Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng
Chương 43: Cứu nạn lũ lụt (Phần 7)

Chung Bình cảnh cáo lườm anh, nhưng rõ ràng chả có chút uy hiếp nào, Lục Thích cong khóe miệng, búng vành tai đỏ của cô, nghiêm túc nói: "Đồng ý nhé, đừng thất hẹn."

"Em không đồng ý." Chung Bình nói.

Lục Thích nhéo eo cô, "Không cho từ chối!"

Chung Bình đập vào tay anh, liếc anh: "Không đi, dựa vào cái gì không thể từ chối chứ." Nói xong xoay người bước đi.

Lục Thích lại nhớ tới ánh mắt của cô lần đó, đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô một lúc, mới lững thững đi về phía trước, bước chân lớn, nhanh chóng bắt kịp cô, đến gần nhỏ giọng nói: "Không đến thì anh sẽ vào lều trừng phạt em." Lại bỏ thêm một câu, "Nhìn chân anh đi." Trực tiếp đi vượt qua cô.

Chung Bình không hiểu gì cúi đầu, liếc đôi giày thể thao của anh lộ ra màu trắng, là đôi tất cô đưa cho anh.

Cô mím môi cười.

Lục Thích quay về lều lấy đồ, khi đi giày đứng ngay trước mặt khiến Cao Nam chú ý tới chân anh.

Khi đến đây bọn họ chỉ mang theo hai bộ quần áo, vốn tính chỉ ở lại nhiều nhất là hai ba ngày rồi rời đi, hai người đàn ông đều bỏ qua chuyện tất tiếc này.

Lúc này nhìn thấy đôi tất mới tinh trên chân Lục Thích, Cao Nam hỏi: "Ở đâu thế?"

"Chung Bình đưa cho tôi." Anh đứng lên, nhảy hai cái, tinh thần phấn chấn nói, "Bên trong còn một đôi nữa, cậu muốn thì cứ lấy dùng."

Cao Nam chế nhạo: "Anh thực sự không ngại tôi mượn dùng sao?"

Lục Thích phất tay, "Được rồi lấy đi, tôi có đôi này là đủ rồi."

Cao Nam mỉm cười, cuối cùng vẫn không lấy.

Bộ chỉ huy cứu viện phát mệnh lệnh đến, ở vùng núi nào đó có ba người dân bị nhốt, trong đó có một đứa trẻ bị liệt, một cụ già bị xuất huyết não, cần di chuyển ngay lập tức.

Trực thăng bay đến địa điểm gặp nạn, Chung Bình cột chắc dây thừng, chống tay vào cửa cabin nhìn xuống dưới.

Khác biệt lớn nhất trên bầu trời và mặt đất là trên bầu trời có thể quan sát toàn bộ chân tướng của thành phố, vừa nhìn là thấy ngay đống đổ nát.

Nước ngập, nhà sụp, cây đổ, đường xá sạt lở, một đám lều cứu viện được dựng lên, vô số người không có nhà để về...

Chung Bình không có thời gian để thở dài, liếc đồng đội, trực thăng ngừng lại, cô hạ xuống, đem ba thôn dân nguy kịch đang chờ ở đằng kia lên trực thăng.

Buổi chiều thu đội sớm, Chung Bình gặp được đám Từ Điển và Mại Mại, hỏi han tình hình, giúp bọn họ đưa một người dân bị nạn về khu ở tạm, lại thấy Cao Nam ở đằng đó, mấy người chào hỏi, thu xếp ổn thỏa, mới đi tìm bọn đội trưởng Hà.

Đoàn đội trưởng Hà vừa xong việc, đủ loại rác rưởi trong nước, trên người bọn họ vừa bẩn vừa thối.

Chung Bình nhìn thấy người, vội gọi: "Đội trưởng Hà!"

"Về rồi? Hôm nay thuận lợi không?" Đội trưởng Hà hỏi.

Chung Bình: "Cũng được, nhưng trực thăng đốt tiền quá, mấy người bên phân đội Hưng Đức không ngừng cằn nhằn."

"Ha ha." Ai Giới nói đùa, "Cắt thịt chết bọn họ, cho bọn họ biết trước đó Giuse phải chịu thế nào!"

Chương Hân Di ở bên cạnh tò mò hỏi: "Trực thăng cũng là do bọn họ tự trả tiền sao?"

A Giới kiên nhẫn giải thích: "Đúng vậy, cô có biết một giờ bay tốn bao nhiêu tiền không? Tôi nói cho cô..."

Lúc này Lục Thích giữ chút khoảng cách với Chung Bình, "Thối lắm, em cách anh xa một chút."

Chung Bình cười ha ha đến gần: "Chỉ hơi thối thôi mà."

Cao Nam che mũi, nói ngắn gọn: "Thối quá."

Chương Hân Di bỏ thêm một câu: "Đâu chỉ có hơi, chúng tôi giống như vớt rác ấy, Lục Thích còn giẫm phải một con gà chết."

Chung Bình nhíu mày, nhìn về phía Lục Thích nói: "Trở về tiêu độc."

Lục Thích tới gần cô, "Em ghét bỏ à?"

"... Diệt vi trùng." Chung Bình tức giận nói.

Đang trò chuyện, phía sau một đám người ầm ầm chạy tới, trên hai cái cáng đang khiêng thứ gì đó.

"A..." Chương Hân Di hét chói tai, vội quay đầu né tránh, Lục Thích đứng bên cạnh bị đầu cô ấy đụng vào.

Lục Thích đang nhìn bên kia, theo phản xạ đẩy người ra, A Giới dỗ dành: "Không sao, không sao hết, cô đừng nhìn về phía đó."

Cao Nam liếc Chương Hân Di.

Lục Thích không nhìn thấy rõ, còn muốn nhìn, đột nhiên có người che khuất hai mắt anh.

Một đôi tay vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, trước mắt anh tối đen.

"Đừng nhìn nơi đó."

Lục Thích sửng sốt, "Gì thế?"

"Là thi thể." Dừng một chút, "Anh đừng sợ."

Lục Thích: "..."

Tim anh đập loạn một nhịp, sau một lúc lâu, hỏi: "Rất dọa người sao?"

"Vâng, đã ngâm ở trong nước mấy ngày, đã..."

Không cần Chung Bình miêu tả, Lục Thích đã ngửi thấy mùi tanh.

Bên đầu kia vẫn còn gọi người, hai thi thể cần xử lý, Chung Bình vẫn duỗi tay ra che mắt Lục Thích, cũng không để ý Cao Nam ở bên đầu kia vẫn luôn nhìn cô.

Lục Thích mỉm cười, đôi tay nhỏ bé che khuất ánh mắt, anh khẽ nắm chặt, kéo xuống, nhanh chóng để lên miệng hôn một cái, xoay lưng về phía thi thể, không hề thỏa mãn vì mình được quan tâm, anh nhớ tới bộ dáng lần đó Chung Bình nhìn thấy chú Võ, anh nhìn về phía đối phương.

Chung Bình nhíu mày nhìn đầu kia, trong mắt cũng không có sự đau buồn.

Chương Hân Di xoay người nôn mửa, A Giới và hai đồng đội đang dỗ dành cô ấy.

Nhanh chóng truyền đến tiếng gào khóc, có già có trẻ, gọi "A Kiệt" hoặc là "Cha", Lục Thích không nhịn được nhìn lại, thấy mấy người vây quanh cáng, khóc vô cùng bi thương.

Đám người để lộ ra một khe hở, thi thể bị ngâm nước trương phềnh, hoàn toàn thay đổi, Lục Thích lập tức dời tầm mắt, tay lập tức được người cầm lấy.

"Bảo anh không nên nhìn rồi mà." Chung Bình nói.

Lục Thích huýt sáo, gật đầu nói: "Ừ."

Tất cả mọi người chả còn tâm trạng để nói chuyện nữa, trên đường trở về, Chương Hân Di nhỏ giọng nức nở, cô ta không chịu được cảnh người thân đau buồn, trong lòng chua xót không thôi. Tất cả mọi người an ủi cô ta, ngay cả Chung Bình cũng vỗ lưng.

Chương Hân Di lắc đầu nói: "Cám ơn, tôi không sao, chỉ hơi khó chịu thôi." Cô ta thấy mọi người vẫn bình thường, không nhịn được hỏi, "Tại sao mọi người... thoạt nhìn lại ý chí sắt đá như vậy?"

Cô ta nói những lời này rất khẽ, giống như lẩm bẩm, bên cạnh không ai nghe thấy, nhưng Chung Bình lại nghe thấy rõ ràng, không khỏi sửng sốt, bỏ tay đang vỗ lưng cô ta xuống.

Chương Hân Di dường như nhận ra mình nói lỡ lời, vội nói: "Xin lỗi, tôi không phải có ý đó, tôi nói... là nói..."

Chung Bình mỉm cười: "Không sao, thực ra mọi người nhìn thấy nhiều trường hợp còn thê thảm hơn đây ở hiện trường cứu viện, cho nên... cuộc sống của chúng ta vẫn nên tiếp tục." Nói xong, đi tới bên cạnh Lục Thích.

Lục Thích đang còn nói chuyện với Cao Nam, liếc Chung Bình, quay đầu tiếp tục nói, tay giơ lên để lên vai Chung Bình.

"Thối." Chung Bình khẽ nói.

Lục Thích mặc kệ cô, dùng sức ôm sát cô.

Trở về rửa mặt, nấu cơm, khi trời tối, có một người đến nơi đóng quân.

Đội trưởng Hà vui vẻ tiến lên, ôm lấy đối phương, "Khách quý đến này! Đã bao lâu rồi mới gặp!"

Đối phương cười nói: "Tôi đã sớm biết cậu ở chỗ này, mấy ngày nay vẫn không có cách nào đến được, hôm nay đúng lúc mang vật tư đến, vừa xong việc vội chạy đến đây ngay."

Đội trưởng Hà: "Anh tới đúng lúc đấy, muộn thêm một ngày, chúng tôi không còn ở đây nữa."

Đối phương: "Đi về à?"

Đội trưởng Hà: "Không phải, nơi này đã di dời được tương đối người rồi, chúng tôi sẽ đi nơi khác."

Trò chuyện xong, đội trưởng Hà thân thiết kề vai sát cánh giới thiệu đối phương với mọi người: "Đây là đội trưởng Hồ ở phân đội Vĩnh Quảng của SR chúng ta. Năm đó chúng tôi cùng gia nhập SR, chớp mắt đã hơn mười năm rồi nhỉ?"

Đội trưởng Hồ: "Nhanh thật, đúng một tháng nữa."

Mọi người chào hỏi, đội trưởng Hồ cười ha ha đáp lại.

Đội trưởng Hà chỉ vào từng người: "Đây là Từ Điển, gia nhập SR bốn năm."

Đội trưởng Hồ: "Tôi nhớ, lúc đó đã thấy cậu ta."

Từ Điển gạt mắt kính, cười ngây ngô: "Trí nhớ của đội trưởng Hồ thật tốt, năm đó tôi vừa tốt nghiệp đại học."

"Ha ha, hiện tại đã kết hôn sinh con rồi chứ?"

"Vẫn chưa, còn độc thân, đang chờ người làm mai giúp đây."

"Tranh thủ sự nghiệp cá nhân."

Đội trưởng Hà nghe mỉm cười, tiếp tục giới thiệu: "Đây là Mại Mại, Bình An, đã gia nhập hơn ba năm, đây là A Vượng, không cần tôi giới thiệu, người cũ sáu năm rồi."

Tiếp tục một đám, "Chương Hân Di, Lục Thích là tình nguyện viên mới gia nhập năm nay."

Lục Thích đang ăn mỳ, tùy tiện gật đầu với đối phương, cũng không nhìn mặt, hoàn toàn không phải chuyện của mình.

Đội trưởng Hồ cười, khẽ nói: "Người này khá thú vị."

Đội trưởng Hà vỗ vai anh ta, tiếp tục, "Tiểu Chung, người này cũng không cần giới thiệu rồi."

Đội trưởng Hồ sửng sốt, cẩn thận quan sát Chung Bình từ đầu tới chân, thấy Lục Thích ngừng ăn mỳ.

Đội trưởng Hồ kinh ngạc: "Aiz cha má ơi, Tiểu Chung đã trưởng thành rồi, năm đó lúc mặc đồng phục xông vào SR còn nhỏ như vậy..." Ông khoa chân múa tay, "Hiện tại đã cao thế này rồi."

Chung Bình cắm đũa trong bát mỳ, thoải mái vươn tay qua: "Lão Hồ, bốn năm trước lúc nhìn thấy cháu, chú cũng nói những lời này."

Đội trưởng Hồ cười ha ha, bắt tay cô, "Cháu đó, chả thay đổi chút nào, ngay cả diện mạo vẫn thế, sao vẫn còn giống học sinh thế này." Lại nhìn bát mỳ của cô, "Sao ăn không no à? Ăn không no thì đến chỗ chú Hồ đi, chỗ chú có đầy đồ ăn, đủ cho cháu no căng bụng."

Chung Bình: "Vậy lúc chú đi nhớ gọi cháu đấy."

Đội trưởng Hồ lại cười to.

Hai đội trưởng lâu ngày không gặp, sang bên cạnh ôn chuyện, Chung Bình tiếp tục ăn mỳ.

Lục Thích dựa sát vào: "Người quen cũ à?"

Chung Bình gật đầu: "Năm đó lúc em gia nhập SR, tuổi còn quá nhỏ, bọn đội trưởng Hà không chịu, tất cả đều đuổi em đi, cũng chỉ có đội trưởng Hồ, tính cách của chú ấy giống lão ngoan đồng, bác bỏ tất cả ý kiến giữ em lại."

Lục Thích cố tình hỏi tình hình năm đó, thấy cô lại ăn mỳ, lắc đầu cười.

Hai đội trưởng ở cách đó không xa hút thuốc, nói chuyện.

Đội trưởng Hà: "Sau khi bên này kết thúc, nếu rảnh thì đến Nam Giang, mọi người cùng tụ tập."

Đội trưởng Hồ gật đầu: "Tất nhiên rồi, cậu cũng mang cả con theo đi, cậu bé cũng sắp học trung học, chắc cũng lớn lắm rồi."

Đội trưởng Hà cười nói: "Trẻ con lớn nhanh, anh gặp trên đường chưa chắc đã nhận ra nó."

"Ha ha!" Đội trưởng Hồ lại hỏi, "Mấy năm nay Lão Hoắc thế nào?"

Đội trưởng Hả ngừng một chút, rút điếu thuốc, thở dài: "Không thể nói tốt hay không tốt."

Đội trưởng Hồ: "Có ý gì?"

"Cửa hàng kim khí của cậu ấy kinh doanh cũng khá, ăn uống không phải lo, có chút tiền lãi."

"Vậy không phải rất tốt à?"

"Tôi còn chưa nói hết đâu, vợ của cậu ấy... vợ trước ấy!" Đội trưởng Hà nói, "Bị ung thư, cậu ấy vẫn luôn chi trả viện phí, không chịu lo cho chuyện của mình, nghe nói thời gian trước cô vợ cũ ấy sắp không chống đỡ được nữa, bây giờ vẫn còn tạm, không biết đến lúc chúng tôi trở về..."

Đội trưởng Hồ thổn thức: "Lão Hoắc này... Aiz... Đến lúc đó cũng gọi cả cậu ấy đi ra đi."

Ăn uống no đủ, Chung Bình rửa mặt một chút, chúc Lục Thích ngủ ngon.

Lục Thích cũng không nhắc đến chuyện rừng cây, xoa đầu cô, nói: "Đi ngủ sớm một chút, nhìn vành mắt em đen hết cả rồi."

Chung Bình: "..." Nguyên nhân tại sao tối qua cô ngủ không ngon, cô không muốn nghĩ lại nữa.

Quay về lều thu dọn đồ một chút, nhét đầy ba lô, xác định sáng mai rời đi sẽ không luống cuống, Chung Bình mệt mỏi, nằm xuống chiếu.

Nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới Lục Thích, không biết ngày mai anh sắp xếp như thế nào...

Chung Bình ngồi dậy, ngây người một lát, chui ra khỏi lều.

Bên ngoài không thấy người, cô đi đến lều Lục Thích, bên trong tối đen, gọi hai tiếng: "Lục Thích, Lục Thích!" Không có người đáp lại.

Chiếc lều bên cạnh mở ra, "Cậu ấy còn chưa về."

Chung Bình hỏi: "Anh ấy đi đâu rồi?"

Cao Nam: "Không biết, có lẽ đi chỗ nào rồi, cô tìm cậu ấy có việc à? Để cậu ấy về tôi nói cho."

"Không có việc gì, anh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Chung Bình đi tìm trên đường, vẫn không thấy bóng dáng người, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nhìn về phía rừng cây.

Lục Thích nằm dưới một thân cây, gối đầu lên tay, chân vắt chéo, cũng không ngại mặt đất bẩn thỉu.

Ánh trăng treo cao xuyên qua lá cây, ngày mai thời tiết tốt. Anh đang nghĩ đông nghĩ tây, suy nghĩ bay đi xa.

Không bao lâu, nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên lá cây.

Lục Thích xoay người, nhìn về phía trước, chiếc điện thoại chiếu ánh sáng mỏng manh, có người khẽ gọi: "Lục Thích?"

Lục Thích vội xoay người ngồi dậy: "Anh ở đây, sao em lại đến đây?"

Bóng người đến gần, cuối cùng xuyên qua đường nhỏ, đi đến trước mặt Lục Thích, "Em đến lều không thấy anh." Chung Bình nói.

"Tìm anh có việc à?" Lục Thích kéo cô, "Lại đây."

Chung Bình không trả lời, hỏi anh: "Anh chạy tới đây làm gì, tối như hũ nút thế này?"

Lục Thích không đứng đắn nói: "Phơi trăng."

Chung Bình chiếu đèn về phía mắt anh.

Lục Thích né tranh, bật cười, giữ chặt cô nói: "Ngồi với anh một lát." Lại vỗ chân mình, "Mặt đất bẩn, ngồi chỗ này."

Chung Bình đã thay quần áo, chỉ còn mỗi bộ đồ ngủ này, không muốn làm bẩn, Lục Thích thấy cô do dự, dùng sức túm luôn.

"A..." Chung Bình hô lên, đã ngã xuống đùi anh.

Lục Thích ôm lấy người, dựa vào cây, nói: "Em vẫn nên nặng hơn chút."

"... Em có cơ bắp."

Lục Thích nhéo cánh tay cô: "Chỗ nào thế? Cơ bắp trốn đi rồi?"

Chung Bình để tay sang một bên, ngồi yên trên đùi anh, đèn pin chiếu vào côn trùng, cô tắt đèn đi, hỏi: "Anh thực sự đến đây phơi trăng?"

Lục Thích cười: "Em đoán xem."

"..."

Chung Bình: "Có phải hôm nay nhìn thấy thứ vớt lên... trong lòng không thoải mái?"

"Đoán mò gì đấy."

"Lần đầu tiên đều như thế, thực ra vừa rồi anh thấy mọi người vẫn nói đùa như thường, nhưng trong lòng họ cũng không dễ chịu gì cho cam, anh không phải là người duy nhất."

Lục Thích chọc mặt cô, "Sao em không khóc? Người ta khóc thảm thế mà."

"Người ta" hiển nhiên là chỉ Chương Hân Di, Chung Bình bĩu môi, sờ chỗ mặt bị chọc, nói: "Em không yếu đuối như vậy, mấy năm nay thường xuyên nhìn thấy người sống chết, nếu tố chất tâm lý của em kém thế đã không thể tiếp tục ở lại SR."

Cô nói xong, sờ mặt Lục Thích, "Anh sợ hãi hay là khó chịu?"

Tay cô vừa mềm vừa ấm, động tác dịu dàng, giọng nói khe khẽ chậm chạp, Lục Thích cọ cọ trong lòng bàn tay cô, dán sát vào cổ cô, thở dài: "Thật là thoải mái..."

Chung Bình: "..."

Lục Thích buồn cười, hôn một cái lên cằm cô, mới nghiêm túc nói: "Không tính là sợ hãi, cũng không gọi là khó chịu, chỉ là hơi không thoải mái thôi." Anh xoa đầu Chung Bình, hỏi, "Một cô gái như em sao lại can đảm, chịu tội giỏi như thế?"

"Cái này không phải là chịu tội." Chung Bình nói, "Em cảm thấy rất tốt."

Lục Thích "chậc" một tiếng.

Chung Bình tựa vào lòng anh, ngước mắt có thể nhìn thấy ánh trăng xuyên qua lá cây, giơ tay lên, nói: "Thời tiết ngày mai có lẽ khá tốt đây."

"Ừ."

"Ngày mai anh... quay về Nam Giang hay là đi theo bọn em?"

Lục Thích ngẩng đầu nhìn cô, dưới ánh trăng sáng ngời, hai mắt cô lấp lánh, sau một lúc lâu, anh hỏi: "Em hi vọng anh đi theo?"

"... Cũng không phải, anh tới chủ yếu là quyên góp đồ đạc, trong công ty chắc chắn còn một đống việc đang chờ, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng."

"Nói thật?"

Chung Bình gật đầu: "Vâng."

"Vậy anh đi về... chừng nào em trở về?"

"Có lẽ... nhanh thì ba bốn ngày, có lẽ không quá mười ngày đâu, cụ thể còn phải chờ sắp xếp."

".. Sẽ nhớ anh chứ?"

"..."

"Có thể nhớ đến anh không?"

"..."

Nhéo eo cô: "Nói!"

"... Sao em biết, anh đi rồi em mới biết được chứ."

Lục Thích dán vào cổ cô cười, tay lại di chuyển ôm lấy cô, đột nhiên đụng phải một vết sưng, anh nâng cánh tay cô lên, cúi đầu nhìn.

Là một vết muỗi đốt cực lớn.

Lục Thích xoa mấy cái, nhìn về phía Chung Bình.

Chung Bình gãi, nói: "Em cứ bị muỗi cắn là sưng thành như vậy."

"Cho tới giờ anh chưa từng thấy vết đốt nào lớn như thế này."

"..."

Lục Thích lại xoa mấy cái, đột nhiên cúi đầu, dán sát vào.

Chung Bình khẽ run lên.

Lục Thích liếm, dùng răng nanh khẽ cắn vào vết đốt, qua một lúc, xuất hiện một dấu, tiếp tục ấn xuống, giống như dùng móng tay ấn, lưu lại mấy dấu răng.

Vết muỗi đốt vốn ngứa ngáy, lúc này cơn ngứa dần biến mất.

"Còn bị đốt ở đâu không?"

"... Không có, ở tay áo có bôi tràm trà rồi."

Cằm Lục Thích để lên bả vai cô, khẽ ngửi, cánh tay càng ôm chặt.

Cánh tay để bên dưới chạm vào thứ cứng rắn nóng bỏng, Chung Bình không thể bỏ qua, ngửa đầu né tránh, khẽ nói: "Về thôi..."

"Ừ."

Lục Thích đáp lại, cánh tay vẫn giữ chặt lấy cô, môi dán vào cô, hơi thở nặng nề.

Sau một lúc lâu, anh nói: "Chỗ này còn có vết đốt..." Tay cầm một chỗ mềm mại.

Chung Bình: "..."

Bóng cây lay động theo gió, trong rừng giống như phát ra tiếng rên khe khẽ.

Một chiếc lá rơi xuống, hai người chậm rãi từ trong rừng đi ra, trên người không biết là mồ hôi hay sương, tóc Chung Bình dán vào hai má, giữa chân hơi không thoải mái, Lục Thích ôm lấy cô.

Lục Thích ôm chặt, thấp giọng dỗ dành: "Anh đi đun nước, em tắm xong sẽ thoải mái."

"..."

Tới phòng tắm, vẫn giống như hôm qua, Lục Thích đun nước cho Chung Bình, còn mình chấp nhận tắm nước lạnh, thời gian đã muộn, trên đường không có người, anh quay về lều, thay quần lót sạch.

Sáu giờ sáng hôm sau cả đội tập hợp, Lục Thích cũng dậy từ sớm, thu lều, đeo ba lô trên lưng.

Từ Điển thấy thế, hỏi: "Cậu đi theo chúng tôi hay trở về?"

Lục Thích nhìn về phía Chung Bình, Chung Bình đang nói chuyện với Mại Mại, nghe thấy tiếng, nhìn về phía anh.

Lục Thích: "Đi theo mọi người."

Từ Điển cười nói: "Đúng, nên như vậy, cứu viện nên kiên trì tới cùng."

Cao Nam đứng bên cạnh, Chung Bình hỏi: "Cao Nam, còn anh thì sao?"

Lục Thích trả lời thay anh ta: "Đương nhiên là cậu ta đi theo anh rồi."

Cao Nam mỉm cười.

Mọi người quyết định xuất phát trước chín giờ, vật tư cứu viện đã chuẩn bị xong, đội ngũ ngồi lên xe, xuất phát về trấn Dư Sơn.

Lúc này Chung Bình ngồi xe Lục Thích, trong xe anh chất đống gạo và mỳ.

Tín hiệu di động đã thông, Chung Bình gọi về nhà. Đầu kia nhanh chóng bắt máy.

"A lô, mẹ..."

Mới nói được hai chữ, đã bị ngắt lời: "Cuối cùng con đã gọi về, điện thoại con mãi không gọi được."

Trong xe yên tĩnh, Lục Thích ở bên cạnh và Cao Nam lái xe đều ngẩng đầu nghe rõ tiếng mắng.

Chung Bình cau mày, nhanh chóng trấn an: "Tín hiệu trong núi không tốt, con vừa mới bắt được tín hiệu, lập tức gọi cho mẹ ngay."

"Con nói xem mình đi vào núi làm gì, sao đơn vị con lại gây sức ép thế chứ."

"Đây là vì đất nước phải phổ cập kiến thức di truyền học, mẹ có biết ở trong vùng núi hẻo lánh có tục lệ anh em họ hàng gần vẫn được kết hôn không, hiện tại là thời đại chủ nghĩa khoa học xã hội, hiện tượng này phải ngăn chặn, đơn vị bọn con cũng chỉ là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia thôi..."

Lục Thích nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Cao Nam đang lái xe cũng không nhịn được nhìn gương chiếu hậu, khóe miệng không ngừng run rẩy.

Chung Bình nói được một nửa, đột nhiên bị Lục Thích ôm cổ, cô hoảng sợ, quay đầu nhìn Lục Thích đang ôm đầu cười.

Chung Bình: "..."

Cô đột nhiên nói không nên lời, lỗ tai đỏ lên, qua loa vài câu, chấm dứt cuộc gọi.

Di động vừa cúp máy, Lục Thích bật cười to: "Ha ha ha ha ha ha..."

Chung Bình thấp giọng nói: "Anh đủ rồi đấy."

"Ha ha ha ha..." Tiếng cười không ngừng vang lên, Lục Thích ôm chặt lấy cô hôn cô một cái, cũng không quan tâm phía trước có người.

Gần mười giờ, đoàn xe đến trấn Dư Sơn, giao thông bị nước lũ phá hủy, bọn họ đành phải đi bộ vào thôn.

Đội trực thăng đã sớm chuyển thực phẩm và một ít thuốc vào đó, lần này bọn họ mang thêm nhiều vật tư cứu viện chuyển vào trong thôn nằm ngay giữa núi.

Đội trưởng Hà mang dầu diesel, máy phát điện, gạo và mỳ, giấy vệ sinh, nến, thực phẩm thuốc men phân chia cho mọi người, rồi bắt đầu đi bộ chuyển vào.

Sức Chung Bình lớn, trọng lượng ba lô bằng các đồng đội nam, Mại Mại nhẹ hơn cô một chút, sức Chương Hân Di yếu chỉ mang giấy vệ sinh, thuốc men và một ít đồ nhẹ.

Lục Thích và Cao Nam khiêng một đống đồ, đoàn người xuất phát đến thôn.

Hành trình gần hai mươi km, hơn mười giờ bọn họ bắt đầu xuất phát, giữa đường nghỉ ngơi hai lần, mệt đến mức chân tay run rẩy, nhưng vẫn phải tiếp tục đi.

Lục Thích đổ đầy mồ hôi, thấy Chung Bình cũng nhếch nhác, nói: "Em đưa chút đồ cho anh."

"Không cần, em không sao." Chung Bình nhìn về phía anh, "Anh còn chịu được chứ?"

"Vẫn còn kiên trì được."

Đi gần năm tiếng, mọi người đã không còn chịu nổi, đội trưởng Hà hét to cổ vũ mọi người, Chung Bình thấy mọi người đã không còn sức, xoa eo, cố lấy sức, nói: "Không phải Chủ tịch Tập đã từng nói, "Không quên tâm nguyện ban đầu, tiếp tục rèn luyện..."

"Vĩnh viễn duy trì sức sống thanh xuân" Mại Mại lớn tiếng nói tiếp.

Mọi người cười to.

Không quên tâm nguyện ban đầu, tiếp tục rèn luyện, đội ngũ tiếp tục xuất phát đi về thôn gặp nạn phía trước.

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");

Lại đi hơn một tiếng, cách điểm đến đã rất gần, đường núi khó đi, sắc trời dần tối, đội trưởng Hà nhắc nhở mọi người đi cẩn thận, vừa dứt lời không bao lâu, đột nhiên có tiếng kêu to, tiếng đá sạt lở.

"Cao Nam..." Lục Thích bỏ đồ xuống, lập tức chạy qua.

Chung Bình phản ứng nhanh, theo sát ngay sau.

Núi đá trơn trượt, Cao Nam bất cẩn ngã, lăn qua đống lá, cuối cùng mắc tại một gốc cây, đau đến mức không nói được lời nào.

Lục Thích chạy tới trước mắt anh ta, "Cậu đừng cử động."

Chung Bình và những người khác cũng đã chạy tới, cô tiến lên xem, vén áo, lại kiểm tra cánh tay và chân, "Mang túi cứu thương lại đây."

Nhận lấy túi, liếc nhìn sắc trời, cô bình tĩnh chỉ huy: "Đội trưởng Hà, chú mang theo mọi người đi trước đi, A Giới ở lại, chúng tôi sẽ đuổi theo sau."

Đội trưởng Hà nghe theo cô, Lục Thích lại nói: "Anh ở lại, A Giới đi trước đi."

Chung Bình ngẩng đầu nhìn anh, "Anh đi trước với mọi người mang đồ đến trước khi trời tối, A Giới chuyên nghiệp hơn so với anh, em cam đoan với anh, Cao Nam không có vấn đề gì."

Cao Nam nhịn đau lên tiếng: "Tôi không sao."

Một lát sau, Lục Thích dặn dò Chung Bình: "Em chú ý."

"Ừ." Chung Bình gật đầu.

Đội trưởng Hà dẫn đầu, tốc độ đi nhanh hơn trước, Chung Bình cởi áo cho Cao Nam, trên vai có vết thương do nhánh cây cắt vào, bên dưới còn có mấy vết sẹo cũ...

Cô liếc qua, lập tức thu tầm mắt, sát trùng băng bó đơn giản.

"Chịu nhé, hơi đau đấy." Chung Bình bình tĩnh nói.

Cao Nam nhìn cô, khẽ gật đầu, lập tức cau mày, nhịn sự đau đớn trên bả vai.

Cầm máu băng bó xong, trên người Cao Nam chỉ còn mấy vết thương nhỏ, Chung Bình tạm bỏ qua, nâng anh ta lên, khẽ chạm vào chân mấy cái, thở phào, "May quá, tạm thời gân cốt không có vấn đề gì."

Lại kiểm tra lần nữa, hỏi anh ta thế nào, cuối cùng Chung Bình dìu anh ta đứng lên.

Sắc trời ngày càng tối, A Giới dìu Cao Nam, Chung Bình đi trước mở đường. Đi một lúc lại đổi người, A Giới khiêng đồ, Chung Bình dìu Cao Nam.

Khi sắc trời hoàn toàn tối, cuối cùng đã thấy được thôn, từ xa có người chạy tới, đỡ lấy Cao Nam, nhìn về phía Chung Bình, quan sát từ đầu tới chân, mới nói: "Lâu thế."

"Đã tranh thủ rồi." Chung Bình nói.

Lục Thích nhìn về phía Cao Nam: "Thế nào, có sao không?"

Cao Nam lắc đầu: "Vẫn tốt."

Chung Bình: "Tìm nơi cho anh ấy nằm xuống đã, miệng vết thương khá sâu, em còn phải xử lý một chút, sáng mai tranh thủ xuống núi."

Thôn gặp thiên tai vô cùng nghiêm trọng, vật tư khan hiếm, đội trưởng Hà dẫn từng người đến nhà phát đồ, lại nghe nói có một trại hè toàn trẻ con, lúc này đã bị kẹt ở đây mấy ngày, đội trưởng Hà quyết định ngày mai đưa bọn họ ra ngoài.

Lục Thích đưa bọn họ đến một ngôi nhà bỏ hoang, "Đây là nhà ở cũ của thôn trưởng, địa thế coi như cao, nước lũ chỉ ngập lầu một, hiện tại người vào ở không thành vấn đề, có nước nhưng không có điện."

Chung Bình châm nến, để cho Cao Nam nằm lên giường, lại nhìn đồng hồ, "Anh đi đến chỗ đội trưởng Hà hỗ trợ đi, xong sớm về sớm."

"Một mình em không có vấn đề gì chứ?"

"Không có, anh đi đi."

Lục Thích gật đầu, để cho Cao Nam nghỉ ngơi, vội vàng rời đi.

Chung Bình bày thuốc ra, nói: "Cởi áo."

Cao Nam dừng một chút, mới từ từ cởi áo ra.

Vết thương trên vai lại chảy máu, Chung Bình nhíu mày, mở băng gạc ra, lại sát trùng cầm máu.

Phòng rất nhỏ, tường dán đầy báo, ngọn nến chiếu sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy tấm ván gỗ giường cực mỏng, chỉ cần chuyển động sẽ vang lên kẽo kẹt.

Cao Nam hơi đau, nói chuyện để dời sự chú ý: "Cô học y à?"

"Ừ, tôi học pháp y."

"... Thảo nào nhìn thấy thi thể mà không sợ."

Chung Bình ngẩng đầu.

Cao Nam cười nói: "Hôm qua sắc mặt cô rất bình tĩnh."

"Cũng không phải hoàn toàn không sợ, còn phải xem tình huống." Chung Bình tiếp tục xử lý vết thương cho anh ta, "Tôi sợ anh bị nhiễm trùng… Nếu buổi tối mà sốt thì sẽ phiền đấy."

"Vận may của tôi không kém thế đâu."

"Mong là thế." Chung Bình thấy anh ta nhíu mày, tiếp tục nói chuyện, "Lúc trước tôi học không giỏi nên không thể làm pháp y, nhưng hiện tại làm xét nghiệm ADN cũng được."

Cao Nam dần bớt đau, vết thương cũng đã băng bó xong, Chung Bình lại xử lý mấy vết thương nhỏ cho anh ta, hai người tiếp tục trò chuyện câu được câu không.

Ánh sáng mờ nhạt, người trước mắt chuyên tâm cúi đầu, ngón tay chạm vào người anh ta, Cao Nam nhìn một lát, đột nhiên hỏi: "Có kẹo cao su không?"

"Hả?" Chung Bình sửng sốt, nhớ tới anh ta thường xuyên ăn kẹo cao su, "Tôi không... Anh hết kẹo cao su rồi?"

"Ừ, hôm trước ăn hết rồi."

"... Tôi còn chưa gặp người đàn ông nào thích ăn kẹo cao su như anh, để tôi giúp anh hỏi."

"Không cần." Cao Nam cười, nhìn chằm chằm mặt cô, "Không có thì thôi, tôi cũng không thích ăn kẹo cao su."

Chung Bình khó hiểu, Cao Nam cũng không giải thích.

Xử lý xong vết thương cho Cao Nam, Chung Bình đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, nâng Cao Nam dậy, lót tấm thảm cho anh ta, để anh ta từ từ ăn.

Đội ngũ đưa đồ đã dần trở về, Lục Thích vừa về lập tức đi vào tìm Cao Nam, xác định anh ta không sao, cuối cùng khẽ thở phào, hỏi Chung Bình: "Cơm tối của anh đâu?"

"Tự nấu đi."

Lục Thích "chậc" một tiếng.

Chung Bình hỏi anh: "Mọi người đâu rồi?"

"Đang dựng lều gần đây."

"Không vào trong đây ở sao?"

"Nơi này điều kiện còn không tốt bằng lều, bọn họ mượn chỗ này để tắm rửa thôi."

Lục Thích lại nói với cô một ít tình hình bên này, ngày mai sẽ có mấy đứa trẻ đi cùng đội bọn họ, đồ đạc đã chia xong, đội trưởng Hà đang dạy bọn họ tiêu độc nước, có mấy thôn dân bị bệnh, đau đầu, thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng.

Chung Bình lấy túi đồ cấp cứu ra, dặn dò Cao Nam nghỉ ngơi sớm một chút, để Lục Thích dẫn đường, chuẩn bị đi xem thôn dân mắc bệnh.

Cả thôn không có điện, chỉ chiếu sáng bằng nến và đèn pin, Chung Bình đi tới mấy nhà, kiểm tra, để lại chút thuốc, lúc này mới lê hai chân mệt mỏi về.

Vào phòng, một đồng đội vừa rửa mặt xong chuẩn bị rời đi, thấy bọn họ, chào hỏi: "Tôi xong rồi, hai người mới về à?"

"Đúng vậy, mệt quá." Chung Bình nói.

Người đồng đội cười: "Mau đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn lên đường sớm."

Chung Bình gật đầu.

WC lầu một có thể sử dụng, nhưng không có nước ấm, Lục Thích đã thấy nhóm đồng đội đun nước, lấy nước đổ vào nồi sắt.

Song anh không biết dùng bếp đất.

Chung Bình cũng vậy...

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Lục Thích tìm Tử Điển đến.

Từ Điển ngáp, ỉu xìu nhóm lửa nấu nước cho bọn họ: "Cho nên mới nói người thành phố thật vô dụng, khi nào tận thế chờ xác sống ăn đi."

Chung Bình: "..."

Lục Thích: "..."

Đun nước xong, lại nghe Từ Điển dạy cách dập lửa, Lục Thích nghe xong lập tức đuổi anh ta đi.

Đem nước ấm vào WC, Chung Bình mở đèn pin, đóng cửa lại, cửa không có khóa, đánh phải cẩn thận nhìn.

Sau đó cởi quân áo tắm rửa.

Lục Thích cầm khăn mặt chờ ở bên ngoài, tầm mắt đảo qua, đột nhiên thấy có ánh sáng lọt qua khe cửa, trong ánh sáng xuất hiện cơ thể lúc ẩn lúc hiện.

Anh ngẩn ra, lập tức xoay đầu.

Trước đó tối đen, không ai phát hiện ra khe hở lớn, lúc này đèn pin chiếu vào, lộ hết tất cả.

Tiếng nước ào ào truyền đến, Lục Thích không nhịn được quay đầu.

Nước như đổ xuống trước mắt anh, lướt qua vùng eo nhỏ, chiếc mông vểnh, một bàn tay chậm rãi xoa sữa tắm.

Tiểu Lục Thích thức tỉnh, anh cố gắng hít thở sâu, một lúc lâu, anh dán sát cửa, khẽ gõ hai cái.

"Hả?" Bên trong có tiếng người khẽ đáp lại.

Tiểu Lục Thích đã dán trên cửa, Lục Thích cầm nắm đấm cửa, khàn giọng nói: "Em tắm xong chưa?"

"Còn chưa, anh đợi một lát."

"Nước đủ ấm không?"

"Đủ rồi."

Lục Thích dán sát trán vào cửa, sau một lúc, nói: "Em để anh thêm nước ấm nhé."

"Không cần..."

Chưa nói xong cửa đã bị đẩy ra.

Chung Bình hoảng hốt, lấy khăn che người, Lục Thích khép cửa lại, ôm chặt lấy cô, để cô lên bồn rửa mặt lạnh lẽo, đầu cúi xuống, từ từ lưu lại dấu hiệu của anh.

Cuối cùng mở rộng hai chân cô, ngồi xổm xuống.

Chung Bình che miệng lại.

Cao Nam nhịn tiểu đã lâu, từ trên giường đứng lên, chống tay lên tường, chậm rãi đi xuống lầu.

Đi đến bậc thang cuối cùng, quan sát xung quanh, phán đoán phương hướng WC, chống tường bước đi.

Ánh sáng mờ nhạt xuất hiện, anh ta dừng bước, nghe thấy tiếng.

Tiếng rên rỉ khe khẽ, không ngừng biến hóa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương