Trời Sinh Cốt Phú Quý
88: Đừng Ngừng


Lý Nam Thương đã chờ Lạc Bạch gọi điện, đi xe lửa hai ngày từ thành Ngoại Hà ở phía bắc đến thành phố Trường Kinh rồi đưa đội ngũ của mình đến đây.
Bao gồm bãi kho và hậu cần thông minh tự động,.

Kho bãi tự động chủ yếu dựa trên kho ba chiều, được đưa vào xây dựng ở Trung Quốc vào những năm 1970.

Trong mười năm từ 1990 đến 1999, các kho ba chiều trong nước đã đang trong thời kỳ phát triển.
Năm 2001, số lượng kho ba chiều tự động đạt 1.000, ở nước ngoài có gần 10.000 kho ba chiều, doanh thu hàng năm tính bằng hàng trăm tỷ.
Với sự phát triển của mạng internet, kho ba chiều tự động trong nước có thêm điện toán đám mây, dữ liệu lớn, trí tuệ nhân tạo và các Nguyên Tố khác trở thành kho thông minh.
Sự phát triển của thương mại điện tử và logistics trong tương lai sẽ thúc đẩy nhu cầu về kho bãi thông minh.

Sự phát triển của logistics thông minh sẽ làm giảm chi phí đầu vào của kho bãi thông minh.
Bất quá, Internet chưa phát triển, việc bổ sung các Nguyên Tố như dữ liệu lớn trong kho bãi, hậu cần là điều không dễ dàng.
Trước sự kinh thán của Lạc Bạch, trong dự án, Lý Nam Thương thậm chí còn đề cập đến kế hoạch phát triển kho bãi và hậu cần đến hình thức cuối cùng, tức là một hình thức thông minh hoàn toàn không người lái.
Trong thời đại ngày nay, cậu đã vô cùng ngạc nhiên trước một tầm nhìn xa hơn mười năm.
Đồng thời nói rõ lý do tại sao dự án của Lý Nam Thương lại đụng phải vách ngăn trắc trở khắp nơi.
Cho dù đầu tư lớn ở giai đoạn đầu nhưng vâỵ cũng quá hảo huyền? Phải tu dưỡng kiềm chế lắm mới không đem đội ngũ của Lý Nam Thương như tên điên đá ra khỏi cửa
Lý Nam Thương xoa xoa ngón tay, ngượng ngùng cười cười: "Những cái này...!là có thể, trong mười năm...!ờ, hai mươi năm, hẳn là có thể.

Nếu như ngài cho là quá kỳ quái, cũng có thể bỏ qua chuyện sau."...!"
Các sếp cũ khá hài lòng khi nhìn thấy dự án trước đó, nhưng khi họ nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn thông minh ở phía sau, biểu cảm của họ thay đổi ngay lập tức.
Không ngần ngại nói rằng họ rất hài lòng với kế hoạch trước, nhưng kế hoạch sau hoàn toàn chỉ là viễn tưởng, họ sẽ không đầu tư tầm nhìn xa trông rộng, đồng thời bày tỏ hy vọng có thể giữ vững lập trường.
Nhưng theo quan điểm của Lý Nam Thương, giá trị nhất của toàn bộ sơ đồ quy hoạch dự án chính là kho hậu cần thông minh vô dụng nhất.
Lạc Bạch: "Internet...!Đó là cái gì?"
Lý Nam Thương trong lòng lạnh một nửa, tranh thủ thời gian giải thích nói "Tên của một mạng quốc tế, ngài có thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào trên đó bằng cách kết nối Internet.

Thông tin hậu cần, dữ liệu và nhận dạng cảm biến, v.v., đều có thể được thực hiện thông qua công nghệ Internet.


"
Lạc Bạch mỉm cười, ngẩng đầu hỏi: "Có ở Trung Quốc không?"
Internet trong nước mãi đến năm 1994 mới bắt đầu đưa vào.
Không có.
Lý Nam Thương cười không nổi.
Lạc Bạch: "Nếu không trả lời được một câu của tôi, làm sao có thể trả lời tất cả câu hỏi trước mặt các đại gia kinh doanh lớn? Chẳng lẽ nhờ tôi một kẻ ngoài nghề đến thay anh giải đáp các nghi hoặc của cổ đông?" "
Lý Nam Thương ngây người hỏi: "Ý của ngài là?"
Lạc Bạch: "Tôi đã kiểm tra rằng số vốn ban đầu để xây dựng nhà kho ba chiều tự động cần ít nhất 20 triệu nhân dân tệ.

Nếu đầu tư toàn bộ mạng lưới hậu cần của nhà kho ba chiều tự động, nó sẽ có giá là ít nhất cũng vài trăm triệu tệ.

Tôi không thể bỏ ra nổi và hợp tác xã càng không nổi.

"
Lý Nam Thương do dự: "Cho nên?"
Lạc Bạch: "Kéo mọi người vào chia sẻ."
gì?
Lạc Bạch gõ bàn chậm rãi nói: "Sự phát triển của kho vận và hậu cần trong nước, lịch sử phát triển của kho vận và hậu cần nước ngoài, vốn đầu tư ban đầu, doanh thu đạt được và giá trị trong tương lai, anh và nhóm của mình phải hỗ trợ đầy đủ dữ liệu.

Những con số đưa ra không chỉ chính xác, hấp dẫn mà còn phải đủ sức thuyết phục tôi và các nhà đầu tư khác.

"
Lý Nam Thương bị điều này làm cho lúng túng, hắn chỉ tin tưởng rằng thành lập kho vận thông minh và hậu cần có thị trường rộng lớn, nhưng giá trị cụ thể hoàn toàn không thể đẩy ra.
Nói cách khác, anh ta chưa có thói quen ước lượng giá trị của một nhà lãnh đạo, vì sự hạn chế của lòng dũng cảm và tầm nhìn, dù có ước lượng cũng không thể ước tính một con số đủ để thu hút sự chú ý.
Đặc biệt trong hai năm tới, khi nền kinh tế bùng nổ, anh có thể không dám mạnh dạn ước tính giá trị của nó.
Và giá trị không đủ lớn để thu hút sự quan tâm đầu tư của giới nhà giàu miền Bắc và miền Nam.

...
Lạc Bạch thực sự hiểu được dũng khí và tầm nhìn của Lý Nam Thương lúc này bị thời gian hạn chế, cho nên cậu chỉ muốn kích thích Lý Nam Thương.
"Tôi tin vào kế hoạch của anh, vào khả năng của anh, và đồng đội của anh, nhưng tôi tin là vô ích, anh phải làm cho người khác tin tưởng vào anh và đội của anh, anh phải thuyết phục những thương nhân khác, những người hiểu biết hơn tôi."
Lý Nam Thương nhìn chằm chằm kế hoạch trên bàn, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên chột dạ, có lẽ, ý tưởng của hắn thật sự rất kỳ quái.
Lạc Bạch một tay ôm má, nhìn chằm chằm kế hoạch, đột nhiên nói: "Năm ngoái, tại hội nghị Internet, có một cảnh có thể dùng Internet điều khiển máy nướng bánh mì từ xa."
Anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Nam Thương: "Ai mà nghĩ được? Khởi đầu chỉ là chuyển tiếp, Internet lưu email có thể phát triển đến mức như ngày nay.

Thật kinh ngạc, chuyện từng bị cho là một cảnh điên rồ.

thực sự có thể xuất hiện trong thực tế.

"
Lý Nam Thương sững sờ, ý niệm co rút lại vừa hiện ra lập tức bị đập tan thành từng mảnh, nghe Lạc Bạch nói như vậy, trong đầu hiện lên quá trình phát triển của Internet, trong đầu liền nhớ tới hậu cần và kho bãi.

Bất giác, sự hưng phấn lan tỏa toàn thân.
Đúng vậy, những ý tưởng tuyệt vời đã từng cho là không thể và bị từ chối nay đã được hiện thực hóa từng người một?
Mọi người từng nghĩ rằng bay là điều chỉ có thần thánh mới có thể làm được, nhưng bây giờ họ đã có máy bay.
Trước đây phải mất mười ngày nửa tháng để có một bức thư được chuyển đến tay người thân, nhưng giờ đây nó đã được chuyển thành dữ liệu và nhận được trong vòng vài giây.
Vì vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu nó được coi là bất thường?
Nếu có ý chí, mọi việc sẽ thành hiện thực, và chắc chắn anh sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Có lẽ, đây là điều mà Lạc Bạch muốn nói với anh.
"Ừ! Tôi hiểu ý của ngài, cám ơn ngài.

Tôi sẽ đi vững vàng, ngươi đừng lo lắng, tôi đã biết phải làm thế nào rồi."
Nói xong, Lý Nam Thương thu dọn kế hoạch, dẫn đầu đoàn đội phía sau, cảm kích Lạc Bạch: "Cho tôi hai tháng - không, một tháng, tôi nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ số liệu."
Lạc Bạch: "...!ồ cố lên,."

Cậu thực sự chỉ muốn nói với Lý Nam Thương về sự phát triển của Internet và thu nhập mà nó đã tạo ra cho đến nay, để lập nên lợi ích thông qua những con số cũng như muốn cho Lý Nam Thương biết lợi nhuận khổng lồ của việc này mà thôi.
Mặc dù lúc đầu cậu muốn nói về hậu cần thông minh, nhưng không biết nhiều về nó, vì vậy bèn nói về Internet.
Kết quả là, Lý Nam Thương đột nhiên hăng máu gà
Ngẫm lại, người ta vì ước mơ mà rung động, còn bản thân thì vì tiền tài...… thô tục, quá thô tục.
Nhìn ánh mắt sùng bái và hưng phấn của Lý Nam Thương, Lạc Bạch nhanh chóng gạt bỏ ý định giải thích, cứ như vậy để hắn giữ lấy tâm trạng.
Chỉ những nhân viên có động lực mới có thể tạo ra những lợi ích lớn nhất.
Lý Nam Thương dẫn đầu nhóm của mình và bắt đầu thu thập số liệu cả ngày lẫn đêm, và trong quá trình này, cuối cùng anh cũng hiểu được Lạc Bạch đang nói gì.
Chỉ có số liệu là lý do mạnh mẽ nhất để thuyết phục mọi người!
Khi nhìn thấy số liệu được thu thập và tính toán, anh càng quyết tâm tạo ra một hệ thống hậu cần kho bãi thông minh.
Về phía Lạc Bạch, tin tức về việc xây dựng hệ thống kho bãi và hậu cần thông minh cũng đã được đưa ra thông qua hợp tác xã.
Chắc chắn, có nhiều người quan tâm, nhưng họ vẫn đứng ngoài cuộc.
Lạc Bạch dù sao cũng có thể hiểu được, vốn đầu tư vào dự án này quá lớn, hai năm nữa mới có Internet.
Năm 1995, công ty Internet trong nước đầu tiên được thành lập, sau đó nhanh chóng bước vào kỷ nguyên của làn sóng Internet.
Năm 1999, bốn gã khổng lồ Internet thế hệ đầu tiên ra mắt công chúng, đánh dấu sự khởi đầu của thời kỳ bùng nổ Internet.
( Bao gồm Sina, Sohu, NetEase, Tencent)
Chỉ trong vòng mười năm, Internet đã phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc, đánh dấu sự ra đời của kỷ nguyên thông tin hóa và trí tuệ hóa.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu xây dựng hệ thống kho bãi và hậu cần tự động, vì chúng có thể có một giai đoạn chuyển tiếp, Nó thậm chí có thể trực tiếp bước vào kỷ nguyên của quản lý thông minh.
Bất quá, Lạc Bạch tự hỏi, giá như mình có được đội ngũ internet.
Hệ thống kho vận thông minh và đội ngũ Internet Tinh Anh hợp tác cùng nhau để đạt được nhiều thành tựu hơn mà không tốn nhiều công sức.
Buổi tối Lạc Bạch nói đến chuyện này.
...
Từ ban công, Lệ Diễm cẩn thận tưới chậu hoa bách hợp của mình, có một bông mới nở sáng nay, đặc biệt đẹp.
Lúc chạng vạng, hai cánh hoa rơi xuống.
Lệ Diễm nhặt hai cánh hoa, rửa sạch, đặt vào khăn tay, để trên ban công cho khô.
Lạc Bạch: " Cậu muốn giữ lại cánh hoa khô sao?"
Lệ Diễm: "Sau khi sấy khô có thể dùng làm trà hoa."
Lạc Bạch: "Hai lát có thể làm ra hương vị gì?"
Lệ Diễm lặng lẽ liếc nhìn Lạc Bạch, không nói tiếng nào lấy khăn giấy lau những giọt nước trên cánh hoa.
Lạc Bạch:...!được rồi, cậu ta là kẻ thô tục.
Lệ Diễm: "Tôi đã đầu tư vào một nhóm Internet, và trang web đã được phát triển tốt."

Lạc Bạch: "Phát triển trang web cũng giống như thao tác từ xa dữ liệu sao?"
Theo như cậu biết, mạng lưới cũng chia ra rất nhiều phụ lưu, không nhất thiết phải học mạng mới có thể hiểu được mọi lĩnh vực.
Lệ Diễm: "Học nếu không hiểu".
Bỏ ra nhiều tiền như vậy là nuôi bọ gạo?
Lạc Bạch dạo bước đến bên cạnh hắn, đẩy kính mắt, xoa xoa tay, có chút lấy lòng nói ra: "Vậy thì...!giới thiệu cho tôi được không? Có lẽ chúng ta lại có thể đạt được sự hợp tác thân thiện và hòa hợp."
Lệ Diễm đặt bình nước sang một bên, định lấy khăn thì Lạc Bạch đã cung kính phục vụ.
Sau khi lấy khăn lau tay, Lệ Diễm nói: "Bên dưới tôi còn có một vài dự án đầu tư, có muốn tìm hiểu về chúng không?"
Lạc Bạch: "Tôi chỉ quan tâm đến internet và hậu cần dây chuyền lạnh."
Lệ Diễm: "Ồ, cũng không quan tâm đến dược phẩm sinh học và nông nghiệp công nghệ cao? Vậy tôi đã hiểu."
What?!
Lạc Bạch nhảy ra sau lưng Lệ Diễm: "Bảo Bảo, Lệ Bảo Bảo, tôi quan tâm, đặc biệt quan tâm."
Bảo Bảo?
“Em gọi tôi là gì?” Vẻ mặt Lệ Diễm nứt ra.
Lạc Bạch: "Đó là bày tỏ theo ý từ thân cận."
Lệ Diễm: "..."
Lạc Bạch: "Nếu phiền, tôi có thể kêu gọi lại, nhưng chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Chúng ta trước tiên trắng đêm mà xâm nhập tìm hiểu một chút lẫn nhau, có được hay không?"
Cái gì gọi là trắng đêm mà xâm nhập hiểu rõ lẫn nhau?
Rõ ràng là đang thảo luận chuyện bình thường, nhưng qua từ ngữ do Lạc Bạch tổ chức lại nghe răm đến mức khiến người ta đỏ mặt tim run.
Lệ Diễm: " Cậu thường nói lời như vậy với đối tác?"
Lạc Bạch: "Không có nha."
Cậu chỉ là muốn nói lời tán tỉnh xíu thôi.
Nghĩ đến điều này, thấy hơi áy náy.
Lệ Diễm: " Em chỉ nói vậy với tôi?"
Lạc Bạch: "...!ừm."
Tâm thật hư, thiệt là tội lỗi mà..
"Tiếp tục bảo trì."
"A?"
"Tôi nói là đừng ngừng."..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương