Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
-
Quyển 5 - Chương 10: Một câu chuyện xưa [thượng]
Năm đó….
Cô sáu tuổi……Hàn Thiếu Nghệ năm tuổi….
Cô nhìn giống như một con búp bê xinh đẹp được trưng trong tủ kính mỗi ngày được người ta lau chùi, chăm sóc kĩ.
Hắn nhìn giống như một đứa bé bị người ta vứt trong bãi rác bẩn thỉu.
Cô đến từ gia đình giàu có.
Hắn đến từ gia đình công nhân nghèo khổ.
Mẹ của cô bị bệnh ung thư thời kỳ cuối….
Khi thân thể mẹ cô còn khoẻ mạnh, mẹ cô đã mời mẹ hắn làm y tá riêng, tuy biết rằng trước kia mẹ hắn chưa từng làm công việc y tá bao giờ.
Cô thích cười…cô cười rất ấm áp.
Hắn thích nhìn cô cười, nhưng luôn giận dỗi, thích hung hãn nhìn trừng trừng cô.
……
Cô không thích sự ân cần của các nam sinh nhỏ trong nhà trẻ, thích lẽo đẽo theo hắn, cho dù hắn luôn khẩu thị tâm phi* (*miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo)
“Nghệ, tặng cho cậu, đây là món đồ chơi của mình.”
“Tránh ra!” Hắn không có kiên nhẫn.
“Mình cho cậu một viên kẹo hình con thỏ, cậu một viên, mình một viên.”
“Không cần.” Hắn nhìn cô hét lớn.
Nhưng trên thực tế, cuối cùng hắn cũng nhận món đồ chơi của cô, viên kẹo hình con thỏ, ngọt ngào hoà tan trong miệng.
Cô thích hắn, hy vọng có thể trở thành bạn của hắn.
Hắn thích cô, cho dù không bao giờ thừa nhận.
★……★……★
Cô bảy tuổi…….Hắn sáu tuổi…
Trên người hắn xuất hiện hàng loạt vết thương do bị vật gì đó quất vào… Nhìn vào rất kinh hãi.
Những vết thương này đều là kiệt tác của cha hắn.
Cô khóc, hết lần này tới lần khác níu kéo hắn, không cho hắn về nhà một mình.
Hắn khẽ cắn môi, cho dù đau lòng trước những giọt nước mắt của cô. Hắn vẫn lựa chọn đi về nhà, cho dù hết lần này tới lần khác bị làm nhục. Tuổi hắn còn nhỏ, mà đã mơ hồ cảm giác có một cơn gió lốc sắp thay đổi cuộc đời mình. Trước đây hắn là người hiểu rõ nhất, cha hắn rất thương yêu hắn, nhưng tình cảm ấy từ từ tan biến….
Mẹ làm việc vất vả, hắn phải chăm sóc cha…
Con nhà nghèo cho nên còn bé đã biết đảm đương việc nhà.
……
Dưới tình thế khẩn cấp như vậy, cô chỉ có thể chạy theo người anh trai mình yêu thương nhất cầu cứu.
“Anh trai, nghĩ cách đi, giữ Nghệ lại đi, nếu không cha cậu ấy sẽ đánh chết cậu ấy mất! Anh trai, xin anh!”
Anh trai cô luôn nhẹ nhàng như một làn gió mát, lúc này lại coi chuyện này không liên quan, trong mắt có chứa đựng những suy nghĩ không phù hợp với lứa tuổi, tiếng nói thản nhiên mang theo đùa cợt không dễ phát hiện ra. “Mẹ cậu ấy không lo lắng thì thôi, sao chúng ta lại xen vào việc nhà của người khác? Nhược Hàm, với cậu ta mà nói thì bình minh đang đến, bóng tối đã tan, ngày tốt đẹp của bọn họ tới rồi..….. còn chúng ta sắp mất đi chỗ dựa ấm áp….”
Tuy rằng cô không hiểu hết những lời đó, nhưng cô cảm giác được người anh trai chỉ mới 10 tuổi này, trong đôi mắt ẩn chứa những giọt nước mắt….
Đó là người anh từ nhỏ đã bảo vệ cô, thiếu chút nữa bị người ta đánh gãy xương sườn cũng không khóc….
★……★……★
Cùng năm đó…
Mẹ cô qua đời…
Anh trai cô nhốt mình trong phòng, khoá cửa lại…
Vì an ủi cô, Nghệ lần đầu tiên đồng ý ở lại qua đêm…
Cô khóc suýt chút nữa ngậường đi.
Một cậu bé nhỏ hơn cô một tuổi, cao lớn hơn cô nhiều, dùng cánh tay nhỏ bé ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của cô, không kiên nhẫn hét to. “Đừng khóc, thật phiền quá! Còn khóc nữa, tôi lấy gối đè chết cậu!”
Cô vẫn không ngừng khóc!…
Nhưng hắn không lấy gối đè cô, mà ngốc nghếch lấy bàn tay thô lỗ lau những giọt nước mắt cho cô. Dừng nhiều sức đến nỗi, thiếu chút nữa làm trầy cái má hồng hào mũm mĩm của cô.
Mùa hè, hắn vẫn mặc áo tay dài, nhưng không che được trên mu bàn tay những vết thương kinh hãi vì bị ngược đãi..
★……★……★
Hắn nói lời tạm biệt cùng cô.
“Về sau nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ tìm cậu vui đùa.”
“Ừ.” Cô gật đầu, ngoan ngoãn luôn luôn là tính cách nổi trội của cô.
“Trừ tôi ra, không được cùng vui chơi với các bạn nam khác, nếu không cậu chết chắc.” Thấy cô dễ bị ức hiếp, hắn lớn tiếng đe doạ.
“………..” Tại sao không thể cùng vui chơi với các bạn nam nhỏ khác?
“Cậu không cần đi, người phải đi là tôi!” Tiếng nói nhẹ nhàng đã mang theo nhiều lạnh lẽo vang lên. Anh trai đã mười tuổi của cô, kéo vali đi tới trước mặt bọn họ. “Chào mừng cậu trở thành một phần tử trong gia đình.” Ngữ khí lịch sự lại mang theo lạnh nhạt xa cách.
Một phần tử trong gia đình? Chẳng lẽ mẹ hắn tiếp tục ở lại đây làm việc? Hàn Thiếu Nghệ nhíu mày suy nghĩ, không thể phủ nhận, trong mơ hồ hắn cảm thấy thật hưng phấn.
“Anh trai, anh muốn đi đâu? Không được rời bỏ Nhược Hàm…..” Công chúa nhỏ đã kéo ống tay áo của anh trai cất tiếng khóc.
“Nhược Hàm, anh cũng không muốn rời bỏ em…. Nhưng đây là di nguyện của mẹ, mẹ muốn anh qua Pháp du học…. Yên tâm, mỗi năm anh có hai ba tháng nghỉ hè, anh sẽ về thăm em…..” Anh trai ôm cô, đau lòng an ủi…
Bất kể cô khóc như thế nào…cũng không giữ được anh trai cô…
Rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ tới cảnh anh trai của mình rời đi trong cơn mưa lớn….
★……★……★
Không bao lâu sau đó, cô đã biết lý do tại sao anh trai cô phải đi.
Quả thật, tất cả mọi chuyện đã được người mẹ quá cố của cô an bày.
Cha cô có từng tình cảm ở bên ngoài, vì gia đình mà phải nhịn đau thương vứt bỏ người yêu. Lúc mẹ cô hấp hối đã an bài mọi việc, vì đã biết hết tất cả, cho nên mẹ cô không trách cứ cha, đem con trai xuất ngoại du học, đem con gái ngoan ngoãn cho mẹ kế chăm sóc.
Cô và hắn bỗng chốc trở thành chị em…
Cô không hiểu lắm những chuyện phức tạp của người lớn, người mẹ kế dịu dàng cũng hiền hậu giống như người mẹ đã qua đời của cô. Không muốn làm cha áy náy, không hy vọng mọi người mất vui, cho nên cô ngoan ngoãn gọi người mẹ kế một tiếng — Mẹ nhỏ
Sự thật đây cũng là bản tính dịu dàng nổi bật của cô!
Vừa xong tang lễ của mẹ, lại đến tiệc mừng cưới của cha…. Cô cũng không vui vẻ gì!
Nhưng khi mẹ nhỏ nắm lấy tay cô, nói đi đón Nghệ đến đây, cô thật vui sướng.
Toà án tuyên phán giao quyền nuôi Nghệ cho mẹ nhỏ, gia đình cô có tiền, và vì một người cha làm nghề sửa xe lại ngược đãi con cái như vậy, cho nên rất dễ lấy được quyền nuôi dưỡng….
Cô nghĩ đến sau này bọn họ có thể sinh hoạt vui vẻ dưới một mái nhà, lòng của cô thật hưng phấn.
Nhưng thật là ngoài ý muốn….Cô nhìn thấy hắn trông giống như một con sư tử nhỏ bị thương, hai mắt đỏ ngầu…
“Vì sao cướp lấy mẹ tôi?”
“Mẹ cậu đã chết thì có thể cướp đi mẹ tôi sao?”
“Có tiền thì rất ngon sao?”
“Toàn bộ gia đình các người đều rất ghê tởm!”
……
Lần đầu tiên, hắn đẩy cô ra….
Lần đầu tiên, cô ngã sấp xuống đất, hắn không đỡ cô dậy.
Lần đầu tiên, ở trong mắt hắn, cô thấy được chữ “Hận”.
Hắn thù hận sâu sắc mẹ mình, cũng rất thù hận cô, bởi vì hắn cảm thấy bị lừa gạt tình cảm.
Cô ngã trên mặt đất, sững sờ ngồi ở đó, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra, cô nghe thấy tiếng mẹ nhỏ đối với hắn không chút khách sáo, nghiêm khắc chỉ trích…..Mẹ nhỏ túm lấy hắn, bắt buộc hắn phải giải thích cùng cô.
“Người cần phải vội vã lấy lòng cô công chúa nhỏ này, không phải là con.” Hắn lạnh lùng đùa cợt, không để ý Mẹ nhỏ lấy tay hung hăng đánh từng cái từng cái một trên lưng hắn.
Lưng hắn thẳng đứng, quật cường không giống như một đứa bé chỉ mới 6 tuổi…
Ánh mắt hắn vẫn hung hăng nhìn chằm chằm cô, giống như hận không thể đem cô đi lột da lóc xương.
“Đừng đánh! Đừng đánh cậu ấy!” Cô vừa khóc, vừa đi qua ôm lấy sau lưng hắn, kết quả là cô hứng lấy một cú đánh không kịp thu hồi của mẹ nhỏ.
“Xin lỗi! Xin lỗi con.” Mẹ nhỏ sợ hãi giải thích với cô, sợ mình không làm nổi một người mẹ mới.
Cô lại chỉ vội vã đến xem vết thương của hắn
Rất nhiều…. rất nhiều….vết thương to, vết thương nhỏ…..
“Có đau hay không?” Thân thể của hắn không đau, nhưng lòng của hắn đau quá.
“Tránh ra!” Hắn đẩy cô ra thật mạnh, giữa đôi môi lạnh lùng thốt ra bốn chữ “Giả nhân giả nghĩa”.
……
Lại một năm nữa, hắn cũng không thỏa hiệp, không nghe theo lệnh toà án theo mẹ về nhà mới.
Hắn kiên quyết ở lại cùng người cha tay trắng… cho dù cha hắn đã sớm biết được… hắn không phải là con ruột của ông.
Cô sáu tuổi……Hàn Thiếu Nghệ năm tuổi….
Cô nhìn giống như một con búp bê xinh đẹp được trưng trong tủ kính mỗi ngày được người ta lau chùi, chăm sóc kĩ.
Hắn nhìn giống như một đứa bé bị người ta vứt trong bãi rác bẩn thỉu.
Cô đến từ gia đình giàu có.
Hắn đến từ gia đình công nhân nghèo khổ.
Mẹ của cô bị bệnh ung thư thời kỳ cuối….
Khi thân thể mẹ cô còn khoẻ mạnh, mẹ cô đã mời mẹ hắn làm y tá riêng, tuy biết rằng trước kia mẹ hắn chưa từng làm công việc y tá bao giờ.
Cô thích cười…cô cười rất ấm áp.
Hắn thích nhìn cô cười, nhưng luôn giận dỗi, thích hung hãn nhìn trừng trừng cô.
……
Cô không thích sự ân cần của các nam sinh nhỏ trong nhà trẻ, thích lẽo đẽo theo hắn, cho dù hắn luôn khẩu thị tâm phi* (*miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo)
“Nghệ, tặng cho cậu, đây là món đồ chơi của mình.”
“Tránh ra!” Hắn không có kiên nhẫn.
“Mình cho cậu một viên kẹo hình con thỏ, cậu một viên, mình một viên.”
“Không cần.” Hắn nhìn cô hét lớn.
Nhưng trên thực tế, cuối cùng hắn cũng nhận món đồ chơi của cô, viên kẹo hình con thỏ, ngọt ngào hoà tan trong miệng.
Cô thích hắn, hy vọng có thể trở thành bạn của hắn.
Hắn thích cô, cho dù không bao giờ thừa nhận.
★……★……★
Cô bảy tuổi…….Hắn sáu tuổi…
Trên người hắn xuất hiện hàng loạt vết thương do bị vật gì đó quất vào… Nhìn vào rất kinh hãi.
Những vết thương này đều là kiệt tác của cha hắn.
Cô khóc, hết lần này tới lần khác níu kéo hắn, không cho hắn về nhà một mình.
Hắn khẽ cắn môi, cho dù đau lòng trước những giọt nước mắt của cô. Hắn vẫn lựa chọn đi về nhà, cho dù hết lần này tới lần khác bị làm nhục. Tuổi hắn còn nhỏ, mà đã mơ hồ cảm giác có một cơn gió lốc sắp thay đổi cuộc đời mình. Trước đây hắn là người hiểu rõ nhất, cha hắn rất thương yêu hắn, nhưng tình cảm ấy từ từ tan biến….
Mẹ làm việc vất vả, hắn phải chăm sóc cha…
Con nhà nghèo cho nên còn bé đã biết đảm đương việc nhà.
……
Dưới tình thế khẩn cấp như vậy, cô chỉ có thể chạy theo người anh trai mình yêu thương nhất cầu cứu.
“Anh trai, nghĩ cách đi, giữ Nghệ lại đi, nếu không cha cậu ấy sẽ đánh chết cậu ấy mất! Anh trai, xin anh!”
Anh trai cô luôn nhẹ nhàng như một làn gió mát, lúc này lại coi chuyện này không liên quan, trong mắt có chứa đựng những suy nghĩ không phù hợp với lứa tuổi, tiếng nói thản nhiên mang theo đùa cợt không dễ phát hiện ra. “Mẹ cậu ấy không lo lắng thì thôi, sao chúng ta lại xen vào việc nhà của người khác? Nhược Hàm, với cậu ta mà nói thì bình minh đang đến, bóng tối đã tan, ngày tốt đẹp của bọn họ tới rồi..….. còn chúng ta sắp mất đi chỗ dựa ấm áp….”
Tuy rằng cô không hiểu hết những lời đó, nhưng cô cảm giác được người anh trai chỉ mới 10 tuổi này, trong đôi mắt ẩn chứa những giọt nước mắt….
Đó là người anh từ nhỏ đã bảo vệ cô, thiếu chút nữa bị người ta đánh gãy xương sườn cũng không khóc….
★……★……★
Cùng năm đó…
Mẹ cô qua đời…
Anh trai cô nhốt mình trong phòng, khoá cửa lại…
Vì an ủi cô, Nghệ lần đầu tiên đồng ý ở lại qua đêm…
Cô khóc suýt chút nữa ngậường đi.
Một cậu bé nhỏ hơn cô một tuổi, cao lớn hơn cô nhiều, dùng cánh tay nhỏ bé ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của cô, không kiên nhẫn hét to. “Đừng khóc, thật phiền quá! Còn khóc nữa, tôi lấy gối đè chết cậu!”
Cô vẫn không ngừng khóc!…
Nhưng hắn không lấy gối đè cô, mà ngốc nghếch lấy bàn tay thô lỗ lau những giọt nước mắt cho cô. Dừng nhiều sức đến nỗi, thiếu chút nữa làm trầy cái má hồng hào mũm mĩm của cô.
Mùa hè, hắn vẫn mặc áo tay dài, nhưng không che được trên mu bàn tay những vết thương kinh hãi vì bị ngược đãi..
★……★……★
Hắn nói lời tạm biệt cùng cô.
“Về sau nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ tìm cậu vui đùa.”
“Ừ.” Cô gật đầu, ngoan ngoãn luôn luôn là tính cách nổi trội của cô.
“Trừ tôi ra, không được cùng vui chơi với các bạn nam khác, nếu không cậu chết chắc.” Thấy cô dễ bị ức hiếp, hắn lớn tiếng đe doạ.
“………..” Tại sao không thể cùng vui chơi với các bạn nam nhỏ khác?
“Cậu không cần đi, người phải đi là tôi!” Tiếng nói nhẹ nhàng đã mang theo nhiều lạnh lẽo vang lên. Anh trai đã mười tuổi của cô, kéo vali đi tới trước mặt bọn họ. “Chào mừng cậu trở thành một phần tử trong gia đình.” Ngữ khí lịch sự lại mang theo lạnh nhạt xa cách.
Một phần tử trong gia đình? Chẳng lẽ mẹ hắn tiếp tục ở lại đây làm việc? Hàn Thiếu Nghệ nhíu mày suy nghĩ, không thể phủ nhận, trong mơ hồ hắn cảm thấy thật hưng phấn.
“Anh trai, anh muốn đi đâu? Không được rời bỏ Nhược Hàm…..” Công chúa nhỏ đã kéo ống tay áo của anh trai cất tiếng khóc.
“Nhược Hàm, anh cũng không muốn rời bỏ em…. Nhưng đây là di nguyện của mẹ, mẹ muốn anh qua Pháp du học…. Yên tâm, mỗi năm anh có hai ba tháng nghỉ hè, anh sẽ về thăm em…..” Anh trai ôm cô, đau lòng an ủi…
Bất kể cô khóc như thế nào…cũng không giữ được anh trai cô…
Rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ tới cảnh anh trai của mình rời đi trong cơn mưa lớn….
★……★……★
Không bao lâu sau đó, cô đã biết lý do tại sao anh trai cô phải đi.
Quả thật, tất cả mọi chuyện đã được người mẹ quá cố của cô an bày.
Cha cô có từng tình cảm ở bên ngoài, vì gia đình mà phải nhịn đau thương vứt bỏ người yêu. Lúc mẹ cô hấp hối đã an bài mọi việc, vì đã biết hết tất cả, cho nên mẹ cô không trách cứ cha, đem con trai xuất ngoại du học, đem con gái ngoan ngoãn cho mẹ kế chăm sóc.
Cô và hắn bỗng chốc trở thành chị em…
Cô không hiểu lắm những chuyện phức tạp của người lớn, người mẹ kế dịu dàng cũng hiền hậu giống như người mẹ đã qua đời của cô. Không muốn làm cha áy náy, không hy vọng mọi người mất vui, cho nên cô ngoan ngoãn gọi người mẹ kế một tiếng — Mẹ nhỏ
Sự thật đây cũng là bản tính dịu dàng nổi bật của cô!
Vừa xong tang lễ của mẹ, lại đến tiệc mừng cưới của cha…. Cô cũng không vui vẻ gì!
Nhưng khi mẹ nhỏ nắm lấy tay cô, nói đi đón Nghệ đến đây, cô thật vui sướng.
Toà án tuyên phán giao quyền nuôi Nghệ cho mẹ nhỏ, gia đình cô có tiền, và vì một người cha làm nghề sửa xe lại ngược đãi con cái như vậy, cho nên rất dễ lấy được quyền nuôi dưỡng….
Cô nghĩ đến sau này bọn họ có thể sinh hoạt vui vẻ dưới một mái nhà, lòng của cô thật hưng phấn.
Nhưng thật là ngoài ý muốn….Cô nhìn thấy hắn trông giống như một con sư tử nhỏ bị thương, hai mắt đỏ ngầu…
“Vì sao cướp lấy mẹ tôi?”
“Mẹ cậu đã chết thì có thể cướp đi mẹ tôi sao?”
“Có tiền thì rất ngon sao?”
“Toàn bộ gia đình các người đều rất ghê tởm!”
……
Lần đầu tiên, hắn đẩy cô ra….
Lần đầu tiên, cô ngã sấp xuống đất, hắn không đỡ cô dậy.
Lần đầu tiên, ở trong mắt hắn, cô thấy được chữ “Hận”.
Hắn thù hận sâu sắc mẹ mình, cũng rất thù hận cô, bởi vì hắn cảm thấy bị lừa gạt tình cảm.
Cô ngã trên mặt đất, sững sờ ngồi ở đó, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra, cô nghe thấy tiếng mẹ nhỏ đối với hắn không chút khách sáo, nghiêm khắc chỉ trích…..Mẹ nhỏ túm lấy hắn, bắt buộc hắn phải giải thích cùng cô.
“Người cần phải vội vã lấy lòng cô công chúa nhỏ này, không phải là con.” Hắn lạnh lùng đùa cợt, không để ý Mẹ nhỏ lấy tay hung hăng đánh từng cái từng cái một trên lưng hắn.
Lưng hắn thẳng đứng, quật cường không giống như một đứa bé chỉ mới 6 tuổi…
Ánh mắt hắn vẫn hung hăng nhìn chằm chằm cô, giống như hận không thể đem cô đi lột da lóc xương.
“Đừng đánh! Đừng đánh cậu ấy!” Cô vừa khóc, vừa đi qua ôm lấy sau lưng hắn, kết quả là cô hứng lấy một cú đánh không kịp thu hồi của mẹ nhỏ.
“Xin lỗi! Xin lỗi con.” Mẹ nhỏ sợ hãi giải thích với cô, sợ mình không làm nổi một người mẹ mới.
Cô lại chỉ vội vã đến xem vết thương của hắn
Rất nhiều…. rất nhiều….vết thương to, vết thương nhỏ…..
“Có đau hay không?” Thân thể của hắn không đau, nhưng lòng của hắn đau quá.
“Tránh ra!” Hắn đẩy cô ra thật mạnh, giữa đôi môi lạnh lùng thốt ra bốn chữ “Giả nhân giả nghĩa”.
……
Lại một năm nữa, hắn cũng không thỏa hiệp, không nghe theo lệnh toà án theo mẹ về nhà mới.
Hắn kiên quyết ở lại cùng người cha tay trắng… cho dù cha hắn đã sớm biết được… hắn không phải là con ruột của ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook