Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
-
22: Tâm Sự
Về đến nhà, vào trong Giao Nhi đã thấy bà đang ở trong bếp.
Cô háo hức đi vào trong nhà bếp cùng phụ bà.
"Bà nội, người đến từ khi nào vậy ạ?"
"Sao người không báo cho con hay ạ."
"Ta cũng vừa mới đến thôi, nhưng nghe người làm nói con ra ngoài dạo nên ta nấu một ít canh bồi bổ cho con."
Giao Nhi cảm thấy cảm động vô cùng, cô cảm thấy bản thân thật may mắn vì có được tình thương yêu từ bà nội.
Cô không nghĩ rằng bà lại chu đáo đến vậy! Giao Nhi đứng ngây ra nhìn bà, đôi mắt ngấn lệ vì cảm động và sự biết ơn đến bà.
"Con bé này sao lại khóc rồi? Tiểu tử thối đó không quan tâm đến con phải không? Được rồi ta sẽ điện mắng nó một trận."
"Giao Nhi ngoan, không khóc nữa.
Con đang mang thai không nên quá xúc động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."
"Bà nội, không phải như người nghĩ đâu ạ! Con khóc vì con cảm thấy mình thật may mắn vì được bà thương yêu đó ạ?"
Cô vội ôm trầm lấy bà, một cái ôm chứa đựng rất nhiều cảm xúc và tình cảm trong đó.
Chiều về sau khi tiễn bà về thì cô nhận được cuộc điện thoại từ anh.
Cô định khi vào nhà sẽ gọi cho anh không ngờ rằng anh lại gọi cho cô.
Cô vui vẻ bắt máy.
[Vợ, anh nhớ em.
Rất nhớ em luôn đấy vợ, không có em anh không ngủ được, anh nhớ em nhớ con.
(1),
Vừa bắt máy anh đã xả cho một cơn mưa liên thanh tình yêu.
Phải! Anh thật sự rất nhớ cô con đứa bé trong bụng.
Lần đầu tiên cô thấy anh làm nũng như thế! Nhưng cô lại thấy nó cực kỳ đáng yêu.
[Em và con cũng rất nhớ anh, không có anh em cũng không thể nào ngủ được.]
[Vợ em có anh đầy đủ những gì anh căn dặn không đó, quản gia có làm đúng những gì anh giao không đó?]
[Em có, làm đúng và ăn theo những gì anh căn dặn.
[Vậy thì được, đến giờ anh phải họp rồi.
Anh sẽ gọi lại cho em sau nhé! Yêu em, yêu hai mẹ con nhiều lắm.
Moaz moaz] 1
[Yêu anh.]
Sau khi cúp máy, Giao Nhi gọi cho Khả Ái.
Cô muốn rủ Khả Ái đến nhà chơi, ở đây một mình không có ai tâm sự chắc cô sẽ điên mất thôi.
Tầm nửa tiếng sau Lưu Khả Ái cũng đến nơi.
Khả Ái bước vào căn biệt thự của Giao Nhi, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên và không khỏi choáng ngợp trước sự xa hoa của không gian nơi đây.
Từ chiếc đèn chùm tinh xảo treo trên trần nhà, đến những món đồ nội thất được bọc vải nhung, tất cả đều toát lên vẻ đắt đỏ, xa hoa khiến Khả Ái không thể nào rời mắt.
Cô như bị mê hoặc bởi từng chi tiết nhỏ, từ tấm rèm lụa mềm mại đến những bức tranh nghệ thuật treo khắp tường.
Tất cả đều nói lên sự giàu sang, quyền quý của chủ nhân ngôi nhà.
"Đây đúng là cuộc sống của người giàu và quyền lực nhất cả nước mà" (1)
Khả Ái thầm nghĩ.
Cô khẽ lắc đầu, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ và đôi chút ganh tị với Giao Nhi.
Căn biệt thự này quá lộng lẫy, hoàn toàn khác biệt với thế giới của Khả Ái, mặc dù cô là tiểu thư nhưng không thể sánh lại nơi đây.
Giao Nhi từ trong bếp đi ra, tay cầm khay bánh và một đĩa trái cây tươi.
Cô mỉm cười khi thấy Khả Ái đang ngẩn ngơ ngắm nghía từng góc nhỏ trong nhà.
"Lại đây, Khả Ái.
Đừng lo, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
Mình có chút bánh và trái cây, ăn đi cho đỡ đói."
Khả Ái ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát không gian xung quanh.
"Căn biệt thự này đẹp quá Giao Nhi.
Mình không ngờ mọi thứ ở đây lại...đắt đỏ đến như vậy." (1
Giao Nhi cười nhẹ, đặt khay bánh xuống bàn.
"Cậu cứ nói quá.
Mình chỉ sống theo cách của mình thôi, còn đắt hay không thì không quan trọng.
Quan trọng là mình cảm thấy thoải mái và hạnh phúc."
"Cậu đúng là may mắn khi gả được cho Cổ Đông Bách đó, tuyệt vời!"
Khả Ái cầm miếng bánh lên, nhưng tâm trí cô vẫn không thể rời khỏi sự xa hoa của ngôi nhà.
"Mình đã lâu rồi chưa được gặp cậu đó Giao Nhi.
Hơn cả tháng trời, mình nhớ cậu lắm."
Giao Nhi ngồi xuống cạnh Khả Ái, ánh mắt trìu mến.
"Mình cũng nhớ cậu, Khả Ái.
Đúng là dạo này mình bận quá nên không đi học được.
Anh ấy cũng đã tạm hoãn việc mình đến trường rồi.
Khi nào sinh xong mình mới có thể đi học lại."
Cả hai chìm vào cuộc trò chuyện thân mật.
Họ kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng qua, từ việc học trên lớp, cuộc sống, cho đến những cảm xúc thầm kín mà chỉ hai người bạn thân mới có thể chia sẻ.
Tiếng cười vui vẻ của họ vang lên khắp phòng, làm tan đi không khí tĩnh lặng thường ngày của căn biệt thự.
(D)
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà bầu trời bên ngoài đã dần tối.
Những ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, nhưng bóng đêm dần bao trùm khiến không khí bên ngoài trở nên lạnh lẽo và vắng vẻ hơn.
Giao Nhi nhìn ra cửa sổ rồi quay sang Khả Ái, lo lắng.
"Khả Ái, bây giờ cũng tối rồi.
Mình không yên tâm để cậu về một mình giờ này.
Hay cậu ở lại đây ngủ với mình một đêm nhé?"
Khả Ái hơi ngần ngại, nhưng nghĩ đến việc phải về nhà một mình trong bóng đêm, cô bắt đầu cảm thấy sợ.
"Cậu nói cũng phải, mình cũng hơi sợ về giờ này.
Thôi, mình sẽ ở lại đây với cậu một hôm."
Giao Nhi mỉm cười hài lòng, cô đứng dậy dọn dẹp bàn.
"Vậy là tốt nhất.
Đêm nay chúng ta sẽ có thời gian nói chuyện thêm nữa.
Mình sẽ chuẩn bị quần áo cho cậu thay để ngủ cho thoải mái nhé?"
Khả Ái gật đầu, trong lòng cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng mình sẽ ở lại qua đêm với Giao Nhi.
Cô ngả người ra ghế, mắt nhìn lên trần nhà, tâm trí dần thả lỏng sau một ngày dài.
Trong không gian tĩnh lặng của ngôi biệt thự, Khả Ái cảm nhận được sự ấm áp và yên bình mà cô đã thiếu vắng trong suốt thời gian qua.
Buổi tối hôm đó, hai người bạn thân ngồi bên nhau, tiếp tục trò chuyện đến khi cả hai mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ trong sự thoải mái và an toàn mà ngôi nhà mang lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook