Trời ban em gái ba tuổi rưỡi
-
Chương 26:
Lục Kha Thừa sắc mặt khẽ biến, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Tổ chương trình cũng không ngờ sẽ nghe được đề tài nhạy cảm từ miệng đứa nhỏ ba tuổi rưỡi.
Trợ lý vội vàng hỏi ý kiến đạo diễn, có cần tạm dừng phát sóng bên Lục Kha Thừa, trực tiếp hiện màn ảnh khác, để tránh trong quá trình phát sóng trực tiếp xảy ra phiền toái.
Đạo diễn Thi xua tay, tỏ vẻ không cần để ý, cứ quay như bình thường.
Nói đến tranh chấp của hai đỉnh lưu, nhân viên công tác có chút lo lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Kha Thừa trầm mặc một hồi, bây giờ đã khôi phục bình thường, anh xoa đầu đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Miên Miên nói có lý, anh trở về sẽ nhắc nhở fan chú ý lời nói trên mạng, anh và anh trai em là hai cá thể độc lập, giữa chúng ta không tồn tại quan hệ đối lập, các fans cũng không nên như thế.”
Thật ra Lục Kha Thừa cũng không biết cục diễn này tạo thành như thế nào.
Hai năm trước, anh công khai phê bình tác phẩm của Tần Mục Dã, cũng chỉ dựa trên quan điểm cá nhân chuyên môn của anh ấy, cũng không có ý định thù oán với Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã xong việc có ở trên Weibo phàn nàn trình độ chuyên nghiệp của anh, nhưng trước sau cũng chỉ thảo luận trong phạm vi sáng tác của bản thân.
Nhưng cư dân mạng và fan không hiểu như vậy, bọn họ mở rộng mâu thuẫn, dần dà liền hình thành mức độ một bên gặp rắc rối gì, bên khác sẽ nhảy ra mắng chửi.
Bản thân Lục Kha Thừa là người tính cách đạm bạc, anh tiến vào giới giải trí là vì lý tưởng âm nhạc của chính mình, từ trước đến nay không quá để ý đến hành động của fans.
Thời đại lưu lượng, số lượng fans quá lớn, thực sự cũng không thể kiểm soát được.
Tần Mục Dã là đại thiếu gia tùy ý tùy hứng, Lục Kha Thừa cho rằng anh ấy cũng chưa bao giờ để ý.
Nhưng giờ đây lại bị em gái ba tuổi rưỡi của anh ấy nói ra……
Lục Kha Thừa đột nhiên cảm thấy bản thân những năm gần đây quá phát triển, có lẽ vẫn còn chỗ chưa chu toàn.
Miên Miên nghiêm túc gật đầu: “Lục ca ca, anh là người siêu tốt, nhưng anh trai em cũng không phải người xấu, trong các anh không ai nên bị mắng.”
Lời nói ngây ngô đơn giản của đứa nhỏ khiến nhân viên công tác trầm lặng.
Khán giả cũng trầm mặc theo. ---------
Thật lâu mới có tiếng ting ting phát ra.
[ Mấy năm nay fans của Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa kịch liệt như vậy, nhưng thật ra hai người bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận gì. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Tất nhiên không có, không thấy Thừa tổng đối xử với Miên Miên tốt như vậy sao? ]
[ Chẳng qua là phương diện thẩm mỹ âm nhạc khác nhau thôi, hiện tại fan hai bên kịch liệt, hai người họ rất vô tội. ]
[ Tần Mục Dã mấy năm nay bị bôi đen rất thảm, trước đó không lâu còn bị bệnh nhân tâm thần bôi nhọ một phát, suýt chút nữa bị đóng băng. ]
[ Lục Kha Thừa cũng rất xui xẻo, mấy năm nay Tần Mục Dã có chuyện gì, fans liền chạy tới làm phiền, nói là Lục Kha Thừa làm, đây là cái logic gì vậy? ]
Tuy nhiên phòng khách trầm mặc không được bao lâu đã bị Tần Mục Dã hoang mang chạy vào phá vỡ.
Trên tay anh ướt đẫm, vẻ mặt quẫn bách: “Thật xin lỗi, tôi giống như không cẩn thận làm hoa nhà anh…. Chết úng.”
Lục Kha Thừa: “?”
Anh đang muốn đứng dậy đi xem vườn, em gái Lục Linh chạy xuống cầu thang, nôn nóng cầu cứu: “Anh anh, không trôi được! Cái kia Linh Linh không trôi được làm sao bây giờ!!!!”
Lục Kha Thừa: “………”
Lục Kha Thừa bận rộn chỉ có thể trước tiên vào vườn hoa xử lý cây hoa thiếu chút nữa bị chết đuối.
Tần Mục Dã cầm cái chậu tưới nước, không biết mở cái nắp, trực tiếp dội xuống, anh ấy còn không biết bên dưới chậu hoa đều có lỗ, sốt ruột dậm chân không biết để nước chảy ra như thế nào.
Lục Kha Thừa để chậu hoa lên cao, làm nước nhanh chóng chảy ra.
Dòng nước chảy chậm, anh kêu Tần Mục Dã lại đây giữ, nói: “Cậu cứ giơ như vậy, chờ nước không chảy nữa. Tôi lên tầng xem sao.”
Lục Kha Thừa lại vội và lên tầng vào toilet, giúp em gái xử lý vấn đề tắc nghẽn bồn cầu.
Vừa rồi khán giả còn có chút ngưng đọng bây giờ lại tràn ngập tiếng cười-----
[ Hahahah Thừa tổng cũng bận rộn quá! ]
[ Tần Mục Dã: Tôi không phải tới tưới hoa, tôi tới cho hoa tắm. ]
[ Linh Linh cũng rất khờ hahaha, tuy rằng bé còn nhỏ, nhưng tôi cảm thấy tính khờ của Linh Linh và Tần Mục Dã giống nhau, bọn họ càng giống hai anh em hahahaha. ]
[ Thừa tổng thật không dễ dàng, mới vừa cùng Miên Miên hưởng thụ vài phút yên tĩnh, nhanh như vậy đã bị em gái và anh trai khờ đánh vỡ. ]
***
Với sự cố gắng không ngừng của Tần Mục Dã…..
Việc nhà hoàn thành gần như hoàn mỹ (rối tung rối mù).
Giữa trưa chỉ ăn nhẹ một chút, thời gian ăn tối đẩy nhanh hơn một chút.
Tần Mục Dã liền vào phòng bếp chuẩn bị.
Miên Miên và Lục Linh lấy được nguyên liệu nấu ăn không thiếu gì, có cà chua, trứng gà, dưa chuột, thịt nạc, mì, tôm. Trải qua hai ngày bị hiện thực vả mặt vô số lần, Tần Mục Dã đã không còn tự tin xuống bếp, anh tự hiểu bản thân mà nói: “Hai bạn nhỏ, mong các em chuẩn bị tâm lý tốt, hai anh trai chúng tôi không biết nấu cơm, có thể sẽ làm hư nguyên liệu nấu ăn mà các em vất vả tìm được, nhưng anh sẽ cố gắng! Nếu thật sự không được….. chúng ta lại đi ăn chực Quyền vương Khương gia đi.”
Lục Linh trừng mắt lắc đầu: “Không được đâu, anh trai Miên Miên không biết nấu, nhưng anh trai em biết nấu nha!”
Tần Mục Dã: “…….???”
Lục Kha Thừa thuần thục đập trứng thái cà chua, mặt không đổi sắc nói: “Ừm, tôi biết làm một số món đơn giản.”
Tần Mục Dã khó tin được hai mắt của mình: “Vậy sao hôm qua anh lại mang Lục Linh đi ăn chực nhà Khương Diệu?”
Lục Kha Thừa: “Linh Linh bảo muốn tìm Miên Miên chơi, tôi biết cậu và Miên Miên sẽ đi ăn ké, cho nên đi qua.”
Lục Linh nhảy nhót gật đầu: “Đúng vậy, ngày hôm qua em mới biết được thì ra Miên Miên thích anh trai biết nấu ăn, cho nên tối nay không đi nhà Khương Khương nữa, muốn để anh trai em biểu hiện một chút, anh trai em nấu ăn rất lợi hại nha.”
Miên Miên nâng cằm, ánh mắt lấp lánh chờ mong nhìn anh: “Thật không? Lục ca ca cũng biết nấu ăn?”
Lục Kha Thừa khiêm tốn: “Anh không phải đầu bếp nội trợ giống cha Khương Khương, anh chỉ biết làm mấy món đơn giản, người trưởng thành bình thường đều biết làm.”
Tần Mục Dã: “…………” Ý là tôi không bình thường hả?
Mặc dù trong lòng đầy oán giận.
Nhưng Tần Mục Dã vẫn thành thật ăn đồ đầu bếp Lục xuống tay.
Tôm luộc chấm với nước chấm bí truyền của Đông Nam Á thật tuyệt.
Màu sắc trứng xào cà chua cũng rất đẹp, hương vị cũng rất ngon.
Được hoan nghênh nhất là món chính ------- mì xào đặc biệt thương hiệu Lục đỉnh lưu.
Thịt nạc băm nhỏ với dưa chuột trộn với nước tương, rưới lên mì mới đun nóng, trộn đều dậy mùi thơm.
Tần Mục Dã mới ăn bát thứ nhất, trong lòng nghĩ: Ừm, tạm được.
Lúc ăn bát thứ hai, trong lòng nghĩ: Cái bát này quá nhỏ rồi.
Ăn xong bát thứ ba phát hiện đáy nồi đã hết, anh nghĩ rằng: Mì trộn tương này quá ngon! Trên thế giới này sao lại có thể tồn tại nam nhân như Lục Kha Thừa lớn lên đẹp trai, biết ca hát, biết tết tóc cho em gái, lại còn biết nấu ăn aaaaa!!!
Nghịch thiên!!! Căn bản là khoa học không giải thích được!
Lục Kha Thừa nhìn vẻ mặt thèm thuồng của anh ấy, bất đắc dĩ nói: “Nếu không ngày mai, cậu lại mang Miên Miên tới, tôi lại làm một lần, cái này vô cùng đơn giản, tôi có thể dạy câu, cậu trở về có thể làm cho Miên Miên ăn.”
Khán giả spam hahahaha. -------
[ Hahaha thoạt nhìn thật ngon, cho nên đây là chương trình mỹ thực sao? ]
[ Tôi đang ăn cơm hộp, vừa ăn vừa xem, thật buồn a~ ]
[ Tần Mục Dã: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi cư nhiên ăn cơm đối thủ? Đối thủ làm mì trộn tương tại sao lại ngon như vậy, đem em gái bán đi có thể đổi được hai bát không???? ]
*
Ngày thứ ba nghe nói có cuộc thi yêu cầu thể lực, cho nên tổ chương trình đề nghị người lớn đêm nay nghỉ ngơi sớm.
Miên Miên tắm rửa xong đã lên giường nằm, bé dựa vào đầu giường, mút bình sữa, đây là sữa bột mà Tần Mục Dã pha cho bé.
Tần Mục Dã nhìn em gái uống, có chút đói bụng.
Không còn đồ ăn vặt, anh chỉ có đi phòng nhân viên công tác lấy một thùng mì gói về.
Mới vừa trở về chuẩn bị đổ nước vào mì, phát hiện em gái ngoan ngoãn ngồi trên giường lại xuống đất, lại còn ôm đại bạch cẩu chơi!!!
Tần Mục Dã sắc mặt tối sầm, nhanh bước qua xách đứa nhỏ như giỏ rau để trên giường.
“ Này, sao em lại làm thế, đã tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ còn chơi với chó! Không sợ bẩn người à!”
Miên Miên đá bắp chân anh, chật vật xuống giường: “Chú ấy không phải chó, chú ấy là hồ ly!”
Lục này đã kết thúc công việc, camera đều đã tắt.
Miên Miên không tính toán giấu giếm, chú Tư Mệnh cũng là người thân cận bên bé, bé giới thiệu chú ấy cho anh hai biết.
Tần Mục Dã quay đầu liếc một cái, cười nhạo: “Hồ ly? Điêu, đây không phải Samoyed sao, chỉ là rất lớn, không chừng là lai khác chủng loại.”
Chủng loại bất chính “Samoyed” cười lạnh một tiếng.
Tần Mục Dã dựng lỗ tai: “Âm thanh gì vậy? Miên Miên nghe thấy không? Sao anh lại cảm thấy có tiếng nam nhân cười?”
Anh trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn không quá để ý, cầm ấm nước chuẩn bị đổ vào mì.
Mới vừa đổ ngập nước, quay đầu lại mới phát hiện không có gia vị.
Anh quay đầu nhìn đứa nhỏ trên giường: “Đừng nháo, đưa gia vị trả anh.”
Bánh bao nhỏ uống sữa cực kỳ vô tội: “Em không lấy, không phải Miên Miên lấy.”
Tần Mục Dã híp mắt, giơ tay làm bộ muốn cù léc: “Còn nói không có? Ở đây chỉ có anh và em, em không lấy chẳng lẽ quỷ lấy?”
Miên Miên chỉ thân hình phía sau anh: “Không phải quỷ lấy, là chú Tư Mệnh lấy.”
Tần Mục Dã quay đầu lại, mất cảnh giác nhìn trong miệng Samoyed đang ngậm gói gia vị của anh.
“Mẹ nó!” Anh xông lên “Con chó vô đức này! Thiếu đánh phải không?”
Samoyed khẽ nói: “Tôi xem cậu giống chó.”
Não Tần Mục Dã ong một chút, theo bản năng lùi bước, chân mềm nhũn.
Nói chuyện là một giọng nam từ tính, nghe rất trẻ, cảm giác cùng tuổi với anh….
“Mẹ nó, đây là quái vật gì nha, tự nhiên nói tiếng người, em gái cứu anh aaaaaaaaa.”
Anh nhanh chóng bò lên giường, ôm lấy em gái mới cao 90 cm, vẻ mặt run rẩy sợ hãi.
Miên Miên đối mặt với hai thanh niên ngây thơ vô cùng bất đắc dĩ.
Miên Miên xòe bàn tay: “Chú Tư Mệnh, chú đừng náo loạn được không, để Miên Miên uống sữa được không?”
“A.”
Chỉ thấy Samoyed kia cười lạnh một tiếng, sau đó làm trò trước mặt Tần Mục Dã, trực tiếp biến thành thiếu niên 1m8.
Vẫn là một thiếu niên …..ăn mặc thời thượng với mái tóc màu trà sữa!!!
Tần Mục Dã thiếu chút nữa ôm em gái vào trong ngực, mỗi tế bào trên người đều đang run rẩy: “Cậu cậu cậu là cái thứ gì! Không được chạm vào em gái tôi, nếu không tôi tôi tôi….tôi liều mạng với cậu!”
Miên Miện bị anh ôm không thở nổi, bé phí cả buổi mới ngoi được ra từ chỗ Tần Mục Dã đang hoài nghi nhân sinh.
“Anh hai, chú ấy là chú Tư Mệnh, cùng với em hạ phàm.”
Tần Mục Dã trừng mắt lớn, nhìn thiếu niên thanh tú kia, lại nhìn em gái bình tĩnh trong lồng ngực.
“Cậu ta cậu ta cậu ta….là cẩu tinh?”
Tư Mệnh sắc mặt khó coi : « Anh mới là chó ! Cả nhà anh đều là chó ! Nguyên thân của bổn thượng thần chính là bạch hồ cao quý ! »
Miên Miên mếu máo : « Con mới không phải chó đâu ! »
Tần Mục Dã bị dọa đến cả người đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn không còn tâm trạng ăn mì gói, Miên Miên lặp lại giải thích với anh, mới có thể miễn cưỡng tiêu hóa sự việc.
Nguyên thân của nam nhân này là hồ ly lớn lên giống Samoyed…. Không phải yêu quái, mà là thần tiên, là Tư Mệnh tinh quân đưa bé hạ phàm.
Tần Mục Dã ánh mắt phức tạp nhìn em gái: “OMG, em gái anh thật sự là thần tiên.”
Miên Miên : « Nghĩa là trước kia anh hai đều cho rằng Miên Miên nói linh tinh ? »
Tần Mục Dã: “Không có!!!”
Tư Mệnh nhếch môi, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy khinh thường : « A, phàm nhân ngu muội. »
Tần Mục Dã biết được anh ấy là thần tiên đưa em gái hạ phàm, lá gan liền lớn hơn một chút, nghĩ thầm thần tiên chắc là không dám tùy tiện hại người.
Anh ôm em gái, kiên cường nói : « Thần tiên thì thế nào, cậu tới làm gì ? Nửa đêm chạy tới phòng em gái tôi, không thích hợp lắm ! »
Miên Miên túm cánh tay anh : « Anh hai, anh đối với chú Tư Mệnh khách khí một chút, chú ấy là Tư Mệnh a ! »
Tần Mục Dã không xem truyện tiên hiệp truyền kỳ, căn bản không biết Tư Mệnh làm gì.
Anh nâng cằm : « Làm gì ? »
Miên Miên : « Chú Tư Mệnh có một quyển , chú ấy là người quản mọi việc trên thế gian, sinh tử của phàm nhân đều ghi trong sổ sách của chú ấy. »
Tư Mệnh cảm thấy đứa nhỏ nhắc nhở rất có lý.
Anh đưa tay vào trong áo khoác, lục nửa ngày mới lôi ra một quyển số ghi chép, sau đó từ trong túi tìm thấy một cây bút ra.
Tần Mục Dã hoảng sợ nhìn giấy bút trong tay anh ấy: “Mẹ nó, cái gì mà Sổ phàm trần, không phải là sổ tử thần chứ ??? »
Tư Mệnh cười lạnh : « Anh có thể hiểu như vậy. »
Tần Mục Dã : « Cậu cậu cậu dám ! »
« Vì sao không dám ? Người giống như anh ương ngạnh không coi ai ra gì, bổn thượng thần đối với anh trừng phạt, Thiên Đạo sẽ không để ý. »
Miên Miên đau lòng sờ bàn tay lạnh lẽo của anh trai, hung hăng nói : « Chú Tư Mệnh, không được bắt nạt anh trai con, nếu không con sẽ tức giận ! »
Tư Mệnh lúc này mới thu tay lại : « Chú chỉ dọa anh ta thôi. »
Tần Mục Dã cảm động rơi nước mắt, quả nhiên là em gái yêu anh, anh có một em gái ngọt ngào ấm áp, thật hạnh phúc.
Miên Miên sờ đầu anh hai : « Biết rõ anh hai con chỉ là phàm nhân ngu xuẩn, chú Tư Mệnh còn làm bậy ! Chú nói đi, muộn như vậy tìm Miên Miên có chuyện gì thế ? »
Tần Mục Dã bị sờ đầu biểu tình ngưng trệ.
Phàm nhân ngu xuẩn ?
Nani, cảm giác em gái đang vũ nhục mình ?
Tư Mệnh trở lại chuyện chính : « Trời có dị tượng, ngày mai sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Miên Miên nên cẩn thận một chút. »
***
Buổi sáng ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, trưởng thôn Phương Kỳ tuyên bố : « Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời quang đãng, các vị cha, anh trai cùng các bạn nhỏ chuẩn bị đến với phần chơi kích thích nhất 4 phần chương trình ------- mô tô nước ! »
Nghe nói có thể ngồi mô tô nước, các bạn nhỏ đều vô cùng hưng phấn.
Đặc biệt là hai cậu bé Thao Thao và Khương Khương.
Tần Mục Dã cũng rất cao hứng, so với việc nhà, nấu ăn, anh khả năng đều không bằng các cha, anh trai khác.
Nhưng ở phần thi vận động lái mô tô nước kích thích này, anh có ưu thế tuyệt đối.
Trước thi đấu, Tần Mục Dã ý chí chiến đấu tràn đầy, mang kính râm, ôm đứa nhỏ hỏi : « Thế nào, anh trai em đẹp trai không ? »
Miên Miên âm thầm lo lắng : « Anh hai… Chúng ta có thể không tham gia thi đấu này không?”
Tần Mục Dã biểu tình khẽ biến, cười cợt, anh bóp mặt đứa nhỏ, dán ở bên tai bé nói : « Em thật sự tin tưởng hồ ly thối nói ? Anh nghĩ cậu ta chỉ trêu chọc em thôi. »
Miên Miên thật ra cũng không xác định, bé nhìn trước trán anh trai không có tai họa gì.
Có nghĩa nếu có dị tượng, cũng không phải nhắm vào anh hai.
Trước khi bắt đầu, bé cầm áo phao bắt Tần Mục Dã mặc vào, bản thân cũng mặc một cái nhỏ, buộc chặt.
Tần Mục Dã cảm thấy áo phao màu cam phá hủy nghiêm trọng hình tượng của anh.
Tham gia cái chương trình thực tế đã đủ xấu mặt ! Vất vả lắm mới có thể đưa em gái chơi mô tô nước thật ngầu và đẹp trai !
Nhưng nếu anh không mặc, em gái sẽ không chịu chơi, anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Các bạn nhỏ đều mặc áo phao nhưng người lớn không có mặc.
Miên Miên chân ngắn đi đến trước mặt Phương Kỳ, túm ống tay áo của ông : « Chú trưởng thôn, tất cả mọi người đều phải mặc áo phao mới được ! »
Thật ra chương trình thực tế đều có bảo hộ, thuyền cứu nạn ở ngay cạnh, có thể đảm bảo an toàn.
Hơn nữa đây chỉ là phần thi giải trí, không có gì nguy hiểm, nhưng là vì hiệu quả thị giác, người lớn không có kế hoạch muốn mặc áo phao.
Nhưng Miên Miên nhấn mạnh, đặc biệt cố chấp.
Phương Kỳ cũng không còn biện pháp, bạn nhỏ ý thức an toàn khẳng định là phải cổ vũ, ông đành phải thương lượng với người lớn, mọi người đều mặc áo phao.
Khán giả xuất hiện một ít nghị luận. -------
[ Sao ? Tiểu Miên Miên hôm nay có cảm giác không thích hợp lắm ? Có chút bá đạo. ]
[ Cái này sao được gọi là bá đạo ? Đây là ý thức an toàn, là cha mẹ dạy dỗ tốt nha ! ]
[ Có chút khoa trương, hạng mục này tôi cũng chơi thường xuyên, cũng chưa từng mặc áo phao, huống chi là bọn họ quay chương trình thực tế, làm gì có gì nguy hiểm đâu. ]
[ Hahaha nhóc con khát vọng sống mãnh liệt, nhóc con sợ chết. ]
Giờ đầu tiên của trò chơi.
Tất cả đều thuận lợi, Tần Mục Dã liên tiếp thắng hai lần, Miên Miên cũng rất hưng phấn, cao hứng cổ vũ anh.
Nhưng ở lần thi đấu cuối cùng, người lớn chở bạn nhỏ trên đường trở về.
Sắc trời đột nhiên tối sầm, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, vừa rồi mặt trời còn lên cao đột nhiên mây đen kéo tới giăng đầy, tiếp đó mưa to gió lớn, sóng biển gào thét.
Bão táp đột nhiên đến, phát triển nhanh chóng không thể tưởng tượng nổi.
Nhân viên công tác tổ chương trình hô to một tiếng : « Đài thiên văn thông bảo cảnh báo có bão ! Hơn nữa còn là bão rất lớn ! Chúng ta phải nhanh chóng chạy về ! »
Tình huống quá đột ngột, người lớn còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Tiểu Đại Lị che tai, khóc lớn.
Bé duỗi tay chỉ ra xa, khóc hổn hển.
Thao Thao nhìn theo ngón tay Đại Lị, cũng hoảng sợ kêu lớn : « Có thuyền bị lật ! Bị sóng cuốn đi ! »
Cách đó không xa, có chiếc thuyền đánh cá nhỏ bất ngờ bị sóng cuốn đi, một giây liền không thấy bóng dáng.
Mô tô trên biển bị bỏ lại, mọi người đều lên thuyền cứu nạn, chuẩn bị chạy về bờ.
Nhưng sóng, gió mỗi lúc một lớn, thuyền cứu nạn dường như không thể chống chọi nổi trước những đợt sóng dữ dội như cánh bèo trôi.
Các bạn nhỏ đều khóc, Lục Linh luôn lạc quan lớn mật cũng khóc lớn : « Anh, chúng ta sẽ chết sao ? »
Lục Kha Thừa ôm chặt bé, đem đầu em gái ấn vào ngực : « Sẽ không Linh Linh, đừng sợ, có anh trai ở đây. »
Đài thiên văn chưa từng thấy cơn bão lớn bất ngờ như vậy.
Nịnh Mông Đài nhiều năm cũng chưa bao giờ trải qua tình huống như thế này…..
Tuy rằng trước mắt mọi người đều an toàn, nhưng trong lòng ít nhiều đều hoảng loạn.
Tần Mục Dã ôm chặt em gái.
Anh hối hận không nghe em gái nói không cần tham gia thi đấu.
Em gái là tiểu thần tiên nha.
Vì sao anh luôn không nhớ em gái là thần tiên vậy !
Miên Miên nhìn trán mọi người đều không có biến gì, tuy rằng gióng gió lớn, nhưng không có nguy hiểm, mọi người sẽ không có việc gì.
Bé duỗi tay sờ mặt Tần Mục Dã, hôn nhẹ lên mặt anh một cái : « Anh trai đừng sợ, Miên Miên sẽ bảo vệ anh. »
Âm thanh bánh bao nhỏ vừa ngọt vừa ấm, vô cùng cứng rắn.
Tần Mục Dã ôm chặt thân thể mềm mại của bé, trong lòng tràn đầy năng lượng.
………
Lúc này, từ xa truyền đến âm thanh của thuyền lớn.
Mọi người nhìn lại, phát hiện có một con thuyền có người mặc áo phao quốc tế chuyên nghiệp đang lái thuyền tới chỗ họ.
Tàu tới gần, đưa từng người một đi lên.
Miên Miên được Tần Mục Dã đưa vào một vòng tay ấm áp vững chãi.
Em gái được bế lên, Tần Mục Dã cũng theo sát, anh tự nhiên muốn đón em gái mình từ trong tay đối phương, còn chân thành cảm ơn : « Cảm ơn, vất vả rồi. »
Nam nhân lại không có buông tay.
Tần Mục Dã ngẩn ra, trong lòng nghi ngờ, vừa ngẩng đầu, thì bắt gặp ánh mắt nam nhân…..
Nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Tần Mục Dã giật mình ho khan: “Khụ khụ khụ…… cha?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook