Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
Quyển 5 - Chương 8: Người phụ nữ xinh đẹp

Càng tiếp xúc với Thôi Nhược Hàm, tôi càng cảm thấy cô ấy đúng là một người phụ nữ xinh đẹp…Xinh đẹp ở đây bao gồm hình thức bên ngoài và cả hình thức bên trong…

Cô ấy là một người phụ nữ toàn diện cả bề ngoài lẫn tâm hồn.

Mà cô ấy chính là người con gái tôi từng oán hận, từng chán ghét, từng sắp đặt phá hoại…bây giờ là cấp trên của tôi….

Ở trong công ty Y dược này, cô ấy làm trợ lý cho chủ tịch, công việc nặng nhọc lại nhiều phiền toái…nhưng cô ấy luôn luôn dịu dịu dàng dàng tươi cười.

Cũng giống như Bắc Bắc, nơi nào có cô ấy, thì mê lực nữ tính của tôi bị mọi người phớt lờ…Toàn bộ ánh mắt của giống đực trong công ty chỉ có cô ấy.

Cô ấy thật sự có nhiều thứ để kiêu ngạo nhưng trên thực tế, cô ấy là một người phụ nữ khiêm tốn, sinh hoạt cá nhân có giới hạn, xấp xỉ thành nữ tu. Ngoại trừ Bắc Bắc và Hải Kỳ ra. Cô ấy hầu như không có hẹn hò với người đàn ông nào khác bên ngoài, cho dù lời chỉ là một bữa ăn tối đơn thuần.

Luôn luôn tươi cười, mãi mãi khiêm tốn, cô ấy cự tuyệt thẳng thừng những người theo đuổi…..vĩnh viễn không thay đổi thái độ.

Trong công việc, cô ấy là một cấp trên làm tốt trách nhiệm của mình, cô ấy cố gắng, vô cùng kiên nhẫn đem hết kinh nghiệm chỉ bảo tôi không hề giữ lại chút nào…Làm cho tôi trong một thời gian ngắn đã thích ứng tất cả các công việc không thuộc lĩnh vực của mình.

Cô ấy thật chăm sóc tôi, cũng rất bảo vệ tôi….

Cô ấy là người công tư phân minh, cô ấy không đạp trên sai lầm của người khác mà vươn lên, nhân duyên của cô ấy rất tốt bởi vì cô ấy quá dịu dàng lại rất khiêm tốn.

Càng tiếp xúc với cô ấy, càng hiểu biết thêm nhiều về cô ấy, tôi càng cảm thấy mặc cảm…..càng suy nghĩ nhiều hơn về chuyện của năm xưa.

Có nhiều lúc, tôi cảm thấy ở trước mặt cô ấy, mình như là một người khoác chiếc áo của loài sài lang….Đối diện với cô ấy, so sánh mình với cô ấy, tôi thấy tâm hồn mình dơ bẩn không thể nào chịu nổi.

Trong câu chuyện tình yêu của ngày xưa, cô ấy là một nhân vật nữ chính quá thiện lương, mà tôi chính là nhân vật nữ luôn phá hoại hạnh phúc của người khác, làm cho người ta hận không thể giết chết….

Tôi từng là nhân vật nữ xấu xa ấy…!!

……

♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂

Đó là chén rượu của cuộc đời…

Người Trung Quốc lúc xã giao trên bàn luôn luôn không thiếu một thứ….thì đó phải là rượu. Hôm nay, ngồi trên ghế trong một khách sạn năm sao, toàn bộ là các Tổng giám đốc đến từ Đông Bắc.

Con người ở Đông Bắc có tiếng sảng khoái, uống rượu rất nhiều.

Tôi muốn bảo vệ cô ấy, cho nên khi vài người khách thay nhau kính rượu cô ấy, tôi không thể kiềm chế được đã chủ động đứng lên.

Tôi cầm một ly hướng về các vị khách ấy nói. “Tôi xin mời các vị.”

Tôi mỉm cười, luôn biết mình tửu lượng không cao, cùng lắm là uống say đem mình nằm úp sấp cũng được, chỉ cần… chỉ cần…vì cô ấy mà làm một điều gì đó….lòng của tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều…

“Wow, Thôi trợ lí luôn nói rằng mình bị đau dạ dày không thể uống rượu, đều làm cho chúng tôi mất vui. Lần này thì hay lắm, rốt cuộc có cô em thư ký nguyện ý uống rượu thay!”

Tôi ngơ ngẩn cả người. Thì ra, Nhược Hàm đi xã giao chưa bao giờ uống rượu!

Người giám đốc trung niên kia nhếch môi cười, tuy nụ cười đó có vẻ hiền lành nhưng lại làm cho tôi có cảm giác sập bẫy.

Thôi Nhược Hàm lấy tay chà nhẹ lên khóe mắt, hơi thở dài….

Tính tình của tôi luôn rõ rang. “Được! Tôi….” Chữ Uống còn chưa có nói ra, đã bị một bàn tay ấm áp ngăn lại.

“Vương tổng, mọi người đã nói vậy, tôi cũng không biết nói sao, nhưng sao anh lại đi khi dễ một cô gái mới bước chân ra xã hội chứ!” Cô ấy cười đứng dậy, thái độ vẫn dịu dàng lịch sự.

“Tôi nào dám khi dễ cô gái mới bước chân ra xã hội chứ!” Người được gọi là Vương tổng kia sang sảng cười to. “Bởi vì Thôi trợ lý không uống rượu, cho nên cánh đàn ông chúng tôi uống một mình thật quá chán nản!” Xung quanh vang lên tiếng náo nhiệt ủng hộ.

“Bởi vì bao tử của tôi không khoẻ….không phải cố ý làm giảm hưng phấn của quý vị…..” Cô ấy mỉm cười, nụ cười dịu dàng giống như rượu có thể làm đàn ông say!

Cô ấy giống như đoá hoa Bách Hợp thuần khiết trong gió làm đàn ông thầm đem lòng yêu nhưng không muốn vấy bẩn….Những thứ tốt đẹp đó, mọi người luôn nâng niu…

“Chúng tôi biết vậy nên không cưỡng ép Thôi trợ lý, nếu cô thư ký mới này có thể uống thì…..” Một tổng giám đốc khác chen vào…

“Nhược Hàm, em có thể uống, em cũng không phải là một cô gái mới bước chân ra xã hội.” Tôi nói nhỏ với cô ấy, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được.

Cô ấy vỗ vỗ tay tôi, lời nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết, “Chị đã h với anh trai của em, nhất định phải bảo vệ em! Chị sẽ không thất hứa với anh ấy!”

Tôi còn muốn nói thêm, đã bị ánh mắt kiên định của cô ấy ngăn lại.

“Cùng một cô gái nhỏ uống rượu thì có ý nghĩa gì chứ? Quý vị, chi bằng tôi lấy cái dạ dày sắp hỏng của mình mời mọi người uống vài ly ….”

Rất tự nhiên hào phóng, cô ấy nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười xinh đẹp đó làm cho người ta không thể rời ánh mắt, làm cho những người đàn ông chịu không nổi phải gìn giữ nâng niu…

……

Quả nhiên vài người khách cũng hiểu được giới hạn nào đó, chỉ mời cô ấy uống một hay hai ly. Nhưng hai gò má của cô ấy đã đỏ ửng, chứng tỏ cô ấy không thể uống rượu.

“Mọi người cứ dùng tự nhiên nhé, tôi đi ra ngoài một lát.” Cô ấy lắc lắc lảo đảo đứng dậy, tôi cũng đứng nhanh dậy giúp cô ấy đi vào toilet. Cô ấy khó chịu đến nôn mửa.

Từng tiếng từng tiếng âm thanh nôn mửa kia đều làm cho lòng tôi, người tôi đều chấn động quá mức, chấn động bởi sự che chở dịu dàng của cô ấy.

Tôi càng thêm khổ sở, muốn làm một cái gì đó để giải tỏa bớt căng thẳng trong lòng.

Làm cách nào? Làm cách nào tôi có thể bù lại lỗi lầm trong quá khứ?

“Tốt lắm, đã thoải mái hơn rồi!” Cô ấy đứng trước mặt tôi cười khanh khách, cơn say ngà ngà đã giảm đi rất nhiều.

Tôi đi theo cô ấy bước ra khỏi toilet.

“Khoan đã, chị giả bộ cảm thấy không thoải mái, chúng ta về trước đi.” Cô ấy kề tai tôi nói nhỏ.

“Vâng.” Tôi gật đầu.

Bước chân của cô ấy vẫn chưa ổn định, lảo đảo một cái thì suýt té ngã trên mặt đất.

Có một cánh tay mạnh mẽ, lướt qua tôi, đúng lúc túm được cô ấy.

“Cám ơn.” Cô ấy ngại ngùng xấu hổ ngẩng đầu, sau đó cả người chấn động.

Tôi giúp đỡ nâng cô ấy lên, thấy ánh mắt giật mình của cố ấy, tôi cũng ngước mặt lên và ngơ ngẩn cả người.

Đứng trước mặt chúng tôi là người đàn ông cao lớn mặc âu phục, hình dáng thô kệch được thay thế bằng khí chất lạnh lùng, một người đàn ông không biết tự kiềm chế bản thân đã được thay thế bằng một người đàn ông có ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết……Hàn Thiếu Nghệ!….Đã không còn tìm thấy trên người anh ta nét bất cần, ngang ngạnh của một thiếu niên năm xưa nữa….

Thôi Nhược Hàm lập tức bình ổn tinh thần, có một chút xấu hổ vì Hàn Thiếu Nghệ đang túm lấy tay cô ấy…nhưng anh ta cũng đã buông lỏng ra.

Ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thiếu Nghệ nhìn cô ấy, che dấu một cảm xúc phức tạp khó hiểu, khoé môi anh ta nhếch lên một câu đùa cợt “Ồ, ‘chị gái’ thật là rất hào hứng nha, trước đây không phải rất mẫm cảm với rượu sao, bây giờ còn có thể uống được tới mấy ly.”

ị gái??!!!! Ánh mắt kinh ngạc của tôi nhìn về phía Hàn Thiếu Nghệ, trong lòng mang theo rất nhiều nghi vấn không thể tin, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương