Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
-
Quyển 6 - Chương 23: Cầu hôn
Tôi đội trên đầu bộ tóc giả màu hồng và đeo đôi hoa tai thật lớn, mặc
một bộ đồ gợi cảm, xịt một chút nước hoa thơm ngào ngạt, tô trên môi màu son đỏ, che khuất khuôn mặt trẻ trung….
Ngắm mình trong gương, nhìn rất diễm lệ, xinh đẹp như một yêu nữ….trông tôi xa lạ đến nổi ngay cả bản thân cũng không dám liếc nhìn nhiều lần.
Xoay người lại, nhìn thấy Bắc Bắc đang ngủ thật say sưa trên giường.
Đau lòng…. Tôi ngồi xuống bên cạnh, nhìn gương mặt sạch sẽ của anh.
“Xin lỗi anh…..”
Tôi là người phụ nữ xấu xa, trước đó tôi ép buộc anh uống một ly sữa. Trong ly sữa đó có pha nửa viên thuốc ngủ, có thể làm cho anh ngủ đến sáng sớm mai.
Tôi là người phụ nữ xấu xa, cho nên nếu có thù tôi nhất định phải trả.
Bắc Bắc dễ dàng buông tha cho những người đàn bà kia, vì anh biết người thân của anh không thể nào chấp nhận nổi tất cả những chuyện này, nhưng tôi thì không! Tôi tuyệt đối không thể nào dễ dàng buông tha cho những kẻ làm thương tổn người tôi yêu.
Tôi đứng dậy, xiết chặt mảnh giấy nhỏ trong tay….
Buổi chiều, tôi nhận được một cuộc điện thoại…
“Tất cả đều thay em an bài rất tốt.” Là tiếng của Y Đằng Diệu.
Sau chuyện đó, mọi người đều bình tĩnh lại, Y Đằng Diệu chủ động liên lạc giải thích với tôi.
Lấy sự quyền quý của anh ta mà nói, anh ta thật sự không cần dùng sức mạnh đối với phụ nữ, lúc đó anh ta chính là tức giận đến mất trí rồi. Mà lời nói cuối cùng của tôi cũng đã tổn thương đến lòng kiêu ngạo của anh ta. Cho nên, tôi nghĩ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, không ngờ tới, tôi nhận được một câu “Thật xin lỗi.”.
“Không cần phải xin lỗi tôi, tôi chỉ muốn được bồi thường.” Tôi lợi dụng cơ hội hợp lý này.
Chỉ có được bồi thường, tôi mới cảm thấy công bằng.
“Được.” Anh ta sảng khoái chấp nhận.
Không biết vì sao, trước khi cúp điện thoại, lòng của tôi lại bình tĩnh nói cho anh ta biết…Tôi và Bắc Bắc đã sống cùng một chỗ.“Cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi à?” Tiếng Y Đằng Diệu nghe thoải mái hơn rất nhiều, anh ta thất bại bởi mối tình đầu của tôi. Anh ta có vẻ cam tâm.
……
Lúc mười hai giờ đêm, tôi từ trong nhà xuất phát…
Rạng sáng lúc bốn giờ, tôi ném bộ tóc giả ở một góc đường, sau đó về nhà tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái chui vào trong chăn.
……
Lúc chúng tôi đang ngủ, thì ở hộp đêm, có một nhóm quý bà lắm tiền, được một đám trai bao suồng sã tán tỉnh…sau đó cả đám nhanh chóng đưa nhau lên giường làm chuyện tình ái….rồi bị chụp ảnh, quay phim tung lên internet, tất cả những hình ảnh trên bắt đầu càn quét toàn cầu…….
Ngày mai, sẽ có rất nhiều quý bà lắm tiền danh dự bị mất hết, sẽ có rất nhiều gia đình xảy ra biến cố….hơn nữa bà bác gái của Trầm gia…..
Tôi ôm chặt Bắc Bắc tốt đẹp của tôi, nở nụ cười ngọt ngào.
……
Ngày thứ ba, báo chí địa phương viết hàng loạt bài báo, vẽ tranh châm biếm các quý bà….Ầm ĩ đến nổi ngay cả những cụ ông cụ bà cũng bàn tán thảo luận vấn đề trên. Trêu đùa những quý bà đó nhìn thật tởm lợm. Lại còn có những xí nghiệp không chịu nổi những chuyện đó mà cắt cả các hợp đồng làm ăn có liên quan đến đám người trên…
Bắc Bắc không thích lên mạng xem tin đồn nhảm, lại càng không lên mạng lướt qua mấy trang web tình dục. Anh chính là người ngay cả “chị phù dung” là ai cũng không biết, nhưng đêm qua anh nhìn đến ngẩn người.
Tôi phải lay mãi anh mới tỉnh lại, đột nhiên anh hôn tôi, hôn đến thiếu chút nữa chúng tôi không khống chế được……
……
Ăn mặc như búp bê, tôi tựa như một cô bé ngồi trên bậc thang của bệnh viện chờ anh cùng về……Lúc gần tan giờ làm việc, anh đi ra rất gấp…
“Tại sao hôm nay lại đi đến bệnh viện.” Anh vuốt vuốt mái tóc của tôi hỏi.
Lần trước tôi tức giận, nói không bao giờ quay lại đây để chịu đựng cái không khí khó chịu của ả tình địch bên cạnh anh. (ý nói em Băng Lệ đó)
“Tâm tình tốt, cũng đói bụng quá nên vội vàng đến tìm anh.” Ánh mắt xấu xa của tôi cười quyến rũ thành một đường, tôi vui vẻ vì …..hôm nay tôi nhận được điện thoại của Tiểu Lệ, nghe nói gia đình bác gái của anh nhào nháo, ngay cả đứa con trai cũng trở nên phản nghịch, tức giận điên cuồng. Mụ đàn bà đó phải trốn nhà để tránh cơn thịnh nộ của cả nhà.
Trong tay anh cầm theo một túi bánh, anh lấy ra một cái đưa cho tôi. “Ăn thử xem.”
Tôi mới nếm thử một miếng thì nghe anh hỏi. “Có ngon không?” Ánh mắt anh căng thẳng, hỏi có chút khẩn trương….
“Cũng tàm tạm…..” Bánh này ngon lắm sao? Tại sao vẻ mặt anh hình như thật chờ mong câu trả lời “ăn ngon” của tôi?
“Vậy nếm thử cái này đi.” Anh lại cầm một chiếc bánh loại khác trong chiếc tú
“Em không thèm!” Tôi nhảy dựng lên, muốn tiết kiệm tiền cũng không nên dùng biện pháp này chứ, muốn dùng bánh miễn phí thay cho bữa tối của tôi ư?.
Bộ dáng tôi nhìn rất dễ ăn hiếp sao? Cho dù ngày đó giận lẫy muốn chọn một chiếc đồng hồ bằng kim cương, sau đó vì muốn tiết kiệm cho anh, tôi chạy tới chạy lui trên thương trường kiếm tiền, tiết kiệm mấy trăm đồng lệ phí đóng cho phòng tập thể dục, làm cho anh không biết nên khóc hay cười. Nhưng không có nghĩa là tôi không cần chăm sóc tốt nha!
“Ăn thử xem, buổi chiều anh có ăn vài cái, cũng cảm thấy ngon lắm.” Anh cần lấy miếng bánh đưa tới trước miệng tôi.
“Em không thèm! Em không ăn đâu!” Tôi muốn khóc, tôi không thích loại bánh khó ăn này.
“Vậy anh tự anh quyết định, được không?” Không tiếp tục miễn cưỡng tôi nữa, anh lấy lại miếng bánh. “Anh quyết định đặt bánh ở cửa hàng này.”
Cái gì đặt bánh ở cửa hàng này?
Chống lại ánh mắt nghi ngờ của tôi, anh nói tự nhiên. “Tuy rằng tìm nơi đãi tiệc rượu vào cuối năm hơi khó một chút, nhưng anh có người đồng nghiệp quen biết với một quản lý nhà hàng năm sao, nên chuyện đó không thành vấn đề. Còn về áo cưới, nếu em thích kiểu nào, ngày mai anh xin phép nghỉ, mình đi xem thử.”
“Thật ra anh đang nói cái gì vậy?” Tôi nhịn không được hỏi.
Mặc dù nghe qua đã hiểu được, nhưng anh cho rằng việc lấy vợ đơn giản như vậy sao?
“Anh….” Cuối cùng anh cũng thấy được tôi có chút không vui. “Anh và em đã bàn bạc qua, năm nay anh phải đi Trung ng, bởi vì hợp đồng đã ký, không thể nào sửa đổi lịch hành trình được.”
“Em biết rồi!” Anh nói sau nửa năm sẽ trở về, tôi đã gật đầu nói chờ anh.
Bác sĩ ngoại khoa muốn rời khỏi tổ chức làm việc, ít nhất cũng phải công tác nửa năm tại đó.
“Vậy trước khi anh đi…. Chúng mình sẽ kết hôn……” Nên dùng hai chữ đối với anh, không phải “cầu hôn” mà ngược lại là “bức hôn”.
Tôi liếc nhìn anh đến trắng mắt, tôi không vội vàng đâu!
“Em không nghĩ sớm như vậy đã làm “thiếu phụ”…. chờ sau khi anh trở về từ Trung Đông rồi tính.” Yêu đương còn chưa đủ, tôi không vội kết hôn!
“Không được!” Anh kéo lấy tay tôi, nói như đinh đóng cột. “Cuối năm phải kết hôn.”
Nhìn bộ dạng sốt ruột của anh, tôi muốn bật cười, chọc ghẹo anh. “Bắc Bắc, như vậy cũng được, nếu anh ở trước cửa bệnh viên hét to lên ‘Đồng Tử Y, anh yêu em, xin em gả cho anh’, vậy thì cuối năm chúng ta sẽ kết hôn.”
Đúng như trong dự đoán của tôi, mặt anh tức thời bắt đầu đỏ lên. “Anh…….”
Chỉ bằng anh thôi, xem tôi có trị nổi anh không! Hắc hắc!
Đến bây giờ, ngay cả một câu “anh yêu em” tôi cũng chưa được nghe qua!
Quả nhiên….. “Anh có thể chuẩn bị hoa hồn..Nhẫn anh đã mua trước vài năm rồi……nếu em muốn cầu hôn, không cần phải……”
Tôi nhịn cười nói. “Không sao, hoa hồng cùng nhẫn có thể để dành đến ba năm hoặc năm năm sau, trước khi em ba mươi tuổi, em nhất định gả cho anh.”
Anh lắp bắp nói. “ Ba…..năm năm…..”
Tôi vỗ vỗ vai anh, thầm an ủi cho sự đả kích của anh. “Bây giờ chúng ta về nhà đi.”
Tâm tình vui sướng giống như chết đi sống lại. Tôi bước đi trước vài bước, quay đầu lại thấy anh chưa đi đến, vẫn đứng sững sờ tại chỗ cũ, bộ dạng giống như bị đả kích quá độ.
Tôi cười, đi tiếp mấy bước nữa, quay đầu lại, phát hiện anh vẫn ngây ngốc đứng chỗ cũ.
Đầu hàng, tôi đầu hàng! Cuối năm thì cuối năm. Ai kêu tôi chưa từng thấy qua biểu hiện như vậy của anh.
Tôi đang há mồm muốn mở miệng thì……
Đột nhiên chỉ thấy anh nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đỏ, hít một hơi thật sâu, đứng trước cửa bệnh viện đang có người đi qua lại lớn tiếng nói. “Đồng Tử Y, anh yêu em, xin em gả cho anh!” Nói xong, vẻ mặt của anh quả thật muốn tìm một cái động nào đó mà trực tiếp nhảy vào.
Tôi che miệng lại, quả thật không tin nổi chính lỗ tai của mình.
Bắc Bắc…..Đứa ngốc!
Tôi nhếch miệng, cười như vừa nhặt được v
“Wow, Bác sĩ Trầm cầu hôn nha!”
“A! tin tức nóng bỏng nha, mau đến xem đi!” Rất nhiều đồng nghiệp làm cùng bệnh viện của anh vây lại, có người còn gọi điện thoại báo tin tức cho đồng sự của họ, cá biệt khoa trương hơn còn có người lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh màn cầu hôn lịch sử này. ((*_*))
Anh đứng yên tại chỗ, mất mặt đến nỗi ngay cả hai lỗ tai đều đỏ ửng lên.
Bác sĩ Trầm cả cuộc đời huy hoàng, bây giờ trước cảnh này thì mất hết mặt mũi……quả thật là mất mặt!
“Anh làm được rồi! Cuối năm cưới! Em không được đổi ý!” Anh hít một hơi thật sau, muốn đem chuyện này biến thành một lời chấp thuận.
“OK! OK!” Cuối năm thì cuối năm! Lòng tôi tình nguyện đồng ý!
Tôi đi lại phía anh, ôm vai anh như một con khỉ ôm cây. “Ông xã…..” tôi đưa cằm gần vành tai anh, kêu một tiếng ông xã nũng nịu, vì thế mặt anh càng thêm đỏ ửng….
Quả nhiên, Bắc Bắc đáng yêu của tôi lấy tay đang cầm cái túi đựng bánh lên che mặt, mà bây giờ ngay cả một cái động cũng không che nổi anh.
Xung quanh vang lên một tràng tiếng vỗ tay, có thật nhiều, thật nhiều người chứng kiến cho hạnh phúc của tôi.
Chỉ có tiếng một đôi giày cao gót oán hận đem miếng bánh ném đi, ở trước mặt mọi người “Hừ” một tiếng, nghênh ngang bỏ đ
Hạnh phúc, tất cả đều như một giấc mơ…..
Ngắm mình trong gương, nhìn rất diễm lệ, xinh đẹp như một yêu nữ….trông tôi xa lạ đến nổi ngay cả bản thân cũng không dám liếc nhìn nhiều lần.
Xoay người lại, nhìn thấy Bắc Bắc đang ngủ thật say sưa trên giường.
Đau lòng…. Tôi ngồi xuống bên cạnh, nhìn gương mặt sạch sẽ của anh.
“Xin lỗi anh…..”
Tôi là người phụ nữ xấu xa, trước đó tôi ép buộc anh uống một ly sữa. Trong ly sữa đó có pha nửa viên thuốc ngủ, có thể làm cho anh ngủ đến sáng sớm mai.
Tôi là người phụ nữ xấu xa, cho nên nếu có thù tôi nhất định phải trả.
Bắc Bắc dễ dàng buông tha cho những người đàn bà kia, vì anh biết người thân của anh không thể nào chấp nhận nổi tất cả những chuyện này, nhưng tôi thì không! Tôi tuyệt đối không thể nào dễ dàng buông tha cho những kẻ làm thương tổn người tôi yêu.
Tôi đứng dậy, xiết chặt mảnh giấy nhỏ trong tay….
Buổi chiều, tôi nhận được một cuộc điện thoại…
“Tất cả đều thay em an bài rất tốt.” Là tiếng của Y Đằng Diệu.
Sau chuyện đó, mọi người đều bình tĩnh lại, Y Đằng Diệu chủ động liên lạc giải thích với tôi.
Lấy sự quyền quý của anh ta mà nói, anh ta thật sự không cần dùng sức mạnh đối với phụ nữ, lúc đó anh ta chính là tức giận đến mất trí rồi. Mà lời nói cuối cùng của tôi cũng đã tổn thương đến lòng kiêu ngạo của anh ta. Cho nên, tôi nghĩ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, không ngờ tới, tôi nhận được một câu “Thật xin lỗi.”.
“Không cần phải xin lỗi tôi, tôi chỉ muốn được bồi thường.” Tôi lợi dụng cơ hội hợp lý này.
Chỉ có được bồi thường, tôi mới cảm thấy công bằng.
“Được.” Anh ta sảng khoái chấp nhận.
Không biết vì sao, trước khi cúp điện thoại, lòng của tôi lại bình tĩnh nói cho anh ta biết…Tôi và Bắc Bắc đã sống cùng một chỗ.“Cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi à?” Tiếng Y Đằng Diệu nghe thoải mái hơn rất nhiều, anh ta thất bại bởi mối tình đầu của tôi. Anh ta có vẻ cam tâm.
……
Lúc mười hai giờ đêm, tôi từ trong nhà xuất phát…
Rạng sáng lúc bốn giờ, tôi ném bộ tóc giả ở một góc đường, sau đó về nhà tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái chui vào trong chăn.
……
Lúc chúng tôi đang ngủ, thì ở hộp đêm, có một nhóm quý bà lắm tiền, được một đám trai bao suồng sã tán tỉnh…sau đó cả đám nhanh chóng đưa nhau lên giường làm chuyện tình ái….rồi bị chụp ảnh, quay phim tung lên internet, tất cả những hình ảnh trên bắt đầu càn quét toàn cầu…….
Ngày mai, sẽ có rất nhiều quý bà lắm tiền danh dự bị mất hết, sẽ có rất nhiều gia đình xảy ra biến cố….hơn nữa bà bác gái của Trầm gia…..
Tôi ôm chặt Bắc Bắc tốt đẹp của tôi, nở nụ cười ngọt ngào.
……
Ngày thứ ba, báo chí địa phương viết hàng loạt bài báo, vẽ tranh châm biếm các quý bà….Ầm ĩ đến nổi ngay cả những cụ ông cụ bà cũng bàn tán thảo luận vấn đề trên. Trêu đùa những quý bà đó nhìn thật tởm lợm. Lại còn có những xí nghiệp không chịu nổi những chuyện đó mà cắt cả các hợp đồng làm ăn có liên quan đến đám người trên…
Bắc Bắc không thích lên mạng xem tin đồn nhảm, lại càng không lên mạng lướt qua mấy trang web tình dục. Anh chính là người ngay cả “chị phù dung” là ai cũng không biết, nhưng đêm qua anh nhìn đến ngẩn người.
Tôi phải lay mãi anh mới tỉnh lại, đột nhiên anh hôn tôi, hôn đến thiếu chút nữa chúng tôi không khống chế được……
……
Ăn mặc như búp bê, tôi tựa như một cô bé ngồi trên bậc thang của bệnh viện chờ anh cùng về……Lúc gần tan giờ làm việc, anh đi ra rất gấp…
“Tại sao hôm nay lại đi đến bệnh viện.” Anh vuốt vuốt mái tóc của tôi hỏi.
Lần trước tôi tức giận, nói không bao giờ quay lại đây để chịu đựng cái không khí khó chịu của ả tình địch bên cạnh anh. (ý nói em Băng Lệ đó)
“Tâm tình tốt, cũng đói bụng quá nên vội vàng đến tìm anh.” Ánh mắt xấu xa của tôi cười quyến rũ thành một đường, tôi vui vẻ vì …..hôm nay tôi nhận được điện thoại của Tiểu Lệ, nghe nói gia đình bác gái của anh nhào nháo, ngay cả đứa con trai cũng trở nên phản nghịch, tức giận điên cuồng. Mụ đàn bà đó phải trốn nhà để tránh cơn thịnh nộ của cả nhà.
Trong tay anh cầm theo một túi bánh, anh lấy ra một cái đưa cho tôi. “Ăn thử xem.”
Tôi mới nếm thử một miếng thì nghe anh hỏi. “Có ngon không?” Ánh mắt anh căng thẳng, hỏi có chút khẩn trương….
“Cũng tàm tạm…..” Bánh này ngon lắm sao? Tại sao vẻ mặt anh hình như thật chờ mong câu trả lời “ăn ngon” của tôi?
“Vậy nếm thử cái này đi.” Anh lại cầm một chiếc bánh loại khác trong chiếc tú
“Em không thèm!” Tôi nhảy dựng lên, muốn tiết kiệm tiền cũng không nên dùng biện pháp này chứ, muốn dùng bánh miễn phí thay cho bữa tối của tôi ư?.
Bộ dáng tôi nhìn rất dễ ăn hiếp sao? Cho dù ngày đó giận lẫy muốn chọn một chiếc đồng hồ bằng kim cương, sau đó vì muốn tiết kiệm cho anh, tôi chạy tới chạy lui trên thương trường kiếm tiền, tiết kiệm mấy trăm đồng lệ phí đóng cho phòng tập thể dục, làm cho anh không biết nên khóc hay cười. Nhưng không có nghĩa là tôi không cần chăm sóc tốt nha!
“Ăn thử xem, buổi chiều anh có ăn vài cái, cũng cảm thấy ngon lắm.” Anh cần lấy miếng bánh đưa tới trước miệng tôi.
“Em không thèm! Em không ăn đâu!” Tôi muốn khóc, tôi không thích loại bánh khó ăn này.
“Vậy anh tự anh quyết định, được không?” Không tiếp tục miễn cưỡng tôi nữa, anh lấy lại miếng bánh. “Anh quyết định đặt bánh ở cửa hàng này.”
Cái gì đặt bánh ở cửa hàng này?
Chống lại ánh mắt nghi ngờ của tôi, anh nói tự nhiên. “Tuy rằng tìm nơi đãi tiệc rượu vào cuối năm hơi khó một chút, nhưng anh có người đồng nghiệp quen biết với một quản lý nhà hàng năm sao, nên chuyện đó không thành vấn đề. Còn về áo cưới, nếu em thích kiểu nào, ngày mai anh xin phép nghỉ, mình đi xem thử.”
“Thật ra anh đang nói cái gì vậy?” Tôi nhịn không được hỏi.
Mặc dù nghe qua đã hiểu được, nhưng anh cho rằng việc lấy vợ đơn giản như vậy sao?
“Anh….” Cuối cùng anh cũng thấy được tôi có chút không vui. “Anh và em đã bàn bạc qua, năm nay anh phải đi Trung ng, bởi vì hợp đồng đã ký, không thể nào sửa đổi lịch hành trình được.”
“Em biết rồi!” Anh nói sau nửa năm sẽ trở về, tôi đã gật đầu nói chờ anh.
Bác sĩ ngoại khoa muốn rời khỏi tổ chức làm việc, ít nhất cũng phải công tác nửa năm tại đó.
“Vậy trước khi anh đi…. Chúng mình sẽ kết hôn……” Nên dùng hai chữ đối với anh, không phải “cầu hôn” mà ngược lại là “bức hôn”.
Tôi liếc nhìn anh đến trắng mắt, tôi không vội vàng đâu!
“Em không nghĩ sớm như vậy đã làm “thiếu phụ”…. chờ sau khi anh trở về từ Trung Đông rồi tính.” Yêu đương còn chưa đủ, tôi không vội kết hôn!
“Không được!” Anh kéo lấy tay tôi, nói như đinh đóng cột. “Cuối năm phải kết hôn.”
Nhìn bộ dạng sốt ruột của anh, tôi muốn bật cười, chọc ghẹo anh. “Bắc Bắc, như vậy cũng được, nếu anh ở trước cửa bệnh viên hét to lên ‘Đồng Tử Y, anh yêu em, xin em gả cho anh’, vậy thì cuối năm chúng ta sẽ kết hôn.”
Đúng như trong dự đoán của tôi, mặt anh tức thời bắt đầu đỏ lên. “Anh…….”
Chỉ bằng anh thôi, xem tôi có trị nổi anh không! Hắc hắc!
Đến bây giờ, ngay cả một câu “anh yêu em” tôi cũng chưa được nghe qua!
Quả nhiên….. “Anh có thể chuẩn bị hoa hồn..Nhẫn anh đã mua trước vài năm rồi……nếu em muốn cầu hôn, không cần phải……”
Tôi nhịn cười nói. “Không sao, hoa hồng cùng nhẫn có thể để dành đến ba năm hoặc năm năm sau, trước khi em ba mươi tuổi, em nhất định gả cho anh.”
Anh lắp bắp nói. “ Ba…..năm năm…..”
Tôi vỗ vỗ vai anh, thầm an ủi cho sự đả kích của anh. “Bây giờ chúng ta về nhà đi.”
Tâm tình vui sướng giống như chết đi sống lại. Tôi bước đi trước vài bước, quay đầu lại thấy anh chưa đi đến, vẫn đứng sững sờ tại chỗ cũ, bộ dạng giống như bị đả kích quá độ.
Tôi cười, đi tiếp mấy bước nữa, quay đầu lại, phát hiện anh vẫn ngây ngốc đứng chỗ cũ.
Đầu hàng, tôi đầu hàng! Cuối năm thì cuối năm. Ai kêu tôi chưa từng thấy qua biểu hiện như vậy của anh.
Tôi đang há mồm muốn mở miệng thì……
Đột nhiên chỉ thấy anh nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đỏ, hít một hơi thật sâu, đứng trước cửa bệnh viện đang có người đi qua lại lớn tiếng nói. “Đồng Tử Y, anh yêu em, xin em gả cho anh!” Nói xong, vẻ mặt của anh quả thật muốn tìm một cái động nào đó mà trực tiếp nhảy vào.
Tôi che miệng lại, quả thật không tin nổi chính lỗ tai của mình.
Bắc Bắc…..Đứa ngốc!
Tôi nhếch miệng, cười như vừa nhặt được v
“Wow, Bác sĩ Trầm cầu hôn nha!”
“A! tin tức nóng bỏng nha, mau đến xem đi!” Rất nhiều đồng nghiệp làm cùng bệnh viện của anh vây lại, có người còn gọi điện thoại báo tin tức cho đồng sự của họ, cá biệt khoa trương hơn còn có người lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh màn cầu hôn lịch sử này. ((*_*))
Anh đứng yên tại chỗ, mất mặt đến nỗi ngay cả hai lỗ tai đều đỏ ửng lên.
Bác sĩ Trầm cả cuộc đời huy hoàng, bây giờ trước cảnh này thì mất hết mặt mũi……quả thật là mất mặt!
“Anh làm được rồi! Cuối năm cưới! Em không được đổi ý!” Anh hít một hơi thật sau, muốn đem chuyện này biến thành một lời chấp thuận.
“OK! OK!” Cuối năm thì cuối năm! Lòng tôi tình nguyện đồng ý!
Tôi đi lại phía anh, ôm vai anh như một con khỉ ôm cây. “Ông xã…..” tôi đưa cằm gần vành tai anh, kêu một tiếng ông xã nũng nịu, vì thế mặt anh càng thêm đỏ ửng….
Quả nhiên, Bắc Bắc đáng yêu của tôi lấy tay đang cầm cái túi đựng bánh lên che mặt, mà bây giờ ngay cả một cái động cũng không che nổi anh.
Xung quanh vang lên một tràng tiếng vỗ tay, có thật nhiều, thật nhiều người chứng kiến cho hạnh phúc của tôi.
Chỉ có tiếng một đôi giày cao gót oán hận đem miếng bánh ném đi, ở trước mặt mọi người “Hừ” một tiếng, nghênh ngang bỏ đ
Hạnh phúc, tất cả đều như một giấc mơ…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook