Trời Sáng Em Sẽ Về FULL
-
10: Công Việc Mới Khí Thế Mới
Lúc nghỉ trưa, Giang Thiến Hề vẫn ở văn phòng học cách sử dụng phần mềm chỉnh sửa, đồng nghiệp rủ cô đi ăn, cô xua tay, nói lát nữa sẽ đi ăn sau.
Khả Lạc nói: “Ôi trời, cùng đi ăn đi, nhà hàng này ăn trên năm mươi tệ còn được giảm tám tệ nữa.”
“Hả?”
Giang Thiến Hề ngơ ngác, không hiểu cậu ta nói gì.
Khả Lạc đưa điện thoại cho cô: “Nhìn xem chị muốn ăn gì?”
Giang Thiến Hề nhận lấy điện thoại thì thấy trên ứng dụng đặt đồ ăn đầy màu sắc toàn là hình ảnh món ăn ngon: “Cái này đặt thế nào?”
“Hả?”
Khả Lạc ngạc nhiên: “Chị chưa từng đặt đồ ăn qua mạng à?”
“Đặt rồi chứ!”
Giang Thiến Hề vẻ mặt đừng coi thường tôi rồi nói: “Gọi điện cho chủ quán gần đó đem tới mà!”
“Chị ở vùng quê nào thế?”
Khả Lạc không nhịn được châm chọc: “Thôi được, muốn ăn gì để tôi đặt cho.”
Giang Thiến Hề chọn một phần cơm thịt xào nấm, một chai sữa chua.
Khả Lạc nhanh chóng đặt xong, thanh toán rồi nói: “Tổng cộng là sáu mươi chín, của chị ba mươi tám nhé, lát nữa chuyển tiền cho tôi.”
“Chuyển tiền?”
Giang Thiến Hề cau mày suy nghĩ, bây giờ trả tiền thịnh hành dùng bao lì xì sao? Đây có phải là một loại nghi thức mới của giới trẻ không?
Dù không hiểu lắm, nhưng cô nhất định phải theo kịp xu hướng hiện tại! Giang Thiến Hề lục tìm trong túi không thấy bao lì xì, lại tìm khắp văn phòng, cuối cùng tìm được một tờ giấy đỏ, rồi tự tay làm một bao lì xì, cẩn thận cho vào bốn mươi tệ.
Ừ, người ta giúp mình trả ba mươi tám, mình cho bốn mươi, làm tròn số cho rộng rãi một chút.
Giang Thiến Hề cảm thấy mình thật giỏi, cô cầm bao lì xì đến trước mặt Khả Lạc đang cúi đầu ăn cơm: “Này, cho cậu bao lì xì.”
Khả Lạc nhận lấy bao lì xì, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Giang Thiến Hề vui vẻ vừa ăn cơm vừa xem video thì bỗng thấy ở cửa văn phòng xuất hiện một người đàn ông trung niên cao lớn, khuôn mặt phúc hậu, cầm theo một hộp cơm, dáng vẻ rụt rè, trông rất quen mắt.
Giang Thiến Hề lập tức mở to mắt, vội vàng bước tới nói: “Anh, là anh à! Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông nhìn cô một cái, anh ta cũng nhận ra cô, thấy cô đeo thẻ nhân viên liền nhiệt tình chào hỏi: “Là cô à, cô gái, cô làm việc ở đây à?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi mới tới.”
Giang Thiến Hề nói: “Anh tới để…?”
“Ồ, tôi đến đưa cơm cho con trai tôi.”
Người đàn ông chính là tài xế xe đen trong vụ tai nạn, Chu Viễn.
“Con trai anh?” Giang Thiến Hề tò mò hỏi.
“Là ai vậy?”
“Chu Nam Thủy.”
Tài xế Chu hỏi: “Cô biết không?”
“Biết, biết, cậu ấy là giám đốc bộ phận truyền thông của chúng tôi, văn phòng của cậu ấy ở đằng kia.” Giang Thiến Hề chỉ vào văn phòng của Chu Nam Thủy, nơi anh ta suốt buổi sáng chưa ra ngoài.
“À, cảm ơn nhé!” Chu Viễn nhìn cửa văn phòng, anh ta đi được vài bước rồi lại lùi lại, người cao lớn một mét tám mấy trông có vẻ e dè, cuối cùng do dự một lúc lâu vẫn quyết tâm gõ cửa bước vào.
Giang Thiến Hề trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm.
Vị trí của cô khá gần văn phòng của Chu Nam Thủy, có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong qua tấm kính trong suốt.
Cô thấy Chu Viễn bước vào, đặt hộp cơm lên bàn làm việc, mở ra, thậm chí còn dùng muỗng sắt múc một miếng định đút cho Chu Nam Thủy.
Nhưng Chu Nam Thủy liền đẩy mạnh anh ta ra, hộp cơm văng ra, rơi xuống đất, đồ ăn văng tung tóe.
Chu Nam Thủy mặt mày tối sầm, ánh mắt đầy bão tố.
Chu Viễn đứng ngượng ngùng, không biết làm gì, người cao lớn trông thật đáng thương.
Những người bên ngoài văn phòng đều nghe thấy tiếng động, nhưng ai nấy đều giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Một lúc sau, Chu Viễn quần áo dính đầy dầu mỡ, cúi đầu bước ra khỏi văn phòng, tay cầm hộp cơm dầu mỡ, mắt đỏ hoe, như bị đè nặng bởi hàng ngàn gánh nặng, lưng còng, bước chân nặng nề và chậm chạp.
Giang Thiến Hề vội vàng đi theo, đuổi kịp anh ta ở lối an toàn không có nhiều người, quan tâm hỏi: “Anh à, anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Chu Viễn giả vờ thản nhiên, chỉ là mắt hơi đỏ: “Thằng nhóc này từ nhỏ đã nóng tính, bây giờ càng quá đáng.
Nếu nó còn nhỏ, tôi đã đánh nó một trận rồi, dám bảo tôi cút đi.”
“Thời gian lâu không gặp, chắc chắn sẽ khác mà.” Giang Thiến Hề nhẹ nhàng an ủi.
“Khác thật, khác nhiều quá.”
Chu Viễn lẩm bẩm nhắc lại, một lúc lâu sau không kìm được, anh ta che mặt nói: “Thật sự khác quá rồi.
Tôi chạy một chuyến, vợ bỏ đi, bố mẹ cũng không còn, con trai cũng không nhận tôi nữa.
“Con trai tôi hồi nhỏ rất thích tôi, nó thích nhất món sườn xào chua ngọt tôi làm, mỗi lần tôi chạy đường dài về đều đòi tôi làm cho nó ăn.
“Trước đây nhà nghèo, một tháng cũng không ăn được mấy lần thịt, lần này trước khi tôi đi đã hứa với nó, về sẽ làm cho nó.
“Giờ nó lớn rồi, không ăn nữa.” Chu Viễn nói xong, che mặt ngồi xuống, người đàn ông cao to như ngọn núi gục đầu vào cánh tay khóc rưng rức.
Giang Thiến Hề thấy anh ta khóc màm mắt đỏ hoe, nhưng cô không biết phải an ủi thế nào.
Cảm giác của anh ta cô đều hiểu, nỗi buồn này bất kỳ lời an ủi nào cũng không thể xoa dịu.
Chu Viễn phát ti3t một lúc, sau đó lau mạnh mặt rồi thở dài: “Thôi, không nói nữa.
Cô bây giờ thế nào? Tôi thấy cô tìm được việc rồi, sống khá tốt.
Tìm được gia đình chưa?”
Giang Thiến Hề đỏ mắt lắc đầu: “Giống cậu thôi, bố mẹ tôi cũng không còn, chồng… chồng cũ giờ con cũng vào cấp hai rồi.”
“Ài, bình thường thôi, vợ cũ của tôi cũng sinh hai đứa với người khác rồi.”
Chu Viễn thở dài: “Ôi! Cô nói xem, chúng ta sao lại ra nông nỗi này?”
Giang Thiến Hề không biết nói gì, hai người im lặng một lúc lâu, động viên nhau rồi trao đổi liên lạc trước khi chia tay.
Sau khi tiễn Chu Viễn đi, Giang Thiến Hề trở lại văn phòng, tâm trạng chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy Chu Nam Thủy gọi cô từ trong văn phòng.
Cô vội vàng bước vào hỏi: “Giám đốc Chu, có việc gì không ạ?”
Chu Nam Thủy nhếch cằm nói: “Dọn sạch sẽ.”
“Vâng.”
Giang Thiến Hề nhìn thoáng qua văn phòng bừa bộn, cô tìm thùng rác và hộp khăn giấy, ngồi xuống nhặt từng miếng sườn xào chua ngọt đầy dầu mỡ vào thùng rác, rồi dùng khăn giấy ướt lau sàn gạch sạch bóng.
Chu Nam Thủy ngồi trên ghế văn phòng im lặng nhìn cô dọn dẹp, một lúc sau mới nói: “Chị cũng là người trên chiếc xe đó à?”
“Sao cậu biết?” Giang Thiến Hề ngạc nhiên hỏi.
“Tuổi tác và vẻ ngoài của chị, và cô vừa nói chuyện với ông ta.” Chu Nam Thủy nói ra suy đoán của mình với ánh mắt hờ hững.
“Ồ!” Ông ta, chắc chắn là nói về Chu Viễn!
“Ông ta nói gì với chị?” Chu Nam Thủy thấy nhưng không nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
“Không có gì, chỉ là trò chuyện về tình hình hiện tại thôi.” Giang Thiến Hề vừa mạnh tay lau sàn vừa nói.
Chu Nam Thủy dường như im lặng, một lúc sau mới lại lên tiếng hỏi: “Cô nghĩ tôi quá đáng lắm phải không?”
“Không.”
Giang Thiến Hề nói: “Không ăn thì đừng khuyên người nhịn đói.”
“Cô thấy người đàn ông đó đáng thương phải không?” Chu Nam Thủy lạnh lùng hỏi.
“Đứng ở góc độ của tôi, thực sự thấy anh ta đáng thương.” Giang Thiến Hề gật đầu.
“Hừ, mấy người các cô bỏ rơi người thân mất tích hai mươi mốt năm mà dám thấy mình đáng thương.”
Chu Nam Thủy căm hận nói: “Vậy chúng tôi, những người bị bỏ rơi hai mươi mốt năm chẳng lẽ không đáng thương hơn sao?”
“Chuyện khác thì không nói, nhưng nói chuyện này là bỏ rơi, tôi phải tranh cãi với cậu! Cậu nói xem, việc rời khỏi người thân này là chúng tôi tự nguyện sao?”
Giang Thiến Hề vứt bỏ rác trong tay, không kìm được đứng dậy đối mặt với anh ta: “Không ai muốn bỏ rơi người thân của mình cả!”
“Các người không tự nguyện nhưng các người đã làm rồi! Các người đã bỏ rơi chúng tôi hai mươi mốt năm, để chúng tôi không tìm thấy các người! Chờ đợi đau khổ! Chịu đựng dày vò!”
Chu Nam Thủy căm hận nhìn Giang Thiến Hề.
“Các người có tư cách gì mà bảo chúng tôi rộng lượng?! Bảo chúng tôi tha thứ?! Bảo chúng tôi đón nhận?! Tại sao các người làm chuyện đê tiện như vậy mà vẫn vô tội tưởng tượng mọi thứ vẫn như cũ?”
“Chúng tôi cũng không cố ý mà!” Giang Thiến Hề tranh cãi.
“Không cố ý giết người, nhưng vẫn giết người, người vẫn chết, thời gian vẫn trôi qua, tất cả tổn thương vẫn ở đó, không hề ít đi chút nào.”
Chu Nam Thủy nhẹ giọng nói: “Vậy nên khi chúng tôi xem các người như đã chết, thì thật sự nên chết đi, sao còn quay lại?”
Giang Thiến Hề nhìn anh ta, lời trách móc của anh ta làm lòng cô đau đớn như bão tố, một lúc lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói: “Vì người chúng tôi yêu thương vẫn ở đây, chỉ cần còn sống, chúng tôi sẽ quay về!”
“Các người vẫn sống, nhưng một số người đã không còn.” Giọng Chu Nam Thủy lạnh lùng như lưỡi dao.
Giang Thiến Hề đứng yên, trừng mắt nhìn anh ta.
Nghĩ đến cha mẹ đã mất, mắt cô đỏ lên, nắm chặt tay không nói nên lời.
Chu Nam Thủy quay đầu đi, không tiếp tục chủ đề này nữa, văn phòng lại chìm vào im lặng.
Giang Thiến Hề mắt ngấn lệ, cô cúi xuống tiếp tục dọn dẹp sàn nhà, sau đó rời đi, chỉ còn lại Chu Nam Thủy một mình trong văn phòng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, hồi tưởng lại chuyện xưa.
Năm đó Chu Viễn mất tích, anh ta mới tám tuổi, mùa đông năm đó dường như đặc biệt lạnh, tuyết rơi nhiều ngày liền.
Nhưng đối với trẻ em miền Bắc, đã quen với thời tiết như vậy, thỉnh thoảng còn ra ngoài chơi trượt băng, làm người tuyết, chơi ném tuyết.
Bà nội của anh ta luôn đun một nồi nước lớn ở nhà, thấy anh ta về là bắt anh ta ngâm chân ngâm tay, sợ anh ta bị lạnh.
Sau đó, bất ngờ bố anh ta mất tích, bên ngoài đồn đủ thứ, có người nói ông là kẻ buôn người, mang cả xe người đi bán, có người nói trên đường gặp tai nạn, chết cả rồi, còn có gia đình nạn nhân mất tích nhiều lần đến nhà gây sự, đòi bồi thường, đánh người, nhân cơ hội cướp đồ, mỗi tuần gặp ba lượt.
Cứ như vậy mà nửa năm trôi qua, nhà cửa trống không, tiếng xấu lan xa, mẹ anh ta bỏ lại anh để tái giá.
Thực ra anh ta cũng hiểu, dù sao mẹ cũng khó tìm được người mới khi có đứa con lớn như anh ta.
Sau khi mẹ đi, anh ta sống cùng bà nội.
Bà hơn sáu mươi tuổi dẫn anh ta đi bán rau, nhặt rác, làm lụng vất vả nhiều năm, cuối cùng cũng ra đi.
Hồi nhỏ, anh ta không ít lần mong chờ bố có thể trở về, mong bố có thể trở về đánh cho những kẻ đã đánh anh ta một trận, mong bố có thể lấy lại tiền và đồ đạc trong nhà bị cướp đi, mong bố có thể đưa bà nội đang bệnh nặng đi bệnh viện.
Mong mỏi đến cuối cùng, anh ta nghĩ, dù chỉ là tin bố đã mất cũng được, ít nhất anh ta và bà nội sẽ không phải mang tiếng người nhà của kẻ buôn người mà bị người đời khinh rẻ, ít nhất anh ta có thể kết bạn, ít nhất bà nội lúc ra đi có thể an lòng nhắm mắt.
Sau này anh ta lớn lên, rời khỏi thị trấn nhỏ đó, không còn bất kỳ mong đợi gì về người đó nữa, anh ta thậm chí quên mất mình từng có một người bố.
Anh ta không còn cần sự bảo vệ của bố nữa, anh ta đã lớn đủ để tự bảo vệ mình, mạnh mẽ đến mức không ai dám bắt nạt anh ta, không ai dám cướp đồ của anh ta nữa.
Nếu bà nội còn sống, anh ta cũng có thể đưa bà đến bệnh viện tốt nhất, nhận được sự điều trị tốt nhất.
Anh ta không cần bố nữa.
Nhưng người bố đó lại quay về?
Với dáng vẻ của một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, với cơ thể mạnh mẽ trong trí nhớ mà anh ta từng tưởng tượng vô số lần có thể bảo vệ anh ta và bà nội, người bố đó xuất hiện trước mặt anh ta nói: “Tiểu Thủy, bố về rồi.”
Chu Nam Thủy nghĩ, nếu lúc đó trong tay anh ta có một con dao, chắc chắn anh ta sẽ lao lên đâm chết người đó, dùng máu của người đó rửa sạch nỗi nhục nhã và đau khổ mà anh ta và bà nội phải chịu đựng suốt những năm qua.
Nhưng anh ta không có, anh ts chỉ quay người rời đi, không muốn nhìn người đàn ông đó một cái nào.
Chu Nam Thủy ngẩng đầu, cố gắng nuốt nước mắt trở lại, hít sâu một hơi nghĩ: Anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó, cả đời này sẽ không bao giờ.
Giang Thiến Hề ngồi ở chỗ làm việc của mình, cũng không thể bình tĩnh lại được.
Những ngày này trở về, Cố Trì chỉ thể hiện sự quan tâm và nhớ nhung với cô.
Vậy còn oán hận thì sao?
Như Chu Nam Thủy căm hận bố mình sâu sắc, Cố Trì có từng oán hận cô không? Trong suốt hai mươi mốt năm, mỗi khi nghĩ đến cô, anh cảm thấy thế nào?
Giang Thiến Hề rất muốn hỏi, nhưng cô lại không dám.
Rất sợ nghe được là tình yêu, cũng rất sợ nghe được là oán hận.
Những cảm xúc mãnh liệt đó cô không dám chạm vào, cô sợ mình sẽ muốn phá hủy gia đình của anh, sẽ muốn bất chấp tất cả để đưa Cố Trì về lại bên cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook