Quay đầu xe tăng tốc chạy về công ty.
Tần Mục Dã bị ép chạy nước rút giống như vận động viên, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, lao vào thang máy, tăng tốc chạy -----
Uông Xuyên thể lực đã cạn cũng không ngừng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo, nhưng anh bắt gặp là vẻ mặt tái mét ảm đạm của Tần Mục Dã.
Uông Xuyên sợ hãi, hai mắt đảo quanh phòng nghỉ: “Bảo bối đâu? Sao không thấy bảo bối? Không thể nào, anh đã dặn dò bé ở chỗ này chờ chúng ta!”
Tần Mục Dã mất khống chế lao tới, hai tay túm lấy cổ áo Uông Xuyên, gần như dùng hết sức bình sinh lao tới, môi mím chặt, không nói lên lời.
Uông Xuyên thừa nhận đuối lý, không dám hé răng.
Anh biết Tần Mục Dã thật sự mất khống chế.
Người trong ngành đều nói Tần Mục Dã tính tình nóng nảy, như người có bệnh, nhưng Uông Xuyên theo anh ba năm, đã hiểu rõ con người thật của anh.
Tần Mục Dã tuy rằng có vấn đề cảm xúc, có khi rất khó kiềm chế cảm xúc, nhưng anh đối với người thân cận luôn khoan dung, bao gồm anh, cho dù anh có sơ sót nghiêm trọng trong công việc, Tần Mục Dã cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ hung dữ như vậy.
Uông Xuyên liều mạng xin lỗi: “A Dã, thật xin lỗi, là anh không đúng, anh biết em tức giận, nhưng hiện tại tìm đứa nhỏ quan trọng hơn, nhất định có thể tìm được, có lẽ còn ở trong công ty!”
Tần Mục Dã môi trắng bệch, tóc mái màu xám trước trán đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Anh thu tay, trầm mặc lao ra, tìm khắp các tầng lầu.
…….
Khoảng bây giờ, phòng bảo an đổi ca, bảo an trực ban thay người.
Bảo an trực ca đêm, làm việc nhà nhã, đến nơi liền nằm trên ghế ngủ.
Miên Miên ngồi ở trong góc ngày càng tin rằng bé đã bị vứt bỏ, sẽ không có người tới đón bé về nhà.
Cuối cùng bé lấy hết can đảm đẩy cửa đi ra ngoài, cố gắng tìm đường về nhà.
Anh trai thối không cần bé, nhưng Hoài Dữ ca ca hẳn là… không nhẫn tâm vứt bỏ bé đâu.

Miệng bé lẩm bẩm nhắc mãi: “Hoài Dữ ca ca, anh ở đâu? Miên Miên không tìm thấy anh….”
Một đứa trẻ chỉ cao tới chân của người trưởng thành đi một mình trên đường vào ban đêm, những người xung quanh vội vàng, ai cũng mệt mỏi sau khi tan tầm, mặc dù bé có giá trị nhan sắc cao hấp dẫn người khác, nhưng cũng chỉ nhìn xem mà thôi, cũng không có ai dừng chân hỏi.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên ở một mình từ khi hạ phàm tới này, lần đầu tiên bé phát hiện ra thế giới xa lạ này lại lớn vậy. Bé quá nhỏ bé, mỗi con đường đi qua đều không sai biệt lắm, căn bản không biết con đường nào mới có thể về nhà. Chân ngắn tiếp tục đi, đi tới một cửa hàng đang sáng.
Chữ M màu vàng siêu lớn ở trên đầu bé, thực khách mở cửa bước ra, khi đi mang theo mùi thức ăn thơm phức.
Miên Miên ngẩng đầu thấy một áp phích lớn, là hamburger thịt bò.
Trời lạnh, bụng nhỏ cũng cồn cào, bé liền nhớ đến Hoài Dữ ca ca mang bé đi ăn hamburger.
Cách đó không xa, có một thiếu niên đầu tóc bù xù đang nhìn đứa nhỏ.
Tư Mệnh, người đang ngồi trong tiệm net, biết được đứa nhỏ lạc đường, anh miễn cưỡng tắt máy, dịch chuyển đến đây.
Nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của đứa nhỏ, anh đau lòng muốn chết, đang chuẩn bị qua đường, đột nhiên xuất hiện một cái siêu xe.
Anh ấy biết thương hiệu này.
Tài xế mở cửa sau xe, một nam nhân trẻ tuổi đeo kính râm mặc âu phục trắng, phía sau còn có một trợ lý.
Nam nhân chân dài sải bước tới trước mặt bánh bao nhỏ, cong lưng, bàn tay to chạm nhẹ vào đầu bánh bao nhỏ: “Bạn nhỏ, em bỏ nhà ra đi à?”
Miên Miên nghe thấy âm thanh xa lạ, lại bị người lạ sờ đầu, theo bản năng lùi lại vài bước.
Lục Kha Thừa thấy đứa nhỏ sợ hãi, anh duỗi tay tháo kính râm xuống, lộ ra một gương mặt tinh xảo, cười đến ôn nhu: “Đừng sợ, anh không phải người xấu, nói cho anh biết, em bị lạc người thân sao?”
Miên Miên nâng cằm lên, đôi mắt to đầy nước sáng lên.
Anh trai này… cũng quá đẹp rồi.
Theo lương tâm mà nói, so với Hoài Dữ ca ca còn đẹp hơn.
Thẩm mỹ của Miên Miên ở mức độ của Tiên giới. Hầu hết các thượng thần được công nhận là anh tuấn trên Tiên giới phần lớn hằng năm đều mặc trường bào xanh trắng, trên người không có phụ kiện linh tinh, sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.

Cho nên bé không có cảm tình với phong cách ăn mặc lòe loẹt của Tần Mục Dã.
Nhất thời nhìn thấy anh một thân âu phục trắng nhìn sạch sẽ, ngay thẳng mà ngây người
“Anh, anh …. Người thân của em, ô ô …. Bọn họ không cần em.”
Lục Kha Thừa có chút kinh ngạc, vừa rồi anh tình cờ nhìn thấy ngoài cửa sổ xe, trước của MacDonald có đứa nhỏ đứng mặt đầy ủy khuất, càng nhìn càng quen mắt, nghi ngờ là người quen, vội xuống xe tìm hiểu tình hình.
Anh trấn an đứa nhỏ, đứa nhỏ mặc áo len vàng bên trái có logo nho nhỏ, là thương hiệu quần áo trẻ em sang trọng, giày, quần đều rất sạch sẽ, hai bím tóc trên đầu cũng rất gọn gàng, nghiễm nhiên là đứa nhỏ được chăm sóc đàng hoàng, không thể là cố ý vứt bỏ.
Lục Kha Thừa bình tĩnh dỗ dành: “Bảo bảo đừng lo lắng, trước hãy nói cho anh biết người thân của em tên là gì, anh sẽ giúp em tìm được bọn họ.”
Miên Miên hít hà: “Ngô… Anh trai thối tên Tần Mục Dã, chính là anh ấy không cần em.”
Nói tới đây, bé buồn bực, không nhịn được mà bật khóc.
Lục Kha Thừa sắc mặt hơi thay đổi, trợ lý phía sau cũng sửng sốt.
“Mẹ kiếp, con của Tần Mục Dã? Tôi nói chứ anh Thừa, sao anh lại nóng lòng xuống xe như vậy…”
Lục Kha Thừa vôi ôm bánh bao lên: “Không khóc, anh biết Tần Mục Dã, anh giúp em liên lạc với anh ta.”
Lục Kha Thừa vốn dĩ cảm thấy đứa nhỏ thật quen mắt, thấy bé nói như vậy, liền nhớ tới đứa nhỏ Tần Miên Miên.
Lục thị và Tần thị là hai nhà thế giao, anh đã từng tham gia tiệc mừng của tiểu công chúa Tần gia.
Bảo bảo phấn điêu ngọc trác, đáng yêu, anh có ấn tượng sâu sắc. Bất quá lại chưa thấy qua, đến mấy tháng trước nghe đồn bảo bảo mất ngoài ý muốn, nhưng chỉ là tin đồn, không xác định được thật giả.
Trợ lý Tiểu Chiếu lấy điện thoại ra, lấy điện thoại của Uông Xuyên, gọi nhưng không thấy tiếp.
Tiểu Chiếu: “Điện thoại Uông Xuyên không có người nhận.”
Miên Miên nhếch miệng: “Ô ô, chú Uông Xuyên là tên xấu xa! Chính là chú ấy vứt bỏ em, là ý của anh trai thối, anh ấy kêu chú vứt bỏ em!”

Lục Kha Thừa vừa kết thúc một chương trình ở đài bên cạnh, lúc này không có việc gấp.
Đứa nhỏ vẫn luôn khóc, lại nhìn về phía cửa hàng, đoán chừng là đã đói bụng.
Không còn biện pháp nào khiến bé nín khóc ngoài cho bé ăn no.
Nhưng người ở đây không ít, anh không thể dừng lại quá lâu, Lục Kha Thừa phân phó: “Tiểu Chiếu, cậu đi mua phần cơm trẻ em, trời lạnh, không cần mua đồ uống lạnh, hỏi có hay không sữa bò nóng, tôi ôm đứa bé lên xe trước.”
Tiểu Chiếu nhanh chóng mua cơm về.
Lục Kha Thừa cắm ống mút vào sữa bò nóng, nhét vào tay đứa nhỏ: “Yên tâm, Tần Mục Dã không phải không cần em, anh ta nhất định là vội mà quên mất, bảo bảo ăn cơm trước, chờ ăn xong lại liên lạc với anh ấy.”
Tiểu Chiếu có chút lo lắng: “ Thừa tổng, anh xác định đây là con của Tần Mục Dã sao? Không phải đây là con gái anh ta sinh ra chứ? Vạn nhất bị phát hiện, anh lại tiếp xúc bé, không lẽ lại úp lên người anh…”
Lục Kha Thừa nói: “Cái này không quan trọng, cậu trước mắt cứ liên lạc với Uông Xuyên đi.”
Miên Miên sớm đã đói, uống mấy ngụm lớn, Lục Kha Thừa cho bé ăn hơn nửa hamburger cho trẻ em.
Đứa nhỏ nước mắt lưng tròng, trên mặt hiện rõ đau khổ và mất mát, nhưng vẫn nuốt nước mắt ăn và uống sữa.
Điều này khiến Lục Kha Thừa nhớ đến meme kinh điển ---- Sữa vẫn phải uống, cuộc sống vẫn phải trôi qua.
Anh không khỏi bật cười: “Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, Tần Mục Dã lúc này chắc phải lo lắng sắp khóc rồi.”
Miên Miên lắc đầu, cắn hamburger mơ hồ phủ nhận: “Sẽ không đâu, anh trai thối là cố ý!”
Lục Kha Thừa tin chắc đây chỉ là hiểu lầm.
Nhà anh cũng có đứa nhỏ, em gái Lục Linh bốn tuổi rưỡi là một cô bé mũm mĩm dễ thương, ôm vào lòng rất ấm áp.
Bánh bao nhỏ nâng trong lòng bàn tay bị lạc mất đều rất đau, ai sẽ nhẫn tâm cố ý bỏ rơi chứ.
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó, Tần Mục Dã đã lục hết các tầng của tòa nhà, cũng đã xem camera giám sát, phát hiện đứa nhỏ được chú lao công đưa đến phòng bảo an, bảo an thay ca đang ngủ, bé liền tự mình đẩy cửa ra ngoài.
Sau đó, liền không thấy nữa…
Tần Mục Dã nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất trên màn ảnh, lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.
Uông Xuyên cũng cảm thấy lạnh sống lưng, liền báo cảnh sát.

Vào thời điểm sứt đầu mẻ trán, Tiểu Chiếu gọi điện thoại tới.
Uông Xuyên nhíu mày: “Tiểu Chiếu? Nhớ không lầm thì là trợ lý của Lục Kha Thừa, anh ta tự nhiên gọi điện thoại cho anh? Muốn nhận hay không? Phỏng chứng là do sự việc trên Weibo ngày hôm nay mà tìm chúng ta thương lượng.”
Tần Mục Dã nghiến răng: “Anh nghĩ bây giờ tôi có thời gian để ý mấy cái chuyện vớ vấn đó sao?”
Uông Xuyên: “Tôi sai rồi, tôi thật sự không cố ý, bảo bối sẽ không có việc gì, bé thông minh như vậy, hẳn là sẽ không có chuyện gì…”
Tần Mục Dã sắc mặt âm trầm vô cùng: “Nếu bé có chuyện gì, tôi và anh cùng nhau trả giá bằng mạng mình.”
…….
Tiểu Chiếu bên này cũng không thấy Uông Xuyên nhận điện thoại.
Lục Kha Thừa thay đổi suy nghĩ: “Nếu không tôi gọi điện thoại cho Tần Hoài Dữ thử xem.”
Năm phút sau.
Tần Mục Dã nhận được điện thoại của anh cả nhà mình.
Tần Hoài Dữ tính tình luôn ôn hòa nay lại vô cùng tức giận: “Tần Mục Dã, em chán sống phải không?”
Tần Mục Dã đau đầu: “Anh cả, em biết anh muốn nói đến hot search, em hiện tại không rảnh, em trước…”
“Lăn! Ai quản mấy việc đó của em! Anh là nói nhóc con, em dám đem bé đánh mất? Lão đại Lục gia Lục Kha Thừa tự mình gọi điện cho anh, nói nhóc con đang ở chỗ anh ta kìa! Em tốt nhất cầu nguyện bé không có việc gì, nếu không anh sẽ đánh gãy chân của em.”







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương