Edit: Heulwen

Lâm Noãn biết Thẩm Hoán trong thời gian này rất bận.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bận rộn với công việc của công ty, bận rộn với việc tập dượt cho tiết mục văn nghệ mừng trường.

Còn phải đi nói chuyện với nhiều giáo viên và giáo sư.

Anh không ngờ nhiều những người thành công lại tham gia vào những lễ kỷ niệm của trường như thế này.

So với Thẩm Hoán, Lâm Noãn thoải mái hơn nhiều, chỉ cần nhớ đến đúng giờ.

Cô nhìn Thẩm Hoán bận rộn hàng ngày mà cảm thấy xót xa, cô chỉ có thể xoa bóp, thả lỏng cơ thể, chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn cho anh, cô không thể làm được gì nhiều, nhưng cô luôn cố gắng hết sức.

Nhưng điều mà Lâm Noãn không biết là sau đêm đó, Thẩm Hoán đã gọi điện cho Lục Ôn Chi.

“Chủ tịch hội sinh viên tự mình gọi điện đến, không biết phía trường cần gì giúp sao?” Lục Ôn Chi trêu chọc hỏi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tương lai, tránh xa Lâm Noãn, hiện tại cô ấy đang ở cùng tôi.” Giọng điệu nhàn nhạt lộ ra vẻ chiếm hữu.

Bên kia lộ ra vẻ sửng sốt, sau đó nói rõ ràng: “Tôi biết rồi, người đó thật sự là cậu à.”

Thẩm Hoán nhíu mày: “Người đó, cậu nói đây là có ý gì?”


Lục Ôn Chi vui vẻ cười một tiếng: “Không ngờ tổng giám đốc Thẩm toàn năng cũng có chuyện không biết.”

Sau đó, anh dừng lại và nói với giọng trang trọng: “Lâm Noãn là một cô gái tốt. Khi còn ở trường tôi luôn theo dõi cô ấy làm việc và phát triển đến bây giờ. Vì vậy, với thân phận là một người anh trai, tôi muốn nói với cậu, nếu cậu quan tâm đến cô ấy. Đừng để cô ấy bị thương.”

Nghe thấy anh ấy còn đặc biệt nhấn mạnh mối quan hệ với cô, anh cảm thấy bực bội không thể giải thích được, “Chuyện này không cần nhắc nhở,chỉ cần đừng gặp cô ấy là được.”

“Chủ tịch hội sinh viên đã đích thân nói chuyện, học trưởng là tôi đương nhiên không dám cãi lời.” Anh ấy cười chế nhạo.

“Nếu rảnh rang như vậy thì tốt hơn là nên nghĩ cách đối mặt với Giang Cảnh. Tôi đã xem danh sách khách mời của trường, cô ấy sẽ đến trong lễ kỷ niệm của trường.”

Trước khi đóng máy, nghe thấy tiếng chửi bới trầm thấp của đối phương, Thẩm Hoán vui vẻ đặt điện thoại xuống.

Cuối tháng 10, món quà Thẩm Hoán chuẩn bị cho cô là một chiếc bông tai, hình như đến từ cùng một cửa hàng với chiếc vòng tay, nó cũng có hoa văn mặt trời như vậy, rất đẹp. Cô không ngờ Thẩm Hoán lại thích phong cách này đến vậy.

Vào tháng mười một, thời tiết trở nên lạnh hơn và mọi người mặc quần áo dày. Buổi biểu diễn lễ kỷ niệm của trường cũng đangđược chuẩn bị kỹ lưỡng cho các công việc tiếp theo.

Vào ngày lễ khai giảng, Thẩm Hoán chở cô đến trường, còn thừa năm phút, Lâm Noãn chỉ vào con đường trên phố: “Dừng lại ở đây đi, em sẽ tự đi bộ.”

Thẩm Hoán tay nắm chặt vô lăng, cô vẫn cứ như vậy đi tới công ty, cô phải xuống xe sớm hơn. Chỉ cần gặp người quen, cô sẽ tự động giữ khoảng cách với anh.

Sau một thời gian dài bên nhau, anh tưởng họ đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, nhưng không ngờ cô lại như vậy.

Khi Lâm Noãn nói lời tạm biệt với anh, anh vẫn giữ im lặng. Ở được một lúc, anh đẩy cửa xuống xe, bàn tay cô bất ngờ bị tóm lấy.


“Em không được phép chạy xung quanh trong khuôn viên trường. Anh sẽ tìm em sau khi màn biểu diễn ăn mừng kết thúc.”

“Ồ, biết rồi.” Không còn là con nít nữa, hơn nữa cô đã học bốn năm rồi, chạy đi nơi nào đượ. Lâm Noãn khẽ thè lưỡi.

Trở lại khuôn viên trường một lần nữa, Lâm Noãn cảm thấy như bừng tỉnh sau một giấc mơ, cô thường vội vã đi bộ trong khuôn viên trường, tìm kiếm người đó.

Bất tri bất giác lại bước đến tòa nhà văn phòng hội sinh viên, là nơi sinh hoạt chung nhất của cô và anh. Khi đó, anh thường đến đây để giúp cô giáo chuẩn bị nhiều công việc khác nhau, và cô sẽ âm thầm làm việc bên cạnh anh.

Đây cũng là kỷ niệm đẹp nhất của cô.

Cô nghĩ rằng mọi người sẽ bận rộn với lễ kỷ niệm của trường, phòng họp hẳn nên không có người mới đúng.

Lâm Noãn mở cửa và thấy Lục Ôn Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong.

Có vẻ như có những người giống như cô, muốn đến đây để hồi tưởng lại quá khứ.

Lâm Noãn vốn định lặng lẽ ra khỏi cửa, nhưng Lục Ôn Chi đột nhiên mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt trong veo.

“Xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi, em đi đây.” Vừa nói vừa muốn đẩy cửa rời đi.

“Đêm đó cậu ấy không làm em khó xử sao?”


Suy nghĩ một câu, Lâm Noãn lập tức nhớ tới tối hôm qua mặt đỏ nói: “Không có.”

Anh ấy hỏi: “Anh ấy đi tìm em à?”

“À, anh ấy đã gọi cho em.”

“Ừm.”

“Lâm Noãn.” Lục Ôn Chi đột nhiên gọi tên cô, “Anh muốn biết, cậu ấy đối xử với em như thế nào?”

Sau khi Lục Ôn Chi biết được bí mật của cô, Lâm Noãn cảm thấy cuối cùng cũng tìm được người tâm sự: “Anh ấy đối xử với em rất tốt, không ép em làm những việc không muốn. Nhưng chúng em vẫn thiếu sự tin tưởng đối phương. Dù anh ấy có đối xử tốt với em đến đâu, trong lòng em luôn có cảm giác bọn em vẫn còn ngăn cách.”

“Anh có thể giúp em bù đắp cho sự hiểu lầm đêm đó.” Anh ấy nói.

“Không phải, thật sự không phải làm phiền anh.” Nếu như Thẩm Hoán biết cô có liên quan đến Lục Ôn Chi, có mười miệng cũngkhông phân biệt được.

Anh biết lo lắng của cô, “Em đừng lo lắng, anh biết phải làm sao, đến lúc đó, chờ nghe lời thật lòng của cậu ấy đi.” Anh nhìn lại cửa sổ cười, “Anh đã gặp chuyện không may, giờ làm sao có thể nhìn em rơi vào tình thế tình thế khó xử.”

Sau khi im lặng một lúc, Lâm Noãn nhìn thời gian và cảm thấy rằng đã gần đến giờ biểu diễn. Vừa định mở cửa định đi, bên ngoài đã có người mở ra.

Thẩm Hoán sắc mặt tối sầm lại, liếc Lục Ôn Chi trong phòng, nắm tay Lâm Noãn bước ra khỏi cửa. Anh dùng tay giữ chặt cổ tay cô.

Lâm Noãn nhìn Lục Ôn Chi, thấy anh chỉ cười nhạt ra hiệu cho cô yên tâm.

“Thẩm Hoán, anh không nên ở phòng thu sao? Làm sao anh biết là em ở đây.” Sau đó nhanh chóng giải thích: “Em thực sự tình cờ gặp anh ấy, lúc anh đến là lúc em đang định rời đi đấy.”

Lâm Noãn đang lải nhải giải thích cũng không để ý tới Thẩm Hoán kéo cô đi đâu, phản ứng kịp thì phát hiện mình đã đến khu rừng sau trường.


Cô vội hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?” Vừa dứt lời, cô đã bị anh anh ấn mạnh vào thân cây.

Thân thể anh kề sát, cành cây thô ráp sau lưng làm cô cảm thấy hơi đau, “Anh đã nói không được chạy lung tung, sao lại tới đó hả?”

“Đến tòa nhà văn phòng cũng là đi lung tung sao?” Cô thấy kỳ lạ.

Thẩm Hoán xoa xoa thái dương đau nhức, vừa rồi máy định vị cho thấy cô đang ở gần cao ốc văn phòng, anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng nghe nói Lục Ôn Chi hình như cũng đang ở cao ốc văn phòng, trong lòng anh bực bội bỏ hết công việc đến đây.

Cũng may anh thở phào nhẹ nhõm, Lục Ôn Chi từ trước đến nay vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với cô, hơn nữa nhìn cô tròn mắt nhìn mình, anh cũng tha thứ cho cô không làm chuyện phản bội anh.

‘Hừ’ lạnh một tiếng , “Nếu không phải thời gian không cho phép, anh rất muốn trừng phạt em ngay ở đây.”

Lâm Noãn lặng lẽ quan sát anh, ánh nắng chiếu vào mặt anh qua những kẽ hở trên lá. Trong bầu không khí của khuôn viên, anh dường như đã trở lại thời trẻ ấy.

Lâm Noãn không nhịn được cười, vừa rồi là ghen sao?
Nhìn nụ cười khó hiểu của cô, Thẩm Hoán trừng mắt nhìn cô: “Sau khi trở về nhà, hãy giải thích cho anh những gì đã xảy ra hôm nay, giải thích cho tốt vào, nếu không xem anh trừng phạt em như nào.” Dứt lời kéo cô ra khỏi rừng cây

Lần này chuyển sang nắm tay, lòng bàn tay ấm áp ôm lấy lòng bàn tay cô. Trái tim Lâm Noãn giống như con nai nhỏ chạy loạn, nhìn từ góc trong khuôn viên trường thật sự giống như một đôi tình nhân.

Trong phòng thu, Lâm Noãn nhìn Thẩm Hoán đọc bài phát biểu trên sân khấu, vẫn dáng người thon dài và giọng nói điềm đạm như mọi khi.

Cô vẫn như vậy, âm thầm đi theo anh, mọi thứ như quay ngược về năm năm trước.

Nhưng điều khác biệt so với lần trước là lần này, đôi mắt anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, và mỗi lần ánh mắt anh chạm vào mắt cô, cô như bị điện giật.

Tay Lâm Noãn ấn vào vị trí trái tim mình, thật tốt, nơi này vẫn đập vì anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương