Trói buộc cả đời
-
Chương 21:
Edit: Heulwen
Lâm Noãn ngồi trước cửa sổ thủy tinh của khách sạn ven biển, nhìn trời mưa to bên ngoài, cô phát hiện mọi việc thực sự không hề thuận lợi.
Vẫn còn rất nhiều thứ cô muốn chơi vậy mà tại cơn mưa này mà đổ bể hết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mưa làm thành những vệt nước dọc thành kính khiến cô chạnh lòng.
“Haizz.” Cô không khỏi thở dài.
Thẩm Hoán đi đến bên cạnh ôm lấy cô, “Xem ra, hôm nay chúng ta không ra ngoài được. Chờ ngày mai chúng ta đi tắm biển sau. Khách sạn này nổi tiếng về hải sản. Chúng ta đi ăn chút gì trước.”
Sau khi nghe anh nói, cô vẫn chưa cảm thấy đói cho lắm. Hơn nữa, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh dài như vậy, một ngày này có ngắn không?
Trong những ngày tới, tuy không có mưa nhưng thời tiết luôn lạnh và ẩm không thích hợp để đi biển.
Tuy nhiên, tất cả những điều này không ngăn được tâm trạng như gió xuân của Lâm Noãn.
Trong những ngày qua, họ đã đi đến mọi ngóc ngách của thành phố, cảm nhận những công trình kiến trúc kỳ lạ còn sót lại của lịch sử.
Đứng trên cầu thỉnh thoảng còn thấy đàn hải âu bay qua, nhìn sang hướng bên cạnh là có thể nhìn thấy nhà thờ cao lớn sừng sững.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mái ngói đỏ au giữa trời, tương truyền rằng cứ vào chủ nhật, bốn chiếc chuông đồng sẽ cùng lúc ngân vang, ngân lên những khúc đàn ngọt ngào, người ở cách xa mấy cây số cũng có thể nghe thấy.
Khi đến với thành phố biển, hải sản là thứ đương nhiên không thể thiếu. Mực nướng, ngao xào cay, bánh bao cá thu, tôm hùm nướng, nhím biển, Lâm Noãn không khỏi nuốt nước bọt, vô số lần cảm thán sao trên đời này còn có món ăn ngon như vậy.
Lúc này Thẩm Hoán luôn tập trung nhìn cô ăn một cách thích thú, quả thật là một con mèo háu ăn.
Vào đêm ngày thứ năm, Lâm Noãn lại ngồi bên cửa sổ, lần này cô cầu mong ngày mai trời nắng đẹp, miễn là có thể đi dạo quanh bãi biển một vòng là đủ rồi.
Anh bước tới, vòng tay qua ôm cô nói: “Em đừng lo, nhìn sao đêm nay, có vẻ, ngày mai nhất định sẽ là một ngày nắng đẹp.”
Nói xong ôm cô đứng dậy bế đến bên giường, “Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn có sức chơi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng bên ngoài tràn vào, trong phòng bừng sáng, quả là một ngày tốt lành như mong đợi.
Cô vội vàng bật dậy khỏi giường, chuẩn bị đi lấy quần áo.
Bàn tay to của anh đột nhiên ngăn cô lại đẩy ngã xuống giường, “Ngủ một giấc nữa đi, còn sớm, nhiệt độ còn chưa tăng, buổi trưa đi cũng không muộn.”
Nói thật, cô cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, đi khắp thành phố mấy ngày nay, chân cô có chút ê ẩm. Cô ngáp dài và ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại đã là giữa trưa rồi, họ vội vàng ăn qua cho xong bữa. Xong xuôi Thẩm Hoán đánh xe chạy ra phía bờ biển.
Do lần trước chạm mặt người quen nên Lâm Noãn không muốn tới bãi biển có nhiều người tụ tập, bọn họ cũng không đi lại bãi hôm trước mà lái xe chạy dọc theo bờ biển.
Sau khi đi đi dừng dừng một lúc lâu, cuối cùng họ cũng tìm thấy một nơi khá vắng, nước mát, trong veo.
Cô đã thay đồ tắm từ sớm, cầm lấy một cái xô và cào chạy ra bờ cát, tùy tiện vứt dép ở một chỗ.
Cuối cùng cô cũng được nghịch nước biển, nước biển dâng lên rửa sạch cát trên chân cô.
Khi nước rút, hạt cát chồng lên, chân cô cũng theo đó mà lún xuống.
Cá nhỏ bơi thành đàn ở vùng nước cạn, chúng bơi lội tự do trong dòng chảy của biển, loài cá nhỏ vốn rất linh hoạt nên khó có thể bắt được.
Bắt cá một lúc lâu mà chả được con nào, toàn nước với cát.
Cuối cùng cô chỉ có thể nhặt vỏ sò vì chúng không thể bơi hay di chuyển như đàn cá đáng ghét kia.
Nhặt non nửa xô vỏ sò, cô quay lại thì thấy anh đang ngồi trên bãi biển lặng lẽ nhìn cô.
Nãy cô hết mình bắt cá vậy mà anh vẫn luôn ngồi im nhìn không giúp đỡ.
Lâm Noãn bực mình muốn trả thù liền chạy qua, duỗi một ngón tay vẽ hình con lợn trên bãi biển, trên đó viết chứ SH* tên của anh.
*: Tên viết tắt của nam chính
Thẩm Hoán nhìn cách cư xử có chút ngây ngô của cô mà cảm thấy mình nên đáp lại cô.
Vì vậy, anh cũng từng bước vẽ cùng một cái đầu lợn bên cạnh, bên trên cũng viết LN*
*:Tên viết tắt của nữ chính.
Lâm Noãn tức giận đến mức giậm chân bình bịch vào hai đầu heo nhưng vẫn cố ý để chữ viết tắt của hai người lại.
Cô lè lưỡi, “Anh có khả năng đuổi theo em đi.” Nói xong chạy thục mạng quanh bãi biển.
Trái tim của Thẩm Hoán như bị động tác nhỏ vừa rồi của cô chọc cho một phát, lúc đứng dậy đi về phía bãi biển cũng không quên tránh bước vào chỗ chữ viết tên hai người.
Khi anh bước tới, cô đã đi sâu xuống biển, anh lo lắng nói: “Đừng đi quá xa, ở đây không có bảo vệ, nguy hiểm lắm!”
Đang nói chuyện, anh đột nhiên bị cắt ngang bởi cô té nước vào người mình. Những giọt nước cô té lên trong như pha lê dưới sự khúc xạ của mặt trời. Tan ra dưới nụ cười ấm áp của cô, toàn bộ tóc và gương mặt đều thấm nước, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Dưới lớp áo tắm, anh có thể nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô, và tấm lưng trắng nõn của cô gần như trần trụi, anh bất giác nuốt nước bọt.
Bước đến đi tới trước mặt cô, bế thốc cô lên, bước ra chỗ nước biển sâu hơn.
“A, em sai rồi, đừng ném em xuống biển cho cá mập ăn.” Lâm Noãn giả bộ sợ hãi ôm lấy vai anh.
Thẩm Hoán cảm thấy đau não, cô gái nhỏ này sao lúc nào cũng nghĩ ra mấy thứ quái lạ vậy, “Không cho cá mập ăn, em còn nhỏ như vậy cho tôi an.”
Anh bước đến vị trí vừa đủ qua ngực cô, dừng lại và đặt cô xuống.
“Anh có ý tứ gì, anh không phải đang nghĩ ...” Sau khi hoàn hồn, cô thực sự trở nên căng thẳng.
Anh không nói gì, sau đó bẻ tay cô ra sau và nắm chặt tay trái cô.
Tay còn lại lướt qua lưng cô, leo lên chỗ buộc dây sau lưng, nhẹ nhàng kéo, dây đeo tuột ra.
“Không, đừng ở đây, nhỡ có người đi ngang qua thì sao?” Lúc này cô đang cố gắng hết sức để khống chế cơ thể, sợ rằng động tác lớn sẽ khiến phần áo tắm không cố định của cô rơi xuống.
“Không có ai ở đây đâu.” Sau đó anh tiếp tục dở trò xấu xa: “Cho dù bây giờ có kêu rách cổ cũng không có ai tới cứu em.”
Sau khi nói, anh vén áo ngực lênvà chạm đến vùng tròn trên ngực.
Cô cố gắng thoát khỏi tay anh một cách tuyệt vọng, nhưng biển cả dâng trào trở thành lực cản, dù cô vặn vẹo thế nào, tay anh vẫn khóa chặt cô lại.
Da trần chạm vào nhau trong nước, càng làm trở nên tinh tế, mịn màng hơn.
Bàn tay trên ngực di chuyển xuống, chạm vào đai váy, men theo, ấn vào vị trí giữa quần bơi.
Cô nôn nóng di chuyển hai chân, ngón chân nắm cát thật sâu, mỗi lần nắm thì cát sẽ chui qua kẽ ngón chân khiến cô càng mất kiểm soát.
Biết cô ngại ngùng, Thẩm Hoán cũng không tiếp tục nữa, buông tay cô ra, thắt dây lưng cho cô một chiếc nơ xinh đẹp.
Sau đó cả hai tay vuốt ve phía sau đùi cô rồi bất ngờ nhấc lên, nâng mông lên giữ chắc đùi cô sao cho đùi vòng qua eo anh. Vì độ nổi của nước nên anh không cần dùng sức để giữ lại.
Lâm Noãn vô thức vòng tay qua cổ anh bởi hàng loạt cử động của anh, và ánh nắng ấm áp nghiêng trên khuôn mặt anh. Đôi con ngươi màu nâu được ánh sáng chiếu vào, giống như màu hổ phách.
Khi chớp mắt, hàng mi dài bay vút lên tạo thành một hàng mi đẹp. Nhìn anh như vậy, như bị cái gì đó mê hoặc, cô cúi đầu hôn anh.
Khoảnh khắc cô cúi người hôn anh, trái tim Thẩm Hoán như pháo hoa nở rộ, chói mắt.
Không còn tay để ôm cô sát hơn, chỉ có một nụ hôn sâu để giữ chặt môi cô, khiến cô không thể rút ra.
Môi anh mềm, và nước biển làm môi cô mặn, nhưng anh bằng lòng chịu đựng.
Trời gần về tối, những đám mây dưới ánh hoàng hôn, những đám mây rực rỡ sắc màu khiến bầu trời hiện lên dịu dàng và đầy đặn, đan xen vào nhau thành một bức tranh cuộn đầy màu sắc.
Giữa trời và đất, hai người đang hôn nhau, trong cuộn thơ mộng, dưới sự phản chiếu của mặt trời lặn, tạo thành một hình bóng nhỏ, lưu luyến mãi cho đến chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook