Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
-
36: Bánh Bao Nhỏ Nhón Chân Thơm Cậu Một Cái Thật Mạnh
Cửa phòng ngủ của Tần Tiêu Nhiên trên tầng hai vẫn đóng chặt.
Bé con đợi từ sáng đến trưa, không thấy anh ba đi xuống.
Tần Mục Dã nhìn vẻ mong chờ trong mắt em gái dần thay thế bởi chán nản, cực kỳ đau lòng, ôm bé vào lòng, an ủi một lúc lâu.
Miên Miên bĩu môi, mắt không rời hướng cầu thang, thì thầm nói nhỏ: “Anh Tiêu Nhiên sao chưa chịu rời giường nhỉ?”
Tần Mục Dã thuận miệng nói: “Thằng đấy chắc lại chơi game cả đêm rồi, phải gần sáng mới ngủ.”
Miên Miên không tin hẳn.
Cô bé không hiểu, tối qua anh ba nhận quà, lúc đầu bé tưởng anh không thích nhưng sau khi hỏi, cô bé tin lời nói không có không thích của anh ba.
Cô bé ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy không thấy anh ba đâu nữa, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
Cảm xúc của bé con rất nhạy cảm, chưa kể cô bé còn thông minh, từ lời nói tích chữ như vàng, đến hành động và ánh mắt của anh ba…
Miên Miên cảm giác được anh ba có một thái độ mâu thuẫn với cô bé.
Mặc dù ba hư không có thái độ giống vậy, nhưng cả hai người đều khiến cô bé rất buồn.
Đứa nhỏ nhìn lên trên tầng một lần nữa, có chút mong đợi hỏi: “Hình như anh Tiêu Nhiên không thích Miên Miên lắm, có phải trước đây Miên Miên… làm sai chuyện gì không ạ?”
Tần Mục Dã thực sự không chịu nổi ánh mắt đáng thương này nữa, cậu ấn cái đầu nhỏ của em gái vào lòng, bàn tay to xoa xoa: “Nghĩ linh tinh gì thế? Em bao nhiêu tuổi so với anh ba của em bao nhiêu tuổi? Đứa nhỏ xấu xa này… sao thích anh ba nhiều thế? Nó chỉ ngủ nướng thôi, em sắp thành hòn vọng anh rồi đấy.”
Tần Mục Dã là người khá cẩu thả, không tinh tế nhận ra bầu không khí khác lạ giữa em ba và em gái.
Cậu chỉ thấy em gái quan tâm thằng ba hơi nhiều, anh hai ghen tỵ rồi đấy.
…
Đến buổi chiều, Tần Tiêu Nhiên vẫn không có động tĩnh, Tần Mục Dã và Miên Miên xuất phát từ nhà cũ đến biệt thự của anh cả để hỗ trợ trang trí.
Trước đề xuất party tối của Tần Mục Dã, Tần Hoài Dữ hơi lưỡng lự, anh không chắc em ba sẽ thích loại tổ chức như thế này.
Nhưng Tần Mục Dã nói, đứa trẻ nào chẳng thích náo nhiệt, thằng ba chỉ xấu hổ thôi.
Thằng bé mới mười bốn tuổi, bước vào giai đoạn dậy thì nên xấu hổ, tính cách chưa hoàn thiện hoàn toàn nên thấy xấu hổ, ngại ngùng, hướng nội cũng là điều bình thường, nhưng là một người đàn ông, việc kết giao bạn bè rất tốt cho tương lai, Tần Hoài Dữ cũng muốn hướng em ba theo con đường đấy.
Ba người chuẩn bị kỹ lưỡng, biến căn biệt thự thường ngày vắng vẻ lạnh lẽo thành rực rỡ hoa hòe hoa sói, đúng phong cách sinh nhật.
Gần tối, các bạn học được mời đến, ai cũng cầm quà tặng.
Học sinh lớp 8 trường quốc tế Gia Hựu thật lòng thích Tần Tiêu Nhiên, mọi người biết cậu là con trai của Tần gia giàu có nhưng lại rất kiệm lời, chưa bao giờ tỏ vẻ, tính tình hiền lành, chỉ hơi lạnh lùng và không quá nhiệt tình thôi.
Nhưng đã là đại thần thì ai chẳng thế, lạnh lùng cô độc, cộng thêm đẹp trai, thôi bỏ qua mọi thứ cho người đẹp.
Thật ra trong lớp có không ít bạn nữ thầm thích cậu.
Lần này, anh cả của Nhiên ca đích thân mời mọi người, ai ai cũng vui vẻ tham gia.
Hơn nữa, chương trình của Tần Mục Dã và em gái vừa phát sóng không lâu, nhiều bạn theo dõi chương trình, sức đề kháng trước vẻ đáng yêu của bé con bằng không, mong ngóng được thấy Miên Miên.
Sau khi đến, đúng là gặp thật.
Hôm nay Miên Miên mặc một chiếc áo len màu hồng, áo len hơi dày nên cô bé trông càng bụ bẫm, trên đầu cài chiếc kẹp đặc trưng, đáng yêu đến nỗi các chị gái không nhịn được hú hét.
Họ chạy đến, cười thân thiện như các dì, xếp hàng véo má đứa nhỏ.
“Ôi ôi ôi, hâm mộ Nhiên ca quá trời, làm sao sinh được em gái đáng yêu thế này cơ chứ?”
“Ở ngoài Miên Miên còn dễ thương hơn cả trên chương trình nhiều, aaaaa muốn bế về nhà quá!”
“Bảo bối, chụp ảnh với chị được không! Chị là fan nhan sắc trung thành của em! Mùa một chị cày đi cày lại bảy, tám lần rồi, khi nào có mùa hai vậy?”
Tần Hoài Dữ đứng ở đằng xa, nhìn các em học sinh lớp 8 xếp hàng cưng nựng em gái, khóe môi mỉm cười, trải nghiệm cảm giác có em gái nổi tiếng, trong lòng cũng thấy hạnh phúc.
Tần Mục Dã không thấy thế.
Cậu biết hôm nay phải tiếp các bạn của em ba, nghĩ đến lứa tuổi này thường đu idol, dự đoán trong đám kia chắc sẽ có nhiều fan của cậu.
Vì vậy, cậu thoát khỏi vẻ lôi thôi lếch thếch trong các ngày nghỉ, ăn diện hơn một chút, mặc bộ đồ cậu thích, tóc vuốt sáp.
Chuẩn bị hết mọi thứ để đón các em gái hâm mộ cuồng nhiệt….
Rồi sao.
Cậu trừng mắt chó, ngây người nhìn kết quả.
Không có em gái nào hâm mộ cậu.
Fan của em gái thì mênh mông cuồn cuộn.
Cả đám thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi chạy tới vây quanh em gái của cậu, khuôn mặt còn phiếm hồng.
Tần Mục Dã:???
Năm nay bọn trẻ bị ngáo hết rồi à?
Một idol đỉnh lưu 60 triệu fan lù lù ở đây không chạy đến?
Tất cả chạy hết đi hâm mộ một đứa trẻ ba tuổi rưỡi?
Tần Mục Dã bùng nổ, không nhịn được kêu gào với Tần Hoài Dữ: “Anh cả, anh nghĩ bọn trẻ này có bị làm sao không!? Soái ca nghìn năm khó gặp thế này mà không đến chụp ảnh, xin chữ ký, đi xếp hàng selfie với Miên Miên làm gì???”
Tần Hoài Dữ nhếch môi, bổ thêm một đao không chút lưu tình: “Ờ, nó báo động sự nghiệp của em đấy, sắp hết nổi tiếng rồi, lo mà nâng cao kỹ năng diễn xuất đi.”
Tần Mục Dã:???
Một đao chém qua, đau quá.
Đao của anh cả vừa qua, cậu lại nhận thêm nhiều nhát nữa.
Một nhóm bạn nữ đứng đó không xa thầm bàn tán với nhau, nhưng âm thanh lại không nhỏ, khiến người ta không nghe không được.
Bạn nữ A: “Ôi Tần Mục Dã cũng ở đây nhỉ! Hình như anh ấy là anh trai của Nhiên ca đấy!? Trước kia mày là fan của anh ấy mà, không đến xin chữ kí hả?”
Bạn nữ B: “Ờm… gần đây tao không đu idol nữa, phải xếp hàng chụp ảnh với bảo bối Miên Miên nữa chứ, nhỡ đi ra bị người khác chen vào thì đợi đến mùa quýt à?”
Bạn nữ C: “Chà, nói thật hồi còn bé tao cũng hâm mộ Tần Mục Dã đấy, cái hồi anh ấy tham gia show sống còn, tao điên cuồng hô hào người nhà bạn bè vote cho anh ấy, đúng là tuổi nhỏ làm chuyện ngốc nghếch mà.”
Bạn nữ B: “Bên cạnh Tần Mục Dã là… anh cả đúng không nhỉ? Sao tao thấy anh ấy còn đẹp trai hơn là thế nào?”
Bạn nữ A: “Chuẩn, tao đang định nói! Nhan sắc của người anh cả không kém cạnh Tần đỉnh lưu tí nào đâu.”
Bạn nữ C: “Nhanh nhanh, đi lên đi, nhìn hàng thế này chắc mấy chục phút nữa là đến phiên bọn mình sờ Miên Miên rồi.”
Tần Mục Dã nghe hết không sót chữ nào: “…”
Đù má!
Party tối bắt đầu từ chiều muộn, bởi vì chủ nhân bữa tiệc vẫn lề mề chưa xuất hiện nên đứa nhỏ trở thành tâm điểm chú ý.
Mọi người vui vẻ vuốt ve chơi đùa cùng cô bé, nhưng vẫn có người thầm thì bàn luận tại sao Nhiên ca chưa tới.
“Tối qua Nhiên ca lại thức cả đêm rồi! Ngủ quên cả party sinh nhật thì bá quá.”
“Hay hôm nay cậu ấy đi thi đấu?”
“Không có trận thì Tần đại thiếu gia mới chọn hôm nay để tổ chức chứ?”
“Đây rồi, đây rồi, cuối cùng Nhiên ca cũng tới!”
Tần Tiêu Nhiên lững thững đến muộn.
Cậu mặc cái áo hoodie màu đen quen thuộc, phối với quần jean trơn, trông không giống dáng vẻ của chủ nhân bữa tiệc.
Thiếu niên đẹp trai nổi bật nhưng tính tình quá lạnh lùng, dường như bao quanh bởi không khí lạnh, cậu vừa đến cảm giác nhiệt độ cả phòng khách giảm xuống.
Đợi đến khi bé con nhìn thấy anh ba, bé vội vã chui qua đám người, đôi tay bé nhỏ đẩy chân các anh chị, vui vẻ chạy đến trước mặt Tần Tiêu Nhiên.
Bé cúi đầu nhìn, thấy anh ba đeo một đôi giày trắng, còn mới nhưng không phải đôi bé mua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên ỉu xìu, nếu cô bé có đôi tai dựng đứng, khẳng định bây giờ nó cụp xuống mềm nhũn.
Cô bé mở to mắt nhìn chằm chằm giày của anh trai, không nói lời nào.
Tần Tiêu Nhiên đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của cô bé.
Cậu không phải không biết bé muốn làm gì.
Cũng không phải không biết bé cảm thấy thất vọng.
Tần Tiêu Nhiên làm như không có chuyện gì, đi thẳng qua chào hỏi cùng bạn bè có quan hệ tốt.
Tuy cậu tới muộn nhưng không ai trách móc, party vẫn diễn ra vui vẻ.
Nhiều bạn rủ nhau cắt bánh và giục cậu ước.
Tần Tiêu Nhiên không quen với bầu không khí náo nhiệt này, nhưng cậu không muốn làm hỏng niềm vui của mọi người, chắp tay ước tượng trưng rồi thổi nến, cắt bánh.
Có bạn tò mò hỏi: “Nhiên ca ước gì đấy? Nói cho bọn này nghe với!”
“Còn phải hỏi, nhất định Nhiên ca ước được leo lên đỉnh cao eSports rồi! Bảng xếp hạng toàn quốc chẳng hạn, sắp rồi.”
“Hahahaha chưa chắc đâu, lầm lì như Nhiên ca là phải ước có cô bạn gái xinh đẹp!”
Mọi người suy đoán ầm ĩ.
Nhưng không ai đoán trúng.
Ước nguyện của Tần Tiêu Nhiên rất đơn giản, chỉ có hai nội dung.
Một là: Ước mẹ sớm bình phục.
Còn cái thứ hai: Ước cô em gái vừa sống lại không tổn thương người nhà của cậu.
Cậu không biết liệu mình có thể ngăn chặn bi kịch trong tương lai hay không, nhưng cậu vẫn ước nhỡ điều đó thành sự thật.
…
Party không kéo dài đến đêm khuya mà 9h đã ai về nhà nấy.
Tính cách của Tần Tiêu Nhiên quá lạnh nhạt, mọi người có thân thiện đến mấy cũng không duy trì được lâu nên các bạn chơi đùa một lúc rồi tan cuộc.
Trước khi mọi người ra về, Miên Miên đã thấy hơi mệt.
Bé con nằm trên ghế sô pha, cuộn người thành quả bóng.
Mọi người tự giác nói nhỏ: “Suỵt, hình như Miên Miên ngủ rồi, bọn mình khẽ thôi.”
“Đi đây Nhiên ca, khai giảng gặp nhé.”
“Nhiên ca sinh nhật vui vẻ, nhớ mở quà đấy.”
“Ôi, muốn trộm em gái của Nhiên ca về quá, đáng yêu xỉu luôn á!”
“Suỵt, yên lặng chút đi!”
…
Thời gian không sớm không muộn, Tần Tiêu Nhiên không định ngủ lại nhà anh cả, cậu đi bộ về nhà cũ.
Tần gia cách đây khoảng mười phút đi bộ, không xa lắm.
Miên Miên ngủ dậy, thấy anh ba đã đi rồi, bé nhìn chằm chằm cửa ra vào như muốn trở về nhà.
Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã cảm nhận được tâm tình của em gái không tốt lắm, hai người dỗ dành, thay nhau bế bé về.
Trên đường đi, Miên Miên không buồn ngủ, chọc nhẹ vào vai Tần Hoài Dữ, nhỏ giọng hỏi: “Anh Hoài Dữ, anh Tiêu Nhiên không vui đúng không ạ?”
Tần Hoài Dữ biết em gái là đứa trẻ nhạy cảm, anh chần chờ, nhẹ nhàng giải thích: “Không đâu, sinh nhật không vui sao được, chỉ là anh ba của em thích yên tĩnh, sống nội tâm nên sẽ không vui vẻ ra mặt.
Đây là tính cách hướng nội, Miên Miên đừng quá lo lắng.”
Miên Miên luôn tin tưởng anh cả.
Anh cả là người chính trực đáng tin cậy, anh sẽ không lừa dối ai cả.
Cô bé không phải không tin anh cả, nhưng không kiềm được cảm giác đau lòng.
Tần Mục Dã véo mặt bé, cười hỏi: “Thích anh ba thế à, bọn anh đều là anh trai của em, sao em bất công vậy?”
Miên Miên bẹp miệng, nói: “Anh ba rất cô đơn, anh ấy cần nhiều thật nhiều tình yêu nên Miên Miên phải thương anh ấy hơn mà.”
Trong suy nghĩ của đứa nhỏ, không ai sinh ra đã thích ở một mình.
Anh ba lạnh lùng như vậy vì anh ấy đã quen, không ai yêu thương che chở cho anh nên anh mới thế này.
Tần Mục Dã và Tần Hoài Dữ nhìn nhau, cả hai đều không ngờ em gái ba tuổi rưỡi lại nói được câu mang tính triết lí như vậy.
Tần Hoài Dữ im lặng, nghĩ lại chính mình.
Tần Mục Dã ngạc nhiên hỏi: “Thế còn anh cả và anh hai, tại sao em lại nghĩ bọn anh không cần yêu thương?”
Miên Miên lắc đầu, không cần nghĩ ngợi trả lời: “Không phải không cần yêu, anh cả hay anh hai đều cần hết, Miên Miên cũng yêu hai anh.
Nhưng anh cả và anh hai được nhận nhiều tình yêu lắm, anh cả là con cả, được ba mẹ yêu thương và thích nhất.
Anh hai từ nhỏ đã được anh cả che chở, cộng thêm rất rất nhiều fan hâm mộ, chiếm được mấy chục triệu tình yêu.
Ba dành gần hết tình thương cho hai anh, mẹ dành hết tình cảm cho Miên Miên, nhưng có lẽ mọi người đều quên mất anh ba vẫn còn nhỏ, anh ấy cũng cần được ba mẹ yêu thương.”
Tần Mục Dã, một thẳng nam thần kinh không ổn định, cảm thấy choáng váng trước lời nói của em gái.
Đầu óc quay cuồng, cậu im lặng không nói câu nào.
Tần Hoài Dữ trầm tư hồi lâu, đến nhà cũ mới hoàn hồn, giơ tay véo má bé con, dịu dàng nói: “Cảm ơn Miên Miên đã nhắc nhỏ, anh ba của em quả thật vẫn còn là một đứa trẻ, cần người lớn yêu thương.
Về sau chúng ta cùng yêu thương em ấy, em ấy cũng sẽ hạnh phúc.”
Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé thực sự hy vọng anh Tiêu Nhiên sẽ hạnh phúc.
Nhưng… cô bé cảm nhận được lí do anh Tiêu Nhiên không vui, có một phần lớn liên quan đến bé.
Quà bé dày công chuẩn bị, anh Tiêu Nhiên không đeo.
Tuy anh ấy không nói gì nhưng Miên Miên vẫn biết mình khiến anh không vui.
Miên Miên tổn thương.
Đôi mắt chứa đầy vẻ tủi thân, đứa nhỏ ngây người một lúc lâu, trước khi ngủ lắc đầu nguầy nguậy, tự nhủ: “Không buồn, không buồn, Miên Miên không buồn chút nào.”
**
Không buồn là điều không thể.
Miên Miên cố giấu nỗi buồn trong lòng, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Cô bé mơ một giấc mơ rất đau khổ.
Trong mơ, bé lại gặp chính mình phiên bản trưởng thành.
Lúc này, bé tò mò, chăm chú nhìn ngoại hình của mình khi lớn lên.
Thì ra bé lớn lên không xấu như cô nữ phụ trong bộ phim truyền hình trên TV.
Cô rất đẹp, có thể nói là… vô cùng đẹp.
Trông cô giống như mấy đứa con gái hư hỏng trên TV với mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ và son môi đỏ rực.
Cô còn đeo đôi giày cao ơi là cao.
Một đám lưu manh đuổi theo cô bé, tay cầm thanh sắt dài, miệng chửi thế những lời lẽ khó chịu.
Cô rất sợ, cắm đầu chạy.
Nhưng giày cao gót cản trở, cô không thể chạy nhanh, cuối cùng bị dồn vào một hẻm nhỏ tối đen.
Không biết từ đâu, anh ba chạy ra, che trước mặt cô bé, đánh nhau cùng những người kia.
Anh ba rất cao, thân thủ cũng tốt.
Vì bảo vệ cô bé, anh ra tay rất ác liệt.
Nhưng chỉ hai nắm đấm không thể địch nổi bảy tám đôi tay.
Tần Tiêu Nhiên tay không tấc sắt không thể đánh lại một đám người có vũ khí.
Mấy người đó chế ngự cậu, ấn cô đang sợ hãi không kịp phản ứng xuống đất.
Cây sắt nặng đập xuống hướng đầu của cô.
Anh ba dùng hết sức lực nhào đến giống như mãnh thú, vững chãi bảo vệ cô dưới thân thể.
Cô bé rất sợ, nhắm chặt mắt, nghe được tiếng xương khớp vỡ nát.
Cô quá sợ, ôm anh ba khóc nức nở.
Màu máu tươi nồng đượm, hai anh em nằm trong vũng máu.
Bọn người kia dừng tay, có vẻ hơi lo lắng.
“Sao lại chảy nhiều máu thế, có mất mạng không!?”
“Ông chủ chỉ bảo dạy nó một trận thôi, ai ngờ anh nó xông lên, chúng ta xuống tay hơi quá à?”
“Nhanh mẹ lên! Về đêm cảnh sát hay đi tuần tra phố bar bên cạnh lắm.”
…
Miên Miên khóc, tỉnh lại.
Trong mơ anh ba thật thê thảm.
Anh ấy gãy hết tay phải, không thể chơi game linh hoạt được nữa, vốn đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, anh bị ép giải nghệ.
Miên Miên biết anh ba thích chơi game, hơn nữa chơi rất giỏi.
Bé không hiểu nghề game thủ có sức nặng thế nào với anh ba.
Nhưng trong giấc mơ, khi nghe tin, rất rất nhiều người tiếc nuối cho anh ba.
Mọi người đều nói, tuyển thủ đi rừng thiên tài Tần Tiêu Nhiên ngã xuống.
Là nỗi bất hạnh.
Cho không chỉ bản thân cậu mà còn cho đội tuyển eSports nước nhà.
Cánh tay bị gãy của anh ba phải điều trị rất lâu mới hồi phục lại bảy phần so với người bình thường.
Cánh tay ấy không thể cầm đũa nhưng có thể cầm thìa ăn canh.
Với anh ấy, tất cả đều vô dụng.
Nghề của anh quan trọng nhất đôi tay, bây giờ không thể tiếp tục thi đấu, cả người lành lặn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Từ đó về sau,
Anh ba luôn nói mình là người tàn phế.
Gương mặt ấy không bao giờ nở nụ cười lần nữa.
…
Miên Miên ngồi trên giường, lấy tay gạt nước mắt.
Bé không muốn anh ba ngã xuống, anh ba là tuyển thủ đỉnh như vậy.
Cô bé phải bảo vệ anh, giống như anh ba đã dũng cảm bảo vệ cô bé trong giấc mơ.
Miên Miên siết chặt nắm đấm nhỏ, lập lời thề kiên định trong lòng, từ từ ngủ tiếp.
***
Sau một đêm lúc tỉnh lúc ngủ, Miên Miên ngủ không ngon nên dậy muộn.
Tần Hoài Dữ chưa đi làm nhưng đã mặc vest, thắt cà vạt gọn gàng, anh bế đứa nhỏ đi rửa mặt rồi xuống tầng, định cho em ăn sáng xong thì đến tập đoàn.
Cả nhà, trừ Tần Mục Dã cùng nhau ăn cơm.
Miên Miên ôm bình sữa, uống một ngụm lớn, nhìn mọi người trên bàn, quay đầu hỏi: “Anh Hoài Dữ, anh hai đâu ạ?”
Tần Hoài Dữ nói: “Anh hai em có việc nên ra ngoài từ sáng sớm rồi.”
Miên Miên gật đầu.
Đoạn thời gian này vì là ngày nghỉ nên đứa con thứ hai chơi với con gái khá nhiều, Lê Tương sợ con gái nhớ Tần Mục Dã, vừa cười vừa dỗ: “Hôm nay Miên Miên ở nhà chơi với mẹ được không, tối anh hai sẽ về.”
Miên Miên cười tít mắt, gật đầu: “Dạ! Con muốn chơi ghép hình với mẹ! Cả xem heo Peppa nữa! Anh ba chơi cùng không ạ? Heo Peppa hay lắm!”
Tần Tiêu Nhiên không trả lời.
Tần Sùng Lễ đang uống cà phê, ho khan một tiếng, bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Tần Sùng Lễ trầm giọng hỏi: “Tần Tiêu Nhiên, tí nữa 9h gia sư sẽ đến, con nhớ học cẩn thận, cấm có lười biếng, hiểu không?”
Lê Tương sợ con trai út mất hứng, vội hỏi: “Nghỉ đông phải cho con học từ từ thôi, còn nghỉ ngơi nữa chứ.
Tiêu Nhiên, nếu con học mệt thì bảo cô nghỉ một lúc, không cần học suốt ngày, thư giãn thả lỏng cũng cần thiết.”
Phương pháp giáo dục của Tần Sùng Lễ có chút nghiêm khắc nhưng Lê Tương không phản đối việc thuê gia sư dạy kèm tại nhà.
Học kỳ này Tiêu Nhiên chơi game nhiều, học hành sa sút, nếu kỳ nghỉ đông không bổ sung thêm kiến thức, chỉ sợ khi quay lại không theo kịp cả lớp.
Hơn nữa học ở nhà, bà theo dõi được, nhân cơ hội này còn có thể chăm sóc con trai út, tăng tình cảm giữa hai mẹ con, Lê Tương rất vui vẻ.
Buổi sáng nhiều người uống cà phê, bình cà phê thấy đáy rất nhanh.
Người giúp việc bê bình cà phê tiếp theo lên.
Tần Tiêu Nhiên hơi mệt, rót một cốc.
Cậu mất tập trung, trượt tay, làm đổ cốc nước.
Cà phê nóng mới pha sắp đổ lên tay cậu.
Bé con ngồi đối diện cậu đột nhiên đứng lên, nằm bò trên bàn, dùng tay đẩy cái cốc.
Đứa nhỏ nhanh tay nhanh mắt, đẩy cái cốc sắp đổ xuống đất, không một giọt cà phê nóng nào bắn vào tay Tần Tiêu Nhiên.
Sự việc xảy ra quá nhanh, không ai trên bàn phát hiện ra.
Tần Tiêu Nhiên là người trong cuộc nên mới thấy rõ.
Cậu không hiểu tại sao cô bé lại nhanh đến vậy, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ phản ứng của cậu.
Nhưng cậu nhìn rõ bàn tay nhỏ bé mềm mềm kia đẩy cái cốc ra.
Cà phê nóng không đổ lên tay cậu.
Tần Tiêu Nhiên sững sờ nhìn cô bé.
Miên Miên tụt xuống ghế, hai chân nhỏ chạy đến phía đối diện, khẩn trương kéo tay phải của cậu, sờ soạng, xác định cậu không bị bỏng mới thở phào nhẹ nhõm, cười tươi nói: “Anh phải cẩn thận nhé, không được mạo hiểm như thế! Tay anh đùng để chơi game, siêu lợi hại, tuyệt đối không được để bị thương.”
Tần Tiêu Nhiên im lặng một lúc lâu.
Cậu chỉ cảm thấy phần ngực trái chảy qua một dòng nước ấm áp, dễ chịu.
Một độ nóng cậu chưa bao giờ có.
***
Cậu học phụ trợ toán vào buổi sáng.
Đến mười hai giờ, gia sư bước ra khỏi phòng Tần Tiêu Nhiên.
Lê Tương săn sóc hỏi: “Cô ơi, không biết Tiêu Nhiên có theo được không!?”
Cô giáo trả lời: “Kiến thức nền của cậu bé chưa tốt nên chúng ta phải đi từ từ, không vội vàng.”
Lê Tương thấy con trai út nhìn sang, sợ kích thích cậu nên cố ý dùng giọng thoải mái: “Không gấp, gia đình chúng tôi không vội chút nào, Tiêu Nhiên là một đứa trẻ kiên trì, thằng bé học rất giỏi, hơn nữa nó mới lớp 8, còn cách một khoảng thời gian nữa mới thi tốt nghiệp.”
Tần Tiêu Nhiên nhìn xuống tờ đề sai chi chít, trong lòng buồn bực.
Ở tiểu học, thành tích của cậu không kém.
Hồi mới vào cấp 2, cậu tiếp xúc với thể thao điện tử, phát hiện bản thân rất có thiên phú nên dành rất nhiều thời gian, cộng thêm không có gia đình quản lý, một mình ở trong ký túc xá nên việc cày suốt đêm thường xuyên xảy ra.
Đã từ lâu cậu không chú ý học toán, không ngờ toán lớp 8 lại khó như vậy.
Hôm đó cậu tức giận nói với ba, tuy quyết tâm đi theo con đường game thủ chuyên nghiệp nhưng cậu không có ý định từ bỏ việc học, cậu vẫn sẽ học đại học, không đẩy bản thân vào tình trạng đến THCS cũng không thể tốt nghiệp.
Nhưng không ngờ… chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủi, mọi thứ lại thay đổi nhiều thế này.
Lê Tương đứng ngoài cửa, bảo cậu xuống ăn cơm: “Tiêu Nhiên, con nghỉ một lát rồi xuống tầng nhé! Cơm trưa sắp xong rồi.”
“Dạ, con biết rồi.”
Tần Tiêu Nhiên buồn buồn lên tiếng.
Cậu là người kiêu ngạo, không chịu được bản thân không thể giải được bài toán lớp 8.
Tần Tiêu Nhiên cầm bút, cáu kỉnh ngồi vào bàn học nhưng vì quá bực tức nên đọc mấy lần vẫn không hiểu.
Lúc cô giáo đi ra không đóng cửa, chỉ khép hờ.
Chẳng biết từ lúc nào, một cái đầu nhỏ tròn tròn ló ra khỏi cửa, cộng thêm hai bím tóc xinh xắn.
Bé con đi khẽ, Tần Tiêu Nhiên cúi đầu không phát hiện ra.
Mãi đến khi bánh bao nhỏ chạm nhẹ vào chân cậu, cậu giật mình, quay đầu sang nhìn.
Miên Miên cầm một chiếc bánh pudding dâu tay to, đặt lên bàn: “Miên Miên mời anh ăn bánh!”
Đây là món ăn vặt cô bé thích nhất.
Mấy ngày nay chuyển về nhà, cậu nghe điều này nhiều đến nỗi mòn cả tai.
Bởi vì cô bé quá thích mà cái bánh pudding không hề nhỏ, Lê Tương và Tần Mục Dã sợ bé ăn nhiều nên quy định chỉ được ăn hai cái, sau bữa trưa và bữa tối.
Phần còn lại cất trên tủ cao bé không với tới.
Không hiểu sao Tần Tiêu Nhiên lại nổi hứng trêu cô bé.
Cậu nhếch khóe môi, “Mời anh ăn thì em mất phần đấy?”
Miên Miên chun mũi, tựa như đang nghiêm túc nghĩ đến vấn đề cậu hỏi.
Đúng, nếu cho anh ba thì bé không được ăn phần buổi trưa nữa
Nhưng pudding vị dâu siêu ngon, mỗi lần bé ăn đều thấy tốt hơn.
Anh ba buồn bực chuyện học hành, bé hy vọng anh ăn pudding sẽ cảm thấy vui vẻ.
Bé vỗ ngực, hào phóng nói: “Không sao, tối Miên Miên còn một cái! Cái này tặng cho anh!”
Tần Tiêu Nhiên giữ khuôn mặt lạnh lùng.
Đối với cô em gái sống lại rất khó hiểu này, cậu muốn duy trì một thái độ thờ ơ, cố gắng kiềm chế tình cảm, không yêu bé mù quáng như trước.
Nhưng có thể do biểu cảm lúc vỗ ngực của cô bé quá đáng yêu.
Tần Tiêu Nhiên không khống chế được, bật cười.
Dù chỉ cười trong thời gian ngắn ngủi nhưng Miên Miên vẫn thấy được.
“Anh ba, anh cười rồi!”
Miên Miên cười ngọt ngào.
Anh ba cười lên rất đẹp trai, đây là lần đầu tiên sau khi quay lại bé thấy anh ba cười!
Tần Tiêu Nhiên cau mày vì bản thân không kiềm chế được.
Đột nhiên, bé con nhón chân, thơm lên má cậu một cái thật to.
“Chụt”, cái miệng nhỏ nhắn của bé dán vào má cậu, thơm mạnh.
Đầu Tần Tiêu Nhiên ong ong, đôi mắt chấn động, làn da nhợt nhạt chuyển màu hồng, từ mặt xuống đến cổ, thậm chí cả bàn chân đều nóng hết lên.
“Em… em thơm anh làm cái gì?”
Tần Tiêu Nhiên mới 14 tuổi, đang trong giai đoạn trưởng thành, da mặt không dày.
Cậu bị cái hôn của đứa nhỏ 3 tuổi đầu làm cho bối rối.
Trong nháy mắt cậu không thể nghĩ đến điều gì khác.
Miên Miên “thơm mạnh” thành công, hai tay che miệng cười trộm.
Trông cô bé cười rất xấu xa.
Nhưng giọng nói lại ngọt: “Miên Miên yêu anh nên muốn thơm anh một cái.”
Bé yêu anh Tiêu Nhiên.
Giống như anh Tiêu Nhiên yêu bé.
Nếu anh trai không thương cô bé, anh sẽ không gắt gao dùng thân bảo vệ cô bé trước nguy hiểm như vậy.
Mặc dừ mới ba tuổi rưỡi nhưng Miên Miên mơ hồ hiểu được, tình yêu anh ba dành cho bé trong giấc mơ rất âm thầm, lặng lẽ không ồn ào, đơn thuần là tình cảm anh trai dành cho em gái.
Đó là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên đời.
Vẻ mặt của Tần Tiêu Nhiên cứng đờ.
Bé con nho nhỏ như chiếc bánh bao gạo nếp, khuôn mặt ngây thơ đang nói yêu cậu một lần nữa.
Lần trước lúc tặng quà bé đã nói rồi nhưng cậu giả vờ không nghe thấy.
Bây giờ
Yêu anh—
Ngoại trừ Tần Miên Miên.
Chưa từng có ai trên đời này nói lời như vậy với cậu.
Tần Tiêu Nhiên vội vàng quay mặt ra hướng khác, tránh ánh mắt của bé con.
Hai viền mắt lên mên, bên trong nổi lên ấm nóng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook