“Bà cáu gắt cái gì thế? Con bé cũng là con gái tôi đấy!”

Kiều Nhân chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy giọng Kiều Tân Trung quát ở đầu dây bên kia. Cô vẫn im lặng tiếp tục đi về phía cửa lắng nghe âm thanh từ đầu dây bên kia. Có vẻ Kiều Tân Trung vừa giật điện thoại vừa cáu với Ngô Giai Dĩnh.

“Alo? Kiều Nhân à?” Một lúc sau điện thoại mới vang lên tiếng Kiều Tân Trung.

“Vâng, cha ạ.” Kiều Nhân vừa đi đến cửa lớn, “Không thấy Kiều Giai Duyệt ạ?”

“Ừ, phải.” Kiều Tân Trung ở đầu kia hơi khó xử, ấp úng một hồi rồi mới thở dài giải thích, “Lúc ăn bữa cơm đoàn viên tối qua có ầm ĩ một trận. Con bé không hiểu chuyện, sập cửa bỏ đi rồi. Cha không muốn xuống nước, dì Ngô lại cũng không đuổi theo. Không ngờ con bé giờ vẫn chưa thấy về… Con biết đấy, con bé chưa từng ở ngoài qua đêm.” Nói tới đây, ông hơi ngập ngừng một chút rồi mới hỏi, “Con bé có ở chỗ con không?”

Nhà hàng nằm sát đường lớn, xe cộ đi qua đi lại như mắc cửi khiến cô hơi chóng mặt. Kiều Nhân chợt nhớ lại ngày học cấp 2, cô theo mẹ chuyển đến thành phố này, tứ cố vô thân, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Lúc ấy Kiều Tân Trung và Ngô Giai Dĩnh vẫn đang ăn ngon ngủ yên ở Bắc Kinh. Sau khi sinh Kiều Giai Duyệt không lâu, cả nhà họ mới chuyển đến đây. Mấy năm này, Kiều Tân Trung nghĩ đủ cách để Kiều Nhân và Kiều Giai Duyệt qua lại, hy vọng Kiều Nhân chấp nhận cô em gái này, nóng lòng đến nỗi không kịp bận tâm cảm nghĩ của Kiều Nhân.

Nguyên do bên trong của chuyện này, Kiều Nhân thật không dám nghĩ nhiều. Cô rất sợ nghĩ thêm một bước nữa thì chút tình cảm cha con còn sót lại sẽ bay biến hết.

Đã có lúc đáp án rất rõ ràng, nhưng cô vẫn cố tình trốn tránh, trái tim thì cứ nguội lạnh dần.

“Không ạ, con không gặp con bé.” Đáp lời xong cô quay đầu lại quan sát cửa lớn của nhà hàng rồi nói tiếp, “Giờ con đang ăn cơm, đợi lát nữa con về nhà xem sao. Mọi người thử liên lạc với bạn học của con bé xem, ở tuổi này bỏ nhà đi thường hay đến nhà bạn bè lắm.” Kiều Nhân hỏi kỹ hơn, “Lúc con bé ra khỏi cửa có mang tiền và chứng minh thư không ạ? Nếu không mang thì có thể loại bỏ khả năng con bé ở lại khách sạn. Không tìm được thì lập tức báo án.”

Đầu kia điện thoại, Kiều Tân Trung liên tục đáp “Được.” “Được.”

Hai người không nói thêm chuyện gì nữa. Lúc Kiều Nhân quay trở vào nhà hàng, Hoàng Linh đang đút một miếng tôm đã chấm gia vị cho Nghiêm Trình Phổ, cô ấy thấy Kiều Nhân vào thì thuận miệng hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

“Chỗ em mới nhận một vụ án, thương lượng xem giao cho ai phụ trách.” Kiều Nhân mỉm cười rồi ngồi trở về chỗ.

“Lại là Trần Mẫn Di gọi cho cậu à?” Hoàng Linh vừa nhíu mày vừa tiếp tục động tác gắp tôm. “Chỉ là xếp người cũng không tha cho cậu, mình thấy ai ai trong văn phòng cũng đều thích bóc lột cậu. Cậu dầu gì cũng là bà chủ, không kể tình cảm 4 năm chung giường đến tận khi đi làm thì cũng nên chừa lại cho cậu chút mặt mũi chứ.”

“Cậu ấy cũng rất bận mà.” Kiều Nhân âm thầm mặc niệm cho Trần Mẫn Di nhưng miệng thì vẫn cười tủm tỉm, “Người ta là áp bức nhân tài của mình, đâu có làm vậy với người ngoài đâu.”

Hoàng Linh lườm cô, Kiều Nhân vẫn tiếp tục cười lấy lòng, tiện tay gắp thức ăn cho thằng bé, khắp bàn toàn là thức ăn ngon, trong bát cô cũng đầy thức ăn ngon.

Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương. Anh lại tiện tay gắp thêm cho cô một miếng thịt gà, thấy cô nhìn mình thì nhẹ nhàng nói: “Có sức nhìn anh thì để dành nó mau ăn cơm đi.”

Kiều Nhân chợt nhận ra nãy giờ mình chỉ mong lấy lòng người bạn nhỏ mà quên mất người bạn lớn rồi. Cô nhanh tay lột vỏ tôm bỏ vào bát cho anh, ngửa mặt cười ngây ngô, chớp chớp mắt: “Anh cũng ăn đi.”

Tiêu Dương nhìn cô, sắc mặt dù vẫn vậy nhưng không hiểu sao Kiều Nhân lại cảm thấy không ổn lắm, dường như anh có thâm ý khác.

“Tôi thấy các cô làm luật sư ấy, so với bọn tôi thì cũng chẳng hề nhàn nhã hơn bao nhiêu.” Nghiêm Thông lại tiếp tục đề tài cũ, gắp thêm rong biển cho con, “Hơn được mỗi một điều, là giờ giấc làm việc có quy luật.”

Thẳng bé xị mặt, dùng đầu ngón tay bóng nhẫy khều tay cha: “Cha ơi, con không muốn ăn rong biển…”

“Trẻ con không được kén ăn, ăn rong biển sẽ thông minh hơn.” Nghiêm Thông không để ý đến vẻ nũng nịu của thằng bé, rồi ám chỉ cho thằng bé nhìn về phía Tiêu Dương, “Không nghe lời, cẩn thận chú Tiêu bắt đứng đấy.”

Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, Tiêu Dương bị điểm danh bèn quay đầu nhìn từ cha sang con, cậu nhóc lập tức thôi xị mặt, len lén quay đầu cầu cứu Hoàng Linh.

“Đây là lúc vào mùa của bọn em nên hơi bận thôi ạ.” Kiều Nhân bật cười với một lớn một nhỏ, gắp thêm một miếng bánh hoa quế cho thằng bé, tiện thể thay thằng bé lườm chú Tiêu nhà nó, “Đến mùa ế ẩm có muốn bận cũng không được bận đâu.”

Cậu nhóc không bị chú Tiêu của nó nhìn nữa, lập tức hoạt bát trở lại, nhanh nhẹn cho miếng bánh vào miệng. Kiều Nhân nhân cơ hội trêu thằng bé rồi hỏi mượn khăn ướt của Hoàng Linh, lau sạch vụn bánh dính trên mép cho cậu chàng.

“Chà, tôi phát hiện ra hai người đều rất thích trẻ con nhỉ!” Nghiêm Thông vừa nói vừa đá lông nheo với Tiêu Dương. Đáng tiếc là Tiêu Dương đang ăn không thích nói chuyện, mặc kệ Nghiêm Thông nháy nháy giật giật kiểu gì cũng không buồn đón tín hiệu, hoàn toàn bình tĩnh như không.

Hoàng Linh gắp thêm cho thằng bé một miếng bánh hấp rồi nói: “Em có một đứa em gái kém 8 tuổi, lúc nhỏ vẫn thường cho con bé ăn cơm.”

“Em cũng không khác lắm, em họ em kém em hai tuổi.” Kiều Nhân nhanh nhẹn tiếp lời.

Hai cô gái này trừ khuôn mặt không giống nhau ra thì có rất nhiều điểm chung. Đây hẳn là nguyên nhân họ vẫn là bạn thân của nhau suốt 17 năm qua.

Cơm trưa xong, cả bọn lại dẫn thằng bé đi vườn bách thú.

Rong chơi một chút, đến khi Nghiêm Trình Phổ ghé đầu vào bờ vai cha ngủ vùi thì cả đám tản ra, ai về nhà nấy. Buối tối Kiều Nhân lại qua nhà Tiêu Dương ngủ. Lúc cô mở khóa cửa thì Tiêu Dương vẫn đang tắm. Tiêu Dương nghe tiếng khóa cửa lạch cạch lại tưởng trộm nên lặng lẽ lẻn ra tóm được rồi “dạy dỗ” trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ.

Từ sáng đến tối đều vận động, Kiều Nhân quả thực đã sức cùng lực kiệt, chỉ muốn nằm vật ra không dậy nữa.

Hôm sau Tiêu Dương đi làm từ sớm, anh biết cô đang trong kỳ nghỉ phép nên không đánh thức, lặng lẽ dậy đánh răng rửa mặt. Kết quả, khi đi từ toilet ra, Kiều Nhân đã đứng trong bếp, đang chuẩn bị bữa sáng.

“Màn thầu đang hấp lại, đợi vài phút là được.” Cô quay đầu nhìn anh đang đứng ở cửa bếp, “Bảy giờ anh mới phải đến trụ sở, vẫn kịp ăn sáng đấy, không thì không tốt cho dạ dầy.” Sau đó thơm nhẹ lên cằm anh, “Em đi đánh răng rửa mặt.”

Lúc cô vươn người thơm, Tiêu Dương quen tay đỡ hông cô, chuyển nó thành một nụ hôn thật sự rồi mới để cô đi WC. Anh không đòi lại chìa khóa nhà, còn Kiều Nhân thì lại rất tiện thể ghé qua đây. Anh đi ra ngoài quên giặt quần áo, cô liền giặt giúp. Anh không có thời gian quét dọn nhà cửa, cô liền lau dọn thay. Anh bận làm việc không nấu nổi cơm, cô liền nấu sẵn cơm chờ anh về.

Có đôi khi Tiêu Dương có ảo giác rằng họ là vợ chồng đã bên nhau rất nhiều năm chứ không phải chỉ mới hẹn hò hơn một tháng.

Tiêu Dương ăn xong bữa sáng ở nhà thì đi làm như thường lệ. Lúc đỗ xe thì bắt gặp 3 người cảnh sát trực ban đang chụm đầu bàn tán ở nhà xe.

Tiêu Dương xuống xe, đi về phía họ.

“Ở đây làm gì vậy?”

“Đội trưởng Tiêu!” Một người trong số đó nhìn thấy anh, vốn đang nhăn nhó lập tức mừng ra mặt, “Bọn em đang nghĩ có nên báo với anh không, nhưng lại nhớ ra sáng nay anh sẽ đến nên ở đây chờ anh.” Rồi anh ta lập tức trình bày, “Là thế này, sáng sớm hôm nay có một cặp vợ chồng dẫn con gái đến báo án nói là tuần trước con gái bị người ta đánh thuốc mê rồi cưỡng bức…”

“Tối hôm qua là Trần Ba trực ban,” Tiêu Dương dừng bước trước mặt ba người, “Vì sao không giao vụ án này cho cậu ấy?”

“Trần Ba cũng cho rằng nền báo với anh thì tốt hơn, ” một cảnh sát khác trả lời, “Bởi vì tình hình có chút đặc biệt.”

Tiêu Dương rướn cao đôi lông mày, im lặng chờ giải thích.

“Sau đấy đôi vợ chồng này còn gọi điện thoại, ít nhất chục cặp vợ chồng nữa lần lượt dẫn con đến.” Anh ta nói tiếp. “Các cô gái này đều bị đánh thuốc mê rồi bị cưỡng bức trong vòng 1 tháng trở lại đây. Vì thủ pháp gây án giống nhau, hơn nữa nạn nhân đều là học sinh, nên mới chờ anh tới.”

Trong một tháng, mười nữ học sinh bị đánh thuốc mê rồi cưỡng bức? Chuyện như thế này trước nay chưa từng có.

Tiêu Dương cau mày. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh hỗn loạn trong trụ sở lúc này.

Năm phút sau, anh đến gặp các nạn nhân và người nhà. Có 2 gia đình còn đang lấy lời khai còn lại thì chờ ở bên ngoài, Tiêu Dương chỉ nhìn thoáng qua họ. Nghiêm Thông đến sau nên đang được Trần Ba giải thích tình hình. Tiêu Dương định qua gọi 2 người họ đi gặp nạn nhân để đặt thêm câu hỏi.

Chỉ nhìn nhác qua thôi nhưng bất ngờ anh lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc giữa những khuôn mặt xa lạ này. Chính là Kiều Giai Duyệt.

Cô bé đang ngồi cùng một người phụ nữ tuổi trung niên và đứa con gái của cô ấy, ôm hai người họ có vẻ là đang an ủi. Tiêu Dương bước qua đó. Mãi đến khi anh dừng lại thì Kiều Giai Duyệt mới bắt đầu chú ý đến anh, ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa nhìn rõ mặt Tiêu Dương, mặt cô bé liền trắng bệch.

“Tiêu Dương ca ca.” Có lẽ là rất có ấn tượng với người đàn ông này nên Kiều Giai Duyệt lập tức có thể thốt ra tên đối phương. Cô bé có vẻ hoảng hốt, vài giây sau mới giải thích, “Em tới với bạn.”

Tiêu Dương bình tĩnh nhìn cô bé, không có vẻ gì là nghi ngờ lời nói vừa rồi, thản nhiên hỏi: “Người nhà có biết em ở đây không?”

Kiều Giai Duyệt hơi mím môi, cuối cùng lắc đầu.

Tiêu Dương không nói thêm gì nữa, xoay người về phòng làm việc, lấy di động gọi cho Kiều Nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương