Trời Đất Tác Thành
Chương 6: Sòng Bạc Hoàng Gia (2)

“Bên kia đã xử lý ổn thoả chưa?” Lúc này Kha Khinh Đằng ngắt lời Dell, lạnh lùng cất lời.

“Đương nhiên…” Dell thở hắt ra, “Hiện tại có thể cho cậu ngồi thuyền này tiến thẳng vào biên giới của Monaco, còn chưa ổn thoả sao? Đoán chừng chưa tới một lúc nữa thì có thể cập bờ.”

“Nhưng may là ván bài tối qua, chúng ta đã sẵn sàng trước đó nên mới có thể thành công đưa bốn người từ các tổ chức khác nhau nhập vào, mà còn có thể thừa dịp trước khi người bên ngoài tìm được sòng bài ngầm này mà rời khỏi Las Vegas.”

“Chỉ có điều, hiện tại cậu tạm thời không thể tiến vào biên giới Mỹ nữa,” thần sắc Dell trở nên có chút nghiêm túc, “FBI và CIA đã chính thức liên danh truy nã, một khi hộ chiếu của cậu nằm trong hệ thống, cậu sẽ…”

Kha Khinh Đằng tựa hồ hoàn toàn không có phản ứng, chỉ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Dell một cái.

“Không cần lo lắng cho tôi.” Dell nhả ra một ngụm khói, “Tích luỹ kinh nghiệm nhiều năm như vậy, không nói chuyện khác, ít nhất tôi còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian không bị theo dõi, mà trong thời gian đó cũng đủ để giúp cậu.”

Hai người nhất thời không nói nữa, Dell thấy anh vẫn bình tĩnh trầm ổm như thế, một lát sau, hắn ta không thể kiềm chế mà hỏi, “… Vậy người phụ nữ của cậu, rốt cuộc cậu dự định làm sao bây giờ? Không thể cứ hôn mê như vậy mà mang đi khắp nơi, cô ấy tuyệt đối không có lòng thương xót của Chúa a.”

Anh không nói chuyện, hồi lâu sau, anh đưa ly rượu không trong tay cho Dell, rồi xoay người trở vào khoang thuyền.



Trong khoang thuyền, Trịnh Ẩm chớp đôi mắt to nhìn Doãn Bích Giới ăn xong một đĩa to, cười mỉm gật đầu, “Chị Bích Giới, tay nghề của anh em có phải vẫn còn tốt lắm không? Đầu bếp không ở đây, Kha tiên sinh chỉ bằng lòng ăn thức ăn do anh em nấu.”

Cô lấy khăn giấy chùi miệng, “Ừm, nhất là làm mì ống.”

Dừng một chút, cô đột nhiên hỏi lại Trịnh Ẩm, “Du thuyền sẽ cập bờ ở đâu?”

“Monaco.” Trịnh Ẩm dường như đặc biệt hưng phấn, khoa tay múa chân, “Trăm đi không chán, tuyệt đối là nơi sau này em chọn để hưởng tuần trăng mật.”

Monaco, nằm ở miền Nam nước Pháp, có thể nói là quốc gia bỏ túi giàu có nhất của toàn cầu.

Trong đầu cô vốn suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại bị chú hề này chọc cười.

Thấy cô mỉm cười, Trịnh Ẩm càng nói hăng say hơn, “Những nơi như Maldives, chỉ có cảnh đẹp của hòn đảo, nếu thật muốn hưởng thụ như hoàng đế hiện đại thì Monaco tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, khách sạn du thuyền bờ cát, hơn nữa còn một sòng bạc hoàng gia.”

“Cũng đốt tiền không thương tiếc.” Doãn Bích Giới uống nước trái cây.

“Chị Bích Giới, tài sản toàn thế giới của Kha tiên sinh tuyệt đối không đếm hết.” Trịnh Ẩm vươn ngón tay, đặc biệt nghiêm túc, “Muốn em giúp chị đếm một chút không?”

“Không cần.” Cô lập tức giơ tay, “Để lại cho người muốn nghe đi.”

Trịnh Ẩm như là bị nghẹn, nhất thời có phần không cam lòng, “Chị Bích Giới, chẳng lẽ chị thật sự không nghĩ đến trở lại bên cạnh Kha tiên sinh một lần nữa sao?”

“Bất luận là hai năm trước, hay là hiện tại, Kha tiên sinh anh ấy…”

“Tiểu Ẩm.” Lúc này cô lên tiếng ngắt lời, “Em hãy nhớ kỹ, chị sẽ không nói lại lần thứ hai.”

Cô nhìn Trịnh Ẩm, “Không nhắc đến chuyện của hai năm trước, giữa chị và anh ta, từ trước đến nay không phải nối lại tình xưa và gương vỡ lại lành như em nghĩ, mà chúng tôi từ đầu đến cuối vốn là hai đường thẳng song song không giao nhau.”

Cô gằn từng tiếng, cũng như là nói cho chính mình nghe.

Trịnh Ẩm không nói chuyện, thần sắc ảm đạm nhìn cô một lúc, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn.

Khoé mắt cô hơi giật, quay đầu lại.

Chỉ thấy Kha Khinh Đằng đang đứng ở cửa khoang thuyền, không biết đã đứng đó bao lâu.

“Kha tiên sinh…” Trịnh Ẩm lập tức đứng dậy, có chút hoảng hốt lo sợ.

“Còn hai mươi phút nữa là cập bờ.” Anh ngước mắt, “Thông báo cho Trịnh Đình.”

Trịnh Ẩm gật đầu liên tục, chạy đến phòng bếp của khoang thuyền, phòng khách lớn như vậy nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Sau khi xuống thuyền em có thể rời đi.” Kha Khinh Đằng bình tĩnh nhìn cô, mở miệng nói.

Cô nhìn thẳng anh vài giây, thu lại tất cả cảm xúc mà quyết tâm, lạnh lùng nói, “Hy vọng anh có thể giữ đúng giao hẹn.”

***

Du thuyền cập bến ở ven bờ biển Monte Carlo, Monaco.

Xuống thuyền, Dell và Kha Khinh Đằng ngồi chung một chiếc xe, Doãn Bích Giới ngồi cùng với anh em họ Trịnh.

Sau khi lên xe, Doãn Bích Giới hỏi Trịnh Ẩm ngồi ở ghế phó lái, “Em có phương tiện liên lạc không?”

Trịnh Ẩm trầm mặc một lúc, không trả lời.

“Tiểu Ẩm.” Trịnh Đình đang lái xe lúc này ôn hoà lên tiếng.

Trịnh Ẩm mới không tình nguyện lấy ra một cái hộp từ trong tủ ở trước xe.

Đáy lòng cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa tay nhận cái hộp đã mở ra, bên trong đặt một chiếc điện thoại di động mới tinh.

Sau khi điện thoại được nối máy, bên kia gần như lập tức truyền đến tiếng nói khẩn trương của Cảnh Trạm, “Doãn Bích Giới, hiện giờ em ở đâu?”

“Monte Carlo, Monaco.” Cô cầm di động.

Cảnh Trạm lại không hỏi cô làm thế nào đến Monaco, chỉ trầm ngâm một lát nói, “Hộ chiếu của em ở chỗ anh, anh lập tức đến Monaco, sau đó chúng ta cùng nhau về nước.”

Cô “ừ” một tiếng, đột nhiên hỏi, “Hiện tại anh ở đâu?”

“Las Vegas.” Cảnh Trạm lười biếng trả lời, “Vì tìm em, anh đã chạy quanh quẩn toàn thành phố này hai ngày trời, anh có thoải mái đâu?”

Không có tâm tình ba hoa với Cảnh Trạm, nói thêm hai câu nữa, cô liền cúp máy, để lại di động vào chiếc hộp rồi trả lại cho Trịnh Ẩm.

“Không cần.” Trịnh Ẩm quật cường lắc đầu, “Kha tiên sinh nói, để chị giữ lại di động này.”

Cô nghe thấy liền ngẩn ra, hơi chớp mắt.



Bởi vì thành phố Monte Carlo không lớn, đường đi từ ven bờ biển đến bên trong thành phố cũng chỉ mười phút.

Doãn Bích Giới lẳng lặng nhìn ngoài cửa xe, xa xa trông thấy một toà nhà quen thuộc cách xe ngày càng gần.

The Royal Casino.

Sòng bạc hoàng gia, còn được gọi là Monte Carlo Casino.

Đây là sòng bạc cao cấp mà bọn họ từng tới rất nhiều lần, hơn nữa, cô vẫn là thành viên của câu lạc bộ sòng bạc này.

“Sòng bạc hoàng gia là đích đến của các người?” Lúc này cô lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.” Thanh âm nhã nhặn của Trịnh Đình vang lên, “Doãn tiểu thư, sau khi đến ga ra ngầm của sòng bạc sẽ có một chiếc xe khác đưa cô tới sân bay.”

“Ừm.” Cô gật đầu, “Cám ơn.”

Xe jeep chạy thẳng đến ga ra ngầm của sòng bạc hoàng gia, xe của bọn họ đi theo chiếc xe của Kha Khinh Đằng, ai ngờ xe vừa chuyển xuống tầng tiếp theo thì lại xuất hiện rất nhiều người mặc đồng phục cầm súng.

Hai chiếc xe của bọn họ trong nháy mắt bị bao vây.

Trịnh Đình và Trịnh Ẩm liếc nhau, kéo thắng lại, nhanh chóng mở cửa xuống xe.

Cô suy nghĩ hai giây, cũng xuống xe theo.

“Tôi có quan hệ sâu xa với ông chủ của các anh.” Chỉ thấy Dell từ chiếc xe thứ nhất đi tới, đang cau mày điều đình với người đứng đầu của nhóm người mặc đồng phục, “Tối hôm qua tôi cũng đã nói với ông ta tôi sẽ tới, chẳng lẽ ông ta không dạy các anh nên tiếp khách như thế nào sao?”

“Là tôi bảo bọn họ tới.”

Lúc này, một người đàn ông chống gậy từ thang máy ở phía sau chậm rãi đi tới.

Doãn Bích Giới nhận ra ông ta.

Người đàn ông Pháp hơn 50 tuổi, tên là Carlos, là người kinh doanh sòng bạc hoàng gia này.

Hai năm trước, khi cô và Kha Khinh Đằng tới chỗ này đều có ông ta đi cùng, coi như là một trong số bạn cũ ít ỏi của Kha Khinh Đằng mà cô nhận biết.

“Carlos.” Dell thấy ông ta, thần sắc liền thả lỏng, “Ông đây là nghĩ ra cách mới để nghênh đón chúng tôi à?”

Carlos không nói gì, cũng không ra mệnh lệnh cho thủ hạ rút lui, ánh mắt sắc bén khác thường.

Trịnh Đình và Trịnh Ẩm sẵn sàng đề phòng ở bên cạnh xe che chắn cho Kha Khinh Đằng, cũng cầm súng đứng đối diện với những người kia.

Đến khi Carlos thong thả đến trước mặt Dell, ông ta giơ tay vỗ vai Dell, “Kha ở trong xe sao?”

Dell trầm mặc hai giây, trong mắt ánh sáng chợt loé lên, “Ông…”

“Tôi muốn nói mấy câu với cậu ta.” Thần sắc Carlos bình tĩnh.

Cửa kính của chiếc xe thứ nhất lúc này từ từ hạ xuống.

Trịnh Đình và Trịnh Ẩm ở bên cạnh hơi nhường đường, để Carlos đến gần, nhưng sắc mặt vô cùng cảnh giác.

“Kha.” Carlos chống gậy, đi đến bên cạnh xe, “Đã lâu không gặp.”

Doãn Bích Giới nhìn thấy sườn mặt của Kha Khinh Đằng hiện ra trong cửa kính xe, trong lòng bàn tay cô dần ẩm ướt.

Người xung quanh Carlos bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng về phía anh, hơn nữa nếu còn ra tay phản kích tại bãi đỗ xe này, tỷ lệ trúng mục tiêu tại huyện thái dương của anh là một trăm phần trăm.

“Bọn họ cho ông điều kiện gì?” Kha Khinh Đằng lãnh đạm hỏi.

“Khá hậu hĩnh.” Carlos cười một cái, nhìn anh, “Kha, giá trị nghìn vàng, nói phải muốn đầu của cậu.”

Rất nhiều lúc, thường có thể dễ dàng đẩy bạn vào hiểm cảnh chính là bạn bè mà bạn công nhận.

“Hơn nữa, cậu nên biết rằng, cũng không chỉ có một người cho tôi điều kiện.” Carlos hơi cúi người, để nhìn anh càng gần hơn, “Nếu hiện tại tôi muốn chứa chấp cậu, giúp cậu trải đường, chính là đem đầu tôi treo trên không trung.”

“Nói nhiều như vậy, ông nhất định muốn chúng tôi đưa ra điều kiện cao hơn phải không?” Dell ở một bên nói chen vào, thần sắc có vẻ khó chịu, “Carlos, không chỉ có ông và tôi, còn có ông và Kha, tất cả mọi người đều là bạn bè nhiều năm như vậy, ông chỉ vì tiền dơ bẩn mà bán đứng chúng tôi, ông không cảm thấy thẹn sao?”

“Cậu nói rất thoải mái.” Carlos ngoảnh đầu nhìn Dell, “Tối hôm qua cậu liên lạc với tôi, qua mười phút sau thì có người của cục an ninh quốc gia tìm tôi, sau đó biệt thự của tôi bị bao vây, vợ con làm con tin bị giam lỏng, hôm nay tôi có thể đến sòng bạc cũng là kết quả thương lượng rất lâu với bọn họ.”

“Loại thời điểm này, cậu cảm thấy bạn bè nhiều năm không gặp quan trọng, hay là tính mạng của người nhà quan trọng hơn?”

Dell dừng một chút, vẻ mặt bình tĩnh không nói gì.

Không khí rơi vào bế tắc.

“Carlos.”

Doãn Bích Giới vừa rồi đã mau chóng hạ quyết tâm.

Cô hít một hơi thật sâu, từ đằng trước chiếc xe thứ hai chậm rãi đến ngoài vòng vây của chiếc xe thứ nhất.

Carlos nghe thấy tiếng cô, hơi nhíu mày, giơ tay vẫy hai cái với thủ hạ.

Những người cầm súng lúc này chậm rãi nhường một con đường nhỏ, để cho cô có thể đi vào.

Thần sắc của cô không sợ hãi chút nào, bình tĩnh đi vào trung tâm của vòng vây.

Khi Carlos nhìn thấy cô, ông ta hiển nhiên có chút giật mình.

Mà ánh mắt của Kha Khinh Đằng lúc này cũng dừng lại trên người cô.

“Carlos, tôi còn nhớ ông thích nhất chơi bài 5-Card-Stud của sòng bạc.” Gương mặt cô không thay đổi mà nhìn Carlos, “Đúng không?”

Carlos hơi híp mắt.

“Một ván. Nếu ông thắng thì sẽ theo cách mà ông muốn, nếu ông thua, cứ dựa theo đàm phán ban đầu của Dell với ông.”

Cô biết Carlos là cao thủ tuyệt đỉnh của sòng bạc.

Nhưng nếu nhất định phải loại trừ gia đình ra, một nhược điểm khác của ông ta, chỉ có thói quen ghiền đánh bạc.

Bởi vậy, cô đánh cuộc với ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không từ chối sự kích thích vào thời khắc nguy hiểm.

“Ai cược với tôi?” Thật lâu sau, Carlos nhìn cô hỏi.

Cô mím môi, không nói gì.

“Kha, ý của cậu thì sao?” Đôi mắt Carlos hàm chứa ý sâu xa nhìn về phía Kha Khinh Đằng, “Đương nhiên, nếu muốn theo ý của người phụ nữ của cậu, tôi có một điều kiện… người cùng tôi chơi bài, phải trừ cậu ra.”

“Đê tiện.” Trịnh Ẩm ở bên cạnh lập tức nổi giận đùng đùng mà lên tiếng, “Ông biết rõ Kha tiên sinh nhất định sẽ thắng ông.”

“Nhập gia tuỳ tục, ở đây tôi là chủ.” Carlos vung tay, ánh mắt sắc bén, “Lần cuối cùng, ai sẽ chơi ván bài này.”

“Doãn Bích Giới.”

Lúc này Kha Khinh Đằng đột nhiên mở miệng, gọi tên cô.

Cô nghiêng đầu nhìn anh.

Khoảng cách vài cm.

Thần sắc của anh trước sau không thay đổi, mà ánh mắt của cô lại có chút run lên.

“Chúc em may mắn.” Một lúc lâu sau, anh nhìn cô, gằn từng tiếng nói.

Lúc này vẻ mặt của mọi người ở đây đều khó hiểu.

Doãn Bích Giới nắm chặt lòng bàn tay của mình, muốn xác nhận câu vừa rồi của anh là thật.

Anh lại thực sự đem số phận nguy hiểm đặt trong lòng bàn tay của cô.

“Được.” Lúc này Carlos bảo tất cả thủ hạ ở phía sau buông súng, hơi cong khoé miệng, “Như vậy, tôi và Doãn, một ván quyết định thắng thua.”

“Doãn, cô phải rõ ràng.” Carlos giơ tay, ra hiệu cô nhìn Kha Khinh Đằng, “Tiền đặt cược của chúng ta là, mạng của cậu ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương