Trời ban em gái ba tuổi rưỡi
-
Chương 12:
Tần Mục Dã gục xuống ghế, nhất thời hoài nghi chính mình là thiếu năng trí tuệ.
Nếu không, vì sao anh có thể hiểu từng từ Lâm Tứ nói, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại không hiểu???
Tần Hoài Dữ tính cách trái ngược với em trai, anh từ trước tới nay luôn bình tĩnh, nhưng giờ phút này thần sắc cũng mất khống chế, một lúc lâu sau mới hốt hoảng hỏi: “Lâm Tứ, cậu đang nói cái gì?”
Lâm Tứ nhận được kết quả này từ hai mươi phút trước, chính anh cũng thấy bất ngờ, căn bản không hiểu được.
Anh chỉ có thể đem văn kiện cảnh sát cung cấp để trên bàn: “Đây là đối chiếu vân tay, đây là dấu chân…”
Tần đỉnh lưu ngày thường đẹp trai giờ phút này giống như thằng ngốc, ánh mắt dại ra nhìn đứa nhỏ, cuối cùng bất lực di chuyển ánh mắt hướng anh cả nhà mình.
Tần Hoài Dữ sắc mặt tái nhợt, nhưng trừ bỏ khiếp sợ còn có một loại cảm xúc hưng phấn, anh kích động đến giọng nói cũng thay đổi: “Bọn họ nói cái gì? Bên cảnh sát không thấy kì quái sao?”
Lâm Tứ vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Tổng tài, tôi lập tức nói đến chỗ chấn động nhất đây… Ngài ngồi vững nha. Cảnh sát một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại dùng một cái ánh mắt bệnh thần kinh nhìn tôi, hỏi tôi vì sao lại đi xác minh danh tính đứa trẻ, bởi vì… trong hệ thống máy tính không có hồ sơ tử vong của tiểu thư Miên Miên.”
Tần Hoài Dữ thở dốc, trực tiếp đứng lên, vẻ mặt nôn nóng chưa bao giờ thấy: “Cậu chắc chứ?”
Lâm Tứ gật đầu nặng nề: “Chắc, tôi đã nhìn rất nhiều lần. Tổng tài, tôi hiện tại hoài nghi mình gặp phải một loại ác mộng, thực tế tiểu thư Miên Miên căn bản là chưa qua đời?”
Tần Mục Dã nằm liệt ở đó lẩm bẩm: “Không có khả năng, sao có thể nha…”
Tần Hoài Dữ so với em trai bình tĩnh hơn, nhưng anh khiếp sợ không thua gì Tần Mục Dã.
Bởi vì Tần Mục Dã không có tham gia hậu sự của em gái, lúc ấy cha mẹ cũng hoàn toàn suy sụp, mọi việc đều do anh tự mình lo liệu.
Tang lễ, hỏa táng xong lấy được giấy tử vong, anh tự mình đi hủy tài liệu. Đây không phải lỗi trong hệ thống dân cư, bởi vì em gái vẫn còn sống ngồi ở đây.
Tần Hoài Dữ đang muốn khom lưng ôm đứa nhỏ lên, lại bị Tần Mục Dã kích động giành trước một bước.
Tần Hoài Dữ: “…….”
Tần Mục Dã ôm đứa nhỏ lắc lắc: “Miên Miên, em thật là Miên Miên, là em gái anh?”
Miên Miên hạ phàm mới được thời gian ngắn, bé nghe không hiểu Lâm Tứ nói cái gì vân tay, hộ khẩu, nhưng bé nghe hiểu kết luận của chuyện ---- các anh trai cuối cùng cũng tin tưởng bé chính là Miên Miên.
Miên Miên ôm tay trước ngực, nâng cằm lên, biểu tình kiêu ngạo, liếc mấy người lớn.
“Người ta đã sớm nói, là các anh không tin, hừ.”
Tần Mục Dã hốc mắt chua xót, nửa khóc nửa cười: “Miên Miên trở lại nha, anh hai thật sự vui vẻ, vui vẻ nha, nhưng mà… Miên Miên, em là người hay ma thế?”
Tần Mục Dã: mặc dù anh không sợ em gái mình là ma nhưng vẫn phải hỏi trước. Σ(っ°Д °;)っ!!
Miên Miên tức giận chọc trán Tần Mục Dã: “Anh mới là ma! Các anh là người thường có nhìn thấy được ma không, anh hai thật là ngốc.”
Tần Mục Dã ôm lấy thân thể ấm áp của bánh bao nhỏ, vốn dĩ cũng không cảm thấy giống ma, nghe vậy lại càng kích động thơm lên mặt bé.
Lâm Tứ là người ngoài, suy nghĩ đương nhiên lý trí hơn.
Tuy rằng anh cũng không cảm thấy đứa nhỏ giống ma, nhưng cuối cùng chuyện là như thế nào aaaa.
“Tiểu thư Miên Miên, em… làm như thế nào vậy?”
Miên Miên cười đến ngọt ngào, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo, vươn bàn tay múp thịt chỉ lên bầu trời: “Miên Miên là thần tiên trên Cửu Trọng Thiên hạ phàm, chú Tư Mệnh nói em ở thế giới này dương thọ chưa hết, cho nên mới phải trọng sinh xuống phàm độ kiếp.”
Tần Mục Dã rất kích động, anh chỉ lo ôm ấp hôn hít em gái, không rảnh bận tâm lượng thông tin trong lời nói.
Dù sao em gái có thể trở về đã là một giấc mơ trở thành hiện thực.
Em gái vẫn còn sống, có thể kể được chuyện tiên hiệp thật sự quá giỏi! Tuyệt vời!
Tần Hoài Dữ nghe lời nói của em gái, mỗi cái nghe được đều nghiêm túc ghi nhớ trong đầu.
Lòng bàn tay anh ấm áp, run rẩy sờ mặt Miên Miên “Chú Tư Mệnh có nói, Miên Miên bao giờ phải quay về trên trời không?”
Miên Miên nhìn anh, quy củ đáp: “Phải đợi sống thọ một đời này và chết tại nhà mới là độ kiếp thành công, là Miên Miên có thể quay lại trời thăng chức thượng thần.”
Tần Hoài Dữ mấy ngày nay cơ hồ đều nhớ đến ký ức trong mộng kia, đã khắc sâu từng chi tiết trong não.
Là một tiên nhân thiếu niên đưa Miên Miên xuống dưới, anh sợ hãi nhất chính là, tiên nhân kia đưa Miên Miên quay về.
Hiện tại, anh rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Em gái kém anh hai mươi tuổi.
Chờ đến khi bé sống thọ và chết tại này, có lẽ anh đã sớm xuống mồ từ lâu.
Nói cách khác, em gái sẽ không rời xa bọn họ.
Tần Hoài Dữ đẩy em trai đầu óc không tốt ra, đem Miên Miên ôm vào ngực, im lặng ôm thật lâu, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Miên Miên chớp mắt khó hiểu: “Hoài Dữ ca ca tại sao lại nói xin lỗi?”
Tần Hoài Dữ đặt tay nhẹ nhàng lên gáy bé, tay kiềm chế sức lực, anh rất muốn dùng sức ôm ghì bé, nhưng lại sợ hãi lực lớn làm đau em gái.
“Bởi vì ngày Miên Miên vừa trở về, anh cả không có ôm em một cái, anh cả hối hận rồi. Anh xin lỗi.”
Tần Hoài Dữ nhớ rõ ngày đó Miên Miên từ ghế dựa nhảy xuống, hai chân ngắn bước tới, chạy lại ý đồ muốn anh ôm, nhưng lại bị anh tránh.
Anh giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng trong lòng lại mừng như điên.
“Miên Miên sẽ tha thứ cho anh cả đúng không? Tha thứ cho anh cả… chỉ là người thường đần độn mà thôi.”
Miên Miên từ vòng tay Tần Hoài Dữ chui ra, mỉm cười hạnh phúc.
Cảm xúc phức tạp của người lớn bé không hiểu, trong mắt bé chỉ có sự ngây thơ của đứa trẻ ba tuổi rưỡi.
“Miên Miên chưa từng giận anh cả nha, hơn nữa anh cả một chút cũng không đần, anh cả là người thông minh nhất nhà!”
*** Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ hai người anh cảm xúc ổn định, bọn họ mới bắt đầu suy xét nói tin vui này cho người nhà.
Tần Hoài Dữ nói: “Cải tử hồi sinh đối với người thường quá kỳ lạ, từ khi em gái qua đời, tâm trạng của mẹ vẫn luôn suy sụp, anh nghĩ, vẫn nên làm giám định ADN, rồi mới mang em gái về nhà.”
Tần Mục Dã đối với việc lớn luôn tôn trọng ý của anh cả, anh tỏ vẻ tán đồng: “Cha thì sao? Cha đã mất liên lạc với chúng ta từ lâu, chuyện lớn như vậy, hẳn là nên thông báo cho cha về nhà với mẹ đi…”
Cái chết ngoài ý muốn của con gái cưng đã đả kích đối với người trung niên Tần Sùng Lễ.
Ông không chỉ đem công ty mọi việc đều ném cho Tần Hoài Dữ, người trong một đêm cũng biến mất không thấy.
Tần Hoài Dữ mấy tháng qua vẫn luôn tìm kiếm, thu được kết quả là cha anh đi đến một hòn đảo hoang, nơi này hẻo lánh ít người, gần như ngăn cách với thế giới.
Hai anh em thảo luận nửa chừng, điện thoại Tần Hoài Dữ đột nhiên vang lên.
Anh nhìn thoáng qua: “Là điện thoại của mẹ.”
Tần Mục Dã: “Anh mau nghe đi.”
Giọng nói yếu ớt nôn nóng từ điện thoại truyền ra: “Hoài Dữ, con hiện tại có thể về nhà một chuyến không?”
Tần Hoài Dữ nghe được mẹ đang lo lắng, vội hỏi: “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Lê Tương khóc nức nở: “Hôm nay mẹ đi đến nghĩa trang, phát hiện bia mộ của em gái con không thấy đâu, tại sao lại như vậy, đến cuối là ai động vào bia mộ em gái con…”
“Giọng của mẹ, là mẹ sao?” Đứa nhỏ tò mò nhìn vào hộp đen trong tay anh cả.
Tần Hoài Dữ không mở loa ngoài, nhưng phòng rất an tĩnh, loa rất to.
Miên Miên mơ hồ nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức nhận ra là mẹ.
Ở đầu bên kia, Lê Tương sắc mặt tái nhợt nghe được giọng trẻ con của đứa bé, đầu óc bà ong ong, chẳng lẽ mình tinh thần ngày càng sa sút, đã xuất hiện ảo giác sao?
“Hoài Dữ, bên kia… là ai đang nói chuyện?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook