Trói Buộc Linh Hồn
-
Chương 6-2: Ngoại truyện 2: Kiếp trước
“Xử lý cho sạch sẽ
vào!” Giọng của Phạm phu nhân vang lên lạnh lẽo nơi phòng khách trống
vắng. Cúp điện thoại, bà tựa người ra sau ghế sô pha, tay vân vê vài lọn tóc cười nửa miệng. Bỗng, Phạm phu nhân hơi ngẩng đầu lên. Trên các bậc cầu thang đối diện, cô con gái đáng yêu của bà đã ở đó từ bao giờ.
”Oh, con đã nghe hết rồi sao?” Phạm phu nhân hơi nghiêng người về trước, ngón tay thon dài nhẹ phớt qua làn môi như muốn nói: phải giữ bí mật nha!
Thanh Nghiêm chầm chậm bước tới gần mẹ mình rồi ngồi ở đối diện. Gương mặt non nớt ngày nào giờ đã trưởng thành xinh đẹp, không có vẻ dịu dàng như những người con gái khác mà mang theo sự nghiêm nghị sắc sảo của một người quân dân. Nhìn Thanh Nghiêm, Phạm phu nhân cũng chỉ lắc đầu vài cái sau đó nâng tay rót hai ly trà. Đẩy một ly đến trước mặt con mình, bà cười nói: “Nếm thử đi!”
Thanh Nghiêm nâng tách trà nhấp một ngụm. Đắng! Đắng đến xót cả khoang miệng nhưng cô vẫn không nhíu mày lấy một cái.
”Rất đắng, đúng không?” Phạm phu nhân cũng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:“Đắng giống như cái nhà này. Aizz, chuyện lúc nãy con cũng nghe rồi đấy, xử lý hồ li tinh thì nên ra tay dứt khoát vào. Thế nhưng cũng phải biết nắm được điểm dừng.”
Thanh Nghiêm hiểu. Nắm được điểm dừng ý chỉ muốn nó tiếp tục như thế nào thì cũng đều nằm gọn trong lòng bàn tay, không có ngoài ý muốn.
Cha mẹ cô bên nhau vốn chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, cha cô trước đó lại có người mình yêu nên tình cảm với vợ mình không cách nào tốt cho được. Mãi đến khi cô được sinh ra, vì không phải là con trai nên cái gia đình này sớm đã rạn nứt từ lâu. Đối với người tình bên ngoài của cha, mẹ cô cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng chỉ cần cha cô cùng người phụ nữ kia làm gì quá phận thì bà ấy sẽ lập tức ra tay. Mẹ cô đã nói chính cung nương nương thì cần phải độ lượng nhưng cũng cần phải thị uy, vợ bé thì vẫn mãi là vợ bé càng huống chi người phụ nữ kia ngay cả vợ bé cũng không là.
”Thôi không nói chuyện này nữa. Con ở đại đội mới thế nào?”
”Đều tốt ạ!”
”Thật là, cứ ngoan ngoãn học tập cầm lấy tấm bằng rồi về công ty nhà mình làm có phải tốt hơn không. Cả một sản nghiệp to lớn thế này mà con lại quăng đi không luyến tiếc, chạy vào quân đội làm gì cho mệt. Còn khiến cho năm đó phải chịu khổ da thịt.”
Thanh Nghiêm im lặng. Năm đó cô mười sáu tuổi, một trận đòn bằng roi da vào lưng chỉ vì cô muốn nhập ngũ. Ánh mắt lúc ấy mà cha nhìn cô giống như nhìn một con rối không biết nghe lời, nếu không sửa chữa được thì vứt bỏ. Điều đó làm cô cảm thấy mình thật thừa thải, cố cắn răng chịu đựng cho hết trận roi quật. Đến cuối cùng, cha cũng đồng ý cho cô theo quân với điều kiện, trong hai năm cô phải có được hàm thiếu úy. Đối với một cô gái chưa thành niên, điều kiện này chính là mơ mộng hão huyền. Cô biết cha muốn làm khó mình.
Nhưng Phạm Thanh Nghiêm cô làm được. Đến bây giờ cô cũng không hối hận vì quyết định năm đó của mình.
”Nghe nói con đang quen cậu con trai nhà họ Trần, tên gì nhỉ, à, Trần Nhật Khang.” Phạm phu nhân đột ngột chuyển đề tài, trong giọng nói mang theo sự bỡn cợt rất rõ ràng.
“... vâng.”
Nghe vậy, Phạm phu nhân bật cười một tiếng. Bà đứng dậy đi đến cái tủ nhỏ cạnh ti vi, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái máy ghi âm. Thong dong trở về bên cạnh Thanh Nghiêm, bà ngồi sát bên cô, đặt máy ghi âm lên bàn rồi nhấn nút.
Thanh Nghiêm bất giác căng cứng người nhìn cái máy đang kêu rè rè. Cô biết rõ mẹ của mình trước giờ chưa làm chuyện gì vô ích. Bà là một người phụ nữ rất thông minh và lý trí.
“... tiểu thư Phạm gia đã chấp nhận làm bạn gái của cậu?”
”Ha ha, vậy là tụi này thua rồi. Thiệt tình, cứ nghĩ người cứng nhắc như cô ta sẽ không xiêu lòng trước cậu chứ. Không ngờ...”
”Như đã cược, 1% cổ phần sẽ chuyển cho cậu.”
“...Phạm Thanh Nghiêm dù theo quân nhưng cuối cùng sản nghiệp Phạm gia vẫn thuộc về cô ta, cậu lời to rồi...”
”Là cô ta ngu ngốc thôi!”
”Ha ha, lời này mà bị cô ta nghe được...”
”Đủ rồi!”
Nhìn Thanh Nghiêm như vậy, Phạm phu nhân tắt đi máy ghi âm. Dùng tay vuốt nhẹ mái tóc của con mình, bà dịu giọng nói.
”Mẹ dạy cho con thêm một bài học nữa. Đàn ông tốt và yêu thật lòng một người phụ nữ sớm đã tuyệt chủng rồi. Con muốn một người đàn ông tốt thì đừng trông chờ vào yêu. Muốn một người đàn ông yêu con thì đành phải hạ thấp mình mà chấp nhận cái xấu. Đứa bé khờ, con vẫn còn non lắm!”
Thanh Nghiêm mím chặt môi mặc cho bàn tay mềm mại của mẹ vuốt ve mái tóc mình. Cô không phải đau khổ, chỉ là phẫn nộ vì bị lừa dối và lợi dụng. Chẳng lẽ họ cho rằng Phạm Thanh Nghiêm cô đến cả tình yêu cũng có thể mặc người bày bố sao?
”Oh, đã trễ rồi. Mẹ phải đến công ty đây.” Phạm phu nhân nhìn đồng hồ treo trên tường, than nhẹ một tiếng rồi đứng lên. Bất chợt, bàn tay của bà bị cô con gái nắm chặt. Xoay người nhìn xuống, bà không thấy được vẻ mặt của con bé khi nó cứ mãi cúi đầu.
”Mẹ có từng yêu con?”
Phạm phu nhân ngớ người.
Thanh Nghiêm siết chặt tay của mẹ thêm một chút. Câu hỏi này đến cuối cùng cô vẫn thốt lên. Chỉ cần mẹ nói yêu cô như vậy cô sẽ xem tất cả việc làm của bà từ trước đến nay đều xuất phát từ thật tâm với cô, âm thầm thương yêu cô.
”Không!”
Thanh Nghiêm há miệng thở dốc. Bàn tay đang nắm lấy tay mẹ chợt cứng đờ rồi từ từ buông lỏng.
”Khi con sinh ra, đã có người nói với mẹ, duyên phận mẹ con chúng ta sớm đã không còn nữa. Và có một ngày, con sẽ rời xa mẹ để trở về một nơi rất xa. Xa đến nỗi mẹ không bao giờ có thể tìm thấy. Lời của người đó mẹ vô cùng tin tưởng bởi người đó không bao giờ nói sai điều gì.”
”Cho nên mẹ mới...”
”Không, Nghiêm nhi! Nếu mẹ yêu con, mẹ sẽ tìm mọi cách để giữ con ở lại bên mẹ, chăm lo cho con trưởng thành, nhìn con hạnh phúc bên người mình yêu, con cháu vui vầy bên cạnh mà không phải như bây giờ, càng lúc càng khiến con rời xa mẹ.” Phạm phu nhân cười nói dịu dàng, tay xoa nhẹ vành mắt đang ửng đỏ của con gái mình. “Lớn rồi, đừng như con nít nữa.”
Xoay người bước đi, Phạm phu nhân không một lần ngoái đầu nhìn lại. Cánh cửa lớn bật mở rồi khép kín, đồng thời cũng đóng lại cửa lòng của hai người phụ nữ.
”Oh, con đã nghe hết rồi sao?” Phạm phu nhân hơi nghiêng người về trước, ngón tay thon dài nhẹ phớt qua làn môi như muốn nói: phải giữ bí mật nha!
Thanh Nghiêm chầm chậm bước tới gần mẹ mình rồi ngồi ở đối diện. Gương mặt non nớt ngày nào giờ đã trưởng thành xinh đẹp, không có vẻ dịu dàng như những người con gái khác mà mang theo sự nghiêm nghị sắc sảo của một người quân dân. Nhìn Thanh Nghiêm, Phạm phu nhân cũng chỉ lắc đầu vài cái sau đó nâng tay rót hai ly trà. Đẩy một ly đến trước mặt con mình, bà cười nói: “Nếm thử đi!”
Thanh Nghiêm nâng tách trà nhấp một ngụm. Đắng! Đắng đến xót cả khoang miệng nhưng cô vẫn không nhíu mày lấy một cái.
”Rất đắng, đúng không?” Phạm phu nhân cũng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:“Đắng giống như cái nhà này. Aizz, chuyện lúc nãy con cũng nghe rồi đấy, xử lý hồ li tinh thì nên ra tay dứt khoát vào. Thế nhưng cũng phải biết nắm được điểm dừng.”
Thanh Nghiêm hiểu. Nắm được điểm dừng ý chỉ muốn nó tiếp tục như thế nào thì cũng đều nằm gọn trong lòng bàn tay, không có ngoài ý muốn.
Cha mẹ cô bên nhau vốn chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, cha cô trước đó lại có người mình yêu nên tình cảm với vợ mình không cách nào tốt cho được. Mãi đến khi cô được sinh ra, vì không phải là con trai nên cái gia đình này sớm đã rạn nứt từ lâu. Đối với người tình bên ngoài của cha, mẹ cô cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng chỉ cần cha cô cùng người phụ nữ kia làm gì quá phận thì bà ấy sẽ lập tức ra tay. Mẹ cô đã nói chính cung nương nương thì cần phải độ lượng nhưng cũng cần phải thị uy, vợ bé thì vẫn mãi là vợ bé càng huống chi người phụ nữ kia ngay cả vợ bé cũng không là.
”Thôi không nói chuyện này nữa. Con ở đại đội mới thế nào?”
”Đều tốt ạ!”
”Thật là, cứ ngoan ngoãn học tập cầm lấy tấm bằng rồi về công ty nhà mình làm có phải tốt hơn không. Cả một sản nghiệp to lớn thế này mà con lại quăng đi không luyến tiếc, chạy vào quân đội làm gì cho mệt. Còn khiến cho năm đó phải chịu khổ da thịt.”
Thanh Nghiêm im lặng. Năm đó cô mười sáu tuổi, một trận đòn bằng roi da vào lưng chỉ vì cô muốn nhập ngũ. Ánh mắt lúc ấy mà cha nhìn cô giống như nhìn một con rối không biết nghe lời, nếu không sửa chữa được thì vứt bỏ. Điều đó làm cô cảm thấy mình thật thừa thải, cố cắn răng chịu đựng cho hết trận roi quật. Đến cuối cùng, cha cũng đồng ý cho cô theo quân với điều kiện, trong hai năm cô phải có được hàm thiếu úy. Đối với một cô gái chưa thành niên, điều kiện này chính là mơ mộng hão huyền. Cô biết cha muốn làm khó mình.
Nhưng Phạm Thanh Nghiêm cô làm được. Đến bây giờ cô cũng không hối hận vì quyết định năm đó của mình.
”Nghe nói con đang quen cậu con trai nhà họ Trần, tên gì nhỉ, à, Trần Nhật Khang.” Phạm phu nhân đột ngột chuyển đề tài, trong giọng nói mang theo sự bỡn cợt rất rõ ràng.
“... vâng.”
Nghe vậy, Phạm phu nhân bật cười một tiếng. Bà đứng dậy đi đến cái tủ nhỏ cạnh ti vi, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái máy ghi âm. Thong dong trở về bên cạnh Thanh Nghiêm, bà ngồi sát bên cô, đặt máy ghi âm lên bàn rồi nhấn nút.
Thanh Nghiêm bất giác căng cứng người nhìn cái máy đang kêu rè rè. Cô biết rõ mẹ của mình trước giờ chưa làm chuyện gì vô ích. Bà là một người phụ nữ rất thông minh và lý trí.
“... tiểu thư Phạm gia đã chấp nhận làm bạn gái của cậu?”
”Ha ha, vậy là tụi này thua rồi. Thiệt tình, cứ nghĩ người cứng nhắc như cô ta sẽ không xiêu lòng trước cậu chứ. Không ngờ...”
”Như đã cược, 1% cổ phần sẽ chuyển cho cậu.”
“...Phạm Thanh Nghiêm dù theo quân nhưng cuối cùng sản nghiệp Phạm gia vẫn thuộc về cô ta, cậu lời to rồi...”
”Là cô ta ngu ngốc thôi!”
”Ha ha, lời này mà bị cô ta nghe được...”
”Đủ rồi!”
Nhìn Thanh Nghiêm như vậy, Phạm phu nhân tắt đi máy ghi âm. Dùng tay vuốt nhẹ mái tóc của con mình, bà dịu giọng nói.
”Mẹ dạy cho con thêm một bài học nữa. Đàn ông tốt và yêu thật lòng một người phụ nữ sớm đã tuyệt chủng rồi. Con muốn một người đàn ông tốt thì đừng trông chờ vào yêu. Muốn một người đàn ông yêu con thì đành phải hạ thấp mình mà chấp nhận cái xấu. Đứa bé khờ, con vẫn còn non lắm!”
Thanh Nghiêm mím chặt môi mặc cho bàn tay mềm mại của mẹ vuốt ve mái tóc mình. Cô không phải đau khổ, chỉ là phẫn nộ vì bị lừa dối và lợi dụng. Chẳng lẽ họ cho rằng Phạm Thanh Nghiêm cô đến cả tình yêu cũng có thể mặc người bày bố sao?
”Oh, đã trễ rồi. Mẹ phải đến công ty đây.” Phạm phu nhân nhìn đồng hồ treo trên tường, than nhẹ một tiếng rồi đứng lên. Bất chợt, bàn tay của bà bị cô con gái nắm chặt. Xoay người nhìn xuống, bà không thấy được vẻ mặt của con bé khi nó cứ mãi cúi đầu.
”Mẹ có từng yêu con?”
Phạm phu nhân ngớ người.
Thanh Nghiêm siết chặt tay của mẹ thêm một chút. Câu hỏi này đến cuối cùng cô vẫn thốt lên. Chỉ cần mẹ nói yêu cô như vậy cô sẽ xem tất cả việc làm của bà từ trước đến nay đều xuất phát từ thật tâm với cô, âm thầm thương yêu cô.
”Không!”
Thanh Nghiêm há miệng thở dốc. Bàn tay đang nắm lấy tay mẹ chợt cứng đờ rồi từ từ buông lỏng.
”Khi con sinh ra, đã có người nói với mẹ, duyên phận mẹ con chúng ta sớm đã không còn nữa. Và có một ngày, con sẽ rời xa mẹ để trở về một nơi rất xa. Xa đến nỗi mẹ không bao giờ có thể tìm thấy. Lời của người đó mẹ vô cùng tin tưởng bởi người đó không bao giờ nói sai điều gì.”
”Cho nên mẹ mới...”
”Không, Nghiêm nhi! Nếu mẹ yêu con, mẹ sẽ tìm mọi cách để giữ con ở lại bên mẹ, chăm lo cho con trưởng thành, nhìn con hạnh phúc bên người mình yêu, con cháu vui vầy bên cạnh mà không phải như bây giờ, càng lúc càng khiến con rời xa mẹ.” Phạm phu nhân cười nói dịu dàng, tay xoa nhẹ vành mắt đang ửng đỏ của con gái mình. “Lớn rồi, đừng như con nít nữa.”
Xoay người bước đi, Phạm phu nhân không một lần ngoái đầu nhìn lại. Cánh cửa lớn bật mở rồi khép kín, đồng thời cũng đóng lại cửa lòng của hai người phụ nữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook