Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
-
Quyển 6 - Chương 21: Bầu bạn
Một tiếng “tách” vang lên, khoá cửa chuyển động. Trong bóng đêm yên tĩnh của căn nhà, tiếng mở khoá và tiếng bước chân rõ ràng như thế nhưng lại quá xa xôi.
Tôi vẫn nằm trong phòng khách hỗn loạn, rối tung như vừa bị cơn bão táp đổ vào, đã thật lâu rồi mà chưa thể hoàn hồn. Chiếc bàn trà ở phòng khách đã bị ném đi, chiếc bánh ngọt nằm nghiêng sang một bên, ly trà bằng thuỷ tinh bể nhỏ ra từng mảnh…..
Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng than bi thương như dã thú bị trúng đạn gào thét…
Tất cả mọi thứ đều tan nát….
Tôi co rút cơ thể lại, không ngừng phát ra
……
“Anh đã về rồi.” Tiếng nói thanh nhã mang theo sung sướng truyền tới. “Anh đã mua hoa về rồi…..”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nụ cười vui vẻ cứng đờ trên đôi môi anh. Những đoá hoa hồng phấn anh đang cầm trong tay từ từ rơi xuống, một đoá…hai đóa….rơi xuống….
Ba đoá…….Trong tiếng Hoa có nghĩa là: Anh yêu em!
“Á!” Tôi hét lên một tiếng, khó khăn tìm một nơi nào đó có thể trốn vào.
Vơ vội lấy chiếc áo để che đậy bộ ngực trần trụi của mình, nhưng không thể che được vết máu bầm trên vai tôi. Quá khổ sở, tôi không có dũng khí để ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đang đau đớn nhìn tôi kia.
“Nhắm mắt lại đi!” Bi phẫn, tôi cầm lấy tấm đệm quăng thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh.
Miếng đệm rơi xuống, che đậy không được đôi mắt trong veo đang kinh ngạc nhìn tôi. Trước ánh mắt của anh, tôi ôm quần áo, trần truồng, không ngừng run rẩy, khổ sở đứng lên.
Không thể nào còn chịu được. Tôi xoay người, chạy nhanh vào nhà tắm, khoá trái cửa lại.
Dòng nước ấm áp trên vòi sen phun xuống cơ thể tôi, xối xuống làn da trắng nõn bị những vết bầm xanh tím, xối xuống bộ ngực bị ứ một chút vết bầm.
Tôi lấy khăn mặt dùng sức chà sát hai bầu ngực, sát mạnh đến nổi vết bầm xanh tím kia tróc cả da ra. Từng đợt đau rát kháng nghị, nhưng các dây thần kinh của tôi đã không cò cảm giác đau nữa.
Cho dù vết bầm xanh tím kia được xối nước ấm vào, bị bàn tay người cọ sát đã trở nên hồng một mảnh, cũng không tẩy được dấu tay in trên đó.
Dấy tay một người đàn ông lưu lại trên hai bầu ngực của tôi.
Khó chịu, quá khó chịu… khó chịu đến giống như bị người ta bóp cổ mà không thét ra được thành tiếng.
……….
Anh vẫn đứng như hoá đá ở đó, cứng đờ cả người…Rốt cuộc anh cũng hồi phục được tinh thần. Khi anh chạy đến phòng tắm thì tôi đã tẩy rửa đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Y Y, đi ra đi em!” Anh lấy tay đập vào cửa phòng tắm, lo lắng…nén tức giận nói. “Đi ra ngoài đi em! Nói cho anh biết, là ai làm?”
“Không…..Chưa có xảy ra chuyện gì cả!” Một bên vẫn dùng sức chà sát thân thể, một bên tôi kích động trả lời anh.
Ý muốn xoá sạch tất cả những dấu vết lưu lại trên người, nhưng việc đã xảy ra thì đã xảy ra, không thể nào thay đổi được.
May mắn, thật sự rất may mắn……
“Nói cho anh biết đi em!” Tay anh đập mạnh vào cửa nhà tắm liên tục. “Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi! Nói cho anh biết đi!”
Cảm giác phẫn nộ, suy sụp hỗn loạn , tại sao anh luôn không thể bảo vệ tốt cho tôi? Ý nghĩ như thế làm cho trái tim anh như tan vỡ
Tôi cắn môi, không trả lời câu hỏi của anh.
Nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ chứng cứ chính xác này! Tôi liều mạng kỳ cọ, trong đầu nảy sinh ý nghĩ cọ sát độc ác.
Tôi không cần nhớ đến! Tôi không cần nhớ đến!
Không muốn tiếp nhận những lời nói đó, ở trong lòng anh, tôi mãi mãi trong sáng và thuần khiết — Đồng Tử Y!
Tròng mắt bị nước ấm xối vào gây đau đớn, nhưng miệng của tôi vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm. “May mắn, thật may mắn quá!”
Tiếng nói của anh từ phức tạp, phẫn nộ đã biến thành hoàn toàn lo âu.
“Y Y, em đi ra ngoài đi…Nghe lời anh….”
“Không cần tắm rửa nữa!….Nghe lời anh mau lên…”
……
Anh nói rất nhiều, rất nhiều lại vẫn không thể khuyên giải, an ủi tôi….
……
Đột nhiên cánh cửa không còn tiếng gõ nữa, không bao lâu sau phòng tắm đã xoay mở. Anh lo lắng cầm trong tay một chùm chìa khoá. Trong nhà có chìa khoá dự phòng trong những trường hợp khẩn cấp…..vì bối rối quá suýt chút nữa anh quên …
Anh kinh ngạc….!!
Tôi kinh ngạc….!!
“Không được chà sát nữa! Trầy da hết rồi!” Anh túm lấy tay tôi giữ lại.
Khóe môi tôi rũ xuống, sắp khóc vì thấy thiệt thòi.
Tôi và anh đứng dưới vòi sen phun nước ấm. Anh bất chợt hôn tôi, nụ hôn trong làn nước ấm thông qua chiếc lưỡi của anh xâm nhập vào lưỡi tôi.
Nụ hôn của anh chứa nhiều thương tiếc, nhiều dịu dàng, nhiều cam đoan và nhiều lời hứa hẹn. Ở trong nụ hôn của anh, trái tim tôi từ từ yên ổn lại.
“Đừng suy nghĩ miên man nữa.” Anh đem đầu tôi áp vào ngực mình.
Nếu đây là chuyện tổn hại đến tôi, thì bất kể xảy ra việc gì anh cũng không tra hỏi nữa.
Anh đứng với tôi dưới làn nước ấm, cả hai đều ướt đẫm.
Cảm nhận được cảm xúc của tôi đã dần ổn định, một tay anh vẫn ôm lấy chiếc eo trần trụi của tôi và tắt đi vòi nước ấm. Một tay với lên máng treo khăn rút lấy chiếc khn tắm, bao bọc thân thể trần trụi của tôi. Anh cúi xuống bế lấy tôi đi ra khỏi phòng tắm, đem đặt tôi ở trên giường.
Để tránh làm tôi thêm khổ sở, ngoại trừ ánh mắt vô tình lúc mới vào phòng tắm ra, sau đó mắt anh vẫn chỉ nhìn vào mắt tôi của tôi, không có di dời đi chỗ khác.
Anh giúp tôi đắp chăn lên người, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào mắt tôi, anh bất an như chỉ sợ sơ xuất một tí thì vĩnh viễn mất đi tôi. “Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, chúng ta sẽ ngủ chung với nhau.” Anh muốn kịp thời nắm lấy tay tôi, tránh xảy ra biến cố gì khác nữa.
Ánh mắt của tôi loé ra một tia khó đoán…..
“Không cho phép em nói từ “Không”. Nếu em sợ không có danh phận, anh có thể kết hôn với em vào ngày mai. Nếu em sợ bị người khác chạm vào người, anh có thể mãi mãi không chạm em!” Giọng nói của anh rất não nề, khoé môi của tôi từ từ thả lỏng ra.
Tôi thật khờ khạo, ở trong giây phút khốn khổ kia, lại có ý nghĩ từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp mặt Bắc Bắc nữa.
“Vậy cùng nhau đi ngủ thôi nhưng trên người anh ướt hết rồi….Ướt như vậy, không cho phép lên giường của em.” Tôi khẽ động khoé môi, trong mắt hơi có ý cười….
“Anh lập tức đi tắm rửa…..” Nhưng anh vẫn còn lo lắng cho tôi.
“Em ở trên giường chờ anh.” Tôi mỉm cười, làm anh hiểu được, đã không có việc gì nữa.
Anh gật đầu, trước đi vào phòng tắm vẫn quay đầu nhìn tôi….Anh không yên tâm tí nào.
Anh không đóng cửa nhà tắm lại. Anh xoay người, một bên cởi bỏ quần áo, một bên lo lắng nhìn tôi, giống như sợ trong nháy mắt sẽ có gì đó sơ xuất xảy ra..
Cơ thể cao ráo trần trụi, bộ ngực rắn chắc……Bọt nước chảy xuống toàn thân anh, gợi cảm đến không tả được…..
Miệng lưỡi của tôi khô rát, không dám nhìn lại luyến tiếc không muốn rời mắt……Tôi thấy bộ phận nhạy cảm đẹp đẽ của đàn ông
Nếu không phải đang nằm trong tình huống này, tôi quả thật hoài nghi, có phải anh đang dụ dỗ tôi không? Tâm tình tôi thoải mái lên một chút, trên môi tôi muốn nở một nụ cười.
Liếc mắt một cái cuối cùng đã thấy anh cởi bỏ chiếc quần lót ướt, lau khô người và nhanh chóng mặc vào chiếc quần lót khô ráo sạch sẽ….
Khi anh xoay người lại, trên mặt của tôi và của anh đều nhuộm màu đỏ ửng…
Tôi vẫn nằm trong phòng khách hỗn loạn, rối tung như vừa bị cơn bão táp đổ vào, đã thật lâu rồi mà chưa thể hoàn hồn. Chiếc bàn trà ở phòng khách đã bị ném đi, chiếc bánh ngọt nằm nghiêng sang một bên, ly trà bằng thuỷ tinh bể nhỏ ra từng mảnh…..
Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng than bi thương như dã thú bị trúng đạn gào thét…
Tất cả mọi thứ đều tan nát….
Tôi co rút cơ thể lại, không ngừng phát ra
……
“Anh đã về rồi.” Tiếng nói thanh nhã mang theo sung sướng truyền tới. “Anh đã mua hoa về rồi…..”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nụ cười vui vẻ cứng đờ trên đôi môi anh. Những đoá hoa hồng phấn anh đang cầm trong tay từ từ rơi xuống, một đoá…hai đóa….rơi xuống….
Ba đoá…….Trong tiếng Hoa có nghĩa là: Anh yêu em!
“Á!” Tôi hét lên một tiếng, khó khăn tìm một nơi nào đó có thể trốn vào.
Vơ vội lấy chiếc áo để che đậy bộ ngực trần trụi của mình, nhưng không thể che được vết máu bầm trên vai tôi. Quá khổ sở, tôi không có dũng khí để ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đang đau đớn nhìn tôi kia.
“Nhắm mắt lại đi!” Bi phẫn, tôi cầm lấy tấm đệm quăng thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh.
Miếng đệm rơi xuống, che đậy không được đôi mắt trong veo đang kinh ngạc nhìn tôi. Trước ánh mắt của anh, tôi ôm quần áo, trần truồng, không ngừng run rẩy, khổ sở đứng lên.
Không thể nào còn chịu được. Tôi xoay người, chạy nhanh vào nhà tắm, khoá trái cửa lại.
Dòng nước ấm áp trên vòi sen phun xuống cơ thể tôi, xối xuống làn da trắng nõn bị những vết bầm xanh tím, xối xuống bộ ngực bị ứ một chút vết bầm.
Tôi lấy khăn mặt dùng sức chà sát hai bầu ngực, sát mạnh đến nổi vết bầm xanh tím kia tróc cả da ra. Từng đợt đau rát kháng nghị, nhưng các dây thần kinh của tôi đã không cò cảm giác đau nữa.
Cho dù vết bầm xanh tím kia được xối nước ấm vào, bị bàn tay người cọ sát đã trở nên hồng một mảnh, cũng không tẩy được dấu tay in trên đó.
Dấy tay một người đàn ông lưu lại trên hai bầu ngực của tôi.
Khó chịu, quá khó chịu… khó chịu đến giống như bị người ta bóp cổ mà không thét ra được thành tiếng.
……….
Anh vẫn đứng như hoá đá ở đó, cứng đờ cả người…Rốt cuộc anh cũng hồi phục được tinh thần. Khi anh chạy đến phòng tắm thì tôi đã tẩy rửa đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Y Y, đi ra đi em!” Anh lấy tay đập vào cửa phòng tắm, lo lắng…nén tức giận nói. “Đi ra ngoài đi em! Nói cho anh biết, là ai làm?”
“Không…..Chưa có xảy ra chuyện gì cả!” Một bên vẫn dùng sức chà sát thân thể, một bên tôi kích động trả lời anh.
Ý muốn xoá sạch tất cả những dấu vết lưu lại trên người, nhưng việc đã xảy ra thì đã xảy ra, không thể nào thay đổi được.
May mắn, thật sự rất may mắn……
“Nói cho anh biết đi em!” Tay anh đập mạnh vào cửa nhà tắm liên tục. “Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi! Nói cho anh biết đi!”
Cảm giác phẫn nộ, suy sụp hỗn loạn , tại sao anh luôn không thể bảo vệ tốt cho tôi? Ý nghĩ như thế làm cho trái tim anh như tan vỡ
Tôi cắn môi, không trả lời câu hỏi của anh.
Nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ chứng cứ chính xác này! Tôi liều mạng kỳ cọ, trong đầu nảy sinh ý nghĩ cọ sát độc ác.
Tôi không cần nhớ đến! Tôi không cần nhớ đến!
Không muốn tiếp nhận những lời nói đó, ở trong lòng anh, tôi mãi mãi trong sáng và thuần khiết — Đồng Tử Y!
Tròng mắt bị nước ấm xối vào gây đau đớn, nhưng miệng của tôi vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm. “May mắn, thật may mắn quá!”
Tiếng nói của anh từ phức tạp, phẫn nộ đã biến thành hoàn toàn lo âu.
“Y Y, em đi ra ngoài đi…Nghe lời anh….”
“Không cần tắm rửa nữa!….Nghe lời anh mau lên…”
……
Anh nói rất nhiều, rất nhiều lại vẫn không thể khuyên giải, an ủi tôi….
……
Đột nhiên cánh cửa không còn tiếng gõ nữa, không bao lâu sau phòng tắm đã xoay mở. Anh lo lắng cầm trong tay một chùm chìa khoá. Trong nhà có chìa khoá dự phòng trong những trường hợp khẩn cấp…..vì bối rối quá suýt chút nữa anh quên …
Anh kinh ngạc….!!
Tôi kinh ngạc….!!
“Không được chà sát nữa! Trầy da hết rồi!” Anh túm lấy tay tôi giữ lại.
Khóe môi tôi rũ xuống, sắp khóc vì thấy thiệt thòi.
Tôi và anh đứng dưới vòi sen phun nước ấm. Anh bất chợt hôn tôi, nụ hôn trong làn nước ấm thông qua chiếc lưỡi của anh xâm nhập vào lưỡi tôi.
Nụ hôn của anh chứa nhiều thương tiếc, nhiều dịu dàng, nhiều cam đoan và nhiều lời hứa hẹn. Ở trong nụ hôn của anh, trái tim tôi từ từ yên ổn lại.
“Đừng suy nghĩ miên man nữa.” Anh đem đầu tôi áp vào ngực mình.
Nếu đây là chuyện tổn hại đến tôi, thì bất kể xảy ra việc gì anh cũng không tra hỏi nữa.
Anh đứng với tôi dưới làn nước ấm, cả hai đều ướt đẫm.
Cảm nhận được cảm xúc của tôi đã dần ổn định, một tay anh vẫn ôm lấy chiếc eo trần trụi của tôi và tắt đi vòi nước ấm. Một tay với lên máng treo khăn rút lấy chiếc khn tắm, bao bọc thân thể trần trụi của tôi. Anh cúi xuống bế lấy tôi đi ra khỏi phòng tắm, đem đặt tôi ở trên giường.
Để tránh làm tôi thêm khổ sở, ngoại trừ ánh mắt vô tình lúc mới vào phòng tắm ra, sau đó mắt anh vẫn chỉ nhìn vào mắt tôi của tôi, không có di dời đi chỗ khác.
Anh giúp tôi đắp chăn lên người, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào mắt tôi, anh bất an như chỉ sợ sơ xuất một tí thì vĩnh viễn mất đi tôi. “Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, chúng ta sẽ ngủ chung với nhau.” Anh muốn kịp thời nắm lấy tay tôi, tránh xảy ra biến cố gì khác nữa.
Ánh mắt của tôi loé ra một tia khó đoán…..
“Không cho phép em nói từ “Không”. Nếu em sợ không có danh phận, anh có thể kết hôn với em vào ngày mai. Nếu em sợ bị người khác chạm vào người, anh có thể mãi mãi không chạm em!” Giọng nói của anh rất não nề, khoé môi của tôi từ từ thả lỏng ra.
Tôi thật khờ khạo, ở trong giây phút khốn khổ kia, lại có ý nghĩ từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp mặt Bắc Bắc nữa.
“Vậy cùng nhau đi ngủ thôi nhưng trên người anh ướt hết rồi….Ướt như vậy, không cho phép lên giường của em.” Tôi khẽ động khoé môi, trong mắt hơi có ý cười….
“Anh lập tức đi tắm rửa…..” Nhưng anh vẫn còn lo lắng cho tôi.
“Em ở trên giường chờ anh.” Tôi mỉm cười, làm anh hiểu được, đã không có việc gì nữa.
Anh gật đầu, trước đi vào phòng tắm vẫn quay đầu nhìn tôi….Anh không yên tâm tí nào.
Anh không đóng cửa nhà tắm lại. Anh xoay người, một bên cởi bỏ quần áo, một bên lo lắng nhìn tôi, giống như sợ trong nháy mắt sẽ có gì đó sơ xuất xảy ra..
Cơ thể cao ráo trần trụi, bộ ngực rắn chắc……Bọt nước chảy xuống toàn thân anh, gợi cảm đến không tả được…..
Miệng lưỡi của tôi khô rát, không dám nhìn lại luyến tiếc không muốn rời mắt……Tôi thấy bộ phận nhạy cảm đẹp đẽ của đàn ông
Nếu không phải đang nằm trong tình huống này, tôi quả thật hoài nghi, có phải anh đang dụ dỗ tôi không? Tâm tình tôi thoải mái lên một chút, trên môi tôi muốn nở một nụ cười.
Liếc mắt một cái cuối cùng đã thấy anh cởi bỏ chiếc quần lót ướt, lau khô người và nhanh chóng mặc vào chiếc quần lót khô ráo sạch sẽ….
Khi anh xoay người lại, trên mặt của tôi và của anh đều nhuộm màu đỏ ửng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook