Trói buộc cả đời
-
Chương 31:
Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người nửa mê nửa tỉnh tới buổi chiều, sau đó Thẩm Hoán lại muốn Lâm Noãn một lần nữa ở trong phòng tắm.
Nước ấm ẩm ướt trơn trượt, lại động thân một lần nữa, bên trong vẫn chặt chẽ trước sau như một, Thẩm Hoán không khỏi thở dốc, động tác càng mãnh liệt hơn.
Lâm Noãn cảm thấy khổ không nói nổi, thân thể đã nhức mỏi không chịu được, chưa nghỉ ngơi bao lâu đã muốn bắt đầu một lần nữa.
Hơn nữa cảm giác trong trong bồn tắm không tốt chút nào mỗi một lần anh đánh sâu vào trong đều sẽ khiến cô đụng mạnh vào thành bồn tắm, vô cùng đau đớn, không thể so sánh với đệm êm mềm mại.
Cũng may sau đó anh phát hiện, lập tức dùng tay tới lót trên eo cô, thả chậm động tác, nhưng vẫn làm bọt nước xao động lớn.
Không làm được bao lâu, nước trong bồn tắm đã ít đi hơn một nửa, Lâm Noãn đau lòng nhìn thoáng qua, cảm thấy đặc biệt lãng phí nước.
Buổi tối, Lâm Noãn từ chối lời mời của anh, Thẩm Hoán cảm thấy cực kỳ thất bại, nhưng hôm nay quả thật làm quá lợi hại, để cô nghỉ ngơi thật tốt vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vừa mới kiểm tra một chút, phát hiện nơi ấy đã sưng đỏ, ngay cả trên lưng cũng bị ma sát cho xanh tím một tảng lớn, anh càng tự trách không thôi, sau khi bôi thuốc thì nói ra lời thề son sắt mấy ngày tới tuyệt đối sẽ không tiếp tục đụng vào cô.
Nhưng người nào đó dục cầu bất mãn*, chỉ có thể đem tất cả oán khí tính lên đầu của Lục Ôn Tri.
*dục cầu bất mãn: chưa thỏa mãn dục vọng.
Gọi điện thoại đi, mãi một lúc lâu sau mới có người nghe máy.
Thẩm Hoán mở miệng nói thẳng: “Sau này cách xa Lâm Noãn một chút.”
Đối phương trầm mặc hồi lâu, giọng nói trầm thấp: “Cậu gọi điện thoại tới chỉ vì việc này sao?”
Thẩm Hoán hừ lạnh: “Nếu không thì tìm cậu làm gì.”
Lục Ôn Tri ở bên kia bật cười: “Yên tâm, sau này cho dù cậu đồng ý cho tôi gặp Lâm Noãn, chỉ sợ Giang Cảnh cũng sẽ không đồng ý.”
Thẩm Hoán ở đầu bên kia điện thoại nghe được thanh âm của phụ nữ: “Bây giờ Giang Cảnh và cậu đang ở bên nhau?”
“Nếu không thì ở bên ai chứ!” Còn châm chọc mà nói một câu: “Đều nói phụ nữ mới ghen, không ngờ một khi đàn ông ăn giấm thì cũng ghê gớm như vậy.”
Thẩm Hoán không muốn dây dưa với anh ấy, vừa định tắt điện thoại thì nghe được đối phương nói câu tiếp theo: “Về sau không có việc gì thì buổi tối đừng tìm tôi.”
Tiếp theo chính là tiếng tắt điện thoại.
Thẩm Hoán nhìn di động rồi tự hỏi trong chốc lát, ngay sau đó lập tức hiểu rõ.
Ai không có cuộc sống về đêm?
Không đúng, trước mắt anh không có.
Sau đó mấy ngày, bởi vì Thẩm Hoán tận tình chăm sóc, Lâm Noãn từ từ không còn sợ hãi.
Buổi tối một ngày, cô đột nhiên nhớ tới ngày đó nói những lời từ tận đáy lòng, Thẩm Hoán nói anh đã từng có ấn tượng sâu đậm đối với một cô gái nhỏ, trong lòng nhớ mãi không quên.
Cô ôm lấy cổ anh, vẻ mặt ghen tuông nói: “Anh nói anh từng có một cô gái nhỏ có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, vì sao em lại không gặp được một chàng trai nhỏ đặc biệt cơ chứ, thật sự không công bằng chút nào.”
Những lúc thế này, chắc hẳn đối phương phải rất vui vẻ mới đúng, bởi vì điều đó chứng minh trong lòng mình chỉ có đối phương, chưa từng có những người khác.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Hoán là một ngoại lệ, sau khi nghe xong thì anh cau mày hỏi cô: “Khi còn nhỏ em thật sự không gặp được một người có ý nghĩa đặc biệt với em sao?”
“Không có, lúc còn nhỏ thì biết cái gì. Hơn nữa trong lòng em chỉ có anh thôi.” Lâm Noãn cho rằng anh đang ghen, cảm giác đã hòa nhau một ván, vừa lòng mà giải thích.
Nhưng hình như anh không vui vẻ như cô đoán trước, vẻ mặt trầm tư trong chốc lát.
Lâm Noãn cảm thấy kỳ quái, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Hoán nhìn cô, đột nhiên cười xấu xa mà ám chỉ cô: “Bây giờ cơ thể em hồi phục thế nào rồi?”
Lâm Noãn lập tức đỏ mặt: “Khá tốt…”
Sau khi Thẩm Hoán nghe xong, lập tức xoay người đè lên người cô: “Chúng ta chơi một trò chơi, nói những lời thật lòng, nếu em nói đúng, anh sẽ làm nhẹ nhàng, nếu trả lời không tốt, anh sẽ làm thật mạnh, thế nào?”
Lâm Noãn nghe xong vẫn không hiểu ra sao.
Mãi đến khi anh tiến vào trong, cô mới thật sự hiểu được, lỗ tai lập tức nóng bỏng tới mức khó chịu, tại sao bây giờ anh càng ngày càng…xấu xa.
“Trò chơi bắt đầu rồi.” Thẩm Hoán tựa hồ rất vui vẻ: “Câu hỏi thứ nhất, khi còn nhỏ em ở thành phố nào?”
Đây mà tính là câu hỏi à, Lâm Noãn còn tưởng rằng sẽ là câu hỏi nào rất khó cơ: “Trước 6 tuổi em ở cùng bà ở vùng nông thôn của thành phố C.”
Đối phương có vẻ rất vừa lòng, nhẹ nhàng đụng một chút, lại hỏi: “Vậy khi còn nhỏ em thích nơi nào của thành phố C nhất?”
“Thích nhất là đứng dưới một cây đa lớn.”
Lại là nhẹ nhàng va chạm, thân thể của cô cũng đong đưa theo, giống như một con thuyền nhỏ bị sóng biển cuồn cuộn, phập phồng đưa đẩy.
“Vậy em thích làm gì dưới tán cây đó nhất?”
“Ngẩn người, ngắm phong cảnh, ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn.” Lâm Noãn không hiểu vì sao anh lại cố chấp hỏi những vấn đề này như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Động tác của anh rất dịu dàng ôn nhu, khiến cho cô ngứa ngáy, vậy mà Lâm Noãn lại có một hi vọng đáng xấu hổ là anh có thể sử dụng lực mạnh hơn một chút.
“Ở nơi đó có gặp được một người đặc biệt nào không?” Anh tiếp tục hỏi.
Người đặc biệt? Lâm Noãn vắt hết óc, cũng không nghĩ ra điều gì.
Hơn nữa cô chỉ ở nơi đó đến năm 6 tuổi, ký ức vốn đã rất hạn hẹp, sao có thể nhớ rõ ràng được, đành phải thành thật trả lời: “Không có.”
Anh đột nhiên làm thật mạnh, Lâm Noãn sợ tới mức thân thể bỗng nhiên co chặt.
“Em mau nghĩ thật kĩ, 6 tuổi năm ấy, không hề gặp được một bé trai nào tương đối đặc biệt ư?”
Bé trai? Cô thật sự không có ấn tượng gì, khi còn nhỏ thường xuyên có mấy cậu bé trai nghịch ngợm chơi ở gần đó, cô làm sao nhớ rõ ai với ai chứ, chỉ có thể đáp: “Không có nha.”
Thân thể lại bị đụng một cái thật mạnh, dường như anh có vẻ tức giận: “Lại nghĩ thật kĩ cho anh.”
“Thật sự không có ấn tượng gì, lúc ấy ở chỗ kia có rất nhiều bé trai chơi đùa, em cũng không nhớ rõ.” Cơ thể cô không thể chịu nổi lực đánh vào mạnh mẽ như vậy, nhớ tới khi nãy cô còn muốn anh làm mạnh một chút, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Anh không hỏi lại, chỉ dùng sức thọc vào rút ra, cô đã mềm nhũn vô lực, vội vàng hô: “A, em nhớ ra rồi.”
Anh tạm dừng chuyển đông, ý bảo cô nói tiếp đi.
“Có Nhị Ngưu ở thôn bên cạnh, Lý Hổ, còn có…..” Còn chưa nói xong, cơ thể anh lại bắt đầu nặng nề mà va chạm vào cô, như là sóng lớn quay cuồng, muốn cắn nuốt hết con thuyền nhỏ là cô.
Mặc kệ sau đó cô nói cái gì, anh đều không chịu dừng lại.
Vốn dĩ cô chỉ có ấn tượng mơ hồ với thời thơ ấu, hơn nữa đong đưa mãnh liệt như vậy, chút xíu ấn tượng còn tồn đọng trong đầu cũng bị vỡ vụn tan biến.
Cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Noãn thật sự không nghĩ ra, vừa khóc nức nở vừa lắc đầu: “Đừng làm nữa, em không thân với những người đó. Đến nói cũng chưa nói với nhau được mấy câu, tên em còn không nhớ rõ ấy.”
Thẩm Hoán rất không hài lòng, nhưng lại phải bận tâm tới thân thể của cô, chỉ có thể chạy nước rút tới giai đoạn cuối.
Sau khi kết thúc anh ôm cô, tiếc hận nói: “Một bé gái nhìn có vẻ rất thông minh, tại sao trí nhớ lại kém như vậy.”
Lâm Noãn rất muốn biện giải cho chính mình, chứng minh bản thân cô có trí nhớ không hề kém, nhưng thật sự không chịu nổi trận vận động nặng vừa rồi, hoàn toàn lầm vào hôn mê.
Trước khi hôn mê cô còn đang tự hỏi một vấn đề, rõ ràng lúc bắt đầu là cô đang ghen, tại sao tới cuối cùng lại giống như cô đang phản bội anh vậy.
Cô đặc biệt cảm thán, không ngờ đàn ông ăn giấm lại khủng bố đến thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook