Lâm Hành ngồi ở trước bàn đọc sách quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mùi khói dầu ở quán cơm nhỏ dưới lầu hòa lẫn với mùi rác thối bồng bềnh trong không khí. Lâm Hành lấy một điếu thuốc châm lửa, ngửa ra sau dựa vào ghế, anh không phải là người chịu chấp nhận số phận.

Thuốc hút xong, Lâm Hành dập tắt thuốc cầm áo khoác lên nhanh chân ra cửa.

Cố Cảnh Ngôn đến thứ Hai mới gặp được Lâm Hành, Lâm Hành đã nhuộm tóc lại thành màu đen, cắt ngắn hơn. Lúc cậu bước vào cửa lớp liền thấy một nam sinh cường tráng cường thế đến nỗi tất cả mọi thứ xung quanh đều vì thế mà trở nên yếu kém hơn, anh mặc một cái áo ngắn tay màu đen, chân dài nằm trong chiếc quần đồng phục dài rộng, chắc là chỉ có anh mới bị chật trong chiếc quần như thế này.

Cố Cảnh Ngôn đi tới đặt cặp sách lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, Lâm Hành bỗng nhiên quay đầu nhìn sang. Cố Cảnh Ngôn cứng lại, lập tức ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.

“Cho tôi mượn xem bài tập Toán.” Giọng nam trầm thấp.

Cố Cảnh Ngôn vội vã mở cặp ra đưa vở cho Lâm Hành, lúc Lâm Hành nhận lấy, cậu đụng phải ngón tay Lâm Hành. Đầu ngón tay hơi nóng, Cố Cảnh Ngôn rụt tay về, “Cậu chưa làm xong à?”

“Xong rồi.” Lâm Hành nhanh chóng chộp lấy cuốn vở, nói dối không chớp mắt.

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Lâm Hành chép bài tập mà như múa bút thành văn, Cố Cảnh Ngôn đặt sữa và bánh mì sang chỗ Lâm Hành, như đang bày đồ cúng. Lâm Hành liếc chéo cậu, nói: “Gì đây?”

“Mang bữa sang cho cậu, cậu không thích sao?”

Lâm Hành thu tầm mắt lại, yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần là đồ Cố Cảnh Ngôn cho thì anh đều thích.

“Không thích thì mai tôi đổi cửa hàng khác.”

Lâm Hành không nhịn được nhếch miệng lên, nhếch đến một nửa liền đè xuống, tằng hắng một cái, tỏ vẻ uy nghiêm. Cầm hộp sữa lên cắm ống hút uống một hớp, không nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Cũng được.”

Bạch Kỳ Kỳ ở hàng trước yên lặng đặt hộp sữa chua về chỗ cũ, nhìn Lâm Hành uống sữa đắt tiền. Đệt! Cố Cảnh Ngôn cậu không biết xấu hổ thật đấy! Nhà cậu có quặng mỏ à! echkidieu2029.wordpress.com

Từ Viện ở nhà, Lâm Hành sáng sớm đã bị bắt uống một bát sữa đậu nành lớn, thêm ba cái bánh bao thịt.

Lâm Hành viết xong bài tập, trả vở lại cho Cố Cảnh Ngôn, “Buổi chiều tôi có việc không đi học, cậu chép bài giùm tôi nhé.”

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên quay đầu, nhìn Lâm Hành ung dung thong thả ăn bánh mì, mím môi, “Ò.”

Bánh mì ăn ngon đấy nhưng mà Lâm Hành muốn ói ra luôn rồi.

Anh viết bản kế hoạch đến bốn giờ sáng, rồi sắp xếp số điện thoại, tối hôm qua gần như không ngủ. Ăn xong, Lâm Hành đẩy bài tập qua một bên nằm sấp xuống, “Tôi ngủ một lúc.”

Giấc ngủ này của Lâm Hành kéo dài ba tiết, anh hoảng hốt mở mắt, ngồi dậy. Như cương thi ngẩng đầu lên, quần áo trên người trượt xuống.

Phòng học xa lạ, phía trước có tiếng đùa giỡn. Đổng Hải đuổi theo giỡn với Bạch Manh Manh, Lâm Hành hoạt động cổ, tiếng nói lanh lảnh êm tai ở bên cạnh phát ra, “Lâm ca?”

Lâm Hành hơi hoang mang, anh vẫn chưa tỉnh hẳn, có cảm giác như vẫn ở trong cơn mơ.

Anh quay đầu nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn, gương mặt quen thuộc kia, đôi mắt lạnh lùng. Lâm Hành mê luyến đôi mắt này, anh vươn tay xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, vẫn mềm như thế.

Lâm Hành phì cười ra tiếng, bóp mặt Cố Cảnh Ngôn, “Gọi ca làm gì?”

Cố Cảnh Ngôn bị vây trong tay Lâm Hành, cả người cứng ngắc. Lâm Hành bỗng nhiên hoàn hồn, anh đang làm gì vậy? Ở phía trước Đổng Hải rốt cuộc cũng bắt được Bạch Manh Manh, xoa xoa vò vò đầu nhỏ.

Trong tay là da thịt hơi lạnh của Cố Cảnh Ngôn, Lâm Hành híp mắt, thu tay lại. Ngay lập tức quay lại dáng vẻ lưu manh, buông tay dựa vào ghế, kiên quyết không thừa nhận mình đã ngủ đến mơ hồ.

“Mấy giờ rồi?”

“Còn một tiết nữa là tan học.” Cố Cảnh Ngôn cố đè xuống sự run rẩy trong giọng nói.

Lâm Hành đẩy ghế ra đứng dậy, ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng kêu, đá văng Đổng Hải và Bạch Manh Manh trước mặt mình, đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Điên thật, suýt chút nữa đã đè Cố Cảnh Ngôn ra hôn rồi.

Vậy mà cho là mình đang mơ, Lâm Hành cũng không ít lần nằm mơ thấy mình “làm” Cố Cảnh Ngôn khóc khản tiếng. Đi vào phòng vệ sinh cởi quần ra xả nước, yên lặng nhìn thẳng.

Phía sau có tiếng bước chân, Lâm Hành quay đầu lại nhìn, sợ đến nỗi suýt teo cả chim.

Cố Cảnh Ngôn bị “chim lớn” dọa sợ, quay đầu lại ra ngoài.

Lâm Hành tỉnh hẳn, kéo quần lên rửa tay, ra cửa nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn đứng dưới tàng cây cách đó không xa đang hút thuốc. Lâm Hành lần đầu tiên thấy cậu hút thuốc, cậu cúi thấp đầu, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, dường như còn hơi run.

Run cái đếch gì?

Bước chân Lâm Hành dừng lại, cau mày, anh có một suy nghĩ rất to gan.

Cố Cảnh Ngôn có phải là cũng quay về rồi không? Cố Cảnh Ngôn cũng rất e sợ, năm đó cậu đã như vậy. Sau khi hôn, Cố Cảnh Ngôn phản ứng rất lớn. Sau khi Lâm Hành phạm tội vào tù, Cố Cảnh Ngôn bay đến Anh quốc, mỗi người một ngả.

Lâm Hành lập tức lắc đầu, nếu như Cố Cảnh Ngôn cũng trở về, chắc chắn sẽ phân rõ giới hạn với mình ngay từ đầu. Cậu ta làm gì mà ngốc như vậy? Để cho một thằng gay mình ghét sờ soạng nắm tay mình à?

Không logic chút nào.

“Cậu biết hút thuốc?”

Cố Cảnh Ngôn không kịp chuẩn bị, bị sặc khói, che miệng ho khan. Đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Lâm Hành, gật đầu.

Lâm Hành một tay đút túi, nhìn ra phía sau, cái đầu to của lão Lưu đang lắc lắc gần trong gang tấc. Nhanh tay dập tắt thuốc của Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Lâm Hành cậu lại hút thuốc à?” Lưu Vũ nhìn thấy thuốc lá trên tay Lâm Hành, lập tức quát, “Lại muốn bị phạt phải không? Có còn xem mình là học sinh không hả?”

Lâm Hành ném tàn thuốc vào thùng rác, đá khẽ Cố Cảnh Ngôn, ra hiệu cho cậu đi trước. Cố Cảnh Ngôn da mặt mỏng, bị bắt được đang hút thuốc dạy bảo hai câu chắc chắn cậu không chịu được.

“Là em hút.” Cố Cảnh Ngôn mở miệng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Vũ, “Em hút thuốc.”

Lưu Vũ há miệng, ngữ điệu xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, “Em không cần bao che cho nó, em về lớp đi.”

“Em —— ”

Lâm Hành đẩy gáy Cố Cảnh Ngôn đi ra ngoài, “Về lớp đi, cần gì cậu bao che cho tôi, từ lớp 10 tôi đã hút thuốc rồi ai mà không biết? Nói nhảm gì nữa?”

“Lớp 10 đã hút thuốc mà cậu còn lý luận?” Đỉnh đầu Lưu Vũ bốc khói, “Vào văn phòng tôi ngay!”

Lưu Vũ phải giải quyết chuyện đời người trước đã, không thể thao thao bất tuyệt mắng Lâm Hành, bước vào phòng vệ sinh. Lâm Hành nhún vai, một tay đút túi đi về phía trước.

Cố Cảnh Ngôn nhìn anh, nhíu mày đuổi tới.”Thầy sẽ mắng cậu đấy.”

“Thì sao?”

Cố Cảnh Ngôn tiến lên chặn đường Lâm Hành, trong mắt cậu chợt lóe phẫn nộ, nhưng rất nhanh liền tiêu tan. Cậu siết nắm đấm, nhìn chằm chằm Lâm Hành, “Người hút thuốc là tôi.”

Lâm Hành theo thói quen giơ cổ tay lên nhìn thời gian, phát hiện mình không có đeo đồng hồ, điều kiện kinh tế nhà anh chỉ có thể đeo đồng hồ điện tử bằng nhựa, anh ngại nó xấu quắc.

“Rồi sao?”

Nếu như Lâm Hành không đối xử với cậu tốt như vậy, Cố Cảnh Ngôn cũng sẽ không mất khống chế. Trong kế hoạch cuộc đời của cậu không có tình yêu, không có tình cảm riêng tư, nhưng mỗi một thứ này đều xuất hiện trong cuộc đời cậu.

Ánh mắt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, tất cả đều quen thuộc

Rồi sao?

Cố Cảnh Ngôn lui về phía sau nửa bước, cúi đầu, “Tôi đi tìm thầy.”

“Cố Cảnh Ngôn!”

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu.

Lâm Hành một tay đút túi, vẫn là dáng vẻ dửng dưng như không, hất cái cằm lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt bễ nghễ, “Nghe lời tôi, sau này tôi bảo vệ cậu, không nghe thì cậu chơi một mình.”

Anh bước ra chân dài, nện từng bước lạnh lẽo đi khỏi tầm mắt Cố Cảnh Ngôn.

Cố Cảnh Ngôn đứng ở cửa phòng giáo viên chủ nhiệm, Lưu Vũ đối xử khá là dịu dàng với Cố Cảnh Ngôn, đây là học trò cưng của trường, “Sao em còn chưa đi? Sắp tới giờ vào lớp rồi.”

“Người hút thuốc là em.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Lâm Hành không hút thuốc ở trường học.”

“Em không cần nói đỡ cho nó.”

“Em không có nói đỡ cho bạn, em nghiện thuốc lá, mới vừa rồi nhịn không được.” Ánh mắt Cố Cảnh Ngôn rất bình tĩnh, lại có chút thận trọng không đúng tuổi, “Cậu ấy rất chăm sóc —— bạn học mới, sợ em bị thầy mắng.”

Lưu Vũ há miệng không nói được gì, Cố Cảnh Ngôn không giống như đang nói dối.

“Hả?”

“Lâm Hành không phải học sinh hư.”

Lưu Vũ còn có thể nói cái gì, nín nửa ngày, mới nói: “Sau này đừng hút thuốc trong tường.”

“Em biết rồi, em sẽ nhớ kỹ.” Cố Cảnh Ngôn tiến lùi có giới hạn, thái độ rất khiêm nhường, vừa mắt hơn nhiều so với loại người mắt cao hơn đầu như Lâm Hành.

“Về lớp đi.”

“Cám ơn thầy.”

Lưu Vũ bị đám nhóc con làm tức đến nỗi tóc bạc hơn một nửa, được Cố Cảnh Ngôn trả lời ngoan hiền như vậy, đắc ý trở về văn phòng, trừng phạt là cái gì? Là cái rắm.

Cố Cảnh Ngôn từ cửa sau đi vào kéo ghế ra ngồi vào, tiết cuối là tiết Ngữ văn, cậu lấy sách giáo khoa ra.

“Cậu đi tìm thầy Lưu?”

Cố Cảnh Ngôn quay đầu, Lâm Hành mặt không hề cảm xúc nhét sách vào bàn học, đứng dậy khiêng bàn sang bên kia, vô cùng phong nhã chiếm góc bên phải phòng học.

(chời má ảnh giận thiệt:))))))))))

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Thầy Ngữ văn vừa bước vào lớp: “…”

Khoan hãy nói, cái hàng cuối cùng nhìn có vẻ đối xứng đấy nhỉ, đẹp đấy.

Lâm Hành cả ngày học hành cợt nhả, thầy Ngữ văn chỉ coi không nhìn thấy, tiếp tục giảng bài.

Đổng Hải vừa nhìn điệu bộ này, liền vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Lâm Hành rốt cuộc cũng tách khỏi Cố Cảnh Ngôn rồi. Cấp tốc ôm sách, chạy đến chỗ phía trước Lâm Hành.

Thầy Ngữ văn không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, “Đổng Hải em đi ra ngoài!”

Đổng Hải: “…”

Thầy Ngữ văn muốn dựng tóc luôn, nói: “Ai còn đổi chỗ ngồi thì đi ra ngoài ngay cho tôi.”

Lâm Hành lấy một cái máy nhắn tin mới từ trong cặp, điện thoại di động quá mắc, bây giờ anh chưa mua nổi. Lâm Hành nhìn thấy một mã số trên màn hình, ghi vào sổ tay.

Chuông tan học vừa vang lên, Lâm Hành cầm cặp sách quàng lên vai, kéo ghế ra đi từ cửa sau.

Huyết áp thầy Ngữ văn tăng vọt, muốn động thủ đánh người.

Ngay sau đó, Cố Cảnh Ngôn cũng cầm cặp và áo khoác đi theo sau, người thứ hai đi ra khỏi lớp.

Thầy Ngữ văn hít sâu, không thể nổi nóng.

Những người khác như ong vỡ tổ nhắm về phía cửa, thầy Ngữ văn không thể nhịn được nữa, đập giáo án lên bàn, “Tôi phải tìm giáo viên chủ nhiệm của các cô các cậu, chịu hết nổi!”

“Lâm ca?”

Lâm Hành trèo lên xe đạp, cặp đeo trên vai, quay đầu lại, “Theo tôi làm gì?”

Cố Cảnh Ngôn không nói lời nào, vóc người gầy gò của cậu mặc đồng phục học sinh rộng rãi, nhìn rất đơn bạc. Ngón tay tái nhợt siết khóa cặp, mái tóc hơi dài che khuất khuôn mặt, cũng trèo lên xe đạp.

Lâm Hành nhíu mày, Cố Cảnh Ngôn tật xấu gì đây?

Lâm Hành đạp đến cổng trường, Cố Cảnh Ngôn còn đi sau lưng, Lâm Hành phanh xe giẫm lên đất quay đầu lại, “Cậu có chuyện gì không?”

“Cậu đang tức giận à?” Cố Cảnh Ngôn cũng dừng xe, đôi mắt trong trẻo nhìn anh.

Giận bà nội cậu đấy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương