Trói Buộc Linh Hồn
-
Chương 3-2: Ngoại truyện 1: Kiếp trước
Đêm. Cánh cửa sổ bật mở nơi căn phòng nhỏ, mang theo từng cơn gió rét lạnh
tràn vào. Tiếng xào xạc của lá cây bên ngoài cùng tiếng râm ran của loài côn trùng nhỏ bé, mọi thứ đều làm cô bé đang chìm trong giấc ngủ say
nồng bừng tỉnh. Co rúm người trong chiếc chăn ấm, cô bé khẽ dụi mắt.
Bỗng, một giọng nói bất thình lình vang lên.
”Tỉnh rồi?”
Cô bé giật thót mình, khẽ hỏi: “Mẹ?” Trong giọng nói mang theo một chút nghi hoặc, một chút lạnh nhạt và một chút... mong đợi.
”Hai ngày nữa khi về bên nội, con nên biết mình phải làm gì. Đúng không?” Người phụ nữ bước đến bên giường rồi ngồi xuống, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé. Như một người mẹ hiền từ, như một lời dặn dò yêu thương lại làm trái tim cô bé một lần nữa rướm máu.
”Dạ.” Cô bé thấp giọng đáp lời. Đôi tay vô thức siết chặt lấy tấm chăn.
”Ngoan.” Người phụ nữ hài lòng. Trong đêm tối không thấy được biểu cảm của bà, chỉ thấy bà cúi đầu thì thầm vào tai cô bé. “Thanh Nghiêm, cũng không nên trách mẹ. Có trách thì trách vì sao con không phải là con trai. Dù thế nào thì, con vẫn được mẹ yêu thương. Không phải sao?”
Tiếng bước chân chậm rãi rời khỏi căn phòng. Phía sau cánh cửa vừa khép lại, chỉ còn vang vọng một tiếng “ngủ ngon” nhẹ nhàng.
Tách!
Tách!
Tách!
Thanh Nghiêm mím chặt môi, mặc cho nước mắt cứ tuôn rơi. Hốc mắt cô bé đỏ hoe mang theo sự không cam tràn ngập cõi lòng.
”Mẹ đã từng yêu thương con? Mẹ thật sự đã từng yêu thương con sao? Hức hức...” Từng tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng, xót xa như một điệu nhạc buồn lệch tông.
Thanh Nghiêm oà khóc.
”Vì sao? Vì sao? Hu hu hu... VÌ SAO???”
Giọng nói khàn khàn cất lên phá vỡ tĩnh lặng.
Không một câu trả lời nào được đáp lại. Trong bóng tối cùng sương đêm giá lạnh, chỉ còn trơ trọi một thân hình nhỏ bé run rẩy vô lực. Ngoài cửa sổ, ánh trăng cuối cùng cũng bị mây mù che khuất.
Khi đó, Thanh Nghiêm chỉ mới tám tuổi.
***
”Đây là cái gì?” Thanh Nghiêm nghệch mặt hỏi.
”Thơ. Vậy mà cũng hỏi. Nghiêm thật ngốc.” Cô bé con nhăn mặt ghét bỏ trả lời. Hai tay chống nạnh nhìn xuống Thanh Nghiêm khinh bỉ.
”Cậu chắc chắn đây là thơ?” Thanh Nghiêm mới mặc kệ cô bạn, lại hỏi một lần nữa.
Xoạt! Cô bé con giựt lấy cuốn tập trên tay Thanh Nghiêm, lật trang giấy loạt soạt.
”Cậu dám nghi ngờ mình? E hèm, dỏng tai lên mà nghe đây!” Cô bé con la toáng lên.
”Trời ơi!
Con vịt xấu quá!
Vừa dơ vừa bẩn
Thật kinh khủng khi hôm qua tôi mới ăn cháo vịt.
Nhưng cháo ngon lắm!
Trời ơi!
Không thể tin được con vịt vừa dơ vừa bẩn.
Vậy mà tôi lại ăn cháo vịt ngon lành.
Nhưng, thật ngon lắm!
Trời ơi!
Làm sao có con vịt...”
”NGỪNG! Đủ rồi, đừng đọc nữa, mình lạy cậu.” Thanh Nghiêm bịt chặt lỗ tai la lên. Cái giọng opera của Như Sương thật kinh khủng.
”Thơ của mình rất hay, đúng không? Đúng không?”
Nhìn gương mặt cún con mắt to long lanh đang nhìn bản thân, Thanh Nghiêm nuốt một ngụm nước miếng gật đầu. Thấy vậy, Như Sương cười toe toét ôm chầm lấy Thanh Nghiêm.
Thanh Nghiêm cũng cười theo, một nụ cười chân thành.
”Sau này, mình muốn trở thành một nhà thơ, nhà văn. Mình sẽ dùng ngòi bút của mình để chiến đấu.” Như Sương ngồi rung đùi đắc ý trên xích đu, vui vẻ nói.
Thanh Nghiêm bật cười: “Cậu học câu đó ở đâu vậy?”
”Học theo cụ đồ Chiểu đó! Không nghe kĩ bài thơ con vịt của mình sao? Mọi người đều ăn ngon lành thứ mà mình không biết nó dơ thật hay dơ giả...”
Tay Thanh Nghiêm bất giác siết chặt lấy dây treo xích đu. Một cảm giác khó thở khiến cô bé cắn chặt môi của mình. Dơ thật... hay giả...
”Nghiêm, Nghiêm, cậu sao vậy?”
Không biết từ lúc nào Như Sương đã nhảy tót xuống xích đu, lo lắng giữ chặt tay Thanh Nghiêm.
Ngẩng đầu nhìn Như Sương, Thanh Nghiêm ôm chầm lấy cô.
”Cậu làm sao vậy?” Như Sương hốt hoảng vỗ nhẹ lưng cô bạn.
”Cảm ơn.”
”Cậu nói gì mình nghe không rõ?” Như Sương nghiêng đầu.
”Mình nói c...”
”Thanh Nghiêm!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cả người Thanh Nghiêm cứng ngắc. Buông Như Sương ra, cô bé nói lời xin lỗi rồi đi đến bên cạnh người đàn ông.
Cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, Thanh Nghiêm khẽ lên tiếng: “Cha!”
”Ta đã nói với con đừng phí thời gian với đám người này.” Giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp không mang theo một tia cảm tình nào.
”Con xin lỗi.”
”Đi thôi, ngày mai đến trường mới thì cư xử cho phải phép vào.”
”Dạ.” Ảm đạm tuân theo, Thanh Nghiêm bước theo sau người đàn ông. Lúc nào cũng vậy, thứ mà cô nhận được chỉ là bóng dáng cao lớn lạnh lùng đi ở phía trước. Ông giống như một ngọn núi cao sừng sững mà mãi mãi cô cũng không thể bước đến được, dù chỉ là chân núi.
Ngoái đầu về phía sau, Như Sương nhìn cô vẫy tay chào tạm biệt. Rồi cậu ấy vui vẻ nắm chặt tay của cha mẹ mình trở về nhà. Nhẹ buông tay xuống rồi siết chặt lại, Thanh Nghiêm xoay người ngồi vào trong xe.
Khoảng cách giữa bàn tay cô và tay của cha mình rất gần, rất gần. Chỉ cần cô vươn tay là có thể chạm tới. Nhưng mà cô không dám và cũng không thể. Đưa mắt ra ngoài cửa kính, cảnh vật lướt nhanh bị bỏ lại phía sau, giống như trái tim này dần bị chôn vùi theo thời gian lạnh lẽo.
”Tỉnh rồi?”
Cô bé giật thót mình, khẽ hỏi: “Mẹ?” Trong giọng nói mang theo một chút nghi hoặc, một chút lạnh nhạt và một chút... mong đợi.
”Hai ngày nữa khi về bên nội, con nên biết mình phải làm gì. Đúng không?” Người phụ nữ bước đến bên giường rồi ngồi xuống, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé. Như một người mẹ hiền từ, như một lời dặn dò yêu thương lại làm trái tim cô bé một lần nữa rướm máu.
”Dạ.” Cô bé thấp giọng đáp lời. Đôi tay vô thức siết chặt lấy tấm chăn.
”Ngoan.” Người phụ nữ hài lòng. Trong đêm tối không thấy được biểu cảm của bà, chỉ thấy bà cúi đầu thì thầm vào tai cô bé. “Thanh Nghiêm, cũng không nên trách mẹ. Có trách thì trách vì sao con không phải là con trai. Dù thế nào thì, con vẫn được mẹ yêu thương. Không phải sao?”
Tiếng bước chân chậm rãi rời khỏi căn phòng. Phía sau cánh cửa vừa khép lại, chỉ còn vang vọng một tiếng “ngủ ngon” nhẹ nhàng.
Tách!
Tách!
Tách!
Thanh Nghiêm mím chặt môi, mặc cho nước mắt cứ tuôn rơi. Hốc mắt cô bé đỏ hoe mang theo sự không cam tràn ngập cõi lòng.
”Mẹ đã từng yêu thương con? Mẹ thật sự đã từng yêu thương con sao? Hức hức...” Từng tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng, xót xa như một điệu nhạc buồn lệch tông.
Thanh Nghiêm oà khóc.
”Vì sao? Vì sao? Hu hu hu... VÌ SAO???”
Giọng nói khàn khàn cất lên phá vỡ tĩnh lặng.
Không một câu trả lời nào được đáp lại. Trong bóng tối cùng sương đêm giá lạnh, chỉ còn trơ trọi một thân hình nhỏ bé run rẩy vô lực. Ngoài cửa sổ, ánh trăng cuối cùng cũng bị mây mù che khuất.
Khi đó, Thanh Nghiêm chỉ mới tám tuổi.
***
”Đây là cái gì?” Thanh Nghiêm nghệch mặt hỏi.
”Thơ. Vậy mà cũng hỏi. Nghiêm thật ngốc.” Cô bé con nhăn mặt ghét bỏ trả lời. Hai tay chống nạnh nhìn xuống Thanh Nghiêm khinh bỉ.
”Cậu chắc chắn đây là thơ?” Thanh Nghiêm mới mặc kệ cô bạn, lại hỏi một lần nữa.
Xoạt! Cô bé con giựt lấy cuốn tập trên tay Thanh Nghiêm, lật trang giấy loạt soạt.
”Cậu dám nghi ngờ mình? E hèm, dỏng tai lên mà nghe đây!” Cô bé con la toáng lên.
”Trời ơi!
Con vịt xấu quá!
Vừa dơ vừa bẩn
Thật kinh khủng khi hôm qua tôi mới ăn cháo vịt.
Nhưng cháo ngon lắm!
Trời ơi!
Không thể tin được con vịt vừa dơ vừa bẩn.
Vậy mà tôi lại ăn cháo vịt ngon lành.
Nhưng, thật ngon lắm!
Trời ơi!
Làm sao có con vịt...”
”NGỪNG! Đủ rồi, đừng đọc nữa, mình lạy cậu.” Thanh Nghiêm bịt chặt lỗ tai la lên. Cái giọng opera của Như Sương thật kinh khủng.
”Thơ của mình rất hay, đúng không? Đúng không?”
Nhìn gương mặt cún con mắt to long lanh đang nhìn bản thân, Thanh Nghiêm nuốt một ngụm nước miếng gật đầu. Thấy vậy, Như Sương cười toe toét ôm chầm lấy Thanh Nghiêm.
Thanh Nghiêm cũng cười theo, một nụ cười chân thành.
”Sau này, mình muốn trở thành một nhà thơ, nhà văn. Mình sẽ dùng ngòi bút của mình để chiến đấu.” Như Sương ngồi rung đùi đắc ý trên xích đu, vui vẻ nói.
Thanh Nghiêm bật cười: “Cậu học câu đó ở đâu vậy?”
”Học theo cụ đồ Chiểu đó! Không nghe kĩ bài thơ con vịt của mình sao? Mọi người đều ăn ngon lành thứ mà mình không biết nó dơ thật hay dơ giả...”
Tay Thanh Nghiêm bất giác siết chặt lấy dây treo xích đu. Một cảm giác khó thở khiến cô bé cắn chặt môi của mình. Dơ thật... hay giả...
”Nghiêm, Nghiêm, cậu sao vậy?”
Không biết từ lúc nào Như Sương đã nhảy tót xuống xích đu, lo lắng giữ chặt tay Thanh Nghiêm.
Ngẩng đầu nhìn Như Sương, Thanh Nghiêm ôm chầm lấy cô.
”Cậu làm sao vậy?” Như Sương hốt hoảng vỗ nhẹ lưng cô bạn.
”Cảm ơn.”
”Cậu nói gì mình nghe không rõ?” Như Sương nghiêng đầu.
”Mình nói c...”
”Thanh Nghiêm!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cả người Thanh Nghiêm cứng ngắc. Buông Như Sương ra, cô bé nói lời xin lỗi rồi đi đến bên cạnh người đàn ông.
Cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, Thanh Nghiêm khẽ lên tiếng: “Cha!”
”Ta đã nói với con đừng phí thời gian với đám người này.” Giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp không mang theo một tia cảm tình nào.
”Con xin lỗi.”
”Đi thôi, ngày mai đến trường mới thì cư xử cho phải phép vào.”
”Dạ.” Ảm đạm tuân theo, Thanh Nghiêm bước theo sau người đàn ông. Lúc nào cũng vậy, thứ mà cô nhận được chỉ là bóng dáng cao lớn lạnh lùng đi ở phía trước. Ông giống như một ngọn núi cao sừng sững mà mãi mãi cô cũng không thể bước đến được, dù chỉ là chân núi.
Ngoái đầu về phía sau, Như Sương nhìn cô vẫy tay chào tạm biệt. Rồi cậu ấy vui vẻ nắm chặt tay của cha mẹ mình trở về nhà. Nhẹ buông tay xuống rồi siết chặt lại, Thanh Nghiêm xoay người ngồi vào trong xe.
Khoảng cách giữa bàn tay cô và tay của cha mình rất gần, rất gần. Chỉ cần cô vươn tay là có thể chạm tới. Nhưng mà cô không dám và cũng không thể. Đưa mắt ra ngoài cửa kính, cảnh vật lướt nhanh bị bỏ lại phía sau, giống như trái tim này dần bị chôn vùi theo thời gian lạnh lẽo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook