“Em quay về lúc nào?” Lâm Hành ném quần áo ném sang, “Mặc vào.”

Cố Cảnh Ngôn mặc quần áo vào, Lâm Hành ngồi ở một đầu châm điếu thuốc, hút một hơi thật mạnh. Mượn chút tiền của cô dâu nhỏ thôi, không nghĩ lại gây ra chuyện lớn như vậy. Anh nhìn Cố Cảnh Ngôn cúi đầu rất tội nghiệp, trong lòng bối rối.

“Năm ngoái.”

Cố Cảnh Ngôn mặc quần áo vào, nói rất khẽ.

“Hút thuốc không?”

“Ừm.”

Lâm Hành đưa hộp thuốc lá tới, Cố Cảnh Ngôn ngậm điếu thuốc ngây ra nhìn Lâm Hành, mẹ kiếp, lại nợ anh ấy nữa. Lâm Hành cúi người châm lửa cho Cố Cảnh Ngôn, rồi bỏ bật lửa lên tủ đầu giường.

“Em làm sao ——” lại quay về? Câu chữ đột nhiên kẹt lại, việc này có nghĩa là Cố Cảnh Ngôn ở thế giới kia đã không còn, Lâm Hành không hỏi tiếp, cho dù là đáp án gì anh cũng không chấp nhận được.

“Em tự sát.” Cố Cảnh Ngôn toét miệng, nở nụ cười, cậu nhìn Lâm Hành, “Trong lòng có người, mới có thể sống lại.”

Lâm Hành ngẩng đầu, ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Cảnh Ngôn kẹp thuốc lá, cậu rất gầy, mạch máu màu xanh trên mu bàn tay cũng có thể thấy rõ ràng. Tư thế cậu hút thuốc rất đẹp, cái cổ thanh tú hơi tái nhợt, một đôi mắt tối tăm ẩn giấu ở trong màn đêm, “Anh cũng không còn ở đó.”

Lâm Hành đột nhiên nắm lấy cổ tay Cố Cảnh Ngôn thủ đoạn, hất cằm nghiêm nghị, “Có thật không?”

“Anh không tin à?”

“Thích anh tại sao lại đính hôn với phụ nữ?”

“Cô ấy là les, bọn em đã thỏa thuận kết hôn nửa năm.”

“Nói tiếp đi.”

Cố Cảnh Ngôn đang hút thuốc lá, trở tay một cái làm tàn thuốc rớt lên cổ tay, “Lâm Hành, em mà nói dối câu nào, em sẽ chết thật khó coi.”

Động tác của Lâm Hành rất nhanh, anh nắm lấy tay Cố Cảnh Ngôn rút điếu thuốc ra, Cố Cảnh Ngôn vẫn bị phỏng, cổ tay đỏ chót. Lâm Hành tức giận, bỗng nhiên giơ tay lên nhưng không rơi xuống trên người Cố Cảnh Ngôn. Xuống giường nhanh chân đi vào phòng khách tìm tới hộp thuốc.

Tay Cố Cảnh Ngôn bị phỏng nổi bong bóng, trên gương mặt anh tuấn của Cố Cảnh Ngôn không có chút biểu hiện gì.

“Đau không?” Lâm Hành dán miếng chống phỏng cho cậu, phát hiện trên cánh tay cậu còn có vài vết sẹo rất nhạt, cơ địa Cố Cảnh Ngôn không dễ lưu sẹo, không nhìn kĩ thì không thấy được. Lâm Hành không có sở thích xem tay người khác nên không để ý những vết này.

“Cố Cảnh Ngôn?”

“Không đau.” Cố Cảnh Ngôn một chữ quý như vàng, nói xong cũng sờ môi làm thinh.

“Vậy mà cũng không đau? Vậy sau này với em anh sẽ bớt được nhiều giai đoạn, làm thẳng luôn, dù sao em cũng không sợ đau.” Lâm Hành muốn đánh cậu, nhưng lại không nỡ ra tay, “Để tàn thuốc rớt vào tay? Giỏi nhỉ, tự mình hại mình rồi còn làm anh đau lòng?”

“Anh sẽ còn làm với em sao?” Cố Cảnh Ngôn nhìn Lâm Hành chăm chú, “Lâm Hành, anh còn cần em không?”

Tim Lâm Hành lại nhói lên, anh cười tự giễu, “Cố Cảnh Ngôn, bất kể là quá khứ hay hiện tại, chỉ cần một câu nói của em, anh có thể liều mình vì em, em nói xem anh đang làm gì đây?”

Cố Cảnh Ngôn im lặng, Lâm Hành bôi thuốc xong, đứng dậy, “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”

Cố Cảnh Ngôn lần thứ hai ôm lấy anh từ phía sau, cánh tay quấn ở bên hông anh.

“Làm gì đây Cố tổng?”

Cố Cảnh Ngôn không nói lời nào cũng không buông tay, chỉ ôm khư khư Lâm Hành.

“Thiếu gia của anh ơi.” Lâm Hành giơ tay lên, “Anh đi cất hộp thuốc, còn phải rửa tay nữa, còn dính thứ đó của em đây này. Tuy rằng anh không chê, nhưng không có nghĩa là anh muốn nằm cả tối với cái tay dính dớp này.”

Cố Cảnh Ngôn lập tức buông Lâm Hành ra.

Lâm Hành vào phòng vệ sinh tắm một cái tận nửa tiếng đồng hồ mới trở về phòng. Đây không phải là Cố Cảnh Ngôn mười bảy tuổi, cậu vẫn là người kia, chỉ là bây giờ hai người bọn họ đều khoác lớp vỏ bọc mười bảy tuổi, bắt đầu lại cuộc đời.

Lâm Hành ở trong phòng khách hút một điếu thuốc, đứng dậy về phòng, Cố Cảnh Ngôn đang ngủ nghe tiếng thì nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn tới, “Anh Lâm?”

“Còn chưa ngủ sao? Ba giờ rồi.”

Cố Cảnh Ngôn nhíu mày, không lên tiếng. Anh cũng trở về rồi, đều là người trưởng thành, cũng không có gì ngại ngùng. Lâm Hành nhấc chân lên giường, nằm xuống gối lên cánh tay.

Cố Cảnh Ngôn tắt đèn trần, chỉ để lại chiếc đèn ngủ, nằm xuống một lúc rồi vươn mình lại dúi đầu vào ngực Lâm Hành.

Lâm Hành: “…”

Cố Cảnh Ngôn nhất định phải giả vờ mười bảy tuổi tới cùng luôn sao, Cố tổng lạnh lùng nghiêm nghị vô tình đi đâu rồi?

Lâm Hành im lặng một hồi, tay hạ xuống ôm lấy vai Cố Cảnh Ngôn, “Em cho rằng cái câu anh nói ‘xin lỗi’ tức là ‘hôn nhầm’ sao?”

Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim Lâm Hành.

“Anh Lâm, anh làm em đi.”

Làm cái đầu em!

Bàn tay Lâm Hành đặt lên đầu Cố Cảnh Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve, “Sau đó em bỏ đi?”

“Anh Lâm, anh muốn hôn em không?”

Lâm Hành giơ tay ấn đầu Cố Cảnh Ngôn, khống chế cậu, nghiến răng, “Cố tổng, chỉ vì chút hiểu lầm đó mà bỏ lỡ nhiều năm như vậy sao?”

Cố Cảnh Ngôn hận đã không tắt hết đèn, cậu cúi đầu xuống, siết áo Lâm Hành. Mặt chôn trong cổ Lâm Hành, hơi thở ấm áp hòa lẫn với giọng điệu hờn dỗi, “Bạch Kỳ Kỳ nói cô ta lên giường với anh, còn nói là đang hẹn hò với anh nữa.”

Lâm Hành: “…”

Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, cọ lên thái dương Lâm Hành, tóc Lâm Hành rất ngắn, cọ vào da hơi đau. “Mẹ em là kẻ thứ ba, bà bị vợ của Cố Trường Minh phát hiện, bên đó quậy nhau banh chành, em không đi không được.”

“Người tống anh vào tù là ai?”

Cố Cảnh Ngôn làm thinh, Lâm Hành vươn tay tắt đèn, trong bóng tối, anh ôm lấy eo Cố Cảnh Ngôn, “Đừng nói em không biết chuyện này.”

“Mẹ em.” Cố Cảnh Ngôn nói khẽ, “Xin lỗi.”

“Ồ.”

“Bà lén đọc nhật kí của em, em không biết.”

“Ồ.”

Cố Cảnh Ngôn sau này mới biết chuyện, cậu nợ Lâm Hành nhiều lắm, cậu không dám tới gần Lâm Hành. Lâm Hành chắc sẽ rất ghét cậu? Cuộc sống của anh bị cậu phá hủy. Cậu cũng không dám để Lâm Hành biết mình quay về, cậu khó khăn lắm mới có thể làm Lâm Hành thích mình.

Cố Cảnh Ngôn buông Lâm Hàn ra, ngồi dậy, “Anh Lâm?”

“Nằm xuống đi, ngồi dậy làm gì?”

Cố Cảnh Ngôn mím môi, “Anh Lâm, em ‘thổi’ cho anh nhé?”

“Em còn biết ‘thổi’ nữa à? Biết nhiều đấy nhỉ.” Lâm Hành gối lên cánh tay, cười lạnh, “Cố tổng đúng là đặc biệt, đa dạng nhiều thể loại.”

Cố Cảnh Ngôn không biết nên làm sao để anh vui lòng, bó tay toàn tập, ngồi yên. Cái não khôn khéo của cậu như chết máy, trước mặt Lâm Hành, cậu vẫn luôn là một cái máy tính đời cũ, vận hành chậm chạp.

“Nằm xuống ngủ đi, em còn nói nhảm nữa anh XXX em thật đấy.”

Cố Cảnh Ngôn suy tư một lúc lâu mới nằm xuống lại, tới gần Lâm Hành.

Lâm Hành lấy tay chụp lên mắt cậu, “Nhắm mắt lại.”

Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt, bên tai là giọng của Lâm Hành, “Từng làm cho người khác rồi hả?”

“Không có.”

“Vậy có ai thổi cho em rồi sao?”

“Không có mà.” Lúc này Cố Cảnh Ngôn đột nhiên mở mắt ra, hàng lông mi dày lướt qua lòng bàn tay Lâm Hành.

Lâm Hành nói, “Nhắm mắt ngủ.”

Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại lần nữa, “Em xem phim.”

Lâm Hành: “Giỏi thế.”

Cố Cảnh Ngôn giơ tay kéo tay Lâm Hành xuống, Lâm Hành nói, “Không cho phép nhúc nhích.”

Cố Cảnh Ngôn chần chờ một lúc, thu tay lại, “Anh giận sao?”

“Không giận, anh rất vui, người anh yêu đi tìm hiểu làm sao để thổi cho đàn ông.” Mặt Lâm Hành cứ dửng dưng như không.

Cố Cảnh Ngôn: “…”

“Cố Cảnh Ngôn, nếu em còn lừa anh lần nữa, anh giết chết em.”

Sau đó Cố Cảnh Ngôn liền ngủ ngay.

Hôm sau Lâm Hành tỉnh lại sau tiếng chuông điện thoại, anh lấy điện thoại lên bắt máy, tiếng của mẹ anh truyền qua, “Hành Hành, con dậy rồi sao?”

“Dạ.” Lâm Hành vội vã nhìn giờ, sáu giờ rưỡi, “Mẹ?”

“Mẹ sắp đến thành phố C rồi, mẹ nghe nói mẹ Phi Vũ xảy ra chuyện, con biết chưa?”

“Tối qua con có đến thăm rồi, tình hình rất nghiêm trọng.”

“Mẹ và ba định cho họ hai mươi ngàn.” Mẹ nói, “Ba mẹ đến bệnh viện thăm họ trước đã, sáng nay không thể về gặp con, buổi trưa con về nhà ăn cơm nhé.”

“Buổi tối đi, buổi trưa con không về được.” Lâm Hành xoa xoa tóc, người bên cạnh cũng đã dậy rồi, Lâm Hành liếc mắt nhìn, kéo chăn qua che Cố Cảnh Ngôn lại, dời tầm mắt, “Hai mươi ngàn có đủ không?”

“Cứ thế trước đi đã, không đủ thì tính sau.”

“Buổi tối bạn con cùng qua ăn cơm.”

“Đứa nhỏ họ Cố đó hả? Vậy để mẹ mua thêm đồ ăn.”

“Vâng.”

Lâm Hành cúp điện thoại, Cố Cảnh Ngôn sửa sang lại quần áo ở trong chăn xuống giường đi thẳng đến phòng vệ sinh. Lâm Hành xoa xoa ấn đường, đứng dậy đi ra ngoài. Rửa mặt xong, Lâm Hành cầm cặp lên, Cố Cảnh Ngôn từ trong phòng lấy ra một xấp tiền mặt, “Lấy trước mười vạn đi, không đủ thì em đi lấy thêm.”

“Ba mẹ anh về rồi, giờ vẫn chưa cần tiền.”

“Em có công ty riêng, lợi nhuận cũng khá tốt, mười vạn không có bao nhiêu đâu.” Cố Cảnh Ngôn cân nhắc dùng từ. “Anh —— ”

“Công ty tên gì?”

“… JH.”

Lâm Hành đã đoán được, gần đây Khoa học kỹ thuật JH và tập đoàn Cố thị quan hệ mật thiết, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mật thiết như vậy? Cố Cảnh Ngôn đã quay về được một năm, với năng lực của cậu, một năm có khả năng làm được rất nhiều chuyện.

“Cảnh Hành?” JH: Jǐng háng (Cảnh Hành)

“Ừm.”

Lâm Hành xoa tóc Cố Cảnh Ngôn, rồi trả tiền lại. Nghĩ đến chỉ vì mấy vạn của mình mà để đích thân Cố tổng chạy đi một chuyến đã thấy buồn cười, đúng là khôi hài! echkidieu2029.wordpress.com

Cố tổng mà ra tay thì ít nhất phải cả trăm vạn.

Đệt!

“Không đủ anh lại tới tìm em.” Lâm Hành cầm lấy chìa khóa, “Đi thôi.”

“Em rất ghét Trần Phi Vũ.” Cố Cảnh Ngôn nói.

Lâm Hành quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt Cố Cảnh Ngôn hơi lạnh lùng, cũng có thể hiểu được nỗi hận của Cố Cảnh Ngôn. Nếu có người như vậy hãm hại Cố Cảnh Ngôn, cho dù là nguyên nhân gì, lên núi đao xuống biển lửa Lâm Hành cũng phải giết chết tên hung thủ kia.

Tai nạn xe không phải là Cố Cảnh Ngôn làm phải không? Suy nghĩ này chợt lóe lên, lập tức bị Lâm Hành phủ quyết. Cố Cảnh Ngôn không phải loại người như vậy, cậu sẽ không làm những chuyện gây họa cho những người không liên quan.

“Anh biết rồi.”

“Em cũng rất ghét Bạch Kỳ Kỳ.”

Lâm Hành trèo lên xe công thức một, nhìn người ngồi sau, để Cố tổng ngồi trên yên sau xe đạp đúng là hơi keo kiệt. Trước đây không biết cậu quay về nên không có gì lo sợ, lại còn xem người ta như tiểu kiều thê thật vậy.

Bây giờ đã biết cậu quay về rồi, Lâm Hành nói, “Tài xế của em đâu?”

Cố Cảnh Ngôn rất tự giác ngồi đằng sau Lâm Hành, giơ tay ôm eo Lâm Hành, “Đau bụng xin nghỉ.”

Phì!

“Đau bụng kinh à?”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

“Ngồi xe anh không chê anh nghèo sao, Tiểu Cố tổng?”

Cố Cảnh Ngôn làm bộ không nghe thấy, bây giờ cũng đã như vậy rồi, Cố Cảnh Ngôn cũng không có gì để lo lắng, “Anh có từng thích Bạch Kỳ Kỳ không?”

“Thích con mẹ nó á!” Lâm Hành không nhịn được mắng một câu thô thiển, “Con ả kia nói gì em cũng tin sao? Cố tổng, IQ của em có thể chia bớt cho EQ một chút được không?”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

“Cố Cảnh Ngôn, em nghe cho rõ đây. Từ đầu tới cuối, anh chỉ thích một mình em. Nếu em vẫn nghe chưa hiểu, tối về lên giường anh sẽ dùng hành động củng cố lại một lần nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương