"Này, Quý Nhân, cô thấy không khỏe à? Sao sắc mặt tệ vậy?" - Mã Tiểu Linh vừa thử xong một bộ đồ, đi ra đã nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Vương Quý Nhân.
"Ừm, chúng ta có thể rời khỏi đây không?" - Vương Quý Nhân nhẹ giọng nói.
[Chỗ này không thích hợp để đánh nhau, ai biết hắn có giấu vài con Quỷ Sát nào nữa không? Ở đây nhiều người, lỡ bị nhập thân, thì mình cũng không phát hiện.

Nhất định phải đến nơi nào đó vắng người, như vậy mới có thể xem tình hình.

Mình cũng có thể ra tay.]
"Được, có cần đưa cô đến bác sĩ không?" - Mã Tiểu Linh vội thay đồ, không nói hai lời, kéo Vương Quý Nhân đi ra cửa.

Hai người đi đến bãi đậu xe, vừa chuẩn bị lên xe, thì một bóng đen lướt qua, giật đồ trên tay Mã Tiểu Linh, chạy mất.
Mã Tiểu Linh ngẩn người, giận tái mặt.

Giơ tay nhìn, chỉ thấy cái bóng leo lên xe, quay cửa kính xuống, giơ ngón tay khiêu khích, chạy đi.
Người lái xe đội nón bóng chày, kéo vành nón xuống rất thấp, hoàn toàn không thấy mặt.

Mã Tiểu Linh nhìn theo hướng chiếc xe bỏ chạy, nét mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn Vương Quý Nhân nói: "Cô đi taxi về trước, chút nữa tôi về."
Vương Quý Nhân mím môi nhìn Mã Tiểu Linh, ngoan ngoãn gật đầu.
Mã Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm, lái xe đưa Vương Quý Nhân ra khỏi bãi đậu xe.

Vương Quý Nhân hỏi: "Như vậy, em có đuổi theo kịp không?"
"Yên tâm, đó là người quen.

Cũng may tôi đem theo dụng cụ, có một số việc không thể trốn tránh cả đời.

Nếu tôi chưa về, thì cô đi tìm chú Cầu, số điện thoại của chú Cầu ở dưới lư hương bà cô.

Cô về nhanh đi."
Vương Quý nhân mím môi, nhìn chiếc Volkswagen Beetle đỏ càng lúc càng xa.

Nàng đi vào chỗ vắng người, vung tay.


Cơ thể nàng từ từ mờ nhạt, rồi hòa vào không khí.

Vương Quý Nhân bay giữa trời, nhìn theo hướng Mã Tiểu Linh bỏ đi, đuổi theo.
Mã Tiểu Linh cười gằn nhìn chiếc xe phía trước.

Rõ ràng hắn cố ý dẫn nàng tới nơi vắng vẻ, hơn nữa người trên xe làm nàng cảm thấy hồi hộp.
Đẩy kính thần quái, Mã tiểu Linh có thể nhìn thấy trước mui xe có một làn sương màu tím nhạt.

Lần trước nàng thấy Quỷ Sát cũng như vậy, nhưng có chỗ không giống.
Mã Tiểu Linh đột nhiên nhớ đến lời bà cô nói.

"Gia tộc mình có sứ mệnh Hàng Yêu Phục Ma, nếu người đó là yêu ma, mình nhất định sẽ có cảm ứng." - Lẽ nào, cảm giác này là đụng phải yêu ma?
[Lần trước, mình đâu có cảm nhận được yêu khí, tại sao lần này lại mạnh đến vậy?]
[Không lẽ hắn không phải người? Chẳng lẽ do yêu tinh tu luyện thành?]
Mã Tiểu Linh hít vào ngụm khí lạnh, đạp mạnh thắng xe.

Lực thắng gấp làm nàng chút nữa là đập vào kính trước xe, cũng may có dây an toàn kéo lại, nên không có vấn đề gì.
[Nếu hắn đúng là yêu tinh tu luyện thành người, thì mình nhất định không phải đối thủ của hắn.

Bà cô ơi bà cô, lần này chơi lớn rồi.

Không biết còn mạng trở về không đây.]
Mã Tiểu Linh thừa lúc đối phương chưa kịp phản ứng, đạp chân ga, xoay tay lái, cũng không quan tâm là chạy ngược chiều, nhấn mạnh ga.

Nhưng chiếc xe dường như bị đông cứng, không hề nhúch nhích.

Mã Tiểu Linh bực mình, vội vàng nhô người ra, ôm thùng đạo cụ vào ngực, lấy lá bùa vàng để cát cửa sổ xe, kẽ nói: "Long Thần nghe lệnh, Thiên Nhân hợp nhất, Thiên Cương chi khí, Phá."
Không khí cô đọng bao quanh chiếc xe bị phá vỡ, Mã Tiểu Linh không đạp ga.

Đối phương có thể khống chế xe của nàng, nếu xe đột nhiên bị lật, không phải càng thảm hơn sao? Chưa đánh đã chết, lảng nhách.

Mã Tiểu Linh quyết đoán mở cửa xe, cầm theo thùng đạo cụ chay ra, đứng dựa vào xe, nhìn chằm chằm khoảng không phía trước.
Phía trước làn sương màu tím vẫn lượn lờ, nhưng dù đeo kính thần quái, cũng không nhìn thấy nguyên thân của đối phương.

Trong lòng Mã Tiểu Linh hơi sợ, lấy bùa cam dán lên gậy Phục Ma.
[Chuyện gì đây? Tại sao mỗi lần đụng chuyện, thì càng lúc càng lớn vậy? Lần trước thì bị Quỷ Sát, lần này lại đụng phải yêu tinh tu thành người.]
[Không đúng, thời này làm gì còn yêu quái? Cho dù có, những con yêu quái cũng có khu vực hoạt động.

Theo mình biết, khu này chỉ có một con Báo tinh mới đúng, con này từ đâu đến?]
[Bình thường mà nói, yêu quái làm sao có khả năng chủ động khiêu khích người trừ tà? Phải biết, đối đầu với người trừ ta nhất định không có kết quả tốt, tại sao nó lại làm thế? Mục đích là gì?]
Mã Tiểu Linh đang nghĩ miên man, thì làn sương tím trước mặt từ từ tản ra.

Một con quái vật màu vàng, đầy lông, xuất hiện trước mắt nàng.

Mình bò, nhưng đầu người.

Trên đầu là một cái sừng, gương mặt xanh lè, trừng đôi mắt nhìn nàng.

Trong miệng còn có một giọng trẻ con phát ra.
[Chuyện này......Nó không phải yêu quái, nhưng có cảm giác mạnh hơn Báo tinh rất nhiều.

Chú Cầu từng cho mình thấy Báo tinh, bởi vì làm nghề này phải làm quen trước, để không phải đụng nhầm người.]
Báo tinh là yêu quái tu luyện 400 năm, đã hóa thành người 50 năm.

Bình thường sẽ đứng trong mấy con hẻm nhỏ, mồi chài khách, nhân cơ hội hút một ít dương khí để tu luyện.

Có điều, nó sẽ không làm tổn thương người khác.

Vì thế, người tu đạo mới để nó yên.
Nếu yêu quái tuân thủ quy tắc, không làm tổn hại con người.


Thì người tu đạo, sẽ không làm khó dễ nó.
Báo tinh mà nàng biết, khẳng định nàng không phải là đối thủ của nó.

Nhưng Báo tinh có thể tổn thương nàng, nhưng không được phép gϊếŧ nàng.

Nhưng con yêu quái trước mắt so với Báo tinh càng lợi hại hơn, điều này làm nàng hơi hoảng sợ.
Bây giờ yêu quái ngày càng ít, có người nói, ở đoạn thời gian nào đó Yêu giới đã bị sụp đổ, chỉ còn lại hai giới Nhân và Thiên.

Yêu quái cũng bị đuổi cùng gϊếŧ tận, sau này còn lại rất ít.

Thế nhưng ai cũng có bản lĩnh tồn tại.
Quái thú mặt người hướng về phía Mã Tiểu Linh giơ cao móng vuốt, cúi đầu, cái sừng trên đầu nhắm thẳng vào người Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh nghiêng người tránh, cái sừng đâm thẳng vào chiếc xe.

Sắt thép dưới cái sừng con quái thú, chỉ giống như một tờ giấy.

Quái thú nghiêng đầu, kéo lê cái sừng, cái xe bị phá nát.
Đây là phiên bản Volkswagen Beetle giới hạn đó, nàng đã bỏ cả trăm vạn ra để mua, mà bây giời biến thành đống sắt vụn.

Với lại, mức độ phá hoại này, có sửa cũng không sửa được.
Mã Tiểu Linh khóc không ra nước mắt, gậy Phục Ma trong tay không chừng chừ, đánh thẳng vào quái thú.

Gậy Phục Ma đánh trúng thân thể của yêu thú, thì một làn khói xanh bóc lên, yêu thú gào lên, hất đầu tránh.
Mã Tiểu Linh lập tức thay lá bùa cam khác.

Yêu thú đã có kinh nghiệm, hung tợn nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, không dám tùy tiện đến gần, chỉ bào móng, thở hổn hển, bày ra tư thế tấn công.
"Ngươi là yêu thú phương nào? Báo tên ngay!" - Mã Tiểu Linh nắm chặt gậy Phục Ma hỏi.
"Hừ, đồ con người thấp kém lại muốn biết tên ta?" - Yêu thú giễu cợt, cao ngạo hất đầu.
"Vừa nhìn đã biết ngươi không phải yêu thú thuần chủng, đến tên cũng không dám nói, sợ mất mặt à? Không có gì, sao không dám nói? Chị đây sẽ không cười ngươi." - Mã Tiểu Linh chép miệng, so võ mồm với nàng à? Nàng chưa từng thua đâu nhé.

Những cuộc thi biện luận trong trường, nàng đều ẳm giải đấy.
"Láo xược, dám làm trọng thương lòng tự trọng Tê Cừ đại nhân ta.

Đồ con người thấp hèn, ngươi sẽ trả giá vì lời nói của mình." - Tê Cừ tức giận, cúi đầu húc thẳng về phía Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh đưa tay chống lên đuôi xe, nhảy lên.


Chỉ một giây, đuôi xe bị Tê Cừ ép dẹp lép.
Nhìn chiếc xe yêu quý bị biến thành phế thải, Mã Tiểu Linh tức giận.

Cầm một lá bùa, tay niệm chú, ném về phía Tê Cừ: "Long Thần nghe lệnh, Hỏa Thần Chúc Dung mượn pháp, TRỪ TÀ!"
Một quả cầu lửa bay thẳng về phía Tê Cừ, hắn vẩy vẩy đầu.

Cái sừng của hắn bị bao vây bởi lửa, tử khí nhàn nhạt lan ra ngoài quả cầu lửa, một lúc sau, lửa được dập tắt.
"Hừ, đồ con người thấp kém.

Chịu chết đi!"
Tê Cừ lóe sáng, ánh sáng càng lúc càng chói mắt.

Khi ánh sáng tụ vào nắm đấm, hướng thẳng đến chỗ Mã Tiểu Linh.

Nàng vội vàng lấy Thổ la bàn ra, một tay khác lấy ra lá bùa vàng, đánh về phía quả cầu ánh sáng bạc.
Lá bùa vàng tiếp xúc với quả cầu bạc, tạo ra một tiếng nổ cực mạnh.

Mã Tiểu Linh cảm thấy mặt đất dưới chân sắp nứt ra.
Sức mạnh của quả cầu bạc cao hơn một bậc, bay thẳng về phía Mã Tiểu Linh.

Nàng dán lá bùa cam lên Thổ la bàn, một giây, một làn sáng mỏng bao lấy nàng như vỏ trứng.

Ánh sáng bạc từ từ tiêu tan, màu sắc lá bùa cam cũng từ từ phai dần.
Mã Tiểu Linh chăm chú nhìn Tê Cừ, không hổ danh là Thượng Cổ Thần Thú.

Tuy không biết rằng tại sao Thượng Cổ Thần Thú, có thể tồn tại đến bây giờ, nhưng sức mạnh thực sự không thể xem thường.

Chỉ là một quả cầu bạc nho nhỏ, đã tiêu hao một số bùa vàng, với một lá bùa cam.
May là Thổ la bàn có cơ chế phòng ngự gấp mấy lần, nói cách khác, nếu không có Thổ la bàn, thì nàng đã xài hết hai lá bùa cam.
Suy nghĩ, lá bùa cam lúc nãy đã làm tổn tương Tê Cừ, trong lòng Mã Tiểu Linh có chút chắc chắn.

Tuy rằng Tê Cừ có lực tấn công rất mạnh, nhưng phòng ngự yếu, chỉ cần tìm cơ hội tấn công, chưa chắc đã thua.
Tê Cừ nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh cười quỷ dị: "Con người ngu xuẩn, Tê Cừ đại nhân ta phòng ngự kém sao? Đúng là con người ngu xuẩn mà, vốn chẳng cần có mặt trên đời, chịu chết đi."
Tê Cừ há miệng, một lưỡi gió mạnh từ trong miệng bay ra, hướng thẳng về cổ họng Mã Tiểu Linh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương