Chóp mũi bánh bao nhỏ đỏ ửng, mí mắt có chút sưng lên vì khóc.
Tư Mệnh chưa bao giờ nhìn thấy bé như này, ngay cả ngày đầu tiên hạ phàm cũng không có.
Lúc ấy bé bị đưa đến môi trường hoàn toàn xa lạ, đáng thương túm lấy góc áo anh, luyến tiếc không muốn anh rời đi, nhưng anh chỉ tùy tiện đi đến cửa hàng tiện lợi mua kẹo mút dỗ bé.
Ở trong mắt anh, tiểu đế cơ tuy rằng vẫn còn là đứa trẻ, nhưng bé từ trong xương cốt sinh ra đã cứng cỏi, bản lĩnh, căn bản không giống yếu ớt như đứa trẻ bình thường.
Nhưng lúc này bé lại rơm rớm nước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi bé nhìn anh rơi lệ, anh cảm thấy tức ngực khổ sở, không thể không mềm lòng.
Tư Mệnh sờ túi, anh không mang theo khăn giấy, đành vụng về lấy tay lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ.
Anh kiên nhẫn dỗ dành: “Không phải Tần Mục Dã ở cạnh con sao, sao đột nhiên lại nhớ cha?”
Mấy ngày anh, anh chưa từng lộ diện, nhưng vẫn luôn âm thầm chú ý đến cuộc sống của đứa nhỏ.
Về người nhà của bé ở thế gian này, anh đại khái cũng có hiểu biết.
Tần Mục Dã vẫn còn trẻ, danh tiếng cũng không tốt lắm, lúc đầu Tư Mệnh cũng không yên tâm với anh ấy, nên trực tiếp đem đứa nhỏ đến chỗ của anh cả Tần Hoài Dữ luôn ổn trọng hơn.
Nhưng trong khoảng thời gian này quan sát, ấn tượng của Tư Mệnh với Tần Mục Dã có chút thay đổi, hơn nữa hôm nay anh hiện nguyên thân ở đây đi dạo, thật ra vẫn luôn quan sát bọn họ tham gia chương trình thực tế.
Tần Mục Dã tất nhiên không phải người anh trai hoàn hảo, nhưng anh ta tuyệt đối là một anh trai yêu thương em gái. Rõ ràng là người dễ nổi nóng, ở trước mặt em gái bị ép bức, đừng nói cáu giận, cơ bản còn không dám lớn tiếng, hoàn toàn là nô lệ của em gái.
Đứa nhỏ hít mũi, thì thầm: “Miên Miên vẫn luôn nhớ cha mình, nhưng Hoài Dữ ca ca nói không tìm thấy ông ấy, Miên Miên lo lắng cha sẽ gặp nguy hiểm.”
Bé kể lại những gì đã gặp trong mơ.
“Trong mơ cha đã già rồi, ông ấy nói rất nhiều điều kỳ lạ, Miên Miên không hiểu được câu nào, nhưng Miên Miên biết mình làm sai rất nhiều việc, rất muốn xin lỗi cha… Chú Tư Mệnh, những việc trong mộng sẽ phát sinh sao? Miên Miên thường xuyên mơ đến những việc sau khi lớn lên, về sau Miên Miên sẽ là người xấu sao?”
Tư Mệnh đối với cảnh trong mơ của đứa nhỏ cũng không có ngoài ý muốn, nhưng anh không thể để lộ cái gì, chỉ có thể cười nói hàm hồ: “Chỉ là mơ thôi, không đại diện cho thực tế được.”
Miên Miên nhìn chằm chằm anh, gương mặt nhăn nhỏ. Bé tuy rằng không có mấy vạn năm tu vi như Tư Mệnh tinh quân, nhưng bé cũng đã ở chung với Tư Mệnh vài trăm năm, đối với tính cách của chú vẫn có chút hiểu biết.
Tư Mệnh trả lời như vậy, rõ ràng là có điều giấu giếm.
Miên Miên suy sụp, cúi đầu ủ rũ, yếu ớt lầm bẩm: “Mấy ngày nay không gặp, chú Tư Mệnh không còn thích Miên Miên nữa đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng của bánh bao nhỏ mềm mại, sau khi trở thành người thường, tất cả linh lực đều bị lấy đi, thêm một chút dễ thương ngây thơ của trẻ con.
Tư Mệnh chỉ cảm thấy trái tim mình bị đáng yêu đánh nát.
Anh liên tục phủ nhận, bày tỏ chung thủy: “Sao có thể? Tất cả trẻ con trên Tiên giới và thế giới này, đều không đáng yêu bằng Miên Miên, làm sao chú lại không thích Miên Miên được?”
Miên Miên cúi đầu: “Cái kia vì sao chú Tư Mệnh không nói trực tiếp với Miên Miên, mọi việc trong mộng sẽ phát sinh sao? Cha của Miên Miên hiện tại đang ở đâu?”
Tư Mệnh chần chờ vai giây, trên nguyên tắc anh là thượng thần tiếp quản mọi việc trên thế gian không thể tùy ý tiết lộ thiên cơ, nhưng đế cơ muốn độ kiếp… căn bản không phải chỉ cần một câu nói của anh là có thể thay đổi, nên hơi lộ ra một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Vì vậy anh chỉ có thể không có lương tâm nói: “Chú chỉ có thể nói… trước mắt sẽ không phát sinh.”
Đứa nhỏ trong lồng ngực càng sốt ruột, đôi tay ôm lấy cổ anh lay lay: “Trước mắt sẽ không? Chính là về sau sẽ phát sinh?”
“Ừm….” Tư Mệnh vắt óc tìm cách trấn an bé “Đó là việc rất lâu về sau, sinh lão bệnh tử làm sao biết rõ, tuổi thọ của con người có hạn, đây là quy luật luân thường, mỗi người phàm đều có một ngày như vậy.”
Miên Miên thở phào nhẹ nhõm, xem ra việc trong mơ là thật, nhưng phải đợi đến khi bé lớn mới có thể phát sinh, cho nên cha ít nhất sẽ sống đến khi bé trưởng thành, chỉ cần bé ở bên cạnh cha, nhất định có biện pháp thay đổi kết quả xấu đó.
“Bao giờ con mới có thể nhìn thấy cha vậy…. Chú Tư Mệnh giúp con được không?”
Tư Mệnh do dự hồi lâu.
Mặc dù khi anh còn trẻ cũng là một kẻ lông bông, cũng không tuân thủ Tiên quy, nhưng vạn năm gần đây, sau khi trở thành Tư Mệnh tiên quân, đã làm tròn bổn phận hơn nhiều.
Nhưng ánh mắt bánh bao nhỏ cứ nhìn chằm chằm anh như vậy.
Nguyên tắc là cái gì? Nguyên tắc có thể ăn sao ?
Tuân thủ nguyên tắc cũng không cho anh mấy vạn năm tu vi.
Thôi thôi.
Tư Mệnh tiết lộ ngắn gọn : « Thật ra, con sẽ mơ thấy việc tương lai, rất có khả năng có quan hệ với cha con, khoảng cách càng gần, từ trường giữa người bị quấy nhiễu, dễ dàng nằm mơ. Có lẽ, xa tận chân trời mà lại gần ngay trước mắt, chú chỉ có thể nói như vậy. »
Miên Miên nháy mắt sáng lên, vui sướng : « Thật sao ? Cha đang ở gần Miên Miên sao ? Miên Miên có thể nhanh chóng tìm được cha đúng không ? »
Tư Mệnh hơi gật đầu : « Chú không biết rõ lắm. »
Miên Miên suy nghĩ, lớn mật suy đoán : « Cha ở trên đảo sao ? Miên Miên và cha có thể cùng về nhà sao ? »
« Chú không biết. »
Lúc này mặc kệ bé hỏi gì, Tư Mệnh vẫn im lặng.
***
Sáng sớm hôm sau, Tần Mục Dã phá lệ dậy trước 7 giờ.
Em gái vẫn còn nằm cạnh ngủ say, anh vò đầu bứt tóc, ngáp mấy cái, nhẹ nhàng đứng dậy rửa mặt.
Tối hôm qua đứa nhỏ được Tư Mệnh đưa về nhà gỗ an toàn, một đêm ngủ ngon.
Có chú Tư Mệnh nhắc nhở, bé không hề gặp ác mộng, ngược lại mong chờ có thể nhìn thấy cha, mang theo hi vọng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng dù sao cũng lăn lộn hơn nửa đêm, thể lực của đứa nhỏ ba tuổi rưỡi bị tiêu hao quá mức, lúc này trời vừa sáng vẫn còn đang ngủ say.
Ngày hôm qua trước khi kết thúc công việc, nhân viên công tác thông báo sẽ sắp xếp bữa sáng cho từng gia đình.
Bữa sáng hôm nay không cần các vị phụ huynh dậy sớm chuẩn bị, tổ chương trình sẽ phụ trách bữa sáng phong phú, nhưng tiền đề là mỗi vị phụ huynh phải tự mình đến chỗ quy định nhận đồ.
Càng đến sớm, có thể nhận được bữa sáng càng phong phú.

Tần Mục Dã tuy rằng chưa từng tham gia chương trình thực tế, nhưng cũng là người trong giới, anh suy nghĩ tối hôm qua bốn vị phụ huynh kia chắc không đi ngủ sớm.
Bởi vì ngoại trừ nhà gỗ nằm đơn độc trên đảo, mấy chỗ kia cũng đều cách nhau không xa.
Thông thường mặc kệ đang quay phim hay là tham gia chương trình tạp kỹ nào, sau khi kết thúc công việc mọi người đều tụ tập lại, thậm chí còn uống ít rượu thư giãn.
Tuy rằng phong cảnh nơi đây rất đẹp, nhưng xác thật chỉ là một làng chài lạc hậu. Đoán chừng mọi người cũng không có gì giải trí, chỉ đơn giản là tụ tập uống rượu tâm sự.
Sự thật chứng minh Tần Mục Dã đã đoán đúng rồi.
Tối qua là ngày đầu tiên làm việc, có vài vị khách mời không nghỉ ngơi sớm, nhân viên công tác sau khi kết thúc công việc cũng rất háo hức, sắp xếp ổn thỏa cho bọn nhỏ, mấy người lớn tụ tập chơi đến khuya.
Tần Mục Dã 7 giờ xuất phát từ nhà gỗ, đến địa điểm chỉ định, nhân viên công tác phụ trách chuẩn bị bữa sáng mới vội vàng chạy tới.
Nhân viên công tác rất ngạc nhiên: “Dã ca dậy sớm vậy sao? Không phải bị lạ giường mà mất ngủ chứ ? »
Dù sao Tần đỉnh lưu nhìn không giống người sẽ dậy sớm.
Tần Mục Dã đắc ý nhìn bọn họ: “Sao có thể? Tôi ngủ rất ngon. »
Người quay phim nửa đùa nửa thật : « Dã ca dậy rất sớm, tôi mơ màng bị anh ấy kêu dậy, xem ra Dã ca đối với biểu hiện ngày hôm qua không vừa lòng, hôm nay muốn thể hiện kĩ năng sao ? »
Tần Mục Dã ho khan: “Làm gì có khoa trương như vậy, tôi chỉ muốn lấy đồ ăn ngon cho em gái thôi, các người đừng nhìn bé nhỏ con, sức ăn rất lớn.”
Trải qua ngày hôm qua thường xuyên bị vả mặt… anh hiện tại đã học được nói năng thận trọng, không nói nhiều nữa.
Tốt nhất là nên giả vờ thư giãn, bí mật chăm chỉ, làm mọi người ngạc nhiên.
…….
Tần Mục Dã đến quá sớm, bữa sáng mới lục đục được giao.
Qua một ngày ở chung, mọi người đều quen, lúc này mới khởi động máy, trạng thái tương đối thoải mái, chờ đợi liền ngồi nói chuyện phiếm.
Có nhân viên nữ nói : « Bảo bảo ăn uống được là tốt, Dã ca, anh không hiểu bảo bảo không muốn ăn làm khổ bao nhiêu người, cháu ngoại tôi năm nay 4 tuổi, mỗi bữa cơm đều lăn lộn tới hai tiếng, ăn một miếng chơi nửa ngày, chính là không muốn ăn, chị gái tôi lo lắng bé không đủ dinh dưỡng không thể phát triển. »
Anh quay phim cũng nói : « Tôi làm chứng, tiểu bảo bối Miên Miên ăn rất ngoan, tối hôm qua ăn bữa kia kêu rất ngon. Aizz, tôi là con một, tuy rằng làm ngành này khá lâu, nhưng là lần đầu tiên quay bạn nhỏ, tôi bắt đầu hâm mộ Dã ca, có em gái vừa thông minh lại ngoan ngoãn, về nhà tôi sẽ thuyết phục cha mẹ sinh đứa thứ hai. »
Tần Mục Dã cười cười: “Tôi nghĩ anh tuổi cũng không còn nhỏ, đừng phiền toái cha mẹ, thích con gái liền tự mình sinh một người.”
Bọn họ nói chuyện, trưởng thôn Phương Kỳ cũng xuất hiện.
Ông ấy nhìn thấy Tần Mục Dã xuất hiện đầu tiên cũng rất ngạc nhiên : « A Dã lợi hại nha, đứng nhất ! Tới đây, chọn đi, dựa theo quy tắc, vị phụ huynh nào đến đầu có thể tùy ý lựa chọn bữa sáng. »
Tần Mục Dã thỏa mãn có thể dùng nỗ lực của mình kiếm được cho em gái một bữa ăn no nê.
Tổ chương trình cũng không nói quá, bữa sáng vô cùng phong phú, có kiểu Trung Quốc, có kiểu Tây, còn có món ăn đặc biệt của Đông Nam Á.
Tần Mục Dã mang theo hộp cơm ngồi ca nô trở về, trước khi vào nhà, anh đã tưởng tượng em gái nhất định vẫn còn đang ngủ, nhưng khi mở cửa, lại thấy ánh mắt em gái có chút oán giận.
Nửa người Miên Miên vẫn còn vùi trong chăn, lộ ra cái đầu tròn xoe, mới ngủ dậy tóc tai vẫn còn lộn xộn, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của bé, khuôn mặt nhỏ dưới mái tóc rối bù cũng rất đáng yêu.
Bé nhìn chằm chằm Tần Mục Dã, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm : « Anh trai thối, lại bỏ rơi Miên Miên ! »
Căn nhà gỗ đơn sơ ngay cả bàn ăn cũng không có, Tần Mục Dã đem hộp cơm đặt ở mép giường, cũng ngồi xuống, duỗi tay ôm nhóc con trong chăn vào lòng.
Anh cũng không biết tối qua Miên Miên trải qua cái gì, ngạc nhiên nhìn thấy nhóc con này mới tỉnh ngủ sẽ dính người như vậy.
Bàn tay xoa xoa mái tóc bé : « Anh đi giành bữa sáng, không phải bỏ rơi em, em nghĩ gì vậy ? »
Miên Miên mếu máo : « Vì sao lại không mang em đi cùng ? »
Tần Mục Dã yêu thích bộ dạng dính người của em gái, trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ ghét bỏ : « Còn không phải muốn để cho em ngủ nhiều một chút sao, ngáy ngủ như con heo con. »
Đứa nhỏ nghe anh nói như vậy, lập tức nhớ tới hôm qua bị ác mộng dọa tỉnh, Tần Mục Dã còn ngủ ngáy, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Anh trai thối, còn không biết xấu hổ nói bé giống heo con sao ?
Mới vừa ngủ dậy, bánh bao nhỏ cò có chút mơ màng, lười so đo với anh, chỉ hít hít cái mũi, ngủi thấy mùi đồ ăn : « Anh giành được bữa sáng sao ? »
Miên Miên thuận miếng hỏi một chút, không ôm nhiều hy vọng với anh.
Tần Mục Dã lại kiêu ngạo mà vỗ ngực: “Còn phải giành sao ? Anh trai em đến đầu tiên ! Bọn họ đều bị anh đánh bại, bữa sáng do chúng ta tự mình chọn, anh đã mang đồ ăn ngon về ! »
Tối qua khi đạo diễn thông báo quy tắc cho bữa sáng, Miên Miên đã ngủ rồi, bé không hiểu quy tắc thi, nên khá bất ngờ khi anh trai hôm nay lại thắng.
Tuy nhiên bé vẫn cổ vũ anh : « Thật lợi hại, anh trai tiếp tục cố gắng. »
Hai anh bắt đầu hưởng thụ bữa sáng thịnh soạn, Miên Miên đặc biệt yêu thích món nem này, ăn một miếng thật giòn, thật ngon.
Sáng sớm khán giả đều tràn đầy sức sống ----
[ Các chị em buổi sáng tốt lành, có thể tiếp tục nuôi dưỡng nhóc con, mở màn ! ]
[ Aaa tuyệt vời ! Tôi đã đợi phát sóng trực tiếp từ 6 giờ, sáng nay bảo bối xuất hiện đầu tiên chính là Tiểu Miên Miên nhà tôi, mau tới đây để mẹ mua cho ăn.]
[Hahaha, tóc của Miên Miên rối quá, Tần đỉnh lưu mau chải đầu cho em gái đi ! ]
[ Hai anh em giá trị nhan sắc thật cao, đặc biệt là bánh bao nhỏ, gương mặt vô cùng mịn màng, sáng sơm dậy đi làm có thể nhìn thấy bọn họ là niềm an ủi lớn đối với tôi, yêu yêu. ]
Ăn xong bữa sáng, Tần Mục Dã giúp em gái rửa mặt, từ trong hành lý lấy quần áo mà mẹ chuẩn bị ra.
Hôm nay nhiệt độ cao hơn, Miên Miên mặc cái váy màu xanh lam, tay áo bồng, làm cho gương mặt trắng nõn của bé càng thêm tinh xảo.
Thẳng nam Tần Mục Dã có xu hướng thẩm mỹ là mấy cái váy công chúa như thế này!
Anh vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của mẹ, nhịn không được khen : « Không hổ là mẹ anh, thẩm mỹ là hạng nhất, Miên Miên mặc bộ này như công chúa Cinderella. »
Đứa nhỏ tò mò chớp mắt : « Cinderella là cái gì ? »
Tần Mục Dã gõ vào chóp mũi bé: “Ách, quả nhiên là trẻ mẫu giáo không có kiến thức, Cinderella là công chúa, ý là khen em mặc váy này thật đẹp!”
Miên Miên cầm gương mang theo từ nhà nhìn nhìn, cũng cảm thấy hài lòng.

Nhưng bé nhìn chằm chằm trong gương một lát, sau đó mới nói : « Anh trai, anh còn chưa buộc tóc cho em đâu. »
Tuy rằng bé gái ba bốn tuổi có rất nhiều kiểu tóc, nhưng mặt Miên Miên buộc hai cái bím tóc nhỏ là đáng yêu nhất, cho nên Lê Tương vẫn luộn buộc bím tóc cho bé.
Miên Miên cũng có thói quen có hai cái bím tóc, đương nhiên cho rằng hôm nay cũng vậy.
Nhưng mà Tần Mục Dã sững sờ tại chỗ, đột nhiên hóa đá ∑( ̄□ ̄)|||
Buộc bím tóc… mẹ nó, không có ai dạy anh cả!
Tần Mục Dã lúc này mới ý thức được, trước khi ra cửa đã chuẩn bị nhiều như vậy, thế nhưng lại quên mất điều quan trọng nhất.
Anh không biết buộc, làm sao bây giờ?
Miên Miên nhìn vẻ mặt của anh, đoán được suy nghĩ, lo lắng hỏi: “Anh hai không biết buộc tóc sao?”
Tần Mục Dã vô cùng ảo não trước khi đi đã quên mất học cái này, nhưng không còn cách nào, anh chỉ có thể căng da đầu lên : « Cái này thì có gì khó. »
Hai năm trước tóc anh dài hơn bây giờ, lúc chải đầu cũng chỉ đơn giản thô bạo, chưa từng chải đầu cho em gái cẩn thận như vậy.
Lực trong tay giảm đến mức nhẹ nhất, một tay khác đặt lên, sợ lực lớn làm bé đau.
Hình ảnh vô cùng tốt đẹp, cả thế giới đều yên tĩnh.
Ngay cả phong cách bình luận cũng trở nên dịu dàng----
[ Ô ô, có anh trai thật tốt, thật hâm mộ Tiểu Miên Miên có anh trai đỉnh lưu chải đầu cho! ]
[ Anh em cách nhau khá tuổi thật tốt, tôi đã có con trai 8 tuổi, mười năm nữa sẽ sinh thêm một em gái, như vậy con gái tôi cũng sẽ có một người anh trai chiều chuộng bé. ]
[ Qúa tốt đẹp, tôi thật hài lòng. ]
[ Không nghĩ tới Tần Mục Dã nóng tính lại có một mặt dịu dàng như vậy, bộ dáng cẩn thận như vậy, rất sợ làm đau em gái, nhất định phải yêu em gái nhiều lắm. ]
Mới đầu thật đẹp, tổ quay phim đều xem đến ngây người, một đám trầm mặc, mỗi người một tâm tư.
Có người nghĩ cha mẹ lúc trước sinh một người anh trai thì tốt rồi, có người suy nghĩ sao nhà mình lại là em trai thối, có em gái mềm mại như Miên Miên, cuộc sống liền tốt đẹp biết bao.
Nhưng hình ảnh dịu dàng cũng không có kéo dài quá năm phút.
Tần Mục Dã đã thử buộc tóc nhưng nhanh chóng thất bại, thậm chí hai lần liên tiếp làm rớt lược rồi lại nhặt lên.
Anh buồn phiền không thôi, hỏi ý kiến em gái: “Miên Miên, anh trai không biết buộc bím tóc, anh đổi cho em kiểu tóc khác nhé?”
Dù sao em gái nhà mình cũng xinh đẹp như vậy, là công chúa Cinderella, có bím tóc hay không cũng không sao.
Miên Miên tuy rằng rất thích buộc bím tóc, nhưng nhìn anh trai ngây thơ tay chân vụng về, vui vẻ tiếp nhận: “Được, anh tùy ý phát huy.”
Tần Mục Dã nhớ lại đã từng nhìn qua kiểu tóc của mấy bé gái, kiểu đơn giản nhất hình như là ….. buộc tóc đuôi ngựa?
Anh suy nghĩ một chút cảm thấy buộc đuôi ngựa vô cùng đơn giản, còn không phải là túm lên, rồi buộc lại bằng dây tóc sao?
So easy ~
Nhưng chờ đến khi bắt đầu, anh mới phát hiện tóc rất trơn, cầm dây buộc tóc buộc đi buộc lại, không chịu nghe lời!
Loại!
Tần Mục Dã tức giận chính mình, nhịn không được đi qua nhờ nhân viên công tác giúp đỡ.
“Có thể cho tôi mượn điện thoại không, tôi không làm gì khác, chỉ mở video buộc tóc cho em gái.”
Anh quay phim gật đầu đồng ý.
Một là có chút cảm tình với Tần Mục Dã, hai là nhìn anh trai ngu ngơ học buộc tóc cho trẻ con… nhất định được hoan nghênh, không chừng lúc này phòng quan sát trực tiếp số người xem liền tăng rồi.
Tần Mục Dã thuận lợi nhận được điện thoại, tốc độ internet cũng rất nhanh, video hướng dẫn vô cùng phong phú, kiểu tóc gì cũng có.
Anh làm theo từng bước trong video, nhưng dù là bím tóc hay đuôi ngựa… xem video là làm theo được căn bản là hai chuyện khác nhau, sau khi vật lộn hơn nửa giờ, cánh tay sắp bị chuột rút, cũng không có dấu hiệu thành công.
Tần Mục Dã bất lực với chính mình, bực bội gãi đầu, tự ti : « Miên Miên, anh trai kém cỏi, buộc không được, làm sao đây?”
Miên Miên nhìn mái tóc rối bù trong gương, nhất thời cứng họng.
Bé có thể nhìn thấy anh trai đã cố gắng hết sức, nhưng tay và não không ở cùng tần số, xem video nhiều như vậy cũng toàn thất bại.
Bánh bao nhỏ bất đắc dĩ mà nói: “Vậy đừng buộc, cứ để xõa đi.”
Tần Mục Dã kinh ngạc chột dạ : « Sao em lại không phàn nàn anh ? »
Đứa nhỏ từ trong gương nhìn anh, xoa tay.
Bé có thể nói gì, bé tuyệt vọng rồi.
Nhân viên công tác nhịn cười, đưa ra kiến nghị: “Dã ca, Miên Miên hôm nay mặc váy này thả tóc nhìn đẹp hơn, chiều dài tóc cũng thích hợp, vừa đến bả vai, em vừa thấy trong hành lý hình như có không ít kẹp tóc và bợp tóc, anh có muốn chọn vài cái đeo lên cho Miên Miên không?”
Tần Mục Dã hít sâu, vỗ tay tán thưởng : « Được ! Nhiều cô gái nhỏ đều mang kẹp tóc mà!”
Anh dựa vào thẩm mỹ của thẳng năm chọn một cái cái tai mèo, quơ quơ trước mặt em gái: “Cái này được không?”
Miên Miên: “…. Đẹp, nhưng không hợp với váy.”
Tần Mục Dã cảm thấy em gái nói có lý, vì thế dứt khoát cầm ra vài cái, để bé tự chọn.
Miên Miên chỉ một cái hình vương miện, tinh xảo, phù hợp với váy công chúa xanh lam.
Một cái kẹp tóc ở trong tay Tần Mục Dã, cảm giác như là một sự việc đơn giản.
Tần Mục Dã đẩy một cái, đem lật tung tất cả tóc mái trên trán bé.

Miên Miên đột nhiên mở to mắt, giật mình vì gương mặt trong gương.
Tần Mục Dã cũng bị khiếp sợ, nhanh chóng buông tay, chỉnh lại tóc mái, khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Anh ngẩn người, cầm bợp tóc trong tay nửa ngày, loay hoay không biết nên đeo như thế nào.
Trong miệng lẩm bẩm: “Mang như thế nào? Ây, có ai trả lời tôi một chút, như thế này đúng không? Tôi nhớ rõ mẹ mang cho bé như vậy mà.”
Nhân viên công tác nhịn cười: “Đúng vậy, như thế không sai.”
Tần Mục Dã cuối cùng cũng hiểu, không được đẩy từ trước về sau, mà trực tiếp đặt trên đầu hạ xuống hai bên.
“Mẹ kiếp!”
Vương miện pha lê cuối cùng kẹp ở hai bên tai bé.
Tần Mục Dã còn nâng cằm bé quan sát một lúc lâu, thấy vương miện ở trên đầu đã đặt ở chính giữa. Ừm, không sai đi đâu được.
Anh gật đầu, mỉm cười tán thành: “Hoàn hảo, em gái nhìn thế nào cũng đẹp!”
Miên Miên bị anh đè đầu quá lâu, bé đã chết lặng, nhìn mình đang bợp tóc trong gương… Luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được?
Liền như vậy đi.
Bé khuông muốn bị anh trai kéo tóc nữa.
Phòng xem vang lên tiếng cười -----------
[ Hahaha Tần Mục Dã cậu là người sao ! Cậu đây là đang hành em gái nha! ]
[ Hoàn hảo sao? Tôi đã cười đến phun cả trà sữa ra hahaha đây là thẳng nam sao? ]
[ May mà bảo bối Miên Miên của chúng ta giá trị nhan sắc cao, cái gì cũng cân được. ]
[ Nhân viên công tác hình như có chị gái? Các người mau giúp cục bột nếp đáng thương đi, bé qua thảm rồi, anh trai ngu ngơ gì thế này, mau cứu tai bé đi, cầu xin đó. ]
Nhân viên công tác đương nhiên sẽ không để Miên Miên để đầu như vậy cả ngày.
Nhưng thật sự quá buồn cưới, bọn họ muốn nhìn một chút Tần đỉnh lưu mất bao lâu mới có thể phát hiện mình đeo bợp tóc có điểm không thích hợp.
Tần Mục Dã dắt tay em gái tới ngồi ca nô, chuẩn bị đến chỗ mọi người tập hợp.
Hôm nay vẫn còn nhiều nhiệm vụ.
Miên Miên ngoan ngoãn để anh dắt, chờ ca nô quay lại, Tần Mục Dã liền bế lên.
Mãi cho đến khi vào bờ.
Đứa nhỏ mới phát giác không ổn, bàn tay múp múp kéo tay áo Tần Mục Dã: “Anh trai, Miên Miên không thoải mái.”
Tần Mục Dã sửng sốt : « Chỗ nào không thoải mái ? Cổ họng đau? Bụng đau?”
Đứa nhỏ tính tình luôn tốt đột nhiên cáu kỉnh vì lý do nào đó, gượng mặt nhanh chóng nhăn lại: “Không biết… chỉ là khó chịu thôi!”
Đứa nhỏ đi đường ngắn, hơn nữa luôn nghĩ đến có thể chơi với các ban, vừa ra khỏi cửa liền xem nhẹ kẹp tóc có chút không thích hợp.
Kẹp tóc ngay từ đầu kẹp trên lỗ tai, không có cảm giác đau đớn, sau khi đi ca nô và đi bộ một đoạn mới bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Tần Mục Dã trong lòng hốt hoảng, xuống ca nô vẫn luôn ôm bé, thường xuyên hỏi:
“Rốt cuộc chỗ não không thoải mái, bị say nắng sao?”
Yến Kinh bây giờ là mùa đông, nơi đây khí hậu nhiệt đới luôn trên 30 độ, đứa nhỏ có khả năng không thích ứng được cho nên cảm thấy khó chịu.
Trợ lý quay phim không chịu đựng được nữa, cô chạy theo nói: “Dã ca, anh giúp em gái chỉnh lại kẹp tóc đi.”
Tần Mục Dã nghe thấy nhưng không để ý tới, anh lo lắng không biết đứa nhỏ không thoải mái ở đâu, làm gì có thể để ý đến kẹp tóc.
Làn đạn lại cười ---
[ Trời ạ, Tần Mục Dã cũng quá ngốc rồi, kẹp tóc kia rất chặt, nó đang kẹp tai của nhóc con nhà ta đấy! ]
[ Hahahaha Miên Miên thật khổ sở, xin lôi, tôi không cố ý cười đâu hahaha.]
[ Tiểu Miên Miên hôm nay chưa tỉnh ngủ sao, bé cũng bị anh trai lây bệnh sao? ]
[ Tôi đánh cược Tần đỉnh lưu sau khi quay xong về nhà sẽ bị Lê ảnh hậu đánh! ]
Hiện tại chỗ tập hợp chỉ có trưởng thôn và gia đình Lục Kha Thừa.
Tần Mục Dã ôm Miên Miên đi tới, Lục Linh nhiệt tình chạy đến như mọi khi.
“Miên Miên, váy của em thật xinh đẹp!”
Đứa nhỏ không còn tâm trạng khen khuê mật nữa, bé thì thào: “Linh Linh, em đau đầu quá…”
Tần Mục Dã đặt bé xuống đất, bản thân cũng ngồi xổm xuống, khẩn trương xoa hai bên thái dương: “Đau đầu? Tiểu tổ tông, đừng làm anh sợ.”
Lục Kha Thừa mới đầu cũng không nhận ra, chỉ cảm thấy có điểm không thích hợp, nghe được Miên Miên nói đau đầu mới biết được vấn đề. Anh vội vàng đi tới, duỗi tay gỡ vương miện trên đầu Miên Miên xuống, chỉnh lại vị trí chính xác.
Hai tai nhỏ đáng thương của Miên Miên cuối cùng cũng được tự do, lập tức thoát khỏi trói buộc, trời quang mây tạnh, thậm chí còn muốn ngửa mặt lên trời hét hai tiếng.
Lục Kha Thừa chỉ ra: “Cái này phải đặt sau tai, không được kẹp vào tai, bạn nhỏ sẽ đau.”
Con ngươi Tần Mục Dã chấn động, cúi đầu sờ lên lỗ tai em gái, quả nhiên bị kẹp đỏ lên.
Anh hổ thẹn, tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lỗ tai Miên Miên: “Thật xin lỗi em gái, anh thật ngốc, không buộc được tóc, cái này cũng đeo không đúng.”
Miên Miên nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tần Mục Dã, ngón tay mập mạp chọc vào mặt anh, hào phóng nói: “Không sao, anh đã tiến bộ rất nhiều, Miên Miên sẽ không buộc bím tóc nữa.”
Tần Mục Dã càng thêm hổ thẹn.
Ngày hôm qua anh cảm thấy em gái hố anh, đều không giữ lại mặt mũi cho anh.
Hiện tại mới phát hiện thì ra em gái sẽ chèn ép khi anh buông tay, và sẽ ấm áp động viên anh khi anh tay chân vụng về làm điều gì sai.
Anh có một em gái ngọt ngào ấm áp, thật hạnh phúc rồi.
Lục Linh chỉ vào tóc đuôi con rết của mình: “Anh trai Miên Miên, anh xem đầu em, là anh trai em giúp em kết! Ca, anh dạy anh trai Miên Miên buộc tóc cho Miên Miên đi!”
Con ngươi Tần Mục Dã lại rung lên, nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ âm thầm tự giễu không phải chỉ là một cái bím tóc sao, có gì đặc biệt chứ.
Nhưng sau khi đã nghiên cứu qua nhiều video cũng không có kết quả gì… Anh đột nhiên ngưỡng mộ đối thủ.
“Thật giỏi, đây là anh buộc cho em gái sao?!”
Lục Kha Thừa mỉm cười: “Đúng vậy, tôi đã học ở nhà, không khó đâu.”
Tiểu Lục Linh kiêu ngạo nói: “Anh trai có thể làm rất nhiều kiểu, anh ấy nói muốn mỗi ngày tạo cho em một kiểu khác nhau!”

Tần Mục Dã dựng ngón cái: “666”. (**)
(*666: thật cừ, thật giỏi *)
Chỗ bình luận----
[ A aaaaa Tần Mục Dã khen anh nhà tôi?! Tôi không nghe lầm chứ? ]
[ Tôi tuyên bố gia nhập CP này! Mong các chị em công khai hình ảnh Kinh Kha Thứ Tần! ]
[ Tần Mục Dã biểu tình cũng quá chân thật, Lục Kha Thừa chính xác là anh trai dịu dàng cẩn thận nha. ]
[ Thật ra hai vị đỉnh lưu này có rất nhiều điểm chung, đều thích âm nhạc, bối cảnh gia đình cũng không khác biệt lắm, đều có em gái đáng yêu. ]
[ Chốt đơn chốt đơn! Thừa tổng sau này nhận buộc tóc cho Tiểu Miên Miên nữa đi, tôi đã quen nhìn Miên Miên buộc tóc, quá đáng yêu! ]
*
Nhạc đệm qua đi, đợi các vị khách mời đến đông đủ, lập tức bắt đầu nhiệm vụ mới.
Trưởng thôn tuyên bố: “Hôm nay các bạn nhỏ có nhiệm vụ quan trọng. Các con tạm thời rời xa cha và anh trai, tự mình hoàn thành nhiệm vụ nha.”
Nhân viên công tác phát cho mỗi bạn nhỏ một cái rổ lớn.
Yêu cầu mỗi bạn nhỏ mang theo nhiệm vụ, tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn từ các nhà trong thôn, đây là nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối của mỗi gia đình.
Mà các bậc phụ huynh phải hoàn thành một nhiệm vụ khác.
Tần Mục Dã đối với em gái nhà mình không hề lo lắng, em gái tuy mới ba tuổi rưỡi, nhưng rõ ràng thông minh hơn đứa trẻ bình thường, hơn nữa chắc chắn bé sẽ đi cùng với tiểu khuê mật, chăm sóc lẫn nhau không thành vấn đề.
So sánh ra mà nói, anh tương đối lo lắng cho chính mình… không biết tổ chương trình muốn làm cái gì đây.
Ảnh đế Hoàng Uy Châu dặn dò con trai mình: “Thao Thao, con là anh cả, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng phải chăm sóc các em, đừng chạy lung tung, biết chưa?”
Khương Diệu trầm mê nấu ăn chú ý nhiều hơn đến nguyên liệu, nhắc nhở con trai: “Cà chua nhớ chọn quả tươi, rau củ đừng lấy loại héo, nếu có trứng gà thì cẩn thận đừng làm vỡ, nhẹ tay chút.”
Tiểu Đại Lị 4 tuổi dường như còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt màu lam ngơ ngác nhìn phía trước, cha Uông Phỉ của bé cố gắng giải thích cho bé phải hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.
Lục Kha Thừa nhìn em gái đã sớm cầm lấy bàn tay nhỏ của Miên Miên, khóe môi không khỏi cong lên, nhịn cười.
Bản thân anh không phải là người chủ động, em trai Lục Thanh Hành từ nhỏ đã cao lãnh, đối với mọi người đều lạnh nhạt, tựa như sinh ra không biết hoạt bát là gì.
Nhưng em gái Lục Linh của bọn họ… tại sao lại chủ động như tiểu nãi cẩu vậy?
Nhưng mà anh vẫn kiên nhẫn dặn dò: “Em so với Miên Miên cao hơn một chút, dắt em ấy không được chạy loạn biết chưa, đi bình tĩnh, đừng đi quá xa.”
Lục Linh còn chưa trả lời, Miên Miên đã nghiêm túc nói: “Lục ca ca yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Linh Linh!”
Lục Kha Thừa bị giọng nói trẻ con mang vẻ trịnh trọng của bé làm bật cười, anh nhịn không được nhéo mặt đứa nhỏ: “Được, các em chăm sóc lẫn nhau.”
Trưởng thôn tuyên bố nhiệm vụ bắt đầu, các bạn nhỏ có thể xuất phát.
Các bậc phụ huynh cũng chuẩn bị rời đi, Tiểu Đại Lị nhìn bóng dáng Uông Phỉ rời xa, cuối cùng cũng hiểu phải rời xa cha, đột nhiên mở miệng khóc lớn….
***
Lúc này, Tần gia tại Yến Kinh.
Lê Tương hôm nay cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm phát sóng trực tiếp, theo dõi cả ngày hôm qua, bà đối với năng lực thích ứng của Miên Miên đã yên tâm, đứa con thứ hai cũng không phải không đáng tin cậy như trong suy nghĩ của bà, ít nhất sẽ mang em gái đi ăn chực, còn nhớ phải ôm em gái về nhà, không có vấn đề gì.
Bà trong lòng vẫn luôn nhớ con trai nhỏ, cảm thấy khi có thời gian phải làm chuyện quan trọng hơn phải làm.
Còn chương trình thực tế, sau khi phát sóng trực tiếp sẽ còn rất nhiều chương trình ghi hình, đến lúc đó bổ sung thêm hậu kỳ, lại càng thú vị hơn.
Lê Tương dậy rất sớm, nấu rất nhiều đồ ăn có thể để trong tủ lạnh một thời gian dài, lại sắp xếp một vali quần áo lớn, chuẩn bị mang tới cho Tần Tiêu Nhiên.
Mấy ngày trước bà có gửi rất nhiều tin nhắn cho con trai nhỏ, nhưng nó không trở về, hoặc là qua mấy tiếng mới trả lời cho có lệ, từ chối yêu cầu muốn thăm ký túc xá của nó.
Lê Tương có thể cảm thấy con trai kháng cự mình, bà chua xót, lại áy náy.
Hôm nay bà nghĩ con trai không muốn gặp, bà cũng nên mang đồ đưa đến.
Lúc đóng gói đồ ăn, Lê Huyên bước xuống lầu.
Lê Tương có chút ngoài ý muốn: “Không phải còn lệch múi giờ sao, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Lê Huyên hôm qua nói chuyện với bà biết bà muốn đi trường học thăm con trai, liền đặt đồng hồ báo thức để đi xuống.
Lê Huyên cười cười: “Tự nhiên tỉnh, không cảm thấy buồn ngủ lắm, chị muốn đi trường học của Tiêu Nhiên sao?”
“Phải, hôm nay là cuối tuần, Tiêu Nhiên chắc là đang nghỉ ngơi ở ký túc xá.”
Lê Huyên xung phong nhận việc: “Vậy em đi cùng chị, đã lâu chưa nhìn thấy Tiêu Nhiên, nó đang tuổi dậy thì, chắc đã cao lên không ít.”
Lê Tương bị bệnh nên hiếm khi ra ngoài, bà cảm thấy sợ hãi khi phải ra ngoài, nhưng con trai lại xa cách mình, em gái chủ động đi cùng bà, bà cảm thấy không có gì không tốt, vui vẻ đồng ý.
……
Lê Tương đợi dưới ký túc xá rất lâu, Tần Tiêu Nhiên mới xuống lầu.
Nhìn thấy Lê Tương, vẻ mặt cậu nhàn nhạt, tiện đà nhìn thấy Lê Huyên có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hề nói gì.
Lê Tương từng là nữ minh tinh gọn gàng, được chú ý rất nhiều trên thảm đỏ, nhưng giờ lại để mặt mộc, chỉ mặc áo khoác nâu đơn giản, ăn mặc mộc mạc như một bà mẹ trung niên bình thường.
Bà có chút chật vật thì thào nói: “Tiêu Nhiên, mẹ chuẩn bị một chút quần áo mang đến, còn làm đồ ăn, có thể để trong tủ lạnh, con đói bụng có thể hâm nóng lại là có thể ăn, rất tiện…”
Lê Tương biết con trai nhỏ không thích mình, cho dù muốn lên thăm ký túc xá của cậu, cũng không dám nói lung tung.
Tuy nhiên giọng nói Lê Huyên rất nhẹ nhàng, tự nhiên chen vào: “Tiêu Nhiên, có tiện mời chúng ta đi thăm ký túc xá của con không?”
Lê Tương sửng sốt, cố ý nói: “Con đang bận học, mẹ tới, có thể nhân tiện giúp con dọn dẹp phòng, thật xin lỗi, mẹ trước đây bận rộn, luôn bỏ qua con …”
Thiếu niên đút tay trong túi, có vẻ lạnh lùng, nhưng trong nội tâm có vô số đợt sóng phập phồng.
Trong ấn tượng của cậu, từ lúc cậu nhập học đến nay, đây là lần đầu tiên Lê Tương tới ký túc xá thăm cậu.
Gia Hữu có rất nhiều học sinh nội trú, nhưng học sinh trung học vẫn còn nhỏ, về cơ bản là cả nhà đi cùng, bao lớn bao nhỏ mang tới sắp xếp cho học sinh.
Chỉ có cậu, là quản gia và tài xế đi cùng.
Mấy tháng nay, cậu trở nên khác xưa, có thể biết trước rất nhiều việc tương lai, cho nên đối với việc em gái sống lại, cậu có cảm xúc rất phức tạp, không biết là chán ghét hay sợ hãi.
Nhưng đối với Lê Tương, cậu cũng không có hận.
Thật ra cậu vẫn luôn thương mẹ, đặc biệt là lúc em gái mất, cả nhà đều bất lực, huống chi là mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra em gái.
Tần Tiêu Nhiên môi khẽ nhúc nhích, giọng nói hơi khàn khàn: “Thuận tiện, đi lên ngồi đã, phòng cũng không cần thu dọn gì, ký túc xá có dì lao công quét dọn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương