Trở Về Tuổi Mười Bảy
-
Chương 39
“Xe anh không phóng nhanh à? Ở bãi đậu xe tốc độ tối đa là hai mươi anh muốn chết phải không?” Lâm Hành đẩy Lưu Vũ vào chỗ không có mưa, chỉ vào tài xế lái xe, “Ở đây có luật đàng hoàng, tôi tìm cảnh sát giao thông tới nói chuyện với anh.”
Dáng người Lâm Hành cao lớn, mặt rất hung dữ, người kia thu đầu về đạp ga chạy đi.
Lâm Hành nhìn Lưu Vũ, nói, “Hai người ở đây chờ, tôi đi lái xe.”
Lưu Vũ nhíu mày, mất mặt trước hai đứa nhỏ. Mới vừa định từ chối, Cố Cảnh Ngôn mở miệng, “Mưa rồi, ít nhất cũng phải tìm một chỗ tránh mưa chứ, thầy Lưu?”
Lưu Vũ xụ miệng, không cười nổi.
Lâm Hành rất nhanh lái xe tới, anh trước tiên xuống xe che dù cho Cố Cảnh Ngôn.
Lưu Vũ: “…”
Hai đứa này cũng thật là không kiêng dè chút nào.
Sau khi lên xe, Lưu Vũ nhìn Lâm Hành, “Em mới vừa đủ mười tám tuổi mà phải không? Em có bằng lái rồi sao?”
Đời trước có.
Lâm Hành lái xe đi ra ngoài, nói: “Gần đây có một tiệm bán đồ ăn Quảng Đông cũng rất ngon, qua đó ăn nhé.”
“Không cần.” Lưu Vũ nói, “Thả thầy ở trạm xe buýt phía trước là được rồi.”
“Ăn một bữa cơm thôi mà, coi như là bọn em cảm ơn thầy đi.”
“Thầy cũng có làm gì đâu.”
“Ăn cơm xong em đưa thầy về.” Lâm Hành nghĩ đến mấy ngày trước Cố Cảnh Ngôn nói về chuyện Chu Khải Sinh, liền cảm thấy Lưu Vũ cũng là một người đáng thương. Thế giới này, đáng buồn nhất chính là ham muốn đơn phương. Thầy ấy yêu phải một con ngựa hoang chỉ mãi nghĩ về thảo nguyên.
Lưu Vũ che miệng ho khan, Cố Cảnh Ngôn quay đầu lại đưa cho hắn một chai nước. Cố Cảnh Ngôn không nhiều lời, vậy nên mới hợp với Lâm Hành, Lâm Hành nói nhiều muốn chết, Lưu Vũ nở nụ cười, “Cảm ơn.”
Đến quán ăn, Lâm Hành gọi món xong liền dựa lên ghế.
Thần sắc Lưu Vũ rất hoang mang, cứ nhìn máy nhắn tin mãi, hắn vẫn dùng máy nhắn tin loại cũ.
“Thầy đang chờ điện thoại à?”
Lưu Vũ lắc đầu một cái, uống một hớp nước, mới lên tiếng, “Mẹ em không sao chứ?”
“Làm xong phẫu thuật rồi, hiện đang trong giai đoạn hồi phục.”
Lưu Vũ nhìn Cố Cảnh Ngôn, nghĩ đến mẹ Cố Cảnh Ngôn đại náo trường học, “Ba mẹ đều biết chuyện của các em sao?”
“Dạ.” Lâm Hành uống hết nước, tiện tay rót cho Cố Cảnh Ngôn một chén.
“Ba mẹ em không có phản ứng gì sao?”
“Bọn họ rất văn minh.”
Cố Cảnh Ngôn liếc Lâm Hành một cái, ba mẹ Lâm Hành đúng là hiếm có.
Sau Lưu Vũ không nói gì thêm, cơm ăn được một nửa, điện thoại Lưu Vũ vang lên, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại. Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn nhìn nhau, Cố Cảnh Ngôn nói, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” Lâm Hành múc canh cho Cố Cảnh Ngôn, “Ăn cơm đi, gặp thì giúp, không biết thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, ai cũng có số mệnh riêng.”
Lưu Vũ đi rất lâu, Lâm Hành tính tiền xong ra cửa gặp phải Lưu Vũ đồng thời vào cửa với Chu Khải Sinh. Chu Khải Sinh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, đeo một cái kính mắt hẹp, nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn vươn tay, “Cố tổng.”
Cố Cảnh Ngôn cũng bắt tay một cái, Chu Khải Sinh không có hỏi Lâm Hành, chắc là cảm thấy Lâm Hành là một thằng nhóc không có tư cách bắt tay với hắn. Lâm Hành lần đầu tiên nhìn thấy Chu Khải Sinh thì thấy hắn cũng được, sau khi biết hắn là tên xấu xa, thì chút hảo cảm chẳng còn lại gì.
Lưu Vũ nghe thấy hai chữ “Cố tổng” liền ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Em không phải học sinh?”
“Bán hàng chút thôi.” Cố Cảnh Ngôn nói.
Lưu Vũ trợn mắt ngoác mồm, học sinh của hắn đều là thần tiên từ đâu tới vậy?
Chu Khải Sinh nhìn thấy nét mặt quen thuộc trên mặt Cố Cảnh Ngôn, nói, “Cậu có thời gian không? Tôi mời trà chiều nhé? Cám ơn các cậu đã chăm sóc Tiểu Vũ.”
Bên ngoài mưa đã bớt, quần áo trên người Lưu Vũ đã ướt hết, một tên mập lạc quan bây giờ thoạt nhìn có chút chật vật, đứng bên cạnh một Chu Khải Sinh áo mũ chỉnh tề thật sự rất trào phúng.
“Quần áo của thầy ấy đều ướt cả rồi, anh không đưa thầy ấy về nhà thay đồ sao?” Lâm Hành mở miệng, cười hờ hững, “Trà chiều thì lúc nào uống chả được, nhưng thầy ấy có thể bị cảm đấy.”
Chu Khải Sinh ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Hành, Lâm Hành nói, “Thầy Lưu, thầy về với Chu tiên sinh hay là em đưa thầy về?”
“Nếu mọi người có chuyện cần bàn bạc thì thôi vậy, tôi không sao.”
Lâm Hành một tay đút túi, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Khải Sinh, “Hẹn ngày khác đi.”
Chu Khải Sinh suy tư nhìn về phía Lâm Hành, Lâm Hành nói, “Tôi tên Lâm Hành, bạn trai của Tiểu Cảnh.”
Chu Khải Sinh nhíu mày, có vẻ rất không vừa ý câu nói của Lâm Hành, mà cũng không hề nói gì, gật gật đầu, “Vậy chúng tôi đi trước.”
Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, Lâm Hành bung dù ôm lấy Cố Cảnh Ngôn đi về phía bãi đậu xe, khịt mũi coi thường, “Lão Lưu cũng não tàn thật, một người không để ý thầy, hắn ta rốt cuộc có mưu đồ gì?”
Cố Cảnh Ngôn nhìn gò má Lâm Hành, dù không lớn, đều che hết trên người cậu, nửa bên vai Lâm Hành đều ướt. Đến trước xe, Lâm Hành mở cửa xe nhét Cố Cảnh Ngôn vào, vòng sang bên kia thu dù lại. Bật đèn xi nhan, lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Khóe mắt nhìn thấy đèn đuôi xe Chu Khải Sinh lấp loé, lại không có khởi động.
“Bọn họ đang cãi nhau.” Cố Cảnh Ngôn đột nhiên mở miệng.
Lâm Hành im lặng, Cố Cảnh Ngôn nói, “Em nghe được một chuyện rất thú vị.”
“Cái gì?”
“Thầy Lưu và Chu Khải Sinh cấp ba đã hẹn hò, lớp 12 thầy Lưu làm loạn với người trong nhà, đoạn tuyệt quan hệ. Thầy ấy bỏ học đi làm một năm, tiền kiếm được đều dùng để chu cấp cho Chu Khải Sinh học đại học, sau này thầy mới tự thi vào đại học Sư phạm, rồi làm giáo viên.”
Lâm Hành híp mắt, một hồi lâu sau mới nói, “Chu Khải Sinh dự định làm sao trở lại?”
“Không biết.”
Lâm Hành phanh xe một cái, quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Có phải là khi thầy biến mất thì Chu Khải Sinh mới có thể trở lại không?”
“Chắc là không đâu.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Bọn họ quen nhau tận ba mươi năm, cho dù không còn tình yêu, cũng sẽ không máu lạnh đến nỗi dùng mạng của đối phương để đổi lấy tự do.”
Đến cuối tháng, cổ phiếu của Lâm Hành đã vọt lên hai lần, Lâm Hành không ham chiến. Anh đang đánh cược mà, cũng không ở lâu, kiếm được một chút liền rút lui.
Vốn nghĩ có thể kiếm lời năm mươi vạn là đủ rồi, kết quả vượt qua mong muốn, tới tay tổng cộng bảy mươi sáu vạn.
Lâm Hành có được chậu vàng đầu tiên, anh bỏ ra mười vạn mua hai chiếc nhẫn ở tiệm trang sức lớn nhất tại trung tâm thành phố, muốn mua đồ tốt một chút. Nhưng nam giới mà, đắt nữa cũng chẳng ra gì, huống hồ vào lúc này các cửa hàng xa xỉ ở quốc nội ít đến mức đáng thương, ở thành phố hạng hai rất khó mua được kim cương.
Cố Cảnh Ngôn bởi vì phải đến thành phố B họp, ngay trước mồng 1 đã đi rồi. Vốn là mồng 1 phải bắt chuyến bay về thành phố C, nhưng sáng sớm mồng 1 có báo động bão, tất cả các chuyến bay trên toàn quốc đều bị hủy.
Năm 2000 không có tàu cao tốc, đường cao tốc toàn quốc vẫn không chưa được thuận tiện, phần lớn đều là quốc lộ. Thông báo hủy chuyến bay của Cố Cảnh Ngôn tới kịp thời, cho nên Lâm Hành sáu giờ sáng đã xuất phát. Anh lái xe chạy tới thành phố B, chạy không ngừng nghỉ, mười một giờ rưỡi tối đến thành phố B.
Cố Cảnh Ngôn ở thành phố B không có bất động sản, nên ở khách sạn. Thành phố B trời mưa rào. Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành gọi mấy cú điện thoại đều không thông, mới vừa dự định ngủ điện thoại vang lên, Cố Cảnh Ngôn cầm lên thấy là Lâm Hành, đi ra ghế sô pha bắt máy, “Anh Lâm?”
“Mở cửa ra.”
Cố Cảnh Ngôn sửng sốt, “Hả?”
“Mở cửa, quà của em tới rồi.”
Cố Cảnh Ngôn hớn hở chạy tới, mở cửa ra liền thấy Lâm Hành mặc cái áo sơmi màu đen, quần dài màu đen đứng ở cửa, anh nghiêng đầu, ánh mắt mê người chứa ý cười, “Sinh nhật vui vẻ.”
Cố Cảnh Ngôn ôm lấy Lâm Hành, Lâm Hành nắm eo Cố Cảnh Ngôn, trở tay đóng cửa lại. “Có trễ không?”
“Không trễ.” Trong mắt Cố Cảnh Ngôn chỉ có Lâm Hành, cậu nuốt nước bọt, “Anh Lâm?”
“Hả?”
Tay Cố Cảnh Ngôn víu trên cổ Lâm Hành, nhìn anh chăm chú, “Em cứ tưởng là hôm nay không được gặp anh.”
“Em muốn gặp, nhất định có thể gặp.” Lâm Hành cúi đầu hôn Cố Cảnh Ngôn, từ từ làm sâu hơn nụ hôn này, hôn cho đến khi Cố Cảnh Ngôn thở hồng hộc. Lâm Hành một tay ôm lấy Cố Cảnh Ngôn đè lên tủ, cắn hầu kết Cố Cảnh Ngôn, “Ngày mai có phải đến công ty không? Còn họp nữa không?”
Cố Cảnh Ngôn bị hôn đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không chứa được gì khác, “Cái gì?”
“Nếu như phải gặp người ngoài, thì anh không hôn cổ em nữa, còn không gặp thì chúng ta chơi thả ga.”
Lưng Cố Cảnh Ngôn kề sát trên tủ, trong lòng là người đàn ông hormone đang tăng cao, một lúc lâu sau mới phát ra tiếng, “Anh muốn thế nào thì thế đó, em là của anh mà.”
Lâm Hành không khách khí nữa, vừa đúng mười hai giờ anh đè Cố Cảnh Ngôn lên tường mạnh mẽ tiến vào. Cố Cảnh Ngôn ngước đầu, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khẽ, “Anh —— ”
“Mười tám tuổi hay là ba mươi hai tuổi?” Lâm Hành cắn cằm Cố Cảnh Ngôn, “Hả?”
“Anh muốn em bao nhiêu thì em bấy nhiêu.” Cố Cảnh Ngôn bị Lâm Hành đâm vào lui về phía sau, kề sát tới trên tường, cậu tóm lấy cánh tay Lâm Hành, nhắm mắt lại.
“Cố tổng, sinh nhật vui vẻ ~ ”
Anh đâm đúng chỗ, Cố Cảnh Ngôn tê cả da đầu, căng cứng cả người níu chặt lấy Lâm Hành, giọng run rẩy mất khống chế, “Anh Lâm.”
Bọn họ kết thúc ở trên ghế sa lon, Lâm Hành ôm lấy Cố Cảnh Ngôn hút thuốc. Hai người hút xong điếu thuốc, Lâm Hành đứng dậy, Cố Cảnh Ngôn ngước mắt có chút mê man.
Lâm Hành nhặt quần lót lên mặc vào, đi tới cửa tìm cái hộp nhung trong quần dài, ôm Cố Cảnh Ngôn hôn một cái, “Quà đây.”
Cố Cảnh Ngôn mím môi, hơi căng thẳng, một hộp nhung màu xanh lam, cậu không khỏi suy nghĩ nhiều.
“Anh Lâm?”
Lâm Hành mở hộp ra lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón tay Cố Cảnh Ngôn, “Vốn định mua đồng hồ cho em, mà em đã mua rồi, tặng nhẫn có được không?”
Cố Cảnh Ngôn run rẩy, lúc ngẩng đầu đôi mắt đỏ lên, “Lâm Hành.”
Lâm Hành lấy cái còn lại đeo lên tay mình, kéo tay Cố Cảnh Ngôn qua hôn một cái, “Sau này sẽ mua cho em cái xịn hơn, bây giờ anh không có nhiều tiền, chịu nhé.”
Cố Cảnh Ngôn quay mặt đi nghẹn ngào một chút, Lâm Hành xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, ấn Cố Cảnh Ngôn lên vai mình, “Đừng kích động, chuyện nhỏ mà.”
Nhỏ con mẹ anh.
Cố Cảnh Ngôn ôm lấy Lâm Hành, hôn lên cổ anh, Lâm Hành nắm eo Cố Cảnh Ngôn, giọng trầm khàn, “Lại muốn một lần nữa à? Tiểu Cố tổng? Ôm chặt thế?”
Cố Cảnh Ngôn lập tức buông ra, Lâm Hành đứng dậy, “Hôm nay ăn bánh kem chưa?”
“Chưa.”
“Để anh xuống lầu xem có bán hay không.” Lâm Hành mặc quần áo vào, lấy tiền bỏ vào túi.
“Mưa lớn lắm đừng đi.” Cố Cảnh Ngôn ôm chăn ngồi ở trên ghế sa lon, “Em cũng không thích ăn đồ ngọt.”
“Sinh nhật mười tám tuổi rất quan trọng.” Ngón tay thon dài của Lâm Hành cài nút áo, lộ ra nụ cười mê người, anh tuấn vô song, “Chờ đấy, anh đi mua.”
“Vậy em đi chung với anh nhé.” Cố Cảnh Ngôn muốn mặc quần áo, Lâm Hành nhanh chân tới xoa tóc cậu, “Không cần, ở nhà chờ anh, lúc tới anh có nhìn thấy một siêu thị tiện 24h có bán bánh kem nhỏ, không xa đâu, ở con đường phía trước thôi.”
Lâm Hành cúi người hôn lên trán Cố Cảnh Ngôn, nói, “Chờ anh trở về.”
Đến gần sáng, Cố Cảnh Ngôn đi tắm rửa sạch sẽ, ra ngoài nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu kéo thấp cổ áo, trên mặt hơi nóng, Lâm Hành thích như vậy.
Sau đó nghe thấy giọng của một người khác, Cố Cảnh Ngôn cấp tốc kéo quần áo chỉnh tề, ló đầu nhìn thấy Lâm Hành cùng Lưu Vũ vào cửa. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hành bước nhanh tới đẩy Cố Cảnh Ngôn vào phòng ngủ, “Đổi bộ đồ khác đi.”
Lưu Vũ đứng ở cửa không biết nên nhìn đi đâu, hai đứa nhỏ mười tám tuổi, vẫn đều là học sinh của hắn. Một người mặc áo ngủ trên cổ có dấu hôn, một người mang theo bánh kem nhỏ trên ngón tay còn đeo nhẫn.
Hắn có nên dạy dỗ lại không?
Dáng người Lâm Hành cao lớn, mặt rất hung dữ, người kia thu đầu về đạp ga chạy đi.
Lâm Hành nhìn Lưu Vũ, nói, “Hai người ở đây chờ, tôi đi lái xe.”
Lưu Vũ nhíu mày, mất mặt trước hai đứa nhỏ. Mới vừa định từ chối, Cố Cảnh Ngôn mở miệng, “Mưa rồi, ít nhất cũng phải tìm một chỗ tránh mưa chứ, thầy Lưu?”
Lưu Vũ xụ miệng, không cười nổi.
Lâm Hành rất nhanh lái xe tới, anh trước tiên xuống xe che dù cho Cố Cảnh Ngôn.
Lưu Vũ: “…”
Hai đứa này cũng thật là không kiêng dè chút nào.
Sau khi lên xe, Lưu Vũ nhìn Lâm Hành, “Em mới vừa đủ mười tám tuổi mà phải không? Em có bằng lái rồi sao?”
Đời trước có.
Lâm Hành lái xe đi ra ngoài, nói: “Gần đây có một tiệm bán đồ ăn Quảng Đông cũng rất ngon, qua đó ăn nhé.”
“Không cần.” Lưu Vũ nói, “Thả thầy ở trạm xe buýt phía trước là được rồi.”
“Ăn một bữa cơm thôi mà, coi như là bọn em cảm ơn thầy đi.”
“Thầy cũng có làm gì đâu.”
“Ăn cơm xong em đưa thầy về.” Lâm Hành nghĩ đến mấy ngày trước Cố Cảnh Ngôn nói về chuyện Chu Khải Sinh, liền cảm thấy Lưu Vũ cũng là một người đáng thương. Thế giới này, đáng buồn nhất chính là ham muốn đơn phương. Thầy ấy yêu phải một con ngựa hoang chỉ mãi nghĩ về thảo nguyên.
Lưu Vũ che miệng ho khan, Cố Cảnh Ngôn quay đầu lại đưa cho hắn một chai nước. Cố Cảnh Ngôn không nhiều lời, vậy nên mới hợp với Lâm Hành, Lâm Hành nói nhiều muốn chết, Lưu Vũ nở nụ cười, “Cảm ơn.”
Đến quán ăn, Lâm Hành gọi món xong liền dựa lên ghế.
Thần sắc Lưu Vũ rất hoang mang, cứ nhìn máy nhắn tin mãi, hắn vẫn dùng máy nhắn tin loại cũ.
“Thầy đang chờ điện thoại à?”
Lưu Vũ lắc đầu một cái, uống một hớp nước, mới lên tiếng, “Mẹ em không sao chứ?”
“Làm xong phẫu thuật rồi, hiện đang trong giai đoạn hồi phục.”
Lưu Vũ nhìn Cố Cảnh Ngôn, nghĩ đến mẹ Cố Cảnh Ngôn đại náo trường học, “Ba mẹ đều biết chuyện của các em sao?”
“Dạ.” Lâm Hành uống hết nước, tiện tay rót cho Cố Cảnh Ngôn một chén.
“Ba mẹ em không có phản ứng gì sao?”
“Bọn họ rất văn minh.”
Cố Cảnh Ngôn liếc Lâm Hành một cái, ba mẹ Lâm Hành đúng là hiếm có.
Sau Lưu Vũ không nói gì thêm, cơm ăn được một nửa, điện thoại Lưu Vũ vang lên, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại. Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn nhìn nhau, Cố Cảnh Ngôn nói, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” Lâm Hành múc canh cho Cố Cảnh Ngôn, “Ăn cơm đi, gặp thì giúp, không biết thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, ai cũng có số mệnh riêng.”
Lưu Vũ đi rất lâu, Lâm Hành tính tiền xong ra cửa gặp phải Lưu Vũ đồng thời vào cửa với Chu Khải Sinh. Chu Khải Sinh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, đeo một cái kính mắt hẹp, nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn vươn tay, “Cố tổng.”
Cố Cảnh Ngôn cũng bắt tay một cái, Chu Khải Sinh không có hỏi Lâm Hành, chắc là cảm thấy Lâm Hành là một thằng nhóc không có tư cách bắt tay với hắn. Lâm Hành lần đầu tiên nhìn thấy Chu Khải Sinh thì thấy hắn cũng được, sau khi biết hắn là tên xấu xa, thì chút hảo cảm chẳng còn lại gì.
Lưu Vũ nghe thấy hai chữ “Cố tổng” liền ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Em không phải học sinh?”
“Bán hàng chút thôi.” Cố Cảnh Ngôn nói.
Lưu Vũ trợn mắt ngoác mồm, học sinh của hắn đều là thần tiên từ đâu tới vậy?
Chu Khải Sinh nhìn thấy nét mặt quen thuộc trên mặt Cố Cảnh Ngôn, nói, “Cậu có thời gian không? Tôi mời trà chiều nhé? Cám ơn các cậu đã chăm sóc Tiểu Vũ.”
Bên ngoài mưa đã bớt, quần áo trên người Lưu Vũ đã ướt hết, một tên mập lạc quan bây giờ thoạt nhìn có chút chật vật, đứng bên cạnh một Chu Khải Sinh áo mũ chỉnh tề thật sự rất trào phúng.
“Quần áo của thầy ấy đều ướt cả rồi, anh không đưa thầy ấy về nhà thay đồ sao?” Lâm Hành mở miệng, cười hờ hững, “Trà chiều thì lúc nào uống chả được, nhưng thầy ấy có thể bị cảm đấy.”
Chu Khải Sinh ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Hành, Lâm Hành nói, “Thầy Lưu, thầy về với Chu tiên sinh hay là em đưa thầy về?”
“Nếu mọi người có chuyện cần bàn bạc thì thôi vậy, tôi không sao.”
Lâm Hành một tay đút túi, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Khải Sinh, “Hẹn ngày khác đi.”
Chu Khải Sinh suy tư nhìn về phía Lâm Hành, Lâm Hành nói, “Tôi tên Lâm Hành, bạn trai của Tiểu Cảnh.”
Chu Khải Sinh nhíu mày, có vẻ rất không vừa ý câu nói của Lâm Hành, mà cũng không hề nói gì, gật gật đầu, “Vậy chúng tôi đi trước.”
Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, Lâm Hành bung dù ôm lấy Cố Cảnh Ngôn đi về phía bãi đậu xe, khịt mũi coi thường, “Lão Lưu cũng não tàn thật, một người không để ý thầy, hắn ta rốt cuộc có mưu đồ gì?”
Cố Cảnh Ngôn nhìn gò má Lâm Hành, dù không lớn, đều che hết trên người cậu, nửa bên vai Lâm Hành đều ướt. Đến trước xe, Lâm Hành mở cửa xe nhét Cố Cảnh Ngôn vào, vòng sang bên kia thu dù lại. Bật đèn xi nhan, lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Khóe mắt nhìn thấy đèn đuôi xe Chu Khải Sinh lấp loé, lại không có khởi động.
“Bọn họ đang cãi nhau.” Cố Cảnh Ngôn đột nhiên mở miệng.
Lâm Hành im lặng, Cố Cảnh Ngôn nói, “Em nghe được một chuyện rất thú vị.”
“Cái gì?”
“Thầy Lưu và Chu Khải Sinh cấp ba đã hẹn hò, lớp 12 thầy Lưu làm loạn với người trong nhà, đoạn tuyệt quan hệ. Thầy ấy bỏ học đi làm một năm, tiền kiếm được đều dùng để chu cấp cho Chu Khải Sinh học đại học, sau này thầy mới tự thi vào đại học Sư phạm, rồi làm giáo viên.”
Lâm Hành híp mắt, một hồi lâu sau mới nói, “Chu Khải Sinh dự định làm sao trở lại?”
“Không biết.”
Lâm Hành phanh xe một cái, quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Có phải là khi thầy biến mất thì Chu Khải Sinh mới có thể trở lại không?”
“Chắc là không đâu.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Bọn họ quen nhau tận ba mươi năm, cho dù không còn tình yêu, cũng sẽ không máu lạnh đến nỗi dùng mạng của đối phương để đổi lấy tự do.”
Đến cuối tháng, cổ phiếu của Lâm Hành đã vọt lên hai lần, Lâm Hành không ham chiến. Anh đang đánh cược mà, cũng không ở lâu, kiếm được một chút liền rút lui.
Vốn nghĩ có thể kiếm lời năm mươi vạn là đủ rồi, kết quả vượt qua mong muốn, tới tay tổng cộng bảy mươi sáu vạn.
Lâm Hành có được chậu vàng đầu tiên, anh bỏ ra mười vạn mua hai chiếc nhẫn ở tiệm trang sức lớn nhất tại trung tâm thành phố, muốn mua đồ tốt một chút. Nhưng nam giới mà, đắt nữa cũng chẳng ra gì, huống hồ vào lúc này các cửa hàng xa xỉ ở quốc nội ít đến mức đáng thương, ở thành phố hạng hai rất khó mua được kim cương.
Cố Cảnh Ngôn bởi vì phải đến thành phố B họp, ngay trước mồng 1 đã đi rồi. Vốn là mồng 1 phải bắt chuyến bay về thành phố C, nhưng sáng sớm mồng 1 có báo động bão, tất cả các chuyến bay trên toàn quốc đều bị hủy.
Năm 2000 không có tàu cao tốc, đường cao tốc toàn quốc vẫn không chưa được thuận tiện, phần lớn đều là quốc lộ. Thông báo hủy chuyến bay của Cố Cảnh Ngôn tới kịp thời, cho nên Lâm Hành sáu giờ sáng đã xuất phát. Anh lái xe chạy tới thành phố B, chạy không ngừng nghỉ, mười một giờ rưỡi tối đến thành phố B.
Cố Cảnh Ngôn ở thành phố B không có bất động sản, nên ở khách sạn. Thành phố B trời mưa rào. Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành gọi mấy cú điện thoại đều không thông, mới vừa dự định ngủ điện thoại vang lên, Cố Cảnh Ngôn cầm lên thấy là Lâm Hành, đi ra ghế sô pha bắt máy, “Anh Lâm?”
“Mở cửa ra.”
Cố Cảnh Ngôn sửng sốt, “Hả?”
“Mở cửa, quà của em tới rồi.”
Cố Cảnh Ngôn hớn hở chạy tới, mở cửa ra liền thấy Lâm Hành mặc cái áo sơmi màu đen, quần dài màu đen đứng ở cửa, anh nghiêng đầu, ánh mắt mê người chứa ý cười, “Sinh nhật vui vẻ.”
Cố Cảnh Ngôn ôm lấy Lâm Hành, Lâm Hành nắm eo Cố Cảnh Ngôn, trở tay đóng cửa lại. “Có trễ không?”
“Không trễ.” Trong mắt Cố Cảnh Ngôn chỉ có Lâm Hành, cậu nuốt nước bọt, “Anh Lâm?”
“Hả?”
Tay Cố Cảnh Ngôn víu trên cổ Lâm Hành, nhìn anh chăm chú, “Em cứ tưởng là hôm nay không được gặp anh.”
“Em muốn gặp, nhất định có thể gặp.” Lâm Hành cúi đầu hôn Cố Cảnh Ngôn, từ từ làm sâu hơn nụ hôn này, hôn cho đến khi Cố Cảnh Ngôn thở hồng hộc. Lâm Hành một tay ôm lấy Cố Cảnh Ngôn đè lên tủ, cắn hầu kết Cố Cảnh Ngôn, “Ngày mai có phải đến công ty không? Còn họp nữa không?”
Cố Cảnh Ngôn bị hôn đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không chứa được gì khác, “Cái gì?”
“Nếu như phải gặp người ngoài, thì anh không hôn cổ em nữa, còn không gặp thì chúng ta chơi thả ga.”
Lưng Cố Cảnh Ngôn kề sát trên tủ, trong lòng là người đàn ông hormone đang tăng cao, một lúc lâu sau mới phát ra tiếng, “Anh muốn thế nào thì thế đó, em là của anh mà.”
Lâm Hành không khách khí nữa, vừa đúng mười hai giờ anh đè Cố Cảnh Ngôn lên tường mạnh mẽ tiến vào. Cố Cảnh Ngôn ngước đầu, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khẽ, “Anh —— ”
“Mười tám tuổi hay là ba mươi hai tuổi?” Lâm Hành cắn cằm Cố Cảnh Ngôn, “Hả?”
“Anh muốn em bao nhiêu thì em bấy nhiêu.” Cố Cảnh Ngôn bị Lâm Hành đâm vào lui về phía sau, kề sát tới trên tường, cậu tóm lấy cánh tay Lâm Hành, nhắm mắt lại.
“Cố tổng, sinh nhật vui vẻ ~ ”
Anh đâm đúng chỗ, Cố Cảnh Ngôn tê cả da đầu, căng cứng cả người níu chặt lấy Lâm Hành, giọng run rẩy mất khống chế, “Anh Lâm.”
Bọn họ kết thúc ở trên ghế sa lon, Lâm Hành ôm lấy Cố Cảnh Ngôn hút thuốc. Hai người hút xong điếu thuốc, Lâm Hành đứng dậy, Cố Cảnh Ngôn ngước mắt có chút mê man.
Lâm Hành nhặt quần lót lên mặc vào, đi tới cửa tìm cái hộp nhung trong quần dài, ôm Cố Cảnh Ngôn hôn một cái, “Quà đây.”
Cố Cảnh Ngôn mím môi, hơi căng thẳng, một hộp nhung màu xanh lam, cậu không khỏi suy nghĩ nhiều.
“Anh Lâm?”
Lâm Hành mở hộp ra lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón tay Cố Cảnh Ngôn, “Vốn định mua đồng hồ cho em, mà em đã mua rồi, tặng nhẫn có được không?”
Cố Cảnh Ngôn run rẩy, lúc ngẩng đầu đôi mắt đỏ lên, “Lâm Hành.”
Lâm Hành lấy cái còn lại đeo lên tay mình, kéo tay Cố Cảnh Ngôn qua hôn một cái, “Sau này sẽ mua cho em cái xịn hơn, bây giờ anh không có nhiều tiền, chịu nhé.”
Cố Cảnh Ngôn quay mặt đi nghẹn ngào một chút, Lâm Hành xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, ấn Cố Cảnh Ngôn lên vai mình, “Đừng kích động, chuyện nhỏ mà.”
Nhỏ con mẹ anh.
Cố Cảnh Ngôn ôm lấy Lâm Hành, hôn lên cổ anh, Lâm Hành nắm eo Cố Cảnh Ngôn, giọng trầm khàn, “Lại muốn một lần nữa à? Tiểu Cố tổng? Ôm chặt thế?”
Cố Cảnh Ngôn lập tức buông ra, Lâm Hành đứng dậy, “Hôm nay ăn bánh kem chưa?”
“Chưa.”
“Để anh xuống lầu xem có bán hay không.” Lâm Hành mặc quần áo vào, lấy tiền bỏ vào túi.
“Mưa lớn lắm đừng đi.” Cố Cảnh Ngôn ôm chăn ngồi ở trên ghế sa lon, “Em cũng không thích ăn đồ ngọt.”
“Sinh nhật mười tám tuổi rất quan trọng.” Ngón tay thon dài của Lâm Hành cài nút áo, lộ ra nụ cười mê người, anh tuấn vô song, “Chờ đấy, anh đi mua.”
“Vậy em đi chung với anh nhé.” Cố Cảnh Ngôn muốn mặc quần áo, Lâm Hành nhanh chân tới xoa tóc cậu, “Không cần, ở nhà chờ anh, lúc tới anh có nhìn thấy một siêu thị tiện 24h có bán bánh kem nhỏ, không xa đâu, ở con đường phía trước thôi.”
Lâm Hành cúi người hôn lên trán Cố Cảnh Ngôn, nói, “Chờ anh trở về.”
Đến gần sáng, Cố Cảnh Ngôn đi tắm rửa sạch sẽ, ra ngoài nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu kéo thấp cổ áo, trên mặt hơi nóng, Lâm Hành thích như vậy.
Sau đó nghe thấy giọng của một người khác, Cố Cảnh Ngôn cấp tốc kéo quần áo chỉnh tề, ló đầu nhìn thấy Lâm Hành cùng Lưu Vũ vào cửa. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hành bước nhanh tới đẩy Cố Cảnh Ngôn vào phòng ngủ, “Đổi bộ đồ khác đi.”
Lưu Vũ đứng ở cửa không biết nên nhìn đi đâu, hai đứa nhỏ mười tám tuổi, vẫn đều là học sinh của hắn. Một người mặc áo ngủ trên cổ có dấu hôn, một người mang theo bánh kem nhỏ trên ngón tay còn đeo nhẫn.
Hắn có nên dạy dỗ lại không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook