Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
-
Quyển 6 - Chương 4: Quan hệ tay ba [hạ]
Dọc theo đường đi, tôi im lặng khác thường làm cho Hải Kỳ chú ý tới.
“Có phải cảm thấy anh làm vậy có hơi quá đáng?” Hải Kỳ cười cười, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Không có….chỉ là cảm thấy có cần thiết phải làm vậy không? Bọn họ sau này gặp mặt nhau có thấy xấu hổ không?” Tôi chỉ ăn ngay nói thật
“Y Y, em sẽ mãi mãi không hiểu được tâm tình của người làm anh trai đâu. Người làm anh trai hy vọng có thể đem em gái của mình giao cho một người mà mình tin tưởng. Khi bọn họ mới 18 tuổi, lúc ấy Dịch Bắc thường đến nhà anh chơi, mọi người trong nhà anh ai cũng thích cậu ấy cả. Ngay cả anh thỉnh thoảng mới về nhà, ít khi tiếp xúc vói cậu ấy mà cũng rất thích nữa. Anh và cha anh vẫn trông ngóng hai người họ có thể thành một đôi, cho nên lúc nghe nói bọn họ kết giao với nhau, hai cha con anh đều rất vui mừng. Cha anh còn nói thẳng rằng, bây giờ còn là sinh viên nhưng vẫn có thể kết hôn, ông không ngại đem con gái gả sớm ra ngoài. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện…..”
Đúng vậy, rất nhiều chuyện người tính không bằng trời tính.
“Nhưng theo em hiểu thì Nhược Hàm đối với anh trai em… không có tình cảm trai gái gì đâu….” Tôi cảm giác thấy rõ ràng như vậy.
“Y Y, em có tin không? Nếu bây giờ Dịch Bắc ngỏ lời cầu hôn với Nhược Hàm thì nó sẽ đồng ý ngay, cho nên vấn đề này không phải ở phía Nhược Hàm.” Hải Kỳ liếc một cái đầy ý nghĩ sâu xa về phía tôi.
Ngoài ý muốn, anh còn đọc luôn được nét mặt kinh ngạc của tôi..
“Chẳng lẽ, Nhược Hàm…..” Trái tim của tôi đập rất nhanh, không biết vì sao tôi không tiếp thu nổi chuyện Nhược Hàm có thể yêu Bắc Bắc.
“Y Y, còn nhớ anh nói gì không? Hai chúng ta chênh lệch nhau đến bảy tuổi, có rất nhiều suy nghĩ khác nhau. Với lứa tuổi và tính cách của em, thì em chỉ nghĩ rằng nếu không có tình yêu làm sao có hôn nhân? Nhưng Nhược Hàm và anh ở lứa tuổi này đều đã hiểu rõ được. Hôn nhân được thành lập từ hai người có những tình cảm vững chắc sau đó sẽ tiến đến thích ứng nhau. Ví dụ như hai tính cách có phù hợp hay không, hoặc ví dụ như kết hôn cũng đồng nghĩa với việc người này có chia xẻ gánh vác trách nhiệm với người kia hay không? Sâu xa hơn một chút thì kết hôn cũng như kết hợp hai gia đình làm một, người này lấy cha mẹ của người kia làm cha mẹ của mình và ngược lại, và hai vợ chồng có tìm được tiếng nói chung của hai gia đình hay không? Rồi sau đó thành lập mối quan hệ thuận hòa.”
“Hôn nhân không phải chỉ có tình yêu thôi là có thể tốt đẹp. Nó giống như một môn học kinh doanh, cần kiên nhẫn, cần bao dung cho đến khi đi qua hết trở ngại này đến trở ngại khác rồi tiến đến bền vững.”
Tôi quay đầu nhìn anh đang trầm tư trong lời nói, mà cảm thấy ngưỡng mộ. Từ phân tích của anh, tôi cũng thấy được nguyên nhân thất bại mấu chốt cuộc hôn nhân của mình. Tình cảm của tôi không thì chưa đủ, tôi từng quá tùy hứng, lại rất ích kỷ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cố gắng quan hệ thuận hòa với cha mẹ của Bắc Bắc. Tôi chỉ yêu đến đầu rơi máu chảy nhưng chưa cố gắng xây dựng bồi dưỡng, bao dung cho cuộc hôn nhân của mình.
Hải Kỳ thật lý trí, quá lý trí đến nổi làm cho tôi cảm thấy anh thật sự không quá cần tình yêu…..
“Tin tưởng anh đi, Nhược Hàm rất thích hợp với Dịch Bắc. Tính tình của cậu ấy như vậy, có vẻ thích hợp một người con gái biết chia xẻ, cảm thông.” Hải Kỳ mỉm cười rồi tiếp tục nói. “Còn Nhược Hàm muốn tìm một người đàn ông có thể nương tựa.”
“Vậy tình yêu đâu, hạnh phúc đâu?” Tôi nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Chia xẻ và cảm thông chính là hạnh phúc. Về tình yêu, nếu có hạnh phúc thì tình yêu đâu có cách xa? Tình yêu có thể bồi dưỡng từ trong hạnh phúc.” Hải Kỳ nói ra ý nghĩa sâu xa.
Tôi im lặng, thật ra trong một trình độ nhận biết nào đó tôi hiểu được ý của Hải Kỳ, chia xẻ và cảm thông thật sự rất quan trọng.
Nếu, nếu…lúc ấy tôi có thể cảm thông cho Bắc Bắc nhiều một chút….Đứa con mà Bắc Bắc cố ý dứt bỏ ấy không có nghĩa là phản bội, lừa gạt, lạnh lẽo…mà là thương yêu, tin tưởng…..
Trái tim tôi trào lên một cơn đau đớn. Đã cố cảm thông cho những tổn thương ở trước mắt mà vẫn không vượt qua được, cho dù trong lòng luôn luôn khuyên nhủ chính mình, cảm thông, phải cảm thông hơn nữa, nhưng trái tim vẫn đau đớn đến không thể nào hít thở được.
Tay của tôi run rẩy rờ vào trong túi xách rồi lấy ra một viên thuốc nuốt xuống. Loại thuốc này, tôi không muốn uống những nơi có mặt của Bắc Bắc.
Hải Kỳ tình cờ nhìn lướt qua rồi sửng sốt hỏi. “Y Y, tại sao em uống loại thuốc này?”
Bị anh nhìn thấy loại thuốc “duy trì tuổi xuân” này, tôi thật xấu hổ.
“Em không cần phải uống loại thuốc ấy.” Hải Kỳ vạch trần tôi rồi nói tiếp. “Anh không hoài nghi cái gì cả, chỉ là uống loại thuốc này có thể thay đổi nội tiết trong cơ thể, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Loại thuốc mà tôi đang uống là dùng để tránh thai, loại thuốc tránh thai này có thể lùi lại ngày hành kinh. Hải Kỳ đối với tôi thật tin tưởng, anh không có liên tưởng tới những chuyện khác vì tôi uống loại thuốc này.
Đúng! Mỗi một lần đến nguyệt sự thì tôi lại bị đau, đau đến không thể nào chịu nổi.
Quan trọng là ở Trung Quốc tôi không dám thừa nhận loại đau đớn này…Sợ phải cảm nhận đau đớn này giống như lúc sảy thai….. Nếu lúc đang lên cơn đau mà có Bắc Bắc bên cạnh thì làm sao bây giờ? Không cần! Ti sợ…..bản thân mình lại tiếp tục hận anh…
“Đưa thuốc cho anh.” Hải Kỳ đưa tay về phía tôi.
Theo bản năng tôi nắm chặt t
“Y Y, nếu bị đau bụng sinh lý thì anh có thể giới thiệu bác sĩ cho em! Đưa thuốc cho anh.” Hải Kỳ thật kiên trì.
“Hải Kỳ…. Em…..anh không hiểu được đâu…..” Tôi ngập ngừng nói.
“Không, anh biết.” Hải Kỳ bình tĩnh nói. “Rất nhiều phụ nữ sau sảy thai còn lưu lại loại ám ảnh này.” Anh cười khổ. “Thật ra, anh là một người đơn giản, không muốn đi đoán tâm trạng của người khác. Bởi vì đoán nhiều chưa chắc là một chuyện tốt, nhưng anh là bác sĩ tâm lý, đây là bản năng nghề nghiệp, một bản năng bất đắc dĩ.”
“Đưa thuốc cho anh đi.”
Anh rất kiên trì nên tôi đành phải lấy thuốc trong túi xách đưa cho anh….Vừa đưa thuốc qua tay anh, tất cả đều bay ra ngoài cửa xe.
“Khi nào đến kì nguyệt sự thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Lời nói thật đơn giản lại ấm áp tột cùng, tôi gật đầu, trong lòng giống như ai đó đổ một ly trà nóng vào, thật ấm áp.
Rất nhanh xe đã tới rạp chiếu phim…Hải Kỳ nắm tay tôi, mười ngón tay giao nhau trao độ ấm của cơ thể.
Khi chúng tôi bắt đầu kết giao, trước đó bắt đầu nắm lấy một ngón tay sau đó chậm rãi đến mười ngón…Chúng tôi đi theo trình tự đâu vào đó, mỗi bước đều theo chiều hướng phát triển thật vững chắc. Cho nên sau đó tôi không có lí do hoặc cảm xúc nào để có thể buông tay anh ra.
Chỉ có Bắc Bắc đứng trong đại sảnh của rạp chiếu phim là như bị sét đánh đứng sững sờ ở đó, khi ánh mắt anh nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm chặt của tôi và Hải Kỳ, vẻ mặt của anh làm cả đời tôi không thể nào quên.
Đó là không thể tin, đến mức không thể nào tiếp nhận nổi.
“Anh trai, Y Y….. hai người…..” Tiếng Nhược Hàm mang theo vui sướng vang lên. “Hai người làm sao giữ bí mật hay đến như vậy? Bắt đầu từ khi nào?”
“Gần một tháng rồi.” Hải Kỳ mỉm cười trả lời, mắt anh nhìn về phía tôi, trong ánh mắt chứa nhiều bao dung cùng cưng chiều. “Y Y sợ em trêu ghẹo cô ấy nên anh không có nói.”
“Thật tốt quá! Y Y…”
“Đến lúc xếp hàng rồi, xếp hàng đi.” Nãy giờ Bắc Bắc không hé răng, thì bây giờ anh bất ngờ ngắt lời của Nhược Hàm, tiếng của anh nghe rất lạnh nhạt. “Y Y, xếp hàng đi.” Anh đi về phía trước rồi túm lấy tay kia của tôi.
Một bàn tay ấm áp, một bàn tay lạnh lẽo…tôi không thể nào thích ứng kịp, bối rối đến không dám ngẩng đầu lên.
Bắc Bắc hình như không thích tôi và Hải Kỳ kết giao…. Là do tôi đa nghi sao??….
Ánh mắt của Hải Kỳ toát lên tia kinh ngạc nhưng sau đó anh vẫn nhẹ nhàng cười với Bắc Bắc. “Dịch Bắc, tôi mua vé ngồi dành cho tình nhân….nếu cùng ngồi với Nhược Hàm e rằng không thích hợp lắm.”
Bắc Bắc trả lời cực kỳ lạnh nhạt. “Khi Y Y xem phim, cô ấy ghét nhất là ngồi ở phía sau bị nhiều người che khuất phía trước, cô ấy cũng không thích ngồi hàng ghế đầu vì ánh sáng có thể làm cho chảy nước mắt. Cô ấy thích ngồi vị trí chính giữa từ hàng ghế số 8 đến số 12, anh có hiểu không?” Anh nói lạnh nhạt và không có chút khách sáo nà
“Đi xem phim nhiều lần như vậy rồi, tại sao chưa bao giờ nói với anh?” Hải Kỳ dịu dàng hỏi tôi, trong mắt có chút xấu hổ khó nén.
“Tại em cố ý không nói cho anh biết thôi.” Tôi chỉ có thể hi hi ha ha cười mà tưởng như sắp bị lạnh đông chết. “Mua ghế ngồi bình thường cũng tốt vậy, em không cần anh tốn thời gian chờ đợi mua vé. Nhìn coi, vé này không phải là anh phải sắp hàng từ sáng sớm để mua sao?”
Hải Kỳ biết tôi chỉ muốn thay anh giải vây mà thôi. “Vậy….hôm nay chịu khó ngồi như vậy đi nhé.”
Tôi khó xử khi thấy ánh mắt của Bắc Bắc nhìn chúng tôi giống như nhìn người xa lạ….thật sự rất lạnh nhạt, lạnh đến tận xương tuỷ.
“Dịch Bắc, chúng ta cũng đi vào xem phim đi.” Nhược Hàm cũng thoáng nhận ra có chút gì đó khác lạ.
Bắc Bắc lạnh nhạt nhìn tôi và Hải Kỳ vẫn còn nắm tay nhau, nói. “Anh mệt sắp chết rồi, không muốn coi phim nữa. Anh muốn về nhà, em về với anh không?” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, không cho tôi cơ hội trốn tránh.
Nhìn thấy Hải Kỳ và Nhược Hàm đều xấu hổ, tôi có chút do dự. Nhưng sự do dự vừa hiện lên chưa rõ, Bắc Bắc đã xoay người, đem vé xem phim đã nhăm nhúm trong tay mình đưa cho Nhược Hàm nói. “Xin lỗi em, anh mệt quá, anh đi trước đây.”
Anh cất bước đi về phía cửa……
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Tôi chạy theo anh, giữ chặt bàn tay đã lạnh ngắt ấy hỏi. “Anh trai…..anh tức giận sao?……Em làm sai cái gì?….Anh nói cho em biết
Tay của anh thật sự lạnh quá!
Tôi hoảng hốt, ý nghĩ trong đầu rối loạn cả lên.
“Không, anh là người nên hỏi em, anh đã làm sai cái gì… mà em đối với anh như vậy?…..” Tiếng của anh rất nhỏ lại cũng rất lạnh lẽo.
“Em…..tác hợp cho anh và Nhược Hàm không phải là ý của ….em.” Tôi đang bối rối cho nên không nói chuyện không đầu đuôi và sắp xếp câu chuyện không thật rõ ràng, có thể vì vậy mà làm cho anh tức giận?
“Tác hợp cho anh và Nhược Hàm?” Tiếng của anh càng nhỏ hơn và chán nản đến mức không còn cảm xúc nào nữa. “Thì ra em vẫn có ý nghĩ như vậy….”
“Em…em không có…..” Tôi muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Em muốn anh làm như thế nào? Thành toàn cho mong muốn làm bà mối của em ư?” Giọng điệu của anh có chút giận dỗi.
“……….” Tôi nên giải thích ra sao đây? Tôi không có ý đó mà!
“Được! anh thành toàn cho em.”
Không cho tôi giải thích gì thêm nữa, anh bất ngờ đi vòng trở lại đến bên Nhược Hàm bình tĩnh nói. “Nhược Hàm, vừa rồi thật có lỗi quá, chúng ta xếp hàng vào đi.”
Nói xong anh cũng không nói thêm câu nào nữa, cũng không nhìn tôi thêm một lần nào, đi vào xếp hàng…chỉ có Nhược Hàm là liên tiếp quay đầu lại nhì
“Dịch Bắc… dường như không tán thành chúng ta….ngồi cùng một chỗ.” Hải Kỳ ngồi cùng tôi trên ghế dành cho tình nhân, im lặng trong chốc lát rồi đem ý nghĩ của mình nói ra.
“Phải không? Xin lỗi anh…..” Là như vậy sao?..Hình như……hình như anh rất tức giận…
“Em nói cái gì vậy?” Hải Kỳ không cười nữa nói. “Dịch Bắc chắc là chưa tin tưởng anh mới làm như vậy. Người làm anh trai đều như thế cả, luôn cảm thấy em gái mình xứng với người đáng giá nhất.” Hải Kỳ cũng không biết tôi và Bắc Bắc chỉ là em anh nuôi.
Là như vậy sao? Bắc Bắc cảm thấy tôi xứng với người đáng giá nhất sao?…..Nhưng Hải Kỳ là một người tốt….
Tôi im lặng, không nói gì nữa…
Trong lúc xem phim, tôi mơ màng trong ngơ ngác bị các loại cảm xúc hỗn loạn chi phối, không nhận biết được thứ gì.
Ánh mắt của tôi một lần nữa nhìm chăm chăm vào vị trí ngồi chính giữa trong biển người của rạp chiếu phim.
Người ấy, không một lần quay đầu lại nhìn.
“Có phải cảm thấy anh làm vậy có hơi quá đáng?” Hải Kỳ cười cười, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Không có….chỉ là cảm thấy có cần thiết phải làm vậy không? Bọn họ sau này gặp mặt nhau có thấy xấu hổ không?” Tôi chỉ ăn ngay nói thật
“Y Y, em sẽ mãi mãi không hiểu được tâm tình của người làm anh trai đâu. Người làm anh trai hy vọng có thể đem em gái của mình giao cho một người mà mình tin tưởng. Khi bọn họ mới 18 tuổi, lúc ấy Dịch Bắc thường đến nhà anh chơi, mọi người trong nhà anh ai cũng thích cậu ấy cả. Ngay cả anh thỉnh thoảng mới về nhà, ít khi tiếp xúc vói cậu ấy mà cũng rất thích nữa. Anh và cha anh vẫn trông ngóng hai người họ có thể thành một đôi, cho nên lúc nghe nói bọn họ kết giao với nhau, hai cha con anh đều rất vui mừng. Cha anh còn nói thẳng rằng, bây giờ còn là sinh viên nhưng vẫn có thể kết hôn, ông không ngại đem con gái gả sớm ra ngoài. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện…..”
Đúng vậy, rất nhiều chuyện người tính không bằng trời tính.
“Nhưng theo em hiểu thì Nhược Hàm đối với anh trai em… không có tình cảm trai gái gì đâu….” Tôi cảm giác thấy rõ ràng như vậy.
“Y Y, em có tin không? Nếu bây giờ Dịch Bắc ngỏ lời cầu hôn với Nhược Hàm thì nó sẽ đồng ý ngay, cho nên vấn đề này không phải ở phía Nhược Hàm.” Hải Kỳ liếc một cái đầy ý nghĩ sâu xa về phía tôi.
Ngoài ý muốn, anh còn đọc luôn được nét mặt kinh ngạc của tôi..
“Chẳng lẽ, Nhược Hàm…..” Trái tim của tôi đập rất nhanh, không biết vì sao tôi không tiếp thu nổi chuyện Nhược Hàm có thể yêu Bắc Bắc.
“Y Y, còn nhớ anh nói gì không? Hai chúng ta chênh lệch nhau đến bảy tuổi, có rất nhiều suy nghĩ khác nhau. Với lứa tuổi và tính cách của em, thì em chỉ nghĩ rằng nếu không có tình yêu làm sao có hôn nhân? Nhưng Nhược Hàm và anh ở lứa tuổi này đều đã hiểu rõ được. Hôn nhân được thành lập từ hai người có những tình cảm vững chắc sau đó sẽ tiến đến thích ứng nhau. Ví dụ như hai tính cách có phù hợp hay không, hoặc ví dụ như kết hôn cũng đồng nghĩa với việc người này có chia xẻ gánh vác trách nhiệm với người kia hay không? Sâu xa hơn một chút thì kết hôn cũng như kết hợp hai gia đình làm một, người này lấy cha mẹ của người kia làm cha mẹ của mình và ngược lại, và hai vợ chồng có tìm được tiếng nói chung của hai gia đình hay không? Rồi sau đó thành lập mối quan hệ thuận hòa.”
“Hôn nhân không phải chỉ có tình yêu thôi là có thể tốt đẹp. Nó giống như một môn học kinh doanh, cần kiên nhẫn, cần bao dung cho đến khi đi qua hết trở ngại này đến trở ngại khác rồi tiến đến bền vững.”
Tôi quay đầu nhìn anh đang trầm tư trong lời nói, mà cảm thấy ngưỡng mộ. Từ phân tích của anh, tôi cũng thấy được nguyên nhân thất bại mấu chốt cuộc hôn nhân của mình. Tình cảm của tôi không thì chưa đủ, tôi từng quá tùy hứng, lại rất ích kỷ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cố gắng quan hệ thuận hòa với cha mẹ của Bắc Bắc. Tôi chỉ yêu đến đầu rơi máu chảy nhưng chưa cố gắng xây dựng bồi dưỡng, bao dung cho cuộc hôn nhân của mình.
Hải Kỳ thật lý trí, quá lý trí đến nổi làm cho tôi cảm thấy anh thật sự không quá cần tình yêu…..
“Tin tưởng anh đi, Nhược Hàm rất thích hợp với Dịch Bắc. Tính tình của cậu ấy như vậy, có vẻ thích hợp một người con gái biết chia xẻ, cảm thông.” Hải Kỳ mỉm cười rồi tiếp tục nói. “Còn Nhược Hàm muốn tìm một người đàn ông có thể nương tựa.”
“Vậy tình yêu đâu, hạnh phúc đâu?” Tôi nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Chia xẻ và cảm thông chính là hạnh phúc. Về tình yêu, nếu có hạnh phúc thì tình yêu đâu có cách xa? Tình yêu có thể bồi dưỡng từ trong hạnh phúc.” Hải Kỳ nói ra ý nghĩa sâu xa.
Tôi im lặng, thật ra trong một trình độ nhận biết nào đó tôi hiểu được ý của Hải Kỳ, chia xẻ và cảm thông thật sự rất quan trọng.
Nếu, nếu…lúc ấy tôi có thể cảm thông cho Bắc Bắc nhiều một chút….Đứa con mà Bắc Bắc cố ý dứt bỏ ấy không có nghĩa là phản bội, lừa gạt, lạnh lẽo…mà là thương yêu, tin tưởng…..
Trái tim tôi trào lên một cơn đau đớn. Đã cố cảm thông cho những tổn thương ở trước mắt mà vẫn không vượt qua được, cho dù trong lòng luôn luôn khuyên nhủ chính mình, cảm thông, phải cảm thông hơn nữa, nhưng trái tim vẫn đau đớn đến không thể nào hít thở được.
Tay của tôi run rẩy rờ vào trong túi xách rồi lấy ra một viên thuốc nuốt xuống. Loại thuốc này, tôi không muốn uống những nơi có mặt của Bắc Bắc.
Hải Kỳ tình cờ nhìn lướt qua rồi sửng sốt hỏi. “Y Y, tại sao em uống loại thuốc này?”
Bị anh nhìn thấy loại thuốc “duy trì tuổi xuân” này, tôi thật xấu hổ.
“Em không cần phải uống loại thuốc ấy.” Hải Kỳ vạch trần tôi rồi nói tiếp. “Anh không hoài nghi cái gì cả, chỉ là uống loại thuốc này có thể thay đổi nội tiết trong cơ thể, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Loại thuốc mà tôi đang uống là dùng để tránh thai, loại thuốc tránh thai này có thể lùi lại ngày hành kinh. Hải Kỳ đối với tôi thật tin tưởng, anh không có liên tưởng tới những chuyện khác vì tôi uống loại thuốc này.
Đúng! Mỗi một lần đến nguyệt sự thì tôi lại bị đau, đau đến không thể nào chịu nổi.
Quan trọng là ở Trung Quốc tôi không dám thừa nhận loại đau đớn này…Sợ phải cảm nhận đau đớn này giống như lúc sảy thai….. Nếu lúc đang lên cơn đau mà có Bắc Bắc bên cạnh thì làm sao bây giờ? Không cần! Ti sợ…..bản thân mình lại tiếp tục hận anh…
“Đưa thuốc cho anh.” Hải Kỳ đưa tay về phía tôi.
Theo bản năng tôi nắm chặt t
“Y Y, nếu bị đau bụng sinh lý thì anh có thể giới thiệu bác sĩ cho em! Đưa thuốc cho anh.” Hải Kỳ thật kiên trì.
“Hải Kỳ…. Em…..anh không hiểu được đâu…..” Tôi ngập ngừng nói.
“Không, anh biết.” Hải Kỳ bình tĩnh nói. “Rất nhiều phụ nữ sau sảy thai còn lưu lại loại ám ảnh này.” Anh cười khổ. “Thật ra, anh là một người đơn giản, không muốn đi đoán tâm trạng của người khác. Bởi vì đoán nhiều chưa chắc là một chuyện tốt, nhưng anh là bác sĩ tâm lý, đây là bản năng nghề nghiệp, một bản năng bất đắc dĩ.”
“Đưa thuốc cho anh đi.”
Anh rất kiên trì nên tôi đành phải lấy thuốc trong túi xách đưa cho anh….Vừa đưa thuốc qua tay anh, tất cả đều bay ra ngoài cửa xe.
“Khi nào đến kì nguyệt sự thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Lời nói thật đơn giản lại ấm áp tột cùng, tôi gật đầu, trong lòng giống như ai đó đổ một ly trà nóng vào, thật ấm áp.
Rất nhanh xe đã tới rạp chiếu phim…Hải Kỳ nắm tay tôi, mười ngón tay giao nhau trao độ ấm của cơ thể.
Khi chúng tôi bắt đầu kết giao, trước đó bắt đầu nắm lấy một ngón tay sau đó chậm rãi đến mười ngón…Chúng tôi đi theo trình tự đâu vào đó, mỗi bước đều theo chiều hướng phát triển thật vững chắc. Cho nên sau đó tôi không có lí do hoặc cảm xúc nào để có thể buông tay anh ra.
Chỉ có Bắc Bắc đứng trong đại sảnh của rạp chiếu phim là như bị sét đánh đứng sững sờ ở đó, khi ánh mắt anh nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm chặt của tôi và Hải Kỳ, vẻ mặt của anh làm cả đời tôi không thể nào quên.
Đó là không thể tin, đến mức không thể nào tiếp nhận nổi.
“Anh trai, Y Y….. hai người…..” Tiếng Nhược Hàm mang theo vui sướng vang lên. “Hai người làm sao giữ bí mật hay đến như vậy? Bắt đầu từ khi nào?”
“Gần một tháng rồi.” Hải Kỳ mỉm cười trả lời, mắt anh nhìn về phía tôi, trong ánh mắt chứa nhiều bao dung cùng cưng chiều. “Y Y sợ em trêu ghẹo cô ấy nên anh không có nói.”
“Thật tốt quá! Y Y…”
“Đến lúc xếp hàng rồi, xếp hàng đi.” Nãy giờ Bắc Bắc không hé răng, thì bây giờ anh bất ngờ ngắt lời của Nhược Hàm, tiếng của anh nghe rất lạnh nhạt. “Y Y, xếp hàng đi.” Anh đi về phía trước rồi túm lấy tay kia của tôi.
Một bàn tay ấm áp, một bàn tay lạnh lẽo…tôi không thể nào thích ứng kịp, bối rối đến không dám ngẩng đầu lên.
Bắc Bắc hình như không thích tôi và Hải Kỳ kết giao…. Là do tôi đa nghi sao??….
Ánh mắt của Hải Kỳ toát lên tia kinh ngạc nhưng sau đó anh vẫn nhẹ nhàng cười với Bắc Bắc. “Dịch Bắc, tôi mua vé ngồi dành cho tình nhân….nếu cùng ngồi với Nhược Hàm e rằng không thích hợp lắm.”
Bắc Bắc trả lời cực kỳ lạnh nhạt. “Khi Y Y xem phim, cô ấy ghét nhất là ngồi ở phía sau bị nhiều người che khuất phía trước, cô ấy cũng không thích ngồi hàng ghế đầu vì ánh sáng có thể làm cho chảy nước mắt. Cô ấy thích ngồi vị trí chính giữa từ hàng ghế số 8 đến số 12, anh có hiểu không?” Anh nói lạnh nhạt và không có chút khách sáo nà
“Đi xem phim nhiều lần như vậy rồi, tại sao chưa bao giờ nói với anh?” Hải Kỳ dịu dàng hỏi tôi, trong mắt có chút xấu hổ khó nén.
“Tại em cố ý không nói cho anh biết thôi.” Tôi chỉ có thể hi hi ha ha cười mà tưởng như sắp bị lạnh đông chết. “Mua ghế ngồi bình thường cũng tốt vậy, em không cần anh tốn thời gian chờ đợi mua vé. Nhìn coi, vé này không phải là anh phải sắp hàng từ sáng sớm để mua sao?”
Hải Kỳ biết tôi chỉ muốn thay anh giải vây mà thôi. “Vậy….hôm nay chịu khó ngồi như vậy đi nhé.”
Tôi khó xử khi thấy ánh mắt của Bắc Bắc nhìn chúng tôi giống như nhìn người xa lạ….thật sự rất lạnh nhạt, lạnh đến tận xương tuỷ.
“Dịch Bắc, chúng ta cũng đi vào xem phim đi.” Nhược Hàm cũng thoáng nhận ra có chút gì đó khác lạ.
Bắc Bắc lạnh nhạt nhìn tôi và Hải Kỳ vẫn còn nắm tay nhau, nói. “Anh mệt sắp chết rồi, không muốn coi phim nữa. Anh muốn về nhà, em về với anh không?” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, không cho tôi cơ hội trốn tránh.
Nhìn thấy Hải Kỳ và Nhược Hàm đều xấu hổ, tôi có chút do dự. Nhưng sự do dự vừa hiện lên chưa rõ, Bắc Bắc đã xoay người, đem vé xem phim đã nhăm nhúm trong tay mình đưa cho Nhược Hàm nói. “Xin lỗi em, anh mệt quá, anh đi trước đây.”
Anh cất bước đi về phía cửa……
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Tôi chạy theo anh, giữ chặt bàn tay đã lạnh ngắt ấy hỏi. “Anh trai…..anh tức giận sao?……Em làm sai cái gì?….Anh nói cho em biết
Tay của anh thật sự lạnh quá!
Tôi hoảng hốt, ý nghĩ trong đầu rối loạn cả lên.
“Không, anh là người nên hỏi em, anh đã làm sai cái gì… mà em đối với anh như vậy?…..” Tiếng của anh rất nhỏ lại cũng rất lạnh lẽo.
“Em…..tác hợp cho anh và Nhược Hàm không phải là ý của ….em.” Tôi đang bối rối cho nên không nói chuyện không đầu đuôi và sắp xếp câu chuyện không thật rõ ràng, có thể vì vậy mà làm cho anh tức giận?
“Tác hợp cho anh và Nhược Hàm?” Tiếng của anh càng nhỏ hơn và chán nản đến mức không còn cảm xúc nào nữa. “Thì ra em vẫn có ý nghĩ như vậy….”
“Em…em không có…..” Tôi muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Em muốn anh làm như thế nào? Thành toàn cho mong muốn làm bà mối của em ư?” Giọng điệu của anh có chút giận dỗi.
“……….” Tôi nên giải thích ra sao đây? Tôi không có ý đó mà!
“Được! anh thành toàn cho em.”
Không cho tôi giải thích gì thêm nữa, anh bất ngờ đi vòng trở lại đến bên Nhược Hàm bình tĩnh nói. “Nhược Hàm, vừa rồi thật có lỗi quá, chúng ta xếp hàng vào đi.”
Nói xong anh cũng không nói thêm câu nào nữa, cũng không nhìn tôi thêm một lần nào, đi vào xếp hàng…chỉ có Nhược Hàm là liên tiếp quay đầu lại nhì
“Dịch Bắc… dường như không tán thành chúng ta….ngồi cùng một chỗ.” Hải Kỳ ngồi cùng tôi trên ghế dành cho tình nhân, im lặng trong chốc lát rồi đem ý nghĩ của mình nói ra.
“Phải không? Xin lỗi anh…..” Là như vậy sao?..Hình như……hình như anh rất tức giận…
“Em nói cái gì vậy?” Hải Kỳ không cười nữa nói. “Dịch Bắc chắc là chưa tin tưởng anh mới làm như vậy. Người làm anh trai đều như thế cả, luôn cảm thấy em gái mình xứng với người đáng giá nhất.” Hải Kỳ cũng không biết tôi và Bắc Bắc chỉ là em anh nuôi.
Là như vậy sao? Bắc Bắc cảm thấy tôi xứng với người đáng giá nhất sao?…..Nhưng Hải Kỳ là một người tốt….
Tôi im lặng, không nói gì nữa…
Trong lúc xem phim, tôi mơ màng trong ngơ ngác bị các loại cảm xúc hỗn loạn chi phối, không nhận biết được thứ gì.
Ánh mắt của tôi một lần nữa nhìm chăm chăm vào vị trí ngồi chính giữa trong biển người của rạp chiếu phim.
Người ấy, không một lần quay đầu lại nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook