn vai đâu.- Lúc này, Nguyên Kỳ thật không biết nói gì hơn để an ủi cô.
- Em cũng không biết bây giờ mình như thế nào nữa. Em thật ngốc phải không anh?- Cô lại cười.
- Em đúng là ngốc, ngốc vô cùng.- Nguyên Kỳ lại xoa đầu cô.- Đừng gượng cười như vậy nữa có được không? Nhìn em thế này, anh rất đau lòng.
- Anh, em xin lỗi.
Nước mắt của Hải Lam bắt đầu lã chã rơi. Bàn tay cô cố ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của mình và nén chặt đi tiếng nấc nhưng hình như vẫn không ngăn nổi những giọt nước mắt thi nhau rơi ngày một nhiều thêm.
Nguyên Kỳ hiểu được cô đang phải chịu đựng như thế nào. Chắc chắn, đây không phải là lần đầu đám người đó gây tổn thương cho cô. Nhưng đã cố gắng được đến bây giờ, thì chắc người con gái này cũng đã rất vất vả và tự động viên mình không ít.
Rút khăn tay của mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Nguyên Kỳ nhận ra rằng gương mặt cô nóng hơn bình thường.
- Tiểu Lam, hình như em sốt?- Anh lo lắng.
Hải Lam vẫn một mực bảo không sao, nhưng trong lòng cô cảm kích anh vô cùng. Nếu người cô yêu là anh thì có phải đã tốt hơn không. Nhưng dù thế nào cho đến lúc này, anh ở trong lòng cô vẫn như một người anh trai dịu dàng, luôn quan tâm chăm sóc cô, mãi mãi cũng khó lòng thay đổi được.
- Nguyên Kỳ, cám ơn anh.
Ánh mắt cô long lanh nhìn anh đầy cảm kích, Nguyên Kỳ hiểu được rằng, ánh mắt ấy cuối cùng cũng chỉ có vậy. Cô cũng chỉ có thể xem anh như một người bạn, người anh trai. Anh rất muốn nói rằng anh sẽ chờ đợi cô, chờ đợi một ngày nào đó cô sẽ quên đi người kia và mở rộng trái tim để anh có thể bước vào. Nhưng anh biết những lời đó dù có nói ra thì người con gái này cũng sẽ không chấp nhận. Vì cô quá thiện lương, quá thẳng thắn, cô không bao giờ muốn người khác phải hy sinh cho mình, cô cũng không bao giờ muốn nợ ai hết. Đối với cô, nợ ân tình chính là thứ khó trả nhất.
- Em vào nghỉ ngơi, sáng mai anh đến đưa em đi làm.
Hải Lam mệt mỏi, cũng không có trả lời là được hay không, cô chậm rãi dời người đi.
- Vào nhà cặp nhiệt độ trước, có gì báo cho anh biết.
- Anh yên tâm, em tự biết chăm sóc mình mà.- Cô vẫy vẫy tay vài cái để chào tạm biệt anh rồi đi vào nhà.
Anh thở dài lắc đầu nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cánh cửa.
۵ ۵ ۵
.
Nửa đêm, Hải Lam sốt cao, trong người nóng rực và khó chịu. Đây không phải là lần đầu cô bị như thế này nên Hải Lam cũng không gọi gia đình dậy mà chỉ cố gắng tìm lấy thuốc nhức đầu hạ sốt để uống. Cô nghĩ rằng mình chỉ bị cảm sơ sơ thôi, cho nên cứ nghĩ rằng uống thuốc sáng mai tự nhiên sẽ khỏi. Nếu sáng sớm mẹ cô không thấy con gái dậy thay đồ đi làm thì chắc cũng không phát hiện ra. Hải Lam cả người nóng như lửa đốt nhưng cứ hừ hừ rên lạnh, trán cô đầy mồ hôi. Bà Dương vội vàng cặp nhiệt độ thì hốt hoảng khi thấy vạch đỏ chỉ số bốn mươi độ. Ba cô hôm nay lại đưa Hải Lục đi học sớm, cho nên trong nhà cũng không còn ai. Cũng may Nguyên Kỳ đúng như lời hôm qua đã nói, sáng nay đến nhà định đưa cô đi làm, nên đã vội vã đưa hai mẹ con đến bệnh viện.
.
Vì cấp cứu kịp thời, nên tình trạng Hải Lam bây giờ có thể nói là tạm ổn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nghe vậy, mọi người đều nhẹ nhõm một phần. Tuy phải nằm trong phòng hồi sức lâu một chút, nhưng ông bà Dương và cả Nguyên Kỳ, Phương Cát đều tập trung trước phòng cấp cứu chờ Hải Lam được đưa ra ngoài.
Nuốt lệ vào trong, Hai Lam khẽ rút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay mình, kín đáo đặt nhẹ vào tay anh.
- Lâm tổng, xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến không khí của buổi tiệc.
Sau đó không nói gì thêm, cô vịnh tay chàng trai còn lại để anh ta có thể đỡ mình đứng lên. Đôi chân đau không còn là vấn đề quá lớn, những vết trầy xước do ngã cũng không có gì đáng nói, quan trọng hơn là vết thương trong lòng cô đang rỉ máu, rỉ máu không thôi.
.
Hạo Thiên ngẩn người ra, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mà tim anh như thắt lại. Cô gọi anh là “Lâm tổng” một cách lạnh lùng, lại kèm theo một câu xin lỗi vô cùng khách sáo. Ánh mắt cô nhìn anh trước lúc rời đi quả thật rất đáng sợ. Nó lạnh lẽo và xa lạ. Trong lòng anh dấy lên cảm giác mất mát và lo sợ. Cô muốn như thế này rời khỏi anh, cắt đứt mối quan hệ với anh sao. Đó là thứ khiến anh cảm thấy kinh khủng nhất, đó là điều anh không bao giờ muốn nhìn thấy nhất.
.
Gần đó mấy bước, Kiều Trác Nhi cũng vừa trải qua một cơn chấn động, có lẽ vì quá nóng giận nên cô hành xử hơi lỗ mãng, làm ảnh hưởng đến hình tượng tiểu thư đài cát của mình, và nhất là khi nhìn thấy ánh mắt căm giận cùng khinh bỉ của anh, tim cô muốn thót ra khỏi lòng ngực. Ánh mắt đó ngùn ngụt lửa giận và sắc bén như muốn giết người không báo trước.
.
Cảnh tượng đó khiến cho nhiều người không khỏi phải suy nghĩ và đặt ra trong lòng những câu hỏi. Nhất là nhị vị chủ tịch và phu nhân của Lâm thị, trước tình huống này vừa tức giận vừa khó xử. Chỉ vì một con bé mà gần như phá hỏng bữa tiệc. Họ lập tức cho người đi theo cặp trai gái vừa rời khỏi căn phòng tổ chức tiệc này.
.
- Tiểu Lam, anh đưa em về!- Nguyên Kỳ vẫn dịu dàng.
Hải Lam khẽ gật đầu. Bây giờ lòng cô vô cùng rối bối, không biết phải làm gì nữa, cũng không muốn từ chối anh nữa. Cô cho phép mình được ích kỷ một lần, dựa vào sự quan tâm và lòng tốt của anh.
Hai người chưa kịp rời đi thì đã có người đến gặp Hải Lam.
- Dương tiểu thư, chủ tịch và phu nhân chuyển lời đến cô. Hy vọng cô không xuất hiện trước mặt gia đình nhà họ nữa. Chuyện hôm nay là quá đủ rồi. Những gì họ nói lần trước, nếu cô vẫn còn nhớ đến thì họ lập tức sẽ đáp ứng.
Hải Lam đôi mắt đã nhòe đi, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ mạnh mẽ:
- Được, tôi đáp ứng, sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Cũng mong các người đừng phiền đến tôi. Đó là điều kiện duy nhất.
Nói rồi, cô quay sang nhìn Nguyên Kỳ bằng ánh mắt tha thiết nài nỉ:
- Có thể lập tức đưa em ra khỏi nơi này không?
Nguyên Kỳ gật đầu, im lặng không nói gì, anh nhấc bổng cô lên và đi ra xe. Cô gái này, sao lại cố tình tỏ ra cứng rắn đến như vậy.
.
Suốt dọc đường đi, Hải Lam chỉ nhìn về một hướng vô hồn, không nói không rằng, cũng không thể hiện cảm xúc. Điều này càng làm Nguyên Kỳ càng xót xa thêm. Thà cô cứ khóc lóc bù lu bù loa, có kể lể hay làm gì cũng được, chứ nhìn cô như vậy, anh thật không chịu được.
.
- Tiểu Lam, em…
- Em không sao, chỉ thấy hơi mệt.
Nụ cười cố gắng lắm mới gượng thành đó của cô làm cho anh càng khó chịu hơn.
- Muốn khóc, em cứ khóc đi. Anh không ngại cho em mượn vai đâu.- Lúc này, Nguyên Kỳ thật không biết nói gì hơn để an ủi cô.
- Em cũng không biết bây giờ mình như thế nào nữa. Em thật ngốc phải không anh?- Cô lại cười.
- Em đúng là ngốc, ngốc vô cùng.- Nguyên Kỳ lại xoa đầu cô.- Đừng gượng cười như vậy nữa có được không? Nhìn em thế này, anh rất đau lòng.
- Anh, em xin lỗi.
Nước mắt của Hải Lam bắt đầu lã chã rơi. Bàn tay cô cố ôm lấy gương mặt đầy nước mắt của mình và nén chặt đi tiếng nấc nhưng hình như vẫn không ngăn nổi những giọt nước mắt thi nhau rơi ngày một nhiều thêm.
Nguyên Kỳ hiểu được cô đang phải chịu đựng như thế nào. Chắc chắn, đây không phải là lần đầu đám người đó gây tổn thương cho cô. Nhưng đã cố gắng được đến bây giờ, thì chắc người con gái này cũng đã rất vất vả và tự động viên mình không ít.
Rút khăn tay của mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Nguyên Kỳ nhận ra rằng gương mặt cô nóng hơn bình thường.
- Tiểu Lam, hình như em sốt?- Anh lo lắng.
Hải Lam vẫn một mực bảo không sao, nhưng trong lòng cô cảm kích anh vô cùng. Nếu người cô yêu là anh thì có phải đã tốt hơn không. Nhưng dù thế nào cho đến lúc này, anh ở trong lòng cô vẫn như một người anh trai dịu dàng, luôn quan tâm chăm sóc cô, mãi mãi cũng khó lòng thay đổi được.
- Nguyên Kỳ, cám ơn anh.
Ánh mắt cô long lanh nhìn anh đầy cảm kích, Nguyên Kỳ hiểu được rằng, ánh mắt ấy cuối cùng cũng chỉ có vậy. Cô cũng chỉ có thể xem anh như một người bạn, người anh trai. Anh rất muốn nói rằng anh sẽ chờ đợi cô, chờ đợi một ngày nào đó cô sẽ quên đi người kia và mở rộng trái tim để anh có thể bước vào. Nhưng anh biết những lời đó dù có nói ra thì người con gái này cũng sẽ không chấp nhận. Vì cô quá thiện lương, quá thẳng thắn, cô không bao giờ muốn người khác phải hy sinh cho mình, cô cũng không bao giờ muốn nợ ai hết. Đối với cô, nợ ân tình chính là thứ khó trả nhất.
- Em vào nghỉ ngơi, sáng mai anh đến đưa em đi làm.
Hải Lam mệt mỏi, cũng không có trả lời là được hay không, cô chậm rãi dời người đi.
- Vào nhà cặp nhiệt độ trước, có gì báo cho anh biết.
- Anh yên tâm, em tự biết chăm sóc mình mà.- Cô vẫy vẫy tay vài cái để chào tạm biệt anh rồi đi vào nhà.
Anh thở dài lắc đầu nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cánh cửa.
۵ ۵ ۵
.
Nửa đêm, Hải Lam sốt cao, trong người nóng rực và khó chịu. Đây không phải là lần đầu cô bị như thế này nên Hải Lam cũng không gọi gia đình dậy mà chỉ cố gắng tìm lấy thuốc nhức đầu hạ sốt để uống. Cô nghĩ rằng mình chỉ bị cảm sơ sơ thôi, cho nên cứ nghĩ rằng uống thuốc sáng mai tự nhiên sẽ khỏi. Nếu sáng sớm mẹ cô không thấy con gái dậy thay đồ đi làm thì chắc cũng không phát hiện ra. Hải Lam cả người nóng như lửa đốt nhưng cứ hừ hừ rên lạnh, trán cô đầy mồ hôi. Bà Dương vội vàng cặp nhiệt độ thì hốt hoảng khi thấy vạch đỏ chỉ số bốn mươi độ. Ba cô hôm nay lại đưa Hải Lục đi học sớm, cho nên trong nhà cũng không còn ai. Cũng may Nguyên Kỳ đúng như lời hôm qua đã nói, sáng nay đến nhà định đưa cô đi làm, nên đã vội vã đưa hai mẹ con đến bệnh viện.
.
Vì cấp cứu kịp thời, nên tình trạng Hải Lam bây giờ có thể nói là tạm ổn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nghe vậy, mọi người đều nhẹ nhõm một phần. Tuy phải nằm trong phòng hồi sức lâu một chút, nhưng ông bà Dương và cả Nguyên Kỳ, Phương Cát đều tập trung trước phòng cấp cứu chờ Hải Lam được đưa ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook