Trời sinh một đôi – Sunness
-
Chương 66: Ngoại truyện 3
Khi lên lớp Sáu, Tiêu Minh phút chốc như được lột xác, trở nên cực kì siêng năng, chăm chỉ.
Ở trường cậu không còn là một học sinh hay quậy phá, không ngủ gật trong giờ giảng; ở nhà, buổi tối, việc đầu tiên cậu làm luôn là xem lại bài tập về nhà, ăn tối, giúp mẹ rửa bát, tiếp đó là xoa bóp vai cho Tiêu Dương và Kiều Nhân, đợi Tiêu Nghệ Hi tắm xong thì dạy em học bài, cuối cùng về phòng đọc sách và đi ngủ trước mười giờ.
Thành tích của Tiêu Minh ở trường chẳng mấy chốc tiến bộ rõ rệt, cậu tăng liền ba bậc.
Đứng trước cuộc “tái sinh” đột ngột này của cậu con, Kiều Nhân rất bất ngờ, hoàn toàn không hiểu vì sao. Nhưng có điều việc tăng bậc ở kỳ thi đầu năm này cũng làm gia tăng thêm áp lực cho cậu bé, Kiều Nhân bắt đầu tích cực tẩm bổ cho cậu con hơn, cũng thúc giục cậu chàng tập luyện thể dục tích cực hơn.
Ngoài chuyện của cậu cả, Kiều Nhân dành toàn bộ tâm sức cho cô út. Những lúc rảnh rang, Kiều Nhân và bé Tiêu Nghệ Hi lại cùng nhau làm những món tráng miệng, thử hết từ những món đơn giản truyền thống cho đến những loại bánh ngọt điểm tâm kiểu Tây. Tiêu Nghệ Hi cũng yêu thích ăn uống như mẹ, mỗi cuối tuần làm bánh, cô bé đều rất phấn khởi, thức dậy thật sớm. Đầu bếp nhí lon ton chạy vào phòng mẹ rồi gọi thật to: “Mẹ ơi! Mẹ dậy đi nào! Chúng ta cùng làm bánh ngọt thôi!”.
Bé con vừa gọi vừa kéo chăn nhưng không giỏi thăng bằng lắm nên cả người bị ngã ngồi trên sàn.
Đầu bếp Kiều Nhân không sao dậy sớm nổi nên bếp trưởng Tiêu Dương đành phải chui ra khỏi giường bế con gái dậy, để cho Kiều Nhân tiếp tục ngủ say tít mít..
Mỗi sáng chủ nhật thức dậy, trong lúc rên lên vì cơ thể mỏi nhừ, Kiều Nhân đôi khi đau đớn nhận ra cô không thể chịu đựng nổi sự dày vò của ba cha con nhà này. Ban đêm Tiêu Dương hành cô, ban ngày thì bị hành bởi Tiêu Nghệ Hi và cả Tiêu Minh nữa, ba cha con nhà này hành cô cả ngày lẫn đêm… mặc dù cách “hành” không giống nhau.
Cũng may, có Nghệ Hi đi theo cùng làm món tráng miệng là một việc rất vui vẻ. Có lần Kiều Nhân tranh thủ lúc cô bé mất cảnh giác, quệt một ít kem lên mũi Hi Hi, bé Hi Hi cũng quệt lại cho mẹ và thế là hai mẹ con cùng đùa nghịch.
Mỗi lần như vậy, với vai trò chẳng khác gì thần Xử Nữ của gia đình, Tiêu Dương không thể đi ngang qua mà không nói một lời: “Hi Hi còn nhỏ không nói làm gì, em đã đầu bốn rồi mà cũng không biết sạch bẩn à?”
Lúc này, cậu cả Tiêu Minh sẽ giúp lấy khăn lau mặt cho em, vừa lau vừa toe toét nói góp: “Hi Hi à, em đang tự làm bánh hay đang tự biến mình thành bánh thế?”
Tiêu Nghệ Hi nhoẻn cười, đôi mắt càng thêm lấp lánh, đôi tay vẫn tiếp tục trét thêm bơ lên mũi miệng, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
“Vâng thế mà cả phố đều ăn bánh em làm.” Kiều Nhân vừa lau kem trên mặt lại nghịch ngợm quệt một ít kem lên ngón tay trêu chồng, “Anh cũng thử đi nào, nào…”
Tiêu Dương ngớ ra nhìn chỗ kem trắng mịn rồi bất ngờ cúi đầu liếm kem trên ngón tay cô. Khoảnh khắc ấy khiến Kiều Nhân không khỏi ngẩn ngơ. Anh thản nhiên thẳng người lại, dùng ngón cái quệt nốt chỗ bơ dính trên mép, rồi ung dung nhận xét: “Ngọt thật.”
Cậu nhóc Tiêu Minh không hiểu được ẩn ý trong hành động vừa rồi của cha nhưng cũng nảy sinh chút tò mò, quệt kem trên mũi em gái nếm thử rồi vỗ nhè nhẹ lên đầu em ra vẻ khen ngợi: “Hi Hi làm bánh cũng không tồi!”
Tiêu Nghệ Hi đáng thương, kem lau không hết, vẫn còn dính một chút trên tóc.
Kiều Nhân nhìn hai đứa không nhịn được cười, dụi dụi trán vào ngực Tiêu Dương, chẳng khác gì làm nũng.
Cuối cùng, cả bữa trưa và bữa tối cuối tuần đều do Tiêu Dương trổ tài, Tiêu Minh đứng bên phụ giúp một tay còn Kiều Nhân và Nghệ Hi thì kéo nhau đi tắm rửa. Cả nhà cũng từng định dắt nhau đi ăn ngoài một bữa nhưng không thống nhất được ý kiến. Tiêu Minh thích đồ ăn nhanh kiểu Tây còn Nghệ Hi thích các món truyền thống phương Đông nên rất khó chọn lựa. Rốt cuộc phải nhờ Tiêu Dương đứng ra phân xử và kết quả là cả gia đình hôm ấy ở nhà ăn món anh nấu.
Một lớn hai nhỏ, tương đương ba kẻ háu ăn, hoàn toàn chẳng có gì để phản đối. Bộ ba răm rắp tuân mệnh thần bếp của gia đình.
Do đó mà mỗi lần được nghỉ ở nhà, nếu chưa đến mức mệt quá thì Tiêu Dương luôn nghiễm nhiên đảm nhận vai trò đầu bếp tại gia.
Tiêu Nghệ Hy là con bé con tính tình bộc trực, mỗi khi chuẩn bị đến giờ cơm, cô bé sẽ chạy ngay đi tìm Tiêu Dương, vòng đôi cánh tay nhỏ ôm đùi cha như một con gấu bé bỏng, ngẩng cái đầu nhỏ và cặp mắt to tròn đen lay láy nhìn anh: “Cha nấu cơm được không ạ?”
“….”
Nếu động tác này Kiều Nhân mà làm thì đương nhiên chẳng xi nhê gì nhưng đổi lại là bé con thì chính là một chiêu chí mạng, hạ gục Tiêu Dương trong chớp mắt. Anh chỉ hơi nhíu mày, để bé con xuống rồi lập tức đi nấu cơm.
Tiêu Minh thì không còn đủ bé để làm nũng Tiêu Dương nữa nên bắt buộc phải đổi chiến thuật. Bước một là tập trung học hành, xây dựng hình ảnh học sinh gương mẫu thật sống động, tiếp đó căn chuẩn sắp đến giờ ăn thì giả bộ ra khỏi phòng đi kiếm nước uống, tảng lờ hỏi: “Hôm nay mẹ hay cha nấu cơm vậy ạ?”
Kiều Nhân nháy mắt với cậu chàng: “Là mẹ!”
Bước tiếp theo Tiêu Minh phải lập tức thay đổi biểu cảm từ cười mỉm sang thất vọng tràn bờ, làm thế nhất định sẽ khiến Tiêu Dương chú ý tới.
“Ồ…”, dù có mừng thầm thì nhất định vẫn phải cúi đầu ủ rũ nhìn xuống bụng, làm sao trông chán nản nhất nhưng vẫn phải đẹp mắt, “Ôi, cha đi làm về hẳn là rất cực nhọc, rất mệt mỏi cho nên phải tranh thủ nghỉ ngơi… mẹ chịu khó ghê.”.
“…”
Mẹ và con trai, trong “thời khắc quan trọng” này, lập tức kết thành một liên minh mặt trận thống nhất. Tiêu Dương thầm phóng về phía hai người cặp phi tiêu tưởng tưởng xong rồi vẫn phải ngậm ngùi bỏ điều khiển TV hoặc tờ báo xuống để đi vào nhà bếp.
Xếp cuối bảng trong các chiêu trò làm nũng là Kiều Nhân. Cách dụ ông xã vào bếp của cô là: phấn đấu vận động quên mình ở trên giường sau đấy tỏ vẻ lực bất tòng tâm rên: “Em chẳng còn sức để nấu cơm nữa…”
“…”
Lúc này thì Tiêu Dương chẳng còn con đường nào ngoài thỏa hiệp.
Cứ thế, dưới sự áp bức của ba mẹ con, vòng luẩn quẩn không bao giờ kết thúc.
Dần dà, đến một ngày Tiêu Dương muộn màng nhận ra, không chỉ Kiều Nhân mà hai đứa con cũng nhìn anh như cái nồi cơm di động. Tất nhiên, với tư cách làm một người cha chân chính, anh phải giáo dục lại tụi trẻ, anh không chỉ là nồi cơm mà còn là một vệ sĩ nữa.
Để thưởng cho thành tích tăng hạng của Tiêu Minh trong kỳ thi đầu hè, Tiêu Dương quyết định tận dụng kỳ phép năm của mình đưa cả nhà đi du lịch.
“Du lịch ạ?” Lúc anh tuyên bố quyết định, Kiều Nhân đang dở tay đưa miếng dưa hấu cho con gái, phản ứng đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó đuôi mắt cười cong cong: “Được ạ, em sẽ không nhận thêm vụ mới nữa”, nói rồi lại nhìn anh tỏ vẻ băn khoăn, “Nhưng anh thực sự xin nghỉ được rồi à?”
Tiêu Dương dí trán trêu cô, quay sang hỏi con gái.
“Hi Hi muốn đi không con?”
Tiêu Nghệ Hi đang chậm rãi nhấm nháp miếng dưa hấu đỏ mọng của mình, nghe cha gọi thì ngẩng đầu lên chớp mắt mấy cái rồi quay qua nhìn Kiều Nhân, mép dính một hạt dưa, khuôn mặt ngây thơ hiện rõ sự bối rối: “Rồi cha sẽ lại giữa chừng bỏ về giống lần trước phải không ạ?”
Bé con đang nhắc đến chuyến đi Quế Lâm hụt vào năm ngoái. Kế hoạch ban đầu là cả nhà đi chơi năm ngày nhưng mới đi được một hôm, hôm sau Tiêu Dương đã bị gọi quay về thành phố X, có mình Kiều Nhân không tiện trông nom cả hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi nên cũng trả vé quay về.
“Không đâu”, anh xoa mái tóc mềm của con gái, đáp lời nhẹ nhàng nhưng không kém nghiêm trang, “Lần này cha được nghỉ phép năm, nếu không phải vụ thật lớn thì chúng ta không phải bỏ về giữa chừng nữa đâu”.
Bé con cầm miếng dưa hấu đỏ lừ cười khoái chí: “Con muốn ăn tôm tít!”.
Ba người đã thông qua, chỉ còn Tiêu Minh. Từ khi có kết quả thi học kỳ được thăng hạng, cậu chàng lại quay về với bản tính hoang dã của mình, rảnh ra là tót đi chơi bóng rổ, tối về nhà lại nhốt mình trong phòng chơi game. Đừng nói đến xoa bóp vai cho cha mẹ, những việc nhà lặt vặt, nếu Kiều Nhân không nhắc, cậu chàng cũng chẳng chủ động làm, cực kỳ lười chảy thây.
Sáu giờ tối, Tiêu Minh đi chơi bóng rổ về, ôm cả quả bóng lao vào bếp tìm nước giải khát.
“Dạ? Du lịch á?” Nghe mẹ hỏi, mặt cậu bé lập tức rúm hẳn lại, lay tay mẹ làm nũng, “Nhưng con không chỉ muốn chơi màcòn phải cày game bản beta nữa mẹ à…”
“Miễn tranh luận”, Kiều Nhân vừa thản nhiên nhặt rau vừa nói, “Đây là lệnh của cha con đấy.”
Tiêu Minh lập tức hóa đá, mọi cử động từ cơ mặt đến cơ tay đều đóng băng. Sau một hồi giã đông, cậu chàng ngậm ngùi thưa: “Vâng ạ, cha nói đi thì đi vậy.”
Kiều Nhân mỉm cười hài lòng, bẹo má thằng bé rồi bảo: “Ngoan lắm, có nước ép dưa hấu trong tủ lạnh, để phần riêng cho con đấy.”
Tiêu Minh rầu rĩ lê bước tiến về phía tủ lạnh, mở cánh cửa tủ, lấy bình nước ép ra và tu ừng ực hết sạch.
Lời tác giả: Ngoại truyện đặc biệt tới đây tên là “Thất niên chi dương”, có liên quan đến Chu Thừa Trạch nhé!
Chú giải: Thất niên chi dương là thành ngữ có nguồn gốc tiếng Anh, nguyên là tên một bộ phim lãng mạn hài hước do nữ diễn viên Marilyn Monroe đóng những năm 50 của thế kỷ XX, The Seven Year Itch, sau được nhiều nhà tâm lý học sử dụng để ám chỉ đến một hiện tượng thống kê cho thấy hầu như các cuộc hôn nhân ít có nguy cơ tan vỡ trong tuần trăng mật, rủi ro này tăng lên về sau, cảm xúc lãng mạn giữa vợ chồng giảm dần theo thời gian và chạm đáy vào năm thứ bảy, đến đây hoặc họ sẽ ly hôn, hoặc thỏa hiệp để vượt qua sóng gió. 7 là con số ước tính trung bình độ dài các cuộc hôn nhân kết thúc bằng ly dị.
Phim này có vietsub nhé, mọi người có thể tìm xem.
Ở trường cậu không còn là một học sinh hay quậy phá, không ngủ gật trong giờ giảng; ở nhà, buổi tối, việc đầu tiên cậu làm luôn là xem lại bài tập về nhà, ăn tối, giúp mẹ rửa bát, tiếp đó là xoa bóp vai cho Tiêu Dương và Kiều Nhân, đợi Tiêu Nghệ Hi tắm xong thì dạy em học bài, cuối cùng về phòng đọc sách và đi ngủ trước mười giờ.
Thành tích của Tiêu Minh ở trường chẳng mấy chốc tiến bộ rõ rệt, cậu tăng liền ba bậc.
Đứng trước cuộc “tái sinh” đột ngột này của cậu con, Kiều Nhân rất bất ngờ, hoàn toàn không hiểu vì sao. Nhưng có điều việc tăng bậc ở kỳ thi đầu năm này cũng làm gia tăng thêm áp lực cho cậu bé, Kiều Nhân bắt đầu tích cực tẩm bổ cho cậu con hơn, cũng thúc giục cậu chàng tập luyện thể dục tích cực hơn.
Ngoài chuyện của cậu cả, Kiều Nhân dành toàn bộ tâm sức cho cô út. Những lúc rảnh rang, Kiều Nhân và bé Tiêu Nghệ Hi lại cùng nhau làm những món tráng miệng, thử hết từ những món đơn giản truyền thống cho đến những loại bánh ngọt điểm tâm kiểu Tây. Tiêu Nghệ Hi cũng yêu thích ăn uống như mẹ, mỗi cuối tuần làm bánh, cô bé đều rất phấn khởi, thức dậy thật sớm. Đầu bếp nhí lon ton chạy vào phòng mẹ rồi gọi thật to: “Mẹ ơi! Mẹ dậy đi nào! Chúng ta cùng làm bánh ngọt thôi!”.
Bé con vừa gọi vừa kéo chăn nhưng không giỏi thăng bằng lắm nên cả người bị ngã ngồi trên sàn.
Đầu bếp Kiều Nhân không sao dậy sớm nổi nên bếp trưởng Tiêu Dương đành phải chui ra khỏi giường bế con gái dậy, để cho Kiều Nhân tiếp tục ngủ say tít mít..
Mỗi sáng chủ nhật thức dậy, trong lúc rên lên vì cơ thể mỏi nhừ, Kiều Nhân đôi khi đau đớn nhận ra cô không thể chịu đựng nổi sự dày vò của ba cha con nhà này. Ban đêm Tiêu Dương hành cô, ban ngày thì bị hành bởi Tiêu Nghệ Hi và cả Tiêu Minh nữa, ba cha con nhà này hành cô cả ngày lẫn đêm… mặc dù cách “hành” không giống nhau.
Cũng may, có Nghệ Hi đi theo cùng làm món tráng miệng là một việc rất vui vẻ. Có lần Kiều Nhân tranh thủ lúc cô bé mất cảnh giác, quệt một ít kem lên mũi Hi Hi, bé Hi Hi cũng quệt lại cho mẹ và thế là hai mẹ con cùng đùa nghịch.
Mỗi lần như vậy, với vai trò chẳng khác gì thần Xử Nữ của gia đình, Tiêu Dương không thể đi ngang qua mà không nói một lời: “Hi Hi còn nhỏ không nói làm gì, em đã đầu bốn rồi mà cũng không biết sạch bẩn à?”
Lúc này, cậu cả Tiêu Minh sẽ giúp lấy khăn lau mặt cho em, vừa lau vừa toe toét nói góp: “Hi Hi à, em đang tự làm bánh hay đang tự biến mình thành bánh thế?”
Tiêu Nghệ Hi nhoẻn cười, đôi mắt càng thêm lấp lánh, đôi tay vẫn tiếp tục trét thêm bơ lên mũi miệng, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
“Vâng thế mà cả phố đều ăn bánh em làm.” Kiều Nhân vừa lau kem trên mặt lại nghịch ngợm quệt một ít kem lên ngón tay trêu chồng, “Anh cũng thử đi nào, nào…”
Tiêu Dương ngớ ra nhìn chỗ kem trắng mịn rồi bất ngờ cúi đầu liếm kem trên ngón tay cô. Khoảnh khắc ấy khiến Kiều Nhân không khỏi ngẩn ngơ. Anh thản nhiên thẳng người lại, dùng ngón cái quệt nốt chỗ bơ dính trên mép, rồi ung dung nhận xét: “Ngọt thật.”
Cậu nhóc Tiêu Minh không hiểu được ẩn ý trong hành động vừa rồi của cha nhưng cũng nảy sinh chút tò mò, quệt kem trên mũi em gái nếm thử rồi vỗ nhè nhẹ lên đầu em ra vẻ khen ngợi: “Hi Hi làm bánh cũng không tồi!”
Tiêu Nghệ Hi đáng thương, kem lau không hết, vẫn còn dính một chút trên tóc.
Kiều Nhân nhìn hai đứa không nhịn được cười, dụi dụi trán vào ngực Tiêu Dương, chẳng khác gì làm nũng.
Cuối cùng, cả bữa trưa và bữa tối cuối tuần đều do Tiêu Dương trổ tài, Tiêu Minh đứng bên phụ giúp một tay còn Kiều Nhân và Nghệ Hi thì kéo nhau đi tắm rửa. Cả nhà cũng từng định dắt nhau đi ăn ngoài một bữa nhưng không thống nhất được ý kiến. Tiêu Minh thích đồ ăn nhanh kiểu Tây còn Nghệ Hi thích các món truyền thống phương Đông nên rất khó chọn lựa. Rốt cuộc phải nhờ Tiêu Dương đứng ra phân xử và kết quả là cả gia đình hôm ấy ở nhà ăn món anh nấu.
Một lớn hai nhỏ, tương đương ba kẻ háu ăn, hoàn toàn chẳng có gì để phản đối. Bộ ba răm rắp tuân mệnh thần bếp của gia đình.
Do đó mà mỗi lần được nghỉ ở nhà, nếu chưa đến mức mệt quá thì Tiêu Dương luôn nghiễm nhiên đảm nhận vai trò đầu bếp tại gia.
Tiêu Nghệ Hy là con bé con tính tình bộc trực, mỗi khi chuẩn bị đến giờ cơm, cô bé sẽ chạy ngay đi tìm Tiêu Dương, vòng đôi cánh tay nhỏ ôm đùi cha như một con gấu bé bỏng, ngẩng cái đầu nhỏ và cặp mắt to tròn đen lay láy nhìn anh: “Cha nấu cơm được không ạ?”
“….”
Nếu động tác này Kiều Nhân mà làm thì đương nhiên chẳng xi nhê gì nhưng đổi lại là bé con thì chính là một chiêu chí mạng, hạ gục Tiêu Dương trong chớp mắt. Anh chỉ hơi nhíu mày, để bé con xuống rồi lập tức đi nấu cơm.
Tiêu Minh thì không còn đủ bé để làm nũng Tiêu Dương nữa nên bắt buộc phải đổi chiến thuật. Bước một là tập trung học hành, xây dựng hình ảnh học sinh gương mẫu thật sống động, tiếp đó căn chuẩn sắp đến giờ ăn thì giả bộ ra khỏi phòng đi kiếm nước uống, tảng lờ hỏi: “Hôm nay mẹ hay cha nấu cơm vậy ạ?”
Kiều Nhân nháy mắt với cậu chàng: “Là mẹ!”
Bước tiếp theo Tiêu Minh phải lập tức thay đổi biểu cảm từ cười mỉm sang thất vọng tràn bờ, làm thế nhất định sẽ khiến Tiêu Dương chú ý tới.
“Ồ…”, dù có mừng thầm thì nhất định vẫn phải cúi đầu ủ rũ nhìn xuống bụng, làm sao trông chán nản nhất nhưng vẫn phải đẹp mắt, “Ôi, cha đi làm về hẳn là rất cực nhọc, rất mệt mỏi cho nên phải tranh thủ nghỉ ngơi… mẹ chịu khó ghê.”.
“…”
Mẹ và con trai, trong “thời khắc quan trọng” này, lập tức kết thành một liên minh mặt trận thống nhất. Tiêu Dương thầm phóng về phía hai người cặp phi tiêu tưởng tưởng xong rồi vẫn phải ngậm ngùi bỏ điều khiển TV hoặc tờ báo xuống để đi vào nhà bếp.
Xếp cuối bảng trong các chiêu trò làm nũng là Kiều Nhân. Cách dụ ông xã vào bếp của cô là: phấn đấu vận động quên mình ở trên giường sau đấy tỏ vẻ lực bất tòng tâm rên: “Em chẳng còn sức để nấu cơm nữa…”
“…”
Lúc này thì Tiêu Dương chẳng còn con đường nào ngoài thỏa hiệp.
Cứ thế, dưới sự áp bức của ba mẹ con, vòng luẩn quẩn không bao giờ kết thúc.
Dần dà, đến một ngày Tiêu Dương muộn màng nhận ra, không chỉ Kiều Nhân mà hai đứa con cũng nhìn anh như cái nồi cơm di động. Tất nhiên, với tư cách làm một người cha chân chính, anh phải giáo dục lại tụi trẻ, anh không chỉ là nồi cơm mà còn là một vệ sĩ nữa.
Để thưởng cho thành tích tăng hạng của Tiêu Minh trong kỳ thi đầu hè, Tiêu Dương quyết định tận dụng kỳ phép năm của mình đưa cả nhà đi du lịch.
“Du lịch ạ?” Lúc anh tuyên bố quyết định, Kiều Nhân đang dở tay đưa miếng dưa hấu cho con gái, phản ứng đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó đuôi mắt cười cong cong: “Được ạ, em sẽ không nhận thêm vụ mới nữa”, nói rồi lại nhìn anh tỏ vẻ băn khoăn, “Nhưng anh thực sự xin nghỉ được rồi à?”
Tiêu Dương dí trán trêu cô, quay sang hỏi con gái.
“Hi Hi muốn đi không con?”
Tiêu Nghệ Hi đang chậm rãi nhấm nháp miếng dưa hấu đỏ mọng của mình, nghe cha gọi thì ngẩng đầu lên chớp mắt mấy cái rồi quay qua nhìn Kiều Nhân, mép dính một hạt dưa, khuôn mặt ngây thơ hiện rõ sự bối rối: “Rồi cha sẽ lại giữa chừng bỏ về giống lần trước phải không ạ?”
Bé con đang nhắc đến chuyến đi Quế Lâm hụt vào năm ngoái. Kế hoạch ban đầu là cả nhà đi chơi năm ngày nhưng mới đi được một hôm, hôm sau Tiêu Dương đã bị gọi quay về thành phố X, có mình Kiều Nhân không tiện trông nom cả hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi nên cũng trả vé quay về.
“Không đâu”, anh xoa mái tóc mềm của con gái, đáp lời nhẹ nhàng nhưng không kém nghiêm trang, “Lần này cha được nghỉ phép năm, nếu không phải vụ thật lớn thì chúng ta không phải bỏ về giữa chừng nữa đâu”.
Bé con cầm miếng dưa hấu đỏ lừ cười khoái chí: “Con muốn ăn tôm tít!”.
Ba người đã thông qua, chỉ còn Tiêu Minh. Từ khi có kết quả thi học kỳ được thăng hạng, cậu chàng lại quay về với bản tính hoang dã của mình, rảnh ra là tót đi chơi bóng rổ, tối về nhà lại nhốt mình trong phòng chơi game. Đừng nói đến xoa bóp vai cho cha mẹ, những việc nhà lặt vặt, nếu Kiều Nhân không nhắc, cậu chàng cũng chẳng chủ động làm, cực kỳ lười chảy thây.
Sáu giờ tối, Tiêu Minh đi chơi bóng rổ về, ôm cả quả bóng lao vào bếp tìm nước giải khát.
“Dạ? Du lịch á?” Nghe mẹ hỏi, mặt cậu bé lập tức rúm hẳn lại, lay tay mẹ làm nũng, “Nhưng con không chỉ muốn chơi màcòn phải cày game bản beta nữa mẹ à…”
“Miễn tranh luận”, Kiều Nhân vừa thản nhiên nhặt rau vừa nói, “Đây là lệnh của cha con đấy.”
Tiêu Minh lập tức hóa đá, mọi cử động từ cơ mặt đến cơ tay đều đóng băng. Sau một hồi giã đông, cậu chàng ngậm ngùi thưa: “Vâng ạ, cha nói đi thì đi vậy.”
Kiều Nhân mỉm cười hài lòng, bẹo má thằng bé rồi bảo: “Ngoan lắm, có nước ép dưa hấu trong tủ lạnh, để phần riêng cho con đấy.”
Tiêu Minh rầu rĩ lê bước tiến về phía tủ lạnh, mở cánh cửa tủ, lấy bình nước ép ra và tu ừng ực hết sạch.
Lời tác giả: Ngoại truyện đặc biệt tới đây tên là “Thất niên chi dương”, có liên quan đến Chu Thừa Trạch nhé!
Chú giải: Thất niên chi dương là thành ngữ có nguồn gốc tiếng Anh, nguyên là tên một bộ phim lãng mạn hài hước do nữ diễn viên Marilyn Monroe đóng những năm 50 của thế kỷ XX, The Seven Year Itch, sau được nhiều nhà tâm lý học sử dụng để ám chỉ đến một hiện tượng thống kê cho thấy hầu như các cuộc hôn nhân ít có nguy cơ tan vỡ trong tuần trăng mật, rủi ro này tăng lên về sau, cảm xúc lãng mạn giữa vợ chồng giảm dần theo thời gian và chạm đáy vào năm thứ bảy, đến đây hoặc họ sẽ ly hôn, hoặc thỏa hiệp để vượt qua sóng gió. 7 là con số ước tính trung bình độ dài các cuộc hôn nhân kết thúc bằng ly dị.
Phim này có vietsub nhé, mọi người có thể tìm xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook