Edit: Heulwen

Thẩm Hoán cẩn thận đặt Lâm Noãn đang say rượu xuống giường, cũng không có đứng dậy lập tức, chống đỡ hai bên gối, nhìn cô một cái.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mái tóc dài phủ trên gối trắng, khuôn mặt đã đỏ bừng vì uống rượu, hàng mi dài cụp xuống thế này, lâu lâu lại khẽ lay động khiến lòng người run lên.

Thẩm Hoán không nhịn được hôn lên hàng lông mi của cô.

“Ưm...” Lâm Noãn như bị anh đánh thức, nhíu mày nhìn anh.

Thẩm Hoán nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong con ngươi của cô, anh như chìm sâu vào trong ánh mắt của cô.

Trong trò chơi hôm nay, cô đã nói rằng cô đã từng có một người cô ấy thích, và cô vẫn còn luôn nhớ.

Tối nay Lục Ôn Chi với cô thường xuyên nhìn nhau, lúc chiều lại nhớ tới bóng dáng hai người trong văn phòng, trong lòng không khỏi đau đớn.

Có phải là cô thích Lục Ôn Chi không, loại ăn chơi trác táng này, có Giang Cảnh làm gương rồi, mà tên kia vẫn không có ăn năn.

Thẩm Hoán cố nén chua xót trong lòng nhìn cô: “Lâm Noãn, em có nghe rõ không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Noãn ngơ ngác gật đầu, sau đó cười rạng rỡ nhìn anh.

Một cái nhìn quyến rũ như vậy khiến anh rung động.

Mọi người đều nói khi uống say thì hay nói lời nói thật, Thẩm Hoán định thử xem, “Ngoan, anh hỏi em, em còn nhớ rõ những gì em nói hôm nay không? Em nói thích một người, cho tới bây giờ còn rất thích sao?”


Lâm Noãn tất nhiên là gật đầu cực mạnh!

“Vậy có thể nói cho anh biết đó là ai không? Anh hứa sẽ không nói cho ai biết.”

Lâm Noãn lắc đầu, không, đây là bí mật của cô, không ai có thể biết.

Thẩm Hoán thở dài, “Vậy thì để anh đổi câu hỏi, người em thích có phải Lục Ôn Tri không?”

Cô nhìn anh chằm chằm, tự hỏi làm sao anh lại hỏi những câu như vậy, lắc đầu thật mạnh.

“Có thật không?”

Gật đầu, thực sự!

“Vậy hôm nay anh ấy có ở bữa tiệc này không?”

Lần này, cô không cử động, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Thẩm Hoán không khỏi nhặt một sợi tóc ở cổ cô xoa xoa, “Nói đi?”

“Ngứa ...” Cuối cùng cô cũng nói ra câu đầu tiên, giọng nói nhẹ nhàng làm lòng anh ngứa ngáy.

“Anh taở bữa tiệc này à?”

Tay Thẩm Hoán chậm rãi đưa ra sau tai cô, mỗi lần anh nhéo vào đó khiến cô không khỏi run lên. Chắc chắn lần này cơ thể cô cũng đang run lên.

Lâm Noãn không chịu nổi nữa, nói: “Ô...”

“Anh ta là ai?” Anh nhào nặn thêm.

“Không, ta sẽ không nói cho ngươi.”

Thẩm Hoán vắt tóc dài của cô trên gối, chọc vào tai của cô, cô quay đầu đi chỗ khác, dụi dụi lỗ tai vào gối.

“Xem ra chúng ta phải đổi phương thức.” Ngôn ngữ của anh như có một loại ma lực, dụ dỗ cô từng bước ngã xuống.

“Anh là ai?” Bàn tay chậm rãi nâng cằm cô, vuốt ve đôi môi ẩm ướt của cô.

“Ừm… Thẩm Hoán.” Cô vừa mở miệng nắm lấy ngón tay anh, một lúc sau anh mới bị rút ra.

Tay anh lại di chuyển xuống chỗ phồng trên ngực, xoa nắn cách lớp quần áo, “Bây giờ em đang ở trên giường của ai?”

“Giường của bạn.”

Lực ta tăng lên, “Gọi tên anh.”

“Thẩm Hoán...”


“Em đang ở trên giường của ai?”

“Thẩm Hoán.”

Thẩm Hoán vô cùng thỏa mãn, lại trượt lòng bàn tay lên bụng cô, bắt đầu vòng ngón tay quanh rốn cô, “Bây giờ là ai đụng vào em?”

“Thẩm Hoán.” Suy nghĩ của Lâm Noãn dần trở nên rối bời.

Ngón tay xuống dưới đáy quần lót, nhẹ nhàng ấn hoa huyệt mẫn cảm của nàng, “Vậy người em yêu thích là ai?”

“… Thẩm Hoán.” Lâm Noãn vốn đã bối rối, nói ra tâm tư của mình.

Thẩm Hoán thỏa mãn hôn lên môi cô, “Thật sự rất ngoan.”

Sau đó ngón tay anh cầm lấy một bên quần lót, tiến vào, véo điểm ấy, ấn mạnh.

“Ưm ...” Hai chân cô tự nhiên co lại và kẹp chặt tay anh.

“Nhạt cảm như vậy?” Thẩm Hoán cảm thấy có chút kinh ngạc, ngón giữa trực tiếp đi vào trong cơ thể cô, vừa ấn vừa xoa.

Lâm Noãn lên đỉnh hai lần trong tay anh như thế này.

Hiện tại, đây là giới hạn của cô.

Anh định rút ngón tay ra, nhưng cô ậm ừ không hài lòng.

“Sao vậy, còn muốn sao?”

Cô lắc đầu.

“Không muốn?”

“Không, còn chưa đủ. Emcảm thấy không thoải mái ...” Cô cọ sát hai chân, “Em muốn anh đi vào.”

Anh phải đứng dậy, hơi tiến vào một chút rồi từ từ di chuyển để giảm bớt sự khao khát cho cô, đồng thời, càng thể hiện mong muốn của anh.


Cô lắc lắc cánh tay anh, “Không đủ ... Em muốn anh vào.”

Thẩm Hoán chưa bao giờ nghĩ khi say cô lại có thể nói ra những lời quyến rũ như vậy, hành động của cô cực kỳ tự nhiên dưới tác dụng của rượu, biểu hiện trên mặt lại càng thêm gợi cảm, khiến anh ích kỷ muốn tự mình chiếm lấy.

Thẩm Hoán mờ mịt nói: “Sau này nhất định sẽ, nhưng là hiện tại, anh muốn em tỉnh.”

Cô gật đầu không biết hiểu hay không, và tiếp tục tận hưởng luật động nhẹ nhàng của anh.

Nhìn thấy sự thoả mãn của cô, trái tim anh bắt đầu mất kiểm soát. Anh rút ra ngoài, nắm tay cô vào chỗ ấy của mình.

“Giúp anh.”

Cô cố gắng rút tay ra nhưng bị giữ chặt hơn, “Không, em không làm.”

“Đừng sợ, anh sẽ dạy... Ừ, cứ từ từ di chuyển như thế này.”

“Vậy thì tăng tốc độ từ từ thôi, nhẹ một chút, đừng nắm chặt quá...”

Thật lâu sau, Thẩm Hoán cuối cùng cũng thả người ra, thỏa mãn hôn cô: “Bảo bối thật tuyệt.”

“Tay đau.” Cánh tay cô không còn sức lực, đau nhức trầm trọng.

Thẩm Hoán xoa tay cho cô rồi ôm vào lòng.

Dù biết rằng tất cả những điều này chỉ là ảo giác trong cơn say của cô, nếu có thể, anh sẵn sàng chìm đắm trong ảo ảnh mãi mãi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương