Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn
-
Chương 80: Phiên ngoại 3: Chuyện của chúng ta kết thúc
Cái tình cảm sai trái kia đang ngày càng nảy nở trong tim hắn, ám ảnh
Lâm Tuyền đến cả trong giấc mơ. Hắn thèm khát muội muội, muốn được chạm
vào nàng, muốn được ôm thân hình mềm mại ấy vào lòng. Nhưng hai người
không giống phụ thân và mẫu thân, hai người là huynh muội cùng cha khác
mẹ.
Mười ba tuổi, hắn cầu xin phụ mẫu cho mình xuất môn học đạo. Hắn muốn trốn chạy khỏi gia đình, muốn tránh xa đôi mắt trong veo như hồ thu bí ẩn kia.
Ngày đại ca lên đường, Liên Trì chỉ dám nấp sau cửa trông theo. Hắn có quay đầu một lần, nhìn xa xăm, sau đó kiên quyết thúc ngựa chạy. Nghe nói mỗi thiếu niên của Thành gia khi mười ba, mười bốn tuổi đều xa nhà để học tập như thế này. Lâm Tuyền tuy khác họ, nhưng vẫn phải tuân theo truyền thống bên ngoại tổ. Hắn đi rồi, để lại trong nàng một khoảng không trống vắng. Cơm không ngon miệng, sách cũng chẳng thể đọc vào. Nàng chỉ biết ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ nhìn mây nhìn gió, đọc lại thi từ mà Lâm Tuyền viết, chắc chắn lệ đổ châu sa.
Sức khoẻ của Liên Trì ngày càng hao mòn, việc này cũng đến tai đại nương và phụ thân. Lần đầu tiên hai người bọn họ đến tây viện để thăm nom đứa con gái đang ốm yếu. Đại nương bắt mạch cho nàng, chỉ bảo rằng nàng bị suy nhược vì biếng ăn. Nhưng bà ngầm ra hiệu cho hai người còn lại tiếp tục ra bên ngoài bàn bạc.
Trên đời có một thứ gọi là tâm bệnh, chỉ có thể dùng tâm dược để giải. Dù có bao nhiêu người khuyên can, dù mẫu thân có năng nỉ van xin, tình trạng của nàng cũng chẳng khá hơn tí nào. Tâm sự trong lòng này, nàng chỉ có thể dấu kín đến chết. Làm sao dám nói với phụ mẫu, nàng đổ bệnh vì tương tư đại ca.
Ba tháng sau, bức thư đầu tiên của Lâm Tuyền đã được gửi về tới nhà. Hắn vừa đi qua vùng Nguyên Châu, lại học thêm được rất nhiều thứ mới lạ. Lâm Tuyền gửi lời hỏi thăm đến tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ nhị muội. Nàng thất vọng đến mức gần như ngất đi.
Ngày hôm sau, một chiếc hộp gỗ nhỏ xuất hiện trong phòng Liên Trì. Đó là món quà bí ẩn từ phương xa, gửi cho nhị tiểu thư của Nghiêm phủ. Nàng rón rén mở ra, kinh ngạc vì một mùi hương thanh tao nhè nhẹ bay khắp phòng. Trong hộp gỗ chỉ có một nhánh hoa trà được ướp bọc kỷ lưỡng. Dùng băng phách quý giá có thể bảo tồn nhánh hoa như trạng thái lúc vừa mới hái. Hoa của Thanh Ngọc danh trà vốn chỉ có thể hái được ở Nguyên Châu. Nàng cầm nhánh hoa, cười ngẩn ngơ đến thất thần. Kẻ đang bôn ba phương xa đó, thì ra vẫn chưa quên đi một người muội muội.
Cứ như vậy, cách vài ba tháng Lâm Tuyền lại gửi thư báo bình an về nhà. Mà y như rằng đến sau những lá thư đó lại là một chiếc hộp bí ẩn gửi cho Liên Trì. Hắn chu du khắp đại giang nam bắc, nơi nào cũng hái hoa gửi về tặng cho muội muội. Không có một lời thăm hỏi, không một lần trở về nhà, chỉ dành tặng hết thảy những gì xinh đẹp trên thế gian cho nàng.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng Liên Trì chất đầy hộp to hộp nhỏ chứa đựng những món quà từ kẻ bí ẩn. Dù băng phách đã tan đi hết, dù hoa kia đã tàn phai hương sắc, nhưng nàng vẫn nâng niu giữ gìn. Nỗi nhớ nhung trong lòng nàng, chỉ có thể dùng những món quà này để mà xoa dịu được thôi.
Đại nương dạo này bắt đầu than thở trách mắng đứa nghịch tử đi biền biệt suốt ba năm không trở về. Chỉ có một lần trung thu, đại nương và phụ thân gặp được Lâm Tuyền chỗ nhà ngoại tổ của hắn. Liên Trì vẫn ở nơi tây viện tách biệt với thế giới bên ngoài, không hỏi đến một ai. Nàng nguyện cùng với mẫu thân không bao giờ bước chân ra khỏi nhà, bởi vì đó là lựa chọn của mẫu thân và cũng là con đường nàng muốn đi. Dù các bậc trưởng bối có khuyên bảo thế nào, nàng cũng quyết cố thủ như một con ốc sên lì lợm. Mười sáu tuổi, ngoài người thân trong gia đình Liên Trì cũng không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.
Mẫu thân và đại nương vì lo lắng cho nàng nên bắt đầu tiến hành nhiều vụ mai mối. Bao nhiêu công tử thế gia được mời đến phủ, cũng không thể gặp Liên Trì được quá một canh giờ. Nàng không phải tỏ ra kiêu kỳ làm giá, mà chỉ cương quyết cự tuyệt tất cả những người này. Liên Trì sống bám víu vào quá khứ, chỉ có thể cười với những bông hoa héo tàn chất đầy trong mớ hộp gỗ. Vĩnh viễn, trái tim này chỉ biết chờ đợi một người.
Một tình yêu bi kích bị cấm đoán. Mười bảy tuổi, Liên Trì đã hiểu được cảm giác trong lòng mình là gì, nàng cũng biết tại sao đại ca không bao giờ quay lại. Bởi vì hắn đã sớm nhận ra hai người là huynh muội, ngoài tình cảm trong gia đình, tất cả nhưng cảm xúc khác đều là sai trái mà thôi.
Trong sinh nhật mười tám tuổi của Liên Trì, nàng lại nhận được món quà chứa trong hộp gỗ. Đó là một đoá sen hồng rực rỡ, thơm ngát hương, không nhiễm chút bụi trần. Năm năm trời chờ đợi, Liên Trì cuối cùng cũng nhận được một bức thư do đại ca gửi về.
“Ta đã đi khắp Việt quốc, thu thập hết tất cả hoa trong thiên hạ. Nhưng vĩnh viễn chỉ có sen trong hồ là vấn vương mãi không thể quên.”
Thời gian đó, thư bình an của Lâm Tuyền báo rằng hắn đang ở Phổ Độ sơn lắng nghe thuyết pháp. Lâm Tuyền cảm thấy đây là chốn thích hợp với mình nhất, và tỏ ý không chịu về nhà. Thanh niên tráng chí thích nghe kinh phật chẳng ngoài ý định xuất gia. Phải chăng hắn đã bỏ trốn hết năm năm, cũng không trốn khỏi hình bóng nàng, nên quyết định cắt đứt hết trần duyên nương nhờ cửa phật.
Liên Trì hoảng sợ, đọc xong lá thư mà tinh thần bấn loạn. Nàng chạy về phòng, gói ghém hết đồ đạt rồi kéo rương đi ra ngoài.
- Con muốn làm gì? - Đại nương kéo tay nàng lại hỏi.
- Con dọn ra khỏi nhà này, đại ca sẽ có chỗ trở về.Nàng trả lời mà nước mắt dầm dề ướt mặt. Cuối cùng họ cũng đã hiểu tâm sự trong lòng nữ nhi của mình là gì. Còn có thằng con trai ngốc nghếch đang dự tính làm chuyện động trời kia nữa. Hai huynh muội nhà này thật muốn làm cha mẹ tức chết mà.
^_^
Một chiếc xe ngựa chạy như bay đến chân núi Phổ Độ sơn rồi dừng lại. Người ở trên xe xuống hết, bắt đầu chuyến hành trình một ngàn bậc thang lên chùa. Liên Trì dĩ nhiên là người chạy đi trước nhất, nước mắt vẫn cay đắng chảy xuống, miệng không ngừng gọi tên đại ca. Phụ thân và đại nương đi phía sau, tốc độ không cách gì sánh được với lớp trẻ.
- Huynh cảm thấy quyết định năm xưa của chúng ta là sai lầm. - Mạt Hối thở dài.
- Bây giờ ... giờ ... sửa. - Hoài Niệm trả lời.Lúc đó họ chỉ muốn tạo dựng một gia đình, mà không làm ảnh hưởng đến tâm lý của Liên Trì. Bảo Mạt Hối là cha nàng, còn chân Duyên thì làm vợ thứ. Tưởng rằng có cha có mẹ sẽ tốt hơn cho sự phát triển của trẻ nhỏ, nào ngờ lại tạo ra một vở kịch huynh muội cấm ái đầy bi hài thế này.
Liên Trì vừa khóc vừa bò trên dãy bậc thang dài dằng dặc. Suốt ngày không ra khỏi nhà, đột nhiên phải vận động mạnh như thế này, thể lực nàng không sao chịu nổi. Thế nhưng tinh thần của Liên Trì không chịu bỏ cuộc, vẫn quyết tâm leo lên.
Hai chú tiểu gác cửa nhìn nữ thí chủ như dân chạy nạn bò lên từng bậc cấp. Họ sợ hãi đến hỏi thăm, xem nàng có bị cướp giật gì dọc đường không.
- Sư phụ, làm ơn cho ta vào. - Nàng vẫn tiếp tục khóc lóc.
- Nữ thí chủ, trong điện đang có lễ quy y nên giờ này chùa tạm đóng cửa. Thí chủ xin chờ một chút, lễ thành chúng ta sẽ cho người vào.Liên Trì nghe đến hai chữ ‘quy y’ thì sức mạnh bùng phát mãnh liệt. Nàng xô hai chú tiểu ra, một mực lao vào chùa.
- Đại ca, đại ca ơi, không được xuất gia! - Nàng hét vang khắp núi.Đại lễ, sư sải gì cũng bị nàng làm cho kinh động. Chủ trì chấp tay khuyên răn người đang quỳ trước tượng phật.
- Thí chủ, trần duyên chưa dứt, không nên vội xuất gia.Người một lòng hướng phật lại bị phiền não nhân gian quấy rối. Hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa điện, hung hăng chỉ vào mặt nàng.
- Cô nương, nàng là ai, sao lại muốn ngăn cản ta xuống tóc?Liên Trì nhìn người lạ mặt hung hăng chỉ trỏ, cứng họng không nói được lời nào. Nàng chưa từng biết gây sự với ai à nha. Trong tình huống này thì phải làm sao? Trả lời hay là chạy trốn? Liên Trì hoảng sợ chỉ biết đổ nước mắt khóc như mưa.
- Xin lỗi, huynh đài. Tiểu muội nhà ta đã đắc tội với huynh rồi. Mọi người cứ tiếp tục hành lễ, đừng quan tâm đến nàng.Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh Liên Trì. Nàng kinh ngạc quay lại nhìn nam nhân sau lưng mình đến không thể chớp mắt được.
Năm năm đã qua, Lâm Tuyền thay đổi khác lạ vô cùng. Hắn trưởng thành hơn, cao lớn hơn, khuôn mặt dày dạng sương gió. Những nét ngây thơ trẻ con hòan toàn biến mất, đứng trước mặt nàng bây giờ là một thanh niên tuấn tú tuyệt luân.
- Đại ca. - Nàng lắp bắp gọi hắn mà không sao bình tĩnh được.Lâm Tuyền chỉ gật đầu cười với nàng, ánh mắt chứa chan trìu mến.
- Vì sao lại đến đây?
- Ngăn cản đại ca xuất gia.
- Vì sao ta không được xuất gia? - Hắn nhướng mày hỏi lại.
- Vì muội không phải con của phụ thân. - Nàng trả lời.Hắn đưa tay che miệng, mắt hướng nhìn về phía khác. Lâm Tuyền có bộ dáng như thở không ra hơi, ánh mắt lại long lanh khác thường.
- Đại ca bị sao vậy? - Liên Trì lo lắng hỏi lại.
- Bây giờ chúng ta không phải huynh muội, nàng đừng có gọi loạn. Lâm Tuyền đột nhiên thay đổi thái độ, lạnh lùng quay lưng lại với Liên Trì. Sắc mặt hắn lúc này, hẳn nhiên không nên để nàng thấy được.
Liên Trì sợ hãi rụt tay lại, không dám chạm vào đại ca nữa. Không lẽ từ đầu nàng đã đoán sai, chỉ là tự mình đa tình, chứ Lâm Tuyền thật không có ý gì khác. Liên Trì sụp đổ, ảo tưởng suốt bao nhiêu năm qua của nàng vỡ tan tành. Những tương tư, những mong nhớ năm năm trời trong phút chốc bị lũ quét ở Triết Giang cuốn trôi đi mất. Nàng nghe đất trời chao nghiêng, dưới chân sụp lún không chỗ tựa vào.
- Muội ... muội xin lỗi.Lệ nóng lại tuôn ra ào ạt, Liên Trì quay lưng muốn bỏ chạy. Nhưng bàn tay nàng lại bị người khác nắm lấy, cả cơ thể bị kéo lại, ôm sát vào lòng. Lâm Tuyền đang giữ chặt lấy nàng, khuôn mặt thân quen chạm sát vào má nàng. Liên Trì nghe nhiệt độ rất nóng, hắn chạm đến đâu nàng như phải bỏng đến đó.
- Xin lỗi, ta chỉ đang bối rối thôi. Có cảm giác như mình vừa trở thành trò cười vậy.Lâm Tuyền ngục mặt tựa trên vai nàng. Đây là chốn sân chùa tôn nghiêm, hắn làm ra hành vi như vậy, nàng mới là người xấu hổ muốn chết đây. Hắn lấy nàng che mặt, còn Liên Trì biết rút vào đâu mà trốn? Nàng cười gượng hai tiếng, vẫy tay với tất cả.
- Mọi người cứ tiếp tục quy y đi.Liên Trì nhanh chóng rời khỏi sân chùa, chạy khỏi địa phương xấu hổ kia. Nàng nắm tay Lâm Tuyền kéo đi thẳng xuống núi không dám dừng lại. Đến giữa đường lại gặp phụ thân và đại nương đang hì hục leo lên. Tám con mắt nhìn nhau, rồi ánh mắt lại dời xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của đôi trẻ. Lần này Liên Trì bị bắt gặp tại trận, xấu hổ đến không còn gì nói nổi. Nàng chỉ biết bỏ chạy, dùng sức mạnh xấu hổ để làm động cơ.
Hoài Niệm đánh vào đầu con trai, Mạt Hối cũng giơ tay đấm hắn vài cú. Lâm Tuyền chỉ biết cười hì hì, sau đó dùng khinh công phóng đuổi theo Liên Trì.
- Chỉ là lên núi bái sư học võ, không ngờ đại sự lại chuyển biến thế này. - Hắn lẩm bẩm một mình rồi sau đó lại cười lớn.Mạt Hối thở dài, quàng tay lên vai Hoài Niệm. “Chuyện của chúng ta đến đây là hết rồi!”
Tuy cuộc đời của ông không thể nào đi vững nhưng luôn có phu nhân bên cạnh đỡ lấy. Mong đám trẻ sau này cũng sẽ có được một mối lương duyên bền chặt như nguyệt lão đã từng se cho hai người.
Mười ba tuổi, hắn cầu xin phụ mẫu cho mình xuất môn học đạo. Hắn muốn trốn chạy khỏi gia đình, muốn tránh xa đôi mắt trong veo như hồ thu bí ẩn kia.
Ngày đại ca lên đường, Liên Trì chỉ dám nấp sau cửa trông theo. Hắn có quay đầu một lần, nhìn xa xăm, sau đó kiên quyết thúc ngựa chạy. Nghe nói mỗi thiếu niên của Thành gia khi mười ba, mười bốn tuổi đều xa nhà để học tập như thế này. Lâm Tuyền tuy khác họ, nhưng vẫn phải tuân theo truyền thống bên ngoại tổ. Hắn đi rồi, để lại trong nàng một khoảng không trống vắng. Cơm không ngon miệng, sách cũng chẳng thể đọc vào. Nàng chỉ biết ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ nhìn mây nhìn gió, đọc lại thi từ mà Lâm Tuyền viết, chắc chắn lệ đổ châu sa.
Sức khoẻ của Liên Trì ngày càng hao mòn, việc này cũng đến tai đại nương và phụ thân. Lần đầu tiên hai người bọn họ đến tây viện để thăm nom đứa con gái đang ốm yếu. Đại nương bắt mạch cho nàng, chỉ bảo rằng nàng bị suy nhược vì biếng ăn. Nhưng bà ngầm ra hiệu cho hai người còn lại tiếp tục ra bên ngoài bàn bạc.
Trên đời có một thứ gọi là tâm bệnh, chỉ có thể dùng tâm dược để giải. Dù có bao nhiêu người khuyên can, dù mẫu thân có năng nỉ van xin, tình trạng của nàng cũng chẳng khá hơn tí nào. Tâm sự trong lòng này, nàng chỉ có thể dấu kín đến chết. Làm sao dám nói với phụ mẫu, nàng đổ bệnh vì tương tư đại ca.
Ba tháng sau, bức thư đầu tiên của Lâm Tuyền đã được gửi về tới nhà. Hắn vừa đi qua vùng Nguyên Châu, lại học thêm được rất nhiều thứ mới lạ. Lâm Tuyền gửi lời hỏi thăm đến tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ nhị muội. Nàng thất vọng đến mức gần như ngất đi.
Ngày hôm sau, một chiếc hộp gỗ nhỏ xuất hiện trong phòng Liên Trì. Đó là món quà bí ẩn từ phương xa, gửi cho nhị tiểu thư của Nghiêm phủ. Nàng rón rén mở ra, kinh ngạc vì một mùi hương thanh tao nhè nhẹ bay khắp phòng. Trong hộp gỗ chỉ có một nhánh hoa trà được ướp bọc kỷ lưỡng. Dùng băng phách quý giá có thể bảo tồn nhánh hoa như trạng thái lúc vừa mới hái. Hoa của Thanh Ngọc danh trà vốn chỉ có thể hái được ở Nguyên Châu. Nàng cầm nhánh hoa, cười ngẩn ngơ đến thất thần. Kẻ đang bôn ba phương xa đó, thì ra vẫn chưa quên đi một người muội muội.
Cứ như vậy, cách vài ba tháng Lâm Tuyền lại gửi thư báo bình an về nhà. Mà y như rằng đến sau những lá thư đó lại là một chiếc hộp bí ẩn gửi cho Liên Trì. Hắn chu du khắp đại giang nam bắc, nơi nào cũng hái hoa gửi về tặng cho muội muội. Không có một lời thăm hỏi, không một lần trở về nhà, chỉ dành tặng hết thảy những gì xinh đẹp trên thế gian cho nàng.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng Liên Trì chất đầy hộp to hộp nhỏ chứa đựng những món quà từ kẻ bí ẩn. Dù băng phách đã tan đi hết, dù hoa kia đã tàn phai hương sắc, nhưng nàng vẫn nâng niu giữ gìn. Nỗi nhớ nhung trong lòng nàng, chỉ có thể dùng những món quà này để mà xoa dịu được thôi.
Đại nương dạo này bắt đầu than thở trách mắng đứa nghịch tử đi biền biệt suốt ba năm không trở về. Chỉ có một lần trung thu, đại nương và phụ thân gặp được Lâm Tuyền chỗ nhà ngoại tổ của hắn. Liên Trì vẫn ở nơi tây viện tách biệt với thế giới bên ngoài, không hỏi đến một ai. Nàng nguyện cùng với mẫu thân không bao giờ bước chân ra khỏi nhà, bởi vì đó là lựa chọn của mẫu thân và cũng là con đường nàng muốn đi. Dù các bậc trưởng bối có khuyên bảo thế nào, nàng cũng quyết cố thủ như một con ốc sên lì lợm. Mười sáu tuổi, ngoài người thân trong gia đình Liên Trì cũng không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.
Mẫu thân và đại nương vì lo lắng cho nàng nên bắt đầu tiến hành nhiều vụ mai mối. Bao nhiêu công tử thế gia được mời đến phủ, cũng không thể gặp Liên Trì được quá một canh giờ. Nàng không phải tỏ ra kiêu kỳ làm giá, mà chỉ cương quyết cự tuyệt tất cả những người này. Liên Trì sống bám víu vào quá khứ, chỉ có thể cười với những bông hoa héo tàn chất đầy trong mớ hộp gỗ. Vĩnh viễn, trái tim này chỉ biết chờ đợi một người.
Một tình yêu bi kích bị cấm đoán. Mười bảy tuổi, Liên Trì đã hiểu được cảm giác trong lòng mình là gì, nàng cũng biết tại sao đại ca không bao giờ quay lại. Bởi vì hắn đã sớm nhận ra hai người là huynh muội, ngoài tình cảm trong gia đình, tất cả nhưng cảm xúc khác đều là sai trái mà thôi.
Trong sinh nhật mười tám tuổi của Liên Trì, nàng lại nhận được món quà chứa trong hộp gỗ. Đó là một đoá sen hồng rực rỡ, thơm ngát hương, không nhiễm chút bụi trần. Năm năm trời chờ đợi, Liên Trì cuối cùng cũng nhận được một bức thư do đại ca gửi về.
“Ta đã đi khắp Việt quốc, thu thập hết tất cả hoa trong thiên hạ. Nhưng vĩnh viễn chỉ có sen trong hồ là vấn vương mãi không thể quên.”
Thời gian đó, thư bình an của Lâm Tuyền báo rằng hắn đang ở Phổ Độ sơn lắng nghe thuyết pháp. Lâm Tuyền cảm thấy đây là chốn thích hợp với mình nhất, và tỏ ý không chịu về nhà. Thanh niên tráng chí thích nghe kinh phật chẳng ngoài ý định xuất gia. Phải chăng hắn đã bỏ trốn hết năm năm, cũng không trốn khỏi hình bóng nàng, nên quyết định cắt đứt hết trần duyên nương nhờ cửa phật.
Liên Trì hoảng sợ, đọc xong lá thư mà tinh thần bấn loạn. Nàng chạy về phòng, gói ghém hết đồ đạt rồi kéo rương đi ra ngoài.
- Con muốn làm gì? - Đại nương kéo tay nàng lại hỏi.
- Con dọn ra khỏi nhà này, đại ca sẽ có chỗ trở về.Nàng trả lời mà nước mắt dầm dề ướt mặt. Cuối cùng họ cũng đã hiểu tâm sự trong lòng nữ nhi của mình là gì. Còn có thằng con trai ngốc nghếch đang dự tính làm chuyện động trời kia nữa. Hai huynh muội nhà này thật muốn làm cha mẹ tức chết mà.
^_^
Một chiếc xe ngựa chạy như bay đến chân núi Phổ Độ sơn rồi dừng lại. Người ở trên xe xuống hết, bắt đầu chuyến hành trình một ngàn bậc thang lên chùa. Liên Trì dĩ nhiên là người chạy đi trước nhất, nước mắt vẫn cay đắng chảy xuống, miệng không ngừng gọi tên đại ca. Phụ thân và đại nương đi phía sau, tốc độ không cách gì sánh được với lớp trẻ.
- Huynh cảm thấy quyết định năm xưa của chúng ta là sai lầm. - Mạt Hối thở dài.
- Bây giờ ... giờ ... sửa. - Hoài Niệm trả lời.Lúc đó họ chỉ muốn tạo dựng một gia đình, mà không làm ảnh hưởng đến tâm lý của Liên Trì. Bảo Mạt Hối là cha nàng, còn chân Duyên thì làm vợ thứ. Tưởng rằng có cha có mẹ sẽ tốt hơn cho sự phát triển của trẻ nhỏ, nào ngờ lại tạo ra một vở kịch huynh muội cấm ái đầy bi hài thế này.
Liên Trì vừa khóc vừa bò trên dãy bậc thang dài dằng dặc. Suốt ngày không ra khỏi nhà, đột nhiên phải vận động mạnh như thế này, thể lực nàng không sao chịu nổi. Thế nhưng tinh thần của Liên Trì không chịu bỏ cuộc, vẫn quyết tâm leo lên.
Hai chú tiểu gác cửa nhìn nữ thí chủ như dân chạy nạn bò lên từng bậc cấp. Họ sợ hãi đến hỏi thăm, xem nàng có bị cướp giật gì dọc đường không.
- Sư phụ, làm ơn cho ta vào. - Nàng vẫn tiếp tục khóc lóc.
- Nữ thí chủ, trong điện đang có lễ quy y nên giờ này chùa tạm đóng cửa. Thí chủ xin chờ một chút, lễ thành chúng ta sẽ cho người vào.Liên Trì nghe đến hai chữ ‘quy y’ thì sức mạnh bùng phát mãnh liệt. Nàng xô hai chú tiểu ra, một mực lao vào chùa.
- Đại ca, đại ca ơi, không được xuất gia! - Nàng hét vang khắp núi.Đại lễ, sư sải gì cũng bị nàng làm cho kinh động. Chủ trì chấp tay khuyên răn người đang quỳ trước tượng phật.
- Thí chủ, trần duyên chưa dứt, không nên vội xuất gia.Người một lòng hướng phật lại bị phiền não nhân gian quấy rối. Hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa điện, hung hăng chỉ vào mặt nàng.
- Cô nương, nàng là ai, sao lại muốn ngăn cản ta xuống tóc?Liên Trì nhìn người lạ mặt hung hăng chỉ trỏ, cứng họng không nói được lời nào. Nàng chưa từng biết gây sự với ai à nha. Trong tình huống này thì phải làm sao? Trả lời hay là chạy trốn? Liên Trì hoảng sợ chỉ biết đổ nước mắt khóc như mưa.
- Xin lỗi, huynh đài. Tiểu muội nhà ta đã đắc tội với huynh rồi. Mọi người cứ tiếp tục hành lễ, đừng quan tâm đến nàng.Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh Liên Trì. Nàng kinh ngạc quay lại nhìn nam nhân sau lưng mình đến không thể chớp mắt được.
Năm năm đã qua, Lâm Tuyền thay đổi khác lạ vô cùng. Hắn trưởng thành hơn, cao lớn hơn, khuôn mặt dày dạng sương gió. Những nét ngây thơ trẻ con hòan toàn biến mất, đứng trước mặt nàng bây giờ là một thanh niên tuấn tú tuyệt luân.
- Đại ca. - Nàng lắp bắp gọi hắn mà không sao bình tĩnh được.Lâm Tuyền chỉ gật đầu cười với nàng, ánh mắt chứa chan trìu mến.
- Vì sao lại đến đây?
- Ngăn cản đại ca xuất gia.
- Vì sao ta không được xuất gia? - Hắn nhướng mày hỏi lại.
- Vì muội không phải con của phụ thân. - Nàng trả lời.Hắn đưa tay che miệng, mắt hướng nhìn về phía khác. Lâm Tuyền có bộ dáng như thở không ra hơi, ánh mắt lại long lanh khác thường.
- Đại ca bị sao vậy? - Liên Trì lo lắng hỏi lại.
- Bây giờ chúng ta không phải huynh muội, nàng đừng có gọi loạn. Lâm Tuyền đột nhiên thay đổi thái độ, lạnh lùng quay lưng lại với Liên Trì. Sắc mặt hắn lúc này, hẳn nhiên không nên để nàng thấy được.
Liên Trì sợ hãi rụt tay lại, không dám chạm vào đại ca nữa. Không lẽ từ đầu nàng đã đoán sai, chỉ là tự mình đa tình, chứ Lâm Tuyền thật không có ý gì khác. Liên Trì sụp đổ, ảo tưởng suốt bao nhiêu năm qua của nàng vỡ tan tành. Những tương tư, những mong nhớ năm năm trời trong phút chốc bị lũ quét ở Triết Giang cuốn trôi đi mất. Nàng nghe đất trời chao nghiêng, dưới chân sụp lún không chỗ tựa vào.
- Muội ... muội xin lỗi.Lệ nóng lại tuôn ra ào ạt, Liên Trì quay lưng muốn bỏ chạy. Nhưng bàn tay nàng lại bị người khác nắm lấy, cả cơ thể bị kéo lại, ôm sát vào lòng. Lâm Tuyền đang giữ chặt lấy nàng, khuôn mặt thân quen chạm sát vào má nàng. Liên Trì nghe nhiệt độ rất nóng, hắn chạm đến đâu nàng như phải bỏng đến đó.
- Xin lỗi, ta chỉ đang bối rối thôi. Có cảm giác như mình vừa trở thành trò cười vậy.Lâm Tuyền ngục mặt tựa trên vai nàng. Đây là chốn sân chùa tôn nghiêm, hắn làm ra hành vi như vậy, nàng mới là người xấu hổ muốn chết đây. Hắn lấy nàng che mặt, còn Liên Trì biết rút vào đâu mà trốn? Nàng cười gượng hai tiếng, vẫy tay với tất cả.
- Mọi người cứ tiếp tục quy y đi.Liên Trì nhanh chóng rời khỏi sân chùa, chạy khỏi địa phương xấu hổ kia. Nàng nắm tay Lâm Tuyền kéo đi thẳng xuống núi không dám dừng lại. Đến giữa đường lại gặp phụ thân và đại nương đang hì hục leo lên. Tám con mắt nhìn nhau, rồi ánh mắt lại dời xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của đôi trẻ. Lần này Liên Trì bị bắt gặp tại trận, xấu hổ đến không còn gì nói nổi. Nàng chỉ biết bỏ chạy, dùng sức mạnh xấu hổ để làm động cơ.
Hoài Niệm đánh vào đầu con trai, Mạt Hối cũng giơ tay đấm hắn vài cú. Lâm Tuyền chỉ biết cười hì hì, sau đó dùng khinh công phóng đuổi theo Liên Trì.
- Chỉ là lên núi bái sư học võ, không ngờ đại sự lại chuyển biến thế này. - Hắn lẩm bẩm một mình rồi sau đó lại cười lớn.Mạt Hối thở dài, quàng tay lên vai Hoài Niệm. “Chuyện của chúng ta đến đây là hết rồi!”
Tuy cuộc đời của ông không thể nào đi vững nhưng luôn có phu nhân bên cạnh đỡ lấy. Mong đám trẻ sau này cũng sẽ có được một mối lương duyên bền chặt như nguyệt lão đã từng se cho hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook