Cả lớp ngồi xuống.
Cô giáo dạy Toán: "Trong bài kiểm tra tháng này, điểm trung bình của lớp cao hơn bình thường 20 điểm.

Điểm trung bình cả năm cao hơn bình thường 10 hoặc 20 điểm.

Lớp chúng ta không phải là trường hợp đặc biệt.

Nhưng cô cho biết lần này câu hỏi của tất cả các môn trong đề thi đều cao hơn bình thường, khó hơn tất cả các đề thi trước, một số học sinh không cải thiện được điểm đáng kể, một số lại tăng trực tiếp - đặc biệt là khó nhất câu hỏi bổ sung, hai người trong lớp của chúng ta đã làm được câu hỏi bổ sung.

"
Lục Chu dù ngốc bạch ngọt đến đâu, lúc này mới cảm giác được có gì đó không đúng: "Ý của chủ nhiệm là có người gian lận trong kỳ thi?"
Lạc Bạch: "Còn nghiêm trọng hơn."
Trộm cắp đề thi nghiêm trọng hơn rất nhiều so với gian lận trong phòng thi.
Đề thi tháng bị trộm bây giờ chẳng lẽ là giấy báo thi đại học, cao đẳng trong tương lai?
Tuy nhiên, điều này thực sự không có gì mới, vào đầu những năm 1990, có rất nhiều việc phải làm, dẫn đến những kẽ hở trong nhiều ngành.
Trong đó, ngành giáo dục đang còn nhiều lỗ hổng, ăn cắp đề thi để bán, trường bán bằng, giả mạo kết quả thi tuyển sinh đại học...!và việc mua bán học liệu ở các trường cao đẳng, đại học lớn dần trở nên mờ mịt hơn trong thế hệ sau này..
Trong số chín ngành trục lợi, bất động sản đứng đầu, tiếp theo là giáo dục.
Hiện tại giáo dục ngành nghề có lỗ thủng có thể chui, ngược lại chui phải đường đường chính chính khinh thường che giấu, không giống hậu thế sau này lập ra các loại danh mục thu phí.
Lục Chu: " Ui lớn gan quá mẹ ơi."
Lạc Bạch: " Cậu cho đến bây giờ cũng không có phát hiện mình là kèm theo đề bổ sung sao?"
Lục Chu: "Cái gì?"
Giáo viên dạy toán: "Lục Chu, Lạc Bạch, hai người đi ra."

Lục Chu sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đây, lập tức hoảng sợ sai lầm: "Giáo viên nghi ngờ tụi mình? Tại sao? Tui giống người gian lận thi cử?"
Lạc Bạch rời khỏi chỗ ngồi, Lục Chu cũng nhanh chóng đi theo.
Trong lớp liên tục náo động vì lời nói của cô giáo dạy toán và điểm số cao bất thường, nhiều người biết chuyện.
Lạc Bạch cùng Lục Chu trực tiếp được xướng tên, quả thực kinh ngạc.
Điểm của Lạc Bạch không nghi ngờ gì nữa, còn điểm của Lục Chu thì tầm thường, không ngờ hai người lại cùng nhau gian lận.
Thật không thể tin được.
Hai người đến văn phòng giáo viên, giáo viên cấp ba trong văn phòng đều có mặt đông đủ.
Các giáo viên nhìn hai người với vẻ mặt phức tạp, nhưng một trong số họ tỏ ra khinh bỉ.
Cô giáo dạy Toán nói thẳng vào vấn đề: "Cả hai em đều là người duy nhất trong lớp của mình làm loại câu hỏi phụ.

Tuy nhiên, tôi phải nói với các bạn là lần này dạng câu hỏi phụ đòi hỏi kiến ​​thức THPT mới có lý.

là khi in, nhầm lẫn Đề thi tuyển sinh đại học bị trộn lẫn vào đó mới biết là sai, ban đầu định bỏ điểm câu hỏi bổ sung này, nhưng không ngờ có người làm đi."
Học sinh năm thứ ba trung học cơ sở có thể làm chính xác câu hỏi lớn của kỳ thi tuyển sinh đại học, hoặc là họ đã có trình độ của kỳ thi tuyển sinh đại học, hoặc họ biết trước nội dung của bài kiểm tra.
Giáo viên dạy toán là chủ nhiệm lớp, tin tưởng học sinh của mình.
Cô hỏi: "Em đã tìm hiểu trước kiến ​​thức cấp 3 và tình cờ làm một dạng câu hỏi tương tự?"
Lục Chu lại gật gật đầu: "Đúng, đúng, em tình cờ làm một dạng tương tự, Lạc Bạch dạy em."
Giáo viên toán học nhìn Lạc Bạch, Lạc Bạch gật đầu: " Đúng vậy."
" Xùy!"
Có người trong đám người giễu cợt, đi ra chế nhạo: "Hai người bọn họ trình độ thi vào đại học, còn có thể học năm ba trung học cơ sở sao?" ( Lớp 9)
Người đàn ông này cao và gầy, đôi mắt hình tam giác, tướng mạo bên trên mà nói phi thường cay nghiệt, làm người cũng cay nghiệt, tổng yêu làm khó dễ học sinh.
Ông là chủ nhiệm của lớp học sinh đứng đầu, tên là Đàm Chính Quốc.
Kiên định cho rằng học sinh kém tương đương nhân phẩm xấu, mà lại cùng Lạc Bạch kết thù.

Khi Lạc Bạch học năm thứ hai và thứ ba trung học cơ sở, tình cờ bận rộn với một đề tài nông nghiệp mà bỏ bê việc học, và điểm số trong một số kỳ thi đều rất thấp.
Đàm Chính Quốc, người đang cố gắng hết sức để thuyết phục Lạc Bạch vào lớp của mình, giữa học kỳ đã ăn năn hối cải, ông ta đã chạy đến văn phòng hiệu trưởng nhiều lần, nhưng anh ta đã đuổi Lạc Bạch ra khỏi lớp đứng đầu, vì sợ cậu ta làm Điểm trung bình của cả lớp sẽ làm giảm điểm tổng của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông và ảnh hưởng đến việc đánh giá chức danh nghề nghiệp của bản thân.
Lạc Bạch bị đuổi đi như ông ta mong muốn, nhưng trong bốn kỳ thi hàng tháng, giữa kỳ và cuối kỳ, cậu ta đứng đầu trong lớp học sinh đứng đầu, và vẫn đứng đầu lớp mà không hề rớt.
Nâng cao cái đầu của mình để hỗ trợ những học sinh hàng đầu, và do đó, ông sẽ làm mọi thứ có thể để loại bỏ những học sinh có thể cản trở, khiến ông trở nên rực rỡ hơn trong sự nghiệp giảng dạy của mình.
Đàm Chính Quốc trở thành trò cười.
Đàm Chính Quốc tiếp cận hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp, muốn Lạc Bạch được chuyển lên lớp cao nhất, nhưng bị Lạc Bạch từ chối.
Khi đó ông cảm thấy những lần thi trượt trước đây đều là do Lạc Bạch không ông hắn dạy dỗ nên mới cố ý thi trượt, chính là thách thức hạ bệ làm thầy.
Như vậy, Đàm Chính Quốc đơn phương hận Lạc Bạch.
Theo quỹ đạo ban đầu, Lạc Bạch là học sinh của Đàm Chính Quốc, bởi vì Lạc Kim xảy ra chuyện mà thành tích hạ xuống, cậu lập tức trở thành cái gai trong mắt Đàm Chính Quốc, cuối cùng bị đuổi khỏi lớp học sinh đứng đầu.
Lạc Bạch bị đuổi khỏi lớp đứng đầu lại trở thành học sinh của cô dạy toán, câu thêm đó, lấn át học sinh đầu bảng, nên vẫn bị Đàm Chính Quốc ghét bỏ.
Ông ta đối với Lạc Bạch đặc biệt không thích, sau này khi kết quả thi đại học của cậu ta bị thay thế, khi các phóng viên đến thăm ông ta đều nhắc đến chuyện gian lận trong thi cử.
Giọng điệu vừa khinh thường vừa buồn bã, trong ngoài lời nói đều là xu hướng coi Lạc Bạch gian lận thành tính.
Đàm Chính Quốc: "Thường lão sư à, Lạc Bạch tuy thông minh nhưng không phải thần đồng, học bảy năm không bỏ một điểm nào, hơn nữa lượng kiến ​​thức cấp ba và cấp ba cũng có thể như nhau? Làm thế nào mà em ấy có thể tự học được kiến ​​thức cấp ba? Muốn như vậy, sớm nên nhảy lớp học đến năm thứ ba trung học phổ thông, và lẽ ra đã được đăng nhiều lần trên các tờ báo lớn, nói không chừng còn có thể đi vào Yến Đại thiên tài.

"
Thời điểm này, rất nhiều thần đồng nhảy lớp nổi lên, cứ tám tuổi chín tuổi học sinh trung học cơ sở nhảy lớp nhất định sẽ được đăng báo.
Yến Đại vốn cũng có một lớp năng khiếu, chuyên nhận những học sinh có năng khiếu và đặc cách đào tạo.
Trong mắt người đời nay, đẳng cấp thiên tài Yến Đại cùng lên báo là minh chứng của thiên tài.
Đàm Chính Quốc lời nói này phải khó nghe, lại có lý.
Nhiều giáo viên có mặt không hiểu thực lực của Lạc Bạch, cũng không thích Đàm Chính Quốc là người như thế nào, nhưng họ cũng đồng tình với lời nói của ông.
Nếu câu hỏi bổ sung là một câu hỏi bình thường của trường trung học thì không sao, nhưng nó vẫn là một câu hỏi lớn trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hồi đó, chuyện thi vào đại học là một vấn đề lớn giết chết rất nhiều thí sinh, dù thông minh đến đâu, Lạc Bạch vẫn chỉ là một học sinh trung học cơ sở cũng là không có trải qua thi đại học

Thật...!không thể tin được.
Đàm Chính Quốc: "Lần này điểm trung bình cả năm cao kinh khủng, rõ ràng là gian lận quy mô lớn...!Đương nhiên lớp chúng tôi không có chuyện gian lận, không thể gian lận, điểm trung bình.Không thay đổi, nhưng dạng câu hỏi của tờ giấy thi bị rò rỉ, chắc chắn là có người lấy trộm giấy thi.Lạc Bạch là một học sinh, nếu bạn chỉ ra người ăn cắp giấy thi, sự kiện lần này đơn giản thông báo phê bình là được, bạn sẽ không bị đuổi học.

"
Thông báo phê bình đơn giản?
Đây là một vết nhơ không thể xóa nhòa!
Về sau trong trường học, bọn họ liền phải trên lưng cái vết nhơ gian lận thi cử, bị người chỉ trỏ.
Và các trường trung học phổ thông có nguồn lực giáo dục tốt hơn sẽ không chọn nhận họ, đồng nghĩa với việc tương lai sẽ bị hủy hoại một nửa.
Huống hồ sự tình còn chưa có tra rõ ràng, Đàm Chính Quốc trực tiếp để Lạc Bạch Lục Châu hai người cõng xuống cái nồi gian lận cũng thật là buồn cười.
Lạc Bạch sắc mặt lạnh lùng, Lục Chu tức giận.
Lục Chu vặn lại: "Đàm lão sư, Lạc Bạch mỗi lần đi thi đều là nhất lớp, ngốc đến mức muốn gian lận sao? Chỉ là không gian lận, như thường nghiền ép học sinh khá giỏi ban kia cái gì Trạng Nguyên.".

"
Lớp học sinh khá giỏi đứng đầu thường gọi là Trạng Nguyên, không ai nhớ tên thật nhưng lại biết rằng anh đứng thứ hai trong bài kiểm tra, biệt danh Trạng Nguyên trở thành trò cười.
Các lớp khác đêù xem anh ấy như trò cười, trong lòng Đàm Chính Quốc, là bảo bối, loại bảo bối có thể khiến ông ấy trở thành giáo viên giỏi
Đàm Chính Quốc lập tức tức giận nói: "Cậu học sinh này, ăn nói không lễ phép, còn dám xúc phạm đến giáo viên và bạn học của mình, còn gian lận? Tôi sẽ lấy cái này ghi lại xử phạt."
Cô giáo dạy Toán tức giận đập bàn: "Đàm Chính Quốc! Thầy đang vu khống học sinh! Chuyện này thầy không hiểu rõ là thầy giáo nên hoàn toàn chịu trách nhiệm về lời nói của mình!"
Các giáo viên khác cũng cảm thấy rằng ông nói quá phận, và sự vu khống là một tội trọng, không thể nói mò.
Đàm Chính Quốc cứng cổ, hùng hùng hổ hổ, không dám thật đối đầu với toán lão sư.
Lạc Bạch không nói nên lời trong suốt quá trình, nói: "Đã hoài nghi, không bằng thi lại.

Bài thi cùng kèm theo đề một lần nữa mô phỏng một lần, ngài còn có thể dùng đề thi đại học lớn làm kèm theo đề, nhìn tôi có thể hay không làm được.

Nhưng Lục Chu là do tôi dạy, lại đến một lần không nhất định làm được đề có câu hỏi bổ sung..

"

Kỳ thực, chuyện gian lận này mưa to gió nhỏ, ngoại trừ Lục Chu bị vu oan, một ít người bị bản tin chỉ trích, cuối cùng vội vàng kết thúc, tái khảo.
Rốt cuộc, gần như toàn bộ gian lận điểm, làm sao một học sinh có thể phê bình và ghi điểm?
Giáo viên dạy toán và các giáo viên khác cũng đang nghĩ đến khả năng này, nhưng Đàm Chính Quốc không hài lòng: "Lời nói nói thật nhẹ nhàng, ra một bộ bài thi, sao chép một bộ đến sửa chữa bài thi, liền thời gian lên lớp đều là an bài tốt, ngươi chọn cái nào thời gian ra tới cuộc thi.

"
Các giáo viên có vẻ ngập ngừng.
Lạc Bạch: "Vậy thì Đàm lão sư sẽ như thế nào? Chúng ta không gian lận, mà ngài cứ cứng rắn buộc tội? Hoặc là ngươi không thi lại, liền lấy kết quả, đăng ký thi trong tháng liền đi." "
Đàm Chính Quốc không quan tâm đến hai câu hỏi đầu tiên, đăng ký kết quả cuối cùng mới là chuyện lớn.
Điểm trung bình cho mỗi bài kiểm tra được liên kết với chức danh công việc và tiền thưởng của ông ta.
Đàm Chính Quốc lần này khó chịu nhất vì điểm trung bình của ông bị hạ thấp, không đủ để khinh thường quần hùng.
Nghĩ đến đây, Đàm Chính Quốc im lặng, không nổi lên phản đối.
Thật trùng hợp, chủ nhiệm đi tới, nói với mọi người: "Hiệu trưởng nói, kiểm tra lại một lần, sự việc này tạm thời sẽ không điều tra."
Khi nhìn thấy Lạc Bạch và Lục Chu, vẻ mặt dịu đi: "Hai em trở về lớp học bài đu."
Lạc Bạch và Lục Chu nhìn nhau, xoay người rời đi.
Lạc Bạch thấy lạ, một vụ án gian dối lớn như vậy, nói thế nào không truy cứu liền không truy cứu rồi?
Thậm chí không kiểm tra người đã lấy trộm giấy thi?
Vậy quỹ đạo ban đầu làm sao đột nhiên bắt được Lục Chu?
Còn có Từ Cường trộm giấy thi bán đi, nguyên lai nói đẩy cho Lục Chu, không ai nghi ngờ, cũng có vẻ kỳ quái.
Lạc Bạch xé ký ức về quỹ đạo ban đầu thành từng mảnh, mở ra nghĩ kỹ, nhưng thật sự không có ấn tượng gì lớn.
Đoạn thời gian kia Lạc Gia trăm sự tình quấn thân, Lạc Bạch căn bản không tâm tư chú ý tới trường học phát sinh sự tình.

Đối với trận này cả lớp gian lận sự kiện chỉ có ấn tượng chính là thi lại, cùng khai trừ một hai cái học sinh.
Chẳng qua ngược lại là có thể cân nhắc một chút, vẻn vẹn trộm cắp bài thi không cần thiết tản cho cả lớp học sinh, trừ phi có thể có lợi.
.Sẽ không phải là buôn bán bài thi a?
Đó sẽ là một vấn đề lớn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương